Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 115: Đại kết cục (hạ)
Tin tức Âu Dương Triệt chết rất nhanh đã truyền khắp đế đô Tây Quyết, trong khoảng thời gian ngắn, lòng người vốn đã hoảng, Tây Quyết đế đô lại thêm một phen xao động bất an.
Năm mươi vạn đại quân chiếm cứ ở đế đô Tây Quyết, tiến không được lùi không xong, trong khoảng thời gian ngắn, có thể nói là như rắn mất đầu. Nhưng mà sau đó, Tây Quyết hoàng hậu Lăng Vũ Lưu lại dẫn mười vạn đại quân về tới đế đô Tây Quyết, chủ trì đại cục.
Tây Quyết hoàng hậu Lăng Vũ Lưu vốn là Lăng quốc công chúa, mà cầm đầu tấn công Tây Quyết lần này lại là Lăng quốc, dân chúng cùng quân đội Tây Quyết tự nhiên không tín nhiệm Lăng Vũ Lưu, đối với Lăng Vũ Lưu vẫn còn nghi ngờ.
Lăng Vũ Lưu mặc xiêm y trắng thuần, làm cho dung nhan tuyệt mỹ kiều diễm nàng lộ ra vài phần lãnh diễm. Nàng nhìn ánh mắt nghi ngờ của thủ lĩnh quân đội và dân chúng, bên trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia quyết tuyệt, rút ra bảo kiếm, cắt đứt mái tóc đen tuyền của mình, nghiêm nghị nói, “Ta gả cho Âu Dương Triệt, đã là người của Tây Quyết, tất nhiên cùng tồn vong với Tây Quyết. Huống chi, Lăng Cảnh Lan giết phụ mẫu ta, mối thù giữa ta và hắn, không đội trời chung, làm sao có thể tiếp tay cho hắn?!"
Dân chúng nghe Lăng Vũ Lưu nói, đều bị lời nói quyết tuyệt cùng hành động kiên quyết của nàng làm cho kinh sợ, đồng loạt hô lớn lấy Lăng Vũ Lưu làm chủ, sai đâu đánh đó. Nguyên bản Tây Quyết đã muốn buông xuôi, dưới sự kêu gọi của Lăng Vũ Lưu, một lần nữa đứng lên, mà Lăng Vũ Lưu cũng có thể hạ lệnh, tăng mạnh quân gác cửa thành và tuần tra, để tránh có người nhân cơ hội tác loạn, nội ứng ngoại hợp.
“Lăng Vũ Lưu quả thật có vài phần bản lĩnh." thân ảnh màu đen của Mị Ảnh bị bao phủ trong bóng tối, ngũ quan lộ ra vài phần ngưng trọng, nhìn hướng Lăng Vũ Lưu, nói với Quân Khuynh Vũ.
Con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ không hề gợn sóng, khóe môi ôm lấy ý cười như có như không. Hắn cho tới bây giờ chưa từng khinh thường bản lĩnh của Lăng Vũ Lưu, nhưng cho dù nàng một lần nữa vực dậy Tây Quyết, thì có lợi ích gì? Hiện tại sở dĩ dân chúng cùng tướng sĩ tin tưởng nàng, chẳng qua là không có sự lựa chọn nào khác, Âu Dương Triệt đã chết, nếu không tin Lăng Vũ Lưu, còn có ai có thể cứu vớt bọn họ?
Sáu mươi vạn quân đội này, liệu có bao nhiêu người thật sự nguyện ý nghe theo sự điều khiển của một nữ nhân?
“Chỉ cần cửa thành có thể mở ra, hết thảy không còn phải lo lắng nữa." Quân Khuynh Vũ thu hồi ánh mắt nhìn Lăng Vũ Lưu, bên trong con ngươi đen thẫm mang theo vài phần cao thâm vài phần ngưng trọng, khóe môi hơi nhếch, mang theo khí chất vương giả cương nghị cùng quả quyết, tay áo tuyết trắng trong đêm đen phá lệ rõ ràng, phất phơ trong gió, mang theo khí độ bễ nghễ thiên hạ.
Dưới sự điều phối của Lăng Vũ Lưu, cửa thành tăng thêm thủ vệ, binh lính không ngừng thay phiên tuần tra, số lượng thủ vệ tăng lên ước chừng hai ngàn người, không ngừng ở cửa thành đi qua đi lại, muốn bất động thanh sắc giết chết hai ngàn ngườinày, cướp thành, cơ hồ là không có khả năng .
Quân Khuynh Vũ mang theo một ngàn tinh nhuệ Lưu Tô các ẩn núp ở phụ cận cửa thành, nhìn thấy tình huống như vậy, mày có chút nhíu lại, như đang suy tư xem nên xuống tay như thế nào.
Bầu trời tối đen đã dần lộ ra lượng sắc, chân trời tảng sáng, mắt thấy trời cũng sắp sáng, nếu đợi đến hừng đông, hành động rất bất tiện. Ánh mặt trời chiếu trên mặt Quân Khuynh Vũ, làm cho sườn mặt hắn phá lệ chói mắt, bên trong con ngươi hắn hàm chứa quang mang tựa như ánh sáng mặt trời sáng quắc, khóe môi bỗng nhiên gợi lên một chút ý cười, như hoa đào tháng ba nở rộ, diễm lệ mà loá mắt.
“Nếu nàng ta ra lệnh cho binh lính luân phiên tuần tra, vậy chúng ta cứ quang minh chính đại tấn công." Quân Khuynh Vũ hơi nhếch khóe môi, phóng ánh mắt tới đám binh lính đang tuần tra.
Rất nhanh, Mị Ảnh dựa theo phân phó của Quân Khuynh Vũ biết rõ thời gian binh lính thay ca, hơn nữa trong lúc bọn binh lính thay ca đã thần không biết quỷ không hay giết chết một bộ phận, lấy quần áo của bọn họ đưa cho các tinh nhuệ Lưu Tô, đợi cho trời tảng sáng, lúc mặt trời từ từ nhô lên ở phía đông, một ngàn tinh nhuệ Lưu Tô các đã thay quần áo binh lính Tây Quyết.
Giờ phút này, đã đến thời điểm binh lính thay ca, Quân Khuynh Vũ dẫn dắt một ngàn tinh nhuệ Lưu Tô các lần lượt tiến lên.
“Sao lại đến sớm nửa canh giờ?" Đầu lĩnh binh lính hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhíu mày nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt mang theo vài phần không xác định cùng hồ nghi.
Mà Quân Khuynh Vũ đang dịch dung thành một trong các đầu mục binh lính Tây Quyết, học khẩu khí hắn nói, “Lệnh của cấp trên, ta nào có thể cãi, có thể cho ngươi nghỉ ngơi thêm một chút, ngươi còn không vui!"
Tên binh lính kia nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, cũng không nghi ngờ nữa, liền hô bọn lính cùng nhau rời đi, Quân Khuynh Vũ lập tức mang theo một ngàn tinh nhuệ Lưu Tô các đứng vào vị trí của bọn lính.
Tên binh lính kia đi được vài bước nhìn thấy Quân Khuynh Vũ mang đến tinh nhuệ Lưu Tô các, không khỏi nhíu mày, lại hỏi, “Ngươi điều tới sao ít người như vậy?"
“Cấp trên nói, trời đã sáng, không cần nhiều người như vậy." Quân Khuynh Vũ như đã sớm đoán được tên binh lính sẽ hỏi như vậy, rất nhanh đáp, một bên còn giả bộ không kiên nhẫn, liếc nhìn tên binh lính một cái, học khẩu khí tên lính hắn đang dịch dung nói, “Ta nói ngươi con mẹ nó làm gì mà nhiều lời vô nghĩa như vậy!"
Tên binh lính nghe xong Quân Khuynh Vũ trả lời, cũng không còn hoài nghi, tùy ý hàn huyên hai câu với Quân Khuynh Vũ rồi mang theo binh lính ly khai.
Quân Khuynh Vũ nhìn binh lính rời đi, trong mắt hoa đào hẹp dài lóe lên một chút tàn khốc, con ngươi đen thẫm như chủy thủ sắc bén, hắn nhanh chóng lấy ra đạn tín hiệu, hướng Cẩm quốc cùng Lăng quốc thả ra ngoài.
Mà ở quân doanh liên minh của Cẩm quốc cùng Lăng quốc, đám người Lăng Cảnh Lan, Liễu Tư Triệt, Lạc Vân Chỉ đã suốt một buổi tối không ngủ, thời thời khắc khắc đều đang chờ tín hiệu của Quân Khuynh Vũ, nhìn thấy đạn tín hiệu trên không trung, trên mặt đám người Lăng Cảnh Lan đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
Thật không ngờ Quân Khuynh Vũ thật sự đắc thủ. Lăng Cảnh Lan cùng Lạc Vân Chỉ lập tức triệu tập quân đội Cẩm quốc và Lăng quốc, chuẩn bị tiến công đế đô Tây Quyết.
Mà Quân Khuynh Vũ cũng đã mệnh lệnh tinh nhuệ Lưu Tô các mở cửa thành, tiếp ứng cho quân đội Cẩm quốc và Lăng quốc.
Ở phụ cận cửa thành, Lăng Vũ Lưu cũng cả đêm không ngủ. Trong tay gắt gao nắm một phong thư. Là thời điểm Lăng quốc quốc chủ bệnh tình nguy kịch gửi cho nàng, nàng vẫn chưa kịp xem. Bên trong đại ý viết là Lăng quốc quốc chủ bệnh tình nguy kịch, hy vọng tái kiến nàng một lần, nhưng nàng bất hiếu, thế nhưng không trở về.
Nàng ngồi như vậy trong lều suốt một buổi tối, chưa hề chợp mắt. Trong đầu hiện ra rất nhiều rất nhiều hình ảnh, phần lớn đều là hình ảnh trước đây cùng phụ thân huynh trưởng thoải mái, còn có thời điểm cùng Quân Khuynh Vũ, Liễu Tư Triệt đi theo Tụ Thủ y thánh.
Thời điểm kia, ánh mắt Liễu Tư Triệt nhìn nàng vẫn là nhu hòa, tuy rằng không có tình yêu, ít nhất vẫn có sủng ái đối với muội muội. Nàng vĩnh viễn không thể quên, một khắc nàng đem độc dược vứt cho Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt Liễu Tư Triệt nhìn nàng, là căm thù đến tận xương tuỷ. Nàng dám khẳng định, nếu lúc đó Liễu Tư Triệt không bị nàng điểm huyệt, nhất định sẽ không do dự giết nàng.
Nàng làm nhiều như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Nàng hận Lạc Khuynh Hoàng, nhưng là nàng hận Lạc Khuynh Hoàng thì có lợi ích gì? Cho dù không có Lạc Khuynh Hoàng, Liễu Tư Triệt cũng sẽ không yêu nàng, mà nàng thương tổn Lạc Khuynh Hoàng, sẽ chỉ làm Liễu Tư Triệt càng hận nàng.
Nàng nhìn sáu mươi vạn quân đội trong quân doanh, nhìn hoàng cung Tây Quyết đèn đuốc sáng trưng, nhìn đến bầu trời rộng lớn, nàng đột nhiên không biết nàng rốt cuộc muốn cái gì. Hình như nàng đã mất đi thứ gì đó.
Nàng mất đi phụ thân thương yêu mình, thậm chí lúc phụ thân lâm chung, nàng cũng không thể nhìn ngài một lần cuối. Nàng mất đi ca ca sủng mình, bởi vì tư tâm của nàng, kéo vị ca ca vốn không ham đế vị vào con đường không có lối về. Nàng mất đi nam tử nàng yêu nhất, bởi vì cố chấp của nàng, đẩy hắn càng ngày càng xa.
Có lẽ ngay từ đầu, nàng sẽ có nhiều lắm. Nếu nàng không khát cầu tình yêu của hắn như vậy, khát cầu cả đời làm bạn cùng hắn, có lẽ nàng vẫn là một nàng công chúa thoải mái, có lẽ thời điểm bọn họ gặp mặt, hắn vẫn sủng nịch gọi nàng một tiếng Vũ Lưu. Nhưng là, hết thảy đều không thể trở lại như trước được nữa.
Khi đạn tín hiệu của liên quân Cẩm quốc và Lăng quốc nở rộ trên không trung khai hoa mỹ sắc thái, Lăng Vũ Lưu đờ đẫn nhìn đạn tín hiệu nở rộ trên không trung, bỗng nhiên cảm thấy một trận vô lực.
Nàng sớm biết rằng Âu Dương Triệt là do Quân Khuynh Vũ giết. Trừ bỏ Quân Khuynh Vũ, sợ là không có ai có công phu cao như vậy. Mà nếu Quân Khuynh Vũ đã mạo hiểm sinh mệnh lẻn vào đế đô Tây Quyết, tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn giết Âu Dương Triệt, chắc chắn là muốn đánh mở cửa thành đế đô Tây Quyết, nội ứng ngoại hợp.
Bởi vậy nàng tăng cường binh lính tuần tra cùng thủ vệ ở cửa thành, ngăn chặn Quân Khuynh Vũ nội ứng ngoại hợp, nhưng Quân Khuynh Vũ cơ trí trí tuệ, nàng làm sao có thể ngăn cản được đây? Hiện tại năm mươi vạn đại quân gần như đã đánh vào đế đô Tây Quyết đi, cho dù nàng có sáu mươi vạn quân, nhưng mặt ngoài nghe theo chỉ huy của nàng, sau lưng lại các hữu các tính sáu mươi vạn quân đội, có thể ngăn cản được liên quân hai nước Cẩm – Lăng sao?
“Ha ha ha ha ha ha." Lăng Vũ Lưu đột nhiên nở nụ cười, cười đến châm chọc mà thê lương, cười đến nước mắt đều theo khóe mắt chảy ra.
Nàng còn giữ được Tây Quyết sao? Cho dù nàng bảo vệ cho Tây Quyết, có năng lực thì thế nào? Nàng còn phải tiếp tục lục đục với nhau, tốn tâm tư trèo lên Tây Quyết đế vị sao? Cho dù nàng làm nữ hoàng đế thì thế nào? Đây là điều nàng muốn sao?
Không không không! Đây không phải điều nàng muốn! Cho dù nàng làm nữ hoàng đế, nàng có được thiên hạ thì như thế nào? Phụ thân sẽ không sống lại, ca ca sẽ không trở về, Liễu Tư Triệt cũng không có khả năng lại ôn nhu gọi nàng một tiếng Vũ Lưu.
“Hoàng hậu nương nương. Quân của Cẩm quốc cùng Lăng quốc đã tấn công vào, chúng ta làm sao bây giờ?" Binh lính vội vàng vọt vào doanh trướng của Lăng Vũ Lưu, thần sắc lo lắng báo với Lăng Vũ Lưu.
Mà giờ phút này Lăng Vũ Lưu tựa như một con rối gỗ mất đi sinh mệnh. Một khắc trước còn mang theo tâm tư báo thù muốn giết Lăng Cảnh Lan trả thù cho phụ mẫu, nhưng khi nhìn đến thư của phụ thân nói bọn họ tranh đấu cùng Lăng Cảnh Lan là bất đắc dĩ, nàng đột nhiên cảm thấy, hết thảy đều đã không còn ý nghĩa.
Nàng sở dĩ trở về dẫn dắt Tây Quyết tác chiến, bất quá là muốn muốn mượn quân đội Tây Quyết báo thù cho phụ mẫu mà thôi. Mà bây giờ, hết thảy cừu hận đối nàng mà nói đều đã mất hết ý nghĩa, ngắn ngủn một đêm này, nàng đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi.
“Sợ là ngăn không được. Truyền ý chỉ của bản cung, hàng." Lăng Vũ Lưu mỏi mệt nâng mắt, nhìn thoáng qua tên binh lính kia, thản nhiên nói.
Tư Triệt, nếu ta làm như vậy, ngươi có thể bớt trách ta một chút hay không.
Binh lính kia nghe Lăng Vũ Lưu nói như thế, hiển nhiên có chút kinh ngạc, hắn không thể tin vì sao hoàng hậu nương nương ngày hôm qua còn thề son sắt nhất quyết sinh tử với liên minh Cẩm-Lăng quốc, hiện tại trở nên tiêu cực như thế, cái loại thê lương này như là bộc lộ từ trong xương cốt.
Nhưng mà cho dù trong lòng có nghi hoặc, tên lính vẫn lui ra ngoài, truyền đạt ý chỉ của Lăng Vũ Lưu. Ý chỉ của Lăng Vũ Lưu đối với quân đội Tây Quyết không thể nghi ngờ là một trận kinh lôi.
Nhưng sau khi hỗn loạn ngắn ngủi qua đi, đại quân vẫn quyết định đầu hàng. Không phải bởi vì bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Lăng Vũ Lưu, mà là vì trong tình huống như vậy, cho dù chiến, cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hoàng đế Tây Quyết đã không còn, Tây Quyết tồn tại thì còn có ý nghĩa gì?
Huống chi hiện tại đại quân Tây Quyết như rắn mất đầu làm sao có thể là đối thủ của liên quân hai quốc Cẩm – Lăng? Ai mà không quý tính mạng của mình, có ai lại nguyện ý đi chịu chết đâu?
Liên quân Cẩm quốc và Lăng quốc rất nhanh đã tấn công đến hoàng cung Tây Quyết, lại nghe đến tin tức hoàng hậu nương nương của Tây Quyết hạ chỉ đầu hàng. Mọi người đều rất kinh ngạc, ngay cả Quân Khuynh Vũ tựa hồ cũng không đoán được việc này.
“Lăng Vũ Lưu làm sao lại đột nhiên đầu hàng?" Lăng Cảnh Lan nhíu mày, tựa hồ có chút không tin, nhíu lại mày, trong mắt mang theo vài phần xem xét, tựa hồ là đang suy nghĩ xem phải chăng Lăng Vũ Lưu lại có quỷ kế gì nữa hay không, dựa vào hiểu biết của hắn đối với Lăng Vũ Lưu, Lăng Vũ Lưu tuyệt đối không phải loại người có thể dễ dàng buông xuôi như vậy.
Lạc Vân Chỉ cũng lộ vẻ hồ nghi. Mới nghe nói hoàng hậu Tây Quyết dùng một phen trần từ dõng dạc mà chiếm được lòng tin của dân chúng Tây Quyết, một lần nữa tập hợp quân đội Tây Quyết, làm sao có thể nói đầu hàng liền đầu hàng đây?
Liễu Tư Triệt nhìn quân đội Tây Quyết quỳ rạp trước mắt, có chút mím cánh môi, bên trong con ngươi đen thẫm cũng hiện ra một tia nghi hoặc, hắn thanh nhã lạnh nhạt nói, “Ta mặc dù nhìn không thấu vì sao nàng đầu hàng. Nhưng lần hàng này, nên là thật."
Lăng Cảnh Lan và Lạc Vân Chỉ cũng có vẻ đồng ý với lời nói của Liễu Tư Triệt, dựa vào tình hình hiện tại của Tây Quyết, cũng không có khả năng làm ra cạm bẫy gì, vì thế bọn họ rất nhanh hợp nhất quân đội Tây Quyết, chỉnh đốn binh lính, mà Quân Khuynh Vũ phong trần mệt mỏi cũng đã gấp gáp trở về hội hợp cùng bọn họ.
Quân Khuynh Vũ một hồi đã đến chỗ quân liên minh của Cẩm quốc và Lăng quốc, liếc mắt một cái liền thấy Liễu Tư Triệt tử y liễm diễm, trong ánh mắt hắn lộ ra vài phần vui sướng, vội vàng đến bên người Liễu Tư Triệt tìm kiếm, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh hắn nhớ thương, tâm hắn nhất thời trầm xuống, ngón tay gắt gao nắm lại, vài bước đã đi đến trước mặt Liễu Tư Triệt, trầm giọng hỏi, “Tư Triệt, ngươi đã đến rồi. Hoàng nhi đâu?"
“Ở trong xe ngựa." Liễu Tư Triệt nghe Quân Khuynh Vũ hỏi, con ngươi trong suốt có chút tối sầm lại, tựa hồ là theo bản năng tránh đi ánh mắt của Quân Khuynh Vũ, thanh âm cũng mang theo vài phần khác thường, chỉ chỉ xe ngựa cách đó không xa, nói với Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ hơi nhíu mày, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên vài phần lo lắng, hắn nhìn Liễu Tư Triệt chỉ vào xe ngựa, tay đột nhiên run lên. Hắn cố nhếch khóe môi tạo ra một chút tà mị ý cười, làm như thầm oán nói, “Hoàng nhi cũng thật là, tuyệt không nhớ ta, cư nhiên còn ngồi yên trong xe ngựa."
Không chỉ có là Liễu Tư Triệt, ngay cả ánh mắt của Lạc Vân Chỉ cùng Lăng Cảnh Lan cũng trở nên phức tạp. Quân Khuynh Vũ luôn luôn hành động tốt lắm, hắn muốn che dấu cảm xúc tất chưa bao giờ có một chút lộ ra, nhưng lúc này đây, bọn họ đều rõ ràng cảm giác được Quân Khuynh Vũ thoạt nhìn bất cần đời nhưng trong thanh âm lại cất giấu lo lắng cùng sợ hãi.
Quân Khuynh Vũ lại giống như không có phát hiện ra, một đường hướng về xe ngựa mà đi. Mỗi một bước đều đi cực kì thong thả, Quân Khuynh Vũ thậm chí cảm giác được thân thể hắn đang run lên một cách khó hiểu, có một cỗ khủng hoảng không thể diễn tả bằng ngôn ngữ từng chút từng chút đập vào lòng hắn.
Hắn liều mạng không muốn đối mặt cũng không muốn thừa nhận, nhưng lý trí của hắn vẫn nói cho hắn, Lạc Khuynh Hoàng nhất định đã xảy ra chuyện. Nếu không phải đã xảy ra chuyện, Liễu Tư Triệt sẽ không mang theo nàng lặng yên không một tiếng động mà biến mất ở thành trì, lại chạy tới quân doanh của bọn họ. Nếu không phải đã xảy ra chuyện, Liễu Tư Triệt mới vừa rồi biểu tình sẽ không như vậy cổ quái. Nếu không phải đã xảy ra chuyện, Lạc Khuynh Hoàng sẽ không biết hắn đã trở lại, còn ngồi ngốc ở trong xe ngựa không ra.
“Hoàng nhi, ta đã trở về." Quân Khuynh Vũ đứng ở trước xe ngựa, dừng bước, tay hắn chuẩn bị xốc lên màn xe bỗng dưng dừng lại, bên trong đôi mắt đen thẫm như hắc diệu thạch củahắn hàm chứa một chút khủng hoảng, hắn đưa tay lại thu trở về, toát ra một chút tươi cười rất không tự nhiên, đối với bên trong xe ngựa cười nói.
Ngắn ngủi trầm mặc qua đi, Quân Khuynh Vũ nghe được thanh âm suy yếu của Lạc Khuynh Hoàng, “Vũ, rốt cục chàng đã trở lại."
Nghe được thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ như có chút thở dài nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng nghe ra điểm suy yếu trong thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng, hắn gắt gao nhíu lại, đưa tay xốc lên màn xe, nhìn đến cảnh tượng bên trong xe ngựa, hắn cơ hồ không thể tin vào hai mắt mình, tay kịch liệt run rẩy, yết hầu giống như bị chặn lại, một chữ cũng không thốt lên được.
Lạc Khuynh Hoàng mặc thiên tàm y hắn đưa nàng, nhưng bây giờ, thiên tàm y đã bị máu tươi của Lạc Khuynh Hoàng nhuộm thành đỏ như máu, hoàn toàn nhìn không ra màu sắc của nó, nếu không phải nhận ra hoa văn đặc biệt ở cổ tay áo, hắn còn tưởng rằng Lạc Khuynh Hoàng đang mặc nhất kiện hồng, chứ không phải là thiên tàm y trắng thuần.
Mái tóc đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng tán loạn trên vai, làm cho làn da tái nhợt đến mức trắng bệch vô lực của nàng càng rõ ràng, khuôn mặt Lạc Khuynh Hoàng vốn xinh xắn giờ phút này lại gầy yếu đến dọa người, một đôi con ngươi gần như đã chiếm hết nửa khuôn mặt.
Nguyên bản con ngươi đen thẫm trong suốt giờ phút này đã có chút tan rã, không có tức giận, một khắc nhìn thấy Quân Khuynh Vũ kia chỉ có chút nở rộ một tia hào quang, nhưng một tia hào quang này cũng không đủ để che dấu thống khổ của nàng, nàng gắt gao nhíu mày, môi bị cắn gần như thối rữa, tái nhợt rồi lại đỏ tươi, thoạt nhìn chật vật mà kỳ quái vô cùng.
Mà làm cho Quân Khuynh Vũ kinh sợ nhất là trên người Lạc Khuynh Hoàng không ngừng chảy máu. Hắn nhìn đến cánh tay Lạc Khuynh Hoàng lộ ra bên ngoài quần áo từng chút từng chút chảy ra máu tươi, tuy rằng tốc độ cực kì chậm, nhưng cũng không ngừng chảy ra.
“Hoàng nhi!" Quân Khuynh Vũ rốt cục kêu ra một tiếng vừa sợ hãi vừa đau lòng.
Hắn tiến đến, gắt gao cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, nhưng tay Lạc Khuynh Hoàng không còn mềm mại mà ấm áp như trước, mà mang theo lạnh như băng cùng cứng ngắc, kia vốn là dáng người gầy yếu giờ phút này lại như một bộ xương.
Quân Khuynh Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, trừ bỏ một tiếng Hoàng nhi, hắn rốt cuộc kêu không ra một chữ. Hắn chỉ nhìn như vậy, hắn muốn hỏi Lạc Khuynh Hoàng có phải rất đau hay không, muốn hỏi Lạc Khuynh Hoàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại một chữ cũng nói không nên lời.
Kinh đau. Luyến tiếc. Tự trách. Hối hận. Các loại cảm xúc lần lượt dâng lên trong mắt Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng tức giận nâng lên đôi mắt, không cho mí mắt lần nữa rơi xuống. Hôm nay là ngày thứ sáu, nàng nhớ rất rõ ràng. Tư Triệt nói, ngày mai Quân Lạc sẽ đến đây. Có thể trước khi chết nhìn thấy Quân Khuynh Vũ cùng Quân Lạc, nàng cũng không còn gì tiếc nuối.
Muốn nâng tay vuốt ve gương mặt Quân Khuynh Vũ, nhưng lại không có chút khí lực, thậm chí động một ngón tay chạm đến tay Quân Khuynh Vũ, gần như đã dùng hết khí lực của nàng, mà kia vừa động, lại làm cho toàn thân nàng đau đớn một hồi.
Cho dù đã chết lặng với cảm giác đau đớn, nhưng đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm kia, da thịt tấc tấc vỡ tan vẫn làm cho nàng nhăn mày.
“Vũ?" Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nâng lên đôi mắt, cố sức phun ra một chữ, con ngươi đen thẫm nhìn Quân Khuynh Vũ.
Nàng nhìn nước mắt trong suốt trên mu bàn tay mình, có chút không thể tin.
Người như Quân Khuynh Vũ, mọi sự vạn vật đều có thể bày mưu nghĩ kế, hỉ giận không hiện ra mặt, thái sơn có sụp xuống cũng không đổi sắc, vậy mà lại khóc.
Đúng vậy. Quân Khuynh Vũ khóc.
Hắn gắt gao nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình nắm chặt trái tim hắn, làm cho hắn đau đến cơ hồ không thở nổi, nhìn đến tươi cười trắng bệch của Lạc Khuynh Hoàng, hắn chỉ cảm thấy đau đến không thể hô hấp, hắn liền nắm tay Lạc Khuynh Hoàng như vậy, chảy nước mắt thương xót cùng tự trách.
Đám người Liễu Tư Triệt đã đi tới bên cạnh xe ngựa, tự nhiên cũng thấy được nước mắt của Quân Khuynh Vũ. Bọn họ đều là thiết cốt nam nhi, đều tự nhận là người thà đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng khi nhìn đến nước mắt của Quân Khuynh Vũ, bọn họ lại không hề xem thường Quân Khuynh Vũ, ngược lại là thật sự hiểu được câu nói kia, “Nam nhi có lệ , chỉ là chưa tới khi thương tâm."
Mà giờ phút này Quân Khuynh Vũ không hề chú ý tới ánh mắt của đám người Liễu Tư Triệt, trong mắt hắn chỉ có Lạc Khuynh Hoàng, chỉ có nữ tử hắn yêu nhất cuộc đời này, chỉ có nàng giờ phút này đang tái nhợt vô lực.
Hắn cực lực điều chỉnh lại cảm xúc kinh đau, run run đưa tay đặt lên mạch tượng của Lạc Khuynh Hoàng, hắn gắt gao nhíu mày, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, hỏi, “Nàng trúng độc? Loại độc gì?"
“Là Lăng Vũ Lưu hạ độc. Nàng vừa nghiên cứu chế tạo ra, cho dù Khuynh Hoàng là bách độc bất xâm, cũng ngăn không được độc này. Nàng nói, độc này sau khi ăn vào, sau bảy ngày nhất định chết, không có giải dược. Hôm nay. . . Đã là ngày thứ sáu." Liễu Tư Triệt biết Lạc Khuynh Hoàng hiện tại không thể mở miệng nói nhiều như vậy, nhíu lại mày, từng chữ đều mang theo kịch liệt đau đớn mà nói.
Quân Khuynh Vũ lúc này mới nhìn thấy Liễu Tư Triệt, hắn nâng mắt nhìn Liễu Tư Triệt, đột nhiên buông tay Lạc Khuynh Hoàng, một quyền đấm đến trên mặt Liễu Tư Triệt, khí lực mạnh mẽ, đánh Liễu Tư Triệt cả người đều nghiêng đi, lảo đảo vài bước mới không ngã sấp xuống.
“Ta để cho nàng đi tìm ngươi, muốn ngươi bảo hộ nàng chu toàn, ta nghĩ có ngươi ở đó, nàng nhất định sẽ không có việc gì . Nhưng ngươi. . . ngươi. . ." Quân Khuynh Vũ nhìn Liễu Tư Triệt, cũng là không thể nói tiếp, hắn làm sao không biết, làm sao có thể trách Liễu Tư Triệt được đây?
Nếu có thể bảo vệ được, Liễu Tư Triệt làm sao có thể không làm? Dựa vào cảm tình của Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng, có muốn hắn vì Lạc Khuynh Hoàng đi tìm chết hắn cũng nguyện ý, phát sinh chuyện như vậy, Liễu Tư Triệt e là còn áy náy tự trách hơn cả hắn.
Chỉ là vừa rồi hắn thật sự là không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình, hắn không có cách nào thuyết phục bản thân đối mặt sự thật tàn nhẫn như vậy. Hắn không tin, không tin!
“Hoàng nhi. Sẽ không có việc gì ! Ta nhất định sẽ cứu nàng! Huyết cổ có thể giải, độc này cũng sẽ như vậy! Ta nhất định, tuyệt không để nàng rời ta đi!" Quân Khuynh Vũ một phen cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, khí lực to lớn làm cho Lạc Khuynh Hoàng đã chết lặng với đau đớn cũng thấy đau.
Nàng cố gắng nở nụ cười tái nhợt, cố sức nói, “Ta tin chàng. Nhưng chàng phải đáp ứng ta, nếu ta thật sự. . . Chàng nhất định phải hảo hảo sống tốt, chiếu cố Lạc Nhi thật tốt."
“Không!" Quân Khuynh Vũ cố chấp lắc đầu, hắn nhìn vào mắt Lạc Khuynh Hoàng, từng chữ kiên quyết vô cùng nói, “Nàng sinh ta sinh, nàng tử ta tử. Trên cùng bầu trời dưới hoàng tuyền, ta tuyệt không rời xa nàng!"
Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến bướng bỉnh bên trong đôi mắt Quân Khuynh Vũ, muốn mở miệng khuyên hắn, nhưng cũng đã không còn có khí lực nói chuyện, chỉ nhíu lại mày nhìn Quân Khuynh Vũ, dùng ánh mắt khẩn cầu Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ không hề nhìn vào mắt Lạc Khuynh Hoàng. Mỗi lần nhìn đến ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, hắn luôn nhịn không được mà mềm lòng, bởi vậy, hắn không dám nhìn vào mắt nàng. Hắn càng không thể tin được, ngày tháng sau này có thể sẽ không có Lạc Khuynh Hoàng. Cái loại thống khổ này, nhất định sẽ tra tấn hắn đến sống không bằng chết .
“Nếu là Lăng Vũ Lưu hạ độc, nàng nhất định có biện pháp! Lập tức đi hoàng cung Tây Quyết!" Quân Khuynh Vũ một phen ôm lấy Lạc Khuynh Hoàng, hướng về hoàng cung Tây Quyết bay vút đi.
Lăng Cảnh Lan và Liễu Tư Triệt cũng đi theo, còn Lạc Vân Chỉ ở lại quân doanh chủ trì đại cục, hợp nhất số quân Tây Quyết còn lại.
Thời điểm đến hoàng cungTây Quyết, Lăng Vũ Lưu đang ngồi ở tẩm cung. Nàng không mặc phượng bào của hoàng hậu mà mặc phục sức của Lăng quốc công chúa, trên mặt xinh đẹp không son phấn, vẻ mặt đạm mạc ngồi đó.
“Lăng Vũ Lưu, giao giải dược ra đây." Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng, là người đầu tiên vọt tới trước mặt Lăng Vũ Lưu, hắn nhìn ánh mắt không còn một tia ôn tồn của nàng, mang theo khôn cùng lửa giận cùng hận ý, từng chữ nói.
Lăng Vũ Lưu như thờ ơ với lời nói của Quân Khuynh Vũ, nàng hờ hững nâng mắt, rộ lên một chút tươi cười tái nhợt, sâu kín nói, “Độc này không có giải dược. Sư huynh không phải đã bắt mạch cho nàng sao? Độc rót vào máu, gân mạch cùng lục phủ ngũ tạng, cho dù là thần tiên, cũng không cứu được."
“Ngươi!" Quân Khuynh Vũ thật cẩn thận đem Lạc Khuynh Hoàng đặt lên ghế, đưa tay nắm chặt cổ Lăng Vũ Lưu, sắc mặt thậm chí có vài phần vặn vẹo nhìn nàng. Hắn tất nhiên đã xem mạch cho Lạc Khuynh Hoàng, cũng biết độc này có bao nhiêu lợi hại, nhưng hắn vẫn không chịu tin tưởng, Hoàng nhi của hắn sẽ bỏ hắn mà đi.
Lăng Vũ Lưu bị Quân Khuynh Vũ nắm cổ, sắc mặt dần dần đỏ lên, nhưng trên mặt nàng vẫn không có chút biểu tình, bên trong con ngươi là một mảnh lụi bại, như cái xác không hồn, không có tức giận, hờ hững nhìn Quân Khuynh Vũ, như vốn đã không để ý đến sinh tử của mình nữa rồi.
“Khuynh Vũ, không nên xúc động." Lăng Cảnh Lan theo sau đuổi tới. Hắn cùng Liễu Tư Triệt chần chờ một chút mới đuổi kịp Quân Khuynh Vũ, đến Tây Quyết hoàng cung, liền tách ra tìm kiếm Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Vũ Lưu , mà hắn vừa vặn đi theo con đường tới đây.
Quân Khuynh Vũ nghe thấy thanh âm của Lăng Cảnh Lan, mới buông tay, thối lui từng bước, không nói gì. Hắn biết cho dù giết Lăng Vũ Lưu cũng không làm nên chuyện gì, nhưng khi nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng bị tra tấn thành bộ dáng như thế, bảo hắn làm sao không hận, hắn nâng lên đôi mắt đã đỏ đậm nhìn Lăng Cảnh Lan, lạnh giọng nói, “Nàng hại Hoàng nhi như thế. Ngươi bảo ta làm sao không xúc động?"
Dù là Lăng Cảnh Lan định lực hơn người, cũng bị lãnh liệt trong thanh âm Quân Khuynh Vũ làm cho kinh sợ, đó là một loại hàn ý triệt để, không hề có một chút độ ấm nào, giống như tử khí ngàn năm lãnh đến thấu xương.
Lăng Cảnh Lan gắt gao mím môi, nâng mắt nhìn Lăng Vũ Lưu. Kỳ thật lúc nhỏ, hắn cùng Lăng Vũ Lưu, Lăng Dịch Hiên cũng là tiểu bằng hữu vô cùng tốt, ngay cả khi phụ vương có vẻ cưng chiều Lăng Vũ Lưu và Lăng Dịch Hiên hơn, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt, mà Lăng Dịch Hiên và Lăng Vũ Lưu vẫn kính trọng hắn là đại ca, cho nên hắn cùng Lăng Vũ Lưu, Lăng Dịch Hiên cũng không có khúc mắc gì.
“Vũ Lưu, thật sự không có giải dược sao? Nếu muội giao ra giải dược, đại ca cam đoan tuyệt đối không tổn thương đến tính mệnh của muội." Lăng Cảnh Lan nhìn Lăng Vũ Lưu, từng bước thương lượng.
Bên trong đôi mắt của Lăng Vũ Lưu vẫn là một mảnh hờ hững cùng lạnh nhạt như trước, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo vài phần thê lương, nàng mỏi mệt vô lực nâng mắt, ngữ khí trống rỗng không có cảm tình, sâu kín nói, “Ta đã nói rồi, không có giải dược. Nàng chết là điều không thể nghi ngờ. Nếu các ngươi khó chịu, thì lấy mạng ta đi bồi nàng đi."
Từng cùng nhau lớn lên, thân huynh muội máu mủ tình thâm. Từng cùng nhau bái sư, sư huynh muội thân như tay chân. Đều không bằng một Lạc Khuynh Hoàng. Chỉ vì bọn họ yêu nàng ấy, mà nàng, nhất định so ra kém Lạc Khuynh Hoàng. Chính giờ phút này, trong lòng nàng đã không còn hận ý, chỉ có thê lương cùng mỏi mệt vô biên vô hạn.
“Ngươi cho là mạng của ngươi so được với tính mệnh của Hoàng nhi sao?" Quân Khuynh Vũ nghe Lăng Vũ Lưu nói, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong mắt không có một chút ôn tồn, chỉ có lạnh lẽo thấu xương, làm cho cả người hắn toát ra âm lãnh như sứ giả đến từ địa ngục.
“Ha ha a. Mạng của ta tất nhiên so ra kém hơn nàng ta. Nhưng độc đã hạ, nàng nhất định phải chết. Trừ bỏ cái mạng này, ta còn có cái gì có thể đền cho nàng đây?" Lăng Vũ Lưu nghe Quân Khuynh Vũ nói, tựa hồ tuyệt không buồn bực, chỉ bình tĩnh đạm mạc nói.
Lạc Khuynh Hoàng tựa vào trên ghế, nhìn Lăng Vũ Lưu ngồi dưới đất, nàng chưa từng thấy một Lăng Vũ Lưu như vậy, Lăng Vũ Lưu luôn luôn cả vú lấp miệng em oán độc nhìn nàng, giờ phút này như bị trút hết khí lực, trong mắt không có lấy một tia ánh sáng, tựa hồ so với nàng thân trúng kịch độc ngày mai sẽ chết còn muốn lụi bại vô lực hơn.
Nếu có dân chúng Cẩm quốc ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng. Lúc trước chứng kiến Khuynh Hoàng quận chúa cùng Vũ Lưu công chúa diễm lệ vô song khuynh quốc khuynh thành ra sao, giờ phút này lại biến thành bộ dáng như vậy.
“Tư Triệt." Ngữ khí đạm mạc bình tĩnh của Lăng Vũ Lưu rốt cục có biến hóa, bên trong ánh mắt lụi bại hiện lên một chút lượng sắc, tiện đà hóa thành khắc cốt bi ai, nàng gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh tử y đang chậm rãi đi vào.
Thân ảnh làm cho nàng nhớ thương cố chấp cả đời a.
Liễu Tư Triệt nghe thanh âm Lăng Vũ Lưu, trong mắt cũng không lộ ra một chút thương xót, chỉ thản nhiên lạnh lùng nhìn nàng, xa cách đứng đó .
“Ta chỉ biết chàng sẽ không tha thứ cho ta." Lăng Vũ Lưu nhìn Liễu Tư Triệt, có chút thê tuyệt nở nụ cười, cười đến nước mắt đều chảy ra, đột nhiên nàng đem ánh mắt hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt lãnh liệt, nhưng hận ý trong đó đã mất đi không ít, nàng sâu kín nói, “Lạc Khuynh Hoàng, ta thật ghen tị với ngươi."
Lăng Vũ Lưu nói xong câu đó, toàn bộ thân mình chậm rãi ngã xuống, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, đã không còn tức giận.
Những người ở đây cũng không phải là người bình thường, đã nhìn ra Lăng Vũ Lưu đã uống thuốc độc, hiện tại sợ là độc đã phát tác. Khó trách nàng lại bình tĩnh lạnh lùng như vậy, thì ra nàng sớm đã chết tâm.
Mọi người có một tia ngắn ngủi trầm mặc. Mặc dù vì hạ độc Lạc Khuynh Hoàng, bọn họ cực kỳ hận Lăng Vũ Lưu, nhưng dù sao bọn họ đều từng cùng Lăng Vũ Lưu có nghĩa tình có sâu có cạn, cũng từng nhìn thấy bộ dáng thiên chân vô tà của Lăng Vũ Lưu, nhìn Lăng Vũ Lưu chết đi, trong lòng vẫn có một tia buồn bã.
“Khuynh Hoàng tỷ tỷ!" Trong lúc mọi người đang trầm mặc, lại bị thanh âm của một cô gái kéo lại suy nghĩ.
Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, liền thấy thân ảnh Tuyết Sam quen thuộc, bên cạnh còn có hắc y đao khách lạnh như băng. Cho dù đã lâu không gặp, Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái vẫn nhìn ra là Tuyết Lạc Y cùng đao khách Chi Bằng.
“Tuyết cô nương!" Thời điểm Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Tuyết Lạc Y, trong mắt đột nhiên sáng ngời, lúc này không có gì có thể làm hắn cao hứng khi nhìn thấy Tuyết Lạc Y, bọn họ mặc dù là đệ tử của Thụ Thủ y thánh, đối với châm cứu dược lý có vẻ thành thạo, nhưng luận độc dược, Tuyết Lạc Y vẫn cao hơn một bậc, bọn họ không có cách nào giải độc, không có nghĩa là Tuyết Lạc Y không có cách nào.
Tuyết Lạc Y nhìn đến bộ dáng của Quân Khuynh Vũ, không khỏi nhíu mày, từ từ nói, “Quân Khuynh Vũ, ngươi thấy ta thì kích động như vậy sao? Thật là! Khuynh Hoàng tỷ tỷ trúng độc cũng không biết tới tìm ta, may mắn ta cùng Chi Bằng đi ngang qua nơi này vô tình nghe được binh lính Cẩm quốc lén đàm luận, bằng không chẳng phải là đã bỏ lỡ thời gian trị liệu hay sao?"
Hiện tại, Quân Khuynh Vũ đã không còn tâm tư đi so đo với Tuyết Lạc Y không tôn kính với hắn, hắn đã bị bao phủ trong vui sướng, trong đầu chỉ có một thanh âm, Hoàng nhi được cứu rồi, Hoàng nhi của hắn được cứu rồi.
“Tôn hạ chính là Tuyết công tử? Khuynh Hoàng trúng kịch độc, còn thỉnh tôn hạ thay nàng trị liệu." Trong khi Quân Khuynh Vũ đang đắm chìm trong vui sướng, Liễu Tư Triệt đã mở miệng nói với Tuyết Lạc Y.
Tuyết Lạc Y liếc nhìn Liễu Tư Triệt, tự nhiên cũng nhìn ra lo lắng trong mắt Liễu Tư Triệt, nàng gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng nói, “Yên tâm đi. Ta cùng Khuynh Hoàng tỷ tỷ tình đồng tỷ muội, ta nhất định sẽ cứu nàng."
Mọi người nghe Tuyết Lạc Y nói như thế, đều thối lui đến một bên, để cho Tuyết Lạc Y bắt mạch cho Lạc Khuynh Hoàng, thời điểm Tuyết Lạc Y chân chính cẩn thận nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vẫn bị da thịt không ngừng chảy ra máu tươi cùng dung nhan tiều tụy của Lạc Khuynh Hoàng làm cho hoảng sợ, nàng nhanh chóng bắt mạch, đau lòng cùng tức giận nói, “Là ai ác độc như vậy, hạ độc dược âm độc như vậy?!"
Độc này chẳng những len vào trong máu, còn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng cùng gân mạch. Lạc Khuynh Hoàng từng hoán huyết với nàng, cho nên có máu bách độc bất xâm, cho nên mới bị độc dược bài xích, đem máu tươi từng chút từng chút chảy ra ngoài da thịt, cho đến khi hết máu mà chết.
Người hạ độc biết rõ máu của Lạc Khuynh Hoàng là bách độc bất xâm, mới cố ý nghiên cứu chế tạo ra độc dược như vậy, làm cho Lạc Khuynh Hoàng nhận hết thảy tra tấn, tâm tư tuyệt không phải ác độc bình thường a.
Độc này tuy âm ngoan, nhưng không phải hoàn toàn không giải pháp. Chỉ là biện pháp này cực vì hung hiểm.
“Thế nào?" Quân Khuynh Vũ nhìn thấy con ngươi của Tuyết Lạc Y sáng lên, không khỏi lo lắng truy vấn, bên trong con ngươi đen thẫm tràn đầy lo lắng cùng thất thố, làm sao còn có nửa phần trấn định ngày thường?
Liễu Tư Triệt cùng Lăng Cảnh Lan tuy rằng không có mở miệng nói chuyện, nhưng cũng lo lắng chờ đợi nhìn Tuyết Lạc Y.
Tuyết Lạc Y liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, có chút khó xử nói, “Cũng không phải không có giải pháp, chỉ là biện pháp này cực vì hung hiểm, tỷ lệ thành công cơ hồ rất nhỏ."
“Chỉ cần có biện pháp, mặc kệ thế nào, ta đều phải thử một lần!" Quân Khuynh Vũ nghe Tuyết Lạc Y nói xong, lập tức vội vàng truy vấn.
Tuyết Lạc Y nói cho đám người Quân Khuynh Vũ, biện pháp duy nhất chính là dùng linh dược đặc chế của nàng, bức toàn bộ độc tố trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng dồn tới một chỗ, sau đó cắt đi chỗ kinh mạch kia, trong khi linh dược có tác dụng, lập tức đem kịch độc chuyển đến trên người truyền nội lực cho Lạc Khuynh Hoàng.
Loại này độc dược này là dựa vào thể chất bách độc bất xâm của Lạc Khuynh Hoàng mà tạo ra, bởi vậy, độc tính còn lại trong cơ thể chỉ có thể lan tràn trong máu, sẽ không bị bài xích đến kinh mạch cùng với lục phủ ngũ tạng, mà Tuyết Lạc Y trước cấp cho người nọ dùng linh dược kháng độc, đến lúc đó có thể sống sót hay không, phải xem tạo hóa của người kia.
Quân Khuynh Vũ nghe xong biện pháp của Tuyết Lạc Y liền quyết định làm thử, lại bị Liễu Tư Triệt ngăn lại.
“Khuynh Vũ. Vẫn là để ta làm đi. Nếu ngươi có chuyện gì, Khuynh Hoàng cũng không thể sống một mình." Bên trong con ngươi đen thẫm của Liễu Tư Triệt mang theo vài phần quyết tuyệt, khóe môi tươi cười lại thanh nhã vô song như trước.
Quân Khuynh Vũ lắc đầu, cầm chặt tay Liễu Tư Triệt, nói, “Tư Triệt, ngươi vì Khuynh Hoàng đã làm nhiều lắm. Ta không thể lại để cho ngươi làm như thế. Ta có xảy ra chuyện gì, Khuynh Hoàng sẽ không sống một mình, nếu ngươi vì cứu nàng mà chết, nàng cũng sẽ áy náy cả đời."
Quân Khuynh Vũ điểm huyệt ngủ của Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng hiện tại đã suy yếu không chịu nổi, vốn chưa từng dám ngủ say, bởi vì nàng sợ ngủ một giấc, lại không tỉnh dậy được, bởi vậy khi Quân Khuynh Vũ điểm huyệt nàng, nàng lập tức nặng nề ngủ.
Mà Quân Khuynh Vũ dựa theo hướng dẫn của Tuyết Lạc Y thay Lạc Khuynh Hoàng bức độc, độc trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng thật sự là âm hiểm vô cùng, ngay cả có linh dược của Tuyết Lạc Y hỗ trợ, quá trình Quân Khuynh Vũ giúp Lạc Khuynh Hoàng bức độc cũng không thuận lợi, nội lực của hắn đưa vào trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ như đá chìm đáy biển, không có chút phản ứng.
Nhưng Quân Khuynh Vũ không hề buông xuôi. Từ lúc lựa chọn phương pháp này,hắn cũng đã quyết định, nếu không cứu không được Lạc Khuynh Hoàng, hắn cũng sẽ không sống một mình, bởi vậy, hắn ôm quyết tâm không muốn sống không ngừng chuyển nội lực vào cơ thể Lạc Khuynh Hoàng, bức độc tập trung về một chỗ.
Linh dược của Tuyết Lạc Y xác thực rất hiệu quả, tách độc tính ra khỏi gân mạch cùng nội tạng Lạc Khuynh Hoàng, nội lực của Quân Khuynh Vũ rốt cục cũng bắt đầu có tác dụng.
Sắc mặt Quân Khuynh Vũ đã trắng bệch một mảnh, đem độc bức tới một chỗ cơ hồ đã hao tổn hắn hết nội lực của hắn, hắn gắt gao nhíu mày, bên trong đôi mắt như hắc diệu thạch lóe lên quyết tuyệt quang mang, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, bức độc trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng về một chỗ.
Tuyết Lạc Y lập tức ngăn cách chỗ gân mạch kia, dẫn độc tới cơ thể Quân Khuynh Vũ, cũng không biết là do độc tính quá mức mãnh liệt hay là do Quân Khuynh Vũ đã hao hết nội lực, thân thể hắn mãnh liệt run rẩy, lập tức hôn mê, hơi thở mỏng manh như không còn.
Mà Lạc Khuynh Hoàng cũng sâu kín tỉnh lại. Bởi vì được linh dược của Tuyết Lạc Y điều trị, sắc mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều của Lạc Khuynh Hoàng cũng thoáng tươi lên một chút, nàng cảm giác được đau đớn thấu xương dày vò nàng trong mấy ngày qua đột nhiên biến mất, toàn bộ thân thể như vừa được trọng sinh, cảm giác được thoải mái trước nay chưa có.
Nàng giật giật tay chân, tuy rằng chưa có bao nhiêu khí lực, nhưng so với lúc trước vẫn tốt hơn nhiều lắm, trên mặt nàng lướt qua một tia kinh hỉ tươi cười, chẳng lẽ Tuyết Lạc Y thật sự cứu nàng? Nhớ lại trước khi ngủ say, hình như là Quân Khuynh Vũ điểm huyệt ngủ của nàng.
Nàng cũng không biết Tuyết Lạc Y dùng biện pháp gì cứu nàng, nàng lướt qua Tuyết Lạc Y, vội vàng tìm kiếm thân ảnh Quân Khuynh Vũ, nhưng nàng chỉ thấy Liễu Tư Triệt cùng Lăng Cảnh Lan đứng ở xa xa, thấy cả Lạc Vân Chỉ, lại cố tình không thấy Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng lập tức hoảng hốt ngồi dậy. Quân Khuynh Vũ không có ở đây? Chàng làm sao có thể không ở đây?
“Chàng đâu! Chàng ở đâu?!" Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ lập tức đoán được một sự thật , ánh mắt lóe ra kinh hoảng, nhìn Tuyết Lạc Y.
Tuyết Lạc Y nhìn ánh mắt sáng quắc của Lạc Khuynh Hoàng, biết giấy không thể gói được lửa, đành phải đem quá trình Quân Khuynh Vũ làm sao cứu của nàng nói cho Lạc Khuynh Hoàng, về phần Quân Khuynh Vũ hiện tại đang hôn mê bất tỉnh sinh tử không rõ, đương nhiên cũng nói rõ cho Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ vừa nghe xong lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy đến doanh trướng của Quân Khuynh Vũ, bởi vì vừa mới vừa tỉnh lại, khí lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, Lạc Khuynh Hoàng chạy vài bước đã ngã ngồi dưới đất, một bên Liễu Tư Triệt cùng Lạc Vân Chỉ vội vàng đến nâng Lạc Khuynh Hoàng, thời điểm Lạc Khuynh Hoàng bị bọn họ nâng lên cũng không nhìn bọn hắn, lại chạy tới phía trước.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy tới doanh trướng Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái liền thấy Quân Khuynh Vũ hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Mày của hắn vẫn nhíu lại thành một đường, mũi của hắn vẫn cao ngất mượt mà, đôi môi hắn vẫn yêu dị tà mị, khuôn mặt hắn vẫn phong hoa tuyệt đại, điên đảo chúng sinh. Chỉ là đôi mắt xinh đẹp kia, đang gắt gao nhắm lại.
Quân Khuynh Vũ lẳng lặng nằm như vậy, không có chút biểu tình, thậm chí ngay cả vẻ mặt thống khổ đều không có. Nếu không phải nhờ vào hơi thở mỏng manh khó phát hiện, Lạc Khuynh Hoàng đã nghĩ, Quân Khuynh Vũ đã vĩnh viễn rời xa nàng .
Nàng hỏi Tuyết Lạc Y, Quân Khuynh Vũ khi nào sẽ tỉnh.
Tuyết Lạc Y nói, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh.
Nàng gắt gao nắm tay Quân Khuynh Vũ, bao nhiêu việc sinh tử bên cạnh, Quân Khuynh Vũ luôn nói với nàng, không có việc gì. Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai trơ mắt nhìn đối phương đối mặt với cái chết, so với chính mình đối mặt còn đáng sợ mà tuyệt vọng hơn gấp bội lần.
Cho dù nàng không ngừng nói với chính mình, không có việc gì. Nhưng cái loại tuyệt vọng cùng kỳ vọng giao triền thống khổ này vẫn dày vò nàng, từng chút từng chút một.
Nàng cứ như vậy ngã ngồi trước giường Quân Khuynh Vũ, rốt cuộc nghe không thấy, cũng nhìn không thấy, gắt gao nhìn đôi mắt nhắm chặt của Quân Khuynh Vũ. Nàng hy vọng trong nháy mắt hắn mở mắt ra, có thể lập tức nhìn thấy nàng.
Liễu Tư Triệt cùng Lạc Vân Chỉ vẫn bồi tại bên người, cũng khuyên bảo Lạc Khuynh Hoàng ăn chút cơm, miễn cho mệt suy sụp thân mình, nhưng Lạc Khuynh Hoàng lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, ngồi bên giường suốt cả một ngày.
Đôi mắt Quân Khuynh Vũ vẫn nhắm, không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại, ngay cả Tuyết Lạc Y cũng thúc thủ vô sách. Mà màn đêm cũng đã nặng nề buông xuống, tiểu Quân Lạc bị Lạc Vân Chỉ dẫn đến bên người Lạc Khuynh Hoàng.
“Mẫu thân, người làm sao vậy? Vì sao không để ý tới Lạc Nhi ? Mẫu thân không cần Lạc Nhi sao?" Quân Lạc lôi kéo ống tay áo Lạc Khuynh Hoàng, nãi thanh nãi khí nói.
Lạc Vân Chỉ nói để cho Quân Lạc tới khuyên Lạc Khuynh Hoàng ăn cơm, nhưng không có nói cho Quân Lạc biết, Quân Khuynh Vũ giờ phút này sinh tử không rõ, tiểu Quân Lạc hoàn toàn không biết sao lại thế này, hắn chỉ nghĩ Quân Khuynh Vũ đang ngủ, mà mẫu thân lại chỉ nhìn phụ thân ngủ mà không để ý tới hắn. Không khỏi có chút ủy khuất lôi kéo Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ rốt cục có một vết rách, nàng chậm rãi, nhẹ nhàng đem ánh mắt dời đến đây, nhìn thiên hạ nho nhỏ đứng bên người, ôm Quân Lạc, thất thanh khóc rống lên, như một đứa nhỏ bất lực, ôm Quân Lạc, “Lạc Nhi! Lạc Nhi của mẹ! Mẹ nên làm cái gì bây giờ? Mẹ thật sự sợ, sợ cha con rốt cuộc sẽ không tỉnh lại nữa. Hiện tại mẹ mới hiểu được, cha con lúc thủ bên mẹ trongthời khắc sinh tử, là cỡ nào tuyệt vọng ."
Quân Lạc bị cái ôm thình lình cùng nước mắt của Lạc Khuynh Hoàng làm cho hoảng sợ, nhưng bé từ nhỏ đã trí tuệ hơn người, ngay cả Lạc Khuynh Hoàng không nói rõ, bé cũng hiểu được, cha không phải đang ngủ, mà là vì nguyên nhân nào đó, có khả năng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Lạc Khuynh Hoàng buông Quân Lạc ra, kéo Quân Lạc đến bên người Quân Khuynh Vũ, nghẹn ngào nói, “Vũ, chàng đừng ngủ nữa. Chàng đáp ứng ta, chàng sinh ta sinh, vì sao chàng lại không giữ lời? Chàng mở to mắt ra nhìn ta, nhìn Lạc Nhi a!"
Quân Lạc bị Lạc Khuynh Hoàng kéo đến bên người Quân Khuynh Vũ, nhìn Quân Khuynh Vũ, phụ thân luôn mang ý cười, luôn mặt ngoài tức giận kỳ thật lại đau tiếc nhìn bé, chẳng lẽ thật sự rốt cuộc sẽ không tỉnh lại, chẳng lẽ thật sự vĩnh viễn rời xa mẫu thân?
Ý thức được một sự thật như vậy, Quân Lạc cũng đột nhiên oa một tiếng khóc lên, nước mắt làm ướt lông mi thật dài của Quân Lạc, làm cho khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của bé ướt nhẹp, bé một bên khóc một bên lấy tay nhỏ bé đẩy đẩy Quân Khuynh Vũ, khóc không thành tiếng nói, “Phụ thân mau tỉnh lại, Lạc Nhi về sau không bao giờ bướng bỉnh nữa, phụ thân đừng bỏ rơi Lạc Nhi."
Đứng ở một bên, Liễu Tư Triệt, Lạc Vân Chỉ, Lăng Cảnh Lan còn có Tuyết Lạc Y, thậm chí là lạnh lùng đao khách Chi Bằng, hốc mắt đều có chút ướt át.
Ngay tại thời điểm bọn họ thương xót cùng khổ sở, bọn họ lại thấy được một chuyện bất khả tư nghị.
Thấy một màn như vậy, ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Lạc cũng ngừng khóc, nhìn Quân Khuynh Vũ. Một đầu tóc đen của Quân Khuynh Vũ tấc tấc biến thành màu trắng, trong nháy mắt, biến thành một đầu tóc bạc.
Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhìn tóc Quân Khuynh Vũ biến trắng, thật lâu không nói nên lời, mà Tuyết Lạc Y là người đầu tiên phản ứng, thay Quân Khuynh Vũ bắt mạch, trên mặt nàng lộ ra sắc mặt vui mừng, cười nói, “Đừng khóc đừng khóc! Độc giải rồi, hắn không có việc gì!"
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút kinh hỉ, nắm tay Quân Khuynh Vũ càng chặt. Kiếp trước nàng cũng từng tóc đen biến đầu bạc, nhưng là sai phó cuồng dại, kiếp này, trời xanh khiến nàng gặp gỡ Quân Khuynh Vũ, nàng nhất định không phụ quân tâm.
Quân Khuynh Vũ rốt cục tỉnh lại sau ba ngày. Vừa tỉnh lại đây, hắn liền ôm lấy tà mị ý cười, giữ chặt tay tiểu Quân Lạc, nhíu mày cười nói, “Nghe nói Lạc Nhi của chúng ta vì phụ thân khóc nhè?"
Tiểu Quân Lạc bị Quân Khuynh Vũ ôm vào trong ngực, khóe môi cũng gợi lên ý cười, phụ thân bé không có rời đi, thật tốt, nhưng là cái miệng của bé lại không nói như vậy, bé nhìn Quân Khuynh Vũ, bĩu môi, từ từ nói, “Nói bậy, Lạc Nhi là vì thấy mẫu thân khóc, Lạc Nhi mới khóc!"
Quân Khuynh Vũ nhìn đến bộ dáng biến xoay của Quân Lạc, không khỏi gợi lên một chút tươi cười, con vịt con Quân Lạc còn mạnh miệng, tính tình thật đúng là giống Lạc Khuynh Hoàng nha.
Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng vì nguyên nhân thân thể không tốt, ở lại hoàng cung Tây Quyết điều trị nửa tháng mới khởi hành trở lại Cẩm quốc, mà Cẩm quốc cùng Lăng quốc cũng dựa theo hiệp nghị chia đều Tây Quyết, thiên hạ hiện tại phân làm ba, Cẩm quốc, Lăng quốc, Bắc Bộ tạo thành thế chân vạc.
Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng trải qua trận sinh tử này, đối thiên hạ chi tranh càng thêm phai nhạt. Quân Khuynh Vũ cùng Lăng quốc, Bắc Bộ định ra điều ước, nội trong một trăm năm không xâm phạm lẫn nhau. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Lăng quốc cùng Bắc Bộ đều sảng khoái đồng ý, không có chút dị nghị.
Quân Khuynh Vũ lại tiến hành điều chỉnh nội chính Cẩm quốc một chút, tăng cường giảng dạy cho Quân Diệp Hoa, một năm sau, bỏ xuống giang sơn Cẩm quốc, mang theo Lạc Khuynh Hoàng cùng ba đứa nhỏ ly khai hoàng cung, lưu lại một mặt khổ tướng Quân Diệp Hoa kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Quân Diệp Hoa hé ra mặt khổ não nhìn Quân Khuynh Vũ lưu lại thánh chỉ, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, khó trách Quân Khuynh Vũ đối hắn nhiều phiên giảng dạy, nguyên lai từ sớm đã muốn đem sạp này quăng cho hắn, quả nhiên là lão hồ ly.
“Chàng cứ như vậy đem Cẩm quốc quăng cho Diệp Hoa?" Ngồi trên xe ngựa, Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, gợi lên một chút ý cười, nói với Quân Khuynh Vũ.
Khóe môi Quân Khuynh Vũ nhếch lên một tia giảo hoạt tươi cười, bên trong con ngươi đen thẫm mang theo nhiều điểm tính kế tinh quang, từ từ nói, “Ta khổ tâm dạy hắn ba năm, hiện tại là lúc hắn báo sư ân, lại có Tư Triệt ở đấy, Cẩm quốc không loạn được."
“Đáng tiếc ta đã sớm chán ghét chính sự, không muốn lại giao thiệp. Vừa vặn cùng các ngươi tiêu dao giang hồ, Khuynh Vũ không ngại đi?" Thanh âm thanh nhã vô song vang lên ở bên tai, Quân Khuynh Vũ nâng mắt, nhìn đến Liễu Tư Triệt không biết khi nào đã phi thân vào xe ngựa, khóe môi có chút run rẩy, ai nói hắn là hồ ly? Hắn xem Liễu Tư Triệt mới là kẻ tối thâm tàng bất lộ.
Cho dù là tri kỷ hảo hữu, nhưng muốn hắn mang theo tình địch cùng nhau tiêu dao giang hồ, hắn đương nhiên vẫn để ý, hơn nữa là phi thường để ý, kết quả là, một chưởng đánh ra, Liễu Tư Triệt lại như đã sớm đoán được, né tránh một chưởng kia, bất động như núi, từ từ nói, “Bất quá đi cùng một đoạn đường, Khuynh Vũ làm gì nhỏ mọn như vậy?"
Quân Khuynh Vũ bất đắc dĩ cười, đành phải từ bỏ vậy.
Năm mươi vạn đại quân chiếm cứ ở đế đô Tây Quyết, tiến không được lùi không xong, trong khoảng thời gian ngắn, có thể nói là như rắn mất đầu. Nhưng mà sau đó, Tây Quyết hoàng hậu Lăng Vũ Lưu lại dẫn mười vạn đại quân về tới đế đô Tây Quyết, chủ trì đại cục.
Tây Quyết hoàng hậu Lăng Vũ Lưu vốn là Lăng quốc công chúa, mà cầm đầu tấn công Tây Quyết lần này lại là Lăng quốc, dân chúng cùng quân đội Tây Quyết tự nhiên không tín nhiệm Lăng Vũ Lưu, đối với Lăng Vũ Lưu vẫn còn nghi ngờ.
Lăng Vũ Lưu mặc xiêm y trắng thuần, làm cho dung nhan tuyệt mỹ kiều diễm nàng lộ ra vài phần lãnh diễm. Nàng nhìn ánh mắt nghi ngờ của thủ lĩnh quân đội và dân chúng, bên trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia quyết tuyệt, rút ra bảo kiếm, cắt đứt mái tóc đen tuyền của mình, nghiêm nghị nói, “Ta gả cho Âu Dương Triệt, đã là người của Tây Quyết, tất nhiên cùng tồn vong với Tây Quyết. Huống chi, Lăng Cảnh Lan giết phụ mẫu ta, mối thù giữa ta và hắn, không đội trời chung, làm sao có thể tiếp tay cho hắn?!"
Dân chúng nghe Lăng Vũ Lưu nói, đều bị lời nói quyết tuyệt cùng hành động kiên quyết của nàng làm cho kinh sợ, đồng loạt hô lớn lấy Lăng Vũ Lưu làm chủ, sai đâu đánh đó. Nguyên bản Tây Quyết đã muốn buông xuôi, dưới sự kêu gọi của Lăng Vũ Lưu, một lần nữa đứng lên, mà Lăng Vũ Lưu cũng có thể hạ lệnh, tăng mạnh quân gác cửa thành và tuần tra, để tránh có người nhân cơ hội tác loạn, nội ứng ngoại hợp.
“Lăng Vũ Lưu quả thật có vài phần bản lĩnh." thân ảnh màu đen của Mị Ảnh bị bao phủ trong bóng tối, ngũ quan lộ ra vài phần ngưng trọng, nhìn hướng Lăng Vũ Lưu, nói với Quân Khuynh Vũ.
Con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ không hề gợn sóng, khóe môi ôm lấy ý cười như có như không. Hắn cho tới bây giờ chưa từng khinh thường bản lĩnh của Lăng Vũ Lưu, nhưng cho dù nàng một lần nữa vực dậy Tây Quyết, thì có lợi ích gì? Hiện tại sở dĩ dân chúng cùng tướng sĩ tin tưởng nàng, chẳng qua là không có sự lựa chọn nào khác, Âu Dương Triệt đã chết, nếu không tin Lăng Vũ Lưu, còn có ai có thể cứu vớt bọn họ?
Sáu mươi vạn quân đội này, liệu có bao nhiêu người thật sự nguyện ý nghe theo sự điều khiển của một nữ nhân?
“Chỉ cần cửa thành có thể mở ra, hết thảy không còn phải lo lắng nữa." Quân Khuynh Vũ thu hồi ánh mắt nhìn Lăng Vũ Lưu, bên trong con ngươi đen thẫm mang theo vài phần cao thâm vài phần ngưng trọng, khóe môi hơi nhếch, mang theo khí chất vương giả cương nghị cùng quả quyết, tay áo tuyết trắng trong đêm đen phá lệ rõ ràng, phất phơ trong gió, mang theo khí độ bễ nghễ thiên hạ.
Dưới sự điều phối của Lăng Vũ Lưu, cửa thành tăng thêm thủ vệ, binh lính không ngừng thay phiên tuần tra, số lượng thủ vệ tăng lên ước chừng hai ngàn người, không ngừng ở cửa thành đi qua đi lại, muốn bất động thanh sắc giết chết hai ngàn ngườinày, cướp thành, cơ hồ là không có khả năng .
Quân Khuynh Vũ mang theo một ngàn tinh nhuệ Lưu Tô các ẩn núp ở phụ cận cửa thành, nhìn thấy tình huống như vậy, mày có chút nhíu lại, như đang suy tư xem nên xuống tay như thế nào.
Bầu trời tối đen đã dần lộ ra lượng sắc, chân trời tảng sáng, mắt thấy trời cũng sắp sáng, nếu đợi đến hừng đông, hành động rất bất tiện. Ánh mặt trời chiếu trên mặt Quân Khuynh Vũ, làm cho sườn mặt hắn phá lệ chói mắt, bên trong con ngươi hắn hàm chứa quang mang tựa như ánh sáng mặt trời sáng quắc, khóe môi bỗng nhiên gợi lên một chút ý cười, như hoa đào tháng ba nở rộ, diễm lệ mà loá mắt.
“Nếu nàng ta ra lệnh cho binh lính luân phiên tuần tra, vậy chúng ta cứ quang minh chính đại tấn công." Quân Khuynh Vũ hơi nhếch khóe môi, phóng ánh mắt tới đám binh lính đang tuần tra.
Rất nhanh, Mị Ảnh dựa theo phân phó của Quân Khuynh Vũ biết rõ thời gian binh lính thay ca, hơn nữa trong lúc bọn binh lính thay ca đã thần không biết quỷ không hay giết chết một bộ phận, lấy quần áo của bọn họ đưa cho các tinh nhuệ Lưu Tô, đợi cho trời tảng sáng, lúc mặt trời từ từ nhô lên ở phía đông, một ngàn tinh nhuệ Lưu Tô các đã thay quần áo binh lính Tây Quyết.
Giờ phút này, đã đến thời điểm binh lính thay ca, Quân Khuynh Vũ dẫn dắt một ngàn tinh nhuệ Lưu Tô các lần lượt tiến lên.
“Sao lại đến sớm nửa canh giờ?" Đầu lĩnh binh lính hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhíu mày nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt mang theo vài phần không xác định cùng hồ nghi.
Mà Quân Khuynh Vũ đang dịch dung thành một trong các đầu mục binh lính Tây Quyết, học khẩu khí hắn nói, “Lệnh của cấp trên, ta nào có thể cãi, có thể cho ngươi nghỉ ngơi thêm một chút, ngươi còn không vui!"
Tên binh lính kia nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, cũng không nghi ngờ nữa, liền hô bọn lính cùng nhau rời đi, Quân Khuynh Vũ lập tức mang theo một ngàn tinh nhuệ Lưu Tô các đứng vào vị trí của bọn lính.
Tên binh lính kia đi được vài bước nhìn thấy Quân Khuynh Vũ mang đến tinh nhuệ Lưu Tô các, không khỏi nhíu mày, lại hỏi, “Ngươi điều tới sao ít người như vậy?"
“Cấp trên nói, trời đã sáng, không cần nhiều người như vậy." Quân Khuynh Vũ như đã sớm đoán được tên binh lính sẽ hỏi như vậy, rất nhanh đáp, một bên còn giả bộ không kiên nhẫn, liếc nhìn tên binh lính một cái, học khẩu khí tên lính hắn đang dịch dung nói, “Ta nói ngươi con mẹ nó làm gì mà nhiều lời vô nghĩa như vậy!"
Tên binh lính nghe xong Quân Khuynh Vũ trả lời, cũng không còn hoài nghi, tùy ý hàn huyên hai câu với Quân Khuynh Vũ rồi mang theo binh lính ly khai.
Quân Khuynh Vũ nhìn binh lính rời đi, trong mắt hoa đào hẹp dài lóe lên một chút tàn khốc, con ngươi đen thẫm như chủy thủ sắc bén, hắn nhanh chóng lấy ra đạn tín hiệu, hướng Cẩm quốc cùng Lăng quốc thả ra ngoài.
Mà ở quân doanh liên minh của Cẩm quốc cùng Lăng quốc, đám người Lăng Cảnh Lan, Liễu Tư Triệt, Lạc Vân Chỉ đã suốt một buổi tối không ngủ, thời thời khắc khắc đều đang chờ tín hiệu của Quân Khuynh Vũ, nhìn thấy đạn tín hiệu trên không trung, trên mặt đám người Lăng Cảnh Lan đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
Thật không ngờ Quân Khuynh Vũ thật sự đắc thủ. Lăng Cảnh Lan cùng Lạc Vân Chỉ lập tức triệu tập quân đội Cẩm quốc và Lăng quốc, chuẩn bị tiến công đế đô Tây Quyết.
Mà Quân Khuynh Vũ cũng đã mệnh lệnh tinh nhuệ Lưu Tô các mở cửa thành, tiếp ứng cho quân đội Cẩm quốc và Lăng quốc.
Ở phụ cận cửa thành, Lăng Vũ Lưu cũng cả đêm không ngủ. Trong tay gắt gao nắm một phong thư. Là thời điểm Lăng quốc quốc chủ bệnh tình nguy kịch gửi cho nàng, nàng vẫn chưa kịp xem. Bên trong đại ý viết là Lăng quốc quốc chủ bệnh tình nguy kịch, hy vọng tái kiến nàng một lần, nhưng nàng bất hiếu, thế nhưng không trở về.
Nàng ngồi như vậy trong lều suốt một buổi tối, chưa hề chợp mắt. Trong đầu hiện ra rất nhiều rất nhiều hình ảnh, phần lớn đều là hình ảnh trước đây cùng phụ thân huynh trưởng thoải mái, còn có thời điểm cùng Quân Khuynh Vũ, Liễu Tư Triệt đi theo Tụ Thủ y thánh.
Thời điểm kia, ánh mắt Liễu Tư Triệt nhìn nàng vẫn là nhu hòa, tuy rằng không có tình yêu, ít nhất vẫn có sủng ái đối với muội muội. Nàng vĩnh viễn không thể quên, một khắc nàng đem độc dược vứt cho Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt Liễu Tư Triệt nhìn nàng, là căm thù đến tận xương tuỷ. Nàng dám khẳng định, nếu lúc đó Liễu Tư Triệt không bị nàng điểm huyệt, nhất định sẽ không do dự giết nàng.
Nàng làm nhiều như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Nàng hận Lạc Khuynh Hoàng, nhưng là nàng hận Lạc Khuynh Hoàng thì có lợi ích gì? Cho dù không có Lạc Khuynh Hoàng, Liễu Tư Triệt cũng sẽ không yêu nàng, mà nàng thương tổn Lạc Khuynh Hoàng, sẽ chỉ làm Liễu Tư Triệt càng hận nàng.
Nàng nhìn sáu mươi vạn quân đội trong quân doanh, nhìn hoàng cung Tây Quyết đèn đuốc sáng trưng, nhìn đến bầu trời rộng lớn, nàng đột nhiên không biết nàng rốt cuộc muốn cái gì. Hình như nàng đã mất đi thứ gì đó.
Nàng mất đi phụ thân thương yêu mình, thậm chí lúc phụ thân lâm chung, nàng cũng không thể nhìn ngài một lần cuối. Nàng mất đi ca ca sủng mình, bởi vì tư tâm của nàng, kéo vị ca ca vốn không ham đế vị vào con đường không có lối về. Nàng mất đi nam tử nàng yêu nhất, bởi vì cố chấp của nàng, đẩy hắn càng ngày càng xa.
Có lẽ ngay từ đầu, nàng sẽ có nhiều lắm. Nếu nàng không khát cầu tình yêu của hắn như vậy, khát cầu cả đời làm bạn cùng hắn, có lẽ nàng vẫn là một nàng công chúa thoải mái, có lẽ thời điểm bọn họ gặp mặt, hắn vẫn sủng nịch gọi nàng một tiếng Vũ Lưu. Nhưng là, hết thảy đều không thể trở lại như trước được nữa.
Khi đạn tín hiệu của liên quân Cẩm quốc và Lăng quốc nở rộ trên không trung khai hoa mỹ sắc thái, Lăng Vũ Lưu đờ đẫn nhìn đạn tín hiệu nở rộ trên không trung, bỗng nhiên cảm thấy một trận vô lực.
Nàng sớm biết rằng Âu Dương Triệt là do Quân Khuynh Vũ giết. Trừ bỏ Quân Khuynh Vũ, sợ là không có ai có công phu cao như vậy. Mà nếu Quân Khuynh Vũ đã mạo hiểm sinh mệnh lẻn vào đế đô Tây Quyết, tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn giết Âu Dương Triệt, chắc chắn là muốn đánh mở cửa thành đế đô Tây Quyết, nội ứng ngoại hợp.
Bởi vậy nàng tăng cường binh lính tuần tra cùng thủ vệ ở cửa thành, ngăn chặn Quân Khuynh Vũ nội ứng ngoại hợp, nhưng Quân Khuynh Vũ cơ trí trí tuệ, nàng làm sao có thể ngăn cản được đây? Hiện tại năm mươi vạn đại quân gần như đã đánh vào đế đô Tây Quyết đi, cho dù nàng có sáu mươi vạn quân, nhưng mặt ngoài nghe theo chỉ huy của nàng, sau lưng lại các hữu các tính sáu mươi vạn quân đội, có thể ngăn cản được liên quân hai nước Cẩm – Lăng sao?
“Ha ha ha ha ha ha." Lăng Vũ Lưu đột nhiên nở nụ cười, cười đến châm chọc mà thê lương, cười đến nước mắt đều theo khóe mắt chảy ra.
Nàng còn giữ được Tây Quyết sao? Cho dù nàng bảo vệ cho Tây Quyết, có năng lực thì thế nào? Nàng còn phải tiếp tục lục đục với nhau, tốn tâm tư trèo lên Tây Quyết đế vị sao? Cho dù nàng làm nữ hoàng đế thì thế nào? Đây là điều nàng muốn sao?
Không không không! Đây không phải điều nàng muốn! Cho dù nàng làm nữ hoàng đế, nàng có được thiên hạ thì như thế nào? Phụ thân sẽ không sống lại, ca ca sẽ không trở về, Liễu Tư Triệt cũng không có khả năng lại ôn nhu gọi nàng một tiếng Vũ Lưu.
“Hoàng hậu nương nương. Quân của Cẩm quốc cùng Lăng quốc đã tấn công vào, chúng ta làm sao bây giờ?" Binh lính vội vàng vọt vào doanh trướng của Lăng Vũ Lưu, thần sắc lo lắng báo với Lăng Vũ Lưu.
Mà giờ phút này Lăng Vũ Lưu tựa như một con rối gỗ mất đi sinh mệnh. Một khắc trước còn mang theo tâm tư báo thù muốn giết Lăng Cảnh Lan trả thù cho phụ mẫu, nhưng khi nhìn đến thư của phụ thân nói bọn họ tranh đấu cùng Lăng Cảnh Lan là bất đắc dĩ, nàng đột nhiên cảm thấy, hết thảy đều đã không còn ý nghĩa.
Nàng sở dĩ trở về dẫn dắt Tây Quyết tác chiến, bất quá là muốn muốn mượn quân đội Tây Quyết báo thù cho phụ mẫu mà thôi. Mà bây giờ, hết thảy cừu hận đối nàng mà nói đều đã mất hết ý nghĩa, ngắn ngủn một đêm này, nàng đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi.
“Sợ là ngăn không được. Truyền ý chỉ của bản cung, hàng." Lăng Vũ Lưu mỏi mệt nâng mắt, nhìn thoáng qua tên binh lính kia, thản nhiên nói.
Tư Triệt, nếu ta làm như vậy, ngươi có thể bớt trách ta một chút hay không.
Binh lính kia nghe Lăng Vũ Lưu nói như thế, hiển nhiên có chút kinh ngạc, hắn không thể tin vì sao hoàng hậu nương nương ngày hôm qua còn thề son sắt nhất quyết sinh tử với liên minh Cẩm-Lăng quốc, hiện tại trở nên tiêu cực như thế, cái loại thê lương này như là bộc lộ từ trong xương cốt.
Nhưng mà cho dù trong lòng có nghi hoặc, tên lính vẫn lui ra ngoài, truyền đạt ý chỉ của Lăng Vũ Lưu. Ý chỉ của Lăng Vũ Lưu đối với quân đội Tây Quyết không thể nghi ngờ là một trận kinh lôi.
Nhưng sau khi hỗn loạn ngắn ngủi qua đi, đại quân vẫn quyết định đầu hàng. Không phải bởi vì bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Lăng Vũ Lưu, mà là vì trong tình huống như vậy, cho dù chiến, cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hoàng đế Tây Quyết đã không còn, Tây Quyết tồn tại thì còn có ý nghĩa gì?
Huống chi hiện tại đại quân Tây Quyết như rắn mất đầu làm sao có thể là đối thủ của liên quân hai quốc Cẩm – Lăng? Ai mà không quý tính mạng của mình, có ai lại nguyện ý đi chịu chết đâu?
Liên quân Cẩm quốc và Lăng quốc rất nhanh đã tấn công đến hoàng cung Tây Quyết, lại nghe đến tin tức hoàng hậu nương nương của Tây Quyết hạ chỉ đầu hàng. Mọi người đều rất kinh ngạc, ngay cả Quân Khuynh Vũ tựa hồ cũng không đoán được việc này.
“Lăng Vũ Lưu làm sao lại đột nhiên đầu hàng?" Lăng Cảnh Lan nhíu mày, tựa hồ có chút không tin, nhíu lại mày, trong mắt mang theo vài phần xem xét, tựa hồ là đang suy nghĩ xem phải chăng Lăng Vũ Lưu lại có quỷ kế gì nữa hay không, dựa vào hiểu biết của hắn đối với Lăng Vũ Lưu, Lăng Vũ Lưu tuyệt đối không phải loại người có thể dễ dàng buông xuôi như vậy.
Lạc Vân Chỉ cũng lộ vẻ hồ nghi. Mới nghe nói hoàng hậu Tây Quyết dùng một phen trần từ dõng dạc mà chiếm được lòng tin của dân chúng Tây Quyết, một lần nữa tập hợp quân đội Tây Quyết, làm sao có thể nói đầu hàng liền đầu hàng đây?
Liễu Tư Triệt nhìn quân đội Tây Quyết quỳ rạp trước mắt, có chút mím cánh môi, bên trong con ngươi đen thẫm cũng hiện ra một tia nghi hoặc, hắn thanh nhã lạnh nhạt nói, “Ta mặc dù nhìn không thấu vì sao nàng đầu hàng. Nhưng lần hàng này, nên là thật."
Lăng Cảnh Lan và Lạc Vân Chỉ cũng có vẻ đồng ý với lời nói của Liễu Tư Triệt, dựa vào tình hình hiện tại của Tây Quyết, cũng không có khả năng làm ra cạm bẫy gì, vì thế bọn họ rất nhanh hợp nhất quân đội Tây Quyết, chỉnh đốn binh lính, mà Quân Khuynh Vũ phong trần mệt mỏi cũng đã gấp gáp trở về hội hợp cùng bọn họ.
Quân Khuynh Vũ một hồi đã đến chỗ quân liên minh của Cẩm quốc và Lăng quốc, liếc mắt một cái liền thấy Liễu Tư Triệt tử y liễm diễm, trong ánh mắt hắn lộ ra vài phần vui sướng, vội vàng đến bên người Liễu Tư Triệt tìm kiếm, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh hắn nhớ thương, tâm hắn nhất thời trầm xuống, ngón tay gắt gao nắm lại, vài bước đã đi đến trước mặt Liễu Tư Triệt, trầm giọng hỏi, “Tư Triệt, ngươi đã đến rồi. Hoàng nhi đâu?"
“Ở trong xe ngựa." Liễu Tư Triệt nghe Quân Khuynh Vũ hỏi, con ngươi trong suốt có chút tối sầm lại, tựa hồ là theo bản năng tránh đi ánh mắt của Quân Khuynh Vũ, thanh âm cũng mang theo vài phần khác thường, chỉ chỉ xe ngựa cách đó không xa, nói với Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ hơi nhíu mày, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên vài phần lo lắng, hắn nhìn Liễu Tư Triệt chỉ vào xe ngựa, tay đột nhiên run lên. Hắn cố nhếch khóe môi tạo ra một chút tà mị ý cười, làm như thầm oán nói, “Hoàng nhi cũng thật là, tuyệt không nhớ ta, cư nhiên còn ngồi yên trong xe ngựa."
Không chỉ có là Liễu Tư Triệt, ngay cả ánh mắt của Lạc Vân Chỉ cùng Lăng Cảnh Lan cũng trở nên phức tạp. Quân Khuynh Vũ luôn luôn hành động tốt lắm, hắn muốn che dấu cảm xúc tất chưa bao giờ có một chút lộ ra, nhưng lúc này đây, bọn họ đều rõ ràng cảm giác được Quân Khuynh Vũ thoạt nhìn bất cần đời nhưng trong thanh âm lại cất giấu lo lắng cùng sợ hãi.
Quân Khuynh Vũ lại giống như không có phát hiện ra, một đường hướng về xe ngựa mà đi. Mỗi một bước đều đi cực kì thong thả, Quân Khuynh Vũ thậm chí cảm giác được thân thể hắn đang run lên một cách khó hiểu, có một cỗ khủng hoảng không thể diễn tả bằng ngôn ngữ từng chút từng chút đập vào lòng hắn.
Hắn liều mạng không muốn đối mặt cũng không muốn thừa nhận, nhưng lý trí của hắn vẫn nói cho hắn, Lạc Khuynh Hoàng nhất định đã xảy ra chuyện. Nếu không phải đã xảy ra chuyện, Liễu Tư Triệt sẽ không mang theo nàng lặng yên không một tiếng động mà biến mất ở thành trì, lại chạy tới quân doanh của bọn họ. Nếu không phải đã xảy ra chuyện, Liễu Tư Triệt mới vừa rồi biểu tình sẽ không như vậy cổ quái. Nếu không phải đã xảy ra chuyện, Lạc Khuynh Hoàng sẽ không biết hắn đã trở lại, còn ngồi ngốc ở trong xe ngựa không ra.
“Hoàng nhi, ta đã trở về." Quân Khuynh Vũ đứng ở trước xe ngựa, dừng bước, tay hắn chuẩn bị xốc lên màn xe bỗng dưng dừng lại, bên trong đôi mắt đen thẫm như hắc diệu thạch củahắn hàm chứa một chút khủng hoảng, hắn đưa tay lại thu trở về, toát ra một chút tươi cười rất không tự nhiên, đối với bên trong xe ngựa cười nói.
Ngắn ngủi trầm mặc qua đi, Quân Khuynh Vũ nghe được thanh âm suy yếu của Lạc Khuynh Hoàng, “Vũ, rốt cục chàng đã trở lại."
Nghe được thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ như có chút thở dài nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng nghe ra điểm suy yếu trong thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng, hắn gắt gao nhíu lại, đưa tay xốc lên màn xe, nhìn đến cảnh tượng bên trong xe ngựa, hắn cơ hồ không thể tin vào hai mắt mình, tay kịch liệt run rẩy, yết hầu giống như bị chặn lại, một chữ cũng không thốt lên được.
Lạc Khuynh Hoàng mặc thiên tàm y hắn đưa nàng, nhưng bây giờ, thiên tàm y đã bị máu tươi của Lạc Khuynh Hoàng nhuộm thành đỏ như máu, hoàn toàn nhìn không ra màu sắc của nó, nếu không phải nhận ra hoa văn đặc biệt ở cổ tay áo, hắn còn tưởng rằng Lạc Khuynh Hoàng đang mặc nhất kiện hồng, chứ không phải là thiên tàm y trắng thuần.
Mái tóc đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng tán loạn trên vai, làm cho làn da tái nhợt đến mức trắng bệch vô lực của nàng càng rõ ràng, khuôn mặt Lạc Khuynh Hoàng vốn xinh xắn giờ phút này lại gầy yếu đến dọa người, một đôi con ngươi gần như đã chiếm hết nửa khuôn mặt.
Nguyên bản con ngươi đen thẫm trong suốt giờ phút này đã có chút tan rã, không có tức giận, một khắc nhìn thấy Quân Khuynh Vũ kia chỉ có chút nở rộ một tia hào quang, nhưng một tia hào quang này cũng không đủ để che dấu thống khổ của nàng, nàng gắt gao nhíu mày, môi bị cắn gần như thối rữa, tái nhợt rồi lại đỏ tươi, thoạt nhìn chật vật mà kỳ quái vô cùng.
Mà làm cho Quân Khuynh Vũ kinh sợ nhất là trên người Lạc Khuynh Hoàng không ngừng chảy máu. Hắn nhìn đến cánh tay Lạc Khuynh Hoàng lộ ra bên ngoài quần áo từng chút từng chút chảy ra máu tươi, tuy rằng tốc độ cực kì chậm, nhưng cũng không ngừng chảy ra.
“Hoàng nhi!" Quân Khuynh Vũ rốt cục kêu ra một tiếng vừa sợ hãi vừa đau lòng.
Hắn tiến đến, gắt gao cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, nhưng tay Lạc Khuynh Hoàng không còn mềm mại mà ấm áp như trước, mà mang theo lạnh như băng cùng cứng ngắc, kia vốn là dáng người gầy yếu giờ phút này lại như một bộ xương.
Quân Khuynh Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, trừ bỏ một tiếng Hoàng nhi, hắn rốt cuộc kêu không ra một chữ. Hắn chỉ nhìn như vậy, hắn muốn hỏi Lạc Khuynh Hoàng có phải rất đau hay không, muốn hỏi Lạc Khuynh Hoàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại một chữ cũng nói không nên lời.
Kinh đau. Luyến tiếc. Tự trách. Hối hận. Các loại cảm xúc lần lượt dâng lên trong mắt Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng tức giận nâng lên đôi mắt, không cho mí mắt lần nữa rơi xuống. Hôm nay là ngày thứ sáu, nàng nhớ rất rõ ràng. Tư Triệt nói, ngày mai Quân Lạc sẽ đến đây. Có thể trước khi chết nhìn thấy Quân Khuynh Vũ cùng Quân Lạc, nàng cũng không còn gì tiếc nuối.
Muốn nâng tay vuốt ve gương mặt Quân Khuynh Vũ, nhưng lại không có chút khí lực, thậm chí động một ngón tay chạm đến tay Quân Khuynh Vũ, gần như đã dùng hết khí lực của nàng, mà kia vừa động, lại làm cho toàn thân nàng đau đớn một hồi.
Cho dù đã chết lặng với cảm giác đau đớn, nhưng đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm kia, da thịt tấc tấc vỡ tan vẫn làm cho nàng nhăn mày.
“Vũ?" Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nâng lên đôi mắt, cố sức phun ra một chữ, con ngươi đen thẫm nhìn Quân Khuynh Vũ.
Nàng nhìn nước mắt trong suốt trên mu bàn tay mình, có chút không thể tin.
Người như Quân Khuynh Vũ, mọi sự vạn vật đều có thể bày mưu nghĩ kế, hỉ giận không hiện ra mặt, thái sơn có sụp xuống cũng không đổi sắc, vậy mà lại khóc.
Đúng vậy. Quân Khuynh Vũ khóc.
Hắn gắt gao nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình nắm chặt trái tim hắn, làm cho hắn đau đến cơ hồ không thở nổi, nhìn đến tươi cười trắng bệch của Lạc Khuynh Hoàng, hắn chỉ cảm thấy đau đến không thể hô hấp, hắn liền nắm tay Lạc Khuynh Hoàng như vậy, chảy nước mắt thương xót cùng tự trách.
Đám người Liễu Tư Triệt đã đi tới bên cạnh xe ngựa, tự nhiên cũng thấy được nước mắt của Quân Khuynh Vũ. Bọn họ đều là thiết cốt nam nhi, đều tự nhận là người thà đổ máu chứ không đổ lệ, nhưng khi nhìn đến nước mắt của Quân Khuynh Vũ, bọn họ lại không hề xem thường Quân Khuynh Vũ, ngược lại là thật sự hiểu được câu nói kia, “Nam nhi có lệ , chỉ là chưa tới khi thương tâm."
Mà giờ phút này Quân Khuynh Vũ không hề chú ý tới ánh mắt của đám người Liễu Tư Triệt, trong mắt hắn chỉ có Lạc Khuynh Hoàng, chỉ có nữ tử hắn yêu nhất cuộc đời này, chỉ có nàng giờ phút này đang tái nhợt vô lực.
Hắn cực lực điều chỉnh lại cảm xúc kinh đau, run run đưa tay đặt lên mạch tượng của Lạc Khuynh Hoàng, hắn gắt gao nhíu mày, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, hỏi, “Nàng trúng độc? Loại độc gì?"
“Là Lăng Vũ Lưu hạ độc. Nàng vừa nghiên cứu chế tạo ra, cho dù Khuynh Hoàng là bách độc bất xâm, cũng ngăn không được độc này. Nàng nói, độc này sau khi ăn vào, sau bảy ngày nhất định chết, không có giải dược. Hôm nay. . . Đã là ngày thứ sáu." Liễu Tư Triệt biết Lạc Khuynh Hoàng hiện tại không thể mở miệng nói nhiều như vậy, nhíu lại mày, từng chữ đều mang theo kịch liệt đau đớn mà nói.
Quân Khuynh Vũ lúc này mới nhìn thấy Liễu Tư Triệt, hắn nâng mắt nhìn Liễu Tư Triệt, đột nhiên buông tay Lạc Khuynh Hoàng, một quyền đấm đến trên mặt Liễu Tư Triệt, khí lực mạnh mẽ, đánh Liễu Tư Triệt cả người đều nghiêng đi, lảo đảo vài bước mới không ngã sấp xuống.
“Ta để cho nàng đi tìm ngươi, muốn ngươi bảo hộ nàng chu toàn, ta nghĩ có ngươi ở đó, nàng nhất định sẽ không có việc gì . Nhưng ngươi. . . ngươi. . ." Quân Khuynh Vũ nhìn Liễu Tư Triệt, cũng là không thể nói tiếp, hắn làm sao không biết, làm sao có thể trách Liễu Tư Triệt được đây?
Nếu có thể bảo vệ được, Liễu Tư Triệt làm sao có thể không làm? Dựa vào cảm tình của Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng, có muốn hắn vì Lạc Khuynh Hoàng đi tìm chết hắn cũng nguyện ý, phát sinh chuyện như vậy, Liễu Tư Triệt e là còn áy náy tự trách hơn cả hắn.
Chỉ là vừa rồi hắn thật sự là không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình, hắn không có cách nào thuyết phục bản thân đối mặt sự thật tàn nhẫn như vậy. Hắn không tin, không tin!
“Hoàng nhi. Sẽ không có việc gì ! Ta nhất định sẽ cứu nàng! Huyết cổ có thể giải, độc này cũng sẽ như vậy! Ta nhất định, tuyệt không để nàng rời ta đi!" Quân Khuynh Vũ một phen cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, khí lực to lớn làm cho Lạc Khuynh Hoàng đã chết lặng với đau đớn cũng thấy đau.
Nàng cố gắng nở nụ cười tái nhợt, cố sức nói, “Ta tin chàng. Nhưng chàng phải đáp ứng ta, nếu ta thật sự. . . Chàng nhất định phải hảo hảo sống tốt, chiếu cố Lạc Nhi thật tốt."
“Không!" Quân Khuynh Vũ cố chấp lắc đầu, hắn nhìn vào mắt Lạc Khuynh Hoàng, từng chữ kiên quyết vô cùng nói, “Nàng sinh ta sinh, nàng tử ta tử. Trên cùng bầu trời dưới hoàng tuyền, ta tuyệt không rời xa nàng!"
Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến bướng bỉnh bên trong đôi mắt Quân Khuynh Vũ, muốn mở miệng khuyên hắn, nhưng cũng đã không còn có khí lực nói chuyện, chỉ nhíu lại mày nhìn Quân Khuynh Vũ, dùng ánh mắt khẩn cầu Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ không hề nhìn vào mắt Lạc Khuynh Hoàng. Mỗi lần nhìn đến ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, hắn luôn nhịn không được mà mềm lòng, bởi vậy, hắn không dám nhìn vào mắt nàng. Hắn càng không thể tin được, ngày tháng sau này có thể sẽ không có Lạc Khuynh Hoàng. Cái loại thống khổ này, nhất định sẽ tra tấn hắn đến sống không bằng chết .
“Nếu là Lăng Vũ Lưu hạ độc, nàng nhất định có biện pháp! Lập tức đi hoàng cung Tây Quyết!" Quân Khuynh Vũ một phen ôm lấy Lạc Khuynh Hoàng, hướng về hoàng cung Tây Quyết bay vút đi.
Lăng Cảnh Lan và Liễu Tư Triệt cũng đi theo, còn Lạc Vân Chỉ ở lại quân doanh chủ trì đại cục, hợp nhất số quân Tây Quyết còn lại.
Thời điểm đến hoàng cungTây Quyết, Lăng Vũ Lưu đang ngồi ở tẩm cung. Nàng không mặc phượng bào của hoàng hậu mà mặc phục sức của Lăng quốc công chúa, trên mặt xinh đẹp không son phấn, vẻ mặt đạm mạc ngồi đó.
“Lăng Vũ Lưu, giao giải dược ra đây." Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng, là người đầu tiên vọt tới trước mặt Lăng Vũ Lưu, hắn nhìn ánh mắt không còn một tia ôn tồn của nàng, mang theo khôn cùng lửa giận cùng hận ý, từng chữ nói.
Lăng Vũ Lưu như thờ ơ với lời nói của Quân Khuynh Vũ, nàng hờ hững nâng mắt, rộ lên một chút tươi cười tái nhợt, sâu kín nói, “Độc này không có giải dược. Sư huynh không phải đã bắt mạch cho nàng sao? Độc rót vào máu, gân mạch cùng lục phủ ngũ tạng, cho dù là thần tiên, cũng không cứu được."
“Ngươi!" Quân Khuynh Vũ thật cẩn thận đem Lạc Khuynh Hoàng đặt lên ghế, đưa tay nắm chặt cổ Lăng Vũ Lưu, sắc mặt thậm chí có vài phần vặn vẹo nhìn nàng. Hắn tất nhiên đã xem mạch cho Lạc Khuynh Hoàng, cũng biết độc này có bao nhiêu lợi hại, nhưng hắn vẫn không chịu tin tưởng, Hoàng nhi của hắn sẽ bỏ hắn mà đi.
Lăng Vũ Lưu bị Quân Khuynh Vũ nắm cổ, sắc mặt dần dần đỏ lên, nhưng trên mặt nàng vẫn không có chút biểu tình, bên trong con ngươi là một mảnh lụi bại, như cái xác không hồn, không có tức giận, hờ hững nhìn Quân Khuynh Vũ, như vốn đã không để ý đến sinh tử của mình nữa rồi.
“Khuynh Vũ, không nên xúc động." Lăng Cảnh Lan theo sau đuổi tới. Hắn cùng Liễu Tư Triệt chần chờ một chút mới đuổi kịp Quân Khuynh Vũ, đến Tây Quyết hoàng cung, liền tách ra tìm kiếm Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Vũ Lưu , mà hắn vừa vặn đi theo con đường tới đây.
Quân Khuynh Vũ nghe thấy thanh âm của Lăng Cảnh Lan, mới buông tay, thối lui từng bước, không nói gì. Hắn biết cho dù giết Lăng Vũ Lưu cũng không làm nên chuyện gì, nhưng khi nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng bị tra tấn thành bộ dáng như thế, bảo hắn làm sao không hận, hắn nâng lên đôi mắt đã đỏ đậm nhìn Lăng Cảnh Lan, lạnh giọng nói, “Nàng hại Hoàng nhi như thế. Ngươi bảo ta làm sao không xúc động?"
Dù là Lăng Cảnh Lan định lực hơn người, cũng bị lãnh liệt trong thanh âm Quân Khuynh Vũ làm cho kinh sợ, đó là một loại hàn ý triệt để, không hề có một chút độ ấm nào, giống như tử khí ngàn năm lãnh đến thấu xương.
Lăng Cảnh Lan gắt gao mím môi, nâng mắt nhìn Lăng Vũ Lưu. Kỳ thật lúc nhỏ, hắn cùng Lăng Vũ Lưu, Lăng Dịch Hiên cũng là tiểu bằng hữu vô cùng tốt, ngay cả khi phụ vương có vẻ cưng chiều Lăng Vũ Lưu và Lăng Dịch Hiên hơn, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt, mà Lăng Dịch Hiên và Lăng Vũ Lưu vẫn kính trọng hắn là đại ca, cho nên hắn cùng Lăng Vũ Lưu, Lăng Dịch Hiên cũng không có khúc mắc gì.
“Vũ Lưu, thật sự không có giải dược sao? Nếu muội giao ra giải dược, đại ca cam đoan tuyệt đối không tổn thương đến tính mệnh của muội." Lăng Cảnh Lan nhìn Lăng Vũ Lưu, từng bước thương lượng.
Bên trong đôi mắt của Lăng Vũ Lưu vẫn là một mảnh hờ hững cùng lạnh nhạt như trước, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo vài phần thê lương, nàng mỏi mệt vô lực nâng mắt, ngữ khí trống rỗng không có cảm tình, sâu kín nói, “Ta đã nói rồi, không có giải dược. Nàng chết là điều không thể nghi ngờ. Nếu các ngươi khó chịu, thì lấy mạng ta đi bồi nàng đi."
Từng cùng nhau lớn lên, thân huynh muội máu mủ tình thâm. Từng cùng nhau bái sư, sư huynh muội thân như tay chân. Đều không bằng một Lạc Khuynh Hoàng. Chỉ vì bọn họ yêu nàng ấy, mà nàng, nhất định so ra kém Lạc Khuynh Hoàng. Chính giờ phút này, trong lòng nàng đã không còn hận ý, chỉ có thê lương cùng mỏi mệt vô biên vô hạn.
“Ngươi cho là mạng của ngươi so được với tính mệnh của Hoàng nhi sao?" Quân Khuynh Vũ nghe Lăng Vũ Lưu nói, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong mắt không có một chút ôn tồn, chỉ có lạnh lẽo thấu xương, làm cho cả người hắn toát ra âm lãnh như sứ giả đến từ địa ngục.
“Ha ha a. Mạng của ta tất nhiên so ra kém hơn nàng ta. Nhưng độc đã hạ, nàng nhất định phải chết. Trừ bỏ cái mạng này, ta còn có cái gì có thể đền cho nàng đây?" Lăng Vũ Lưu nghe Quân Khuynh Vũ nói, tựa hồ tuyệt không buồn bực, chỉ bình tĩnh đạm mạc nói.
Lạc Khuynh Hoàng tựa vào trên ghế, nhìn Lăng Vũ Lưu ngồi dưới đất, nàng chưa từng thấy một Lăng Vũ Lưu như vậy, Lăng Vũ Lưu luôn luôn cả vú lấp miệng em oán độc nhìn nàng, giờ phút này như bị trút hết khí lực, trong mắt không có lấy một tia ánh sáng, tựa hồ so với nàng thân trúng kịch độc ngày mai sẽ chết còn muốn lụi bại vô lực hơn.
Nếu có dân chúng Cẩm quốc ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng. Lúc trước chứng kiến Khuynh Hoàng quận chúa cùng Vũ Lưu công chúa diễm lệ vô song khuynh quốc khuynh thành ra sao, giờ phút này lại biến thành bộ dáng như vậy.
“Tư Triệt." Ngữ khí đạm mạc bình tĩnh của Lăng Vũ Lưu rốt cục có biến hóa, bên trong ánh mắt lụi bại hiện lên một chút lượng sắc, tiện đà hóa thành khắc cốt bi ai, nàng gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh tử y đang chậm rãi đi vào.
Thân ảnh làm cho nàng nhớ thương cố chấp cả đời a.
Liễu Tư Triệt nghe thanh âm Lăng Vũ Lưu, trong mắt cũng không lộ ra một chút thương xót, chỉ thản nhiên lạnh lùng nhìn nàng, xa cách đứng đó .
“Ta chỉ biết chàng sẽ không tha thứ cho ta." Lăng Vũ Lưu nhìn Liễu Tư Triệt, có chút thê tuyệt nở nụ cười, cười đến nước mắt đều chảy ra, đột nhiên nàng đem ánh mắt hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt lãnh liệt, nhưng hận ý trong đó đã mất đi không ít, nàng sâu kín nói, “Lạc Khuynh Hoàng, ta thật ghen tị với ngươi."
Lăng Vũ Lưu nói xong câu đó, toàn bộ thân mình chậm rãi ngã xuống, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, đã không còn tức giận.
Những người ở đây cũng không phải là người bình thường, đã nhìn ra Lăng Vũ Lưu đã uống thuốc độc, hiện tại sợ là độc đã phát tác. Khó trách nàng lại bình tĩnh lạnh lùng như vậy, thì ra nàng sớm đã chết tâm.
Mọi người có một tia ngắn ngủi trầm mặc. Mặc dù vì hạ độc Lạc Khuynh Hoàng, bọn họ cực kỳ hận Lăng Vũ Lưu, nhưng dù sao bọn họ đều từng cùng Lăng Vũ Lưu có nghĩa tình có sâu có cạn, cũng từng nhìn thấy bộ dáng thiên chân vô tà của Lăng Vũ Lưu, nhìn Lăng Vũ Lưu chết đi, trong lòng vẫn có một tia buồn bã.
“Khuynh Hoàng tỷ tỷ!" Trong lúc mọi người đang trầm mặc, lại bị thanh âm của một cô gái kéo lại suy nghĩ.
Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, liền thấy thân ảnh Tuyết Sam quen thuộc, bên cạnh còn có hắc y đao khách lạnh như băng. Cho dù đã lâu không gặp, Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái vẫn nhìn ra là Tuyết Lạc Y cùng đao khách Chi Bằng.
“Tuyết cô nương!" Thời điểm Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Tuyết Lạc Y, trong mắt đột nhiên sáng ngời, lúc này không có gì có thể làm hắn cao hứng khi nhìn thấy Tuyết Lạc Y, bọn họ mặc dù là đệ tử của Thụ Thủ y thánh, đối với châm cứu dược lý có vẻ thành thạo, nhưng luận độc dược, Tuyết Lạc Y vẫn cao hơn một bậc, bọn họ không có cách nào giải độc, không có nghĩa là Tuyết Lạc Y không có cách nào.
Tuyết Lạc Y nhìn đến bộ dáng của Quân Khuynh Vũ, không khỏi nhíu mày, từ từ nói, “Quân Khuynh Vũ, ngươi thấy ta thì kích động như vậy sao? Thật là! Khuynh Hoàng tỷ tỷ trúng độc cũng không biết tới tìm ta, may mắn ta cùng Chi Bằng đi ngang qua nơi này vô tình nghe được binh lính Cẩm quốc lén đàm luận, bằng không chẳng phải là đã bỏ lỡ thời gian trị liệu hay sao?"
Hiện tại, Quân Khuynh Vũ đã không còn tâm tư đi so đo với Tuyết Lạc Y không tôn kính với hắn, hắn đã bị bao phủ trong vui sướng, trong đầu chỉ có một thanh âm, Hoàng nhi được cứu rồi, Hoàng nhi của hắn được cứu rồi.
“Tôn hạ chính là Tuyết công tử? Khuynh Hoàng trúng kịch độc, còn thỉnh tôn hạ thay nàng trị liệu." Trong khi Quân Khuynh Vũ đang đắm chìm trong vui sướng, Liễu Tư Triệt đã mở miệng nói với Tuyết Lạc Y.
Tuyết Lạc Y liếc nhìn Liễu Tư Triệt, tự nhiên cũng nhìn ra lo lắng trong mắt Liễu Tư Triệt, nàng gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng nói, “Yên tâm đi. Ta cùng Khuynh Hoàng tỷ tỷ tình đồng tỷ muội, ta nhất định sẽ cứu nàng."
Mọi người nghe Tuyết Lạc Y nói như thế, đều thối lui đến một bên, để cho Tuyết Lạc Y bắt mạch cho Lạc Khuynh Hoàng, thời điểm Tuyết Lạc Y chân chính cẩn thận nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vẫn bị da thịt không ngừng chảy ra máu tươi cùng dung nhan tiều tụy của Lạc Khuynh Hoàng làm cho hoảng sợ, nàng nhanh chóng bắt mạch, đau lòng cùng tức giận nói, “Là ai ác độc như vậy, hạ độc dược âm độc như vậy?!"
Độc này chẳng những len vào trong máu, còn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng cùng gân mạch. Lạc Khuynh Hoàng từng hoán huyết với nàng, cho nên có máu bách độc bất xâm, cho nên mới bị độc dược bài xích, đem máu tươi từng chút từng chút chảy ra ngoài da thịt, cho đến khi hết máu mà chết.
Người hạ độc biết rõ máu của Lạc Khuynh Hoàng là bách độc bất xâm, mới cố ý nghiên cứu chế tạo ra độc dược như vậy, làm cho Lạc Khuynh Hoàng nhận hết thảy tra tấn, tâm tư tuyệt không phải ác độc bình thường a.
Độc này tuy âm ngoan, nhưng không phải hoàn toàn không giải pháp. Chỉ là biện pháp này cực vì hung hiểm.
“Thế nào?" Quân Khuynh Vũ nhìn thấy con ngươi của Tuyết Lạc Y sáng lên, không khỏi lo lắng truy vấn, bên trong con ngươi đen thẫm tràn đầy lo lắng cùng thất thố, làm sao còn có nửa phần trấn định ngày thường?
Liễu Tư Triệt cùng Lăng Cảnh Lan tuy rằng không có mở miệng nói chuyện, nhưng cũng lo lắng chờ đợi nhìn Tuyết Lạc Y.
Tuyết Lạc Y liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, có chút khó xử nói, “Cũng không phải không có giải pháp, chỉ là biện pháp này cực vì hung hiểm, tỷ lệ thành công cơ hồ rất nhỏ."
“Chỉ cần có biện pháp, mặc kệ thế nào, ta đều phải thử một lần!" Quân Khuynh Vũ nghe Tuyết Lạc Y nói xong, lập tức vội vàng truy vấn.
Tuyết Lạc Y nói cho đám người Quân Khuynh Vũ, biện pháp duy nhất chính là dùng linh dược đặc chế của nàng, bức toàn bộ độc tố trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng dồn tới một chỗ, sau đó cắt đi chỗ kinh mạch kia, trong khi linh dược có tác dụng, lập tức đem kịch độc chuyển đến trên người truyền nội lực cho Lạc Khuynh Hoàng.
Loại này độc dược này là dựa vào thể chất bách độc bất xâm của Lạc Khuynh Hoàng mà tạo ra, bởi vậy, độc tính còn lại trong cơ thể chỉ có thể lan tràn trong máu, sẽ không bị bài xích đến kinh mạch cùng với lục phủ ngũ tạng, mà Tuyết Lạc Y trước cấp cho người nọ dùng linh dược kháng độc, đến lúc đó có thể sống sót hay không, phải xem tạo hóa của người kia.
Quân Khuynh Vũ nghe xong biện pháp của Tuyết Lạc Y liền quyết định làm thử, lại bị Liễu Tư Triệt ngăn lại.
“Khuynh Vũ. Vẫn là để ta làm đi. Nếu ngươi có chuyện gì, Khuynh Hoàng cũng không thể sống một mình." Bên trong con ngươi đen thẫm của Liễu Tư Triệt mang theo vài phần quyết tuyệt, khóe môi tươi cười lại thanh nhã vô song như trước.
Quân Khuynh Vũ lắc đầu, cầm chặt tay Liễu Tư Triệt, nói, “Tư Triệt, ngươi vì Khuynh Hoàng đã làm nhiều lắm. Ta không thể lại để cho ngươi làm như thế. Ta có xảy ra chuyện gì, Khuynh Hoàng sẽ không sống một mình, nếu ngươi vì cứu nàng mà chết, nàng cũng sẽ áy náy cả đời."
Quân Khuynh Vũ điểm huyệt ngủ của Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng hiện tại đã suy yếu không chịu nổi, vốn chưa từng dám ngủ say, bởi vì nàng sợ ngủ một giấc, lại không tỉnh dậy được, bởi vậy khi Quân Khuynh Vũ điểm huyệt nàng, nàng lập tức nặng nề ngủ.
Mà Quân Khuynh Vũ dựa theo hướng dẫn của Tuyết Lạc Y thay Lạc Khuynh Hoàng bức độc, độc trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng thật sự là âm hiểm vô cùng, ngay cả có linh dược của Tuyết Lạc Y hỗ trợ, quá trình Quân Khuynh Vũ giúp Lạc Khuynh Hoàng bức độc cũng không thuận lợi, nội lực của hắn đưa vào trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ như đá chìm đáy biển, không có chút phản ứng.
Nhưng Quân Khuynh Vũ không hề buông xuôi. Từ lúc lựa chọn phương pháp này,hắn cũng đã quyết định, nếu không cứu không được Lạc Khuynh Hoàng, hắn cũng sẽ không sống một mình, bởi vậy, hắn ôm quyết tâm không muốn sống không ngừng chuyển nội lực vào cơ thể Lạc Khuynh Hoàng, bức độc tập trung về một chỗ.
Linh dược của Tuyết Lạc Y xác thực rất hiệu quả, tách độc tính ra khỏi gân mạch cùng nội tạng Lạc Khuynh Hoàng, nội lực của Quân Khuynh Vũ rốt cục cũng bắt đầu có tác dụng.
Sắc mặt Quân Khuynh Vũ đã trắng bệch một mảnh, đem độc bức tới một chỗ cơ hồ đã hao tổn hắn hết nội lực của hắn, hắn gắt gao nhíu mày, bên trong đôi mắt như hắc diệu thạch lóe lên quyết tuyệt quang mang, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, bức độc trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng về một chỗ.
Tuyết Lạc Y lập tức ngăn cách chỗ gân mạch kia, dẫn độc tới cơ thể Quân Khuynh Vũ, cũng không biết là do độc tính quá mức mãnh liệt hay là do Quân Khuynh Vũ đã hao hết nội lực, thân thể hắn mãnh liệt run rẩy, lập tức hôn mê, hơi thở mỏng manh như không còn.
Mà Lạc Khuynh Hoàng cũng sâu kín tỉnh lại. Bởi vì được linh dược của Tuyết Lạc Y điều trị, sắc mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều của Lạc Khuynh Hoàng cũng thoáng tươi lên một chút, nàng cảm giác được đau đớn thấu xương dày vò nàng trong mấy ngày qua đột nhiên biến mất, toàn bộ thân thể như vừa được trọng sinh, cảm giác được thoải mái trước nay chưa có.
Nàng giật giật tay chân, tuy rằng chưa có bao nhiêu khí lực, nhưng so với lúc trước vẫn tốt hơn nhiều lắm, trên mặt nàng lướt qua một tia kinh hỉ tươi cười, chẳng lẽ Tuyết Lạc Y thật sự cứu nàng? Nhớ lại trước khi ngủ say, hình như là Quân Khuynh Vũ điểm huyệt ngủ của nàng.
Nàng cũng không biết Tuyết Lạc Y dùng biện pháp gì cứu nàng, nàng lướt qua Tuyết Lạc Y, vội vàng tìm kiếm thân ảnh Quân Khuynh Vũ, nhưng nàng chỉ thấy Liễu Tư Triệt cùng Lăng Cảnh Lan đứng ở xa xa, thấy cả Lạc Vân Chỉ, lại cố tình không thấy Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng lập tức hoảng hốt ngồi dậy. Quân Khuynh Vũ không có ở đây? Chàng làm sao có thể không ở đây?
“Chàng đâu! Chàng ở đâu?!" Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ lập tức đoán được một sự thật , ánh mắt lóe ra kinh hoảng, nhìn Tuyết Lạc Y.
Tuyết Lạc Y nhìn ánh mắt sáng quắc của Lạc Khuynh Hoàng, biết giấy không thể gói được lửa, đành phải đem quá trình Quân Khuynh Vũ làm sao cứu của nàng nói cho Lạc Khuynh Hoàng, về phần Quân Khuynh Vũ hiện tại đang hôn mê bất tỉnh sinh tử không rõ, đương nhiên cũng nói rõ cho Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ vừa nghe xong lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy đến doanh trướng của Quân Khuynh Vũ, bởi vì vừa mới vừa tỉnh lại, khí lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, Lạc Khuynh Hoàng chạy vài bước đã ngã ngồi dưới đất, một bên Liễu Tư Triệt cùng Lạc Vân Chỉ vội vàng đến nâng Lạc Khuynh Hoàng, thời điểm Lạc Khuynh Hoàng bị bọn họ nâng lên cũng không nhìn bọn hắn, lại chạy tới phía trước.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy tới doanh trướng Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái liền thấy Quân Khuynh Vũ hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Mày của hắn vẫn nhíu lại thành một đường, mũi của hắn vẫn cao ngất mượt mà, đôi môi hắn vẫn yêu dị tà mị, khuôn mặt hắn vẫn phong hoa tuyệt đại, điên đảo chúng sinh. Chỉ là đôi mắt xinh đẹp kia, đang gắt gao nhắm lại.
Quân Khuynh Vũ lẳng lặng nằm như vậy, không có chút biểu tình, thậm chí ngay cả vẻ mặt thống khổ đều không có. Nếu không phải nhờ vào hơi thở mỏng manh khó phát hiện, Lạc Khuynh Hoàng đã nghĩ, Quân Khuynh Vũ đã vĩnh viễn rời xa nàng .
Nàng hỏi Tuyết Lạc Y, Quân Khuynh Vũ khi nào sẽ tỉnh.
Tuyết Lạc Y nói, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh.
Nàng gắt gao nắm tay Quân Khuynh Vũ, bao nhiêu việc sinh tử bên cạnh, Quân Khuynh Vũ luôn nói với nàng, không có việc gì. Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai trơ mắt nhìn đối phương đối mặt với cái chết, so với chính mình đối mặt còn đáng sợ mà tuyệt vọng hơn gấp bội lần.
Cho dù nàng không ngừng nói với chính mình, không có việc gì. Nhưng cái loại tuyệt vọng cùng kỳ vọng giao triền thống khổ này vẫn dày vò nàng, từng chút từng chút một.
Nàng cứ như vậy ngã ngồi trước giường Quân Khuynh Vũ, rốt cuộc nghe không thấy, cũng nhìn không thấy, gắt gao nhìn đôi mắt nhắm chặt của Quân Khuynh Vũ. Nàng hy vọng trong nháy mắt hắn mở mắt ra, có thể lập tức nhìn thấy nàng.
Liễu Tư Triệt cùng Lạc Vân Chỉ vẫn bồi tại bên người, cũng khuyên bảo Lạc Khuynh Hoàng ăn chút cơm, miễn cho mệt suy sụp thân mình, nhưng Lạc Khuynh Hoàng lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, ngồi bên giường suốt cả một ngày.
Đôi mắt Quân Khuynh Vũ vẫn nhắm, không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại, ngay cả Tuyết Lạc Y cũng thúc thủ vô sách. Mà màn đêm cũng đã nặng nề buông xuống, tiểu Quân Lạc bị Lạc Vân Chỉ dẫn đến bên người Lạc Khuynh Hoàng.
“Mẫu thân, người làm sao vậy? Vì sao không để ý tới Lạc Nhi ? Mẫu thân không cần Lạc Nhi sao?" Quân Lạc lôi kéo ống tay áo Lạc Khuynh Hoàng, nãi thanh nãi khí nói.
Lạc Vân Chỉ nói để cho Quân Lạc tới khuyên Lạc Khuynh Hoàng ăn cơm, nhưng không có nói cho Quân Lạc biết, Quân Khuynh Vũ giờ phút này sinh tử không rõ, tiểu Quân Lạc hoàn toàn không biết sao lại thế này, hắn chỉ nghĩ Quân Khuynh Vũ đang ngủ, mà mẫu thân lại chỉ nhìn phụ thân ngủ mà không để ý tới hắn. Không khỏi có chút ủy khuất lôi kéo Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ rốt cục có một vết rách, nàng chậm rãi, nhẹ nhàng đem ánh mắt dời đến đây, nhìn thiên hạ nho nhỏ đứng bên người, ôm Quân Lạc, thất thanh khóc rống lên, như một đứa nhỏ bất lực, ôm Quân Lạc, “Lạc Nhi! Lạc Nhi của mẹ! Mẹ nên làm cái gì bây giờ? Mẹ thật sự sợ, sợ cha con rốt cuộc sẽ không tỉnh lại nữa. Hiện tại mẹ mới hiểu được, cha con lúc thủ bên mẹ trongthời khắc sinh tử, là cỡ nào tuyệt vọng ."
Quân Lạc bị cái ôm thình lình cùng nước mắt của Lạc Khuynh Hoàng làm cho hoảng sợ, nhưng bé từ nhỏ đã trí tuệ hơn người, ngay cả Lạc Khuynh Hoàng không nói rõ, bé cũng hiểu được, cha không phải đang ngủ, mà là vì nguyên nhân nào đó, có khả năng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Lạc Khuynh Hoàng buông Quân Lạc ra, kéo Quân Lạc đến bên người Quân Khuynh Vũ, nghẹn ngào nói, “Vũ, chàng đừng ngủ nữa. Chàng đáp ứng ta, chàng sinh ta sinh, vì sao chàng lại không giữ lời? Chàng mở to mắt ra nhìn ta, nhìn Lạc Nhi a!"
Quân Lạc bị Lạc Khuynh Hoàng kéo đến bên người Quân Khuynh Vũ, nhìn Quân Khuynh Vũ, phụ thân luôn mang ý cười, luôn mặt ngoài tức giận kỳ thật lại đau tiếc nhìn bé, chẳng lẽ thật sự rốt cuộc sẽ không tỉnh lại, chẳng lẽ thật sự vĩnh viễn rời xa mẫu thân?
Ý thức được một sự thật như vậy, Quân Lạc cũng đột nhiên oa một tiếng khóc lên, nước mắt làm ướt lông mi thật dài của Quân Lạc, làm cho khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của bé ướt nhẹp, bé một bên khóc một bên lấy tay nhỏ bé đẩy đẩy Quân Khuynh Vũ, khóc không thành tiếng nói, “Phụ thân mau tỉnh lại, Lạc Nhi về sau không bao giờ bướng bỉnh nữa, phụ thân đừng bỏ rơi Lạc Nhi."
Đứng ở một bên, Liễu Tư Triệt, Lạc Vân Chỉ, Lăng Cảnh Lan còn có Tuyết Lạc Y, thậm chí là lạnh lùng đao khách Chi Bằng, hốc mắt đều có chút ướt át.
Ngay tại thời điểm bọn họ thương xót cùng khổ sở, bọn họ lại thấy được một chuyện bất khả tư nghị.
Thấy một màn như vậy, ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Lạc cũng ngừng khóc, nhìn Quân Khuynh Vũ. Một đầu tóc đen của Quân Khuynh Vũ tấc tấc biến thành màu trắng, trong nháy mắt, biến thành một đầu tóc bạc.
Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhìn tóc Quân Khuynh Vũ biến trắng, thật lâu không nói nên lời, mà Tuyết Lạc Y là người đầu tiên phản ứng, thay Quân Khuynh Vũ bắt mạch, trên mặt nàng lộ ra sắc mặt vui mừng, cười nói, “Đừng khóc đừng khóc! Độc giải rồi, hắn không có việc gì!"
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút kinh hỉ, nắm tay Quân Khuynh Vũ càng chặt. Kiếp trước nàng cũng từng tóc đen biến đầu bạc, nhưng là sai phó cuồng dại, kiếp này, trời xanh khiến nàng gặp gỡ Quân Khuynh Vũ, nàng nhất định không phụ quân tâm.
Quân Khuynh Vũ rốt cục tỉnh lại sau ba ngày. Vừa tỉnh lại đây, hắn liền ôm lấy tà mị ý cười, giữ chặt tay tiểu Quân Lạc, nhíu mày cười nói, “Nghe nói Lạc Nhi của chúng ta vì phụ thân khóc nhè?"
Tiểu Quân Lạc bị Quân Khuynh Vũ ôm vào trong ngực, khóe môi cũng gợi lên ý cười, phụ thân bé không có rời đi, thật tốt, nhưng là cái miệng của bé lại không nói như vậy, bé nhìn Quân Khuynh Vũ, bĩu môi, từ từ nói, “Nói bậy, Lạc Nhi là vì thấy mẫu thân khóc, Lạc Nhi mới khóc!"
Quân Khuynh Vũ nhìn đến bộ dáng biến xoay của Quân Lạc, không khỏi gợi lên một chút tươi cười, con vịt con Quân Lạc còn mạnh miệng, tính tình thật đúng là giống Lạc Khuynh Hoàng nha.
Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng vì nguyên nhân thân thể không tốt, ở lại hoàng cung Tây Quyết điều trị nửa tháng mới khởi hành trở lại Cẩm quốc, mà Cẩm quốc cùng Lăng quốc cũng dựa theo hiệp nghị chia đều Tây Quyết, thiên hạ hiện tại phân làm ba, Cẩm quốc, Lăng quốc, Bắc Bộ tạo thành thế chân vạc.
Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng trải qua trận sinh tử này, đối thiên hạ chi tranh càng thêm phai nhạt. Quân Khuynh Vũ cùng Lăng quốc, Bắc Bộ định ra điều ước, nội trong một trăm năm không xâm phạm lẫn nhau. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Lăng quốc cùng Bắc Bộ đều sảng khoái đồng ý, không có chút dị nghị.
Quân Khuynh Vũ lại tiến hành điều chỉnh nội chính Cẩm quốc một chút, tăng cường giảng dạy cho Quân Diệp Hoa, một năm sau, bỏ xuống giang sơn Cẩm quốc, mang theo Lạc Khuynh Hoàng cùng ba đứa nhỏ ly khai hoàng cung, lưu lại một mặt khổ tướng Quân Diệp Hoa kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Quân Diệp Hoa hé ra mặt khổ não nhìn Quân Khuynh Vũ lưu lại thánh chỉ, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, khó trách Quân Khuynh Vũ đối hắn nhiều phiên giảng dạy, nguyên lai từ sớm đã muốn đem sạp này quăng cho hắn, quả nhiên là lão hồ ly.
“Chàng cứ như vậy đem Cẩm quốc quăng cho Diệp Hoa?" Ngồi trên xe ngựa, Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, gợi lên một chút ý cười, nói với Quân Khuynh Vũ.
Khóe môi Quân Khuynh Vũ nhếch lên một tia giảo hoạt tươi cười, bên trong con ngươi đen thẫm mang theo nhiều điểm tính kế tinh quang, từ từ nói, “Ta khổ tâm dạy hắn ba năm, hiện tại là lúc hắn báo sư ân, lại có Tư Triệt ở đấy, Cẩm quốc không loạn được."
“Đáng tiếc ta đã sớm chán ghét chính sự, không muốn lại giao thiệp. Vừa vặn cùng các ngươi tiêu dao giang hồ, Khuynh Vũ không ngại đi?" Thanh âm thanh nhã vô song vang lên ở bên tai, Quân Khuynh Vũ nâng mắt, nhìn đến Liễu Tư Triệt không biết khi nào đã phi thân vào xe ngựa, khóe môi có chút run rẩy, ai nói hắn là hồ ly? Hắn xem Liễu Tư Triệt mới là kẻ tối thâm tàng bất lộ.
Cho dù là tri kỷ hảo hữu, nhưng muốn hắn mang theo tình địch cùng nhau tiêu dao giang hồ, hắn đương nhiên vẫn để ý, hơn nữa là phi thường để ý, kết quả là, một chưởng đánh ra, Liễu Tư Triệt lại như đã sớm đoán được, né tránh một chưởng kia, bất động như núi, từ từ nói, “Bất quá đi cùng một đoạn đường, Khuynh Vũ làm gì nhỏ mọn như vậy?"
Quân Khuynh Vũ bất đắc dĩ cười, đành phải từ bỏ vậy.
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển