Trọng Sinh Chi Tướng Môn Độc Hậu
Chương 6 Mạch nước ngầm
Thẩm Thanh có chút không hiểu nhìn mẫu thân mình, tuy rằng không cam tâm, vẫn là ngoan ngoãn im lặng.
Thẩm Nguyệt tuy rằng không rõ lời của Thẩm Diệu có gì không đúng, nhưng thấy thần sắc khẩn trương của mẫu thân Trần Nhược Thu cũng ý thức được, quy củ đứng tại chỗ, không dám mở miệng.
Thẩm lão phu nhân nhướng mày, bà tuy rằng theo Thẩm lão tướng quân nhiều năm như vậy, cũng không biết trong quan trường hiểm độc như thế nào, ánh mắt hạn hẹp chỉ ở hậu viện, vây quanh trong bốn bức tường và bầu trời phía trên, làm sao hiểu được hàm ý trong lời nói Thẩm Diệu. Bà chỉ cảm thấy hôm nay Thẩm Diệu như uống nhầm thuốc, liên tiếp chống đối bà, muốn mạo phạm uy nghiêm của bậc trưởng bối là bà, bà liền phát hỏa.
"Lời của tiểu Ngũ nói không sai"
Nhiệm Uyển Vân cười cắt ngang lời trách cứ sắp nói của lão phu nhân:
"Chỉ là hiểu lầm mà thôi, chuyện như thế làm sao truyền đến hậu viện được chứ? Đều là không khéo chạm phải thôi. Định vương điện hạ tính tình rộng lượng, sẽ không để tâm chuyện tiểu hài tử nháo loạn. Tất cả đều là hiểu lầm, chỉ có tiểu Ngũ đáng thương của chúng ta không cẩn thận ngã xuống hồ bị kinh sợ, ủy khuất vô cùng."
Thẩm lão phu nhân há miệng thở dốc, bất mãn việc con dâu đột nhiên đánh gãy lời bà. Nhưng nhà mẹ đẻ Nhiệm Uyển Vân là thương nhân có tiếng tăm lừng lẫy ở Minh Tề quốc, bình thường chi phí trong nhà đều do nhà Nhị phu nhân cung cấp, bà tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không muốn đắc tội nàng. Bà hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.
Trần Nhược Thu cũng ý thức được, liền thuận theo Nhiệm Uyển Vân:
"Đúng vậy, Nguyệt Nhi, Thanh Nhi, về sau trăm ngàn lần không được nhắc lại việc này. Tiểu Ngũ không may rơi xuống nước, bị Định vương vô tình bắt gặp thôi. Trên đời thiếu gì chuyện trùng hợp chứ."
Nàng cười nhìn về phía Thẩm Diệu:
"Tiểu Ngũ, lão phu nhân là đau lòng ngươi, chứ bà không thật sự tức giận ngươi."
Thẩm Diệu nhìn nữ tử trước mặt. Thẩm Nguyệt có ngoại hình giống Tam thẩm Trần Nhược Thu, cả khí chất cũng giống, Tam thẩm xuất thân từ thư hương thế gia, mặt mày uyển chuyển hàm xúc, thanh nhã xinh đẹp, ngày thường ăn nói nhẹ nhàng mềm mại, uyển chuyển mà không ngả ngớn. Đúng khí chất của một nữ tử chốn thư gia khuê phòng. Nhìn có vẻ sống chung rất tốt, ai có ngờ về sau...
Về sau, sứ giả Hung Nô thỉnh cầu hòa thân, trong cung chỉ có một vị công chúa đủ tuổi, chính là Uyển Du. Trần Nhược Thu nói, Thẩm Nguyệt cũng đã lớn, lấy chồng là lẽ tự nhiên, tự nguyện gả đến Hung Nô. Nhưng Thẩm Nguyệt không phải công chúa, Phó Tu Nghi liền sắc phong nàng làm Nguyệt Như công chúa, như vậy có thể danh chính ngôn thuận hòa thân.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn là Uyển Du của nàng xuất giá. Uyển Du chết thảm trên đường hòa thân, cung điện của nàng liền cho Nguyệt Như công chúa. Nàng ta thuận lý thành chương tiếp nhận hết thảy sủng ái của Uyển Du.
Mà Uyển Du của nàng, vẫn chưa tới 16 tuổi.
Thẩm Diệu nhắm mắt, nếu nói trong này không có công lao của Trần Nhược Thu, đánh chết nàng cũng không tin. Sợ là Trần Nhược Thu cùng Mi phu nhân đã sớm có giao ước, muốn cho nàng thật nhiều hy vọng rồi bị chính những hy vọng đó đập nát.
Nét tươi cười trên mặt Trần Nhược Thu cứng đờ.
Đối diện với thiếu nữ đang nhìn mình, khuôn mặt, con ngươi hay chiếc mũi đều tròn trịa đáng yêu, dung mạo xứng với tính cách nhát gan, dễ dàng khiến người khác sinh ra ấn tượng trì độn cùng ngu ngốc. Nhưng hiện tại lại không phải. Vẻ nhát gan lúc trước giờ đã không còn, thay vào đó là một vẻ mặt nghiêm túc. Không phải đột nhiên vì khẩn trương mà trở nên nghiêm túc mà là đoan chính phát ra từ nội tâm, có một loại thản nhiên sinh ra cảm giác xa cách.
Trong nháy mắt, Trần Nhược Thu bỗng nhiên cảm thấy trước mặt mình không phải nữ nhi ngu ngốc của Đại phòng, mà là chủ nhân chân chính, có địa vị vô cùng cao. Loại áp lực sắc bén tỏa ra khiến người ta đột ngột phát run.
Giây tiếp theo, Thẩm Diệu liền liếc mắt nhìn nàng:
"Tiểu Ngũ đương nhiên biết, Tam thẩm rất hiểu tiểu Ngũ, phải vậy không."
Trần Nhược Thu sửng sốt, khẽ nhìn lão phu nhân cao cao tại thượng rõ ràng không tức giận, mới miễn cưỡng nói:
"Tuy là như thế, nhưng tiểu Ngũ rơi xuống hồ cũng là do bản thân không cẩn thận, nha hoàn bên người sao không chú ý? Đại ca đại tẩu không ở bên người, liền không xem chủ tử ra gì sao? Theo thẩm thẩm thấy, vẫn là đổi mấy nha hoàn này đi, thêm vài nha hoàn mới tốt hơn."
"Phốc xuy" Nhiệm Uyển Vân cười một tiếng.
Trần Nhược Thu có chút tức giận nhìn nàng ta một cái, Nhiệm Uyển Vân khóe miệng cười lạnh treo lên một tia hiểu rõ.
Vị đệ muội này, nhìn qua có vẻ tri thức hiểu lễ nghĩa, tâm lại thực khôn khéo. Nói như vậy, là muốn lừa Thẩm Diệu ngu ngốc kia, nhân cơ hội chiếm hết người của Thẩm Diệu, nay Thẩm Nguyệt cũng đã đến tuổi, phải lưu ý. Trong kinh thành, vô luận Thẩm Diệu vụng về nhát gan hay thanh danh có xấu đi chăng nữa, nàng ta vẫn có địa vị cao hơn Thẩm Nguyệt. Dù sao trong tay Thẩm Tín còn nắm binh quyền.
Tam phòng, rốt cuộc bắt đầu rục rịch muốn động.
Thẩm Diệu cúi đầu:
"Tam thẩm sao người lại muốn đổi nha hoàn của con, bọn họ đều do cha và nương để lại cho Ngũ nhi, nhân sự ở Tây viện thay đổi rất nhiều, mấy ngày trước đã đổi đi mấy Nhị đẳng nha hoàn của Ngũ nhi, con đều không hay biết. Nay lại muốn đổi bọn Cốc Vũ, Tây viện vắng vẻ, Ngũ nhi cũng không biết tìm ai nói chuyện."
Nhiệm Uyển Vân tươi cười im bặt.
Trong Tây viện, phu thê Đại phòng hằng năm không ở kinh thành, nô bộc trong viện cơ hồ đều bị điều đi nơi khác, người thì phân đến viện lão phu nhân, người đến Nhị phòng cùng Tam phòng. Bởi vì Nhị phòng là chưởng gia, đương nhiên sẽ nhiều người hơn một chút. Lời này chưa dứt, nếu bị truyền ra ngoài, trong viện nữ nhi Đại phòng một người cũng không có, Nhị phòng và Tam phòng sao có thể an tâm để vậy?
Lúc đó chẳng phải sẽ truyền ra chị em dâu nhúng tay đến cả sân đại ca, bắt nạt cháu gái không có phụ mẫu ở nhà.
Đầu óc Nhị thẩm xoay chuyển nhanh, trừng mắt một cái với Trần Nhược Thu, hướng Thẩm Diệu cười nói:
"Tam thẩm của ngươi chỉ giỡn thôi, chỉ là do nha hoàn sơ ý không để tâm, Thẩm gia chúng ta lương thiện bao dung, sẽ không làm ra chuyện không hợp đạo lý này, Tiểu Ngũ đừng lo."
Trong lời nói đến cuối cùng vẫn khiến Trần Nhược Thu nghẹn một cục.
Thẩm Nguyên Bách hết nhìn mẫu thân, lại nhìn Trần Nhược Thu, ách xì một cái. Lão phu nhân nhìn hai người con dâu của mình đấu đá lẫn nhau, có chút không kiên nhẫn, thấy cảnh này nhân tiện nói:
"Được rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ, Nhị tức, ôm Thất nhi lại đây, giải tán hết đi. Nhiều người như vậy, làm cho ta choáng váng đầu óc."
Nhiệm Uyển Vân đem Thẩm Nguyên Bách đến bên lão phu nhân, nói:
"Nương cùng các Thẩm thẩm đi xuống trước. Thất Nhi ở lại chơi cùng lão phu nhân phải thật ngoan ngoãn nhé."
Trần Nhược Thu nhìn thoáng qua Thẩm Nguyên Bách, hai tay xoa bụng mình, chậm rãi đi ra Vinh Cảnh đường. Nhị phòng có con trai, liền được Thẩm lão phu nhân xem trọng, mình có bản lĩnh thì như thế nào... Thẩm Nguyệt dù sao chỉ là nữ nhi. Nếu nàng có con trai thì tốt rồi, ở Thẩm phủ sớm muộn gì cũng phải tranh giành, nếu có con trai, ít nhất có thể ngang sức ngang tài, không giống hiện tại, không được một chút tiện nghi như Nhị phòng. Đại phòng còn có trưởng tử, tuy rằng đang ở biên cương cùng Thẩm Tín, nhưng ai biết được có trở về để giành một bát canh hay không.
Đang suy nghĩ, Trần Nhược Thu ngẩng đầu, ánh mắt dừng phía mấy người đang đi hướng Tây viện. Nữ tử mặc áo đỏ thẫm cùng váy cẩm tú dài toát lên sắc thái tươi đẹp, phấn nộn. Thường những đứa trẻ không có cha mẹ cạnh bên, từ cách ăn mặc sẽ toát lên vẻ thô tục, quê mùa.
Nhưng hiện tại, sắc đỏ thẫm phụ trợ cho da nàng càng thêm trắng nõn, rõ ràng vẫn là dung mạo trước kia, lại cảm thấy khí chất trầm túc (trầm ổn, nghiêm túc). Thậm chí có chút... uy nghiêm?
Cốc Vũ nhỏ giọng nói:
"Thân thể tiểu thư chưa khỏe hẳn, sao lại vội vàng đi Quảng Văn quán? Đã trình giấy nghỉ học, bài học cũng không vội. Hay là..."
"Không được"
Thẩm Diệu đánh gãy lời của nàng:
"Lập tức chuẩn bị xe."
Tuy rằng tiểu thư không nói nặng lời, nhưng không hiểu vì sao, Cốc Vũ rùng mình một cái, cũng không dám hỏi nhiều.