Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 15: Hoa viên tái ngộ
Lạc Vân Chỉ nhìn vẻ mệt mỏi giữa mi gian Lạc Khuynh Hoàng . Nói vậy người chân chính mệt mỏi không phải hắn, mà là Lạc Khuynh Hoàng đi. Tuy rằng không biết trên người Lạc Khuynh Hoàng đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì, nhưng là hắn cảm giác được Lạc Khuynh Hoàng biến hóa. Cơ hồ là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lẳng lặng đứng nhìn theo Lạc Vân Chỉ rời đi. Bốn năm sau, Quân Vũ Thần băng hà, thời điểm kia, nàng sẽ mất đi nơi để dựa vào. Từ giờ trở đi nàng phải chuẩn bị, nếu không, bốn năm sau, nàng sẽ có thể lại rơi vào kết cục thê thảm giống như kiếp trước.
Nếu lần trước đã cho nàng cơ hội trọng sinh, nàng nhất định phải hảo hảo sống, không chỉ có nàng sống tốt ,mà nàng còn muốn bảo vệ tốt ca ca, bảo vệ tốt Hương Lăng!
“Sau khi Hoàng thượng mất ta sẽ không chỗ nào dựa vào, chi bằng sớm tính toán trước!" Lạc Khuynh Hoàng thì thào lẩm bẩm.
“Hoàng nhi nếu sợ hãi sau khi Hoàng Thượng băng hà không có chỗ dựa , không bằng suy nghĩ gả cho ta?" Một đạo tiếng nói tà mị vang lên, giữa vẻ tà mị còn mang theo vài phần ý tứ đùa giỡn.
Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhảy dựng. Nâng mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm , nửa thanh mặt nạ màu bạc , một cây chiết phiến, một thân áo bào trắng. Phiêu dật tiêu sái đứng ở trước mặtnàng . Đây chẳng phải là Lưu Cảnh công tử sao ?
“Khuynh Hoàng không biết Lưu Cảnh công tử còn có thói quen nghe lén người khác nói chuyện?" Lạc Khuynh Hoàng che giấu mâu trung kinh ngạc, không mặn không nhạt nói.
Kiếp trước của nàng xác thực đã từng có khoảnh khắc động tâm đối với Lưu Cảnh công tử . Nhưng sau đó nàng lại yêu thương Quân Kiền Linh chứ không phải Lưu Cảnh công tử. Mà hiện tại nàng không còn tin vào cái gọi là tình yêu. Cho nên, hiện tại Lưu Cảnh công tử đứng ở trước mặt,nàng cũng sẽ không khiến cho lòng của nàng dao động.
Chiết phiến trong tay Lưu Cảnh công tử nhẹ nhàng mở ra, động tác lưu loát sinh động giống như nước chảy mây bay . Tuy rằng bị nửa thanh mặt nạ màu bạc che lấp hơn phân nửa dung mạo, nhưng vẫn như cũ không thể che dấu khí chất phong hoa tuyệt đại của hắn. Hắn chỉ đứng ở đó như vậy , lại giống như tập trung tất cả linh khí trong thiên địa .
Hắn cũng không chói mắt, nhưng lại khiến người khác không thể bỏ qua tồn tại của hắn. Quần áo của hắn cũng không rêu rao, lại tản mát ra vẻ tà mị bá đạo không thể kiềm chế. Lời nói của hắn cũng không sắc bén, nhưng lại có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ .
“Không có." Lưu Cảnh công tử đáp lại cực kỳ rõ ràng, Lạc Khuynh Hoàng vừa muốn mở miệng nói tiếp, Lưu Cảnh công tử đến gần nàng, cười nói, “Bất quá nếu là Hoàng nhi nói, đương nhiên phải khác ."
Lạc Khuynh Hoàng nhìn nam tử trước mắt , trong lòng một trận nghi hoặc. Kiếp trước nàng cùng hắn chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, như thế nào kiếp này lại dây dưa? Chẳng lẽ nói vận mệnh đã bắt đầu phát sinh cải biến sao? !
Mặc kệ vận mệnh thay đổi thế nào, lúc này đây, nàng nhất định phải nắm chắc vận mệnh của mình trong tay . Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút tươi cười bí hiểm nói, “Thật không ngờ sức quyến rũ của ta lại lớn như vậy , thế nhưng có thể khiến Lưu Cảnh công tử hạ mình nghe lén?"
“Hoàng nhi chính là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc , sức quyến rũ tất nhiên là lớn." Lưu Cảnh công tử không ngờ Lạc Khuynh Hoàng lại không chút quẫn bách, ngược lại còn trêu đùa hắn, thần sắc vô cùng trấn định, không chút bối rối, không khỏi càng thêm hứng thú .
Đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc? ! lông mi Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi u hắc hiện lên một tia cảm xúc phức tạp , quả nhiên nam nhân đều là nông cạn . Ý cười nơi khóe môi cũng không thay đổi, “Lưu Cảnh công tử khen nhầm rồi. Bất quá Lưu Cảnh công tử tới nơi này, sẽ không thật sự chỉ là vì nghe lén Khuynh Hoàng nói chuyện đi?"
Lưu Cảnh công tử bị Lạc Khuynh Hoàng hỏi có chút sửng sốt. Hắn bất quá là gặp cảnh tượng thú vị của Lạc Khuynh Hoàng ở tửu lâu, liền đến phủ đại tướng quân phủ xem. Ai biết lại thấy được một màn thú vị như vậy , nhìn Lạc Khuynh Hoàng thận trọng đem vị nhị di nương kia chỉnh đến không nói được gì. Cũng nghe thấy đối thoại tràn ngập chua xót cùng kiến giải giữa Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Vân Chỉ , khiến cho hắn nhịn không được muốn trêu đùa nàng.
“Kỳ thật ta đến đây cũng có nguyên nhân, chính là muốn gặp gặp Hoàng nhi thôi." Lưu Cảnh công tử tà mị cười, một đôi mắt phong lưu hoa đào nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng.
Dù Lạc Khuynh Hoàng định lực hơn người, nghe được Lưu Cảnh công tử trêu đùa trắng trợn như thế, cũng không khỏi đỏ mặt . Nhưng nàng biết, nàng không thể đắc tội Lưu Cảnh công tử, Lưu Cảnh công tử là người duy nhất ngoài Quân Vũ Thần hiện tại nàng có thể dựa vào người.
Gợi lên một mạt tươi cười không rõ ý tứ hàm xúc, con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng nhìn phía Lưu Cảnh công tử, cười nói, “Nếu là như thế, có một biện pháp có thể để Lưu Cảnh công tử thường xuyên nhìn thấy Khuynh Hoàng, không biết Lưu Cảnh công tử hay không nguyện ý ."
Lưu Cảnh công tử nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng , không khỏi nổi lên hứng thú, trong đôi mắt hoa đào hiện lên một tia hứng thú, độ cong nơi khóe môi càng cao, nói, " Nguyện nghe tường tận biện pháp."
“Khuynh Hoàng bất tài, nghĩ muốn bái Lưu Cảnh công tử làm thầy." Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lưu Cảnh công tử, bình tĩnh mà kiên định nói.
Lưu Cảnh công tử nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng nói, mâu quang vừa chuyển, trong mắt lướt qua một chút suy nghĩ sâu xa. Lạc Khuynh Hoàng muốn bái hắn làm thầy? ! Đường đường tiểu thư phủ đại tướng quân , vì sao muốn học võ công? ! Nữ tử không phải đều học tập cầm kỳ thư họa sao? !
Lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng, căn cốt thật ra không tồi, nhưng mười ba tuổi mới bắt đầu học võ,tựa hồ là hơi muộn.
“Hoàng nhi vì sao cho là ta sẽ đáp ứng ?" Lưu Cảnh công tử nhíu lông mày , nửa chiếc mặt nạ che lấp vẻ mặt của hắn, nhìn không ra ý nghĩ giờ phút này của hắn.
“Nếu Lưu Cảnh công tử đáp ứng dạy ta võ công, ngày sau nếu có việc gì cần, ta tự nhiên sẽ hết lòng hỗ trợ." Lạc Khuynh Hoàng chắc chắc nhìn Lưu Cảnh công tử, vẻ mặt tự tin.
Kỳ thật trong lòng nàng cũng không nắm chắc. Lần trước nàng đi Phiêu Hương cư, kỳ thật đã sớm chú ý tới Lưu Cảnh công tử cùng nam tử áo xanh ở lầu hai kia. Y theo bộ dáng hai người , Lưu Cảnh công tử hẳn mới là chủ tử của người nọ mới đúng.
Như thế xem ra, Lưu Cảnh công tử hẳn chính là chủ tử chân chính phía sau Phiêu Hương cư . Một người trong giang hồ, không chỉ có thế lực thần bí như Lưu Tô các , còn mở tửu lâutại kinh thành . Mà Phiêu Hương cư lại không giống với các tửu lâu bình thường, tiếp đãi phần lớn đều là quan to quý nhân, tửu lâu lại là nơi tin tức tương đối linh thông , như thế thoạt nhìn, thân phận của Lưu Cảnh công tử tất nhiên không đơn giản.
Theo như một lần Lưu Cảnh công tử thả nàng rời đi rồi lại đến, xem ra phủ đại tướng quân hẳn là có tác dụng với Lưu Cảnh công tử . Thân phận của Lưu Cảnh công tử nàng không đoán được, nhưng nhất định không thoát được có can hệ đến triều đình. Như thế mà nói, thân thể của nàng đối với hắn mà nói, tất nhiên là có chỗ dùng.
“Hảo. Ta đáp ứng." Lưu Cảnh công tử nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi chậm rãi hiện lên ý cười, mặt mày hắn giống như trong nháy mắt trở nên ôn nhu, hắn nói, “Bất quá, ta không cần lợi dụng ngươi cái gì."
Lẳng lặng đứng nhìn theo Lạc Vân Chỉ rời đi. Bốn năm sau, Quân Vũ Thần băng hà, thời điểm kia, nàng sẽ mất đi nơi để dựa vào. Từ giờ trở đi nàng phải chuẩn bị, nếu không, bốn năm sau, nàng sẽ có thể lại rơi vào kết cục thê thảm giống như kiếp trước.
Nếu lần trước đã cho nàng cơ hội trọng sinh, nàng nhất định phải hảo hảo sống, không chỉ có nàng sống tốt ,mà nàng còn muốn bảo vệ tốt ca ca, bảo vệ tốt Hương Lăng!
“Sau khi Hoàng thượng mất ta sẽ không chỗ nào dựa vào, chi bằng sớm tính toán trước!" Lạc Khuynh Hoàng thì thào lẩm bẩm.
“Hoàng nhi nếu sợ hãi sau khi Hoàng Thượng băng hà không có chỗ dựa , không bằng suy nghĩ gả cho ta?" Một đạo tiếng nói tà mị vang lên, giữa vẻ tà mị còn mang theo vài phần ý tứ đùa giỡn.
Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhảy dựng. Nâng mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm , nửa thanh mặt nạ màu bạc , một cây chiết phiến, một thân áo bào trắng. Phiêu dật tiêu sái đứng ở trước mặtnàng . Đây chẳng phải là Lưu Cảnh công tử sao ?
“Khuynh Hoàng không biết Lưu Cảnh công tử còn có thói quen nghe lén người khác nói chuyện?" Lạc Khuynh Hoàng che giấu mâu trung kinh ngạc, không mặn không nhạt nói.
Kiếp trước của nàng xác thực đã từng có khoảnh khắc động tâm đối với Lưu Cảnh công tử . Nhưng sau đó nàng lại yêu thương Quân Kiền Linh chứ không phải Lưu Cảnh công tử. Mà hiện tại nàng không còn tin vào cái gọi là tình yêu. Cho nên, hiện tại Lưu Cảnh công tử đứng ở trước mặt,nàng cũng sẽ không khiến cho lòng của nàng dao động.
Chiết phiến trong tay Lưu Cảnh công tử nhẹ nhàng mở ra, động tác lưu loát sinh động giống như nước chảy mây bay . Tuy rằng bị nửa thanh mặt nạ màu bạc che lấp hơn phân nửa dung mạo, nhưng vẫn như cũ không thể che dấu khí chất phong hoa tuyệt đại của hắn. Hắn chỉ đứng ở đó như vậy , lại giống như tập trung tất cả linh khí trong thiên địa .
Hắn cũng không chói mắt, nhưng lại khiến người khác không thể bỏ qua tồn tại của hắn. Quần áo của hắn cũng không rêu rao, lại tản mát ra vẻ tà mị bá đạo không thể kiềm chế. Lời nói của hắn cũng không sắc bén, nhưng lại có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ .
“Không có." Lưu Cảnh công tử đáp lại cực kỳ rõ ràng, Lạc Khuynh Hoàng vừa muốn mở miệng nói tiếp, Lưu Cảnh công tử đến gần nàng, cười nói, “Bất quá nếu là Hoàng nhi nói, đương nhiên phải khác ."
Lạc Khuynh Hoàng nhìn nam tử trước mắt , trong lòng một trận nghi hoặc. Kiếp trước nàng cùng hắn chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, như thế nào kiếp này lại dây dưa? Chẳng lẽ nói vận mệnh đã bắt đầu phát sinh cải biến sao? !
Mặc kệ vận mệnh thay đổi thế nào, lúc này đây, nàng nhất định phải nắm chắc vận mệnh của mình trong tay . Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút tươi cười bí hiểm nói, “Thật không ngờ sức quyến rũ của ta lại lớn như vậy , thế nhưng có thể khiến Lưu Cảnh công tử hạ mình nghe lén?"
“Hoàng nhi chính là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc , sức quyến rũ tất nhiên là lớn." Lưu Cảnh công tử không ngờ Lạc Khuynh Hoàng lại không chút quẫn bách, ngược lại còn trêu đùa hắn, thần sắc vô cùng trấn định, không chút bối rối, không khỏi càng thêm hứng thú .
Đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc? ! lông mi Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi u hắc hiện lên một tia cảm xúc phức tạp , quả nhiên nam nhân đều là nông cạn . Ý cười nơi khóe môi cũng không thay đổi, “Lưu Cảnh công tử khen nhầm rồi. Bất quá Lưu Cảnh công tử tới nơi này, sẽ không thật sự chỉ là vì nghe lén Khuynh Hoàng nói chuyện đi?"
Lưu Cảnh công tử bị Lạc Khuynh Hoàng hỏi có chút sửng sốt. Hắn bất quá là gặp cảnh tượng thú vị của Lạc Khuynh Hoàng ở tửu lâu, liền đến phủ đại tướng quân phủ xem. Ai biết lại thấy được một màn thú vị như vậy , nhìn Lạc Khuynh Hoàng thận trọng đem vị nhị di nương kia chỉnh đến không nói được gì. Cũng nghe thấy đối thoại tràn ngập chua xót cùng kiến giải giữa Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Vân Chỉ , khiến cho hắn nhịn không được muốn trêu đùa nàng.
“Kỳ thật ta đến đây cũng có nguyên nhân, chính là muốn gặp gặp Hoàng nhi thôi." Lưu Cảnh công tử tà mị cười, một đôi mắt phong lưu hoa đào nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng.
Dù Lạc Khuynh Hoàng định lực hơn người, nghe được Lưu Cảnh công tử trêu đùa trắng trợn như thế, cũng không khỏi đỏ mặt . Nhưng nàng biết, nàng không thể đắc tội Lưu Cảnh công tử, Lưu Cảnh công tử là người duy nhất ngoài Quân Vũ Thần hiện tại nàng có thể dựa vào người.
Gợi lên một mạt tươi cười không rõ ý tứ hàm xúc, con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng nhìn phía Lưu Cảnh công tử, cười nói, “Nếu là như thế, có một biện pháp có thể để Lưu Cảnh công tử thường xuyên nhìn thấy Khuynh Hoàng, không biết Lưu Cảnh công tử hay không nguyện ý ."
Lưu Cảnh công tử nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng , không khỏi nổi lên hứng thú, trong đôi mắt hoa đào hiện lên một tia hứng thú, độ cong nơi khóe môi càng cao, nói, " Nguyện nghe tường tận biện pháp."
“Khuynh Hoàng bất tài, nghĩ muốn bái Lưu Cảnh công tử làm thầy." Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lưu Cảnh công tử, bình tĩnh mà kiên định nói.
Lưu Cảnh công tử nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng nói, mâu quang vừa chuyển, trong mắt lướt qua một chút suy nghĩ sâu xa. Lạc Khuynh Hoàng muốn bái hắn làm thầy? ! Đường đường tiểu thư phủ đại tướng quân , vì sao muốn học võ công? ! Nữ tử không phải đều học tập cầm kỳ thư họa sao? !
Lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng, căn cốt thật ra không tồi, nhưng mười ba tuổi mới bắt đầu học võ,tựa hồ là hơi muộn.
“Hoàng nhi vì sao cho là ta sẽ đáp ứng ?" Lưu Cảnh công tử nhíu lông mày , nửa chiếc mặt nạ che lấp vẻ mặt của hắn, nhìn không ra ý nghĩ giờ phút này của hắn.
“Nếu Lưu Cảnh công tử đáp ứng dạy ta võ công, ngày sau nếu có việc gì cần, ta tự nhiên sẽ hết lòng hỗ trợ." Lạc Khuynh Hoàng chắc chắc nhìn Lưu Cảnh công tử, vẻ mặt tự tin.
Kỳ thật trong lòng nàng cũng không nắm chắc. Lần trước nàng đi Phiêu Hương cư, kỳ thật đã sớm chú ý tới Lưu Cảnh công tử cùng nam tử áo xanh ở lầu hai kia. Y theo bộ dáng hai người , Lưu Cảnh công tử hẳn mới là chủ tử của người nọ mới đúng.
Như thế xem ra, Lưu Cảnh công tử hẳn chính là chủ tử chân chính phía sau Phiêu Hương cư . Một người trong giang hồ, không chỉ có thế lực thần bí như Lưu Tô các , còn mở tửu lâutại kinh thành . Mà Phiêu Hương cư lại không giống với các tửu lâu bình thường, tiếp đãi phần lớn đều là quan to quý nhân, tửu lâu lại là nơi tin tức tương đối linh thông , như thế thoạt nhìn, thân phận của Lưu Cảnh công tử tất nhiên không đơn giản.
Theo như một lần Lưu Cảnh công tử thả nàng rời đi rồi lại đến, xem ra phủ đại tướng quân hẳn là có tác dụng với Lưu Cảnh công tử . Thân phận của Lưu Cảnh công tử nàng không đoán được, nhưng nhất định không thoát được có can hệ đến triều đình. Như thế mà nói, thân thể của nàng đối với hắn mà nói, tất nhiên là có chỗ dùng.
“Hảo. Ta đáp ứng." Lưu Cảnh công tử nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi chậm rãi hiện lên ý cười, mặt mày hắn giống như trong nháy mắt trở nên ôn nhu, hắn nói, “Bất quá, ta không cần lợi dụng ngươi cái gì."
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển