Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 93: Nịch sủng

Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 93: Nịch sủng

“Vũ Lưu tìm ta có chuyện gì?" Quân Khuynh Vũ thoải mái ngồi xuống vị trí trống không bên cạnh Lăng Vũ Lưu, ống tay áo dài ở không trung thêu hoa đỏ rực, con ngươi hắn đen như mực nhìn Lăng Vũ Lưu, khí trời bên trong bỗng thêm vài phần thâm thúy khó hiểu.

Lông mi dài của Lăng Vũ Lưu chậm rãi nâng lên, phượng mâu xinh đẹp nhìn Quân Khuynh Vũ, trên mặt lộ ra vẻ thanh nhã dịu dàng đoan trang tươi cười động lòng người, đè thấp thanh âm, cười nói, “Sư huynh làm sao biết Vũ Lưu có việc tìm ngươi?"

“Nếu không phải có việc tìm ta, tại sao ngươi không đi nhã gian trên lầu mà phải ngồi ở đại sảnh lầu một này?" Quân Khuynh Vũ ánh mắt không hề thay đổi, khóe môi vẫn là ý cười như trước tà mị mà sâu xa, quả nhiên là vẻ phong lưu không thể kềm chế được sự tao nhã tuyệt thế.

“Sư huynh quả nhiên thông minh." Lăng Vũ Lưu phượng mâu có chút chợt lóe, tựa hồ có chút cảm tình thật nhanh thoáng qua, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, hướng Quân Khuynh Vũ nói, “Nơi này lắm người nhiều miệng, không tiện nói chuyện. Nếu sư huynh đã đến đây rồi, chúng ta hãy lên nhã gian trên lầu đi."

“Hảo." Quân Khuynh Vũ nghe được lời đáp của Lăng Vũ Lưu, liền thản nhiên đứng dậy, làm ra tư thế tư thế mời, động tác tùy ý không hề bó buộc, từng động tác Quân Khuynh Vũ làm , đều tràn ngập sự tao nhã cùng cao quý.

Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ dắt hướng lầu hai nhã gian cùng nhau đi đến, nàng mặt đen thui con ngươi có chút trầm xuống, khóe môi bất giác mím chặt , tựa hồ ở suy tư về vấn đề gì đó.

Theo đạo lý, Lăng Vũ Lưu nếu là muốn tìm Quân Khuynh Vũ, thì có rất nhiều biện pháp, nàng có thể phái người đến phủ đệ của Quân Khuynh Vũ hẹn gặp mặt, lấy tình nghĩa đồng môn của Quân Khuynh Vũ với nàng, cũng sẽ không từ chối đến gặp mặt, cho nên nàng tại sao phải hưng sư động chúng* hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đến làm cho Quân Khuynh Vũ ra mặt thấy nàng đâu?

(* hưng sư động chúng: theo nghĩa hiểu của mình là làm việc gây chú ý)

Nàng nói có việc muốn Quân Khuynh Vũ hỗ trợ, nhưng mà với thế cục hiện giờ, nàng hẳn nên là không có chuyện gì cần Quân Khuynh Vũ hỗ trợ a. Nàng làm như vậy đến tột cùng có mưu đồ gì?

Nhìn hình bóng Lăng Vũ Lưu ôn hòa đoan trang, Lạc Khuynh Hoàng trong mắt lướt qua một tia sáng tỏ, ý cười trên khóe môi cũng dần trở nên thâm sâu. Sợ là Lăng Vũ Lưu sở cầu việc, vậy cứ nhượng bộ để cho Quân Khuynh Vũ bồi nàng diễn một tuồng kịch đi.

Nàng cố ý ở nơi đông ngươi xuất hiện, cũng chỉ vì muốn Cẩm quốc dân chúng biết Vũ Lưu công chúa đã đến đế đô*. Lại còn cố ý dẫn Quân Khuynh Vũ đến đây, trước mặt mọi người cùng Quân Khuynh Vũ lên nhã gian ở lầu trên, này không phải cố ý làm cho mọi người suy nghĩ, cho là nàng muốn cùng Quân Khuynh Vũ hòa thân sao?

(*đế đô: kinh đô)

Như thế, cho dù Liễu Tư Triệt không muốn cưới, sợ là bè cánh thái tử cũng chờ không kịp , nếu như Liễu gia gây áp lực cho Liễu Tư Triệt, như vậy Liễu Tư Triệt không vì không chịu nổi áp lực, có lẽ sẽ tới tìm nàng, tự mình nói đến chuyện hòa thân, này có lẽ chính là điều mà Vũ Lưu công chúa muốn đi.

Đi đến nhã gian ở trên lầu, Quân Khuynh Vũ nhanh tay đóng cửa lại, tựa tiếu phi tiếu* nhìn Lăng Vũ Lưu, lông mi nhẹ nhàng khiêu một cái, cong môi nói, “Vũ Lưu muốn ta giúp chiếu cố, ta đương nhiên muốn giúp."

(*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)

con ngươi Lăng Vũ Lưu đen nhánh hơi chợt lóe, ngước mắt liếc nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, sau đó thoải mái cười cười, thong thả nói, “Thế gian quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu diếm ánh mắt của sư huynh được."

Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh người của Quân Khuynh Vũ, trên mặt mang theo vẻ lạnh nhạt tự nhiên tươi cười, bên trong con ngươi đen như mực làmột mảnh trong suốt, không có chút nghi hoặc. Hết thảy quả nhiên đúng như nàng suy đoán.

Lăng Vũ Lưu nhìn đến bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt tự nhiên, không khỏi nhíu nhíu mi, nhìn con ngươi Lạc Khuynh Hoàng trong suốt, nhíu mày hỏi, “Khuynh Hoàng quận chúa không tò mò, ta cầu sư huynh giúp cái gì sao?"

“Trước mặt mọi người cùng nhau bồi Vũ Lưu công chúa, không phải đã đạt tới hiệu quả dư luận Vũ Lưu công chúa muốn sao?" Lạc Khuynh Hoàng đối mặt Lăng Vũ Lưu hiện ra địch ý muốn làm khó dễ, nhưng mà không sao cả cười một tiếng, không chút để ý trả lời, tiếp theo, con ngươi đen như mực của nàng nhìn chằm chằm ánh mắt Lăng Vũ Lưu, nói từng chữ, “Ta có thể dễ dàng tha thứ choVũ như vậy là giúp ngươi rồi, đã cho ngươi mặt mũi, ngươi cần gì phải nhiều lần vừa hỏi."

Lăng Vũ Lưu nghe được Lạc Khuynh Hoàng trả lời phía trước, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thật không ngờ tâm tư Lạc Khuynh Hoàng mà lại thông suốt như vậy, nàng cái gì cũng đều không có nói, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên cũng có thể đoán được tâm tư của nàng, điều này làm cho nàng không thể không kinh ngạc, cũng không thể không có chút bội phục.

Nhưng là nghe được nửa câu nói sau của Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt của nàng cũng có chút không nhịn được , nàng lại nhiều lần thử Lạc Khuynh Hoàng, thậm chí địch ý của mình cũng không có che dấu, nàng biết Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên không thích nàng, nhưng là nàng không có dự đoán được, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên lại nói chuyện không nể mặt nàng như thế.

Tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục thành tiểu thư khuê các vẫn là làm cho Lăng Vũ Lưu giữ vững bộ dáng tươi cười, nàng mang theo ý cười ôn hòa dịu dàng hồi đáp, “Đa tạ Khuynh Hoàng quận chúa rộng lượng."

Lạc Khuynh Hoàng chỉ cười nhẹ, không có trả lời.

Nàng đối với địch ý của Lăng Vũ Lưu, nàng đã sớm thấy rõ, nếu Lăng Vũ Lưu đã không thích nàng, nàng cũng không tội gì đi lấy lòng Lăng Vũ Lưu. Huống chi, Quân Khuynh Vũ là phu quân của nàng, nàng có thể đồng ý Quân Khuynh Vũ giúp Lăng Vũ Lưu gây ra dư luận, nhưng mà nếu lại có cái yêu cầu quá đáng hơn, nàng sẽ không đồng ý.

Nàng không thích cùng Lăng Vũ Lưu ngoằn ngèo. Tại cái nơi hoàng tộc phân tranh bất phân trắng đen nàng đã chịu đủ rồi, nàng thật sự cũng không muosn phải suốt ngày làm bộ làm tịch, có đôi khi nàng cũng suy nghĩ, giống như Lăng Vũ Lưu vậy lúc nào cũng phải duy trì vẻ tươi cười, có thể hay không mệt chết đi?

“Vũ Lưu, sau này khi ngươi bận rộn, ta cũng sẽ không giúp." Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng cùng Lăng Vũ Lưu nói chuyện, nhìn Lăng Vũ Lưu liếc mắt một cái, quyết đoán nói.

Lăng Vũ Lưu nâng mắt liếc nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, mang theo vài phần khó hiểu hơi ủy khuất. Nàng cùng Quân Khuynh Vũ chính là huynh muội đồng sư môn, nàng vẫn coi Quân Khuynh Vũ là ca ca, mà Quân Khuynh Vũ bình thường vẫn đối xử với nàng giống như muội muội, tuy rằng Quân Khuynh Vũ tâm tư sâu xa, người bên ngoài khó lường, nhưng đối với nàng cũng không tệ .

Nàng muốn Quân Khuynh Vũ chiếu cố giúp cũng không phải cái gì quá đáng, Quân Khuynh Vũ cư nhiên bởi vì một câu nói thuận miệng của Lạc Khuynh Hoàng còn không tính là tức giận, đã nói về sau cũng không giúp nàng chiếu cố ? ! Điều này làm cho nàng như thế nào không tức giận, không buồn bực cho được? !

“Vì sao? Cũng chỉ vì một câu của Khuynh Hoàng quận chúa?" Lăng Vũ Lưu nhìn Quân Khuynh Vũ, mang theo vài phần ủy khuất vài phần buồn bực, nói chuyện cũng không hề khách khí, “Xin thứ cho Vũ Lưu mạo muội, khí độ* của Khuynh Hoàng quận chúa cũng không khỏi quá nhỏ đi!"

Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời nói Lăng Vũ Lưu, từ chối cho ý kiến cười một tiếng, nhíu mày nhìn nàng liếc mắt một cái, mâu quang chợt lóe, không vui không giận đáp, “Thỉnh Vũ Lưu công chúa thứ lỗi, Khuynh Hoàng chính là khí độ hẹp hòi như vậy, về sau thỉnh cầu không cần chọc tới ta, nếu không, cũng đừng trách ta ."

Lăng Vũ Lưu không có đoán được Lạc Khuynh Hoàng lại trả lời thẳng thắng như thế, vốn là nàng giáp thương mang bổng châm chọc ở Lạc Khuynh Hoàng như thế thẳng thắng lưu loát trả lời dưới, ngược lại có vẻ chanh chua, lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vẻ mặt biểu tình cao nhã tự nhiên, kia thần thái tự nhiên hào phóng, có chỗ nào có nửa phần bộ dáng chua ngoa?

Tại sao sao rõ ràng là Lạc Khuynh Hoàng khí độ nhỏ hẹp, nhưng xem ra, lại là nàng có vẻ chanh chua? Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể có bản lãnh như vậy, thắn thắng thừa nhận, ngược lại làm cho nàng có vẻ chút không nhu mì làm ra vẻ?

Nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng , Quân Khuynh Vũ trong mắt hiện lên một tia sủng nịch, đưa tay tay nắm ở bả vai Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi có chút nhếch lên, trong lòng đắc ý nói, Hoàng nhi của hắn mà, quả nhiên là không giống người thường , Ngay cả ghen, đều có thể hợp tình hợp lý như vậy, không có một điểm mềm mại dối trá như nữ tử khác!

“Vũ Lưu, ta giúp ngươi, bất quá nhớ kỹ tình nghĩa đồng môn. Nhưng mà Hoàng nhi là thê tử duy nhất trong cuộc đời này của ta, ngươi nói tình đồng môn so với tình yêu đời đời kiếp kiếp mà nói, cái nào nhẹ cái nào nặng? Ngươi hỏi ta vì sao, ngươi cảm thấy cần thiết sao?" Quân Khuynh Vũ lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, hướng với Lăng Vũ Lưu nói.

Lăng Vũ Lưu ngơ ngác đứng thẳng, chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại không biết trả lời làm sao. Chỉ miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ tươi cười, lễ độ điềm đạm nói, “Là Vũ Lưu quá phận."

Nhìn Lăng Vũ Lưu lại khôi phục vẻ lễ độ điềm đạm trước sau như một, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị, kỳ thật so với vẻ dối trá ôn hòa như vậy của Lăng Vũ Lưu, nàng ngược lại thích cái dáng vẻ nhất thời không khống chế được chỉ vào nàng nói nàng không có khí độ mới vừa rồi của Lăng Vũ Lưu hơn.

Thật sự là đáng tiếc cho một nữ tử thông suốt , bởi vì sự phân tranh trong hoàng tộc, mà biến thành bộ dáng như thế.

“Nếu như đã giúp việc rồi. Chúng ta đi sang cách vách ăn cơm đi." Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt liếc mắt nhìn Lăng Vũ Lưu một cái, lôi kéo tay Quân Khuynh Vũ nói. Tuy nói nàng không ngại người ta nhìn nàng, nhưng mà không ngại không có nghĩa là thích, nàng vẫn thích cùng Quân Khuynh Vũ một mình ăn cơm.

Quân Khuynh Vũ tự nhiên hiểu được tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, liền lôi kéo Lạc Khuynh Hoàng ra cửa, đến cách vách ưu tai du tai ăn kêu cơm lên.

Cơm nước xong, hai người lại chơi một ván cờ, không biết Lăng Vũ Lưu đã ly khai khi nào, Quân Khuynh Vũ lại mang theo Lạc Khuynh Hoàng đến bên hồ gần đó tản bộ.

Đúng là cái gọi là không khéo không thành sách, Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng chẳng qua chỉ tùy ý đi tản bộ, thật không nghĩ, thế nhưng lại gặp Lăng Vũ Lưu cùng Quân Hiền Tề.

Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ liếc nhau, lắc mình đứng ở một góc không dễ phát hiện, khóe môi hai người đều gợi lên nụ cười giảo hoạt, con ngươi đen láy sáng lên, giống nhau đều giống như hồ ly.

Bọn họ cũng không phải cố ý muốn đến nghe lén . Này chỉ là đúng lúc gặp, chỉ sợ nếu gặp được chẳng phải sẽ xấu hổ sao. Hai người đều phúc hắc nghĩ như thế.

“Nghe nói hôm nay Vũ Lưu công chúa đi gặp thất đệ? Chính là có ý định hòa thân?" Quân Hiền Tề trước sau vẫn là một bộ dáng ôn hòa nho nhã, trong mắt không hề có khí phách của bậc đế vương, giống như một người ôn hòa, vậy mà lại có dã tâm lớn như vậy đối với ngôi vị hoàng đế? Thật sự là nhìn không rõ.

Đại khái là cái ngôi vị hoàng đế kia lực hấp dẫn quá lớn. Cho nên bất kể ngươi có đúng hay không có khí phách vương giả, hết thẩy đều muốn nếu đạt được đến cái vị trí cao nhất kia.

Lăng Vũ Lưu nhìn đến tìm đến của nàng người là Quân Hiền Tề, tựa hồ thực thất vọng, lông mi dài rũ xuống , che lấp đi sự không kiên nhẫn cùng thất vọng trong mắt, khóe môi cong lên máy móc mà đoan trang ý cười, ôn hòa nói, “Ta tìm thất hoàng tử, chẳng qua chỉ nói chút sự tình mà thôi, cùng chuyện hòa thân không dính líu."

Quân Hiền Tề nghe được Lăng Vũ Lưu nói như thế, trong lòng thở một hơi dài nhõm nhẹ, nhưng mà hắn lại không dám yên tâm hoàn toàn, dù sao cái này cùng việc hôn sự anhr hưởng đến sự biến hóa thế cục trong triều, một ngày chưa có xác định, hắn liền một ngày không thể yên tâm. Mà Lăng quốc quốc chủ đối với Lăng Vũ Lưu lại là thập phần sủng ái, có thể nói, Lăng Vũ Lưu tâm ý, liền quyết định lựa chọn mục tiêu hòa thân lần này.

Hắn thăm dò hướng Lăng Vũ Lưu nói, “Như vậy ta liền yên tâm . Thất đệ ta tuy là nhân trung long phượng*, nhưng hắn đối với Khuynh Hoàng quận chúa cũng là một tấm chân tình, từng nói qua cuộc đời này chỉ thú một người là Khuynh Hoàng quận chúa, nếu là công chúa có ý định hòa thân cùng thất đệ, sợ là phải chịu ủy khuất ."

(*nhân trung long phượng: rồng trong loài người)

Lăng Vũ Lưu tâm tư vô cùng sắc bén, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Quân Hiền Tề, đơn giản là kêu nàng chặt đứt tâm tư hòa thân cùng Quân Khuynh Vũ, cũng may nàng vốn dĩ không quá nghĩ muốn cùng Quân Khuynh Vũ hòa thân. Nàng chỉ là thất vọng, vì sao đến đây là Quân Hiền Tề, mà không phải là Liễu Tư Triệt.

Chuyện lớn như vậy, không có khả năng Liễu Tư Triệt không biết. Hoặc là nói, Liễu Tư Triệt đã sớm nhìn thấu trò hề của nàng, căn bản ngay cả mặt mũi cũng không nguyện ý tới gặp nàng sao? !

Không kiên nhẫn nhíu mày, Lăng Vũ Lưu thanh âm ôn hòa bên trong cũng xen lẫn vài tia hỗn loạn khó có thể phát hiện sự phiền chán cùng cảm giác mát, từ từ nói, “Đa tạ đại hoàng tử hảo ý nhắc nhở. Vũ Lưu tất nhiên là hiểu được đạo lý này, bởi vậy lần hòa thân này, Vũ Lưu nhất định chú trọng lựa chọn nam tử không thê thất, cho dù không phải là hoàng tử, Vũ Lưu cũng nguyện ý."

Quân Hiền Tề nghe xong lời nói của Lăng Vũ Lưu, đầu tiên là sắc mặt thay đổi một cái, tiếp theo hình như lại là nghĩ tới điều gì đó vậy, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, đối Lăng Vũ Lưu nói, “Không biết Vũ Lưu công chúa có biết ta là tứ công tử của Cẩm quốc kinh thành?"

Con ngươi của Lăng Vũ Lưu hiện lên một tia vui mừng cùng chờ đợi không dễ phát hiện, trên mặt lại như trước là một vẻ điềm tĩnh tự nhiên, nàng ôn hòa lễ độ hỏi, “Kinh thành tứ công tử? Thật ra đã từng có nghe thấy. chính là đã cố nhị hoàng tử Quân Kiền Linh, thất hoàng tử Quân Khuynh Vũ, hiện tại đại tướng Quân Lạc Vân Chỉ, còn có trưởng tử thừa tướng Liễu Tư Triệt?"

Lăng Vũ Lưu ngữ điệu ôn hòa mà cao nhã, thời điểm lúc nói đến Liễu Tư Triệt, rõ ràng lại mang theo vẻ tiểu nữ nhi ôn nhu, nhưng mà cái ôn nhu sâu đậm này bị che giấu đi, Quân Hiền Tề tự nhiên sẽ không chú ý tới.

“Vũ Lưu công chúa nói rất đúng. Cẩm quốc này ta chính là tứ công tử Cẩm quốc giữa mấy vị nam nhi ưu tú nhất, nay nhị đệ đã chết, thất đệ cùng Lạc Vân Chỉ đều đã muốn có hôn phối, còn còn lại Liễu Tư Triệt chưa từng hôn phối." Quân Hiền Tề nói xong, cố ý nhìn thoáng qua biểu tình của Lăng Vũ Lưu, đã thấy Lăng Vũ Lưu chính là ôn hòa cười, chưa từng có cái biểu tình gì.

Hắn thu hồi ánh mắt đánh giá Lăng Vũ Lưu, tiếp tục nói, " Liễu Tư Triệt này chính là đường huynh đệ của ta, đối nhân phẩm của hắn, ta dám đánh cam đoan, hơn nữa không phải ta khoác lác, Tư Triệt không chỉ tuấn tú lịch sự, hơn nữa mưu lược hơn người, đối nhân xử thế lại ôn tồn lễ độ, cùng công chúa rất xứng đôi."

Từ trong miệng người khác nghe được người ta nói nàng cùng Liễu Tư Triệt xứng đôi, dù là Lăng Vũ Lưu định lực hơn người, lại vẫn là nhịn không được đỏ mặt, nàng có chút ngượng ngùng nói, “Đại hoàng tử nói đùa."

Quân Hiền Tề nhìn đến phản ứng của Lăng Vũ Lưu, biết có hi vọng, liền không ngừng cố gắng nói, “Bản điện rất nghiêm túc , Vũ Lưu công chúa không ngại suy tính một chút?"

“Hôn nhân việc chính là đại sự. Nếu là Liễu công tử quả thực có tình ý, liền để cho hắn tự mình tiến đến đi." Lăng Vũ Lưu con ngươi đen láy bên trong hiện lên một tia vui sướng, lại bị nàng che dấu rất tốt, nàng nâng mắt, bình tĩnh không gợn sóng nhìn Quân Hiền Tề, ung dung nói.

Nhưng mà trong lời nói tiểu nữ nhi thẹn thùng của nàng vẫn là bán đứng tâm tư nàng, Quân Hiền Tề tuy rằng chưa từng nhìn ra tâm tư của Lăng Vũ Lưu đối với Liễu Tư Triệt, nhưng là cũng có thể đủ mơ hồ cảm giác được, Lăng Vũ Lưu đối Liễu Tư Triệt là có vài phần hảo cảm , liền lập tức thập phần cao hứng nói, “Tốt lắm! cái này Bản điện trở về cùng Tư Triệt nói!"

Nhìn thân ảnh Quân Hiền Tề cáo từ rời đi, Lăng Vũ Lưu con ngươi hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, tựa hồ là chờ đợi, lại tựa hồ là lo lắng, nàng đi qua đi lại, nhìn hồ nước cách đó không xa, từ từ thở dài một hơi, lẩm bẩm, “Cũng không biết ý nghĩ trong lòng Tư Triệt đến tột cùng như thế nào?"

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng dáng Lăng Vũ Lưu, lấy tay chọc Quân Khuynh Vũ một chút, kề đến bên tai Quân Khuynh Vũ, nhỏ giọng nói, " Vũ Lưu công chúa này đối Liễu Tư Triệt thật đúng là một lòng say mê a. Ngươi nói ngươi cùng Liễu Tư Triệt cùng lúc gặp được Vũ Lưu công chúa, nàng vì sao không thương ngươi mà lại yêu Liễu Tư Triệt vậy? Chẳng lẽ nói Liễu Tư Triệt so với ngươi tốt hơn?"

Quân Khuynh Vũ nghe được vấn đề của Lạc Khuynh Hoàng, thân thủ đem vòng eo Lạc Khuynh Hoàng nắm lấy, làm cho Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ dán đến trên người hắn, hắn một đôi con ngươi giống như hắc diệu thạch chiến hết ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, từ từ nói, " Hoàng nhi cũng chẳng phải đồng thời gặp ta cùng Tư Triệt, Hoàng nhi vì sao không chọn Tư Triệt? Nếu là Tư Triệt rất tốt, Hoàng nhi có phải hay không hối hận vậy?"

Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến mâu trung Quân Khuynh Vũ ánh mắt nguy hiểm, khóe môi không nhịn được tràn ra ý cười, nàng cố ý lấy nói đi khiêu khích Quân Khuynh Vũ, thật không ngờ Quân Khuynh Vũ thật đúng là tức giận, nàng lập tức thè lưỡi, cười nói, “Ở trong lòng ta, ngươi chính là là tốt nhất. Cho dù ngươi không phải tốt nhất, ta cũng sẽ chọn ngươi, như thế nào có thể có hối hận như ngươi nói?"

“Không hối hận là tốt rồi, huống chi ngươi đã gả cho ta, cho dù hối hận, cũng vô ích, bởi vì này cả đời, ta sẽ không buông ngươi ra nữa." Quân Khuynh Vũ nhìn con ngươi Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt đen láy bên trong để lộ ra tràn đầy kiên định cùng khí phách, nói từng chữ từng chữ.

Lạc Khuynh Hoàng cũng cùng Quân Khuynh Vũ nhìn nhau, trong mắt mang theo kiên định cùng chăm chú, từng chữ tự trả lời, “Ta nếu gả cho ngươi , liền sẽ không hối hận, cho dù ngươi muốn thả ta ra, ta cũng sẽ không cho phép!"

“Còn nhớ rõ lúc trước Hoàng nhi cùng ta hỗ trợ thiếu một cái nhân tình sao?" Quân Khuynh Vũ trong mắt hiện lên ý cười ôn nhu mà sủng nịch, khóe môi có chút cong lên, giống như nhớ tới cái gì, hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng khóe môi ý cười không giảm, mâu trung mang theo ôn nhu như nước quang mang, từ từ đáp, “Đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy ngươi nói ta phải nhớ rõ Hoàng nhi còn thiếu ta một cái nhân tình đấy, như vậy chúng ta mỗi người đều thiếu đối phương một cái nhân tình, có phải hay không đã định trước muốn chúng ta cả đời dây dưa không dứt? Khi đó ta còn không tin, thật không ngờ, đúng là nhất ngữ thành sấm."

Quân Khuynh Vũ lộ ra bộ dáng hồ ly tươi cười, thân thủ sít đem Lạc Khuynh Hoàng kéo qua gắt gao, khóe môi thỏa mãn ôm lấy. Nên như thế nhất ngữ thành sấm, bởi vì từ lúc cái thời điểm kia bắt đầu, hắn cũng đã quyết định, nhất định phải làm cho Lạc Khuynh Hoàng trở thành thê tử của hắn, cả đời cũng không cho phép rời đi khỏi hắn.

Lạc Khuynh Hoàng tựa vào trong lòng Quân Khuynh Vũ, cũng lộ ra ý cười hạnh phúc. Mặt trời chiều ngã về tây, ánh mặt trời rơi ở trên người bọn họ, chiếu ra vẻ tuyệt thế tao nhã của bọn họ, có vẻ vô cùng chói mắt, nhưng lại hài hòa động lòng người, phảng phất ngưng tụ ý vị mọi thứ động lòng người mà thế gian sở hữu.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại