Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về
Chương 17-1: Tôi sẽ trở lại, chúng ta còn nhiều thời gian 1
Về đến phòng, dú Uông đang thu dọn đồ đạc giúp cô.
Ôn Hinh Nhã nhìn tủ quần áo trống không, trong lòng trống rỗng, lại hơi mơ màng!
Dú Uông nhìn cô cả ngồi ngây ngốc trên giường, trong lòng cũng vô cùng đau đớn, đứa con gái duy nhất của bà chủ, cháu ngoại duy nhất của nhà họ Mạc, lưu lạc ở ngoài 15 năm, vừa về đến nhà họ Ôn liền bị ép đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến lúc cô cả vừa về nhà, giống như một con nhím bị thương, nóng nảy lo lắng, bất lực, vô cùng đề phòng với mọi người trong nhà họ Ôn, trong lòng bà cụ Ôn cũng chỉ có cô Như Nhã, không để ý đến cô cả, bà chủ mới ngoài mặt hòa nhã nhưng lại rắp tâm hại người sau lưng, cô Du Nhã ỷ vào bà chủ mới làm khó dủ đủ điều, ông chủ càng lạnh lùng tính toán.
Hôm đó trong sân, rõ ràng bà ta nhìn thấy cô Như Nhã tự mình ngã vào hồ nước, cuối cùng cô Như Nhã lại khẳng định cô cả đẩy cô ta, mấy người hầu ở bên cũng hát đệm theo, ông cụ Ôn, bà cụ Ôn, ông chủ càng nhận định là cô cả đẩy cô Như Nhã ngã, mắng cô cả rất nhiều.
"Thưa cô, đồ đều đã được sắp xếp xong."
Hai mắt mơ màng của Ôn Hinh Nhã dần dần bình tĩnh lại, nhìn trong tủ quần áo treo tượng trưng hai bộ quần áo còn có trang sức phối hợp, mặt liền cười: "Dù sao ở nhà họ Ôn con cũng không có nhiều đồ, nên liền mang đi hết đi! Tránh khi đến chỗ ông ngoại không có đủ đồ dùng, còn vất vả cho ông ngoại đặt mua cho con."
Mắt dú Uông cay cay, nức nở nói: "Cô cả đáng thương của tôi, nếu bà chủ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho ngài mãi mãi hạnh phúc."
Cảm xúc mù mịt của Ôn Hinh Nhã đã hoàn toàn biết mất: "Cũng không phải, mẹ con ở trên trời nhìn con..." Nhìn cô chịu hết những ức hiếp, thống khổ tuyệt vọng, cho nên đã cho cô cơ hội sống lại, nắm chắc cuộc sống của mình.
Dú Uông dọn đồ xong, Ôn Hinh Nhã nhìn trong phòng trống không, cũng không tìm được một chút thuộc về dấu vết của cô, giống như cô chỉ là một người khách đi mướn phòng, cô nhẹ nhàng nói trong không khí: Tôi sẽ quay lại!
Đúng vậy, cô sẽ quay lại!
Dú Uông ra lệnh cho người hầu khiêng đồ của cô vào phòng khách, Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã đang ngồi trên ghế sofa, nhìn đám người hầu ra ra vào vào, trong lòng liền vui vẻ.
Ôn Du Nhã càng dương dương đắc ý nhìn Ôn Hinh Nhã cố ý nói: "Chị, chị đang định đi đâu? Tại sao lại đóng gói hành lý nhiều vậy?"
Ôn Hinh Nhã không để ý đến cô ta.
Ôn Du Nhã càng đắc ý quên mình: "Chị mới quay lại nhà họ Ôn mấy ngày, liền đã ôm hành lý rời đi, không lẽ bị ông nội đuổi khỏi nhà họ Ôn sao?"
Ông cụ Ôn đứng ở bậc thang nhìn thấy cảnh này tức đến xém đau tim, Ôn Hinh là con vợ cả chính thống, lại bị một đứa con vợ lẻ thấp kém quở trách, lại không dám phản bác, bị khinh rẻ như vậy, bộ dạng lại còn thuận theo.
Hơn nữa, người con dâu luôn giả bộ dịu dàng lại ngồi trên ghế sofa nhếch miệng, cười trên nổi đau của người khác: "Cô rất hi vọng Hinh Nhã bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Ôn sao?"
Giọng nói âm trầm, chứa lửa giận ngất trời, Ôn Du Nhã và Ninh Thư Thiến phát lạnh trong lòng, ngẩng đầu lên theo bản năng, liền nhìn thấy ông cụ Ôn đang đứng trên bậc thang, nghe hết lời nói của Du Nhã.
Từ xa, Ninh Thư Thiến có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của ông cụ Ôn từ trên cao nhìn xuống, lúc còn trẻ, ông cụ có tiếng sát phạt quyết đoán, mặc dù bây giờ đã rời khỏi công ty, nhưng một thân khí thế khiếp người lại không giảm chút nào.
Ôn Hinh Nhã nhìn tủ quần áo trống không, trong lòng trống rỗng, lại hơi mơ màng!
Dú Uông nhìn cô cả ngồi ngây ngốc trên giường, trong lòng cũng vô cùng đau đớn, đứa con gái duy nhất của bà chủ, cháu ngoại duy nhất của nhà họ Mạc, lưu lạc ở ngoài 15 năm, vừa về đến nhà họ Ôn liền bị ép đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến lúc cô cả vừa về nhà, giống như một con nhím bị thương, nóng nảy lo lắng, bất lực, vô cùng đề phòng với mọi người trong nhà họ Ôn, trong lòng bà cụ Ôn cũng chỉ có cô Như Nhã, không để ý đến cô cả, bà chủ mới ngoài mặt hòa nhã nhưng lại rắp tâm hại người sau lưng, cô Du Nhã ỷ vào bà chủ mới làm khó dủ đủ điều, ông chủ càng lạnh lùng tính toán.
Hôm đó trong sân, rõ ràng bà ta nhìn thấy cô Như Nhã tự mình ngã vào hồ nước, cuối cùng cô Như Nhã lại khẳng định cô cả đẩy cô ta, mấy người hầu ở bên cũng hát đệm theo, ông cụ Ôn, bà cụ Ôn, ông chủ càng nhận định là cô cả đẩy cô Như Nhã ngã, mắng cô cả rất nhiều.
"Thưa cô, đồ đều đã được sắp xếp xong."
Hai mắt mơ màng của Ôn Hinh Nhã dần dần bình tĩnh lại, nhìn trong tủ quần áo treo tượng trưng hai bộ quần áo còn có trang sức phối hợp, mặt liền cười: "Dù sao ở nhà họ Ôn con cũng không có nhiều đồ, nên liền mang đi hết đi! Tránh khi đến chỗ ông ngoại không có đủ đồ dùng, còn vất vả cho ông ngoại đặt mua cho con."
Mắt dú Uông cay cay, nức nở nói: "Cô cả đáng thương của tôi, nếu bà chủ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho ngài mãi mãi hạnh phúc."
Cảm xúc mù mịt của Ôn Hinh Nhã đã hoàn toàn biết mất: "Cũng không phải, mẹ con ở trên trời nhìn con..." Nhìn cô chịu hết những ức hiếp, thống khổ tuyệt vọng, cho nên đã cho cô cơ hội sống lại, nắm chắc cuộc sống của mình.
Dú Uông dọn đồ xong, Ôn Hinh Nhã nhìn trong phòng trống không, cũng không tìm được một chút thuộc về dấu vết của cô, giống như cô chỉ là một người khách đi mướn phòng, cô nhẹ nhàng nói trong không khí: Tôi sẽ quay lại!
Đúng vậy, cô sẽ quay lại!
Dú Uông ra lệnh cho người hầu khiêng đồ của cô vào phòng khách, Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã đang ngồi trên ghế sofa, nhìn đám người hầu ra ra vào vào, trong lòng liền vui vẻ.
Ôn Du Nhã càng dương dương đắc ý nhìn Ôn Hinh Nhã cố ý nói: "Chị, chị đang định đi đâu? Tại sao lại đóng gói hành lý nhiều vậy?"
Ôn Hinh Nhã không để ý đến cô ta.
Ôn Du Nhã càng đắc ý quên mình: "Chị mới quay lại nhà họ Ôn mấy ngày, liền đã ôm hành lý rời đi, không lẽ bị ông nội đuổi khỏi nhà họ Ôn sao?"
Ông cụ Ôn đứng ở bậc thang nhìn thấy cảnh này tức đến xém đau tim, Ôn Hinh là con vợ cả chính thống, lại bị một đứa con vợ lẻ thấp kém quở trách, lại không dám phản bác, bị khinh rẻ như vậy, bộ dạng lại còn thuận theo.
Hơn nữa, người con dâu luôn giả bộ dịu dàng lại ngồi trên ghế sofa nhếch miệng, cười trên nổi đau của người khác: "Cô rất hi vọng Hinh Nhã bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Ôn sao?"
Giọng nói âm trầm, chứa lửa giận ngất trời, Ôn Du Nhã và Ninh Thư Thiến phát lạnh trong lòng, ngẩng đầu lên theo bản năng, liền nhìn thấy ông cụ Ôn đang đứng trên bậc thang, nghe hết lời nói của Du Nhã.
Từ xa, Ninh Thư Thiến có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của ông cụ Ôn từ trên cao nhìn xuống, lúc còn trẻ, ông cụ có tiếng sát phạt quyết đoán, mặc dù bây giờ đã rời khỏi công ty, nhưng một thân khí thế khiếp người lại không giảm chút nào.
Tác giả :
Do Tự