Trọng Sinh Kiếm Tiền Dưỡng Bánh Bao
Chương 21
Lâm Niên nhìn cọng lông mi giữa hai ngón tay, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút không vui lẫn mê mang của Tần Hướng Bắc, lập tức vô tội chớp chớp mắt: “Em tưởng đang nằm mơ, thì ra không phải."
Tần Hướng Bắc nghe cậu mặt không đổi sắc nói nhảm thì cong cong môi, ngay sau đó không chút khách khí niết mặt người nào đó, lực đạo còn không nhẹ.
“A…… Tần Hướng Bắc anh có bệnh à, sao lại niết cái mặt già của em." Chụp bay cái ma trảo kia, Lâm Niên câm nín xoay lưng lại, kéo chăn dưới mông lên che khuất đầu, cậu cảm thấy thẹn thùng vì hành vi trẻ con của cả hai.
“Anh cũng tưởng đang nằm mơ, thì ra không phải."
Mọe! Đây là trắng trợn trả thù!
Lâm Niên còn chưa kịp mở miệng phản kích, bỗng nhiên eo bị siết chặt, người đã bị Tần Hướng Bắc kéo vào trong lòng. Nhìn cánh tay bên hông mình, Lâm Niên mím môi cười khẽ, cậu xoay người qua, ôm lấy cổ anh: “Tần Hướng Bắc, con đường này không dễ đi, anh thật sự quyết định?"
“Ừ."
Sau khi trải qua việc cậu lật tới lật lui, cổ áo vốn đã hơi rộng nay lại mở thêm một nút, tức khắc phơi ra mảnh nhỏ da thịt, lại tình cờ lộ ra mấy vệt đỏ nhợt nhạt trên xương quai xanh, đó là Tần Hướng Bắc tối hôm qua lưu lại.
Tần Hướng Bắc nhìn thoáng qua, ngón tay đè nhẹ lên rồi vuốt ve qua lại, ánh mắt dịu dàng sắp tích ra nước, mà động tác kia lại phá lệ sắc tình dâm mĩ.
Tai Lâm Niên nóng bừng lên, trên mặt cũng hồng hồng.
Kế tiếp, đương nhiên lại là cọ xát một trận, phân thân cả hai cách quần nhẹ nhàng cọ cọ vào nhau, hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, mới vừa chạm vào, đôi bên đã cảm giác được biến hóa của đối phương. Bất quá rốt cuộc cũng là gừng già càng cay, rất nhanh Lâm Niên đã nắm quyền chủ động, phân thân cương cứng bắt đầu vô tình cố ý bồi hồi ở chỗ tư mật của Tần Hướng Bắc, bởi vì là lần đầu tiên, cậu không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho Tần Hướng Bắc, cho nên vẫn luôn cố gắng nhẫn nại, dù phân thân lúc này đã trướng sắp nổ tung. Nhưng Tần Hướng Bắc là ai, làm sao có thể theo ý cậu, cánh tay dùng sức siết chặt eo cậu, ngăn cản động tác của cậu, anh chôn đầu vào hõm cổ của cậu rồi cắn thật mạnh, thở hổn hển: “Tức phụ nhi*, thân thể em bây giờ không thoải mái thì không tính, lần sau sẽ không có chuyện tiện nghi như thế đâu, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi nhanh rời giường thôi."
*Chỉ người con gái đã lấy chồng, con dâu
Ba chữ đơn giản, thoáng chốc đập tan không khí ái muội kiều diễm trong phòng.
Lâm Niên giật giật khóe miệng, đẩy người nào đó ra tức giận quát: “Cút! Anh mới là tức phụ nhi!"
Tần Hướng Bắc cũng không giận, chỉ nâng mi nhìn cậu cười cười, sau đó đứng dậy, nhặt đống quần áo dơ hôm qua trên đất lên.
“Bánh Trôi, lát nữa rửa mặt xong, em đến quầy lễ tân mượn mấy cái móc áo, thuận tiện mang một bịt bột giặt lên." Nghe ra được tâm trạng hôm nay của người nào đó đã ôm quần áo dơ chui vào buồng vệ sinh đang rất sung sướng.
Lâm Niên à một tiếng, chậm rì rì ngồi dậy, đấm đấm cánh tay lại xoa xoa bả vai, trong miệng âm thầm hừ hừ nói: “Đậu xanh, mọi thứ từ giặt quần đến áo nấu cơm đều làm được, còn không phải làm thụ chẳng phải tới trời cũng khó mà chấp nhận à, còn vọng tưởng phản công, tiểu gia nói cho anh biết đến cửa cũng không có đâu."
Tần Hướng Bắc thò ra nửa người từ buồng vệ sinh, nhíu mày nhìn người trên giường: “Một mình em lại rầm rì cái gì đấy?"
Phắc diu, vậy mà cũng có thể nghe được? Lâm Niên à một tiếng, lập tức bày ra bộ dáng a dua ngoan ngoãn lấy lòng: “Ai nha tai của anh thật tốt, em đang nói chút nữa chỉ có thể mặc quần áo của anh về trường trước, rồi lấy đồ của em thay ra."
“Từ trong ra ngoài, em mặc còn ít sao?" Tần Hướng Bắc hừ lạnh một tiếng, rất là buồn cười.
“Em, em……" Phắc! Anh!
Lâm Niên thật muốn xông lên phun một ngụm máu lên mặt anh, có ai lại nói lời như vậy sao.
Thôi, thôi.
Việc đã đến nước này, đã leo lên người như thế, cậu còn có thể oán ai.
Nhanh chóng mặc quần áo, vọt vào buồng vệ sinh đẩy Tần Hướng Bắc đang đánh răng qua bên cạnh, tự mình khổ não bắt đầu rửa mặt đánh răng.
Đánh răng, rửa mặt, tổng cộng còn chưa dùng đến một phút đồng hồ.
Chờ Tần Hướng Bắc đi đến bệ rửa mặt, phun bọt trong miệng ra, Lâm Niên đã ra khỏi cửa.
Mười phút sau, Lâm Niên cầm mấy cái móc áo và một bịt bột giặt trở về.
Chuyển ghế dựa đặt trước cửa buồng vệ sinh, Lâm Niên mặt đầy nghiêm túc ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, tư thế kia tựa như đang tra hỏi phạm nhân: “Tần Hướng Bắc, anh lại muốn đi đâu?" Lời gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, có thể thấy được cậu đối với việc Tần Hướng Bắc lần thứ hai rời đi rất là bất mãn.
Chuyện này từ đầu tới đuôi Tần Hướng Bắc cũng chưa từng nghĩ sẽ dấu giếm Lâm Niên, chỉ là nghĩ đến hai người thật vất vả mới gặp nhau lại phỉa chia lìa, không khỏi có chút do dự, suy tư nửa ngày, liền quyết định lời ít mà ý nhiều nói: “Đi lính mấy năm, đừng lo lắng."
“Anh muốn tham gia quân ngũ?" Lâm Niên bị bất tin tức thình lình đạp xuống suýt nữa nhảy dựng trên ghế, giọng nói tức khắc tăng thêm mấy đê-xi-ben.
“Ừ." Nhìn bộ dáng lúc kinh lúc rống này của cậu, Tần Hướng Bắc có chút ghét bỏ lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại phát giác bản thân anh mới thật sự buồn cười, một bên thích một bên ghét bỏ sợ là chỉ có mình anh đi. Nhưng mà cái tính hay ghét bỏ tức phụ nhi nhà mình cái này không tốt cái kia không ổn là không đúng, cần phải sửa lại, điểm này anh hiểu rất rõ.
“Anh không thi đậu đại học?" Cậu nhớ rõ ràng một màn lúc rời khỏi nhà ga kia, chẳng lẽ là cậu nghĩ sai?
“Không." Tần Hướng Bắc dừng một chút, không phải không thi đậu mà là không biết em thi vào đại học nào, cho nên điền loạn nguyện vọng.
Lâm Niên không dám tin chớp chớp mắt: “Không thể nào, Nhị Oa còn chưa tính, sao đến anh cũng như vậy."
Vắt một cái áo cuối cùng, thuần thục giũ ra, tròng lên móc áo: “Ừ, không có gì là không thể. Đi thôi, phơi xong quần áo rồi, đi ăn sớm chút, dạ dày anh không thoải mái lắm."
Tốt xấu cũng đã sống hai đời người, Lâm Niên rất nhanh ổn định nỗi lòng, chỉ còn vài phần cảm khái, vài phần bất đắc dĩ, vài phần không thể buông, có chút lo lắng hỏi: “Cần đi bệnh viện khám không?"
“Không cần, do uống rượu thôi, ăn chút đồ nóng là ổn rồi."
Loại cảm giác này Lâm Niên đã từng trải qua nhiều lần, cho nên nghe được Tần Hướng Bắc nói thế liền yên lòng, dùng sức hít sâu áp xuống sự không buông trong lòng xuống, một bên đứng dậy đi theo phía sau, một bên dùng ngữ khí nhẹ nhàng trào phúng đánh vỡ bầu không khí ưu thương sắp chia lìa mang đến: “Uống chút rượu đã như vậy, đi bộ đội phải chịu khổ anh nuốt trôi?"
Nghe vậy, Tần Hướng Bắc vươn tay, xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Niên: “Là người đàn ông của em, anh không kém cỏi như em nghĩ, ngoan ngoãn chờ anh trở về là được."
Lâm Niên rùng mình một cái, cả người nổi lên một lớp da gà, cậu xoa xoa cánh tay, dùng ánh mắt nhìn quái vật nghiêng đầu nhìn Tần Hướng Bắc: “Phắc, lời này nói ra từ trong miệng anh thật sự làm người khác chịu không nổi, nếu không phải thân da này không thay đổi, em thật sự nghi ngờ dưới lớp da này là một linh hồn khác."
“À, nếu không em thì em tìm người nhảy Khiêu đại thần*, chiêu hồn về cho anh đi."
*Khiêu đại thần 跳大神: điệu múa mời thần, một loại phương thức câu thông giữa người sống và người chết, hiện nay được quy về phong kiến mê tín.
Lâm Niên mừng rỡ mặt mày cong cong, từ sau lưng ôm lấy Tần Hướng Bắc, cằm đặt trên vai anh: “Không cần, anh của trước kia hay anh của hiện tại, em đều rất thích. Còn việc tham gia quân ngũ, nếu anh đã quyết định xong, cũng không cần thương lượng gì nữa, dù sao tim của ông đây, chuyện đã nhận định thì chính là cả đời."
Tiếng cười của Tần Hướng Bắc bỗng dừng lại, con ngươi sâu thẳm bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, trịnh trọng mà vỗ vỗ cái tay bên hông, ý bảo cậu an tâm: “Anh hiểu."
“Cũng không muốn anh trả lời cái gì, còn suy nghĩ lâu như thế, em cảm thấy anh có đôi khi thật giống ông trẻ, không đáng yêu xíu nào."
“Chẳng lẽ em muốn tìm một con búp bê không làm gì được, rồi mỗi ngày tự mình hầu hạ chiều chuộng? Em không sợ mệt chết à."
Lâm Niên nhướng mày, thuận thế cọ cọ mặt Tần Hướng Bắc: “Có gì không thể, sau này em cũng muốn chiều chuộng anh hầu hạ anh, cả đời đều không thay đổi." Gặp được người bất đồng, tâm tình cũng sẽ bất đồng, đời trước lúc cậu với Lương Mạch Thần thân mật khăng khít, đều chưa từng xuất hiện loại bộ dáng ở chung này, mà cậu vẫn luôn muốn cuộc sống sinh hoạt của mình như thế này, không cần mỗi ngày muôn màu muôn vẻ, chỉ cần đơn giản ấm áp, hai người thẳng tanh thành khẩn đối đãi với nhau.
Tần Hướng Bắc quay đầu trừng mắt cậu cười lạnh, ngữ khí ôn nhuận thong thả: “Em sao, đến bản thân cũng chăm sóc không tốt, còn thề son sắt muốn chiếu cố người khác, mức độ đối tốt với bản thân này của em thật làm anh không thể không lau mắt mà nhìn."
Lâm Niên xì một tiếng: “Lười tranh luận với anh. Tần Hướng Bắc, em cùng anh về thành phố Cẩm Dương nha, anh sắp đi rồi, bên cô của anh chắc canh có rất nhiều lời nói muốn dặn dò, anh ở đây với em thật sự có chút không ổn."
“Vé xe lửa không dễ mua, còn nữa đã hẹn với bạn em đi leo núi, sao có thể nuốt lời được." Bây giờ đang nghỉ lễ Quốc Khánh, nhà ga đã biến thành biển người tấp nập, vé xe lửa anh đến thành phố T là nhờ bạn mua giúp mấy ngày trước đó.
“Leo núi cũng không phải leo hết bảy ngày, hôm nay đi cùng bọn họ không phải được rồi sao. Vé xe lửa mua không được, chúng ta đi xe khách, vừa lúc cửa trường học có chỗ bán, đợi lát nữa hỏi một chút xem, nếu có thì trở về." Bởi vì vé xe cao hơn vé lửa xe rất nhiều, cho nên ít người lựa chọn ngồi xe, thành ra vé xe khách đa số vẫn còn.
“Nhưng lượt đi lượt về cần đến hai ba ngày, kỳ nghỉ của em cũng gần hết rồi." Giongj nói Tần Hướng Bắc hơi chút do dự, hiển nhiên trong lòng là muốn trở về, chỉ là không bỏ được Lâm Niên xuống, mới đến tìm Lâm Niên.
Lâm Niên đương nhiên cũng nhìn ra anh do dự, lập tức kéo tay anh mang balo rồi ra cửa, người này lúc quyết đoán rất nhanh nhẹn, lúc do dự cũng có thể chọc người tức chết.
Đi vào cổng trường, hai người tới trước điểm bán phiếu dò hỏi chyện vé xe, vừa lúc 8 giờ hai mươi đêm nay có xe đến thành phố Cẩm Dương, hơn nữa đến vé xe bây giờ còn dư lại rất nhiều, nếu bọn họ mua vé đi lần này, cũng chính là tầm 9 giờ sáng mai đã có thể đến thành phố Cẩm Dương, hai người liếc nhau, không chút do dự bỏ tiền mua vé. Tiền mua vé là Tần Hướng Bắc trả, gần đây trên người Lâm Niên không có nhiều tiền mặt, thứ hai cả hai biết rất rõ, nếu quan hệ đôi bên đã đi đến một bước này, đã không cần phải khách khí gì nữa, anh chính là em, em chính là anh, cho nên ai trả cũng không khác nhau.
Mua vé xong thì tìm một chỗ giải quyết bữa sáng, Tần Hướng Bắc đi cùng Lâm Niên về phòng ngủ thay quần áo, thuận tiện hỏi đám Tống Thập Nhị xem bọn họ có muốn trở về không.
Mấy người nghe thấy Lâm Niên phải về đều kinh ngạc không thôi, nhưng mà sau khi suy xét xong vẫn quyết định không về, hiện tại đúng là mùa táo chín, Tống Thập Nhị nhớ thương cây táo trước cửa nhà mình, nên nhờ Lâm Niên nhân tiện mang lên cho cậu ta một ít, chuyện nhỏ không tốn sức gì, dặn dò của anh em, Lâm Niên đương nhiên là cười đồng ý cũng bảo đảm sẽ đưa tới nơi.
Tuy rằng buổi tối phải ngồi xe về thành phố Cẩm Dương, nhưng việc này vốn dĩ không ảnh hưởng đến hành trình ban ngày, cho nên nên làm cái gì vẫn là tiếp tục làm cái đó, đoàn người nói nói cười cười đi vào cổng trường, tìm được quầy bán quà vặt chuyên cho thuê xe đạp.
Phần đất trống trước quầy bán quà vặt đặt chỉnh tề hai hàng xe đạp, trong đó có mới có cũ, có ghế sau có không có ghế sau, có rổ có không rổ, đủ loại màu sắc.
Dùng thẻ sinh viên đăng ký với chủ quầy xong, mọi người bắt đầu ra chỗ đất trống thử xe, tính tìm một chiếc chạy nhẹ nhàng thoải mái. Cuối cùng đạp xe từ trường học đến núi Thanh Hoàng mất một tiếng rưỡi đồng hồ, dọc theo đường đi đường sườn núi chiếm đa số, xe đạp đương nhiên phải chọn loại tốt, nếu không đến lúc đó cũng chỉ có thể dắt đi mà có mệt cũng là chính bản thân mình.
Lâm Niên không có đi thử xe, mà là đứng ở bên cạnh để Tần Hướng Bắc chọn giúp cậu, Tần Hướng Bắc đối với xe đạp hoặc là các loại xe khác đều có nghiên cứu qua, phòng dưới lầu nhà anh có cất không chỉ vài chiếc xe đạp mấy ngàn tệ, còn có một đống lớn mô hình ô tô.
Ba phút trôi qua, Tần Hướng Bắc dắt một chiếc xe đạp màu tím đậm có yên sau lại đây: “Em thử xem, nếu không được thì nói với anh." Thuê xe đạp cần phải do học sinh của trường đăng ký, Tần Hướng Bắc không phải học sinh trường này tất nhiên không đăng ký được, mượn của bạn học khác thì ảnh chụp lại không giống, thế là hai người quyết định cùng sử dụng một chiếc.
Lâm Niên nhận xe, vòng quanh đất trống đạp một vòng, sau đó ngừng trước mặt Tần Hướng Bắc, hai tay cầm tay lái, một chân chống đất, một chân đạp lên bàn đạp.
“Có thể, anh lên đi."
Tần Hướng Bắc hơi giật mình: “Em chắc canh có thể đạp nổi?"
“Dài dòng, lúc em còn đạp xe, anh còn không biết đang làm gì đâu."
Tần Hướng Bắc nhẹ nhàng mím môi, mặt không biểu tình nghiêng người ngồi lên.
“Các cậu xong hết chưa?" Lâm Niên hỏi ba người Mạc Tiểu Hải.
Mạc Tiểu Hải nhấn nhấn chuống, nhìn hai người trên xe cố ý khiêu khích: “Chúng ta thi đấu đi, người cuối cùng tới núi Thanh Hoàng, phạt người đó sau khi leo lên ngàn nấc thang thì nói ra một bí mật, hơn nữa bí mật này tuyệt đối không phải có lệ." Đề nghị này của cậu ta được Khanh Quốc Bối với Tống Thập Nhị mãnh liệt đồng ý, Lâm Niên không muốn đáp ứng cũng không được.
“OK."
“Vậy gặp nhau ở chân núi Thanh Hoàng."
“Ngồi vững, phải chạy rồi." Nói xong, khởi động chân bàn đạp, xe đạp bắt đầu vững vàng lao về phía trước.
Đầu tiên là chậm rãi, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh. Lâm Niên vui vẻ cười to: “Tần Hướng Bắc, anh đã ngồi xe người khác chưa?"
Ánh mặt trời vẩy lên người, bên tai là tiếng gió ù ù, thổi giọng nói của người nọ vào tai. Tần Hướng Bắc hơi hơi mỉm cười: “Ngốc."
Lâm Niên khóe miệng run rẩy: “Nếu không anh ôm em một cái đi, người khác yêu đương đều là nữ sinh dịu dàng ôm lấy nam sinh, dựa vào trên lưng, bộ dáng kia thật hạnh phúc."
“……"
Mắt thấy phía trước sắp qua đường cái, Lâm Niên bắt đầu giảm tốc độ, chỉ là lúc nhìn đến mấy người đối diện, khuôn mặt không khỏi trầm xuống, hiển nhiên Mạc Tiểu Hải bọn họ cũng nhìn thấy, đều ngừng lại tại chỗ chờ cậu.
“Thật là oan gia ngõ hẹp." Trong nháy mắt, Lâm Niên cảm giác đau đớn đã biến mất trên người lại xuất hiện. Ngồi ở yên sau Tần Hướng Bắc nhìn đám người kia, mặt không biểu tình mà hạ khóe miệng, trong lòng đã có tính toán.
Tần Hướng Bắc nghe cậu mặt không đổi sắc nói nhảm thì cong cong môi, ngay sau đó không chút khách khí niết mặt người nào đó, lực đạo còn không nhẹ.
“A…… Tần Hướng Bắc anh có bệnh à, sao lại niết cái mặt già của em." Chụp bay cái ma trảo kia, Lâm Niên câm nín xoay lưng lại, kéo chăn dưới mông lên che khuất đầu, cậu cảm thấy thẹn thùng vì hành vi trẻ con của cả hai.
“Anh cũng tưởng đang nằm mơ, thì ra không phải."
Mọe! Đây là trắng trợn trả thù!
Lâm Niên còn chưa kịp mở miệng phản kích, bỗng nhiên eo bị siết chặt, người đã bị Tần Hướng Bắc kéo vào trong lòng. Nhìn cánh tay bên hông mình, Lâm Niên mím môi cười khẽ, cậu xoay người qua, ôm lấy cổ anh: “Tần Hướng Bắc, con đường này không dễ đi, anh thật sự quyết định?"
“Ừ."
Sau khi trải qua việc cậu lật tới lật lui, cổ áo vốn đã hơi rộng nay lại mở thêm một nút, tức khắc phơi ra mảnh nhỏ da thịt, lại tình cờ lộ ra mấy vệt đỏ nhợt nhạt trên xương quai xanh, đó là Tần Hướng Bắc tối hôm qua lưu lại.
Tần Hướng Bắc nhìn thoáng qua, ngón tay đè nhẹ lên rồi vuốt ve qua lại, ánh mắt dịu dàng sắp tích ra nước, mà động tác kia lại phá lệ sắc tình dâm mĩ.
Tai Lâm Niên nóng bừng lên, trên mặt cũng hồng hồng.
Kế tiếp, đương nhiên lại là cọ xát một trận, phân thân cả hai cách quần nhẹ nhàng cọ cọ vào nhau, hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, mới vừa chạm vào, đôi bên đã cảm giác được biến hóa của đối phương. Bất quá rốt cuộc cũng là gừng già càng cay, rất nhanh Lâm Niên đã nắm quyền chủ động, phân thân cương cứng bắt đầu vô tình cố ý bồi hồi ở chỗ tư mật của Tần Hướng Bắc, bởi vì là lần đầu tiên, cậu không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho Tần Hướng Bắc, cho nên vẫn luôn cố gắng nhẫn nại, dù phân thân lúc này đã trướng sắp nổ tung. Nhưng Tần Hướng Bắc là ai, làm sao có thể theo ý cậu, cánh tay dùng sức siết chặt eo cậu, ngăn cản động tác của cậu, anh chôn đầu vào hõm cổ của cậu rồi cắn thật mạnh, thở hổn hển: “Tức phụ nhi*, thân thể em bây giờ không thoải mái thì không tính, lần sau sẽ không có chuyện tiện nghi như thế đâu, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi nhanh rời giường thôi."
*Chỉ người con gái đã lấy chồng, con dâu
Ba chữ đơn giản, thoáng chốc đập tan không khí ái muội kiều diễm trong phòng.
Lâm Niên giật giật khóe miệng, đẩy người nào đó ra tức giận quát: “Cút! Anh mới là tức phụ nhi!"
Tần Hướng Bắc cũng không giận, chỉ nâng mi nhìn cậu cười cười, sau đó đứng dậy, nhặt đống quần áo dơ hôm qua trên đất lên.
“Bánh Trôi, lát nữa rửa mặt xong, em đến quầy lễ tân mượn mấy cái móc áo, thuận tiện mang một bịt bột giặt lên." Nghe ra được tâm trạng hôm nay của người nào đó đã ôm quần áo dơ chui vào buồng vệ sinh đang rất sung sướng.
Lâm Niên à một tiếng, chậm rì rì ngồi dậy, đấm đấm cánh tay lại xoa xoa bả vai, trong miệng âm thầm hừ hừ nói: “Đậu xanh, mọi thứ từ giặt quần đến áo nấu cơm đều làm được, còn không phải làm thụ chẳng phải tới trời cũng khó mà chấp nhận à, còn vọng tưởng phản công, tiểu gia nói cho anh biết đến cửa cũng không có đâu."
Tần Hướng Bắc thò ra nửa người từ buồng vệ sinh, nhíu mày nhìn người trên giường: “Một mình em lại rầm rì cái gì đấy?"
Phắc diu, vậy mà cũng có thể nghe được? Lâm Niên à một tiếng, lập tức bày ra bộ dáng a dua ngoan ngoãn lấy lòng: “Ai nha tai của anh thật tốt, em đang nói chút nữa chỉ có thể mặc quần áo của anh về trường trước, rồi lấy đồ của em thay ra."
“Từ trong ra ngoài, em mặc còn ít sao?" Tần Hướng Bắc hừ lạnh một tiếng, rất là buồn cười.
“Em, em……" Phắc! Anh!
Lâm Niên thật muốn xông lên phun một ngụm máu lên mặt anh, có ai lại nói lời như vậy sao.
Thôi, thôi.
Việc đã đến nước này, đã leo lên người như thế, cậu còn có thể oán ai.
Nhanh chóng mặc quần áo, vọt vào buồng vệ sinh đẩy Tần Hướng Bắc đang đánh răng qua bên cạnh, tự mình khổ não bắt đầu rửa mặt đánh răng.
Đánh răng, rửa mặt, tổng cộng còn chưa dùng đến một phút đồng hồ.
Chờ Tần Hướng Bắc đi đến bệ rửa mặt, phun bọt trong miệng ra, Lâm Niên đã ra khỏi cửa.
Mười phút sau, Lâm Niên cầm mấy cái móc áo và một bịt bột giặt trở về.
Chuyển ghế dựa đặt trước cửa buồng vệ sinh, Lâm Niên mặt đầy nghiêm túc ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, tư thế kia tựa như đang tra hỏi phạm nhân: “Tần Hướng Bắc, anh lại muốn đi đâu?" Lời gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, có thể thấy được cậu đối với việc Tần Hướng Bắc lần thứ hai rời đi rất là bất mãn.
Chuyện này từ đầu tới đuôi Tần Hướng Bắc cũng chưa từng nghĩ sẽ dấu giếm Lâm Niên, chỉ là nghĩ đến hai người thật vất vả mới gặp nhau lại phỉa chia lìa, không khỏi có chút do dự, suy tư nửa ngày, liền quyết định lời ít mà ý nhiều nói: “Đi lính mấy năm, đừng lo lắng."
“Anh muốn tham gia quân ngũ?" Lâm Niên bị bất tin tức thình lình đạp xuống suýt nữa nhảy dựng trên ghế, giọng nói tức khắc tăng thêm mấy đê-xi-ben.
“Ừ." Nhìn bộ dáng lúc kinh lúc rống này của cậu, Tần Hướng Bắc có chút ghét bỏ lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại phát giác bản thân anh mới thật sự buồn cười, một bên thích một bên ghét bỏ sợ là chỉ có mình anh đi. Nhưng mà cái tính hay ghét bỏ tức phụ nhi nhà mình cái này không tốt cái kia không ổn là không đúng, cần phải sửa lại, điểm này anh hiểu rất rõ.
“Anh không thi đậu đại học?" Cậu nhớ rõ ràng một màn lúc rời khỏi nhà ga kia, chẳng lẽ là cậu nghĩ sai?
“Không." Tần Hướng Bắc dừng một chút, không phải không thi đậu mà là không biết em thi vào đại học nào, cho nên điền loạn nguyện vọng.
Lâm Niên không dám tin chớp chớp mắt: “Không thể nào, Nhị Oa còn chưa tính, sao đến anh cũng như vậy."
Vắt một cái áo cuối cùng, thuần thục giũ ra, tròng lên móc áo: “Ừ, không có gì là không thể. Đi thôi, phơi xong quần áo rồi, đi ăn sớm chút, dạ dày anh không thoải mái lắm."
Tốt xấu cũng đã sống hai đời người, Lâm Niên rất nhanh ổn định nỗi lòng, chỉ còn vài phần cảm khái, vài phần bất đắc dĩ, vài phần không thể buông, có chút lo lắng hỏi: “Cần đi bệnh viện khám không?"
“Không cần, do uống rượu thôi, ăn chút đồ nóng là ổn rồi."
Loại cảm giác này Lâm Niên đã từng trải qua nhiều lần, cho nên nghe được Tần Hướng Bắc nói thế liền yên lòng, dùng sức hít sâu áp xuống sự không buông trong lòng xuống, một bên đứng dậy đi theo phía sau, một bên dùng ngữ khí nhẹ nhàng trào phúng đánh vỡ bầu không khí ưu thương sắp chia lìa mang đến: “Uống chút rượu đã như vậy, đi bộ đội phải chịu khổ anh nuốt trôi?"
Nghe vậy, Tần Hướng Bắc vươn tay, xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Niên: “Là người đàn ông của em, anh không kém cỏi như em nghĩ, ngoan ngoãn chờ anh trở về là được."
Lâm Niên rùng mình một cái, cả người nổi lên một lớp da gà, cậu xoa xoa cánh tay, dùng ánh mắt nhìn quái vật nghiêng đầu nhìn Tần Hướng Bắc: “Phắc, lời này nói ra từ trong miệng anh thật sự làm người khác chịu không nổi, nếu không phải thân da này không thay đổi, em thật sự nghi ngờ dưới lớp da này là một linh hồn khác."
“À, nếu không em thì em tìm người nhảy Khiêu đại thần*, chiêu hồn về cho anh đi."
*Khiêu đại thần 跳大神: điệu múa mời thần, một loại phương thức câu thông giữa người sống và người chết, hiện nay được quy về phong kiến mê tín.
Lâm Niên mừng rỡ mặt mày cong cong, từ sau lưng ôm lấy Tần Hướng Bắc, cằm đặt trên vai anh: “Không cần, anh của trước kia hay anh của hiện tại, em đều rất thích. Còn việc tham gia quân ngũ, nếu anh đã quyết định xong, cũng không cần thương lượng gì nữa, dù sao tim của ông đây, chuyện đã nhận định thì chính là cả đời."
Tiếng cười của Tần Hướng Bắc bỗng dừng lại, con ngươi sâu thẳm bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, trịnh trọng mà vỗ vỗ cái tay bên hông, ý bảo cậu an tâm: “Anh hiểu."
“Cũng không muốn anh trả lời cái gì, còn suy nghĩ lâu như thế, em cảm thấy anh có đôi khi thật giống ông trẻ, không đáng yêu xíu nào."
“Chẳng lẽ em muốn tìm một con búp bê không làm gì được, rồi mỗi ngày tự mình hầu hạ chiều chuộng? Em không sợ mệt chết à."
Lâm Niên nhướng mày, thuận thế cọ cọ mặt Tần Hướng Bắc: “Có gì không thể, sau này em cũng muốn chiều chuộng anh hầu hạ anh, cả đời đều không thay đổi." Gặp được người bất đồng, tâm tình cũng sẽ bất đồng, đời trước lúc cậu với Lương Mạch Thần thân mật khăng khít, đều chưa từng xuất hiện loại bộ dáng ở chung này, mà cậu vẫn luôn muốn cuộc sống sinh hoạt của mình như thế này, không cần mỗi ngày muôn màu muôn vẻ, chỉ cần đơn giản ấm áp, hai người thẳng tanh thành khẩn đối đãi với nhau.
Tần Hướng Bắc quay đầu trừng mắt cậu cười lạnh, ngữ khí ôn nhuận thong thả: “Em sao, đến bản thân cũng chăm sóc không tốt, còn thề son sắt muốn chiếu cố người khác, mức độ đối tốt với bản thân này của em thật làm anh không thể không lau mắt mà nhìn."
Lâm Niên xì một tiếng: “Lười tranh luận với anh. Tần Hướng Bắc, em cùng anh về thành phố Cẩm Dương nha, anh sắp đi rồi, bên cô của anh chắc canh có rất nhiều lời nói muốn dặn dò, anh ở đây với em thật sự có chút không ổn."
“Vé xe lửa không dễ mua, còn nữa đã hẹn với bạn em đi leo núi, sao có thể nuốt lời được." Bây giờ đang nghỉ lễ Quốc Khánh, nhà ga đã biến thành biển người tấp nập, vé xe lửa anh đến thành phố T là nhờ bạn mua giúp mấy ngày trước đó.
“Leo núi cũng không phải leo hết bảy ngày, hôm nay đi cùng bọn họ không phải được rồi sao. Vé xe lửa mua không được, chúng ta đi xe khách, vừa lúc cửa trường học có chỗ bán, đợi lát nữa hỏi một chút xem, nếu có thì trở về." Bởi vì vé xe cao hơn vé lửa xe rất nhiều, cho nên ít người lựa chọn ngồi xe, thành ra vé xe khách đa số vẫn còn.
“Nhưng lượt đi lượt về cần đến hai ba ngày, kỳ nghỉ của em cũng gần hết rồi." Giongj nói Tần Hướng Bắc hơi chút do dự, hiển nhiên trong lòng là muốn trở về, chỉ là không bỏ được Lâm Niên xuống, mới đến tìm Lâm Niên.
Lâm Niên đương nhiên cũng nhìn ra anh do dự, lập tức kéo tay anh mang balo rồi ra cửa, người này lúc quyết đoán rất nhanh nhẹn, lúc do dự cũng có thể chọc người tức chết.
Đi vào cổng trường, hai người tới trước điểm bán phiếu dò hỏi chyện vé xe, vừa lúc 8 giờ hai mươi đêm nay có xe đến thành phố Cẩm Dương, hơn nữa đến vé xe bây giờ còn dư lại rất nhiều, nếu bọn họ mua vé đi lần này, cũng chính là tầm 9 giờ sáng mai đã có thể đến thành phố Cẩm Dương, hai người liếc nhau, không chút do dự bỏ tiền mua vé. Tiền mua vé là Tần Hướng Bắc trả, gần đây trên người Lâm Niên không có nhiều tiền mặt, thứ hai cả hai biết rất rõ, nếu quan hệ đôi bên đã đi đến một bước này, đã không cần phải khách khí gì nữa, anh chính là em, em chính là anh, cho nên ai trả cũng không khác nhau.
Mua vé xong thì tìm một chỗ giải quyết bữa sáng, Tần Hướng Bắc đi cùng Lâm Niên về phòng ngủ thay quần áo, thuận tiện hỏi đám Tống Thập Nhị xem bọn họ có muốn trở về không.
Mấy người nghe thấy Lâm Niên phải về đều kinh ngạc không thôi, nhưng mà sau khi suy xét xong vẫn quyết định không về, hiện tại đúng là mùa táo chín, Tống Thập Nhị nhớ thương cây táo trước cửa nhà mình, nên nhờ Lâm Niên nhân tiện mang lên cho cậu ta một ít, chuyện nhỏ không tốn sức gì, dặn dò của anh em, Lâm Niên đương nhiên là cười đồng ý cũng bảo đảm sẽ đưa tới nơi.
Tuy rằng buổi tối phải ngồi xe về thành phố Cẩm Dương, nhưng việc này vốn dĩ không ảnh hưởng đến hành trình ban ngày, cho nên nên làm cái gì vẫn là tiếp tục làm cái đó, đoàn người nói nói cười cười đi vào cổng trường, tìm được quầy bán quà vặt chuyên cho thuê xe đạp.
Phần đất trống trước quầy bán quà vặt đặt chỉnh tề hai hàng xe đạp, trong đó có mới có cũ, có ghế sau có không có ghế sau, có rổ có không rổ, đủ loại màu sắc.
Dùng thẻ sinh viên đăng ký với chủ quầy xong, mọi người bắt đầu ra chỗ đất trống thử xe, tính tìm một chiếc chạy nhẹ nhàng thoải mái. Cuối cùng đạp xe từ trường học đến núi Thanh Hoàng mất một tiếng rưỡi đồng hồ, dọc theo đường đi đường sườn núi chiếm đa số, xe đạp đương nhiên phải chọn loại tốt, nếu không đến lúc đó cũng chỉ có thể dắt đi mà có mệt cũng là chính bản thân mình.
Lâm Niên không có đi thử xe, mà là đứng ở bên cạnh để Tần Hướng Bắc chọn giúp cậu, Tần Hướng Bắc đối với xe đạp hoặc là các loại xe khác đều có nghiên cứu qua, phòng dưới lầu nhà anh có cất không chỉ vài chiếc xe đạp mấy ngàn tệ, còn có một đống lớn mô hình ô tô.
Ba phút trôi qua, Tần Hướng Bắc dắt một chiếc xe đạp màu tím đậm có yên sau lại đây: “Em thử xem, nếu không được thì nói với anh." Thuê xe đạp cần phải do học sinh của trường đăng ký, Tần Hướng Bắc không phải học sinh trường này tất nhiên không đăng ký được, mượn của bạn học khác thì ảnh chụp lại không giống, thế là hai người quyết định cùng sử dụng một chiếc.
Lâm Niên nhận xe, vòng quanh đất trống đạp một vòng, sau đó ngừng trước mặt Tần Hướng Bắc, hai tay cầm tay lái, một chân chống đất, một chân đạp lên bàn đạp.
“Có thể, anh lên đi."
Tần Hướng Bắc hơi giật mình: “Em chắc canh có thể đạp nổi?"
“Dài dòng, lúc em còn đạp xe, anh còn không biết đang làm gì đâu."
Tần Hướng Bắc nhẹ nhàng mím môi, mặt không biểu tình nghiêng người ngồi lên.
“Các cậu xong hết chưa?" Lâm Niên hỏi ba người Mạc Tiểu Hải.
Mạc Tiểu Hải nhấn nhấn chuống, nhìn hai người trên xe cố ý khiêu khích: “Chúng ta thi đấu đi, người cuối cùng tới núi Thanh Hoàng, phạt người đó sau khi leo lên ngàn nấc thang thì nói ra một bí mật, hơn nữa bí mật này tuyệt đối không phải có lệ." Đề nghị này của cậu ta được Khanh Quốc Bối với Tống Thập Nhị mãnh liệt đồng ý, Lâm Niên không muốn đáp ứng cũng không được.
“OK."
“Vậy gặp nhau ở chân núi Thanh Hoàng."
“Ngồi vững, phải chạy rồi." Nói xong, khởi động chân bàn đạp, xe đạp bắt đầu vững vàng lao về phía trước.
Đầu tiên là chậm rãi, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh. Lâm Niên vui vẻ cười to: “Tần Hướng Bắc, anh đã ngồi xe người khác chưa?"
Ánh mặt trời vẩy lên người, bên tai là tiếng gió ù ù, thổi giọng nói của người nọ vào tai. Tần Hướng Bắc hơi hơi mỉm cười: “Ngốc."
Lâm Niên khóe miệng run rẩy: “Nếu không anh ôm em một cái đi, người khác yêu đương đều là nữ sinh dịu dàng ôm lấy nam sinh, dựa vào trên lưng, bộ dáng kia thật hạnh phúc."
“……"
Mắt thấy phía trước sắp qua đường cái, Lâm Niên bắt đầu giảm tốc độ, chỉ là lúc nhìn đến mấy người đối diện, khuôn mặt không khỏi trầm xuống, hiển nhiên Mạc Tiểu Hải bọn họ cũng nhìn thấy, đều ngừng lại tại chỗ chờ cậu.
“Thật là oan gia ngõ hẹp." Trong nháy mắt, Lâm Niên cảm giác đau đớn đã biến mất trên người lại xuất hiện. Ngồi ở yên sau Tần Hướng Bắc nhìn đám người kia, mặt không biểu tình mà hạ khóe miệng, trong lòng đã có tính toán.
Tác giả :
Phi Bảo