Trọng Sinh Đến Nông Gia
Chương 53
Ngày hôm sau Thẩm Thiên Úc dậy muộn. Mấy đứa trẻ trong thôn hăm hở dắt bò ra ngoài chơi, lưu lại tiếng cười như chuông bạc cùng âm thanh con bò quất đuôi xua đuổi muỗi trên mông.
Nếu không phải bị những tạp âm này đánh thức, Thẩm Thiên Úc còn không biết sẽ ngủ tới khi nào đâu. Hắn nheo lại ánh mắt nhìn ra bên ngoài, bởi vì bên ngoài mặt trời đã lên, hắn nhìn mọi vật đều có chút ánh xanh. Thẩm Thiên Úc bối rối xem xem đồng hồ, không khỏi líu lưỡi, hiện tại đã là hơn chín giờ sáng, cũng không biết vì cái gì trong nhà không ai đánh thức hắn.
Thẩm Thiên Úc vừa gấp lại chăn vừa nghĩ, bây giờ đồng hồ sinh học của hắn một chút cũng không còn, trước mắt đã sắp khai giảng, cần phải nắm chặt thời gian điều chỉnh, nếu không thật khó chấp nhận.
Lúc học trung học mỗi ngày thời gian ngủ của hắn không vượt qua năm giờ, đoạn thời gian đó bị bệnh, ngủ bù nhiều như thế nào cũng cảm thấy không đủ, ngược lại càng ngủ càng mệt mỏi.
Thẩm Thiên Úc ra khỏi phòng, đã thấy Vưu Kim Liên đang ngồi trước bàn đan tất cho mình. Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh hơn bên này, Vưu Kim Liên luôn dùng lông dê tốt nhất tự mình đan tất thật dày cho hắn, Thẩm Thiên Úc trong trường học đã có 5 đôi.
Nghe được tiếng động, Vưu Kim Liên ngẩng đầu, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Dậy rồi? Trong bếp có sữa đậu nành nóng, muốn mẹ lấy cho con không?"
Thẩm Thiên Úc lắc đầu, đi vào trong bếp uống mấy ngụm sữa đậu nành, cầm một cái bánh bao màu vàng làm từ đậu Hà Lan xay ra, vừa đi vừa ăn.
“Anh con đâu?"
“Đi làm rồi." Vưu Kim Liên nói, “Nó vốn muốn gọi con dậy ăn cơm, nhưng mẹ thấy con ngủ rất say, nên nói nó đừng đánh thức con."
“Ân." Thẩm Thiên Úc gật gật đầu, không hỏi nhiều, qua một hồi mới nghĩ đến, “Không đúng, hôm nay là thứ bảy đi?"
“Nha? Hình như là vậy. Có thể hay không đi tăng ca?"
“Sẽ không, lần trước anh ấy đã trực thứ bảy. Văn phòng bọn họ có năm người, lần này đã qua lần trực của anh ấy vào thứ năm." (hình như là mỗi ngày một người trực, anh đã trực vào thứ 7, đến thứ 5 ảnh đã trực tiếp rồi, cho nên bi h ko phải phiên trực của ảnh)
Vưu Kim Liên cũng không hiểu, nghĩ: “Sẽ không là trực thay cho người khác đi? Nhưng nó cũng không nói cùng mẹ, ai nha đứa nhỏ này."
Thẩm Thiên Úc tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không truy cứu, sau khi ăn xong điểm tâm thì cùng Vưu Kim Liên đi chợ mua đồ ăn, giữa lúc nhàn rỗi sẽ gọi điện thoại cho Trần Hạ Sinh.
Bình thường số lần Thẩm Thiên Úc chủ động liên hệ với Trần Hạ Sinh rất ít, bởi vì Trần Hạ Sinh đặc biệt thích dính lấy hắn, có thời gian sẽ gọi điện thoại cho hắn. Nhưng Trần Hạ Sinh dù sao cũng là đi làm, mỗi ngày gọi điện thoại cho hắn ảnh hưởng nhiều không tốt. Trước khi Thẩm Thiên Úc gọi điện thoại còn đang suy xét, lỡ như hiện tại Trần Hạ Sinh đang họp, nhận điện thoại có phải hay không không quá tiện a?
Nghĩ một chút, Thẩm Thiên Úc vẫn là không gọi, chỉ nghĩ thừa dịp thời gian nghỉ trưa sẽ lại gọi điện thoại cho anh.
Mùa hè nên chợ có vẻ thiếu sức sống, mấy người bán hàng cả đám bị nóng đến hai má đỏ bừng, nhìn thấy có người đi qua vẫn ỉu xìu. Vưu Kim Liên mua một bó rau cần, cùng khá nhiều giá (giá mọc từ đậu xanh ấy). Nửa năm nay thân thể Thẩm Thiên Úc khôi phục rất tốt, sớm đã không còn nhìn ra nửa phần bệnh trạng. Vừa đứng ở nơi đó, a, là một thanh niên đẹp trai chết người.
Vưu Kim Liên ở phía trước mua đồ ăn, Thẩm Thiên Úc ở phía sau giúp bà xách đồ, người bán hàng nhìn thấy anh đẹp trai này, đều lên tinh thần, nặn ra nụ cười nhiệt tình nhất, nói với Vưu Kim Liên:
“Ai nha, đây là sinh viên nhà chị a?" Ở nông thôn có được một sinh viên là rất rất không dễ dàng, bọn họ đều hiếu kỳ sinh viên lớn lên là bộ dáng gì, cảm thấy sinh viên nên ba đầu sáu tay, không gì không làm được.
“Đúng đúng đúng." Vưu Kim Liên cười tủm tỉm nhìn người bán hàng vừa cân xong cho bà một bao to bên trong bỏ khá nhiều giá đỗ, giật mình hô, “Em cho chị nhiều như vậy làm gì?"
“Hắc hắc," Người bán hàng chà xát đôi tay thô ráp, phía trên toàn là bùn đất còn mới từ rễ của giá đỗ, nói, “Không ngại. Mẹ sinh viên, Hoa nha nhà chị có đối tượng rồi sao?"
Vưu Kim Liên nhất thời sửng sốt, nghĩ nghĩ, nói: “Người đó đang làm việc trong trường học. Có điều hộ khẩu ở Bắc Kinh, sợ là không thích con nhà chị, đừng nói ra ngoài."
Nghe Vưu Kim Liên nói dối, Thẩm Thiên Úc có chút mất hứng, nhíu mày nhìn Vưu Kim Liên, há mồm muốn nói gì.
Vưu Kim Liên xin lỗi nhìn Thẩm Thiên Úc, nháy mắt với hắn. Thẩm Thiên Úc đành nhịn một chút, cái gì cũng chưa nói.
“Yêu, có phải là nữ sinh viên lần trước đến nơi này của chúng ta không a? Bộ dạng cô ấy thật sự rất dễ nhìn, chiều cao đó, y như người mẫu, ăn mặc cũng giống phương Tây, đi giày cao gót……" Người bán hàng bắt đầu tán gẫu.
Vưu Kim Liên có chút kinh ngạc, hỏi: “Nữ sinh viên gì?"
Bà quay đầu, nghi hoặc nhìn Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nói: “Ôn Hòa. Lần trước nữ sinh đã thăm con trong bệnh viện."
Vưu Kim Liên mắt sáng rực lên, nói: “Con bé đến nhà chúng ta? Vậy con như thế nào không nói với mẹ a, đây là chuyện lúc nào vậy?"
Người bán hàng giành nói: “Sớm trước kia, là tới trước Tết hay là sau Tết a?"
“Mẹ!" Giọng Thẩm Thiên Úc có chút gay gắt, tỏ vẻ bản thân mất hứng.
Vưu Kim Liên phản ứng lại, lấy ra tiền lẻ trong túi để tính tiền, liền nghe thấy người bán hàng ở bên kia ai oán nói:
“Đã có đối tượng rồi. Thật đáng tiếc, em nghe nói con gái ở thôn phía tây xếp hàng muốn cho bà mối sang nói chuyện xem mắt với Hoa nha nhà chị đâu, em phải nói cho họ biết, coi như hết, đối tượng của Hoa nha giống như công chúa, các cô ấy nhiều lắm chính là heo mẹ."
Nói thật quá đáng, Thẩm Thiên Úc nghe không nổi nữa, xoay người liền đi.
Vưu Kim Liên vội vàng đi tới, đợi đến nơi không có ai mới lớn tiếng nói cùng Thẩm Thiên Úc:
“Hoa nha, con nói rõ ràng với mẹ. Cô gái kia thật đến nhà chúng ta?"
“Ân."
“Con sao lại không nói với mẹ?"
“Không cần thiết."
“Cái gì không cần thiết!" Vưu Kim Liên khó thở, “Con này đồ đầu gỗ, con gái người ta đã cùng con tới nhà chúng ta, cô ấy có ý gì con không biết sao? Còn nói không quan trọng?!"
“Có tâm tư gì?" Thẩm Thiên Úc đột nhiên dừng lại, đứng ở tại chỗ cùng Vưu Kim Liên nói chuyện.
Vưu Kim Liên nói: “Cô ấy xem trọng con a! Con có phải là nhìn không ra không?"
“Nhìn ra." Thẩm Thiên Úc nói, “Cô ấy cũng đã nói với con, nhưng con đối với cô ta không có cảm giác."
“A? Như vậy…… Kia vừa rồi nói đến vài cô gái thôn phía tây……" Vưu Kim Liên càng nói càng chột dạ, thanh âm cũng yếu ớt, “Mấy cô gái đó…… Con cũng có thể thử làm quen…… đi?"
Thẩm Thiên Úc thở dài, nói: “Mẹ, mẹ đây là muốn làm gì đâu?"
“……"
Thẩm Thiên Úc nói: “Con đối với anh con, giống như mẹ đối với ba con. Nếu chỉ cần là đàn ông đều được, mẹ mấy năm nay thủ tiết làm gì?"
Vưu Kim Liên nói không ra lời.
Thẩm Thiên Úc nhíu mày, vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Tối hôm qua không phải còn đồng ý, như thế nào hôm nay lại như vậy đâu? Lời mẹ nói có tính hay không?"
Vưu Kim Liên cúi đầu. Thẩm Thiên Úc cao hơn bà khá nhiều, hắn có thể tinh tường nhìn thấy tóc bạc của Vưu Kim Liên, cũng có chút mềm lòng.
Vưu Kim Liên hạ giọng nói: “Mẹ đây không phải lo lắng cho con sao…… Làm mẹ, đều muốn cho con mình những thứ tốt nhất. Nếu Cẩu Đản là nữ, mẹ không nói hai lời, bảo đảm lấy về nhà cho con. Bây giờ tuy rằng nói trong lòng đồng ý, chấp nhận Cẩu Đản, nhưng mà vẫn cảm thấy kỳ quặc, vừa nghĩ đến liền xót xa."
Thẩm Thiên Úc ánh mắt ôn nhu, vừa muốn nói gì, đã nghe Vưu Kim Liên hấp tấp giải thích.
“Chuyện hôm nay, là mẹ không đúng. Mẹ hẳn là biết cảm giác của con. Lúc trước ba con mất, bác cả con cũng muốn tác hợp hôn sự cho mẹ, mẹ thật hận không thể cầm đao làm thịt hắn. Tâm của mẹ là của Thẩm Kiện, người cũng chỉ có thể là của ông ấy. Hai đứa tiểu bối chúng con, hẳn là cũng là nghĩ như vậy đi……"
“Ân." Thẩm Thiên Úc gật đầu, nói, “Bọn họ đều nói mấy cô gái kia có bao nhiêu tốt. Mẹ xem Ôn Hòa…… Nếu không gặp được anh con, gặp qua con gái như vậy, con khẳng định liền cưới. Thế nhưng con có người trong lòng, nhìn các cô ấy, luôn có cảm giác còn không tốt bằng một nửa của anh con."
Vưu Kim Liên hít sâu một hơi, kéo tay Thẩm Thiên Úc lại, hai mẹ con sóng vai về nhà. Lưng Vưu Kim Liên đã có chút còng.
Lúc giữa trưa, Thẩm Thiên Úc gọi điện thoại cho Trần Hạ Sinh. Mười hai giờ trưa là lúc bọn anh ăn cơm. Thẩm Thiên Úc liên tục gọi vài lần, cũng không có ai nghe điện thoại.
Hắn nghĩ, có thể hay không là căn tin rất ồn, Trần Hạ Sinh không nghe thấy a?
Kia phỏng chừng một lát nữa Trần Hạ Sinh nhìn thấy, sẽ gọi lại cho mình.
Thẩm Thiên Úc đợi đến hai giờ chiều, đây cũng là thời gian Trần Hạ Sinh bắt đầu làm ca chiều, cũng không đợi được người nọ gọi lại. Đây là có chuyện gì? Di động quên mang? Hay là làm mất?
Thẩm Thiên Úc lại gọi một cuộc điện thoại, lúc này mới có người bắt máy.
Điện thoại bên kia có chút ồn ào, khiến Thẩm Thiên Úc thực không quen. Trần Hạ Sinh tìm một công việc ở văn phòng, hoàn cảnh yên tĩnh, cũng không gò bó, là công việc béo bở trong thôn, theo lý thuyết là không có loại ồn ào này.
“Uy?" Tiếng Trần Hạ Sinh truyền tới, giống như bình thường vô tư ấm áp, nhưng có chút ít không đủ khí lực.
Khi đó Thẩm Thiên Úc nghe không ra anh chột dạ, Thẩm Thiên Úc trực tiếp hỏi: “Anh hiện tại ở nơi nào a?"
“Anh đang ở văn phòng a."
“Đừng nói dối, em nghe thấy được."
Trần Hạ Sinh nửa ngày không nói chuyện, một lát sau trong điện thoại không còn ầm ỹ nữa, hình như anh đã đổi chỗ.
Trần Hạ Sinh nói: “Ai nha, mấy ngày này có rất nhiều người đến nói chuyện thuyết trình. Anh vừa nãy là đang xử lý việc này đâu, hơi bận rộn, cũng không thấy mấy cuộc gọi trước đó của em."
Thẩm Thiên Úc lạnh lùng nói: “Không phát hiện như thế nào biết trước đó em gọi điện cho anh?"
“……" Trần Hạ Sinh một trận nghẹn lời, ha ha cười che dấu cho qua, hỏi, “Hoa nhi, có chuyện sao?"
“Anh hôm nay vì cái gì đi làm?"
“Này a, anh thay người trực ban, Tiểu Vương ở văn phòng bọn anh có chút không thoải mái, hôm nay xin phép, bảo anh thay hắn một ngày. Lần sau hắn lại giúp anh."
Thẩm Thiên Úc hỏi: “Vậy được. Anh nói cho em biết hiện tại anh đang ở đâu?"
“Đang trực ah."
“Vậy em bây giờ liền qua đó."
“…… Đừng!" Trần Hạ Sinh sợ đến gần như nhảy dựng lên, ấp úng, “Đừng đến, Hoa nhi, anh đang trực đâu. Đúng rồi…… Anh gần nhất có chút bận rộn, có lẽ phải hai ba ngày không thể quay về nhà."
Lời nói dối này có vô số lỗ hổng. Trần Hạ Sinh kiên trì che đậy, âm thầm cầu nguyện Thẩm Thiên Úc khoan hồng, có thể bỏ qua cho anh lúc này đây.
Thẩm Thiên Úc bình tĩnh, “Anh liền nói cho em biết, anh bây giờ ở nơi nào. Anh lại làm sao? Mặt bị ong vò vẽ đốt sưng lên?"
Trần Hạ Sinh mắng thầm, Tú Tú đáng chết, trở về liền xé cái miệng của hắn.
Thẩm Thiên Úc bình tĩnh nói, nhưng là không biết vì cái gì, trái tim hắn đập bình bịch, luôn có loại dự cảm không tốt.
Trần Hạ Sinh thanh âm có chút yếu ớt, vô cùng rụt rè:
“Không nói cho em được không?"
“Không được." Thẩm Thiên Úc nói chắc như đinh đóng cột.
Trần Hạ Sinh bị công quản nghiêm chần chờ một chút, thỏa hiệp, đọc cho Thẩm Thiên Úc một dãy địa chỉ bệnh viện, nói:
“Anh ở trong này."
“Anh như thế nào bị thương?"
“……Đánh nhau với người ta."
Thẩm Thiên Úc cúp mạnh điện thoại, tức giận đến trước mắt tối sầm.
Nếu không phải bị những tạp âm này đánh thức, Thẩm Thiên Úc còn không biết sẽ ngủ tới khi nào đâu. Hắn nheo lại ánh mắt nhìn ra bên ngoài, bởi vì bên ngoài mặt trời đã lên, hắn nhìn mọi vật đều có chút ánh xanh. Thẩm Thiên Úc bối rối xem xem đồng hồ, không khỏi líu lưỡi, hiện tại đã là hơn chín giờ sáng, cũng không biết vì cái gì trong nhà không ai đánh thức hắn.
Thẩm Thiên Úc vừa gấp lại chăn vừa nghĩ, bây giờ đồng hồ sinh học của hắn một chút cũng không còn, trước mắt đã sắp khai giảng, cần phải nắm chặt thời gian điều chỉnh, nếu không thật khó chấp nhận.
Lúc học trung học mỗi ngày thời gian ngủ của hắn không vượt qua năm giờ, đoạn thời gian đó bị bệnh, ngủ bù nhiều như thế nào cũng cảm thấy không đủ, ngược lại càng ngủ càng mệt mỏi.
Thẩm Thiên Úc ra khỏi phòng, đã thấy Vưu Kim Liên đang ngồi trước bàn đan tất cho mình. Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh hơn bên này, Vưu Kim Liên luôn dùng lông dê tốt nhất tự mình đan tất thật dày cho hắn, Thẩm Thiên Úc trong trường học đã có 5 đôi.
Nghe được tiếng động, Vưu Kim Liên ngẩng đầu, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Dậy rồi? Trong bếp có sữa đậu nành nóng, muốn mẹ lấy cho con không?"
Thẩm Thiên Úc lắc đầu, đi vào trong bếp uống mấy ngụm sữa đậu nành, cầm một cái bánh bao màu vàng làm từ đậu Hà Lan xay ra, vừa đi vừa ăn.
“Anh con đâu?"
“Đi làm rồi." Vưu Kim Liên nói, “Nó vốn muốn gọi con dậy ăn cơm, nhưng mẹ thấy con ngủ rất say, nên nói nó đừng đánh thức con."
“Ân." Thẩm Thiên Úc gật gật đầu, không hỏi nhiều, qua một hồi mới nghĩ đến, “Không đúng, hôm nay là thứ bảy đi?"
“Nha? Hình như là vậy. Có thể hay không đi tăng ca?"
“Sẽ không, lần trước anh ấy đã trực thứ bảy. Văn phòng bọn họ có năm người, lần này đã qua lần trực của anh ấy vào thứ năm." (hình như là mỗi ngày một người trực, anh đã trực vào thứ 7, đến thứ 5 ảnh đã trực tiếp rồi, cho nên bi h ko phải phiên trực của ảnh)
Vưu Kim Liên cũng không hiểu, nghĩ: “Sẽ không là trực thay cho người khác đi? Nhưng nó cũng không nói cùng mẹ, ai nha đứa nhỏ này."
Thẩm Thiên Úc tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không truy cứu, sau khi ăn xong điểm tâm thì cùng Vưu Kim Liên đi chợ mua đồ ăn, giữa lúc nhàn rỗi sẽ gọi điện thoại cho Trần Hạ Sinh.
Bình thường số lần Thẩm Thiên Úc chủ động liên hệ với Trần Hạ Sinh rất ít, bởi vì Trần Hạ Sinh đặc biệt thích dính lấy hắn, có thời gian sẽ gọi điện thoại cho hắn. Nhưng Trần Hạ Sinh dù sao cũng là đi làm, mỗi ngày gọi điện thoại cho hắn ảnh hưởng nhiều không tốt. Trước khi Thẩm Thiên Úc gọi điện thoại còn đang suy xét, lỡ như hiện tại Trần Hạ Sinh đang họp, nhận điện thoại có phải hay không không quá tiện a?
Nghĩ một chút, Thẩm Thiên Úc vẫn là không gọi, chỉ nghĩ thừa dịp thời gian nghỉ trưa sẽ lại gọi điện thoại cho anh.
Mùa hè nên chợ có vẻ thiếu sức sống, mấy người bán hàng cả đám bị nóng đến hai má đỏ bừng, nhìn thấy có người đi qua vẫn ỉu xìu. Vưu Kim Liên mua một bó rau cần, cùng khá nhiều giá (giá mọc từ đậu xanh ấy). Nửa năm nay thân thể Thẩm Thiên Úc khôi phục rất tốt, sớm đã không còn nhìn ra nửa phần bệnh trạng. Vừa đứng ở nơi đó, a, là một thanh niên đẹp trai chết người.
Vưu Kim Liên ở phía trước mua đồ ăn, Thẩm Thiên Úc ở phía sau giúp bà xách đồ, người bán hàng nhìn thấy anh đẹp trai này, đều lên tinh thần, nặn ra nụ cười nhiệt tình nhất, nói với Vưu Kim Liên:
“Ai nha, đây là sinh viên nhà chị a?" Ở nông thôn có được một sinh viên là rất rất không dễ dàng, bọn họ đều hiếu kỳ sinh viên lớn lên là bộ dáng gì, cảm thấy sinh viên nên ba đầu sáu tay, không gì không làm được.
“Đúng đúng đúng." Vưu Kim Liên cười tủm tỉm nhìn người bán hàng vừa cân xong cho bà một bao to bên trong bỏ khá nhiều giá đỗ, giật mình hô, “Em cho chị nhiều như vậy làm gì?"
“Hắc hắc," Người bán hàng chà xát đôi tay thô ráp, phía trên toàn là bùn đất còn mới từ rễ của giá đỗ, nói, “Không ngại. Mẹ sinh viên, Hoa nha nhà chị có đối tượng rồi sao?"
Vưu Kim Liên nhất thời sửng sốt, nghĩ nghĩ, nói: “Người đó đang làm việc trong trường học. Có điều hộ khẩu ở Bắc Kinh, sợ là không thích con nhà chị, đừng nói ra ngoài."
Nghe Vưu Kim Liên nói dối, Thẩm Thiên Úc có chút mất hứng, nhíu mày nhìn Vưu Kim Liên, há mồm muốn nói gì.
Vưu Kim Liên xin lỗi nhìn Thẩm Thiên Úc, nháy mắt với hắn. Thẩm Thiên Úc đành nhịn một chút, cái gì cũng chưa nói.
“Yêu, có phải là nữ sinh viên lần trước đến nơi này của chúng ta không a? Bộ dạng cô ấy thật sự rất dễ nhìn, chiều cao đó, y như người mẫu, ăn mặc cũng giống phương Tây, đi giày cao gót……" Người bán hàng bắt đầu tán gẫu.
Vưu Kim Liên có chút kinh ngạc, hỏi: “Nữ sinh viên gì?"
Bà quay đầu, nghi hoặc nhìn Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nói: “Ôn Hòa. Lần trước nữ sinh đã thăm con trong bệnh viện."
Vưu Kim Liên mắt sáng rực lên, nói: “Con bé đến nhà chúng ta? Vậy con như thế nào không nói với mẹ a, đây là chuyện lúc nào vậy?"
Người bán hàng giành nói: “Sớm trước kia, là tới trước Tết hay là sau Tết a?"
“Mẹ!" Giọng Thẩm Thiên Úc có chút gay gắt, tỏ vẻ bản thân mất hứng.
Vưu Kim Liên phản ứng lại, lấy ra tiền lẻ trong túi để tính tiền, liền nghe thấy người bán hàng ở bên kia ai oán nói:
“Đã có đối tượng rồi. Thật đáng tiếc, em nghe nói con gái ở thôn phía tây xếp hàng muốn cho bà mối sang nói chuyện xem mắt với Hoa nha nhà chị đâu, em phải nói cho họ biết, coi như hết, đối tượng của Hoa nha giống như công chúa, các cô ấy nhiều lắm chính là heo mẹ."
Nói thật quá đáng, Thẩm Thiên Úc nghe không nổi nữa, xoay người liền đi.
Vưu Kim Liên vội vàng đi tới, đợi đến nơi không có ai mới lớn tiếng nói cùng Thẩm Thiên Úc:
“Hoa nha, con nói rõ ràng với mẹ. Cô gái kia thật đến nhà chúng ta?"
“Ân."
“Con sao lại không nói với mẹ?"
“Không cần thiết."
“Cái gì không cần thiết!" Vưu Kim Liên khó thở, “Con này đồ đầu gỗ, con gái người ta đã cùng con tới nhà chúng ta, cô ấy có ý gì con không biết sao? Còn nói không quan trọng?!"
“Có tâm tư gì?" Thẩm Thiên Úc đột nhiên dừng lại, đứng ở tại chỗ cùng Vưu Kim Liên nói chuyện.
Vưu Kim Liên nói: “Cô ấy xem trọng con a! Con có phải là nhìn không ra không?"
“Nhìn ra." Thẩm Thiên Úc nói, “Cô ấy cũng đã nói với con, nhưng con đối với cô ta không có cảm giác."
“A? Như vậy…… Kia vừa rồi nói đến vài cô gái thôn phía tây……" Vưu Kim Liên càng nói càng chột dạ, thanh âm cũng yếu ớt, “Mấy cô gái đó…… Con cũng có thể thử làm quen…… đi?"
Thẩm Thiên Úc thở dài, nói: “Mẹ, mẹ đây là muốn làm gì đâu?"
“……"
Thẩm Thiên Úc nói: “Con đối với anh con, giống như mẹ đối với ba con. Nếu chỉ cần là đàn ông đều được, mẹ mấy năm nay thủ tiết làm gì?"
Vưu Kim Liên nói không ra lời.
Thẩm Thiên Úc nhíu mày, vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Tối hôm qua không phải còn đồng ý, như thế nào hôm nay lại như vậy đâu? Lời mẹ nói có tính hay không?"
Vưu Kim Liên cúi đầu. Thẩm Thiên Úc cao hơn bà khá nhiều, hắn có thể tinh tường nhìn thấy tóc bạc của Vưu Kim Liên, cũng có chút mềm lòng.
Vưu Kim Liên hạ giọng nói: “Mẹ đây không phải lo lắng cho con sao…… Làm mẹ, đều muốn cho con mình những thứ tốt nhất. Nếu Cẩu Đản là nữ, mẹ không nói hai lời, bảo đảm lấy về nhà cho con. Bây giờ tuy rằng nói trong lòng đồng ý, chấp nhận Cẩu Đản, nhưng mà vẫn cảm thấy kỳ quặc, vừa nghĩ đến liền xót xa."
Thẩm Thiên Úc ánh mắt ôn nhu, vừa muốn nói gì, đã nghe Vưu Kim Liên hấp tấp giải thích.
“Chuyện hôm nay, là mẹ không đúng. Mẹ hẳn là biết cảm giác của con. Lúc trước ba con mất, bác cả con cũng muốn tác hợp hôn sự cho mẹ, mẹ thật hận không thể cầm đao làm thịt hắn. Tâm của mẹ là của Thẩm Kiện, người cũng chỉ có thể là của ông ấy. Hai đứa tiểu bối chúng con, hẳn là cũng là nghĩ như vậy đi……"
“Ân." Thẩm Thiên Úc gật đầu, nói, “Bọn họ đều nói mấy cô gái kia có bao nhiêu tốt. Mẹ xem Ôn Hòa…… Nếu không gặp được anh con, gặp qua con gái như vậy, con khẳng định liền cưới. Thế nhưng con có người trong lòng, nhìn các cô ấy, luôn có cảm giác còn không tốt bằng một nửa của anh con."
Vưu Kim Liên hít sâu một hơi, kéo tay Thẩm Thiên Úc lại, hai mẹ con sóng vai về nhà. Lưng Vưu Kim Liên đã có chút còng.
Lúc giữa trưa, Thẩm Thiên Úc gọi điện thoại cho Trần Hạ Sinh. Mười hai giờ trưa là lúc bọn anh ăn cơm. Thẩm Thiên Úc liên tục gọi vài lần, cũng không có ai nghe điện thoại.
Hắn nghĩ, có thể hay không là căn tin rất ồn, Trần Hạ Sinh không nghe thấy a?
Kia phỏng chừng một lát nữa Trần Hạ Sinh nhìn thấy, sẽ gọi lại cho mình.
Thẩm Thiên Úc đợi đến hai giờ chiều, đây cũng là thời gian Trần Hạ Sinh bắt đầu làm ca chiều, cũng không đợi được người nọ gọi lại. Đây là có chuyện gì? Di động quên mang? Hay là làm mất?
Thẩm Thiên Úc lại gọi một cuộc điện thoại, lúc này mới có người bắt máy.
Điện thoại bên kia có chút ồn ào, khiến Thẩm Thiên Úc thực không quen. Trần Hạ Sinh tìm một công việc ở văn phòng, hoàn cảnh yên tĩnh, cũng không gò bó, là công việc béo bở trong thôn, theo lý thuyết là không có loại ồn ào này.
“Uy?" Tiếng Trần Hạ Sinh truyền tới, giống như bình thường vô tư ấm áp, nhưng có chút ít không đủ khí lực.
Khi đó Thẩm Thiên Úc nghe không ra anh chột dạ, Thẩm Thiên Úc trực tiếp hỏi: “Anh hiện tại ở nơi nào a?"
“Anh đang ở văn phòng a."
“Đừng nói dối, em nghe thấy được."
Trần Hạ Sinh nửa ngày không nói chuyện, một lát sau trong điện thoại không còn ầm ỹ nữa, hình như anh đã đổi chỗ.
Trần Hạ Sinh nói: “Ai nha, mấy ngày này có rất nhiều người đến nói chuyện thuyết trình. Anh vừa nãy là đang xử lý việc này đâu, hơi bận rộn, cũng không thấy mấy cuộc gọi trước đó của em."
Thẩm Thiên Úc lạnh lùng nói: “Không phát hiện như thế nào biết trước đó em gọi điện cho anh?"
“……" Trần Hạ Sinh một trận nghẹn lời, ha ha cười che dấu cho qua, hỏi, “Hoa nhi, có chuyện sao?"
“Anh hôm nay vì cái gì đi làm?"
“Này a, anh thay người trực ban, Tiểu Vương ở văn phòng bọn anh có chút không thoải mái, hôm nay xin phép, bảo anh thay hắn một ngày. Lần sau hắn lại giúp anh."
Thẩm Thiên Úc hỏi: “Vậy được. Anh nói cho em biết hiện tại anh đang ở đâu?"
“Đang trực ah."
“Vậy em bây giờ liền qua đó."
“…… Đừng!" Trần Hạ Sinh sợ đến gần như nhảy dựng lên, ấp úng, “Đừng đến, Hoa nhi, anh đang trực đâu. Đúng rồi…… Anh gần nhất có chút bận rộn, có lẽ phải hai ba ngày không thể quay về nhà."
Lời nói dối này có vô số lỗ hổng. Trần Hạ Sinh kiên trì che đậy, âm thầm cầu nguyện Thẩm Thiên Úc khoan hồng, có thể bỏ qua cho anh lúc này đây.
Thẩm Thiên Úc bình tĩnh, “Anh liền nói cho em biết, anh bây giờ ở nơi nào. Anh lại làm sao? Mặt bị ong vò vẽ đốt sưng lên?"
Trần Hạ Sinh mắng thầm, Tú Tú đáng chết, trở về liền xé cái miệng của hắn.
Thẩm Thiên Úc bình tĩnh nói, nhưng là không biết vì cái gì, trái tim hắn đập bình bịch, luôn có loại dự cảm không tốt.
Trần Hạ Sinh thanh âm có chút yếu ớt, vô cùng rụt rè:
“Không nói cho em được không?"
“Không được." Thẩm Thiên Úc nói chắc như đinh đóng cột.
Trần Hạ Sinh bị công quản nghiêm chần chờ một chút, thỏa hiệp, đọc cho Thẩm Thiên Úc một dãy địa chỉ bệnh viện, nói:
“Anh ở trong này."
“Anh như thế nào bị thương?"
“……Đánh nhau với người ta."
Thẩm Thiên Úc cúp mạnh điện thoại, tức giận đến trước mắt tối sầm.
Tác giả :
Quỷ Sửu