Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 49: Bị bắt gả đi
Giữa đôi mắt hắc bạch phân minh của Lạc Khuynh Hoàng không có chút cảm xúc dao động, sâu kín thở dài, ra vẻ tiếc nuối nói, “Đại tỷ cũng thật là khờ, nhưng lại không nghe lời của Nhị di nương. Bất quá nay sự tình cũng đã xảy ra, chỉ sợ Nhị di nương cũng chỉ có thể đồng ý ."
Nói xong, Lạc Khuynh Hoàng lấy khóe mắt liếc nhìn Vương U Nhược. Chỉ thấy Vương U Nhược sắc mặt xấu hổ, mâu trung giống như muốn phun ra lửa, nhưng vẫn không thể không cười làm lành nói, “Nàng đã làm ra việc ngốc như thế, ta làm sao có thể ngăn được nàng!"
Lạc Khuynh Quốc giờ phút này đã thanh tỉnh hơn phân nửa, nghe thấyVương U Nhược nói muốn đem nàng gả cho tên mã phu kia, lập tức lớn tiếng thét to, “Mẫu thân, người muốn ta gả cho hắn? !"
Mã phu kia vẫn quỳ gối nơi đó nghe mà như lọt vào trong sương mù, nghe thấy Vương U Nhược nói muốn đem Lạc Khuynh Quốc gả cho hắn, mâu trung liền hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp theo lại lộ ra vài phần vui sướng.
Lạc Khuynh Quốc tuy rằng không xinh đẹp bằng Lạc Khuynh Hoàng, nhưng dù sao cũng có chút tư sắc . Địa vị tuy rằng cũng không cao quý như Lạc Khuynh Hoàng, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của đại tướng quân, mẫu thân của nàng lại được sủng ái, nếu là có thể thú Lạc Khuynh Quốc, hắn như thế nào cũng là con rể của đại tướng quân, sẽ không phải làm một tên mã phu nữa . Vậy đúng là thiên đại hảo sự, thế nhưng trông mong cũng trông mong không đến .
“Như thế nào đại tỷ thoạt nhìn giống như không nguyện ý gả cho mã phu này?" Lạc Khuynh Hoàng nhíu long mày, gợi lên một chút tươi cười thản nhiên nói, “Nếu không phải là đại tỷ một lòng muốn gả cho mã phu này, vậy chuyện này có thể có chút kỳ quái . Chẳng lẽ có người hạ độc ở trong điểm tâm? Nhưng điểm tâm này là đại tỷ tự tay làm, không biết người nào có thể động thủ được đây."
Vương U Nhược nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, biết nếu không đem Lạc Khuynh Quốc gả cho tên mã phu kia, Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên sẽ không tra rõ thì không bỏ qua. Nghe giọng điệu của Lạc Khuynh Hoàng, hình như đã chắc chắc độc này chính là do Lạc Khuynh Quốc hạ . Nếu phái người đi tra xét, thì Lạc Khuynh Quốc có mười cái miệng cũng nói không lại.
Nếu bị chụp cái tội danh mưu hại muội muội vào người, vậy tính mạng Lạc Khuynh Quốc khó có thể bảo toàn . Nếu Lạc Khuynh Quốc bởi vậy mà bị xử tử, như vậy địa vị của nàng cũng tràn ngập nguy cơ . Kế sách hiện nay, chỉ có thể để cho Lạc Khuynh Quốc gả cho tên mã phu này, sau đó sẽ tính toán sau .
Nghĩ đến đây, Vương U Nhược hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Quốc một cái, cười nói, “Làm sao a, ta thấy Khuynh Quốc rất kích động ! Thật không biết mã phu này có cái gì tốt!"
Lông mi Lạc Khuynh Hoàng khẽ run lên, che dấu một chút trào phúng bên trong con ngươi đen như mực, gợi lên ý cười ôn hòa kèm theo một chút bất đắc dĩ, thở dài, nói, “Đúng vậy. Khuynh Hoàng cũng không hiểu được tâm tư đại tỷ."
“Tiểu thư! Đại phu đến đây!"
Thời điểm trong phòng đang lúc trầm mặc, Hương Lăng đã mang theo đại phu tiến vào phòng. Đại phu vừa tiến vào, liền nhìn thấy tình hình trong phòng, sợ tới mức nói không ra lời.
“Ai cho ngươi vào! ?" Vương U Nhược nhìn thấy Hương Lăng mang theo đại phu xông tới, lập tức quát lớn nói.
Hương Lăng nhìn thấy tình hình trong phòng cũng hoảng sợ, có phần lờ mò hiểu được , nghe tiếng Vương U Nhược quát lớn, mới phản ứng lại, giải thích nói, “Là tiểu thư để cho nô tỳ đi thỉnh đại phu ."
“Nhị di nương, ngươi không nên trách Hương Lăng. Ta coi bộ dáng kia của đại tỷ, còn tưởng rằng điểm tâm có vấn đề gì đâu, nào biết đâu rằng nàng là sốt ruột gặp gỡ tình lang."Một câu cuối cùng của Lạc Khuynh Hoàng còn cố ý nói có chút khó xử, nhưng cũng đủ lớn để đại phu nghe rõ rồi.
Vương U Nhược còn không có mở miệng, Lạc Khuynh Hoàng liền hướng phía Hương Lăng quát lớn nói, “Hương Lăng, còn không mau thỉnh đại phu trở về! Nơi này không cần đại phu ."
Hương Lăng vừa nghe Lạc Khuynh Hoàng phân phó liền làm ngay, đại phu kia cũng biết nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên sẽ chuốc họa vào thân, liền nhanh như chớp chạy.
Vương U Nhược sắc mặt đổi đổi, muốn mở miệng nói cái gì, nhưng là nhìn thấy ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, thì cũng không nói gì nữa.
“Chuyện tình của các ngươi, về sau ta không muốn quản !" Lạc Nguyên nhìn thấy nơi này, cũng mơ hồ hiểu được sự tình, không kiên nhẫn liếc mắt một cái nhìn Vương U Nhược, liền đạp cửa mà đi.
“Lão gia! Lão gia!" Vương U Nhược đuổi theo hô vài câu, vẫn không đuổi kịp Lạc Nguyên, trở về nhìn bộ dáng chật vật kia của Lạc Khuynh Quốc, trở tay chính là một cái tát, quát lớn nói, “Ngươi thành sự không đủ bại sự có thừa!"
Nói xong cũng liền dậm chân ly khai. Lạc Khuynh Quốc bị Vương U Nhược tát một cái , một bên má sưng phù , nước mắt rơi xuống, ở trên giường phát điên thét chói tai.
Mã phu nhìn thấy bộ dáng kia của Lạc Khuynh Quốc, lại không biết sống chết đưa tay sờ Lạc Khuynh Quốc, vừa nói, “Bảo bối, đừng khóc ."
Giờ phút này Lạc Khuynh Quốc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, làm sao nguyện ý quan tâm mã phu kia , chỉ hận không giết được mã phu kia, vì thế liền phẫn nộ quăng cho mã phu kia một cái tát, quát lớn nói, “Ngươi , kẻ hạ lưu cũng dám chạm vào bổn tiểu thư! Cút ra ngoài cho ta!"
Mã phu kia không hiểu nguyên do, nhưng cũng biết tính tình Lạc Khuynh Quốc luôn luôn kiêu căng, chỉ phải nhặt quần áo rời đi.
Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Thành nhìn cũng chưa từng nhìn. Chỉ có Lạc Khuynh Hoàng vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Quốc.
Lạc Khuynh Quốc ở trên giường hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bệnh tâm thần quát, “Lạc Khuynh Hoàng! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua của ngươi!"
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười châm chọc, thản nhiên nói, “Không buông tha ta? Đại tỷ cần phải biết rõ rang, hết thảy việc hôm nay đến tột cùng là ai tạo thành , việc này cũng không phải là ta an bài ."
Lạc Khuynh Hoàng nói một phen làm cho sắc mặt Lạc Khuynh Quốc trở nên thập phần khó coi! Việc này hết thảy đều là chính nàng tạo thành , nàng nguyên bản muốn hại Lạc Khuynh Hoàng, lại bị Lạc Khuynh Hoàng hại thành bộ dáng này!
Nàng không cam lòng a! Dựa vào cái gì mà nàng phải gả cho tên mã phu kia! Nàng không muốn gả, nàng thà rằng đi tìm chết! Nhưng là nàng không có lựa chọn. Vì saosuwj tình lại biến thành bộ dáng này? !
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng phẫn nộ tuyệt vọng của Lạc Khuynh Quốc, mâu trung vẫn như trước không chút dao động. Hết thảy đều chỉ đổ cho Lạc Khuynh Quốc gieo gió gặt bảo, không trách được nàng.
Mà trên mặt Lạc Khuynh Thành xẹt qua một chút suy nghĩ. Từ khi nào Lạc Khuynh Hoàng trở nên thông minh như thế, nàng có thể dễ dàng hóa giải hãm hại của Lạc Khuynh Quốc như thế, như vậy mình làm vậy với nàng, Lạc Khuynh Hoàng lại thật sự không biết sao? ! Hay vẫn làm bộ như không biết.
Nói xong, Lạc Khuynh Hoàng lấy khóe mắt liếc nhìn Vương U Nhược. Chỉ thấy Vương U Nhược sắc mặt xấu hổ, mâu trung giống như muốn phun ra lửa, nhưng vẫn không thể không cười làm lành nói, “Nàng đã làm ra việc ngốc như thế, ta làm sao có thể ngăn được nàng!"
Lạc Khuynh Quốc giờ phút này đã thanh tỉnh hơn phân nửa, nghe thấyVương U Nhược nói muốn đem nàng gả cho tên mã phu kia, lập tức lớn tiếng thét to, “Mẫu thân, người muốn ta gả cho hắn? !"
Mã phu kia vẫn quỳ gối nơi đó nghe mà như lọt vào trong sương mù, nghe thấy Vương U Nhược nói muốn đem Lạc Khuynh Quốc gả cho hắn, mâu trung liền hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp theo lại lộ ra vài phần vui sướng.
Lạc Khuynh Quốc tuy rằng không xinh đẹp bằng Lạc Khuynh Hoàng, nhưng dù sao cũng có chút tư sắc . Địa vị tuy rằng cũng không cao quý như Lạc Khuynh Hoàng, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của đại tướng quân, mẫu thân của nàng lại được sủng ái, nếu là có thể thú Lạc Khuynh Quốc, hắn như thế nào cũng là con rể của đại tướng quân, sẽ không phải làm một tên mã phu nữa . Vậy đúng là thiên đại hảo sự, thế nhưng trông mong cũng trông mong không đến .
“Như thế nào đại tỷ thoạt nhìn giống như không nguyện ý gả cho mã phu này?" Lạc Khuynh Hoàng nhíu long mày, gợi lên một chút tươi cười thản nhiên nói, “Nếu không phải là đại tỷ một lòng muốn gả cho mã phu này, vậy chuyện này có thể có chút kỳ quái . Chẳng lẽ có người hạ độc ở trong điểm tâm? Nhưng điểm tâm này là đại tỷ tự tay làm, không biết người nào có thể động thủ được đây."
Vương U Nhược nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, biết nếu không đem Lạc Khuynh Quốc gả cho tên mã phu kia, Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên sẽ không tra rõ thì không bỏ qua. Nghe giọng điệu của Lạc Khuynh Hoàng, hình như đã chắc chắc độc này chính là do Lạc Khuynh Quốc hạ . Nếu phái người đi tra xét, thì Lạc Khuynh Quốc có mười cái miệng cũng nói không lại.
Nếu bị chụp cái tội danh mưu hại muội muội vào người, vậy tính mạng Lạc Khuynh Quốc khó có thể bảo toàn . Nếu Lạc Khuynh Quốc bởi vậy mà bị xử tử, như vậy địa vị của nàng cũng tràn ngập nguy cơ . Kế sách hiện nay, chỉ có thể để cho Lạc Khuynh Quốc gả cho tên mã phu này, sau đó sẽ tính toán sau .
Nghĩ đến đây, Vương U Nhược hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Quốc một cái, cười nói, “Làm sao a, ta thấy Khuynh Quốc rất kích động ! Thật không biết mã phu này có cái gì tốt!"
Lông mi Lạc Khuynh Hoàng khẽ run lên, che dấu một chút trào phúng bên trong con ngươi đen như mực, gợi lên ý cười ôn hòa kèm theo một chút bất đắc dĩ, thở dài, nói, “Đúng vậy. Khuynh Hoàng cũng không hiểu được tâm tư đại tỷ."
“Tiểu thư! Đại phu đến đây!"
Thời điểm trong phòng đang lúc trầm mặc, Hương Lăng đã mang theo đại phu tiến vào phòng. Đại phu vừa tiến vào, liền nhìn thấy tình hình trong phòng, sợ tới mức nói không ra lời.
“Ai cho ngươi vào! ?" Vương U Nhược nhìn thấy Hương Lăng mang theo đại phu xông tới, lập tức quát lớn nói.
Hương Lăng nhìn thấy tình hình trong phòng cũng hoảng sợ, có phần lờ mò hiểu được , nghe tiếng Vương U Nhược quát lớn, mới phản ứng lại, giải thích nói, “Là tiểu thư để cho nô tỳ đi thỉnh đại phu ."
“Nhị di nương, ngươi không nên trách Hương Lăng. Ta coi bộ dáng kia của đại tỷ, còn tưởng rằng điểm tâm có vấn đề gì đâu, nào biết đâu rằng nàng là sốt ruột gặp gỡ tình lang."Một câu cuối cùng của Lạc Khuynh Hoàng còn cố ý nói có chút khó xử, nhưng cũng đủ lớn để đại phu nghe rõ rồi.
Vương U Nhược còn không có mở miệng, Lạc Khuynh Hoàng liền hướng phía Hương Lăng quát lớn nói, “Hương Lăng, còn không mau thỉnh đại phu trở về! Nơi này không cần đại phu ."
Hương Lăng vừa nghe Lạc Khuynh Hoàng phân phó liền làm ngay, đại phu kia cũng biết nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên sẽ chuốc họa vào thân, liền nhanh như chớp chạy.
Vương U Nhược sắc mặt đổi đổi, muốn mở miệng nói cái gì, nhưng là nhìn thấy ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, thì cũng không nói gì nữa.
“Chuyện tình của các ngươi, về sau ta không muốn quản !" Lạc Nguyên nhìn thấy nơi này, cũng mơ hồ hiểu được sự tình, không kiên nhẫn liếc mắt một cái nhìn Vương U Nhược, liền đạp cửa mà đi.
“Lão gia! Lão gia!" Vương U Nhược đuổi theo hô vài câu, vẫn không đuổi kịp Lạc Nguyên, trở về nhìn bộ dáng chật vật kia của Lạc Khuynh Quốc, trở tay chính là một cái tát, quát lớn nói, “Ngươi thành sự không đủ bại sự có thừa!"
Nói xong cũng liền dậm chân ly khai. Lạc Khuynh Quốc bị Vương U Nhược tát một cái , một bên má sưng phù , nước mắt rơi xuống, ở trên giường phát điên thét chói tai.
Mã phu nhìn thấy bộ dáng kia của Lạc Khuynh Quốc, lại không biết sống chết đưa tay sờ Lạc Khuynh Quốc, vừa nói, “Bảo bối, đừng khóc ."
Giờ phút này Lạc Khuynh Quốc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, làm sao nguyện ý quan tâm mã phu kia , chỉ hận không giết được mã phu kia, vì thế liền phẫn nộ quăng cho mã phu kia một cái tát, quát lớn nói, “Ngươi , kẻ hạ lưu cũng dám chạm vào bổn tiểu thư! Cút ra ngoài cho ta!"
Mã phu kia không hiểu nguyên do, nhưng cũng biết tính tình Lạc Khuynh Quốc luôn luôn kiêu căng, chỉ phải nhặt quần áo rời đi.
Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Thành nhìn cũng chưa từng nhìn. Chỉ có Lạc Khuynh Hoàng vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Quốc.
Lạc Khuynh Quốc ở trên giường hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bệnh tâm thần quát, “Lạc Khuynh Hoàng! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua của ngươi!"
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười châm chọc, thản nhiên nói, “Không buông tha ta? Đại tỷ cần phải biết rõ rang, hết thảy việc hôm nay đến tột cùng là ai tạo thành , việc này cũng không phải là ta an bài ."
Lạc Khuynh Hoàng nói một phen làm cho sắc mặt Lạc Khuynh Quốc trở nên thập phần khó coi! Việc này hết thảy đều là chính nàng tạo thành , nàng nguyên bản muốn hại Lạc Khuynh Hoàng, lại bị Lạc Khuynh Hoàng hại thành bộ dáng này!
Nàng không cam lòng a! Dựa vào cái gì mà nàng phải gả cho tên mã phu kia! Nàng không muốn gả, nàng thà rằng đi tìm chết! Nhưng là nàng không có lựa chọn. Vì saosuwj tình lại biến thành bộ dáng này? !
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng phẫn nộ tuyệt vọng của Lạc Khuynh Quốc, mâu trung vẫn như trước không chút dao động. Hết thảy đều chỉ đổ cho Lạc Khuynh Quốc gieo gió gặt bảo, không trách được nàng.
Mà trên mặt Lạc Khuynh Thành xẹt qua một chút suy nghĩ. Từ khi nào Lạc Khuynh Hoàng trở nên thông minh như thế, nàng có thể dễ dàng hóa giải hãm hại của Lạc Khuynh Quốc như thế, như vậy mình làm vậy với nàng, Lạc Khuynh Hoàng lại thật sự không biết sao? ! Hay vẫn làm bộ như không biết.
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển