Trọng Sinh Đến Nông Gia
Chương 41
“Có gì không tốt chứ." Cô gái cười đến dịu dàng, “Cậu là học đệ nha, mình nên giúp đỡ cậu. Đúng rồi, cậu không thoải mái chỗ nào a?"
“Chỉ là giống như bị ho, không có chuyện lớn gì, không làm phiền chị." Thẩm Thiên Úc tiếp tục từ chối, tránh đi Ôn Hòa, nhẹ gật đầu, đi về phía trước.
Ôn Hòa dù sao cũng là con gái, vẫn là có chút e lệ, không có đuổi theo, chỉ là nhỏ giọng nói: “Mình muốn giúp cậu thôi mà."
Nói xong cúi đầu, mặt đều đỏ, một bộ dáng muốn khóc. (không ưa nhỏ này rồi nha =.=)
Thẩm Thiên Úc bất đắc dĩ, chỉ có thể quay trở lại, nói: “Đi thôi, cám ơn học tỷ."
Đến phòng y tế xem thử, Thẩm Thiên Úc nói phổi hắn không thoải mái, nhưng đo nhiệt độ cơ thể phát hiện không có nóng lên, tình trạng bản thân Thẩm Thiên Úc cũng rất tốt. Giáo viên phòng y tế kê cho hắn một ít thuốc, nói:
“Có thể do em vừa tới nơi này nên không quá thích ứng, gần đây chất lượng không khí càng ngày càng kém. Nếu cảm thấy khó chịu, liền mang khẩu trang, vẫn thấy khó chịu thì đi bệnh viện lớn khám thử ngay." Bác sĩ ôn nhu nói với Thẩm Thiên Úc, cho hắn hơn mười cái khẩu trang y tế, thu tiền liền cho hắn trở về.
Thẩm Thiên Úc đeo khẩu trang, rời khỏi phòng y tế.
Ôn Hòa trong lúc đó vẫn một mực không nói gì, nhưng biểu tình vô cùng nặng nề, sau khi ra ngoài mới nhẹ nhàng thở ra.
Trời đã tối đen, Thẩm Thiên Úc bị khẩu trang làm cho thật ngộp thở, tùy tiện kéo một chút, nói với Ôn Hòa: “Em đưa chị về ký túc xá đi."
“Không cần, mình muốn đi xem buổi họp lớp của lớp các cậu." Ôn Hòa nói, “Còn muốn đánh giá cho các cậu nữa."
“Như vậy a. Em đưa chị về tòa nhà giảng dạy."
Phòng y tế cách tòa nhà giảng dạy chỉ mười phút đi bộ, Ôn Hòa vẫn luôn cố gắng cùng Thẩm Thiên Úc nói chuyện, nhưng Thẩm Thiên Úc tựa như đang tập trung vào chuyện của mình, có chút thất thần, cũng không có nghe được lời nói của Ôn Hòa.
“Thẩm Thiên Úc?"
Đã đi tới tòa nhà dạy học, Thẩm Thiên Úc vẫn cúi đầu đi về phía trước, Ôn Hòa nhịn không được, mở miệng gọi hắn.
“Ân?" Thẩm Thiên Úc lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu vừa thấy, mới phát hiện đã đến nơi muốn đến.
Thẩm Thiên Úc vội vàng nói: “Học tỷ đi đi, em đi về trước."
Ôn Hòa thấy Thẩm Thiên Úc một bộ dáng không yên lòng, cũng không nhiều lời, lễ phép tạm biệt.
Thẩm Thiên Úc trở lại ký túc xá trước, đi một mạch đến hành lang cũng không tháo khẩu trang ra.
Một tháng sau, Xuân Dương tổ chức hôn lễ. Hôn lễ đúng lúc vào cuối tuần, Trần Hạ Sinh được mời làm phù rể, Thẩm Thiên Úc cũng có thời gian lại đây.
Hôn lễ hết sức náo nhiệt, tuy nhiên phần lớn người tham dự đều là người nhà bên gái, nhà Xuân Dương chỉ có vài người, ngồi một bàn là đủ.
Trần Hạ Sinh cùng Xuân Dương rót rượu cho từng người họ hàng, không được mà còn muốn phụ giúp uống rượu. Lúc giữa trưa Trần Hạ Sinh đã uống khá nhiều, anh uống nhiều sẽ hiện lên mặt ngay, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu, Thẩm Thiên Úc thấy mà sợ hãi, Xuân Dương cũng thực ngạc nhiên, bảo Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh đi về trước nghỉ ngơi một lát, buổi tối lại đến hỗ trợ.
Thẩm Thiên Úc đỡ Trần Hạ Sinh đến khách sạn, đem hắn đặt lên giường. Trần Hạ Sinh uống quá nhiều, ở trên xe taxi ngủ thiếp đi, vừa nằm ở trên giường liền ngủ thẳng cẳng, may mắn không có ói.
Nhưng không ói càng thảm hơn, lát nữa rất có thể sẽ đau dạ dày. Thẩm Thiên Úc tìm được ấm chuẩn bị nấu nước, muốn nấu chút trà giải rượu cho anh.
Khi hắn đang nấu trà, nghe được Trần Hạ Sinh trên giường kêu tên của hắn:
“Hoa nhi — Hoa nhi……"
Thẩm Thiên Úc nhanh đi đến bên giường, hỏi: “Làm sao?"
Hắn cúi lưng, vuốt thẳng lại quần áo dưới người Trần Hạ Sinh, sợ anh nằm như vậy sẽ đem âu phục đè nhăn.
Thẩm Thiên Úc vừa quay lưng, Trần Hạ Sinh liền thuận tay ôm cổ hắn, đem hắn kéo xuống. Thẩm Thiên Úc không phản ứng lại, trực tiếp bị kéo đến trên giường, nằm ở trên người Trần Hạ Sinh.
“Ách……" Trần Hạ Sinh bị ép tới phát ra rên rỉ, khó khăn xoay người một chút, hướng bên cạnh lăn qua.
Thẩm Thiên Úc nhanh chóng chống tay rời đi anh, trong miệng nói: “Ai bảo anh kéo em? Đè trúng chỗ nào?"
“Dạ dày, thiếu chút nữa ói ra." Trần Hạ Sinh nói, thế nhưng vẫn là ôm Thẩm Thiên Úc, ngẩng mặt muốn hôn hắn, trong miệng nói, “Em hôn hôn anh."
Thẩm Thiên Úc cúi đầu mổ xuống một cái lên môi của anh, nhíu mày nói: “Uống nhiều rượu như vậy……"
Trần Hạ Sinh mặt đỏ đến nóng lên, nhả hơi đều là mùi rượu, thế nhưng ánh mắt anh rất dịu ngoan, mang theo một tia khát vọng, say đắm nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc giống như mê hoặc, cúi đầu lại hôn hôn anh, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng anh, cảm thấy đầu lưỡi cũng bị cồn rượu trong miệng anh làm cho tê liệt.
Trần Hạ Sinh hơi nâng eo, lồng ngực không ngừng cọ Thẩm Thiên Úc, tháng mười thời tiết Bắc Kinh thay đổi thực rõ rệt, vào buổi sáng còn lạnh run người, giữa trưa lại nóng đến mức như là mùa hè.
Trần Hạ Sinh kéo lỏng cà vạt làm anh rất khó chịu, tùy tay cởi bỏ cúc áo sơmi, liền muốn lột quần áo Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc để anh cởi quần áo của mình, ngón tay vuốt ve theo thắt lưng anh hướng vào trong.
Không biết đụng đến nơi nào, nói chung là nơi mẫn cảm của Trần Hạ Sinh. Anh cả người run lên một chút, lại nâng lên eo, đem chân kẹp ở bên hông Thẩm Thiên Úc, vô thanh thúc giục hắn hành động nhanh lên.
Thẩm Thiên Úc hít sâu một hơi, ngăn chặn dục vọng trong lòng muốn hung hăng tiến vào thân thể anh, vỗ vỗ lưng anh, nói: “Buông chân ra, em rót nước uống cho anh."
“Anh chuẩn bị tốt…" Trần Hạ Sinh không đầu không đuôi nói, “Hai chúng ta đến phòng tắm, anh đều làm sạch. Chỉ cần lại rửa một chút là có thể, Hoa nhi, em hay không muốn……"
“Lần sau đi." Thẩm Thiên Úc nghe hiểu lời anh nói, hạ phúc nóng lên, gần như khống chế không nổi. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, vội vàng trở mình đi xuống giường.
Sau khi uống rượu sức lực Trần Hạ Sinh rất lớn, kéo lấy Thẩm Thiên Úc, gắt gao ôm hắn, Trần Hạ Sinh giữ chặt gáy Thẩm Thiên Úc, ép hắn lên người mình, đôi môi nóng ẩm vẫn một mực giữ gần bên tai Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc hoảng sợ, nói: “Làm sao?"
Sau đó bên tai bị anh ngậm lấy, khiến hắn ngứa không chịu được, liền vươn tay kìm chặt cổ tay Trần Hạ Sinh, đem anh giữ ở dưới người mình.
Trần Hạ Sinh thở mạnh vài cái, lắc lắc giãy dụa, mặt đỏ lợi hại.
“Làm gì a?" Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nhìn ánh mắt ướt át của anh, rất là khó hiểu, trong phòng im lặng trong chốc lát, hắn buông tay ra, đứng lên.
Trần Hạ Sinh cũng cùng đứng lên, sau đó ra sức ôm lấy Thẩm Thiên Úc từ sau lưng.
“……Anh rất sợ hãi." Trần Hạ Sinh thanh âm khàn khàn, anh ép sát bên tai Thẩm Thiên Úc, vô cùng ủy khuất nói, “Nếu anh có chút lý trí, hẳn là ngay từ đầu nên buông tay em. Nhìn anh Xuân Dương của em kết hôn, anh cảm giác đây mới là đúng. Anh sai rồi, anh không nên kéo em xuống nước, ô ô……"
Trần Hạ Sinh mạnh hít vào, nghe thanh âm như là khóc: “Em ích kỷ chỗ nào a? Anh cmn mới là ích kỷ nhất, anh giống như đã bắt em cùng anh qua một đời, cũng không suy xét em có nguyện ý hay không, anh chính là khốn kiếp……"
Thẩm Thiên Úc cảm thấy Trần Hạ Sinh thật sự đã uống nhiều, không thì cũng sẽ không nói ra lời như vậy, hắn xoay người che miệng Trần Hạ Sinh, đem anh ôm vào lòng, ghé vào lỗ tai anh nói: “Hư, nhỏ giọng chút, người bên ngoài đều nghe được."
Trần Hạ Sinh nuốt nuốt nước miếng, trên lông mi dính nước mắt, anh cúi đầu tựa vào vai Thẩm Thiên Úc, bộ dáng thực thương tâm.
Thẩm Thiên Úc thở dài. Hắn không trách Trần Hạ Sinh, chuyện tình cảm vốn là không thể cưỡng cầu, bản thân nếu đối với anh một chút cảm giác đều không có, như thế nào sẽ miễn cưỡng đáp ứng cùng anh một chỗ.
Hắn chỉ là thực để ý bệnh phổi của bản thân. Bây giờ hắn còn chưa cảm thấy gì, nhưng tháng mười vừa qua sẽ đến tháng mười một. Kiếp trước hắn chính là vào khoảng tháng mười một qua đời, Thẩm Thiên Úc muốn biết kiếp này bản thân cùng đời trước có chỗ nào giống nhau hay không — ví như thời gian chết.
Nếu thật sự chết, Trần Hạ Sinh làm sao đây?
Trước kia Thẩm Thiên Úc không tìm được người thích, khi chết ngay cả người vì hắn rơi nước mắt đều không có, hắn chấp nhận. Nhưng hiện tại thì sao? Trần Hạ Sinh cùng Vưu Kim Liên còn không đau lòng chết mất.
Thẩm Thiên Úc vuốt ve sau gáy Trần Hạ Sinh, phát hiện nhiệt độ cơ thể anh cao dọa người, liền nói: “Anh đi tắm rửa một cái. Hôm nay uống nhiều lắm, lần sau đi."
“……"
“Không phải đã nói rõ đợi mười tám tuổi sao? Anh đừng vội a." Thẩm Thiên Úc nói, “Sinh nhật em là tháng mười, anh hãy đợi thêm vài ngày."
Trần Hạ Sinh gật đầu ngay, anh uống quá nhiều, cảm xúc mất kiểm soát, mỗi phút mỗi giây đều muốn ở gần Thẩm Thiên Úc, chờ khi anh nằm ở trên giường ngủ đã là ba giờ chiều.
Thẩm Thiên Úc im lặng ngắm Trần Hạ Sinh ngủ, nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Sau đó hắn đột nhiên ho khan một tiếng, Thẩm Thiên Úc đứng lên tránh đi Trần Hạ Sinh, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, chăm chú nhìn thành phố người xe như nước bên ngoài.
Gần đây hắn ho khan càng ngày càng thường xuyên, lúc ban đầu là ho khan không thể ngừng lại vào buổi tối, ngủ cũng ngủ không được. Bạn cùng phòng đều bị hắn làm cho có chút bực bội, sau này buổi tối Thẩm Thiên Úc chỉ có thể chạy ra bên ngoài, có đôi khi ngồi là cả một đêm.
Ban ngày không ho như vậy, khi đó hắn sẽ đi tìm Trần Hạ Sinh. Thẩm Thiên Úc luôn cảm thấy bản thân có thể sống không lâu, hắn muốn gặp Trần Hạ Sinh nhiều hơn một chút.
Hắn còn chưa nghĩ tốt nên tạm biệt cùng Trần Hạ Sinh như thế nào. Nhưng bây giờ xem ra, đây là một sự thật cần đối mặt.
Hắn cũng nghĩ qua, nếu không có mình, Trần Hạ Sinh có phải sẽ thích phụ nữ hay không? Nếu mình chưa từng xảy ra quan hệ với anh, Trần Hạ Sinh ngày sau có lẽ cũng sẽ bình thường, thuận lợi cưới vợ, sinh con. Nếu là như vậy, cũng không có gì không tốt. Thẩm Thiên Úc cau mày, nhìn kỹ sẽ thấy giữa hai hàng lông mày che kín bởi sự u ám, giống như đang cố hết sức chịu đựng, cũng giống như đang đau đớn không chịu nổi. Sau khi Trần Hạ Sinh tỉnh lại, liền thấy Thẩm Thiên Úc mang theo khẩu trang đứng ở trước cửa sổ, thường thường xoay người ho khan một tiếng. Trần Hạ Sinh choáng váng đầu lợi hại, lại vẫn đứng dậy đi đến bên người Thẩm Thiên Úc, cầm tay hắn:
“Em gần đây có ăn cơm đầy đủ không?"
Thẩm Thiên Úc nghe được đằng sau có tiếng động, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ nói: “Có a. Chỉ là em gần đây một mực rèn luyện, dáng người có phải càng tốt hay không."
Thẩm Thiên Úc giơ tay lên, để anh sờ cơ bắp trên tay hắn.
“Đầu đau quá, uống nhiều quá." Trần Hạ Sinh xoa xoa đầu, nói, “Em thật sự có ăn cơm đầy đủ sao? Cảm thấy em gầy……" Trần Hạ Sinh sờ sờ mặt Thẩm Thiên Úc, nghi hoặc nói: “Ở trong phòng mang khẩu trang cái gì a."
Miệng Thẩm Thiên Úc bên dưới khẩu trang cười cười, nét mặt vô cùng dịu dàng, dừng một chút, nói: “Không khí Bắc Kinh rất không tốt, trong phổi không thoải mái, sợ cảm mạo, cho nên đeo vào."
Trần Hạ Sinh nhìn ánh mắt Thẩm Thiên Úc, dán lại gần mặt hắn, cách khẩu trang hôn hôn môi Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc bị động tác đột ngột của anh làm hoảng sợ, lui về sau một bước, nghĩ nghĩ lại đi đến gần, cách khẩu trang hôn anh.
“Ngày mai, cùng em đến bệnh viện đi." Thẩm Thiên Úc cúi đầu nhìn Trần Hạ Sinh. Hắn đã cao hơn Trần Hạ Sinh. Hắn nói, “Em có chút không thoải mái."
Trần Hạ Sinh sửng sốt, hỏi: “Nơi nào không thoải mái?"
“Nơi này không khí rất không tốt." Thẩm Thiên Úc thuận miệng nói, không muốn lại tiếp tục đề tài này.
Thẩm Thiên Úc nghĩ kỹ rồi, thân thể bây giờ của hắn so với kiếp trước cường tráng hơn khỏe mạnh hơn, cho dù có sinh bệnh khả năng cũng không chết được. Có bệnh không thể nghe trời do mệnh (nghe theo ý trời), vẫn là nhanh chóng đi bệnh viện mới tốt.
Hắn muốn tiếp tục cùng Trần Hạ Sinh một chỗ, không nghĩ sớm như vậy cùng anh chia cách.
“Chỉ là giống như bị ho, không có chuyện lớn gì, không làm phiền chị." Thẩm Thiên Úc tiếp tục từ chối, tránh đi Ôn Hòa, nhẹ gật đầu, đi về phía trước.
Ôn Hòa dù sao cũng là con gái, vẫn là có chút e lệ, không có đuổi theo, chỉ là nhỏ giọng nói: “Mình muốn giúp cậu thôi mà."
Nói xong cúi đầu, mặt đều đỏ, một bộ dáng muốn khóc. (không ưa nhỏ này rồi nha =.=)
Thẩm Thiên Úc bất đắc dĩ, chỉ có thể quay trở lại, nói: “Đi thôi, cám ơn học tỷ."
Đến phòng y tế xem thử, Thẩm Thiên Úc nói phổi hắn không thoải mái, nhưng đo nhiệt độ cơ thể phát hiện không có nóng lên, tình trạng bản thân Thẩm Thiên Úc cũng rất tốt. Giáo viên phòng y tế kê cho hắn một ít thuốc, nói:
“Có thể do em vừa tới nơi này nên không quá thích ứng, gần đây chất lượng không khí càng ngày càng kém. Nếu cảm thấy khó chịu, liền mang khẩu trang, vẫn thấy khó chịu thì đi bệnh viện lớn khám thử ngay." Bác sĩ ôn nhu nói với Thẩm Thiên Úc, cho hắn hơn mười cái khẩu trang y tế, thu tiền liền cho hắn trở về.
Thẩm Thiên Úc đeo khẩu trang, rời khỏi phòng y tế.
Ôn Hòa trong lúc đó vẫn một mực không nói gì, nhưng biểu tình vô cùng nặng nề, sau khi ra ngoài mới nhẹ nhàng thở ra.
Trời đã tối đen, Thẩm Thiên Úc bị khẩu trang làm cho thật ngộp thở, tùy tiện kéo một chút, nói với Ôn Hòa: “Em đưa chị về ký túc xá đi."
“Không cần, mình muốn đi xem buổi họp lớp của lớp các cậu." Ôn Hòa nói, “Còn muốn đánh giá cho các cậu nữa."
“Như vậy a. Em đưa chị về tòa nhà giảng dạy."
Phòng y tế cách tòa nhà giảng dạy chỉ mười phút đi bộ, Ôn Hòa vẫn luôn cố gắng cùng Thẩm Thiên Úc nói chuyện, nhưng Thẩm Thiên Úc tựa như đang tập trung vào chuyện của mình, có chút thất thần, cũng không có nghe được lời nói của Ôn Hòa.
“Thẩm Thiên Úc?"
Đã đi tới tòa nhà dạy học, Thẩm Thiên Úc vẫn cúi đầu đi về phía trước, Ôn Hòa nhịn không được, mở miệng gọi hắn.
“Ân?" Thẩm Thiên Úc lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu vừa thấy, mới phát hiện đã đến nơi muốn đến.
Thẩm Thiên Úc vội vàng nói: “Học tỷ đi đi, em đi về trước."
Ôn Hòa thấy Thẩm Thiên Úc một bộ dáng không yên lòng, cũng không nhiều lời, lễ phép tạm biệt.
Thẩm Thiên Úc trở lại ký túc xá trước, đi một mạch đến hành lang cũng không tháo khẩu trang ra.
Một tháng sau, Xuân Dương tổ chức hôn lễ. Hôn lễ đúng lúc vào cuối tuần, Trần Hạ Sinh được mời làm phù rể, Thẩm Thiên Úc cũng có thời gian lại đây.
Hôn lễ hết sức náo nhiệt, tuy nhiên phần lớn người tham dự đều là người nhà bên gái, nhà Xuân Dương chỉ có vài người, ngồi một bàn là đủ.
Trần Hạ Sinh cùng Xuân Dương rót rượu cho từng người họ hàng, không được mà còn muốn phụ giúp uống rượu. Lúc giữa trưa Trần Hạ Sinh đã uống khá nhiều, anh uống nhiều sẽ hiện lên mặt ngay, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu, Thẩm Thiên Úc thấy mà sợ hãi, Xuân Dương cũng thực ngạc nhiên, bảo Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh đi về trước nghỉ ngơi một lát, buổi tối lại đến hỗ trợ.
Thẩm Thiên Úc đỡ Trần Hạ Sinh đến khách sạn, đem hắn đặt lên giường. Trần Hạ Sinh uống quá nhiều, ở trên xe taxi ngủ thiếp đi, vừa nằm ở trên giường liền ngủ thẳng cẳng, may mắn không có ói.
Nhưng không ói càng thảm hơn, lát nữa rất có thể sẽ đau dạ dày. Thẩm Thiên Úc tìm được ấm chuẩn bị nấu nước, muốn nấu chút trà giải rượu cho anh.
Khi hắn đang nấu trà, nghe được Trần Hạ Sinh trên giường kêu tên của hắn:
“Hoa nhi — Hoa nhi……"
Thẩm Thiên Úc nhanh đi đến bên giường, hỏi: “Làm sao?"
Hắn cúi lưng, vuốt thẳng lại quần áo dưới người Trần Hạ Sinh, sợ anh nằm như vậy sẽ đem âu phục đè nhăn.
Thẩm Thiên Úc vừa quay lưng, Trần Hạ Sinh liền thuận tay ôm cổ hắn, đem hắn kéo xuống. Thẩm Thiên Úc không phản ứng lại, trực tiếp bị kéo đến trên giường, nằm ở trên người Trần Hạ Sinh.
“Ách……" Trần Hạ Sinh bị ép tới phát ra rên rỉ, khó khăn xoay người một chút, hướng bên cạnh lăn qua.
Thẩm Thiên Úc nhanh chóng chống tay rời đi anh, trong miệng nói: “Ai bảo anh kéo em? Đè trúng chỗ nào?"
“Dạ dày, thiếu chút nữa ói ra." Trần Hạ Sinh nói, thế nhưng vẫn là ôm Thẩm Thiên Úc, ngẩng mặt muốn hôn hắn, trong miệng nói, “Em hôn hôn anh."
Thẩm Thiên Úc cúi đầu mổ xuống một cái lên môi của anh, nhíu mày nói: “Uống nhiều rượu như vậy……"
Trần Hạ Sinh mặt đỏ đến nóng lên, nhả hơi đều là mùi rượu, thế nhưng ánh mắt anh rất dịu ngoan, mang theo một tia khát vọng, say đắm nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc giống như mê hoặc, cúi đầu lại hôn hôn anh, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng anh, cảm thấy đầu lưỡi cũng bị cồn rượu trong miệng anh làm cho tê liệt.
Trần Hạ Sinh hơi nâng eo, lồng ngực không ngừng cọ Thẩm Thiên Úc, tháng mười thời tiết Bắc Kinh thay đổi thực rõ rệt, vào buổi sáng còn lạnh run người, giữa trưa lại nóng đến mức như là mùa hè.
Trần Hạ Sinh kéo lỏng cà vạt làm anh rất khó chịu, tùy tay cởi bỏ cúc áo sơmi, liền muốn lột quần áo Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc để anh cởi quần áo của mình, ngón tay vuốt ve theo thắt lưng anh hướng vào trong.
Không biết đụng đến nơi nào, nói chung là nơi mẫn cảm của Trần Hạ Sinh. Anh cả người run lên một chút, lại nâng lên eo, đem chân kẹp ở bên hông Thẩm Thiên Úc, vô thanh thúc giục hắn hành động nhanh lên.
Thẩm Thiên Úc hít sâu một hơi, ngăn chặn dục vọng trong lòng muốn hung hăng tiến vào thân thể anh, vỗ vỗ lưng anh, nói: “Buông chân ra, em rót nước uống cho anh."
“Anh chuẩn bị tốt…" Trần Hạ Sinh không đầu không đuôi nói, “Hai chúng ta đến phòng tắm, anh đều làm sạch. Chỉ cần lại rửa một chút là có thể, Hoa nhi, em hay không muốn……"
“Lần sau đi." Thẩm Thiên Úc nghe hiểu lời anh nói, hạ phúc nóng lên, gần như khống chế không nổi. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, vội vàng trở mình đi xuống giường.
Sau khi uống rượu sức lực Trần Hạ Sinh rất lớn, kéo lấy Thẩm Thiên Úc, gắt gao ôm hắn, Trần Hạ Sinh giữ chặt gáy Thẩm Thiên Úc, ép hắn lên người mình, đôi môi nóng ẩm vẫn một mực giữ gần bên tai Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc hoảng sợ, nói: “Làm sao?"
Sau đó bên tai bị anh ngậm lấy, khiến hắn ngứa không chịu được, liền vươn tay kìm chặt cổ tay Trần Hạ Sinh, đem anh giữ ở dưới người mình.
Trần Hạ Sinh thở mạnh vài cái, lắc lắc giãy dụa, mặt đỏ lợi hại.
“Làm gì a?" Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nhìn ánh mắt ướt át của anh, rất là khó hiểu, trong phòng im lặng trong chốc lát, hắn buông tay ra, đứng lên.
Trần Hạ Sinh cũng cùng đứng lên, sau đó ra sức ôm lấy Thẩm Thiên Úc từ sau lưng.
“……Anh rất sợ hãi." Trần Hạ Sinh thanh âm khàn khàn, anh ép sát bên tai Thẩm Thiên Úc, vô cùng ủy khuất nói, “Nếu anh có chút lý trí, hẳn là ngay từ đầu nên buông tay em. Nhìn anh Xuân Dương của em kết hôn, anh cảm giác đây mới là đúng. Anh sai rồi, anh không nên kéo em xuống nước, ô ô……"
Trần Hạ Sinh mạnh hít vào, nghe thanh âm như là khóc: “Em ích kỷ chỗ nào a? Anh cmn mới là ích kỷ nhất, anh giống như đã bắt em cùng anh qua một đời, cũng không suy xét em có nguyện ý hay không, anh chính là khốn kiếp……"
Thẩm Thiên Úc cảm thấy Trần Hạ Sinh thật sự đã uống nhiều, không thì cũng sẽ không nói ra lời như vậy, hắn xoay người che miệng Trần Hạ Sinh, đem anh ôm vào lòng, ghé vào lỗ tai anh nói: “Hư, nhỏ giọng chút, người bên ngoài đều nghe được."
Trần Hạ Sinh nuốt nuốt nước miếng, trên lông mi dính nước mắt, anh cúi đầu tựa vào vai Thẩm Thiên Úc, bộ dáng thực thương tâm.
Thẩm Thiên Úc thở dài. Hắn không trách Trần Hạ Sinh, chuyện tình cảm vốn là không thể cưỡng cầu, bản thân nếu đối với anh một chút cảm giác đều không có, như thế nào sẽ miễn cưỡng đáp ứng cùng anh một chỗ.
Hắn chỉ là thực để ý bệnh phổi của bản thân. Bây giờ hắn còn chưa cảm thấy gì, nhưng tháng mười vừa qua sẽ đến tháng mười một. Kiếp trước hắn chính là vào khoảng tháng mười một qua đời, Thẩm Thiên Úc muốn biết kiếp này bản thân cùng đời trước có chỗ nào giống nhau hay không — ví như thời gian chết.
Nếu thật sự chết, Trần Hạ Sinh làm sao đây?
Trước kia Thẩm Thiên Úc không tìm được người thích, khi chết ngay cả người vì hắn rơi nước mắt đều không có, hắn chấp nhận. Nhưng hiện tại thì sao? Trần Hạ Sinh cùng Vưu Kim Liên còn không đau lòng chết mất.
Thẩm Thiên Úc vuốt ve sau gáy Trần Hạ Sinh, phát hiện nhiệt độ cơ thể anh cao dọa người, liền nói: “Anh đi tắm rửa một cái. Hôm nay uống nhiều lắm, lần sau đi."
“……"
“Không phải đã nói rõ đợi mười tám tuổi sao? Anh đừng vội a." Thẩm Thiên Úc nói, “Sinh nhật em là tháng mười, anh hãy đợi thêm vài ngày."
Trần Hạ Sinh gật đầu ngay, anh uống quá nhiều, cảm xúc mất kiểm soát, mỗi phút mỗi giây đều muốn ở gần Thẩm Thiên Úc, chờ khi anh nằm ở trên giường ngủ đã là ba giờ chiều.
Thẩm Thiên Úc im lặng ngắm Trần Hạ Sinh ngủ, nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Sau đó hắn đột nhiên ho khan một tiếng, Thẩm Thiên Úc đứng lên tránh đi Trần Hạ Sinh, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, chăm chú nhìn thành phố người xe như nước bên ngoài.
Gần đây hắn ho khan càng ngày càng thường xuyên, lúc ban đầu là ho khan không thể ngừng lại vào buổi tối, ngủ cũng ngủ không được. Bạn cùng phòng đều bị hắn làm cho có chút bực bội, sau này buổi tối Thẩm Thiên Úc chỉ có thể chạy ra bên ngoài, có đôi khi ngồi là cả một đêm.
Ban ngày không ho như vậy, khi đó hắn sẽ đi tìm Trần Hạ Sinh. Thẩm Thiên Úc luôn cảm thấy bản thân có thể sống không lâu, hắn muốn gặp Trần Hạ Sinh nhiều hơn một chút.
Hắn còn chưa nghĩ tốt nên tạm biệt cùng Trần Hạ Sinh như thế nào. Nhưng bây giờ xem ra, đây là một sự thật cần đối mặt.
Hắn cũng nghĩ qua, nếu không có mình, Trần Hạ Sinh có phải sẽ thích phụ nữ hay không? Nếu mình chưa từng xảy ra quan hệ với anh, Trần Hạ Sinh ngày sau có lẽ cũng sẽ bình thường, thuận lợi cưới vợ, sinh con. Nếu là như vậy, cũng không có gì không tốt. Thẩm Thiên Úc cau mày, nhìn kỹ sẽ thấy giữa hai hàng lông mày che kín bởi sự u ám, giống như đang cố hết sức chịu đựng, cũng giống như đang đau đớn không chịu nổi. Sau khi Trần Hạ Sinh tỉnh lại, liền thấy Thẩm Thiên Úc mang theo khẩu trang đứng ở trước cửa sổ, thường thường xoay người ho khan một tiếng. Trần Hạ Sinh choáng váng đầu lợi hại, lại vẫn đứng dậy đi đến bên người Thẩm Thiên Úc, cầm tay hắn:
“Em gần đây có ăn cơm đầy đủ không?"
Thẩm Thiên Úc nghe được đằng sau có tiếng động, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ nói: “Có a. Chỉ là em gần đây một mực rèn luyện, dáng người có phải càng tốt hay không."
Thẩm Thiên Úc giơ tay lên, để anh sờ cơ bắp trên tay hắn.
“Đầu đau quá, uống nhiều quá." Trần Hạ Sinh xoa xoa đầu, nói, “Em thật sự có ăn cơm đầy đủ sao? Cảm thấy em gầy……" Trần Hạ Sinh sờ sờ mặt Thẩm Thiên Úc, nghi hoặc nói: “Ở trong phòng mang khẩu trang cái gì a."
Miệng Thẩm Thiên Úc bên dưới khẩu trang cười cười, nét mặt vô cùng dịu dàng, dừng một chút, nói: “Không khí Bắc Kinh rất không tốt, trong phổi không thoải mái, sợ cảm mạo, cho nên đeo vào."
Trần Hạ Sinh nhìn ánh mắt Thẩm Thiên Úc, dán lại gần mặt hắn, cách khẩu trang hôn hôn môi Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc bị động tác đột ngột của anh làm hoảng sợ, lui về sau một bước, nghĩ nghĩ lại đi đến gần, cách khẩu trang hôn anh.
“Ngày mai, cùng em đến bệnh viện đi." Thẩm Thiên Úc cúi đầu nhìn Trần Hạ Sinh. Hắn đã cao hơn Trần Hạ Sinh. Hắn nói, “Em có chút không thoải mái."
Trần Hạ Sinh sửng sốt, hỏi: “Nơi nào không thoải mái?"
“Nơi này không khí rất không tốt." Thẩm Thiên Úc thuận miệng nói, không muốn lại tiếp tục đề tài này.
Thẩm Thiên Úc nghĩ kỹ rồi, thân thể bây giờ của hắn so với kiếp trước cường tráng hơn khỏe mạnh hơn, cho dù có sinh bệnh khả năng cũng không chết được. Có bệnh không thể nghe trời do mệnh (nghe theo ý trời), vẫn là nhanh chóng đi bệnh viện mới tốt.
Hắn muốn tiếp tục cùng Trần Hạ Sinh một chỗ, không nghĩ sớm như vậy cùng anh chia cách.
Tác giả :
Quỷ Sửu