Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 178: Thư ký như vậy

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 178: Thư ký như vậy

Không còn cách nào khác, Tiêu Thu Phong đành phải kể lại chuyện giữa mình và Thiên Nhan Duyệt ra một lần. Điều này đối với hắn mà nói là một chuyện rất đơn giản.

Nhưng Điền Phù lại coi đó như một chuyện rất thú vị, gật đầu nói: "Thằng nhóc này, chỉ biết con giỏi tán tỉnh, nhưng bây giờ có nhiều phụ nữ như vậy. Mẹ có thể trăm phần trăm nói cho con biết, cô bé Thiên Nhan Duyệt này cho dù không đến mức nhất định phải lấy con làm chồng mới được, thì ít nhất cô bé đó sẽ cho con cơ hội"

"Mẹ yên tâm, cơ hội này con sẽ bỏ qua" Tiêu Thu Phong sang sảng tuyên bố. Chỉ là đến lúc đó, có một số việc sợ là không đơn giản như hắn tưởng tượng.

"Được, trước hết không nói Thiên Nhan Duyệt nữa. Nói chuyện hôm qua con tặng nhẫn đi. Con thật đúng là có tiền, một triệu ba ngàn năm trăm vạn thế mà không cho mẹ một ít tiêu xài?" Giọng nói của Điền Phù có chút ghen tị, Điền Phù hừ một tiếng nói: "Con đúng là biết cách dùng tiền nhỉ"

Tiêu Thu Phong giờ phút này mới nghĩ đến, phụ nữ thực ra đều có một tâm tư. Kim cương nhiều màu là phụ nữ đều sẽ thích. Vừa nãy mình không nghĩ đến đã nói chuyện đó ra.

"Mẹ, mẹ không nên tức giận, lần sau có bảo thạch, kim cương, con nhất định tặng mẹ"

Điền Phù cười cười, gõ đầu hắn nói: "Con bây giờ mới nhớ đến mẹ, thật sự là phí công nuôi dưỡng con lớn như vậy, đúng là đồ bất hiếu mà. Mặc dù mấy cô gái kia lại có thể dễ dàng tiếp nhận món quà quý giá như thế, cũng rất không tầm thường. Nếu mấy cô bé đó không phải phụ nữ tham tiền, thì nhất định là thích con"

"Mẹ, không nên nghiêm trọng như vậy. Mẹ càng nói càng dọa người. Con cũng không phải có ý muốn trêu chọc mấy cô ấy" Vì chút tức giận, mua mấy chiếc nhẫn, mặc kệ là nhẫn kim cương hay nhẫn bạc, hay nhẫn đá quý, trong mắt Tiêu Thu Phong mà nói đều là giống nhau, chẳng có gì khác cả. Cho nên thuận tay đem tặng cũng không có ý gì khác.

Điền Phù chỉ biết lắc đầu cười cười, thằng con trai này mặc dù không hiểu được tâm tư của phụ nữ nhưng lại rất may mắn. Bà cũng là phụ nữ sao có thể không hiểu được chứ. Một người phụ nữ nhận một chiếc nhẫn quý giá như vậy, đại biểu điều gì. Năm đó lúc còn trẻ, lão già kia cũng tặng một chiếc nhẫn đã chiếm lấy cả đời của bà, đến bây giờ vẫn còn chưa tháo ra.

"Ôi, Tiểu Phong, mẹ cũng không muốn nói với con nữa. Nhưng mẹ cảnh cáo con, sau này xảy ra chuyện như thế này nữa con phải nói cho mẹ đầu tiên. Nếu không sau này lúc Yên Nguyệt làm loạn, con sẽ rất phiền phức đó. Ai, đã có Vũ, thêm mấy người nữa, đây là số mệnh của nó. Ai bảo Yên Nguyệt lại gặp phải tên háo sắc này chứ"

"Được rồi, con cũng không cần lo lắng. Dù sao mẹ cũng sẽ giúp con mà. Bây giờ, mẹ đi đến bàn bạc với bố con một chút. Trong khu trang viện này phải xây thêm mấy ngôi biệt thự này nữa. Không thì đến khi mấy cô đó cùng nhau về đây, để người ta ở phòng khách thì không tốt đâu"

Mặt Tiêu Thu Phong tái xanh. Mẹ chẳng những không an ủi, còn muốn cho các cô nàng cùng về đây ở, thật đúng là một giấc mơ tuyệt đẹp.

"Lần này thì tốt, một người một đứa, con cháu Tiêu gia chúng ta sẽ có rất nhiều. Đến lúc đó me sẽ rất bận" Lời này không phải là nói với Tiêu Thu Phong, mà là Điền Phù rất đắc ý tự nhủ. Thậm chí không cho Tiêu Thu Phong cơ hội phát biểu ý kiến đã đứng dậy đi vào nhà.

Có lẽ là đi tìm ông bố bàn bạc. Có lão mẹ ra tay, chuyện này sẽ được bà xử lý. Lão bố nhất định không đỡ được thế tấn công dịu dàng của lão mẹ xinh đẹp.

Cho nên, lão bố cả đời đều bị lão mẹ quản lý, không cứu được.

Mặc dù chỉ nói một chút nhưng cuối cùng vẫn coi như có người giúp đỡ. Hơn nữa chuyện của phụ nữ, với thân phận của lão mẹ, xử lý dễ dàng hơn nhiều. Dù kết quả như thế nào, Tiêu Thu Phong vẫn có thể thở dài một hơi.

Nhớ đến lời bố mẹ, Tiêu Thu Phong quyết định đi xem Liễu Yên Nguyệt một chút, cũng hơn nửa năm nay không đi đến tập đoàn Phong Chính. Lúc này cũng nên đi xem một chút, là Tổng giám đốc, hắn thật đúng là không xứng với chức vụ đó.

Hơn nữa, hắn nghĩ được một biện pháp giảm bớt áp lực cho Liễu Yên Nguyệt. Phụ nữ quá vất vả sẽ nhanh già.

Xe tiến vào ga ra, nhập mật mã mở thang máy chuyên môn cho hắn dùng. Tiêu Thu Phong mua với thời hạn sáu mươi năm, mà sáu mươi năm này thuộc về chủ tịch sử dụng. Mặc dù Liễu Yên Nguyệt đã sớm có quyền lực đó, nhưng nàng vẫn giữ lại cho người đàn ông mà mình yêu.

Vừa ra khỏi thang máy, đã truyền ra tiếng kêu sợ hãi: "Anh, anh là ai, sao có thể đi lên…" Một nữ thư ký xinh đẹp vội vàng đi về phía Tiêu Thu Phong.

Tòa nhà Phong Chính có tổng cộng sáu mươi lăm tầng chia làm ba khu. Ngoại trừ ba phó tổng giám đốc gia chỉ có một mình Liễu Yên Nguyệt là quyền tổng giám đốc ở đây mà thôi. Cho nên, nhân viên bình thường nếu không được phép sẽ không được lên tầng này. Đây được coi là khu vực cấm của tập đoàn Phong Chính.

Tiêu Thu Phong sửng sốt, người nữ thư ký này có lẽ mới đến làm chưa lâu, có chút khó hiểu hỏi: "Cô là ai?"

Cô gái này lạnh lùng xông tới, quát: "Không cần anh lo. Mời anh lập tức đi xuống. tập đoàn Phong Chính có quy định, bất cứ nhân viên nam của tập đoàn đều không được phép lên tầng sáu mươi lăm, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ"

Toát mồ hôi, mới chỉ có mấy tháng chưa đến, Tiêu Thu Phong đã thành người ngoài. Lúc này thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

"Này, cô bé, không nên nóng tính như vậy. Tôi tới tìm tổng giám đốc Liễu Yên Nguyệt của cô. Nhầm lẫn thì cô không chịu trách nhiệm nổi đâu đó"

Cô gái oán hận kêu lên: "Người đàn ông tự cho là đúng như anh, tôi đương nhiên biết đến tìm tổng giám đốc của chúng tôi. Nói thật cho anh biết, tổng giám đốc của chúng tôi đã có bạn trai. Anh có quấn lấy thế nào cũng vô ích. Tôi khuyên anh, không nên ảo tưởng. Anh không thể nào bằng bạn trai của tổng giám đốc đâu"

Trời đất, mình còn phải so với mình sao?

Nhưng lúc này, hắn là người đàn ông của Liễu Yên Nguyệt, tốt như vậy sao?

"Không nói với cô nữa, tôi đi gặp Yên Nguyệt" Những cô bé không hiểu chuyện này nói nhiều cũng vô ích. Tiêu Thu Phong xoay người đi về phía phòng làm việc của Liễu Yên Nguyệt, nơi này hắn rất quen thuộc.

Nhưng phía sau lại truyền đến tiếng bước chân. Cô thư ký kia đã lao tới, ôm lấy hắn, sau đó lớn tiếng kêu lên: "Bảo vệ, bảo vệ, nhanh đến đây, mang tên đàn ông xấu xa này xuống"

Nhìn cô nàng khá xinh đẹp nhỏ nhắn, nhưng giọng nói rất lớn, quả thực muốn điếc cả tai.

Những cô nàng như thế này thật đúng là một loại nhân tài, không những làm được thư ký, còn có thể làm vệ sĩ. Liễu Yên Nguyệt, quả nhiên là tinh mắt. Chỉ vì ngăn hắn lại, mà cũng dám ôm lấy hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Âm thanh kinh động rất nhiều người, trên đường đi, có mấy cửa phòng có người thò đầu ra nhìn. Nơi này rất yên tĩnh, tự nhiên ồn ào như vậy, không khiến mọi người kinh động mới là lạ.

Tiêu Thu Phong thật sự muốn tìm một lỗ mà chui xuống.

Bởi vì rất nhiều người thò đầu ra đều lộ vẻ kinh ngạc, những người này đương nhiên biết hắn.

Thư ký Tiểu Duyệt của Liễu Yên Nguyệt cũng đi ra. Theo sát phía sau cô nàng còn có thư ký Tiểu Hoa của Tiêu Thu Phong. Hai người này không ngờ lại che miệng cười trộm, không mở miệng ngăn lại.

"Dương Dương, em làm rất tốt, ôm thật chặt, chờ đến khi bảo vệ xuống mang người đàn ông này đi. Liễu tổng giám đốc nhất định sẽ ghi công em"

Văn phòng Liễu Yên Nguyệt rốt cuộc mở ra, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, lớn tiếng kêu lên: "Ông xã…"

Gọi thì gọi, nhưng ngay lập tức Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy bộ dạng như một con hổ của Dương Dương, đang ôm chặt lấy Tiêu Thu Phong. Yên Nguyệt cũng che miệng cười, cô bé này thật đáng yêu.

Dương Dương cảm thấy có chút không đúng. Liễu Yên Nguyệt vốn luôn lạnh như băng lại cười với người đàn ông này. Mà câu gọi vừa rồi, hình như là gọi người đàn ông này "Ông xã", chẳng lẽ…

"Chủ tịch của chúng ta, anh rốt cuộc cũng được biết thế nào là được mỹ nữ ôm. Ai bảo anh không đến tập đoàn. Ai bảo anh làm cho chúng tôi nhớ anh. Ai bảo anh làm cho chị Liễu xinh đẹp làm trâu làm ngựa thay anh…"

Liên tiếp vài câu nói, thật sự làm cho Tiêu Thu Phong không thể xấu hổ hơn. Những lời nói đầy tình cảm này thật đúng là làm cho người ta cảm động. Thì ra thời gian qua, trong tập đoàn có rất nhiều người nghĩ đến hắn.

Liễu Yên Nguyệt đi tới, cười nói: "Dương Dương, được rồi, bỏ anh ấy ra. Anh ấy chính là người xa lạ có thể tiến vào văn phòng của chị"

Dương Dương lúc này mới buông tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ hồng, ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Liễu tổng giám độc, thì ra anh ta, anh ta là bạn trai của chị, là ông chủ của tập đoàn Phong Chính chúng ta. Em có phải làm sai rồi không?"

"Nói gì vậy. Cô bé này, không biết em lại mạnh như vậy. Nhớ kỹ, em làm không sai, hơn nữa làm rất tốt. Từ hôm nay, tăng lương cho em thêm một bậc. Chịu khó vào, đừng cho bất cứ ai quấy rối Liễu Tổng giám đốc của chúng ta, biết không?"

Dương Dương vốn tưởng rằng sẽ bị phê bình, không hiểu gì cả trở nên hưng phấn, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, vâng, em nhất định cố gắng, làm việc cho tập đoàn, không cho bất cứ ai quấy rầy Liễu tổng"

Tiêu Thu Phong cầm tay Liễu Yên Nguyệt, tiến vào văn phòng. Cánh cửa đã được đóng lại. Mà hai cô bé Tiểu Hoa và Tiểu Duyệt đã chạy đến trước mặt Dương Dương.

"Này, mấy chị xấu thế, nhìn thấy thế còn không bảo em buông tay ra. Hại em thiếu chút nữa xấu hổ đến độ muốn tự sát"

Tiểu Duyệt nói: "Tự sát gì cứ. Em đây là gặp phúc còn gì nữa. Không nghe thấy Tiêu chủ tịch nói sẽ tăng lương cho em lên sao?"

"Đúng thế, đúng thế. Lúc trước khi Tiêu chủ tịch ở đây, chị thật uy phong. Mọi người trong tập đoàn đều lấy lòng chị. Bây giờ, ôi, nay không bằng xưa, nay không bằng xưa" Tiểu Hoa đứng bên cạnh cũng buồn bã thở dài.

Tiểu Duyệt cười mắng: "Được rồi đó, bây giờ cả tập đoàn Phong Chính có ai không biết ba thư ký chúng ta. Ai dám bất kính với chúng ta, tôi không cho kẻ đó sống yên"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại