Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 87: Tôi không thể!
Nghe lời nói của Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Thiên Thiên bất giác lắc đầu, theo bản năng lên tiếng:
- Không... tôi không nói dối anh.
Thế nhưng, người đàn ông dường như vẫn không tin tưởng cô, anh đảo mắt, trả lời:
- Vậy thì giải thích đi! Giải thích tất cả mọi chuyện...
Từ lời nói, hành động, đến cả những quan tâm kia nữa. Nếu như cô ta không có tình cảm gì với anh, thì tại sao lại làm những chuyện khiến người khác dễ hiểu lầm như vậy?
Rõ ràng trong mắt không hề có chút cảm xúc nào, nhưng tại sao lời nói lại thể hiện sự mong muốn khát khao đến như thế? Còn nụ hôn đó nữa.
Nếu như là 1 lần, anh còn có thể tự biện minh là mình ngộ nhận, nhưng lúc nãy chính anh cũng đã thử thêm 1 lần nữa, và Âu Dương Thiên Thiên đã né tránh. Cô ta gần như là dùng hết sức để phản kháng.
Cô ta... rõ ràng là không thích anh!
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, khuôn mặt thật sự khổ sở khi muôn biểu đạt cho người đàn ông kia hiểu rõ, nói:
- Anh muốn tôi giải thích cái gì nữa chứ? Đó chính là sự thật rồi, điều tôi nói là sự thật mà!
Dứt lời, cô nhìn biểu cảm của Âu Dương Vô Thần, hi vọng anh sẽ tin lời cô nói, nhưng không hề.... anh vẫn giữ một ánh mắt lạnh nhạt đó trả lời cô. Anh không tin.
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó, qua vài giây, cô hít một hơi thật sâu, rồi ngước mặt nhìn Âu Dương Vô Thần, gật đầu lên tiếng:
- Được, anh muốn tôi giải thích đúng không, vậy thì tôi sẽ giải thích cho anh.
- Âu Dương Vô Thần, tôi thích anh, đó là sự thật! Và tôi có thể thề, rằng nó thật hơn bất cứ thứ gì trên đời.
- Nhưng mà.... anh hỏi tôi vì sao trong mắt tôi không hề chứa tình cảm cho anh, thì đó là vì... tôi cũng không thích anh!
Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên nuốt 1 ngụm nước bọt, cô biết bây giờ lời mình nói ra thật sự rất mâu thuẫn nhưng đây là anh ta ép cô, vậy thì cô chỉ có thể làm theo mà thôi, mặc kệ anh ta có hiểu hay không.
- Tôi đã từng nói với anh rồi, tôi thật sự không muốn nói ra những lời như vậy đâu, nhưng tôi không thể tự ngăn bản thân mình dừng việc đó.
- Không phải tôi không làm được, mà là tôi không thể, anh có hiểu không? Âu Dương Vô Thần?
- Không... tôi không nói dối anh.
Thế nhưng, người đàn ông dường như vẫn không tin tưởng cô, anh đảo mắt, trả lời:
- Vậy thì giải thích đi! Giải thích tất cả mọi chuyện...
Từ lời nói, hành động, đến cả những quan tâm kia nữa. Nếu như cô ta không có tình cảm gì với anh, thì tại sao lại làm những chuyện khiến người khác dễ hiểu lầm như vậy?
Rõ ràng trong mắt không hề có chút cảm xúc nào, nhưng tại sao lời nói lại thể hiện sự mong muốn khát khao đến như thế? Còn nụ hôn đó nữa.
Nếu như là 1 lần, anh còn có thể tự biện minh là mình ngộ nhận, nhưng lúc nãy chính anh cũng đã thử thêm 1 lần nữa, và Âu Dương Thiên Thiên đã né tránh. Cô ta gần như là dùng hết sức để phản kháng.
Cô ta... rõ ràng là không thích anh!
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, khuôn mặt thật sự khổ sở khi muôn biểu đạt cho người đàn ông kia hiểu rõ, nói:
- Anh muốn tôi giải thích cái gì nữa chứ? Đó chính là sự thật rồi, điều tôi nói là sự thật mà!
Dứt lời, cô nhìn biểu cảm của Âu Dương Vô Thần, hi vọng anh sẽ tin lời cô nói, nhưng không hề.... anh vẫn giữ một ánh mắt lạnh nhạt đó trả lời cô. Anh không tin.
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó, qua vài giây, cô hít một hơi thật sâu, rồi ngước mặt nhìn Âu Dương Vô Thần, gật đầu lên tiếng:
- Được, anh muốn tôi giải thích đúng không, vậy thì tôi sẽ giải thích cho anh.
- Âu Dương Vô Thần, tôi thích anh, đó là sự thật! Và tôi có thể thề, rằng nó thật hơn bất cứ thứ gì trên đời.
- Nhưng mà.... anh hỏi tôi vì sao trong mắt tôi không hề chứa tình cảm cho anh, thì đó là vì... tôi cũng không thích anh!
Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên nuốt 1 ngụm nước bọt, cô biết bây giờ lời mình nói ra thật sự rất mâu thuẫn nhưng đây là anh ta ép cô, vậy thì cô chỉ có thể làm theo mà thôi, mặc kệ anh ta có hiểu hay không.
- Tôi đã từng nói với anh rồi, tôi thật sự không muốn nói ra những lời như vậy đâu, nhưng tôi không thể tự ngăn bản thân mình dừng việc đó.
- Không phải tôi không làm được, mà là tôi không thể, anh có hiểu không? Âu Dương Vô Thần?
Tác giả :
PJH