Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 37: Rung động.
"Ừ." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, giơ tay nhẹ nhàng xoa thái dương nàng.
Dường như áp lực say rượu của Trình Cẩm Chi đã được giải tỏa rất nhiều, nàng ngoan ngoãn rúc trong lòng Dung Tự.
"Cô Dung, về trường học hay về đường Đông Xuyên?"
Biệt thự của Trình Cẩm Chi ở đường Đông Xuyên.
"Về đường Đông Xuyên, mai tôi đi thi xin nghỉ cho chị ấy." Dung Tự nói. Dường như Trình Cẩm Chi vẫn còn chút khó chịu, nàng cọ vài cái trong lòng Dung Tự, chóp mũi của nàng hồng hồng, khi thở còn hơi rung động. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, sửa lại một ít tóc rối trên trán Trình Cẩm Chi, giọng có chút dịu dàng, như sợ ồn Trình Cẩm Chi: "Cũng để chị ấy nghỉ ngơi."
Dung Tự từng xem thời khóa biểu của Trình Cẩm Chi, biết ngày mai nàng có hai tiết.
"Vâng." Thấy Dung Tự lên xe, A Uy như uống thuốc an thần. Cô Dung này, nhìn giống người chu đáo ổn thỏa. Đối lập với cô Cao, lần này gu của sếp tốt hơn nhiều lắm.
Đến nhà, A Uy nhanh chóng xuống xe, chạy bộ vòng qua xe mở cửa cho Dung Tự. Dung Tự ôm lấy Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng bế Trình Cẩm Chi xuống xe: "Trong nhà còn thuốc giải rượu không?"
"Có." A Uy nói: "Để tôi bảo người giúp việc nấu canh giải rượu cho sếp."
Dung Tự nhìn vào bóng đêm, bế Trình Cẩm Chi vào cửa: "Thôi, giờ này cũng ngủ gần hết."
Dung Tự bế Trình Cẩm Chi về giường lớn trong phòng ngủ, biết người nàng không thoải mái, cởi quần áo tắm rửa ngay cho nàng. Vừa cởi quần Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lập tức "không đàng hoàng", ôm lấy eo cô vô cùng nhanh nhẹn. Cái chân nhỏ của Trình Cẩm Chi cọ lung tung trên eo cô, sắc mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn thở ra. Dung Tự ôm nửa người trên của nàng, cởi áo của nàng, chậm rãi cởi áo lót màu đen của nàng, vừa cởi một cái, bộ ngực tuyết trắng linh hoạt xuất hiện.
Cũng không biết Trình Cẩm Chi là say thật hay thế nào, ôm lấy eo cô đè lên nửa người của nàng, bộ ngực mềm mại liên tục cọ lên ngực cô. Tai cô đỏ, tai cô có thể nghe thấy giọng mũi khó nhịn của Trình Cẩm Chi.
Cuối cùng vào nước Trình Cẩm Chi cũng "yên tĩnh" hơn, nhưng chỉ cần ngón tay của Dung Tự dính vào da nàng, chà cọ giúp nàng tắm, nàng sẽ phát ra âm thanh ngâm nga ngay, như con mèo động dục. Làn da Trình Cẩm Chi thực sự rất tốt, phu như ngưng chi*, đại khái là chỉ kiểu như nàng.
*Phu như ngưng chỉ: Chỉ người có làn da trắng trẻo, mịn màng.
Làn da trắng mướt, răng trắng xếp đều, mắt đẹp mày dài, môi má anh đào.
Khi không nói chuyện, như một tiểu yêu tinh.
Trình Cẩm Chi, rõ ràng là tên của con gái rượu*, nhưng có một người khăng khăng thể hiện tên này theo cách lẳng lơ. Khi Trình gia đặt tên này cho nàng, có lẽ cũng mong nàng là tiểu thư khuê các vâng lời hiểu chuyện. Dung Tự vén tóc Trình Cẩm Chi, tay cô trượt xuống, vừa đụng vào môi Trình Cẩm Chi, ngón tay của cô lập tức dừng lại.
*Con gái rượu: Chỉ con gái gia đình nghèo mà xinh đẹp, đoan trang, hiền lành.
Môi Trình Cẩm Chi, hơi nóng. Có lẽ vì canh giải rượu, Dung Tự vừa nấu một chén nhỏ.
Lúc này Trình Cẩm Chi cũng đưa cái lưỡi non hồng ra, nhẹ nhàng liếm ngón tay cô, chắc là nằm mơ thấy cái gì ngon, lúc liếm môi cũng vểnh lên. Ánh mắt Dung Tự sâu thẳm, cô nâng gáy Trình Cẩm Chi, Dung Tự có thể cảm nhận được con tim của mình đang... đập thình thịch.
Dung Tự vớt Trình Cẩm Chi từ trong nước lên, chà lau thân thể trắng nõn, bế nàng lên giường. Da thịt gần gũi, cơ thể Trình Cẩm Chi vẫn hơi lạnh, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Khuôn mặt dáng người của Trình Cẩm Chi thực sự rất đẹp, trước kia khi nàng đè áp cô, khi lay động trên người cô, cô muốn... xoay người đè lên nàng yêu tinh này, sau đó... hung hăng tiến vào... để nàng thở dốc bên tai mình, thậm chí là rên rỉ.
Ngón tay Dung Tự vuốt ve gò má, đôi môi Trình Cẩm Chi. Dung Tự vẫn chưa cúi đầu, chân Trình Cẩm Chi đã bắt đầu câu lấy.
Vô cùng tự nhiên.
Nàng đã làm như vậy với người khác bao nhiêu lần?
Lần trước bên bờ nước, Dung Tự dừng lại hai giây cũng nghĩ như vậy. Mình tiến vào, có thể đổi lấy nàng gọi tên người khác không?
Dung Tự vẫn nhớ rõ, Trình Cẩm Chi khóc dưới người cô, gọi tên một người khác, khó chịu khóc gọi tên một người khác.
Cơ thể đã không còn cách nào, lòng lúc nào cũng muốn bảo vệ nó. Về điểm này, Dung Tự có phần "bội phục" Trình Cẩm Chi. Nàng có thể vừa lên giường với mình, vừa nhớ đến người khác. Đối với cô người như vậy quá "nguy hiểm", Dung Tự không muốn làm tình hình của mình càng trở nên "gay go" hơn.
Giấc ngủ này, Trình Cẩm Chi vẫn ngủ rất thoải mái, thơm thơm mềm mềm. Đầu cũng không đau lắm, nàng lim dim mở mắt ra, phát hiện mình được người ôm trong lòng, đối phương dán vào lưng nàng. Mùi nước hoa quen thuộc, chắc là Dung Tự. Đồng thời, gáy Trình Cẩm Chi cứng đờ, không phải đâu... Điều này làm nàng nhớ lại ngày nàng trọng sinh, nàng cũng uống rượu, sau đó với Dung Tự...
Trình Cẩm Chi cẩn thận ra tay thăm dò, mò mẫm cơ thể của mình, may mắn còn mặc quần áo, trên người cũng không có "đau đớn khác thường" gì.
"Dậy rồi?" Đối phương ôm nàng, nói bên tai nàng. Dường như cũng mới dậy, lúc nói còn kèm theo giọng mũi.
"À... ừ dậy." Tai Trình Cẩm Chi hơi đỏ, môi Dung Tự hình như đụng trúng tai nàng.
"Em làm đồ ăn sáng cho chị, chị ngủ tiếp đi."
Quả thật Trình Cẩm Chi còn hơi buồn ngủ, không biết có phải do gần đây quá mệt mỏi không: "Ừ..."
Chợp mắt một lúc, lại bị Dung Tự kêu rửa mặt. Rửa mặt xong, cắn nửa cái trứng chiên, Trình Cẩm Chi vẫn chưa tỉnh hẳn, cả người choáng váng. Chẳng bao lâu nàng được bao lấy bởi một vòng tay mềm mại, Dung Tự ôm nàng, đút cháo cho nàng.
"Lát nữa em sẽ xin cho chị nghỉ, chị ở nhà ngủ tiếp đi."
"Em phải đến trường sao?" Trình Cẩm Chi tựa trên cánh tay mảnh khảnh của Dung Tự, mệt mỏi nhìn thời gian.
"Ừ, hôm nay thi."
Từ lần nàng trả nợ cho Dung Tự, nhìn chung Dung Tự đã không còn "ừ" "ừ" có lệ với nàng nữa, lúc tâm trạng tốt, chẳng hạn như bây giờ, còn có thể nói cho nàng biết mình đi làm gì. Vừa nhìn thời gian, Trình Cẩm Chi vội vàng nuốt cháo trong miệng: "Em bị trễ rồi."
"Trễ chút không sao."
"Trễ nửa tiếng, thì không cho vào nữa."
"Ừ, chị ăn cháo xong đi."
Giọng của Dung Tự vẫn đang vô cùng bình tĩnh.
Trình Cẩm Chi nâng tay Dung Tự đang cầm chén, nuốt từng hớp từng hớp cháo cuối cùng. Cổ họng nàng vốn không lớn, miệng căng phồng: "Thi cố gắng."
"Ừ." Dung Tự không chút hoang mang rút khăn giấy, lau miệng cho Trình Cẩm Chi: "Hôm nay chị ở nhà ôn tập, buổi tối em về làm cơm tối cho chị."
"Ừ." Trình Cẩm Chi nói: "Em đi thi nhanh đi, đừng trễ giờ."
Dung Tự này không chút vội vàng, khiến Trình Cẩm Chi có cảm giác nàng còn vội hơn Dung Tự. Lúc Dung Tự lên xe, Trình Cẩm Chi còn đứng ở cửa sổ vẫy vẫy tay với Dung Tự, thế mà phản ứng của Dung Tự vẫn "lạnh lùng" như bình thường, chỉ nhìn nàng một cái, coi như chào hỏi.
Hiếm khi được nghỉ một ngày, Trình Cẩm Chi tựa trên chiếc sô pha mềm, mở tivi. Xem không bao lâu, lại ngủ thiếp đi. Ngủ đến trưa, A Uy gõ cửa gọi nàng xuống ăn cơm trưa.
Mặc dù Dung Tự không ở nhà, cũng sẽ dặn đầu bếp trong nhà nấu cơm cho nàng, rất sợ nàng quên ăn một bữa.
"Ồ? Đồ ăn hình như... càng ngày càng hợp khẩu vị của tôi?" Trình Cẩm Chi ăn một miếng, cảm giác trải nghiệm của vị giác không giống với lúc trước, hình như ngon hơn.
"Món này à." A Uy nhìn cuốn vở trên bàn: "Con cá này là cô Dung đi mua riêng, chợ sáng, rất tươi."
"Bình thường sếp không ở nhà không biết, mỗi lần cô Dung nấu ăn, sẽ để các đầu bếp đứng nhìn bên cạnh. Để họ điều chỉnh."
"Em ấy rảnh vậy?"
"Ai kêu sếp không ở nhà chi."
"... A Uy, anh bây giờ cũng học xấu, theo DC trêu tôi đúng không?" Trình Cẩm Chi đá đá đuôi mắt, buông đũa.
"Không dám không dám." A Uy vội vàng chắp hai tay trước ngực: "Tôi nói nhiều, sếp ăn đi, tôi có việc bên ngoài, có việc thì sếp gọi."
Trình Cẩm Chi múc cho mình một chén canh cá đầy, húp nửa chén lại thấy có gì đó không đúng. Nàng nhớ lại sở thích của Dung Tự, trời ạ! Có phải Dung Tự nuôi nàng như nuôi heo không!?
Hôm sau Trình Cẩm Chi đi học, chuông vừa vang lên, Cẩu Vũ và Hạ Dữu nhích lại gần ngay. Hạ Dữu dựa sang, còn "động tay động chân" với Trình Cẩm Chi, giọng hơi mờ ám: "Cơ thể khá hơn chút nào không?"
"Đừng sờ tùm lum." Trình Cẩm Chi đẩy tay Hạ Dữu ra.
Hạ Dữu nháy mắt một cái, "vô tội" vuốt mu bàn tay mình: "Mình sờ không được, vậy ai sờ được nhỉ?"
"Ngao Tạng nha." Cẩu Vũ phối hợp diễn với Hạ Dữu, nháy nháy mắt nói: "Hạ Dữu cậu cẩn thận chút, Ngao Tạng "bảo vệ đồ ăn" lắm."
"Hai cậu muốn chết đúng không?" Trình Cẩm Chi liếc một cái.
"Hôm qua Ngao Tạng xin cho cậu nghỉ, tụi mình biết hết rồi. Chậc chậc thanh niên, phải điều độ."
"Cậu vừa nói vậy, lòng mình mất mát kì lạ." Trình Cẩm Chi nói.
Mặc dù những lời này là Trình Cẩm Chi nói đùa, nhưng sau khi nói ra, đúng là nàng có hơi mất mát. Hôm qua nàng say như vậy, Dung Tự đã không tận dụng lúc nàng nguy hiểm, xem ra Dung Tự không có hứng thú với nàng thật.
Cẩu Vũ và Hạ Dữu liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hạ Dữu mở miệng: "Cậu với Dung Tự bao lâu không như vậy rồi?"
"Hơn hai mươi năm." Trình Cẩm Chi nói.
Đúng là hơn hai mươi năm, sau này nàng và Dung Tự cũng không có xuất hiện cùng nhau, đừng nói chi là giao phối.
"Là rất lâu." Hạ Dữu gật đầu, cho rằng Trình Cẩm Chi đang nói đùa: "Em ấy có ý tưởng gì với cậu không?"
"Sao cậu không hỏi mình có ý tưởng gì với em ấy không?"
"Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?" Hạ Dữu "kinh khủng" trừng mắt, quét Trình Cẩm Chi từ trên xuống dưới: "Biểu hiện của cậu còn chưa đủ rõ sao?"
***
Ngao Tạng: Cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng phồng ra thật đáng yêu, nhưng hình tượng của tôi không thể sụp đổ, nội tâm của tôi không hề gợn sóng, chỉ muốn lau miệng cho nàng đụng đụng miệng của nàng...
Ngao Tạng: Cục cưng đứng ở cửa sổ vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé thật đáng yêu, nhưng hình tượng của tôi không thể sụp đổ, nội tâm của tôi không hề gợn sóng, chỉ muốn bảo nàng buổi trưa ăn nhiều một chút, buổi tối có sức hơn...
Ngao Tạng: Thật là muốn viết mặt tốt mặt dễ thương của tôi, nhưng mà.... (nhìn tác giả chòng chọc).
Tác giả:... Giàu mạnh dân chủ và hòa thuận.