Trọng Sinh Đến Nông Gia
Chương 55
Warning: Chương này có cảnh khá nóng, nên bé nào dưới 18 thì tự giác ra ngoài nhé ^^~
Trần Hạ Sinh nhẫn nại nghe lãnh đạo tán dương một phen. Đơn vị của bọn họ chính là làm công tác chính phủ, có một tiểu tử hăng hái làm việc nghĩa như vậy liền tạo ra ảnh hưởng rất tốt đối với đơn vị. Nghe nói còn muốn chọn Trần Hạ Sinh làm cá nhân tiên tiến của đơn vị, cái này đều là nói sau.
Trần Hạ Sinh đế ý nhất chính là một tuần kế tiếp phải sống như thế nào.
Vưu Kim Liên từ nhà chạy đến bệnh viện, nhìn kỹ vết thương trên mặt và sau lưng Trần Hạ Sinh xong, trước mắt vài câu, sau đó lại vỗ vỗ bả vai Trần Hạ Sinh, trong mắt lại không có chút trách cứ nào.
Vưu Kim Liên nói: “Được rồi, mẹ ở đây cũng khá lâu rồi, phải quay lại giúp cậu hai làm việc thôi, hai người trẻ tuổi các con tự lo liệu, mẹ mặc kệ."
Dừng một chút lại dặn dò: “Hoa Nha, con sắp đi học cũng đừng quên đặt vé, để anh con cùng con đến Bắc Kinh. Lúc đi cũng mua cho mẹ một vé, mẹ đi cùng các con."
Thẩm Thiên Úc đồng ý, “Vâng."
Vết thương của Trần Hạ Sinh không nghiêm trọng, lúc chiều làm kiểm tra, tiêm phòng uốn ván xong cũng không cần nằm viện mà cùng Thẩm Thiên Úc về nhà. Vưu Kim Liên ngay hôm đó liền mua vé tàu, chuẩn bị rời đi, để Thẩm Thiên Úc đưa cô ra ga.
Vưu Kim Liên dịu dàng nhìn con trai, vốn định nói rất nhiều nhưng lại cảm giác hắn đã trưởng thành, đã cao như vậy, hiểu biết còn nhiều hơn cô, còn quản hắn làm gì đâu.
“…"
Vưu Kim Liên cuối cùng thì cũng không nói gì, chỉ ôm lấy cánh tay Thẩm Thiên Úc, xoa khóe mắt đỏ hoe, đi lên xe lửa.
Vào lúc đêm hai người ngủ chung một giường, bởi vì trên lưng Trần Hạ Sinh có thương tích, Thẩm Thiên Úc không cho anh tắm rửa, dưới sự kiên trì của Trần Hạ Sinh, hai người chỉ hôn hôn sờ sờ, không có làm đến bước cuối.
Trần Hạ Sinh kích động phát run, kề sát hôn cằm Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc đè lại anh, không ngừng vặn vẹo, khàn giọng nói.
“Đừng nháo, đụng nữa em tuột quần anh giờ."
Trần Hạ Sinh lúc này mới dừng lại, có điều lại ngửa đầu muốn hôn hắn.
Bọn họ đều là những người trên dưới hai mươi tuổi, không chịu được trêu chọc, Thẩm Thiên Úc ôm eo anh thật chặt, đầu lưỡi thám hiểm trong miệng Trần Hạ Sinh, dùng đầu gối đụngchạm hạ thể lộ ra của Trần Hạ Sinh.
Khi miệng lưỡi hai người tách ra, Thẩm Thiên Úc nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt, hắn cũng động tình, tay phát run, không tự chủ được cúi xuống, dùng lực xoa nắn cái mông của Trần Hạ Sinh, ấn vào địa phương cứng rắn của mình.
“…Em thực sự không ghét bỏ anh." Thẩm Thiên Úc đến gần bên tai Trần Hạ Sinh, nói “Hay là hôm nay chúng ta làm đi."
“Đừng, hôm nay anh chưa rửa sạch phía sau. Bọn họ nói nếu không làm trơn tốt, em sẽ không vào được…" Trần Hạ Sinh cúi đầu, nhìn chỗ cứng lên của Thẩm Thiên Úc, nói “Anh ngậm giúp em."
Thẩm Thiên Úc không lên tiếng, mắt thấy Trần Hạ Sinh chậm rãi trượt xuống, quỳ gối giữa hai chân mình, không chút do dự kéo khóa quần của hắn, tìm đến chỗ đó, sờ soạng hai cái rồi nuốt vào.
Động tác của anh không thuần thục nhưng lại ngậm rất sâu, mỗi lần đều đụng đến sâu trong miệng, còn lại liếm liếm thử.
Thẩm Thiên Úc cảm giác là anh rất khó chịu liền rút ra khỏi miệng anh, nói:
“Hay là dùng chân đi."
Trần Hạ Sinh hít một hơi, nuốt nước miếng vừa rồi chưa kịp nuốt, gật đầu nói: “Được."
Thẩm Thiên Úc đem người Trần Hạ Sinh thành tư thế nằm sấp, kéo quần lót anh xuống liền nhìn thấy anh thuận theo khép chân lại, chờ đợi Thẩm Thiên Úc tiến vào.
Thẩm Thiên Úc đi vào hoạt động vài cái, lại rút ra, lấy kem dưỡng da bên cạnh mở ra bôi lên đùi Trần Hạ Sinh sau đó động tiếng.
Nhưng kem dưỡng da rất trơn, Thẩm Thiên Úc lộng vài chục cái xong cảm giác không thoải mái, Trần Hạ Sinh muốn đến phòng tắm lấy trơn tề, Thẩm Thiên Úc cự tuyệt, cuối cùng anh lấy tay giúp hắn ra.
Sau đó Trần Hạ Sinh ghé vào trên giường, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Lần tới chúng ta làm thật đi, em tiến vào."
“Ừ." Thẩm Thiên Úc nằm ngửa ra giường, dùng mu bàn tay che mắt, nói: “Chờ vết thương sau lưng của anh khỏi đã. Không thì chỉ có thể tiến vào từ phía sau – em muốn nhìn mặt của anh."
Vào lúc sáng sớm một tuần sau Trần Hạ Sinh đi làm, Thẩm Thiên Úc nhận được tin nhắn của anh. Anh báo cho Thẩm Thiên Úc tên một địa chỉ nhà nghỉ, bảo hắn nhanh đến.
Thẩm Thiên Úc trong lòng vừa động đã hiểu anh có ý gì, nghĩ nghĩ liền trả lời:
“Chờ em."
Hắn sợ ga giường nhà nghỉ không sạch sẽ liền tự mang cái ở nhà đi, đặt vào trong ba lô, lại đội mũ, cước bộ thoải mái đi ra ngoài.
Nhà nghỉ kia cách nhà họ khá ra, ngồi xe gần nửa giờ. Thẩm Thiên Úc dựa vào địa chỉ Trần Hạ Sinh gửi đến mới tìm được chỗ kia.
Nhà nghỉ không lớn nhưng nhìn cũng khá sang trọng, cũng không biết tại sao Trần Hạ Sinh lại chọn chỗ như vậy.
Thẩm Thiên Úc đi đến phòng, ấn chuông cửa, trong phòng liền truyền ra âm thanh thất thố của Trần Hạ Sinh, một lát im lặng, anh đi dép lê ra mở cửa.
Trần Hạ Sinh không mặt áo, chỉ mặc một cái quần lót màu trắng, vừa thấy Thẩm Thiên Úc đến liền nhanh chóng kéo hắn vào, nói:
“Sao lại đến châm thế?"
“Ách, chỗ nào có chút xa. Em đợi xe bus tận mười phút."
“…Vì sao không gọi xe?"
“Bên chỗ chúng ta có taxi sao?"
“Uhm." Trần Hạ Sinh đóng cửa lại, liếc mắt thấy Thẩm Thiên Úc mở ba lô, mở ra liền thấy ga giường mới nhà bọn họ.
Trần Hạ Sinh có chút ngượng ngùng, cúi đầu:
“Em tới muộn quá, trơn tề hỏng hết rồi. Để anh làm lại, em trải giường ra trước đi vậy."
Thẩm Thiên Úc gật đầu, vừa nhìn thấy ga giường nhà nghỉ cũng khá sạch sẽ nhưng để đề phòng thì cứ trải một lớp nhà mình lên.
Động tác Thẩm Thiên Úc nhanh nhẹn một lát liền xong. Thấy Trần Hạ Sinh đóng cửa phòng tắm đến giờ vẫn chưa ra. Hắn liền đến trước cửa phòng tắm, cầm tay nắm nhấn một cái, phát hiện cửa không có khóa.
Sau đó Thẩm Thiên Úc liền nhìn thấy Trần Hạ Sinh đầy mặt kinh ngạc, ngón tay còn đặt ở nơi đó, vừa thấy Thẩm Thiên Úc liền nhanh như cắt buông tay, xấu hổ, “Em… em…" lắp bắp mãi không ra lời.
Trên tay anh còn dính trơn tề, buông tay xuống liền nhỏ theo đầu ngón tay. Trần Hạ Sinh xấu hổ không thôi, quay đầu không nhìn mặt Thẩm Thiên Úc, mở vòi nước muốn xả hết thứ trên tay xuống.
Anh vốn mặc quần lót màu trắng, vừa rồi cởi ra một chút, hiện tại bước đi liền bị trượt xuống đầu gối. Trần Hạ Sinh hơi xoay người, xấu hổ muốn độn thổ, còn chưa kịp kéo lên thì bị Thẩm Thiên Úc giữ tay, mạnh mẽ kéo ra ngoài phòng tắm.
Thẩm Thiên Úc kéo Trần Hạ Sinh đến giường. trong lúc cái quần lót kia vẫn vắt vẻo trên đùi, anh muốn dừng lại kéo lên nhưng Thẩm Thiên Úc đi nhanh quá, anh căn bản không có thời gian phản ứng thì đã đến bên giường.
Trần Hạ Sinh cảm giác trước mặt choáng một cái, trần nhà liền ở trước mắt. Anh bị Thẩm Thiên Úc đặt trên giường, hai người dán lại rất gần,hô hấp đều phun lên mặt đối phương.
Sau đó bọn họ hôn nhau. Tóc Trần Hạ Sinh rất dày, Thẩm Thiên Úc có thể đem tay toàn bộ vùi vào gáy anh, đè đầu anh, buộc anh phải ngẩng lên tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Hai nam nhân hôn cũng không mềm mại, thậm chí mạnh mẽ. Trong chốc lát, bọn họ đều thở gấp, lại không ai chủ động rời đi. Trần Hạ Sinh bị đặt ở dưới đã là cố gắng hết sức. Vết thương sau lưng anh đã tốt, nhưng dưới vận động kịch liệt như vậy, chạm vào miệng vết thương khiến anh có chút đau đổ mồ hôi.
Anh không thở nổi liền há miệng tùy Thẩm Thiên Úc tiến quân thần tốc. tay Thẩm Thiên Úc xuống dưới, vuốt ve mông anh, sau đó kéo quần lót kẹp trên đùi anh xuống, nâng chân anh lên.
“Xoay qua." Thanh âm Thẩm Thiên Úc có điềm khàn. Hắn cũng là lần đầu tiên cùng người khác làm chuyện thân mật như vậy, đương nhiên khẩn trương, tay cũng run lên, “Em giúp anh làm trơn.
Trần Hạ Sinh cảm giác vô cùng xấu hổ nha, vừa nghe lời này đành thuận theo ghé vào trên giường, lấy đầu gối cùng khuỷu tay chống đỡ, cửa sau mở rộng để Thẩm Thiên Úc tiện hành động.
Vừa đến nhà nghỉ, Trần Hạ Sinh đã làm công tác vệ sinh, sau đó bôi trơn rất nhiều, sau đó vì đợi lâu quá nên lại lấy hết ra, vốn định làm lại thì đúng lúc đó Thẩm Thiên Úc đến.
Hiện tại mặt sau Trần Hạ Sinh không có chút trơn tề, đều là nước cùng mồ hôi, bởi vì khẩn trương mà không ngừng co chặt.
Tay Thẩm Thiên Úc đụng đến khe hở giữa hai mông, ngón tay dính trơn tề, chậm rãi tiến vào trong. Chỗ đó rất chặt, ngay từ đầu hắn tiến vào nên kháng cự, ngay cả một ngón cũng tắc không vào được, vì thế Trần Hạ Sinh bắt đầu thả lỏng, phát ra âm thanh khó nhịn, mặc cho Thẩm Thiên Úc tiến vào.
Anh đã tự làm trơn, nhưng cảm giác khi Thẩm Thiên Úc đụng tới không giống như vậy. Mới chỉ là bị hắn nhìn chằm chằm, Thẩm Thiên Úc đã có khoái cảm đến hít thở không thông.
Trên tay Thẩm Thiên Úc dính trơn tề, cúi xuống ôm eo dẻo dai của Trần Hạ Sinh, ngưng mắt nhìn vết sẹo trên lưng Trần Hạ Sinh.
Vết sẹo kia giống như vết trên mặt anh, đã trở nên rất nhạt. Lúc thấy vết thương này Thẩm Thiên Úc còn nhảy dựng lên. Đó là từ vai trái của Trần Hạ Sinh xẹt qua xương sườn, eo trái có một vết thương rất dài, thoạt nhìn như lưng Trần Hạ Sinh bị chia làm hai nửa, vô cùng kinh tâm động phách.
Thẩm Thiên Úc nhịn không được hôn lên miệng vết thương, sau đó hung hăng cắn lên vai trái của anh, sau đó hôn dọc theo vết thương từng chút một, hôn đến khiến Trần Hạ Sinh phát run.
Thẩm Thiên Úc đi vào có chút khó khăn. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên của Trần Hạ Sinh, muốn đi vào thực không dễ dàng. Thẩm Thiên Úc đỡ eo Trần Hạ Sinh để anh tự ngồi xuống. Trần Hạ Sinh ngồi thật vất vả, anh ngẩng đầu cao lên, gân xanh trên cổ đều nổi lên, lỗ tai hồng thành một mảnh, giống như đau, lại giống như thích.
Anh gian nan thở dốc, nhưng lộng thế nào cũng không đi vào được, tay sờ sờ xuống dưới, phát hiện mới chỉ có một chút đi vào. Loại xâm nhập này khiến anh hít thở không thông, tường thịt chưa từng bị người khác xem qua như thế nào cũng không chịu mở ra, gắt gao ngậm chặt.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thiên Úc đè lại eo Trần Hạ Sinh, dùng lực hướng lên, đem toàn bộ vùi vào thân thể anh.
“…A!a…" Trần Hạ Sinh hô to một tiếng, ôm chặt cổ Thẩm Thiên Úc, cầu xin nói: “Chậm một chút… đợi đã…"
Thẩm Thiên Úc đỡ eo anh không nói chuyện, nâng anh lên một chút, lúc anh đang nhẹ nhàng thở ra thì lại đâm vào. (Gió: Thằng công nào cũng như nhau thôi, cho dù ban đầu nó có tiểu bạch đến đâu =.= cuối cùng là vẫn khiến tiểu thụ kêu ngừng mà không được >"<)
“Đừng! Quá sâu… a…"
Trần Hạ Sinh khó khăn hít thở, cảm giác bị sau sắp liệt, không phải đau, chính là quá đầy, cái cảm giác này so với đau đớn thì còn khó chịu hơn.
Thẩm Thiên Úc hôn lên cổ anh, ngậm hầu kết anh, nghe anh khàn khàn rên rỉ, dừng một chút rồi động lên.
Trần Hạ Sinh cảm giác một khối lửa nóng đâm vào trong cơ thể mình, anh nhịn xuống, sau đó không nhịn được nữa mà hô lên, tần suất giống y như lúc Thẩm Thiên Úc đâm vào anh.
Sau không biết đâm tới nơi nào, Trần Hạ Sinh run mạnh, cắn răng thích ứng cảm giác kỳ quái này, dùng lực ôm cổ Thẩm Thiên Úc.
Trong lúc Trần Hạ Sinh bị biến thành không cầm giữ được mà ưỡn ngực, Thẩm Thiên Úc cúi đầu ngậm lấy đầu vú đứng tẳng, đồng thời dùng tay nắm lấy d*** v** đứng thẳng của Trần Hạ Sinh, tốc độ ma sát lớn hơn. Chính mình còn chưa bắn ra,Trần Hạ Sinh ngược lại run run bắn ra thật nhiều.
Trần Hạ Sinh nhẫn nại nghe lãnh đạo tán dương một phen. Đơn vị của bọn họ chính là làm công tác chính phủ, có một tiểu tử hăng hái làm việc nghĩa như vậy liền tạo ra ảnh hưởng rất tốt đối với đơn vị. Nghe nói còn muốn chọn Trần Hạ Sinh làm cá nhân tiên tiến của đơn vị, cái này đều là nói sau.
Trần Hạ Sinh đế ý nhất chính là một tuần kế tiếp phải sống như thế nào.
Vưu Kim Liên từ nhà chạy đến bệnh viện, nhìn kỹ vết thương trên mặt và sau lưng Trần Hạ Sinh xong, trước mắt vài câu, sau đó lại vỗ vỗ bả vai Trần Hạ Sinh, trong mắt lại không có chút trách cứ nào.
Vưu Kim Liên nói: “Được rồi, mẹ ở đây cũng khá lâu rồi, phải quay lại giúp cậu hai làm việc thôi, hai người trẻ tuổi các con tự lo liệu, mẹ mặc kệ."
Dừng một chút lại dặn dò: “Hoa Nha, con sắp đi học cũng đừng quên đặt vé, để anh con cùng con đến Bắc Kinh. Lúc đi cũng mua cho mẹ một vé, mẹ đi cùng các con."
Thẩm Thiên Úc đồng ý, “Vâng."
Vết thương của Trần Hạ Sinh không nghiêm trọng, lúc chiều làm kiểm tra, tiêm phòng uốn ván xong cũng không cần nằm viện mà cùng Thẩm Thiên Úc về nhà. Vưu Kim Liên ngay hôm đó liền mua vé tàu, chuẩn bị rời đi, để Thẩm Thiên Úc đưa cô ra ga.
Vưu Kim Liên dịu dàng nhìn con trai, vốn định nói rất nhiều nhưng lại cảm giác hắn đã trưởng thành, đã cao như vậy, hiểu biết còn nhiều hơn cô, còn quản hắn làm gì đâu.
“…"
Vưu Kim Liên cuối cùng thì cũng không nói gì, chỉ ôm lấy cánh tay Thẩm Thiên Úc, xoa khóe mắt đỏ hoe, đi lên xe lửa.
Vào lúc đêm hai người ngủ chung một giường, bởi vì trên lưng Trần Hạ Sinh có thương tích, Thẩm Thiên Úc không cho anh tắm rửa, dưới sự kiên trì của Trần Hạ Sinh, hai người chỉ hôn hôn sờ sờ, không có làm đến bước cuối.
Trần Hạ Sinh kích động phát run, kề sát hôn cằm Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc đè lại anh, không ngừng vặn vẹo, khàn giọng nói.
“Đừng nháo, đụng nữa em tuột quần anh giờ."
Trần Hạ Sinh lúc này mới dừng lại, có điều lại ngửa đầu muốn hôn hắn.
Bọn họ đều là những người trên dưới hai mươi tuổi, không chịu được trêu chọc, Thẩm Thiên Úc ôm eo anh thật chặt, đầu lưỡi thám hiểm trong miệng Trần Hạ Sinh, dùng đầu gối đụngchạm hạ thể lộ ra của Trần Hạ Sinh.
Khi miệng lưỡi hai người tách ra, Thẩm Thiên Úc nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt, hắn cũng động tình, tay phát run, không tự chủ được cúi xuống, dùng lực xoa nắn cái mông của Trần Hạ Sinh, ấn vào địa phương cứng rắn của mình.
“…Em thực sự không ghét bỏ anh." Thẩm Thiên Úc đến gần bên tai Trần Hạ Sinh, nói “Hay là hôm nay chúng ta làm đi."
“Đừng, hôm nay anh chưa rửa sạch phía sau. Bọn họ nói nếu không làm trơn tốt, em sẽ không vào được…" Trần Hạ Sinh cúi đầu, nhìn chỗ cứng lên của Thẩm Thiên Úc, nói “Anh ngậm giúp em."
Thẩm Thiên Úc không lên tiếng, mắt thấy Trần Hạ Sinh chậm rãi trượt xuống, quỳ gối giữa hai chân mình, không chút do dự kéo khóa quần của hắn, tìm đến chỗ đó, sờ soạng hai cái rồi nuốt vào.
Động tác của anh không thuần thục nhưng lại ngậm rất sâu, mỗi lần đều đụng đến sâu trong miệng, còn lại liếm liếm thử.
Thẩm Thiên Úc cảm giác là anh rất khó chịu liền rút ra khỏi miệng anh, nói:
“Hay là dùng chân đi."
Trần Hạ Sinh hít một hơi, nuốt nước miếng vừa rồi chưa kịp nuốt, gật đầu nói: “Được."
Thẩm Thiên Úc đem người Trần Hạ Sinh thành tư thế nằm sấp, kéo quần lót anh xuống liền nhìn thấy anh thuận theo khép chân lại, chờ đợi Thẩm Thiên Úc tiến vào.
Thẩm Thiên Úc đi vào hoạt động vài cái, lại rút ra, lấy kem dưỡng da bên cạnh mở ra bôi lên đùi Trần Hạ Sinh sau đó động tiếng.
Nhưng kem dưỡng da rất trơn, Thẩm Thiên Úc lộng vài chục cái xong cảm giác không thoải mái, Trần Hạ Sinh muốn đến phòng tắm lấy trơn tề, Thẩm Thiên Úc cự tuyệt, cuối cùng anh lấy tay giúp hắn ra.
Sau đó Trần Hạ Sinh ghé vào trên giường, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Lần tới chúng ta làm thật đi, em tiến vào."
“Ừ." Thẩm Thiên Úc nằm ngửa ra giường, dùng mu bàn tay che mắt, nói: “Chờ vết thương sau lưng của anh khỏi đã. Không thì chỉ có thể tiến vào từ phía sau – em muốn nhìn mặt của anh."
Vào lúc sáng sớm một tuần sau Trần Hạ Sinh đi làm, Thẩm Thiên Úc nhận được tin nhắn của anh. Anh báo cho Thẩm Thiên Úc tên một địa chỉ nhà nghỉ, bảo hắn nhanh đến.
Thẩm Thiên Úc trong lòng vừa động đã hiểu anh có ý gì, nghĩ nghĩ liền trả lời:
“Chờ em."
Hắn sợ ga giường nhà nghỉ không sạch sẽ liền tự mang cái ở nhà đi, đặt vào trong ba lô, lại đội mũ, cước bộ thoải mái đi ra ngoài.
Nhà nghỉ kia cách nhà họ khá ra, ngồi xe gần nửa giờ. Thẩm Thiên Úc dựa vào địa chỉ Trần Hạ Sinh gửi đến mới tìm được chỗ kia.
Nhà nghỉ không lớn nhưng nhìn cũng khá sang trọng, cũng không biết tại sao Trần Hạ Sinh lại chọn chỗ như vậy.
Thẩm Thiên Úc đi đến phòng, ấn chuông cửa, trong phòng liền truyền ra âm thanh thất thố của Trần Hạ Sinh, một lát im lặng, anh đi dép lê ra mở cửa.
Trần Hạ Sinh không mặt áo, chỉ mặc một cái quần lót màu trắng, vừa thấy Thẩm Thiên Úc đến liền nhanh chóng kéo hắn vào, nói:
“Sao lại đến châm thế?"
“Ách, chỗ nào có chút xa. Em đợi xe bus tận mười phút."
“…Vì sao không gọi xe?"
“Bên chỗ chúng ta có taxi sao?"
“Uhm." Trần Hạ Sinh đóng cửa lại, liếc mắt thấy Thẩm Thiên Úc mở ba lô, mở ra liền thấy ga giường mới nhà bọn họ.
Trần Hạ Sinh có chút ngượng ngùng, cúi đầu:
“Em tới muộn quá, trơn tề hỏng hết rồi. Để anh làm lại, em trải giường ra trước đi vậy."
Thẩm Thiên Úc gật đầu, vừa nhìn thấy ga giường nhà nghỉ cũng khá sạch sẽ nhưng để đề phòng thì cứ trải một lớp nhà mình lên.
Động tác Thẩm Thiên Úc nhanh nhẹn một lát liền xong. Thấy Trần Hạ Sinh đóng cửa phòng tắm đến giờ vẫn chưa ra. Hắn liền đến trước cửa phòng tắm, cầm tay nắm nhấn một cái, phát hiện cửa không có khóa.
Sau đó Thẩm Thiên Úc liền nhìn thấy Trần Hạ Sinh đầy mặt kinh ngạc, ngón tay còn đặt ở nơi đó, vừa thấy Thẩm Thiên Úc liền nhanh như cắt buông tay, xấu hổ, “Em… em…" lắp bắp mãi không ra lời.
Trên tay anh còn dính trơn tề, buông tay xuống liền nhỏ theo đầu ngón tay. Trần Hạ Sinh xấu hổ không thôi, quay đầu không nhìn mặt Thẩm Thiên Úc, mở vòi nước muốn xả hết thứ trên tay xuống.
Anh vốn mặc quần lót màu trắng, vừa rồi cởi ra một chút, hiện tại bước đi liền bị trượt xuống đầu gối. Trần Hạ Sinh hơi xoay người, xấu hổ muốn độn thổ, còn chưa kịp kéo lên thì bị Thẩm Thiên Úc giữ tay, mạnh mẽ kéo ra ngoài phòng tắm.
Thẩm Thiên Úc kéo Trần Hạ Sinh đến giường. trong lúc cái quần lót kia vẫn vắt vẻo trên đùi, anh muốn dừng lại kéo lên nhưng Thẩm Thiên Úc đi nhanh quá, anh căn bản không có thời gian phản ứng thì đã đến bên giường.
Trần Hạ Sinh cảm giác trước mặt choáng một cái, trần nhà liền ở trước mắt. Anh bị Thẩm Thiên Úc đặt trên giường, hai người dán lại rất gần,hô hấp đều phun lên mặt đối phương.
Sau đó bọn họ hôn nhau. Tóc Trần Hạ Sinh rất dày, Thẩm Thiên Úc có thể đem tay toàn bộ vùi vào gáy anh, đè đầu anh, buộc anh phải ngẩng lên tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Hai nam nhân hôn cũng không mềm mại, thậm chí mạnh mẽ. Trong chốc lát, bọn họ đều thở gấp, lại không ai chủ động rời đi. Trần Hạ Sinh bị đặt ở dưới đã là cố gắng hết sức. Vết thương sau lưng anh đã tốt, nhưng dưới vận động kịch liệt như vậy, chạm vào miệng vết thương khiến anh có chút đau đổ mồ hôi.
Anh không thở nổi liền há miệng tùy Thẩm Thiên Úc tiến quân thần tốc. tay Thẩm Thiên Úc xuống dưới, vuốt ve mông anh, sau đó kéo quần lót kẹp trên đùi anh xuống, nâng chân anh lên.
“Xoay qua." Thanh âm Thẩm Thiên Úc có điềm khàn. Hắn cũng là lần đầu tiên cùng người khác làm chuyện thân mật như vậy, đương nhiên khẩn trương, tay cũng run lên, “Em giúp anh làm trơn.
Trần Hạ Sinh cảm giác vô cùng xấu hổ nha, vừa nghe lời này đành thuận theo ghé vào trên giường, lấy đầu gối cùng khuỷu tay chống đỡ, cửa sau mở rộng để Thẩm Thiên Úc tiện hành động.
Vừa đến nhà nghỉ, Trần Hạ Sinh đã làm công tác vệ sinh, sau đó bôi trơn rất nhiều, sau đó vì đợi lâu quá nên lại lấy hết ra, vốn định làm lại thì đúng lúc đó Thẩm Thiên Úc đến.
Hiện tại mặt sau Trần Hạ Sinh không có chút trơn tề, đều là nước cùng mồ hôi, bởi vì khẩn trương mà không ngừng co chặt.
Tay Thẩm Thiên Úc đụng đến khe hở giữa hai mông, ngón tay dính trơn tề, chậm rãi tiến vào trong. Chỗ đó rất chặt, ngay từ đầu hắn tiến vào nên kháng cự, ngay cả một ngón cũng tắc không vào được, vì thế Trần Hạ Sinh bắt đầu thả lỏng, phát ra âm thanh khó nhịn, mặc cho Thẩm Thiên Úc tiến vào.
Anh đã tự làm trơn, nhưng cảm giác khi Thẩm Thiên Úc đụng tới không giống như vậy. Mới chỉ là bị hắn nhìn chằm chằm, Thẩm Thiên Úc đã có khoái cảm đến hít thở không thông.
Trên tay Thẩm Thiên Úc dính trơn tề, cúi xuống ôm eo dẻo dai của Trần Hạ Sinh, ngưng mắt nhìn vết sẹo trên lưng Trần Hạ Sinh.
Vết sẹo kia giống như vết trên mặt anh, đã trở nên rất nhạt. Lúc thấy vết thương này Thẩm Thiên Úc còn nhảy dựng lên. Đó là từ vai trái của Trần Hạ Sinh xẹt qua xương sườn, eo trái có một vết thương rất dài, thoạt nhìn như lưng Trần Hạ Sinh bị chia làm hai nửa, vô cùng kinh tâm động phách.
Thẩm Thiên Úc nhịn không được hôn lên miệng vết thương, sau đó hung hăng cắn lên vai trái của anh, sau đó hôn dọc theo vết thương từng chút một, hôn đến khiến Trần Hạ Sinh phát run.
Thẩm Thiên Úc đi vào có chút khó khăn. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên của Trần Hạ Sinh, muốn đi vào thực không dễ dàng. Thẩm Thiên Úc đỡ eo Trần Hạ Sinh để anh tự ngồi xuống. Trần Hạ Sinh ngồi thật vất vả, anh ngẩng đầu cao lên, gân xanh trên cổ đều nổi lên, lỗ tai hồng thành một mảnh, giống như đau, lại giống như thích.
Anh gian nan thở dốc, nhưng lộng thế nào cũng không đi vào được, tay sờ sờ xuống dưới, phát hiện mới chỉ có một chút đi vào. Loại xâm nhập này khiến anh hít thở không thông, tường thịt chưa từng bị người khác xem qua như thế nào cũng không chịu mở ra, gắt gao ngậm chặt.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thiên Úc đè lại eo Trần Hạ Sinh, dùng lực hướng lên, đem toàn bộ vùi vào thân thể anh.
“…A!a…" Trần Hạ Sinh hô to một tiếng, ôm chặt cổ Thẩm Thiên Úc, cầu xin nói: “Chậm một chút… đợi đã…"
Thẩm Thiên Úc đỡ eo anh không nói chuyện, nâng anh lên một chút, lúc anh đang nhẹ nhàng thở ra thì lại đâm vào. (Gió: Thằng công nào cũng như nhau thôi, cho dù ban đầu nó có tiểu bạch đến đâu =.= cuối cùng là vẫn khiến tiểu thụ kêu ngừng mà không được >"<)
“Đừng! Quá sâu… a…"
Trần Hạ Sinh khó khăn hít thở, cảm giác bị sau sắp liệt, không phải đau, chính là quá đầy, cái cảm giác này so với đau đớn thì còn khó chịu hơn.
Thẩm Thiên Úc hôn lên cổ anh, ngậm hầu kết anh, nghe anh khàn khàn rên rỉ, dừng một chút rồi động lên.
Trần Hạ Sinh cảm giác một khối lửa nóng đâm vào trong cơ thể mình, anh nhịn xuống, sau đó không nhịn được nữa mà hô lên, tần suất giống y như lúc Thẩm Thiên Úc đâm vào anh.
Sau không biết đâm tới nơi nào, Trần Hạ Sinh run mạnh, cắn răng thích ứng cảm giác kỳ quái này, dùng lực ôm cổ Thẩm Thiên Úc.
Trong lúc Trần Hạ Sinh bị biến thành không cầm giữ được mà ưỡn ngực, Thẩm Thiên Úc cúi đầu ngậm lấy đầu vú đứng tẳng, đồng thời dùng tay nắm lấy d*** v** đứng thẳng của Trần Hạ Sinh, tốc độ ma sát lớn hơn. Chính mình còn chưa bắn ra,Trần Hạ Sinh ngược lại run run bắn ra thật nhiều.
Tác giả :
Quỷ Sửu