“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều
Chương 39 Điều lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.
"Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì?! Mau đi!"
"Được!"
"Chờ một chút! Nhất định phải cố gắng hết sức!"
"Nhất định rồi viện trưởng."
"Đi thôi." Viện trưởng Trịnh vẫy vẫy tay, nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi biến mất ở cuối hành lang, sau đó không ngừng đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu.
Chúa ơi, xin hãy phù hộ đừng xảy ra bất cứ chuyện gì! Nếu như vị này mà mất ở bệnh viện ông...Vậy thì ông sẽ...
Trong lúc tất cả đều đang thầm cầu nguyện, cuối cùng phía xa có vài tiếng bước chân vội vã, Trang Lăng ngẩng đầu nhìn, đôi mắt chợt mở to, đây không phải là...Đây không phải...
Bác sĩ đã thông báo Thư Bá Hành tử vong ở kiếp trước.
Tại sao ông ta lại ở đây? Không phải Thư Bá Hành đang chảy máu dạ dày sao? Tại sao lại có bác sĩ ở khoa tim mạch? Chẳng lẽ tim của Thư Bá Hành vẫn...Đúng, bác sĩ vừa nói suy hô hấp...Trang Lăng cảm thấy trời đất quay cuồng, gần như đứng không vững.
Trang Khê phía sau thấy thế vội vàng đỡ cậu, "Trang Ca! Anh sao vậy?"
"Bác sĩ! Bác sĩ, anh nhất định phải cứu anh ấy! Tôi cầu xin ông cứu anh ấy..."
Bác sĩ trưởng đang chạy tới phòng cấp cứu không khỏi nheo mắt khi bị người khác đột nhiên xông tới, quay đầu lại vừa thấy một thanh niên sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, trong lòng vừa hối hận vừa sợ hãi, ánh mắt không thể che giấu. Ông âm thầm lắc đầu, người nhà bệnh nhân như vậy ông đã thấy qua nhiều rồi, xuất hiện vấn đề nghiêm trọng đến vậy mới hối hận, trước kia sao không làm gì?
Ông nhẹ nhàng đẩy tay Trang Lăng ra, "Đừng lo lắng, bác sĩ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi cửa đóng lại, Trang Lăng cũng mất đi sức lực, lảo đảo lui về phía sau, nếu như không phải Trang Khê chống đỡ lưng thì cậu có lẽ đã đặt mông ngồi dưới đất.
"Trang Ca, anh có ổn không?"
"..." Trang Lăng lắc đầu, trong lòng cậu biết rõ mình chỉ sợ hãi trước cảnh tượng kinh khủng và suy nghĩ lung tung của kiếp trước, mắc kẹt trong cơn ác mộng không thể thoát ra.
"Viện trưởng, tin tốt! Có máu! Có máu!"
"Máu đến?"
"Không, đó là một nhóm tình nguyện viên của bệnh viện chúng ta, một vài người trong số họ tình cờ có nhóm máu O!"
"Thật không? May quá! Người đâu rồi?"
"Đã trực tiếp đưa bọn họ đến phòng lấy máu."
"Tốt! Tốt! Tốt!" Viện trưởng Trịnh tay phải đánh lòng bàn tay trái, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, chỉ cần có thể kịp thời bổ sung máu, còn có bác sĩ Lâm ở đây, chắc sẽ không còn vấn đề gì lớn.
"Trang Ca! Trang Ca! Anh nghe thấy không? Có thể cứu! Có thể cứu!"
Trang Lăng vẫn không nói chuyện, chỉ là vẻ mặt cũng thoải mái hơn, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi cửa.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc mở ra, mọi người không hẹn mà quay đầu nhìn chằm chằm vị bác sĩ đi ra.
"Bác sĩ Lâm, tình huống thế nào?"
"Hiện tại tình hình đã ổn định nhưng còn cần quan sát thêm 48 giờ nữa, vậy nên xin chuyển đến ICU trước. Người nhà bệnh nhân là ai?"
"Là tôi, là tôi bác sĩ!"
Bác sĩ Lâm lạ lùng nhìn người thanh niên vừa nãy hoảng hốt giữ chặt mình kia, tiếp tục nói: "Trong quá trình cấp cứu bệnh nhân có dấu hiệu tim bất thường hai lần. Đây không phải là vấn đề nhỏ. Vì vậy tôi đề nghị tốt nhất nên chờ bệnh nhân khỏe hơn. Tiến hành kiểm tra toàn diện."
"Tim không bình thường...có gì không bình thường?"
"Cái này sẽ không được chẩn đoán cho đến khi có kết quả xét nghiệm. Được rồi, mọi người nhường đường một chút."
Sau đó giường bệnh được mấy y tá đẩy ra, Thư Bá Hành đeo mặt nạ dưỡng khí rất lớn, hai mắt nhắm chặt, đầu yếu ớt nghiêng sang một bên, trông rất hốc hác và suy yếu, mất một lượng máu lớn quả thật khiến hắn tiêu hao rất nhiều sức lực.