Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 89: Đoạt binh quyền, cha và con gái đoạn tuyệt
Thân thể Quân Vũ Thần ngày càng suy yếu, thời điểm vào triều cũng đã cho thấy bệnh trạng của thân thể, nhóm triều thần đều đoán, khoảng cách Quân Vũ Thần truyền ngôi e rằng không xa nữa. Chỉ là, Thái tử Cẩm Quốc đến tột cùng là ai đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, thế cục ở Cẩm Quốc dị thường phức tạp.
Ví như thừa tướng Liễu Viễn Chinh và Hoàng hậu Liễu Tâm Huệ duy trì thái tử Quân Hiền Tề, còn có Hình bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư góp sức, mặc dù hắn không phải là thái tử được Quân Vũ Thần chọn, lại có lực lượng không thể bỏ qua.
Nhị hoàng tử Quân Kiền Linh, vốn là hoàng tử ở trong triều có tiếng nói lớn. Nhưng trải qua sự kiện Lạc Khuynh Thành cùng với lần đi Tây Quyết, tiếng nói Quân Kiền Linh cũng rớt xuống, hơn nữa Thư quý phi thất sủng, Lễ bộ Thượng thư Thư Tử Tu bị hoàng thượng khiển trách, Lại bộ Thượng thư Nạp Lan Nhược đầu quân Quân Khuynh Vũ, địa vị Quân Kiền Linh có thể nói cao không bằng trước.
Nay trong triều người có thể cùng Quân Hiền Tề đối địch, cũng là người có tiếng nói lớn nhất, đó chính là Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ vốn biểu hiện ra bộ dáng bất cần đời, bởi vậy không được mọi người coi trọng nhưng gần đây nhất hắn càng tỏ ra bản lãnh của mình.
Đầu tiên là bất động thanh sắc lấy đi quân quyền ở kinh đô, tiếp theo ở chuyến đi Tây Quyết đạt được thành tựu xuất sắc, sau đó ở trên Vạn gia yến, Quân Vũ Thần ban mẫu đơn trắng cho hắn biểu lộ tâm ý, tiếp tục thu phục được Nạp Lan Lâm và La Chu Toàn, hơn nữa còn thành hôn với Lạc Khuynh Hoàng.
“Ta xem đế vị Cẩm Quốc này, sợ rằng sẽ rơi vào tay thất hoàng tử rồi. Thật sự nhìn không ra, hắn từ trước luôn bất cần đời như vậy lại có thể thủ đoạt lôi đình như thế." Một vị quan viên vuốt bộ râu hoa râm, đầu loạng choạng phân tích.
“Ta thấy chưa hẳn. Thất hoàng tử mặc dù có binh quyền kinh đô nhưng phế thái tử cũng có binh quyền phương bắc. Thất hoàng tử có Lại bộ Thượng thư, Hộ bộ Thượng thư cùng Binh bộ Thượng thư tam bộ duy trì nhưng phế thái tử đã có Thừa tướng, Công bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư duy trì, cũng có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, này tính, thực lực hai người này có thể nói không phân cao thấp." Một vị quan viên khác không đồng ý nói.
“Lời ấy sai rồi. Thất hoàng tử nếu cưới Khuynh Hoàng quận chúa, đương nhiên được Đại tướng quân duy trì. Huống chi, bằng vào việc thất hoàng tử giấu tài nhiều năm như vậy, một phen mưu lược này, không phải phế hoàng tử có thể so sánh!" Quan viên quay xung quanh lại tỏ ra không đồng ý kiến.
Nghe nói như thế, một quan viên bất đồng ý kiến: “Điều này cũng chưa chắc. Ta thấy Đại tướng quân này còn đứng xem tình huống thế nào, tựa hồ không có thái độ chính xác. Phế thái tử mưu lược mặc dù không bằng thất hoàng tử nhưng hắn có công tử Tư Triệt mưu lược vô song hỗ trợ đấy."
Ngồi bên phòng cách vách, Lạc Khuynh Hoàng nghe rõ rành mạch nội dùng nghị luận của nhóm quan viên, khóe môi khẽ nhếch, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, cười như không cười nhìn Quân Khuynh Vũ trêu chọc: “Xem ra tiếng nói của huynh vẫn rất lớn nha."
“Quân Hiền Tề tiếng nói cũng không yếu." Con ngươi đen láy của Quân Khuynh Vũ như ngôi sao trên trời phát sáng đầy thâm thúy, giống như bầu trời mênh mông vô bờ bao lấy vạn vật trên thế gian này. Ánh mắt của hắn là một loại cao nhã, một đáy vực không thể leo tới, tựa như đắm chìm trong mộng cảnh mênh mông, làm ta nhìn không ra tâm trạng hắn lúc này.
Lông mày Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu, từ chối cho ý kiến. Ánh mắt đen tuyền lướt qua một tia suy nghĩ, thưởng thức cái chén trên tay, làm như không chút để ý nhắc tới: “Binh quyền trong tay Lạc Nguyên, chỉ sợ cũng là một nước cờ quan trọng."
“Đúng vậy." Quân Khuynh Vũ nâng mắt, con ngươi đen như mực nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ như muốn nhìn tới đáy mắt nàng, hắn chú ý ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng, từng chữ từng chữ nghiêm túc hỏi: “Hoàng nhi, nếu như ta động thủ với Lạc Nguyên, đoạt bình quyền của ông ta, nàng thực sự sẽ, tuyệt không quan trọng sao?"
“Tại trong lòng ta, Lạc Nguyên đã không phải phụ thân rồi." Lạc Khuynh Hoàng đưa tay nắm tay Quân Khuynh Vũ, muốn đem tâm ý của hắn truyền lại thông qua độ ấm trong lòng bàn tay mình.
Ánh mắt nàng bình tĩnh mà ôn hòa nhìn Quân Khuynh Vũ, nàng muốn nói cho hắn biết, hiện tai trong lòng của nàng, hắn chính là người quan trọng nhất, Bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào đều không thể cùng hắn đánh đồng.
Đối với Lạc Nguyên, nàng đã sớm cực độ thất vọng, đối với một phụ thân trong mắt chỉ có quyền thế không tồn thân tình như vậy, một phụ thân vì quyền thế không tiếc hy sinh hạnh phúc của nàng, đối với một phụ thân vào thời điểm nàng tuyệt vọng nhất lại thẳng tay đoạn tuyệt quan hệ cha con, nàng cần cái gì nói tới thân tình đây?!
Thượng nhất thế, một khắc kia nàng nghe được Lạc Nguyện đoạt tuyệt quan hệ cha con cùng nàng, trong lòng nàng đã không còn tồn tại cái từ phụ thân này nữa rồi.
“Hoàng nhi không có băn khoăn là được rồi." Ánh mắt Quân Khuynh Vũ thăm thẳm mang theo ánh sáng bí hiểm, giống như ẩn chứa một lưỡi dao sắc bén sáng bóng, hắn nở nụ cười tà mị, tựa như đóa mạn đà la ở thế giới bên kia diễm mị đến trí mạng.
Ngày hôm sau, Đại tướng quân bị vạch trần tàn trữ binh khí nặng(?), tội danh kết bè kết phái. Quân Vũ Thần giận dữ, tước bỏ danh hiệu Đại tướng quân, biếm làm thứ dân, hơn nữa giao lại binh quyền cho con trai Lạc Nguyên, Lạc Vân Chỉ.
Các vị triều thần đối với lần biến cố này thập phần khiếp sợ, nhưng trong khiếp sợ, trong lòng bọn họ cũng đầy cảm thán, vị Hoàng đế tối cao này quả nhiên có thể thao tùng hết thảy, hôm qua bọn họ còn tưởng rằng binh quyền của Lạc Nguyên là một chuyện xấu, hôm nay Quân Vũ Thần đã cậy quyền đế vương mà tiêu trừ chướng ngại.
Việc bọn họ chú ý hơn người vạch trần hành vi phạm tội của Lạc Nguyên lại là Quân Khuynh Vũ.
Bọn họ ngạc nhiên không chỉ việc Quân Khuynh Vũ có thể vạch trần nhiều tội trạng, thủ đoạn sấm sét, mà ở chỗ Quân Khuynh Vũ tại sao lại lựa chọn ở sau tố giác chính nhạc phụ mình.
Ở một góc lưỡng lập có hai thân ảnh cao lớn ngọc lập.
Một chỗ yên tĩnh được cây cối che chắn kỹ càn, ngăn cách bên ngoài vô cùng tốt. Bởi vì được cây cối tươi tốt che đậy, mà ngay cả ánh mặt trời cũng khó xuyên qua. Tuy rằng nơi đây có vẻ u ám nhưng không che đậy được phong thái tuyệt thế của hai người.
Bóng dáng cao to, đều là nhân long chi phượng.
Liễu Tư Triệt một thân tử y, vẫn như cũ liễm diễm cao quý tự nhiên, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra thanh nhã cùng cao quý, giờ phút này hắn chính là nhìn chằm chằm vào Quân Khuynh Vũ, dường như đang chờ đợi đáp án nào đó.
Mà Quân Khuynh Vũ như trước một thân hồng y, trường bào rực lửa càng chương hiển khí khái bá đạo cùng tà mị không thể kiềm chế, khóe môi hắn cong lên tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt đen láy lóe lên vài phần trịnh trọng, từng chữ nói: “Nếu như Hoàng nhi có nửa phần không muốn, ta tất nhiên sẽ không làm thế. Sư huynh, ta mặc kệ ngươi đối với Hoàng nhi có tình cảm gì, nhưng hiện tại, nàng là vợ của ta, ta sẽ chiếu cố nàng tốt, cũng không nhọc sư huynh phải lo lắng."
Liễu Tư Triệt ánh mắt khẽ run, tựa hồ có vật gì đó dưới đáy mắt chợt vỡ tan, hắn cố gắng hiển ra vẻ tươi cười, cao nhã tự nhiên đáp: “Là Tư Triệt đi quá giới hạn. Sau này, chúng ta đều có mục đích riêng, Khuynh Vũ không cần lại gọi ta là sư huynh. Chúng ta sớm đã nói qua, sau khi rời sư phụ, tình đồng môn của chúng ta cũng tan biến!"
“Tốt." Quân Khuynh Vũ rõ ràng lưu loát đáp ứng, trường bào đỏ rực nhanh chóng biến mất trước mặt Liễu Tư Triệt, chỉ còn lại Liễu Tư Triệt hắn một mình đứng tại chỗ.
Nay binh quyền Lạc Nguyên rơi xuống trong tay Lạc Vân Chỉ, chẳng khác nào rơi vào tay Quân Khuynh Vũ, vốn thực lực Quân Khuynh Vũ và Quân Hiền Tề cục diện tương đương cũng sẽ bị đánh vỡ, hắn nên thế nào mới có thể bảo toàn Liễu gia đây?
Xem ra không thể không mượn thế lực của Lăng Quốc và Tây Quyết. Nay Tây Quyết Âu Dương Triệt cùng Quân Khuynh Vũ đã đạt thành hiệp nghị, xem ra hắn chỉ có thể xuống tay với Lăng Quốc.
Con ngươi đen láy ngập tràn sương mù, Liễu Tư Triệt mang nụ cười thanh nhã cao quý trên mặt, từng bước rời đi, mỗi bước đều như nở ra một đóa tử liên, vô cùng tao nhã, cũng mang theo sự huyền bí cổ quái.
Mà Quân Khuynh Vũ giờ phút này đã trở về bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng.
“Ca ca sẽ trách Khuynh Hoàng ư?" Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Lạc Vân Chỉ trước mặt, tiếp quản chức vị Đại tướng quân và binh quyền trong tay Lạc Nguyên, Lạc Vân Chỉ tựa hồ không quá hưng phấn, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không nhiều biến hóa.
Nghe được lời này của Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Vân Chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng mà yêu thương, đưa tay sờ lên tóc Lạc Khuynh Hoàng, khẩu khí cưng chìu: “Ca ca làm sao có thể trách Khuynh Hoàng được? Trong lòng phụ thân nếu như có lo lắng chúng ta một phần thì cũng không rơi vào kết cục này, này hết thảy đều là gieo gió gặt bão, cùng Khuynh Hoàng muội có quan hệ gì đâu?"
Ánh mắt đen tuyền của Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia chua sót cùng bất đắc dĩ, khóe môi hiện ra tươi cười nhạt nhẽo. Lạc Vân Chỉ nói một câu cũng không sai, phàm là Lạc Nguyên có thể lo lắng cho bọn họ một chút, kiên quyết duy trì Quân Khuynh Vũ thì bọn họ cũng sẽ không áp dụng loại biện pháp này.
Này hết thảy đều do Lạc Nguyên quá mức coi trọng quyền thế, ở trong mắt ông ta chỉ có cân nhắc lợi hại trong quyền thế, một chút cũng thân tình cũng không đáng nói. Đối với người phụ thân như vậy, bọn họ cần gì phải nương tay?!"
“Lạc Khuynh Hoàng! Lạc Vân Chỉ! Các ngươi là một đôi huynh muội nham hiểm! Uông phí ta nhiều năm yêu thương các ngươi, các ngươi thế nhưng đối với ta như vậy?!"
Vào lúc Lạc Khuynh Hoàng và Lạc Vân Chỉ trầm mặc, Lạc Nguyên bị tước bỏ danh hiệu Đại tướng quân đột nhiên xông ra, thần sắc của lão ta thật tang thương, giống như chỉ trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, thời điểm nhìn tới Lạc Khuynh Hoàng và Lạc Vân Chỉ, ánh mắt càng lộ rõ hận ý, rít gào với bọn họ.
“Yêu thương chúng ta?" Lạc Khuynh Hoàng khóe môi nhếch lên châm chọc, con ngươi đen láy gắt gao nhìn chằm Lạc Nguyên, bước từng bước đến gần hắn, ánh mắt mãnh liệt, gằn từng tiếng chất vấn: “Khuynh Hoàng không phải không biết phụ thân người yêu thương chúng ta? Yêu chúng ta, chính là tại biên quan cố ý dành lấy công lao của ca ca cho bản thân? Yêu chúng ta, chính là cố ý nhìn Khuynh Hoàng bị nhị di nương ức hiếp, bị đại tỷ nhục nhã?"
Lạc Nguyên nghe Lạc Khuynh Hoàng chất vấn, ánh mắt bối rối nhưng vẫn không có nửa phần áy náy, hắn nhìn nhìn Quân Khuynh Vũ, lại nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, hận ý dữ tợn trên mặt chợt biến mất không thấy, vẻ mặt trở thành một bộ từ phụ, lão muốn vươn tay kéo Lạc Khuynh Hoàng nhưng lại bị Lạc Khuynh Hoàng tránh đi.
Lạc Nguyên lộ vẻ xấu hổ nhưng vẫn tiếp tục nói: “Khuynh Hoàng à, phụ thân làm thế chỉ vì muốn ma luyện các ngươi thôi, phụ thân yêu thương các ngươi, các ngươi chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Phụ thân biết Hoàng thượng sủng ái các ngươi, các ngươi thay phụ thân nói chuyện được không?"
“Ma luyện chúng ta? Thật sự là một lý do thoái thác buồn cười." Lạc Khuynh Hoàng đối với bộ mặt giả vờ từ ái của Lạc Nguyên chẳng thèm ngó tới, ánh mắt của nàng như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc Nguyên, từng bước ép sát hỏi: “Chỉ sợ phụ thân chính là biết Hoàng thượng sủng ái chúng ta mới cố ý giả bộ thành bộ dáng yêu thương chúng ta đi? Ta với ca ca không phải kẻ ngu, phụ thân tột cùng có đau lòng chúng ta hay không, chúng ta chẳng lẽ không biết?!"
Lạc Nguyên nghe thấy lời này của Lạc Khuynh Hoàng, tức giận trong mắt, trên mặt lại một dạng biểu tình từ ái, một phen giữ tay Lạc Khuynh Hoàng, giọng điệu mang theo khẩn cầu: “Cho dù phụ thân làm sai, nhưng dù sao cũng là phụ thân các ngươi, các ngươi làm sao có thể đối xử ta như vậy?"
“Lúc ông chờ đợi thế cục, có từng lo lắng qua cho chúng ta là con cái của ông? Hễ ông bằng lòng quan tâm chúng ta một chút, đứng bên chúng ta, chúng ta làm sao sẽ làm như thế?" Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn Lạc Nguyên, một phen đẩy tay Lạc Nguyên ra, lạnh giọng nói: “Nếu không phải xem phân thượng ông là phụ thân chúng ta, hôm nay tuyệt không chỉ tước bỏ chức vị Đại tướng quân của ông đâu, sợ là đầu ông cũng khó giữ!"
Thần sắc Lạc Nguyên chấn động, ánh mắt kinh hoảng, không thể tin nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nhìn ánh mắt tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng, rốt cục quên cả giãy dụa, liên tục lùi vài bước, oán hận nói: “Quả nhiên là nữ nhi giỏi do Quân Như Huyên sinh ra! Y như nhau đều không coi ai ra gì!"
“Nếu muốn bảo trụ cái đầu, tốt nhất ông nên chú ý lí do thoái thác của mình." Lạc Khuynh Hoàng đáng muốn nói tiếp, Lại bị Quân Khuynh Vũ kéo lại, mày hắn khẽ cau lại, Làm như không chút để ý nói, nhưng trong khẩu khí kia cố tình lộ ra khí phách uy nghiêm không cho cự tuyệt.
Lạc Nguyên nghe được lời nói của Quân Khuynh Vũ, trong mắt là phẫn nộ lại mang sợ hãi, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Lạc Vân Chỉ, lập tức phất tay áo rời đi.
Nhìn Lạc Nguyên nhanh chóng rời đi, khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Khuynh Hoàng mới thoáng buông lỏng, ánh mắt lạnh như băng, cũng thất vọng thật sâu.
“Vũ, huynh biết không, huynh có một người phụ thân rất tốt? Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng lưng Lạc Nguyên, không phải không có cảm khái nói với Quân Khuynh Vũ.
Mặc kệ Quân Vũ Thần từng làm sai cái gì, nhưng ông đối với Quân Khuynh Vũ yêu thương là thật sự, cái loại yêu thương hận không thể đem toàn bộ giang sơn đều dâng trước mặt Quân Khuynh Vũ, không thể nào giả được.
“Ông là một phụ thân tốt, cũng là một trượng phu tốt." Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi gợi lên tươi cười bất đắc dĩ, chậm rãi nói.
Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng hơi đổi, trong mắt áy náy. Nàng nhân chuyện Lạc Nguyên mà sinh lòng cảm khái, nhưng không có nghĩ tới trong lòng Quân Khuynh Vũ cũng là bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Quân Vũ Thần đối với hắn tốt, hắn làm sao không rõ, hắn chính là không giải được khúc mắc về Nguyệt quý phi mà thôi. Ở trong lòng Quân Khuynh Vũ, mẫu thân hắn là người tốt nhất trên thế giới, là người phụ nữ dịu dàng nhất, nhưng Quân Vũ Thần không có bảo vệ tốt mẫu thân hắn, điều này gọi là, yêu càng sâu hận càng nhiều đi.
Trở về phủ đệ của Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ nhìn tình báo trong tay, khóe môi gợi lên một chút ý cười sâu xa.
“Trên giấy viết gì?" Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt biến hóa của Quân Khuynh Vũ hỏi.
“Quân Kiền Linh ầm thầm liên hệ với Lăng Dịch Hiên, quyết định liên hợp với Lăng Quốc soán vị, sau khi chuyện thành công, cắt nhượng mười tòa thành cho Lăng Dịch Hiên!" Quân Khuynh Vũ dùng lực nghiền nát tờ giấy trong tay, nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên tia xem thường cùng khinh bỉ, cười lạnh nói: “Quân Kiền Linh hiện tại thật giống như chó nhà có tang, ngay cả việc bán nước cũng làm được!"
“Nếu hắn vội chết như thể, ta đơn giản thành toàn cho hắn được không?" Mắt hạnh hẹp dài của Quân Khuynh Vũ phiếm lạnh như băng cực kỳ sáng bóng, ngay tiếp theo ý cười trên môi cũng nhiễm một tầng lạnh như băng, dẫn theo hàn khí: “Cái đầu Quân Kiền Linh đã ở trên cổ hắn lâu lắm rồi!"
“Nếu chúng ta tố giác chuyện này ra, Quân Kiền Linh sợ phải thân bại danh liệt." Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng không có nửa phần thương hại, có cũng chính là lạnh lẽo xơ xác tiêu điều, môi nàng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh nhạt, từ từ nói: “Chết kiểu này, thật ra không sai."
“Ừ, tới lúc động thủ rồi. Ta cũng không mong muốn để hắn chết trên tay Tư Triệt." Con ngươi tối tăm của Quân Khuynh Vũ lóe lên ánh sáng như ngọn lửa trong địa ngục âm u, dường như có suy nghĩ giống nhau, vẻ mặt hắn càng tỏ ra lãnh mạc mà tĩnh mịch: “Ở thời khắc hắn đả thương nàng, ta đã thề nhất định phải tự mình xé hắn thành trăm mảnh không còn đường sống!"
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, nắm chặt tay hắn.
Quân Khuynh Vũ nghĩ thế, nàng thế nào không nghĩ đến? Từ lúc Quân Kiền Linh ép nàng và Quân Khuynh Vũ rơi xuống vách núi, nàng đối với hắn ta hận thấu xương.
Nhìn đến Quân Khuynh Vũ bị huyết cổ tra tấn, tính mạng nguy hiểm, thiếu chút nữa không thể tỉnh lại, nỗi tuyệt vọng sợ hãi như vậy, nàng không bao giờ muốn nếm nữa, cũng do thế nàng mới càng thêm hận Quân Kiền Linh.
Cái loại hận ý thấu xương này, thậm chí nói xấu nàng thất trinh, hại chết đứa nhỏ trong bụng nàng, bức tử nàng càng muốn sâu hơn.
Nguyên lai đây mới là chân chính yêu. Yêu đối phương còn hơn bản thân. Dù cho đối phương chỉ chịu một chút thương tổn, rơi vào lòng nàng đều là thương tổn lớn gấp trăm ngàn lần.
“Liễu Tư Triệt và Lăng Quốc thường xuyên liên hệ. Lăng Cảnh Lan tựa hồ đã dao động." Lạc Khuynh Hoàng thu lại hận ý trong mắt, mày khẽ cau, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Quân Khuynh Vũ lộ ra suy tư. Thủ đoạn Liễu Tư Triệt hắn rất rõ ràng hơn hết, mà Lăng Cảnh Lan và Âu Dương Triệt là người mặc cho người khác định đoạt sao?
“Thế cục Cẩm Quốc chỉ sợ càng phức tạp." Ánh mắt Quân Khuynh Vũ lóng lánh như ngọc thạch đen sáng bóng, trong lúc lưu chuyển càng giống như mọi vạn vật trên đời này trở nên thất sắc, hắn mím chặt môi, làm như sầu lo, làm như vui mừng nói: “Là bạn là địch, bây giờ còn chưa kết luận được, sau này có lẽ ta và Tư Triệt sẽ cùng đứng chung thủ hộ Cẩm Quốc, cũng không biết chừng ấy chứ?
“Bất kể như thế nào, ta đều đứng phía sau huynh." Lạc Khuynh Hoàng nắm tay Quân Khuynh Vũ, dịu dàng nói.
Trong tư tâm, nàng đương nhiên hi vọng Liễu Tư Triệt và Quân Khuynh Vũ không có xung đột, nhưng nếu thật nổi lên xung đột nàng vẫn sẽ không chút do dự mà đứng bên Quân Khuynh Vũ. Mặc kệ phát sinh sự tình gì, mặc kệ Cẩm Quốc bị vay trong hoàn cảnh nào, nàng đều ở cùng hắn.
“Có Hoàng nhi ở bên cạnh ta, có phát sinh cái gì, ta cũng có thể thừa nhận." Quân Khuynh Vũ ôm lấy, cười đầy mê hoặc, dịu dàng nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, thế cục ở Cẩm Quốc dị thường phức tạp.
Ví như thừa tướng Liễu Viễn Chinh và Hoàng hậu Liễu Tâm Huệ duy trì thái tử Quân Hiền Tề, còn có Hình bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư góp sức, mặc dù hắn không phải là thái tử được Quân Vũ Thần chọn, lại có lực lượng không thể bỏ qua.
Nhị hoàng tử Quân Kiền Linh, vốn là hoàng tử ở trong triều có tiếng nói lớn. Nhưng trải qua sự kiện Lạc Khuynh Thành cùng với lần đi Tây Quyết, tiếng nói Quân Kiền Linh cũng rớt xuống, hơn nữa Thư quý phi thất sủng, Lễ bộ Thượng thư Thư Tử Tu bị hoàng thượng khiển trách, Lại bộ Thượng thư Nạp Lan Nhược đầu quân Quân Khuynh Vũ, địa vị Quân Kiền Linh có thể nói cao không bằng trước.
Nay trong triều người có thể cùng Quân Hiền Tề đối địch, cũng là người có tiếng nói lớn nhất, đó chính là Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ vốn biểu hiện ra bộ dáng bất cần đời, bởi vậy không được mọi người coi trọng nhưng gần đây nhất hắn càng tỏ ra bản lãnh của mình.
Đầu tiên là bất động thanh sắc lấy đi quân quyền ở kinh đô, tiếp theo ở chuyến đi Tây Quyết đạt được thành tựu xuất sắc, sau đó ở trên Vạn gia yến, Quân Vũ Thần ban mẫu đơn trắng cho hắn biểu lộ tâm ý, tiếp tục thu phục được Nạp Lan Lâm và La Chu Toàn, hơn nữa còn thành hôn với Lạc Khuynh Hoàng.
“Ta xem đế vị Cẩm Quốc này, sợ rằng sẽ rơi vào tay thất hoàng tử rồi. Thật sự nhìn không ra, hắn từ trước luôn bất cần đời như vậy lại có thể thủ đoạt lôi đình như thế." Một vị quan viên vuốt bộ râu hoa râm, đầu loạng choạng phân tích.
“Ta thấy chưa hẳn. Thất hoàng tử mặc dù có binh quyền kinh đô nhưng phế thái tử cũng có binh quyền phương bắc. Thất hoàng tử có Lại bộ Thượng thư, Hộ bộ Thượng thư cùng Binh bộ Thượng thư tam bộ duy trì nhưng phế thái tử đã có Thừa tướng, Công bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư duy trì, cũng có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, này tính, thực lực hai người này có thể nói không phân cao thấp." Một vị quan viên khác không đồng ý nói.
“Lời ấy sai rồi. Thất hoàng tử nếu cưới Khuynh Hoàng quận chúa, đương nhiên được Đại tướng quân duy trì. Huống chi, bằng vào việc thất hoàng tử giấu tài nhiều năm như vậy, một phen mưu lược này, không phải phế hoàng tử có thể so sánh!" Quan viên quay xung quanh lại tỏ ra không đồng ý kiến.
Nghe nói như thế, một quan viên bất đồng ý kiến: “Điều này cũng chưa chắc. Ta thấy Đại tướng quân này còn đứng xem tình huống thế nào, tựa hồ không có thái độ chính xác. Phế thái tử mưu lược mặc dù không bằng thất hoàng tử nhưng hắn có công tử Tư Triệt mưu lược vô song hỗ trợ đấy."
Ngồi bên phòng cách vách, Lạc Khuynh Hoàng nghe rõ rành mạch nội dùng nghị luận của nhóm quan viên, khóe môi khẽ nhếch, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, cười như không cười nhìn Quân Khuynh Vũ trêu chọc: “Xem ra tiếng nói của huynh vẫn rất lớn nha."
“Quân Hiền Tề tiếng nói cũng không yếu." Con ngươi đen láy của Quân Khuynh Vũ như ngôi sao trên trời phát sáng đầy thâm thúy, giống như bầu trời mênh mông vô bờ bao lấy vạn vật trên thế gian này. Ánh mắt của hắn là một loại cao nhã, một đáy vực không thể leo tới, tựa như đắm chìm trong mộng cảnh mênh mông, làm ta nhìn không ra tâm trạng hắn lúc này.
Lông mày Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu, từ chối cho ý kiến. Ánh mắt đen tuyền lướt qua một tia suy nghĩ, thưởng thức cái chén trên tay, làm như không chút để ý nhắc tới: “Binh quyền trong tay Lạc Nguyên, chỉ sợ cũng là một nước cờ quan trọng."
“Đúng vậy." Quân Khuynh Vũ nâng mắt, con ngươi đen như mực nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ như muốn nhìn tới đáy mắt nàng, hắn chú ý ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng, từng chữ từng chữ nghiêm túc hỏi: “Hoàng nhi, nếu như ta động thủ với Lạc Nguyên, đoạt bình quyền của ông ta, nàng thực sự sẽ, tuyệt không quan trọng sao?"
“Tại trong lòng ta, Lạc Nguyên đã không phải phụ thân rồi." Lạc Khuynh Hoàng đưa tay nắm tay Quân Khuynh Vũ, muốn đem tâm ý của hắn truyền lại thông qua độ ấm trong lòng bàn tay mình.
Ánh mắt nàng bình tĩnh mà ôn hòa nhìn Quân Khuynh Vũ, nàng muốn nói cho hắn biết, hiện tai trong lòng của nàng, hắn chính là người quan trọng nhất, Bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào đều không thể cùng hắn đánh đồng.
Đối với Lạc Nguyên, nàng đã sớm cực độ thất vọng, đối với một phụ thân trong mắt chỉ có quyền thế không tồn thân tình như vậy, một phụ thân vì quyền thế không tiếc hy sinh hạnh phúc của nàng, đối với một phụ thân vào thời điểm nàng tuyệt vọng nhất lại thẳng tay đoạn tuyệt quan hệ cha con, nàng cần cái gì nói tới thân tình đây?!
Thượng nhất thế, một khắc kia nàng nghe được Lạc Nguyện đoạt tuyệt quan hệ cha con cùng nàng, trong lòng nàng đã không còn tồn tại cái từ phụ thân này nữa rồi.
“Hoàng nhi không có băn khoăn là được rồi." Ánh mắt Quân Khuynh Vũ thăm thẳm mang theo ánh sáng bí hiểm, giống như ẩn chứa một lưỡi dao sắc bén sáng bóng, hắn nở nụ cười tà mị, tựa như đóa mạn đà la ở thế giới bên kia diễm mị đến trí mạng.
Ngày hôm sau, Đại tướng quân bị vạch trần tàn trữ binh khí nặng(?), tội danh kết bè kết phái. Quân Vũ Thần giận dữ, tước bỏ danh hiệu Đại tướng quân, biếm làm thứ dân, hơn nữa giao lại binh quyền cho con trai Lạc Nguyên, Lạc Vân Chỉ.
Các vị triều thần đối với lần biến cố này thập phần khiếp sợ, nhưng trong khiếp sợ, trong lòng bọn họ cũng đầy cảm thán, vị Hoàng đế tối cao này quả nhiên có thể thao tùng hết thảy, hôm qua bọn họ còn tưởng rằng binh quyền của Lạc Nguyên là một chuyện xấu, hôm nay Quân Vũ Thần đã cậy quyền đế vương mà tiêu trừ chướng ngại.
Việc bọn họ chú ý hơn người vạch trần hành vi phạm tội của Lạc Nguyên lại là Quân Khuynh Vũ.
Bọn họ ngạc nhiên không chỉ việc Quân Khuynh Vũ có thể vạch trần nhiều tội trạng, thủ đoạn sấm sét, mà ở chỗ Quân Khuynh Vũ tại sao lại lựa chọn ở sau tố giác chính nhạc phụ mình.
Ở một góc lưỡng lập có hai thân ảnh cao lớn ngọc lập.
Một chỗ yên tĩnh được cây cối che chắn kỹ càn, ngăn cách bên ngoài vô cùng tốt. Bởi vì được cây cối tươi tốt che đậy, mà ngay cả ánh mặt trời cũng khó xuyên qua. Tuy rằng nơi đây có vẻ u ám nhưng không che đậy được phong thái tuyệt thế của hai người.
Bóng dáng cao to, đều là nhân long chi phượng.
Liễu Tư Triệt một thân tử y, vẫn như cũ liễm diễm cao quý tự nhiên, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra thanh nhã cùng cao quý, giờ phút này hắn chính là nhìn chằm chằm vào Quân Khuynh Vũ, dường như đang chờ đợi đáp án nào đó.
Mà Quân Khuynh Vũ như trước một thân hồng y, trường bào rực lửa càng chương hiển khí khái bá đạo cùng tà mị không thể kiềm chế, khóe môi hắn cong lên tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt đen láy lóe lên vài phần trịnh trọng, từng chữ nói: “Nếu như Hoàng nhi có nửa phần không muốn, ta tất nhiên sẽ không làm thế. Sư huynh, ta mặc kệ ngươi đối với Hoàng nhi có tình cảm gì, nhưng hiện tại, nàng là vợ của ta, ta sẽ chiếu cố nàng tốt, cũng không nhọc sư huynh phải lo lắng."
Liễu Tư Triệt ánh mắt khẽ run, tựa hồ có vật gì đó dưới đáy mắt chợt vỡ tan, hắn cố gắng hiển ra vẻ tươi cười, cao nhã tự nhiên đáp: “Là Tư Triệt đi quá giới hạn. Sau này, chúng ta đều có mục đích riêng, Khuynh Vũ không cần lại gọi ta là sư huynh. Chúng ta sớm đã nói qua, sau khi rời sư phụ, tình đồng môn của chúng ta cũng tan biến!"
“Tốt." Quân Khuynh Vũ rõ ràng lưu loát đáp ứng, trường bào đỏ rực nhanh chóng biến mất trước mặt Liễu Tư Triệt, chỉ còn lại Liễu Tư Triệt hắn một mình đứng tại chỗ.
Nay binh quyền Lạc Nguyên rơi xuống trong tay Lạc Vân Chỉ, chẳng khác nào rơi vào tay Quân Khuynh Vũ, vốn thực lực Quân Khuynh Vũ và Quân Hiền Tề cục diện tương đương cũng sẽ bị đánh vỡ, hắn nên thế nào mới có thể bảo toàn Liễu gia đây?
Xem ra không thể không mượn thế lực của Lăng Quốc và Tây Quyết. Nay Tây Quyết Âu Dương Triệt cùng Quân Khuynh Vũ đã đạt thành hiệp nghị, xem ra hắn chỉ có thể xuống tay với Lăng Quốc.
Con ngươi đen láy ngập tràn sương mù, Liễu Tư Triệt mang nụ cười thanh nhã cao quý trên mặt, từng bước rời đi, mỗi bước đều như nở ra một đóa tử liên, vô cùng tao nhã, cũng mang theo sự huyền bí cổ quái.
Mà Quân Khuynh Vũ giờ phút này đã trở về bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng.
“Ca ca sẽ trách Khuynh Hoàng ư?" Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Lạc Vân Chỉ trước mặt, tiếp quản chức vị Đại tướng quân và binh quyền trong tay Lạc Nguyên, Lạc Vân Chỉ tựa hồ không quá hưng phấn, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không nhiều biến hóa.
Nghe được lời này của Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Vân Chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng mà yêu thương, đưa tay sờ lên tóc Lạc Khuynh Hoàng, khẩu khí cưng chìu: “Ca ca làm sao có thể trách Khuynh Hoàng được? Trong lòng phụ thân nếu như có lo lắng chúng ta một phần thì cũng không rơi vào kết cục này, này hết thảy đều là gieo gió gặt bão, cùng Khuynh Hoàng muội có quan hệ gì đâu?"
Ánh mắt đen tuyền của Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia chua sót cùng bất đắc dĩ, khóe môi hiện ra tươi cười nhạt nhẽo. Lạc Vân Chỉ nói một câu cũng không sai, phàm là Lạc Nguyên có thể lo lắng cho bọn họ một chút, kiên quyết duy trì Quân Khuynh Vũ thì bọn họ cũng sẽ không áp dụng loại biện pháp này.
Này hết thảy đều do Lạc Nguyên quá mức coi trọng quyền thế, ở trong mắt ông ta chỉ có cân nhắc lợi hại trong quyền thế, một chút cũng thân tình cũng không đáng nói. Đối với người phụ thân như vậy, bọn họ cần gì phải nương tay?!"
“Lạc Khuynh Hoàng! Lạc Vân Chỉ! Các ngươi là một đôi huynh muội nham hiểm! Uông phí ta nhiều năm yêu thương các ngươi, các ngươi thế nhưng đối với ta như vậy?!"
Vào lúc Lạc Khuynh Hoàng và Lạc Vân Chỉ trầm mặc, Lạc Nguyên bị tước bỏ danh hiệu Đại tướng quân đột nhiên xông ra, thần sắc của lão ta thật tang thương, giống như chỉ trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, thời điểm nhìn tới Lạc Khuynh Hoàng và Lạc Vân Chỉ, ánh mắt càng lộ rõ hận ý, rít gào với bọn họ.
“Yêu thương chúng ta?" Lạc Khuynh Hoàng khóe môi nhếch lên châm chọc, con ngươi đen láy gắt gao nhìn chằm Lạc Nguyên, bước từng bước đến gần hắn, ánh mắt mãnh liệt, gằn từng tiếng chất vấn: “Khuynh Hoàng không phải không biết phụ thân người yêu thương chúng ta? Yêu chúng ta, chính là tại biên quan cố ý dành lấy công lao của ca ca cho bản thân? Yêu chúng ta, chính là cố ý nhìn Khuynh Hoàng bị nhị di nương ức hiếp, bị đại tỷ nhục nhã?"
Lạc Nguyên nghe Lạc Khuynh Hoàng chất vấn, ánh mắt bối rối nhưng vẫn không có nửa phần áy náy, hắn nhìn nhìn Quân Khuynh Vũ, lại nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, hận ý dữ tợn trên mặt chợt biến mất không thấy, vẻ mặt trở thành một bộ từ phụ, lão muốn vươn tay kéo Lạc Khuynh Hoàng nhưng lại bị Lạc Khuynh Hoàng tránh đi.
Lạc Nguyên lộ vẻ xấu hổ nhưng vẫn tiếp tục nói: “Khuynh Hoàng à, phụ thân làm thế chỉ vì muốn ma luyện các ngươi thôi, phụ thân yêu thương các ngươi, các ngươi chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Phụ thân biết Hoàng thượng sủng ái các ngươi, các ngươi thay phụ thân nói chuyện được không?"
“Ma luyện chúng ta? Thật sự là một lý do thoái thác buồn cười." Lạc Khuynh Hoàng đối với bộ mặt giả vờ từ ái của Lạc Nguyên chẳng thèm ngó tới, ánh mắt của nàng như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc Nguyên, từng bước ép sát hỏi: “Chỉ sợ phụ thân chính là biết Hoàng thượng sủng ái chúng ta mới cố ý giả bộ thành bộ dáng yêu thương chúng ta đi? Ta với ca ca không phải kẻ ngu, phụ thân tột cùng có đau lòng chúng ta hay không, chúng ta chẳng lẽ không biết?!"
Lạc Nguyên nghe thấy lời này của Lạc Khuynh Hoàng, tức giận trong mắt, trên mặt lại một dạng biểu tình từ ái, một phen giữ tay Lạc Khuynh Hoàng, giọng điệu mang theo khẩn cầu: “Cho dù phụ thân làm sai, nhưng dù sao cũng là phụ thân các ngươi, các ngươi làm sao có thể đối xử ta như vậy?"
“Lúc ông chờ đợi thế cục, có từng lo lắng qua cho chúng ta là con cái của ông? Hễ ông bằng lòng quan tâm chúng ta một chút, đứng bên chúng ta, chúng ta làm sao sẽ làm như thế?" Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn Lạc Nguyên, một phen đẩy tay Lạc Nguyên ra, lạnh giọng nói: “Nếu không phải xem phân thượng ông là phụ thân chúng ta, hôm nay tuyệt không chỉ tước bỏ chức vị Đại tướng quân của ông đâu, sợ là đầu ông cũng khó giữ!"
Thần sắc Lạc Nguyên chấn động, ánh mắt kinh hoảng, không thể tin nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nhìn ánh mắt tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng, rốt cục quên cả giãy dụa, liên tục lùi vài bước, oán hận nói: “Quả nhiên là nữ nhi giỏi do Quân Như Huyên sinh ra! Y như nhau đều không coi ai ra gì!"
“Nếu muốn bảo trụ cái đầu, tốt nhất ông nên chú ý lí do thoái thác của mình." Lạc Khuynh Hoàng đáng muốn nói tiếp, Lại bị Quân Khuynh Vũ kéo lại, mày hắn khẽ cau lại, Làm như không chút để ý nói, nhưng trong khẩu khí kia cố tình lộ ra khí phách uy nghiêm không cho cự tuyệt.
Lạc Nguyên nghe được lời nói của Quân Khuynh Vũ, trong mắt là phẫn nộ lại mang sợ hãi, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Lạc Vân Chỉ, lập tức phất tay áo rời đi.
Nhìn Lạc Nguyên nhanh chóng rời đi, khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Khuynh Hoàng mới thoáng buông lỏng, ánh mắt lạnh như băng, cũng thất vọng thật sâu.
“Vũ, huynh biết không, huynh có một người phụ thân rất tốt? Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng lưng Lạc Nguyên, không phải không có cảm khái nói với Quân Khuynh Vũ.
Mặc kệ Quân Vũ Thần từng làm sai cái gì, nhưng ông đối với Quân Khuynh Vũ yêu thương là thật sự, cái loại yêu thương hận không thể đem toàn bộ giang sơn đều dâng trước mặt Quân Khuynh Vũ, không thể nào giả được.
“Ông là một phụ thân tốt, cũng là một trượng phu tốt." Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi gợi lên tươi cười bất đắc dĩ, chậm rãi nói.
Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng hơi đổi, trong mắt áy náy. Nàng nhân chuyện Lạc Nguyên mà sinh lòng cảm khái, nhưng không có nghĩ tới trong lòng Quân Khuynh Vũ cũng là bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Quân Vũ Thần đối với hắn tốt, hắn làm sao không rõ, hắn chính là không giải được khúc mắc về Nguyệt quý phi mà thôi. Ở trong lòng Quân Khuynh Vũ, mẫu thân hắn là người tốt nhất trên thế giới, là người phụ nữ dịu dàng nhất, nhưng Quân Vũ Thần không có bảo vệ tốt mẫu thân hắn, điều này gọi là, yêu càng sâu hận càng nhiều đi.
Trở về phủ đệ của Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ nhìn tình báo trong tay, khóe môi gợi lên một chút ý cười sâu xa.
“Trên giấy viết gì?" Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt biến hóa của Quân Khuynh Vũ hỏi.
“Quân Kiền Linh ầm thầm liên hệ với Lăng Dịch Hiên, quyết định liên hợp với Lăng Quốc soán vị, sau khi chuyện thành công, cắt nhượng mười tòa thành cho Lăng Dịch Hiên!" Quân Khuynh Vũ dùng lực nghiền nát tờ giấy trong tay, nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên tia xem thường cùng khinh bỉ, cười lạnh nói: “Quân Kiền Linh hiện tại thật giống như chó nhà có tang, ngay cả việc bán nước cũng làm được!"
“Nếu hắn vội chết như thể, ta đơn giản thành toàn cho hắn được không?" Mắt hạnh hẹp dài của Quân Khuynh Vũ phiếm lạnh như băng cực kỳ sáng bóng, ngay tiếp theo ý cười trên môi cũng nhiễm một tầng lạnh như băng, dẫn theo hàn khí: “Cái đầu Quân Kiền Linh đã ở trên cổ hắn lâu lắm rồi!"
“Nếu chúng ta tố giác chuyện này ra, Quân Kiền Linh sợ phải thân bại danh liệt." Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng không có nửa phần thương hại, có cũng chính là lạnh lẽo xơ xác tiêu điều, môi nàng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh nhạt, từ từ nói: “Chết kiểu này, thật ra không sai."
“Ừ, tới lúc động thủ rồi. Ta cũng không mong muốn để hắn chết trên tay Tư Triệt." Con ngươi tối tăm của Quân Khuynh Vũ lóe lên ánh sáng như ngọn lửa trong địa ngục âm u, dường như có suy nghĩ giống nhau, vẻ mặt hắn càng tỏ ra lãnh mạc mà tĩnh mịch: “Ở thời khắc hắn đả thương nàng, ta đã thề nhất định phải tự mình xé hắn thành trăm mảnh không còn đường sống!"
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, nắm chặt tay hắn.
Quân Khuynh Vũ nghĩ thế, nàng thế nào không nghĩ đến? Từ lúc Quân Kiền Linh ép nàng và Quân Khuynh Vũ rơi xuống vách núi, nàng đối với hắn ta hận thấu xương.
Nhìn đến Quân Khuynh Vũ bị huyết cổ tra tấn, tính mạng nguy hiểm, thiếu chút nữa không thể tỉnh lại, nỗi tuyệt vọng sợ hãi như vậy, nàng không bao giờ muốn nếm nữa, cũng do thế nàng mới càng thêm hận Quân Kiền Linh.
Cái loại hận ý thấu xương này, thậm chí nói xấu nàng thất trinh, hại chết đứa nhỏ trong bụng nàng, bức tử nàng càng muốn sâu hơn.
Nguyên lai đây mới là chân chính yêu. Yêu đối phương còn hơn bản thân. Dù cho đối phương chỉ chịu một chút thương tổn, rơi vào lòng nàng đều là thương tổn lớn gấp trăm ngàn lần.
“Liễu Tư Triệt và Lăng Quốc thường xuyên liên hệ. Lăng Cảnh Lan tựa hồ đã dao động." Lạc Khuynh Hoàng thu lại hận ý trong mắt, mày khẽ cau, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Quân Khuynh Vũ lộ ra suy tư. Thủ đoạn Liễu Tư Triệt hắn rất rõ ràng hơn hết, mà Lăng Cảnh Lan và Âu Dương Triệt là người mặc cho người khác định đoạt sao?
“Thế cục Cẩm Quốc chỉ sợ càng phức tạp." Ánh mắt Quân Khuynh Vũ lóng lánh như ngọc thạch đen sáng bóng, trong lúc lưu chuyển càng giống như mọi vạn vật trên đời này trở nên thất sắc, hắn mím chặt môi, làm như sầu lo, làm như vui mừng nói: “Là bạn là địch, bây giờ còn chưa kết luận được, sau này có lẽ ta và Tư Triệt sẽ cùng đứng chung thủ hộ Cẩm Quốc, cũng không biết chừng ấy chứ?
“Bất kể như thế nào, ta đều đứng phía sau huynh." Lạc Khuynh Hoàng nắm tay Quân Khuynh Vũ, dịu dàng nói.
Trong tư tâm, nàng đương nhiên hi vọng Liễu Tư Triệt và Quân Khuynh Vũ không có xung đột, nhưng nếu thật nổi lên xung đột nàng vẫn sẽ không chút do dự mà đứng bên Quân Khuynh Vũ. Mặc kệ phát sinh sự tình gì, mặc kệ Cẩm Quốc bị vay trong hoàn cảnh nào, nàng đều ở cùng hắn.
“Có Hoàng nhi ở bên cạnh ta, có phát sinh cái gì, ta cũng có thể thừa nhận." Quân Khuynh Vũ ôm lấy, cười đầy mê hoặc, dịu dàng nói.
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển