Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 98: Lại ăn mặn
Khi mặt trời lại lên, một ngày mới lại bắt đầu, mọi người đều có những cảm nhận khác nhau. Có người thật cảm kích trời xanh đã cho bọn họ được sống thêm một ngày, có người lại sống trong thống khổ khi phải bắt đầu một ngày chém giết đầy huyết tinh.
Lúc Dạ Mặc Nhiễm mở to mắt nhìn thấy Phương Cẩm đang nằm ở bên cạnh liền thỏa mãn tươi cười. Phương Cẩm nhìn người thiếu niên đang chìm trong nắng sớm nở nụ cười với anh, trái tim anh càng thêm ấm áp. Chỉ tiếc gương mặt vẫn như trước không hề thay đổi lạnh đến nỗi có thể đông chết người.
Mặc quần áo đi vào phòng bếp làm bữa sáng, Dạ Mặc Nhiễm rửa mặt một chút cũng đi đến phòng bếp vòng tay ôm lấy Phương Cẩm từ phía sau lưng, nghe mùi trứng chần nước sôi liền nhìn anh cười một cái. Đi đến bên cạnh anh lấy ra từ không gian một đống lớn trái cây, Dạ Mặc Nhiễm đi ra ngoài ngồi xuống sô pha, tiểu Võ lại cọ cọ đến bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm nè, chỗ của cậu có thứ gì đó đặc biệt một chút hay không? Ví dụ như thuốc chuột nè, thuốc xổ nè, có hay không? Có hay không?". ~(‾▿‾~)
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi nhìn tiểu Võ [Cậu đang có thù với ai a~? Hay là trí thông minh hiện tại của cậu đã thoái hóa đến tuổi đi nhà trẻ rồi?]
Tá Thỉ từ phía sau ghế sô pha của Dạ Mặc Nhiễm đi đến ngồi xuống bên cạnh nhìn chữ viết trong Ipad của Dạ Mặc Nhiễm lại nhìn tiểu Võ mà cười đầy trào phúng “Cậu ấy a~, muốn cho bọn người trong đội không thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ, như vậy cậu ấy sẽ được nhàn rỗi".
Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc nhìn bọn họ [Rời khỏi đội không phải là được sao?]
Tá Thỉ lắc đầu thở dài, thấy Phương Cẩm mang đồ ăn sáng ra liền vươn tay định ăn vụng mấy trái nho, bị Phương Cẩm hung hăng liếc mắt đành ngượng ngùng lấy tay về “Nếu nói rời khỏi liền có thể rời khỏi thì tốt rồi, phiền chết người a~, hơn nữa cậu ấy chỉ là lâu lâu muốn lười một chút mà thôi, muốn đi dạo ngắm phong cảnh gì đó, cho nên liền nghĩ ra phương pháp ngay cả trẻ em ba tuổi đều có thể nghĩ ra để có thể vụng trộm lười biếng một chút".
Dạ Mặc Nhiễm vừa ăn trái cây vừa nhìn tiểu Võ không có hình tượng nằm trên sô pha than thở, vẻ mặt có ghi rõ gỗ mục không thể khắc cũng không nói thêm gì. Phương Cẩm đi ra phía sau Dạ Mặc Nhiễm đến bên cửa quay đầu lại nhìn cậu “Rất nhanh sẽ về".
Dạ Mặc Nhiễm vội vàng chạy đến cửa [Về nhanh một chút, chú ý an toàn]
Phương Cẩm gật gật đầu vừa xoay đi đã bị cậu giữ chặt lại hôn môi một chút, mặt Phương Cẩm cũng không có một chút thay đổi đóng cửa rồi đi ra ngoài. Dạ Mặc Nhiễm đứng đó bĩu môi, đúng là đầu gỗ mà. Tá Thỉ cùng tiểu Võ cũng đuổi theo Phương Cẩm ra ngoài “Nhiễm thiếu gia yên tâm, tôi sẽ trông chừng anh Cẩm".
“Mặc Nhiễm cậu phải ngoan ngoãn ở trong nhà, chúng tôi rất nhanh sẽ về".
Nói xong liền chạy đi nhanh như chớp, Dạ Mặc Nhiễm nhìn căn phòng đang trống trơn, Lan Dương sáng sớm đã cùng với Lí Băng Băng đi đến chỗ trại trẻ em gì gì đó, Dạ Mặc Nhiễm nhàm chán ở trong không gian của mình, nghe được có tiếng bước chân đang vội vàng chạy đến, nghi hoặc nhìn ra liền thấy Phương Cẩm.
Phương Cẩm rất nhanh liền đi vào phòng tắm liền tắm nhanh một cái lại lấy quần áo cho Dạ Mặc Nhiễm “Đi kiểm tra".
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày lắc đầu, Phương Cẩm đứng đó nhìn cậu vẫn không nhúc nhích, Dạ Mặc Nhiễm xoay người đi về phòng, Phương Cẩm giữ chặt cậu lại “Đi kiểm tra".
Dạ Mặc Nhiễm thở dài “Em không sao".
Thanh âm cũng thật khàn, nhưng cũng may là còn có thể phát ra tiếng. Dạ Mặc Nhiễm bỏ tay Phương Cẩm ra lấy Ipad đang ở trên bàn [Từ từ sẽ hồi phục, chỉ là khi nói chuyện cổ họng đau quá, em không muốn đi đến trạm xá, anh cũng biết em rất chán ghét chỗ đó mà]
Phương Cẩm cũng không miễn cưỡng cậu nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy cánh tay anh, anh cuối đầu nhìn cậu “Trưa muốn ăn món gì thì đem nó để vào phòng bếp đi".
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu [Anh còn muốn đi ra ngoài sao?]
Phương Cẩm lắc lắc đầu lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài [Anh đang lo lắng chuyện gì sao? Hay là anh đang nhớ nhà?]
Phương Cẩm im lặng nữa ngày “Suy nghĩ cách nào về thành phố B an toàn nhất".
[Em có khả năng để tự bảo hộ chính mình, anh không cần quá lo lắng cho em]
Phương Cẩm không nói gì mang Dạ Mặc Nhiễm trở về phòng ngủ “Ngủ một lát đi".
Dạ Mặc Nhiễm không làm theo lại dán lên người Phương Cẩm châm ngòi, Phương Cẩm cầm lấy hai tay không an phận của cậu, cả người Dạ Mặc Nhiễm đều đặt lên người Phương Cẩm. Nếu không thể dùng tay vậy thì dùng chân, Dạ Mặc Nhiễm dùng đầu gối không ngừng cọ xát nơi nào đó của Phương Cẩm.
Phương Cẩm xoay người để cậu từ trên người anh nằm lại trên giường, anh buông tay ra từ trên giường đứng dậy, Dạ Mặc Nhiễm rất nhanh cởi ra quần áo che trước mặt Phương Cẩm, lại xốc lên quần áo của anh nơi nơi vuốt ve. Phương Cẩm vội vàng ngăn lại bàn tay không an phận của cậu, Dạ Mặc Nhiễm không thèm để ý đến Phương Cẩm đang ngăn bá vương ngạnh thượng cung. Dạ Mặc Nhiễm thở phì phì trừng mắt nhìn anh, cậu biết là Phương Cẩm đang lo lắng cho thân thể của cậu nên mới không muốn cùng cậu làm chuyện kia, vì vậy cậu liền trực tiếp dùng hành động để chứng minh, cậu chỉ là cổ họng không khỏe, ngoài ra những nơi khác đều rất khỏe.
Khiêu khích Phương Cẩm một chút, rất nhanh liền cởi bỏ quần da anh đang mặc một tay tham nhập vào nơi lửa nóng đang gắng gượng của Phương Cẩm.
Phương Cẩm kinh ngạc thở dốc, nhìn mắt Dạ Mặc Nhiễm…Phương Cẩm chỉ còn biết thuận theo ý cậu. Dạ Mặc Nhiễm lấy tay giúp anh cả nữa ngày mà thứ kia vẫn còn cứng rắn như thép, tay đều mỏi muốn chết. Trừng mắt nhìn Phương Cẩm đành nhận mệnh cởi quần lại lấy lọ bôi trơn từ trong không gian ra. Phương Cẩm ý thức được ý định của Dạ Mặc Nhiễm liền trở người đem cậu đặt dưới thân. Lấy qua lọ bôi trơn bắt đầu vất vả làm việc. Anh thật không hy vọng Dạ Mặc Nhiễm tự làm mình bị thương, không bằng tự mình làm, hơn nữa cả quá trình anh đều rất hưởng thụ.
Được cùng người này thân thể chặt chẽ gắn kết với nhau đã từng là chuyện mà Phương Cẩm không dám hy vọng xa vời. Mạt thế đối với người khác là thống khổ, là kiếp nạn. Nhưng đối với anh mà nói mỗi ngày đều là hưởng thụ xa xỉ nhất mà ông trời ban cho anh.
____dấu gạch đáng êu____
Ngẫu Hồ hôm nãy vẫn mần xong hai chương.. Hồ thặc giỏi.. *ôm hun* cám ơn đã ủng hộ. ╮(╯▽╰)╭
Trí nhớ con cá vàng: Xôi thịt đê xôi thịt *tung bông*
Lúc Dạ Mặc Nhiễm mở to mắt nhìn thấy Phương Cẩm đang nằm ở bên cạnh liền thỏa mãn tươi cười. Phương Cẩm nhìn người thiếu niên đang chìm trong nắng sớm nở nụ cười với anh, trái tim anh càng thêm ấm áp. Chỉ tiếc gương mặt vẫn như trước không hề thay đổi lạnh đến nỗi có thể đông chết người.
Mặc quần áo đi vào phòng bếp làm bữa sáng, Dạ Mặc Nhiễm rửa mặt một chút cũng đi đến phòng bếp vòng tay ôm lấy Phương Cẩm từ phía sau lưng, nghe mùi trứng chần nước sôi liền nhìn anh cười một cái. Đi đến bên cạnh anh lấy ra từ không gian một đống lớn trái cây, Dạ Mặc Nhiễm đi ra ngoài ngồi xuống sô pha, tiểu Võ lại cọ cọ đến bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm nè, chỗ của cậu có thứ gì đó đặc biệt một chút hay không? Ví dụ như thuốc chuột nè, thuốc xổ nè, có hay không? Có hay không?". ~(‾▿‾~)
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mi nhìn tiểu Võ [Cậu đang có thù với ai a~? Hay là trí thông minh hiện tại của cậu đã thoái hóa đến tuổi đi nhà trẻ rồi?]
Tá Thỉ từ phía sau ghế sô pha của Dạ Mặc Nhiễm đi đến ngồi xuống bên cạnh nhìn chữ viết trong Ipad của Dạ Mặc Nhiễm lại nhìn tiểu Võ mà cười đầy trào phúng “Cậu ấy a~, muốn cho bọn người trong đội không thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ, như vậy cậu ấy sẽ được nhàn rỗi".
Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc nhìn bọn họ [Rời khỏi đội không phải là được sao?]
Tá Thỉ lắc đầu thở dài, thấy Phương Cẩm mang đồ ăn sáng ra liền vươn tay định ăn vụng mấy trái nho, bị Phương Cẩm hung hăng liếc mắt đành ngượng ngùng lấy tay về “Nếu nói rời khỏi liền có thể rời khỏi thì tốt rồi, phiền chết người a~, hơn nữa cậu ấy chỉ là lâu lâu muốn lười một chút mà thôi, muốn đi dạo ngắm phong cảnh gì đó, cho nên liền nghĩ ra phương pháp ngay cả trẻ em ba tuổi đều có thể nghĩ ra để có thể vụng trộm lười biếng một chút".
Dạ Mặc Nhiễm vừa ăn trái cây vừa nhìn tiểu Võ không có hình tượng nằm trên sô pha than thở, vẻ mặt có ghi rõ gỗ mục không thể khắc cũng không nói thêm gì. Phương Cẩm đi ra phía sau Dạ Mặc Nhiễm đến bên cửa quay đầu lại nhìn cậu “Rất nhanh sẽ về".
Dạ Mặc Nhiễm vội vàng chạy đến cửa [Về nhanh một chút, chú ý an toàn]
Phương Cẩm gật gật đầu vừa xoay đi đã bị cậu giữ chặt lại hôn môi một chút, mặt Phương Cẩm cũng không có một chút thay đổi đóng cửa rồi đi ra ngoài. Dạ Mặc Nhiễm đứng đó bĩu môi, đúng là đầu gỗ mà. Tá Thỉ cùng tiểu Võ cũng đuổi theo Phương Cẩm ra ngoài “Nhiễm thiếu gia yên tâm, tôi sẽ trông chừng anh Cẩm".
“Mặc Nhiễm cậu phải ngoan ngoãn ở trong nhà, chúng tôi rất nhanh sẽ về".
Nói xong liền chạy đi nhanh như chớp, Dạ Mặc Nhiễm nhìn căn phòng đang trống trơn, Lan Dương sáng sớm đã cùng với Lí Băng Băng đi đến chỗ trại trẻ em gì gì đó, Dạ Mặc Nhiễm nhàm chán ở trong không gian của mình, nghe được có tiếng bước chân đang vội vàng chạy đến, nghi hoặc nhìn ra liền thấy Phương Cẩm.
Phương Cẩm rất nhanh liền đi vào phòng tắm liền tắm nhanh một cái lại lấy quần áo cho Dạ Mặc Nhiễm “Đi kiểm tra".
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày lắc đầu, Phương Cẩm đứng đó nhìn cậu vẫn không nhúc nhích, Dạ Mặc Nhiễm xoay người đi về phòng, Phương Cẩm giữ chặt cậu lại “Đi kiểm tra".
Dạ Mặc Nhiễm thở dài “Em không sao".
Thanh âm cũng thật khàn, nhưng cũng may là còn có thể phát ra tiếng. Dạ Mặc Nhiễm bỏ tay Phương Cẩm ra lấy Ipad đang ở trên bàn [Từ từ sẽ hồi phục, chỉ là khi nói chuyện cổ họng đau quá, em không muốn đi đến trạm xá, anh cũng biết em rất chán ghét chỗ đó mà]
Phương Cẩm cũng không miễn cưỡng cậu nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy cánh tay anh, anh cuối đầu nhìn cậu “Trưa muốn ăn món gì thì đem nó để vào phòng bếp đi".
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu [Anh còn muốn đi ra ngoài sao?]
Phương Cẩm lắc lắc đầu lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài [Anh đang lo lắng chuyện gì sao? Hay là anh đang nhớ nhà?]
Phương Cẩm im lặng nữa ngày “Suy nghĩ cách nào về thành phố B an toàn nhất".
[Em có khả năng để tự bảo hộ chính mình, anh không cần quá lo lắng cho em]
Phương Cẩm không nói gì mang Dạ Mặc Nhiễm trở về phòng ngủ “Ngủ một lát đi".
Dạ Mặc Nhiễm không làm theo lại dán lên người Phương Cẩm châm ngòi, Phương Cẩm cầm lấy hai tay không an phận của cậu, cả người Dạ Mặc Nhiễm đều đặt lên người Phương Cẩm. Nếu không thể dùng tay vậy thì dùng chân, Dạ Mặc Nhiễm dùng đầu gối không ngừng cọ xát nơi nào đó của Phương Cẩm.
Phương Cẩm xoay người để cậu từ trên người anh nằm lại trên giường, anh buông tay ra từ trên giường đứng dậy, Dạ Mặc Nhiễm rất nhanh cởi ra quần áo che trước mặt Phương Cẩm, lại xốc lên quần áo của anh nơi nơi vuốt ve. Phương Cẩm vội vàng ngăn lại bàn tay không an phận của cậu, Dạ Mặc Nhiễm không thèm để ý đến Phương Cẩm đang ngăn bá vương ngạnh thượng cung. Dạ Mặc Nhiễm thở phì phì trừng mắt nhìn anh, cậu biết là Phương Cẩm đang lo lắng cho thân thể của cậu nên mới không muốn cùng cậu làm chuyện kia, vì vậy cậu liền trực tiếp dùng hành động để chứng minh, cậu chỉ là cổ họng không khỏe, ngoài ra những nơi khác đều rất khỏe.
Khiêu khích Phương Cẩm một chút, rất nhanh liền cởi bỏ quần da anh đang mặc một tay tham nhập vào nơi lửa nóng đang gắng gượng của Phương Cẩm.
Phương Cẩm kinh ngạc thở dốc, nhìn mắt Dạ Mặc Nhiễm…Phương Cẩm chỉ còn biết thuận theo ý cậu. Dạ Mặc Nhiễm lấy tay giúp anh cả nữa ngày mà thứ kia vẫn còn cứng rắn như thép, tay đều mỏi muốn chết. Trừng mắt nhìn Phương Cẩm đành nhận mệnh cởi quần lại lấy lọ bôi trơn từ trong không gian ra. Phương Cẩm ý thức được ý định của Dạ Mặc Nhiễm liền trở người đem cậu đặt dưới thân. Lấy qua lọ bôi trơn bắt đầu vất vả làm việc. Anh thật không hy vọng Dạ Mặc Nhiễm tự làm mình bị thương, không bằng tự mình làm, hơn nữa cả quá trình anh đều rất hưởng thụ.
Được cùng người này thân thể chặt chẽ gắn kết với nhau đã từng là chuyện mà Phương Cẩm không dám hy vọng xa vời. Mạt thế đối với người khác là thống khổ, là kiếp nạn. Nhưng đối với anh mà nói mỗi ngày đều là hưởng thụ xa xỉ nhất mà ông trời ban cho anh.
____dấu gạch đáng êu____
Ngẫu Hồ hôm nãy vẫn mần xong hai chương.. Hồ thặc giỏi.. *ôm hun* cám ơn đã ủng hộ. ╮(╯▽╰)╭
Trí nhớ con cá vàng: Xôi thịt đê xôi thịt *tung bông*
Tác giả :
Ly Sắc Bỉ Ngạn