Trọng Sinh Đến Nông Gia
Chương 49
Nhưng mà suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói như thế nào. Thẩm Thiên Úc cau mày ho nhẹ, dứt khoát nói:
“Mẹ, tự nhiên nói chuyện này làm gì? Kỳ thật mẹ cũng biết đi."
Tiếng của Thẩm Thiên Úc rất nhỏ, đây là do một thời gian lâu rồi hắn không nói được, mãi đến giờ vẫn chưa thích ứng.
Nói nhẹ bẫng, nhưng phân lượng lại rất nặng, từng chữ từng chữ đập vào hai người, nặng trịch.
Vưu Kim Liên giả ngốc:
“Biết cái gì cơ?"
Thẩm Thiên Úc nói:
“Con không thích chị khóa trên kia."
“À, cái này à." Vưu Kim Liên nói, trên mặt mang theo cười khổ: “Mẹ chỉ là đùa chút, không cần nghĩ là thật."
Thẩm Thiên Úc nói: “Mẹ, con thì lại nói thật. Không chỉ là cô ấy, sau này con cũng không thích bất kỳ người con gái nào khác."
Mặt Vưu Kim Liên trầm xuống, quay lại: “Mẹ không hiểu con nói gì."
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nói thẳng:
“Con giống anh con. Người anh ấy thích là con."
Tay Vưu Kim Liên bắt đầu run rẩy, hỏi: “Xảy ra từ lúc nào?"
“Con không biết." Thẩm Thiên Úc lắc đầu, nói: “Lúc anh ấy nói thích con đã rất lâu rồi. Lúc lên trung học thì anh ấy nói."
“Trách không được, trách không được." Vưu Kim Liên liên thanh nói, “Trách không được con lên trung học rồi mà nó vẫn muốn đi theo con."
Cảm xúc của Vưu Kim Liên ngược lại vô cùng bình tĩnh, Thẩm Thiên Úc cẩn thận quan sát một lúc, cảm thấy không thành vấn đề liền tiếp tục nói:
“Khụ. Lúc anh ấy mới nói ra, con cũng không nghĩ đồng ý. Nhưng mà anh ấy… từ nhỏ cùng con một chỗ, tình cảm của bọn con rất tốt, nhìn anh ấy như vậy, trong lòng con cũng không dễ chịu."
Vưu Kim Liên nói: “Đó chính là lý do con đồng ý với nó sao? Nói đùa, hai đứa đây chính là muốn mẹ tức chết à…"
“Vậy có thể làm gì được?" Thẩm Thiên Úc nói, “Con sợ anh ấy ra ngoài làm loạn. Mẹ, con sợ anh gặp phải người xấu rồi bị lừa."
Vưu Kim Liên vốn lúc biết Trần Hạ Sinh thích đàn ông đã lo lắng chuyện này, thực có thể hiểu tâm tình của Thẩm Thiên Úc, nhưng đây cũng không có nghĩa cô đồng ý mang con trai mình trao cho Trần Hạ Sinh, mặt cô ngày càng đỏ, giống như khó thởi, lại không thể nổi giận với Thẩm Thiên Úc đang bị bệnh.
Thời cơ mà Thẩm Thiên Úc muốn chính là như vậy: Trần Hạ Sinh đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Vưu Kim Liên chăm sóc mình, ngay khi cả cô thực giận cũng không thể không bình tĩnh mà nghe mình nói chuyện.
Hắn tự biết như vậy đối với Vưu Kim Liên là không công bằng, trong lòng vô cùng hổ thẹn, bất đắc dĩ nói:
“Con có thể làm gì được? Anh ấy nói chỉ thích con, chẳng lẽ muốn con trơ mắt nhìn anh ấy cô đơn một đời không. Quan trọng nhất là, con cũng thấy con không có cảm giác với nữ giới. Con cũng thích anh ấy, muốn hảo hảo thương anh ấy."
Thẩm Thiên Úc nói: “Con vẫn nghĩ, kết hôn đến cùng là vì cái gì? Không phải là tìm một người mình thích rồi cùng nhau sống qua một đời sao? Nếu là thích thì có sinh con hay không cũng không sao. Con liền muốn tìm một người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Giống như hiện tại con sinh bệnh, anh ấy liền có thể tự mình chăm sóc con."
Vưu Kim Liên cúi đầu, thì thào nói: “Các con như vậy không hợp với lẽ thường."
“Vâng." Thẩm Thiên Úc trước nay vẫn không phủ nhận, “Nhưng con thích anh ấy. Tựa như mẹ thích cha vậy. Nếu có thể tùy tiện tìm người nói yêu đương, kết hôn thì bao năm nay mẹ vì sao vẫn thủ tiết vì cha? Đạo lý giống nhau, hiện tại anh ấy thích con liền không thể nhìn con kết giao với những người con gái khác. Con thích anh ấy, liền sẽ không đi tìm người khác yêu đương."
Vưu Kim Liên có chút kích động, lộ ra sự khiếp đảm của con gái, thoạt nhìn không giống như một người phụ nữ đã qua bốn mươi tuổi: “Ngày đó con đeo mặt nạ bảo hộ, bên trong đều là máu. Bác sĩ nói rất có khả năng sẽ truyền nhiễm, ở bên ngoài nói cho mọi người biết trăm ngàn lần không được tiếp cận miệng và mũi của con. Nhưng lúc đó Cẩu Đản còn hôn lên mặt nạ bảo hộ của con, khi đó mẹ liền thấy có gì không đúng, mẹ không muốn mắng con, nhưng hiện thời mẹ còn chưa thể chấp nhận.Các con sao có thể như vậy đâu? Các con đều là những đứa trẻ ngoan… không, mẹ quả thực không tin được."
Thẩm Thiên Úc trầm mặc, đợi cô tỉnh táo lại mới nói: “Mẹ, đây là sự thật, mẹ muốn mắng liền mắng, đánh con cũng được."
“Mẹ làm thế nào bỏ được?" Vưu Kim Liên cúi đầu che mặt, mấy ngày nay cảm xúc của cô dao động rất lớn, đã khóc quá nhiều lần, đã trải qua nỗi sợ hãi mất đi Thẩm Thiên Úc nên chuyện này giờ gần như không lay động được thần kinh của cô nữa. Cô không khóc, chỉ là có chút khó chịu.
“Giờ mẹ rất loạn. Hai đứa tính toán cái gì? Về sau người ta sẽ coi thường hai đứa…"
“…" Thẩm Thiên Úc thở dài, nói: “Nếu mà cứ phải để ý đến ánh mắt của người khác thì con sống có bao nhiêu mệt mỏi."
Vưu Kim Liên ôm mặt ngồi ở đầu giường bệnh của Thẩm Thiên Úc, ngồi thật lâu, thỉnh thoảng lại nói mấy câu. Sau đó rốt cuộc thừa nhận: không thì có thể làm sao được nữa? Đây chính là cuộc sống của con trai, không thể đánh không thể mắng, càng không thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con. Mấy ngày nay cô đã suýt trải qua sinh ly tử biệt, vậy nên quan niệm cũng thoáng hơn nhiều, hơn nữa sớm đã nhìn ra tình cảm của Cẩu Đản với Hoa Nha, cũng đã ngầm suy xét nhiều lần. Vưu Kim Liên nản lòng nói:
“Thực ra mẹ đã sớm nhìn ra. Người xem bói cho con nói, con trước kia bình an thuận lợi, nhưng sau này sẽ gặp khó khăn, nếu qua được thì sau này sẽ là mệnh đại phú đại quý. Ai nha mẹ biết người trẻ tuổi các con không tin điều này, nhưng người ta nói rất đúng phải không? Con xem con bệnh lần này, tự nhiên đến, cùng Cẩn Đản cũng là…" Vưu Kim Liên biểu tình thực chua xót, “Đây có lẽ là ý trời rồi, mẹ không quản được. Cứ như vậy đi."
Thẩm Thiên Úc vốn định nói “Con còn anh không phải là khó khăn", nhưng vừa thấy thái độ của Vưu Kim Liên dịu đi cũng có chút cao hứng, liền kệ cô nghĩ thế nào, cho dù quá trình có thế nào, kết quả tốt là được.
Thẩm Thiên Úc hỏi:
“Mợ biết chuyện này sao? Anh con có nói với mợ người anh ấy thích là con không?"
“Không biết a." Vưu Kim Liên nói, “Có điều mẹ nghĩ mà mợ ấy nhìn ra. Con không biết đâu, mấy ngày con hôn mê ấy, Cẩn Đản nhìn như cũng sắp chết, thảm a… Nếu nó đề cập đến nam nhân khác, mợ ấy khẳng định là biết."
Lúc Trần Hạ Sinh xuất quỹ liền khiến trong nhà náo loạn một trận, đến lượt Thẩm Thiên Úc lại có vẻ thực thuận lợi. Cũng không phải là Vưu Kim Liên trong lòng có bao nhiêu vui vẻ, mà là bởi vì Thẩm Thiên Úc vừa bệnh nặng một hồi, so sánh với tính mạng con trai thì tính hướng cũng không quan trọng bằng.
Nửa tháng sau, Thẩm Thiên Úc xuất viện.
Dù sao cũng trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, khẳng định sẽ ảnh hưởng rất lớn, sau khi bàn bạc với trường học, Thẩm Thiên Úc quyết định nghỉ một năm, nửa năm ở nhà chuyên tâm dưỡng bệnh, không thể bởi vì muốn chạy theo tiến độ mà cố gắng đến trường.
Vì thế Thẩm Thiên Úc chuyển từ Bắc Kinh về nhà. Để chữa bệnh cho hắn, trong nhà tiêu không ít tiền, hắn không thể cứ như vậy mà đợi không công, đôi khi cũng sẽ nhận việc phiên dịch, một ngày làm hai ba tiếng kiếm chút tiền.
Một tháng sau gần hết kỳ nghỉ đông, có bạn học đại học gọi điện đến, nói muốn mời hắn ăn cơm. Thẩm Thiên Úc khéo léo từ chối, nói hắn hiện tại không thể đến Bắc Kinh, chờ đến lần sau vậy.
Sau đó là Ôn Hoa liên hệ với Thẩm Thiên Úc, nói muốn đến thăm hắn. Lần trước Thẩm Thiên Úc rất thích cô gái này, muốn mời Ôn Hòa đến nhà mình làm khách.
Thẩm Thiên Úc rất muốn từ chối bởi vì Trần Hạ Sinh rất không vừa mắt cô gái này. Nhưng Ôn Hòa cố ý muốn tới, còn nói đã biết địa chỉ nhà hắn, không thể không đến.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Thiên Úc đành phải đồng ý. Vưu Kim Liên có chuyện cần giải quyết với vợ chồng Vưu Kim Cần, mấy hôm trước đã sang bên đó, trong nhà giờ chỉ có Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh là hai đứa con trai, Ôn Hòa là con gái ở lại đây không thích hợp, chỉ có thể để cô đến nhà khách ở. Hắn nghĩ, đến lúc đó mời cô bữa cơm là được.
Thẩm Thiên Úc đối với sự việc nào đó rất mẫn cảm, thế nhưng ở mặt khác lại vô cùng trì độn, tỷ như tình cảm. Ngay từ đầu hắn không nhìn ra Trần Hạ Sinh thầm mến hắn, lúc được thông tin mới bừng tỉnh hiểu ra. Hiện tại cũng vậy, bởi vì lúc Ôn Hòa bày tỏ hắn không nghe được, nên cho dù con gái nhà người ta có biểu hiện trắng ra như vậy, hắn cũng không hiểu.
Trần Hạ Sinh tan tầm trở về, thấy Thẩm Thiên Úc đang cầm quyển từ điển dày cộp, liền biết hắn đang phiên dịch. Trần Hạ Sinh xem không hiểu, chỉ biết công việc này rất vô vị. Anh uống ngụm nước xong liền quấn lấy Thẩm Thiên Úc buông bút để hắn nghỉ ngơi.
Thẩm Thiên Úc tháo kính xuống, day day sống mũi, chủ động nói:
“Vị đàn chị kia vừa gọi điện cho em, nói muốn đến nhà chúng ta để ngày kia em đưa cô ấy ra ngoài chơi."
Trần Hạ Sinh cúi đầu, phi thường không bằng lòng nhưng lại không thể nói gì. Trần Hạ Sinh chạy đi rửa mặt, cũng không biết mình cầm theo cái gì. Thẩm Thiên Úc nghe ngóng, thấy như anh chuẩn bị đánh răng. Giờ là ban ngày ban mặt chưa ăn cơm, đánh răng làm gì?
Không lâu sao, Trần Hạ Sinh ra khỏi nhà tắm, ngồi trên giường há to miệng, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Răng anh đau quá."
“Sao cơ?" Thẩm Thiên Úc đeo kính, lại gần xem, “Cái nào?"
“Sau răng hàm, cái bên trái."
“Cái này?"
“Cái sau nữa."
Thẩm Thiên Úc do dự một chút, lấy tay sờ sờ, nói: “Anh mọc răng khôn à?"
“Thật không? Nhưng đầu lưỡi anh không liếm đến." Trần Hạ Sinh ôm cổ Thẩm Thiên Úc, nói: “Em xem hộ anh được không?"
Thẩm Thiên Úc vỗ đầu anh, bất đắc dĩ nói: “Nghiêm túc nào, đừng nháo."
“Không nháo, thật sự anh không liếm đến…"
Ánh mắt anh ướt át nhìn Thẩm Thiên Úc, biểu tình tràn đầy khát vọng.
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, đột ngột đè gáy anh lại, kéo về phía mình.
Miệng Trần Hạ Sinh há ra để đầu lưỡi Thẩm Thiên Úc xâm nhập vào trong, hưng phấn mà run rẩy, cảm giác lúc đầu lưỡi Thẩm Thiên Úc tiến vào, Trần Hạ Sinh kích động nửa người đã tê rần. lưỡi Thẩm Thiên Úc đi vào rất sâu, gần như có thể chạm đến cổ họng Trần Hạ Sinh, nhưng lại chuyển hướng chạm vào răng khôn của anh. Cái răng đau này tra tấn anh mấy hôm nay, mặt có chút sưng lên, ngay từ đầu tưởng là nói đùa, không nghĩ tới Thẩm Thiên Úc thực sự liếm vào.
Trần Hạ Sinh bị liếm, trong nháy mắt nhịn không được rên rỉ một tiếng. Chỗ đó đau nhức, bị động tới liền càng đau. Trần Hạ Sinh vừa đau lại thích, vừa muốn trốn tránh lại vừa muốn Thẩm Thiên Úc hôn mình.
Nhưng Thẩm Thiên Úc hình như lại cảm thấy cái răng này thật đáng yêu, đè chặt Trần Hạ Sinh không cho anh nhúc nhích, một lần lại một lần liếm, đến khi nước mắt Trần Hạ Sinh đảo quanh, trong miệng phát ra âm thanh ‘ô ô’ cùng âm thanh sắp khóc, Thẩm Thiên Úc mới buông tha anh, ánh mắt có chút tối lại, cúi đầu nhìn Trần Hạ Sinh ở dưới.
Trần Hạ Sinh bị hắn biến thành không thở kịp, ánh mắt ướt sũng, có điểm cương, lại vẫn không quên cò kè:
“Em đừng đi gặp cô gái kia được không? Đừng để cho cô ta ở nhà chúng ta, anh không thích cô ta, em cũng không thích mà, phải không?"
“Mẹ, tự nhiên nói chuyện này làm gì? Kỳ thật mẹ cũng biết đi."
Tiếng của Thẩm Thiên Úc rất nhỏ, đây là do một thời gian lâu rồi hắn không nói được, mãi đến giờ vẫn chưa thích ứng.
Nói nhẹ bẫng, nhưng phân lượng lại rất nặng, từng chữ từng chữ đập vào hai người, nặng trịch.
Vưu Kim Liên giả ngốc:
“Biết cái gì cơ?"
Thẩm Thiên Úc nói:
“Con không thích chị khóa trên kia."
“À, cái này à." Vưu Kim Liên nói, trên mặt mang theo cười khổ: “Mẹ chỉ là đùa chút, không cần nghĩ là thật."
Thẩm Thiên Úc nói: “Mẹ, con thì lại nói thật. Không chỉ là cô ấy, sau này con cũng không thích bất kỳ người con gái nào khác."
Mặt Vưu Kim Liên trầm xuống, quay lại: “Mẹ không hiểu con nói gì."
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nói thẳng:
“Con giống anh con. Người anh ấy thích là con."
Tay Vưu Kim Liên bắt đầu run rẩy, hỏi: “Xảy ra từ lúc nào?"
“Con không biết." Thẩm Thiên Úc lắc đầu, nói: “Lúc anh ấy nói thích con đã rất lâu rồi. Lúc lên trung học thì anh ấy nói."
“Trách không được, trách không được." Vưu Kim Liên liên thanh nói, “Trách không được con lên trung học rồi mà nó vẫn muốn đi theo con."
Cảm xúc của Vưu Kim Liên ngược lại vô cùng bình tĩnh, Thẩm Thiên Úc cẩn thận quan sát một lúc, cảm thấy không thành vấn đề liền tiếp tục nói:
“Khụ. Lúc anh ấy mới nói ra, con cũng không nghĩ đồng ý. Nhưng mà anh ấy… từ nhỏ cùng con một chỗ, tình cảm của bọn con rất tốt, nhìn anh ấy như vậy, trong lòng con cũng không dễ chịu."
Vưu Kim Liên nói: “Đó chính là lý do con đồng ý với nó sao? Nói đùa, hai đứa đây chính là muốn mẹ tức chết à…"
“Vậy có thể làm gì được?" Thẩm Thiên Úc nói, “Con sợ anh ấy ra ngoài làm loạn. Mẹ, con sợ anh gặp phải người xấu rồi bị lừa."
Vưu Kim Liên vốn lúc biết Trần Hạ Sinh thích đàn ông đã lo lắng chuyện này, thực có thể hiểu tâm tình của Thẩm Thiên Úc, nhưng đây cũng không có nghĩa cô đồng ý mang con trai mình trao cho Trần Hạ Sinh, mặt cô ngày càng đỏ, giống như khó thởi, lại không thể nổi giận với Thẩm Thiên Úc đang bị bệnh.
Thời cơ mà Thẩm Thiên Úc muốn chính là như vậy: Trần Hạ Sinh đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Vưu Kim Liên chăm sóc mình, ngay khi cả cô thực giận cũng không thể không bình tĩnh mà nghe mình nói chuyện.
Hắn tự biết như vậy đối với Vưu Kim Liên là không công bằng, trong lòng vô cùng hổ thẹn, bất đắc dĩ nói:
“Con có thể làm gì được? Anh ấy nói chỉ thích con, chẳng lẽ muốn con trơ mắt nhìn anh ấy cô đơn một đời không. Quan trọng nhất là, con cũng thấy con không có cảm giác với nữ giới. Con cũng thích anh ấy, muốn hảo hảo thương anh ấy."
Thẩm Thiên Úc nói: “Con vẫn nghĩ, kết hôn đến cùng là vì cái gì? Không phải là tìm một người mình thích rồi cùng nhau sống qua một đời sao? Nếu là thích thì có sinh con hay không cũng không sao. Con liền muốn tìm một người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Giống như hiện tại con sinh bệnh, anh ấy liền có thể tự mình chăm sóc con."
Vưu Kim Liên cúi đầu, thì thào nói: “Các con như vậy không hợp với lẽ thường."
“Vâng." Thẩm Thiên Úc trước nay vẫn không phủ nhận, “Nhưng con thích anh ấy. Tựa như mẹ thích cha vậy. Nếu có thể tùy tiện tìm người nói yêu đương, kết hôn thì bao năm nay mẹ vì sao vẫn thủ tiết vì cha? Đạo lý giống nhau, hiện tại anh ấy thích con liền không thể nhìn con kết giao với những người con gái khác. Con thích anh ấy, liền sẽ không đi tìm người khác yêu đương."
Vưu Kim Liên có chút kích động, lộ ra sự khiếp đảm của con gái, thoạt nhìn không giống như một người phụ nữ đã qua bốn mươi tuổi: “Ngày đó con đeo mặt nạ bảo hộ, bên trong đều là máu. Bác sĩ nói rất có khả năng sẽ truyền nhiễm, ở bên ngoài nói cho mọi người biết trăm ngàn lần không được tiếp cận miệng và mũi của con. Nhưng lúc đó Cẩu Đản còn hôn lên mặt nạ bảo hộ của con, khi đó mẹ liền thấy có gì không đúng, mẹ không muốn mắng con, nhưng hiện thời mẹ còn chưa thể chấp nhận.Các con sao có thể như vậy đâu? Các con đều là những đứa trẻ ngoan… không, mẹ quả thực không tin được."
Thẩm Thiên Úc trầm mặc, đợi cô tỉnh táo lại mới nói: “Mẹ, đây là sự thật, mẹ muốn mắng liền mắng, đánh con cũng được."
“Mẹ làm thế nào bỏ được?" Vưu Kim Liên cúi đầu che mặt, mấy ngày nay cảm xúc của cô dao động rất lớn, đã khóc quá nhiều lần, đã trải qua nỗi sợ hãi mất đi Thẩm Thiên Úc nên chuyện này giờ gần như không lay động được thần kinh của cô nữa. Cô không khóc, chỉ là có chút khó chịu.
“Giờ mẹ rất loạn. Hai đứa tính toán cái gì? Về sau người ta sẽ coi thường hai đứa…"
“…" Thẩm Thiên Úc thở dài, nói: “Nếu mà cứ phải để ý đến ánh mắt của người khác thì con sống có bao nhiêu mệt mỏi."
Vưu Kim Liên ôm mặt ngồi ở đầu giường bệnh của Thẩm Thiên Úc, ngồi thật lâu, thỉnh thoảng lại nói mấy câu. Sau đó rốt cuộc thừa nhận: không thì có thể làm sao được nữa? Đây chính là cuộc sống của con trai, không thể đánh không thể mắng, càng không thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con. Mấy ngày nay cô đã suýt trải qua sinh ly tử biệt, vậy nên quan niệm cũng thoáng hơn nhiều, hơn nữa sớm đã nhìn ra tình cảm của Cẩu Đản với Hoa Nha, cũng đã ngầm suy xét nhiều lần. Vưu Kim Liên nản lòng nói:
“Thực ra mẹ đã sớm nhìn ra. Người xem bói cho con nói, con trước kia bình an thuận lợi, nhưng sau này sẽ gặp khó khăn, nếu qua được thì sau này sẽ là mệnh đại phú đại quý. Ai nha mẹ biết người trẻ tuổi các con không tin điều này, nhưng người ta nói rất đúng phải không? Con xem con bệnh lần này, tự nhiên đến, cùng Cẩn Đản cũng là…" Vưu Kim Liên biểu tình thực chua xót, “Đây có lẽ là ý trời rồi, mẹ không quản được. Cứ như vậy đi."
Thẩm Thiên Úc vốn định nói “Con còn anh không phải là khó khăn", nhưng vừa thấy thái độ của Vưu Kim Liên dịu đi cũng có chút cao hứng, liền kệ cô nghĩ thế nào, cho dù quá trình có thế nào, kết quả tốt là được.
Thẩm Thiên Úc hỏi:
“Mợ biết chuyện này sao? Anh con có nói với mợ người anh ấy thích là con không?"
“Không biết a." Vưu Kim Liên nói, “Có điều mẹ nghĩ mà mợ ấy nhìn ra. Con không biết đâu, mấy ngày con hôn mê ấy, Cẩn Đản nhìn như cũng sắp chết, thảm a… Nếu nó đề cập đến nam nhân khác, mợ ấy khẳng định là biết."
Lúc Trần Hạ Sinh xuất quỹ liền khiến trong nhà náo loạn một trận, đến lượt Thẩm Thiên Úc lại có vẻ thực thuận lợi. Cũng không phải là Vưu Kim Liên trong lòng có bao nhiêu vui vẻ, mà là bởi vì Thẩm Thiên Úc vừa bệnh nặng một hồi, so sánh với tính mạng con trai thì tính hướng cũng không quan trọng bằng.
Nửa tháng sau, Thẩm Thiên Úc xuất viện.
Dù sao cũng trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, khẳng định sẽ ảnh hưởng rất lớn, sau khi bàn bạc với trường học, Thẩm Thiên Úc quyết định nghỉ một năm, nửa năm ở nhà chuyên tâm dưỡng bệnh, không thể bởi vì muốn chạy theo tiến độ mà cố gắng đến trường.
Vì thế Thẩm Thiên Úc chuyển từ Bắc Kinh về nhà. Để chữa bệnh cho hắn, trong nhà tiêu không ít tiền, hắn không thể cứ như vậy mà đợi không công, đôi khi cũng sẽ nhận việc phiên dịch, một ngày làm hai ba tiếng kiếm chút tiền.
Một tháng sau gần hết kỳ nghỉ đông, có bạn học đại học gọi điện đến, nói muốn mời hắn ăn cơm. Thẩm Thiên Úc khéo léo từ chối, nói hắn hiện tại không thể đến Bắc Kinh, chờ đến lần sau vậy.
Sau đó là Ôn Hoa liên hệ với Thẩm Thiên Úc, nói muốn đến thăm hắn. Lần trước Thẩm Thiên Úc rất thích cô gái này, muốn mời Ôn Hòa đến nhà mình làm khách.
Thẩm Thiên Úc rất muốn từ chối bởi vì Trần Hạ Sinh rất không vừa mắt cô gái này. Nhưng Ôn Hòa cố ý muốn tới, còn nói đã biết địa chỉ nhà hắn, không thể không đến.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Thiên Úc đành phải đồng ý. Vưu Kim Liên có chuyện cần giải quyết với vợ chồng Vưu Kim Cần, mấy hôm trước đã sang bên đó, trong nhà giờ chỉ có Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh là hai đứa con trai, Ôn Hòa là con gái ở lại đây không thích hợp, chỉ có thể để cô đến nhà khách ở. Hắn nghĩ, đến lúc đó mời cô bữa cơm là được.
Thẩm Thiên Úc đối với sự việc nào đó rất mẫn cảm, thế nhưng ở mặt khác lại vô cùng trì độn, tỷ như tình cảm. Ngay từ đầu hắn không nhìn ra Trần Hạ Sinh thầm mến hắn, lúc được thông tin mới bừng tỉnh hiểu ra. Hiện tại cũng vậy, bởi vì lúc Ôn Hòa bày tỏ hắn không nghe được, nên cho dù con gái nhà người ta có biểu hiện trắng ra như vậy, hắn cũng không hiểu.
Trần Hạ Sinh tan tầm trở về, thấy Thẩm Thiên Úc đang cầm quyển từ điển dày cộp, liền biết hắn đang phiên dịch. Trần Hạ Sinh xem không hiểu, chỉ biết công việc này rất vô vị. Anh uống ngụm nước xong liền quấn lấy Thẩm Thiên Úc buông bút để hắn nghỉ ngơi.
Thẩm Thiên Úc tháo kính xuống, day day sống mũi, chủ động nói:
“Vị đàn chị kia vừa gọi điện cho em, nói muốn đến nhà chúng ta để ngày kia em đưa cô ấy ra ngoài chơi."
Trần Hạ Sinh cúi đầu, phi thường không bằng lòng nhưng lại không thể nói gì. Trần Hạ Sinh chạy đi rửa mặt, cũng không biết mình cầm theo cái gì. Thẩm Thiên Úc nghe ngóng, thấy như anh chuẩn bị đánh răng. Giờ là ban ngày ban mặt chưa ăn cơm, đánh răng làm gì?
Không lâu sao, Trần Hạ Sinh ra khỏi nhà tắm, ngồi trên giường há to miệng, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Răng anh đau quá."
“Sao cơ?" Thẩm Thiên Úc đeo kính, lại gần xem, “Cái nào?"
“Sau răng hàm, cái bên trái."
“Cái này?"
“Cái sau nữa."
Thẩm Thiên Úc do dự một chút, lấy tay sờ sờ, nói: “Anh mọc răng khôn à?"
“Thật không? Nhưng đầu lưỡi anh không liếm đến." Trần Hạ Sinh ôm cổ Thẩm Thiên Úc, nói: “Em xem hộ anh được không?"
Thẩm Thiên Úc vỗ đầu anh, bất đắc dĩ nói: “Nghiêm túc nào, đừng nháo."
“Không nháo, thật sự anh không liếm đến…"
Ánh mắt anh ướt át nhìn Thẩm Thiên Úc, biểu tình tràn đầy khát vọng.
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, đột ngột đè gáy anh lại, kéo về phía mình.
Miệng Trần Hạ Sinh há ra để đầu lưỡi Thẩm Thiên Úc xâm nhập vào trong, hưng phấn mà run rẩy, cảm giác lúc đầu lưỡi Thẩm Thiên Úc tiến vào, Trần Hạ Sinh kích động nửa người đã tê rần. lưỡi Thẩm Thiên Úc đi vào rất sâu, gần như có thể chạm đến cổ họng Trần Hạ Sinh, nhưng lại chuyển hướng chạm vào răng khôn của anh. Cái răng đau này tra tấn anh mấy hôm nay, mặt có chút sưng lên, ngay từ đầu tưởng là nói đùa, không nghĩ tới Thẩm Thiên Úc thực sự liếm vào.
Trần Hạ Sinh bị liếm, trong nháy mắt nhịn không được rên rỉ một tiếng. Chỗ đó đau nhức, bị động tới liền càng đau. Trần Hạ Sinh vừa đau lại thích, vừa muốn trốn tránh lại vừa muốn Thẩm Thiên Úc hôn mình.
Nhưng Thẩm Thiên Úc hình như lại cảm thấy cái răng này thật đáng yêu, đè chặt Trần Hạ Sinh không cho anh nhúc nhích, một lần lại một lần liếm, đến khi nước mắt Trần Hạ Sinh đảo quanh, trong miệng phát ra âm thanh ‘ô ô’ cùng âm thanh sắp khóc, Thẩm Thiên Úc mới buông tha anh, ánh mắt có chút tối lại, cúi đầu nhìn Trần Hạ Sinh ở dưới.
Trần Hạ Sinh bị hắn biến thành không thở kịp, ánh mắt ướt sũng, có điểm cương, lại vẫn không quên cò kè:
“Em đừng đi gặp cô gái kia được không? Đừng để cho cô ta ở nhà chúng ta, anh không thích cô ta, em cũng không thích mà, phải không?"
Tác giả :
Quỷ Sửu