Trọng Sinh Giới Giải Trí: Nữ Boss Phản Diện Trở Về
Chương 71: Người nắm giữ cốt truyện
Editor: Vi + Beta: Hy
Vui lòng không sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
Ánh mắt Hướng Ngọc Tuyết lộ sự bất ngờ, giống như có một số việc vượt ngoài qua dự đoán của cô ta. Cố Thanh Mâu từ nảy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm về Hướng Ngọc Tuyết vừa mới xuất hiện, đương nhiên cũng biết rõ được những suy nghĩ trong đầu cô ta. Nghi ngờ, đôi mắt cô hơi híp lại, ngẫm nghĩ.
"Khụ khụ khụ... Kí chủ, cái này... Cô đã thành công trong việc làm nhân vật chính nếm mùi thất bại rồi!" 115 mở miệng, nhìn theo hướng của Hướng Ngọc Tuyết. Chắc hẳn cô ta đã sắp xếp mọi chuyện, chỉ là tất cả lại khác hoàn toàn với kịch bản cũ. Kí chủ của nó đã dẫn mọi người đi trước một bước, Hướng Ngọc Tuyết... chỉ sợ phải đối mặt với một đám người đang phát điên lên trong sơn động rồi.
Nhìn bộ dáng của cô ta, chắc hẳn kết quả cuối cùng cũng không nhận được phần tốt.
Hướng Ngọc Tuyết không để ý nhiều như vậy, cô ta lảo đảo đi về phía Diệp Dật Tuấn. Cả người mềm nhũn, ngã thẳng vào lồng ngực Diệp Dật Tuấn. Cơ thể run rẩy, nhìn qua như đang vô cùng sợ hãi. Cô ta cứ chôn đầu thật lâu như vậy, đôi tay nắm chặt vạt áo của Diệp Dật Tuấn.
"Ngọc Tuyết, sao em lại ở đây?" Diệp Dật Tuấn là người thông minh, hắn nhìn thấy Hướng Ngọc Tuyết đến đây. Liền suy nghĩ đến những thứ khác: như Hướng Ngọc Tuyết đi theo đội cứu viện vào rừng; dù sao truyền hình đang phát trực tiếp lại đột ngột bị cắt, tổ tiết mục không thể nói lái sang chuyện khác. Trong rừng này có rất nhiều nguy hiểm ngoài dự đoán, chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Sở dĩ hắn luôn duy trì bình tĩnh cũng là vì vậy; trong khi chờ người tới cứu viện, phải đảm bảo mình có thể bình an.
"Xin lỗi, Dật Tuấn, em muốn yên tĩnh một chút." Hướng Ngọc Tuyết như đang suy nghĩ đến chuyện khác, giọng nói cô ta có chút ngương ngịu. Hôm nay Hướng Ngọc Tuyết rất sợ, bởi vì đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên mọi chuyện không xảy ra giống như mong muốn của cô. Những người này hẳn là phải bị mấy tên côn đồ đó giam cầm, sợ hãi cùng tuyệt vọng. Đúng lúc cô ta cùng đội cứu viện vào rừng, bị đám côn đồ này bắt đi, sau đó gặp được đám người Diệp Dật Tuấn.
Sau đó... cô ta ra tay cứu thoát tất cả mọi người. Kế tiếp theo kịch bản còn bị hai người phụ nữ ác độc là Cố Thanh Mâu cùng Tô Huyễn hợp tác bày mưu tính kế hãm hại, nhưng cuối cùng 'gậy ông đập lưng ông'. Một người phải thay thế cô ta bỏ mạng cho đám côn đồ, bị XXX đến chết, còn người kia thì táng thân trong rừng chứ không phải... không phải như thế này!
Hướng Ngọc Tuyết thò đầu ra từ trong ngực Diệp Dật Tuấn, nhìn về phía Tô Huyễn cùng Cố Thanh Mâu. Hiển nhiên hai người kia chẳng gặp chuyện gì cả.
Không giống... Hoàn toàn không giống với trong truyện.
Hướng Ngọc Tuyết cố gắng trấn áp sự bất an trong lòng, há miệng hít thở một hơi, bình ổn nhịp thở. Cô ta vốn chỉ là một tác giả vô danh, tự tay viết tiểu thuyết 'Ảnh hậu giới giải trí', số lượng độc giả cũng rất ít. Nhân vật chính trong truyện cũng là cô ta tự lấy tên của mình.
Không thể ngờ được có một ngày, cô ta xuyên không - xuyên vào nhân vật nữ chính do chính cô ta đặt bút viết, mà tất cả mọi chuyện sau đó cũng phát triển theo truyện của cô.
Cô giống như người biết trước tương lai, biết mọi chuyện sẽ xảy ra, nắm rõ tất cả mọi thứ trong tay, mọi chuyện chỉ cần dựa vào kịch bản mà diễn. Mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, cô ta là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này, tất cả sẽ phục vụ vì cô ta, những người đàn ông ưu tú kia sẽ là của cô ta, mấy ả nữ phụ dù có tốt đẹp thế nào cũng chỉ làm nền cho cô ta, bọn họ sẽ phát điên lên vì ghen tị, muốn hãm hại cô ta nhưng chẳng thể, cuối cùng tự làm bậy không thể sống...
"Sao lại biết..." Hướng Ngọc Tuyết nắm chặt tay Diệp Dật Tuấn, mọi chuyện tưởng như sẽ phát triển theo cốt truyện cô ta viết, nhưng bây giờ...
Mọi thứ thay đổi, giống như sắp không nắm được vào tay nữa rồi.
Hướng Ngọc Tuyết cảm thấy mù mờ về tương lai của chính mình.
"Ngọc Tuyết, em không sao chứ? Nói cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra?" Giọng nói của Diệp Dật Tuấn rất ôn nhu, anh nhìn người phụ nữ nằm trong lồng ngực. Trong mắt toàn vẻ dịu dàng có thể nhỏ ra nước, dứt lời còn xoa đầu Hướng Ngọc Tuyết.
"Em ổn lắm, không sao." Hướng Ngọc Tuyết ngẩng đầu từ trong lồng ngực Diệp Dật Tuấn, khẽ lắc đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt không thể coi nhẹ được. Cô nhìn về hướng Cố Thanh Mâu và Tô Huyễn, để ý tới màu tóc của Cố Thanh Mâu, màu đó cũng là màu khác hoàn toàn so với dự tính của cô ta.
"Cố Thanh Mâu, tóc của em sao lại là màu này?" Hướng Ngọc Tuyết hỏi theo bản năng.
"Tóc của tôi... Chẳng lẽ không được để màu này sao?" Cố Thanh Mâu nghe thấy câu hỏi của Hướng Ngọc Tuyết, cô nhướn mày hỏi ngược lại, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại nhìn Hướng Ngọc Tuyết. Trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, hiển nhiên thái độ cũng không thân thiện. Cơ bản là cô không muốn che giấu sự ghét bỏ của cô đối với Hướng Ngọc Tuyết.
Lúc nói chuyện, tay Cố Thanh Mâu luôn đặt trên đầu Mộ Chỉ Dạ, nhẹ nhàng xoa đầu anh. Cũng chính vì vậy mà Mộ Chỉ Dạ không có nảy sinh bất cứ ý đồ không tốt nào, lông mày dần thả lỏng, khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn như trước.
"Tiểu thư Ngọc Tuyết là đại minh tinh hạng A, lại nhớ được tên của một nghệ sĩ không có danh tiếng như tôi, quả thực tôi cũng rất giật mình." Cố Thanh Mâu tiếp tục nói, mỗi câu của cô đều mang theo dò xét. Nhưng trên mặt vẫn là mang theo nụ cười cùng ánh mắt chăm chú nhìn nét mặt Hướng Ngọc Tuyết.
"Chỉ là chị có chút ấn tượng, nên mới thuận miệng hỏi một chút." Hướng Ngọc Tuyết nghe Cố Thanh Mâu nói xong mới phát giác ra được cô ta không nên hỏi câu này, vội thanh minh rồi đứng dậy, né tránh ánh mắt của Cố Thanh Mâu.
Dứt lời, Hướng Ngọc Tuyết liền tự giác biến mình thành trung tâm của tất cả mọi người. Cô ta nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, ví dụ như đội cứu viện đi một hướng, cô ta bị bỏ quên ở đằng sau, rồi làm thế nào để cô ta trốn khỏi đám người kia, Hướng Ngọc Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói.
"Yên tâm đi, nhất định chúng ta có thể rời khỏi khu rừng này, tôi tin chúng ta có thể."
Cố Thanh Mâu chỉ đứng đó bất vi sở động, nhìn bóng lưng Hướng Ngọc Tuyết, ánh mắt thần bí không biết đang nghĩ gì. Sau một lúc lâu mới nở nụ cười lạnh lùng, trong mắt chỉ là một mảnh trong veo.
"Kí chủ... ngài sao vậy?" 115 không khỏi mở miệng hỏi.
"Nữ chính Hướng Ngọc Tuyết của chúng ta, có chút kì lạ..." Cố Thanh Mâu đảo mắt, nhớ lại vừa rồi sự kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt Hướng Ngọc Tuyết khi nhìn thấy cô cùng Tô Huyễn.
Đúng lúc này, Mộ Chỉ Dạ lại gần bên cạnh Cố Thanh Mâu, anh mở miệng.
Hôm nay 2 chương nha cả nhà ><
Vui lòng không sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
Ánh mắt Hướng Ngọc Tuyết lộ sự bất ngờ, giống như có một số việc vượt ngoài qua dự đoán của cô ta. Cố Thanh Mâu từ nảy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm về Hướng Ngọc Tuyết vừa mới xuất hiện, đương nhiên cũng biết rõ được những suy nghĩ trong đầu cô ta. Nghi ngờ, đôi mắt cô hơi híp lại, ngẫm nghĩ.
"Khụ khụ khụ... Kí chủ, cái này... Cô đã thành công trong việc làm nhân vật chính nếm mùi thất bại rồi!" 115 mở miệng, nhìn theo hướng của Hướng Ngọc Tuyết. Chắc hẳn cô ta đã sắp xếp mọi chuyện, chỉ là tất cả lại khác hoàn toàn với kịch bản cũ. Kí chủ của nó đã dẫn mọi người đi trước một bước, Hướng Ngọc Tuyết... chỉ sợ phải đối mặt với một đám người đang phát điên lên trong sơn động rồi.
Nhìn bộ dáng của cô ta, chắc hẳn kết quả cuối cùng cũng không nhận được phần tốt.
Hướng Ngọc Tuyết không để ý nhiều như vậy, cô ta lảo đảo đi về phía Diệp Dật Tuấn. Cả người mềm nhũn, ngã thẳng vào lồng ngực Diệp Dật Tuấn. Cơ thể run rẩy, nhìn qua như đang vô cùng sợ hãi. Cô ta cứ chôn đầu thật lâu như vậy, đôi tay nắm chặt vạt áo của Diệp Dật Tuấn.
"Ngọc Tuyết, sao em lại ở đây?" Diệp Dật Tuấn là người thông minh, hắn nhìn thấy Hướng Ngọc Tuyết đến đây. Liền suy nghĩ đến những thứ khác: như Hướng Ngọc Tuyết đi theo đội cứu viện vào rừng; dù sao truyền hình đang phát trực tiếp lại đột ngột bị cắt, tổ tiết mục không thể nói lái sang chuyện khác. Trong rừng này có rất nhiều nguy hiểm ngoài dự đoán, chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Sở dĩ hắn luôn duy trì bình tĩnh cũng là vì vậy; trong khi chờ người tới cứu viện, phải đảm bảo mình có thể bình an.
"Xin lỗi, Dật Tuấn, em muốn yên tĩnh một chút." Hướng Ngọc Tuyết như đang suy nghĩ đến chuyện khác, giọng nói cô ta có chút ngương ngịu. Hôm nay Hướng Ngọc Tuyết rất sợ, bởi vì đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên mọi chuyện không xảy ra giống như mong muốn của cô. Những người này hẳn là phải bị mấy tên côn đồ đó giam cầm, sợ hãi cùng tuyệt vọng. Đúng lúc cô ta cùng đội cứu viện vào rừng, bị đám côn đồ này bắt đi, sau đó gặp được đám người Diệp Dật Tuấn.
Sau đó... cô ta ra tay cứu thoát tất cả mọi người. Kế tiếp theo kịch bản còn bị hai người phụ nữ ác độc là Cố Thanh Mâu cùng Tô Huyễn hợp tác bày mưu tính kế hãm hại, nhưng cuối cùng 'gậy ông đập lưng ông'. Một người phải thay thế cô ta bỏ mạng cho đám côn đồ, bị XXX đến chết, còn người kia thì táng thân trong rừng chứ không phải... không phải như thế này!
Hướng Ngọc Tuyết thò đầu ra từ trong ngực Diệp Dật Tuấn, nhìn về phía Tô Huyễn cùng Cố Thanh Mâu. Hiển nhiên hai người kia chẳng gặp chuyện gì cả.
Không giống... Hoàn toàn không giống với trong truyện.
Hướng Ngọc Tuyết cố gắng trấn áp sự bất an trong lòng, há miệng hít thở một hơi, bình ổn nhịp thở. Cô ta vốn chỉ là một tác giả vô danh, tự tay viết tiểu thuyết 'Ảnh hậu giới giải trí', số lượng độc giả cũng rất ít. Nhân vật chính trong truyện cũng là cô ta tự lấy tên của mình.
Không thể ngờ được có một ngày, cô ta xuyên không - xuyên vào nhân vật nữ chính do chính cô ta đặt bút viết, mà tất cả mọi chuyện sau đó cũng phát triển theo truyện của cô.
Cô giống như người biết trước tương lai, biết mọi chuyện sẽ xảy ra, nắm rõ tất cả mọi thứ trong tay, mọi chuyện chỉ cần dựa vào kịch bản mà diễn. Mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, cô ta là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này, tất cả sẽ phục vụ vì cô ta, những người đàn ông ưu tú kia sẽ là của cô ta, mấy ả nữ phụ dù có tốt đẹp thế nào cũng chỉ làm nền cho cô ta, bọn họ sẽ phát điên lên vì ghen tị, muốn hãm hại cô ta nhưng chẳng thể, cuối cùng tự làm bậy không thể sống...
"Sao lại biết..." Hướng Ngọc Tuyết nắm chặt tay Diệp Dật Tuấn, mọi chuyện tưởng như sẽ phát triển theo cốt truyện cô ta viết, nhưng bây giờ...
Mọi thứ thay đổi, giống như sắp không nắm được vào tay nữa rồi.
Hướng Ngọc Tuyết cảm thấy mù mờ về tương lai của chính mình.
"Ngọc Tuyết, em không sao chứ? Nói cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra?" Giọng nói của Diệp Dật Tuấn rất ôn nhu, anh nhìn người phụ nữ nằm trong lồng ngực. Trong mắt toàn vẻ dịu dàng có thể nhỏ ra nước, dứt lời còn xoa đầu Hướng Ngọc Tuyết.
"Em ổn lắm, không sao." Hướng Ngọc Tuyết ngẩng đầu từ trong lồng ngực Diệp Dật Tuấn, khẽ lắc đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt không thể coi nhẹ được. Cô nhìn về hướng Cố Thanh Mâu và Tô Huyễn, để ý tới màu tóc của Cố Thanh Mâu, màu đó cũng là màu khác hoàn toàn so với dự tính của cô ta.
"Cố Thanh Mâu, tóc của em sao lại là màu này?" Hướng Ngọc Tuyết hỏi theo bản năng.
"Tóc của tôi... Chẳng lẽ không được để màu này sao?" Cố Thanh Mâu nghe thấy câu hỏi của Hướng Ngọc Tuyết, cô nhướn mày hỏi ngược lại, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại nhìn Hướng Ngọc Tuyết. Trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, hiển nhiên thái độ cũng không thân thiện. Cơ bản là cô không muốn che giấu sự ghét bỏ của cô đối với Hướng Ngọc Tuyết.
Lúc nói chuyện, tay Cố Thanh Mâu luôn đặt trên đầu Mộ Chỉ Dạ, nhẹ nhàng xoa đầu anh. Cũng chính vì vậy mà Mộ Chỉ Dạ không có nảy sinh bất cứ ý đồ không tốt nào, lông mày dần thả lỏng, khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn như trước.
"Tiểu thư Ngọc Tuyết là đại minh tinh hạng A, lại nhớ được tên của một nghệ sĩ không có danh tiếng như tôi, quả thực tôi cũng rất giật mình." Cố Thanh Mâu tiếp tục nói, mỗi câu của cô đều mang theo dò xét. Nhưng trên mặt vẫn là mang theo nụ cười cùng ánh mắt chăm chú nhìn nét mặt Hướng Ngọc Tuyết.
"Chỉ là chị có chút ấn tượng, nên mới thuận miệng hỏi một chút." Hướng Ngọc Tuyết nghe Cố Thanh Mâu nói xong mới phát giác ra được cô ta không nên hỏi câu này, vội thanh minh rồi đứng dậy, né tránh ánh mắt của Cố Thanh Mâu.
Dứt lời, Hướng Ngọc Tuyết liền tự giác biến mình thành trung tâm của tất cả mọi người. Cô ta nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, ví dụ như đội cứu viện đi một hướng, cô ta bị bỏ quên ở đằng sau, rồi làm thế nào để cô ta trốn khỏi đám người kia, Hướng Ngọc Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói.
"Yên tâm đi, nhất định chúng ta có thể rời khỏi khu rừng này, tôi tin chúng ta có thể."
Cố Thanh Mâu chỉ đứng đó bất vi sở động, nhìn bóng lưng Hướng Ngọc Tuyết, ánh mắt thần bí không biết đang nghĩ gì. Sau một lúc lâu mới nở nụ cười lạnh lùng, trong mắt chỉ là một mảnh trong veo.
"Kí chủ... ngài sao vậy?" 115 không khỏi mở miệng hỏi.
"Nữ chính Hướng Ngọc Tuyết của chúng ta, có chút kì lạ..." Cố Thanh Mâu đảo mắt, nhớ lại vừa rồi sự kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt Hướng Ngọc Tuyết khi nhìn thấy cô cùng Tô Huyễn.
Đúng lúc này, Mộ Chỉ Dạ lại gần bên cạnh Cố Thanh Mâu, anh mở miệng.
Hôm nay 2 chương nha cả nhà ><
Tác giả :
Phi Tú