Trọng Sinh Chi Tự Do
Chương 49
Lúc điện thoại Hứa Quan Hạo reo vang, Hứa Kiệt nghe rất rõ, nhưng Hứa Quan Hạo lại đang đeo tai nghe nên không có phản ứng gì.
Đặt sách xuống, Hứa Kiệt nghiêng đầu nhìn Hứa Quan Hạo, thấy anh đang xem phim chăm chú, vì vậy đành đứng lên đưa điện thoại tới cho anh.
Cảm thấy có người đứng trước mặt mình, Hứa Quan Hạo ngẩng đầu nhìn Hứa Kiệt, bỏ tai nghe xuống.
“Anh có điện thoại… Nhậm Lịch?" Trong lúc đưa điện thoại, cậu vô tình nhìn qua màn hình, không nghĩ người gọi tới lại là Nhậm Lịch.
Hứa Quan Hạo cười mỉa, sau đó tiếp nhận cuộc gọi.
“Ông đã nắm được Thịnh Thiên, tôi đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa của mình, tôi hiện tại không ở thành phố, đợi hai ngày nữa tôi sẽ nhờ thư kí thông báo điểm gặp mặt với ông.. Cái này để đến lúc đó hẵng hay." Giọng Hứa Quan Hạo rất lãnh đạm, nghe xong thì liền cúp máy.
“Anh hợp tác với Nhậm Lịch?" Hứa Kiệt nhíu mi, đợi Hứa Quan Hạo cúp điện thoại xong thì hỏi.
Hứa Quan Hạo trầm mặc, sau đó kéo Hứa Kiệt ngồi xuống bên cạnh, đem chuyện hai người hợp tác ra kể lại.
“Anh dùng cách này để ông ấy từ bỏ quyền nhận nuôi em?" Hứa Kiệt buông mi mắt, thấp giọng hỏi.
“Ừ.. Anh sợ ông ấy dây dưa với em, không phải ông ấy đến tìm em cũng vì chuyện tài sản của Nhậm gia sao, nếu anh hợp tác với ông ấy, ông ấy sẽ không thể lại đến tìm em."
Hứa Kiệt đứng dậy, quay lưng về phía Hứa Quan Hạo. “Đừng nói nữa ——"
Nghe thanh âm Hứa Kiệt có chút tức giận, Hứa Quan Hạo liền cả kinh, tiến lên phía trước một bước nói. “Tiểu Kiệt!"
Bước nhanh ra khỏi thư phòng, Hứa Kiệt trở về phòng ngủ, sau đó khóa cửa phòng lại.
“Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt!"
“Anh để em yên tĩnh một lúc."
Cánh tay gõ cửa buông xuống, Hứa Quan Hạo thấy khó chịu trong lòng, anh nghĩ Hứa Kiệt không còn quan tâm đến Nhậm Lịch, anh nghĩ Hứa Kiệt đã sớm biết bộ mặt thật của ông ta, anh nghĩ em ấy không còn ôm ấp hi vọng với người này, nên anh không ngờ, Hứa Kiệt vẫn còn cảm thấy khổ sổ.
Đứng trước cửa phòng đợi mười phút, Hứa Quan Hạo khẽ nhíu mày, đi tới thư phòng tìm một cái chìa khóa, sau đó mở cửa phòng ngủ đi vào.
Vừa bước vào phòng, Hứa Quan Hạo liền thấy Hứa Kiệt ngồi bên giường cầm chiếc điều khiển từ xa, nhìn màn mưa qua lớp kính trong suốt.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Hứa Kiệt vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
“Tiểu Kiệt.. xin lỗi." Đáng lẽ ra anh không nên kể chuyện anh kí hợp đồng với Nhậm Lịch, đáng lẽ ra anh phải phủ nhận. Vừa rồi, quả thật anh muốn Hứa Kiệt có ấn tượng xấu về ông ta, để em ấy mãi mãi ở bên anh, nhưng anh không ngờ, mình lại khiến Hứa Kiệt đau lòng.
Hứa Quan Hạo tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiệt, nhẹ nhàng nắm lấy tay em ấy. “Xin lỗi."
Hứa Kiệt cụp mi mắt, quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo.
Tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng Hứa Quan Hạo có thể nhìn thấy thương tâm trong đôi mắt Hứa Kiệt, ngực ẩn đau, không nhịn được mà quay sang ôm lấy Hứa Kiệt. “Đừng buồn nữa, em còn có anh mà, anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh.. cái gì anh cũng cho em được, em đừng buồn nữa, Tiểu Kiệt… Anh yêu em, em còn có anh yêu em, yêu em hơn tất thảy mọi người."
Hứa Kiệt bị anh kéo vào lòng, lại nghe thấy những lời an ủi kia, trong mắt ẩn hiện nhu tình, thế nhưng nghe được câu nói sau, cậu đờ người ra, hai tai cũng ửng hồng.
Hứa Quan Hạo ý thức được lời mình nói khiến Hứa Kiệt cảm thấy lúng túng, thật ra anh chỉ muốn Hứa Kiệt biết tình cảm này, thứ tình cảm xuất phát từ đáy lòng, muốn được yêu thương, muốn được cưng chiều Hứa Kiệt của anh.
Hứa Kiệt cựa người, nghiêng đầu qua chỗ khác, hai tai đều đã đỏ rồi.
“Tiểu Kiệt.". Hứa Quan Hạo vẫn rất lo lắng, không biết tại vì sao Hứa Kiệt lại tránh ánh mắt mình, anh chỉ biết nắm chặt lấy tay cậu.
“Em không sao." Kỳ thực, từ lần Hứa Quan Hạo nói nguyên nhân Nhậm Lịch trở về nước tìm cậu, cậu đã hiểu rõ chuyện này rồi, bữa tiệc kia, những lời ông ấy nói càng khiến cậu cảm thấy thất vọng hơn, chỉ là không ngờ, lần thứ hai nghe Hứa Quan Hạo kể chuyện này, trong lòng vẫn cảm thấy khổ sở, có lẽ do hôm ấy đến nhà Vương Vọng, khiến cậu đột nhiên hiểu thế nào là một gia đình, khiến cậu cảm thấy xúc động.
Lấy tay quay đầu Hứa Kiệt lại, Hứa Quan Hạo thấy cậu đã khôi phục vẻ mặt ban đầu, lúc bấy giờ mới cảm thấy yên tâm.
Xoa xoa đầu Hứa Kiệt thật lâu, Hứa Quan Hạo do dự hỏi. “Tiểu Kiệt… em, có từng nghĩ tới mẹ của mình?"
Ngực cả kinh, Hứa Kiệt nhìn Hứa Quan Hạo.
“Lúc em lên tám, khi ấy anh đã tìm được mẹ em, chỉ là khi ấy mẹ em bị bệnh rất nặng, vì sợ lây bệnh cho em nên mới gửi em cho em trai mình, là cậu em, chỉ là không ngờ cậu em lại gửi em vào cô nhi viện.."
“Vậy mẹ?" Thanh âm khàn khàn, Hứa Kiệt vội vàng hỏi.
“Xin lỗi.. anh muốn đợi mẹ em khỏi bệnh thì sẽ dẫn em tới thăm, nhưng bệnh của mẹ em quá nặng, một tháng sau đó mẹ em liền qua đời, anh vốn định dẫn em đi gặp mẹ mình lần cuối, nhưng dì ấy không đồng ý, cho nên anh không kể cho em chuyện này, sợ em đau khổ."
Bởi trong lòng Hứa Kiệt, em ấy đã sớm coi mẹ mình không còn, nên Hứa Quan Hạo mới giấu chuyện này đi, sợ Hứa Kiệt biết lại càng thêm khổ sở. Thế nhưng hôm nay anh phát hiện, Hứa Kiệt vẫn rất khát cầu tình thương gia đình, cho nên anh mới kể cho em ấy nghe về mẹ mình, để em biết ngoài người cha kia, em còn có một người mẹ rất thương yêu em.
“Tiểu Kiệt, dì ấy rất yêu em, biết chuyện em bị gửi vào cô nhi viện, dì ấy đã rất đau khổ."
Vành mắt Hứa Kiệt hơi ửng đỏ.
Không khỏi xót xa, Hứa Quan Hạo ôm Hứa Kiệt vào lòng mình. “Mai quay về, anh sẽ dẫn em thăm mộ mẹ, xin lỗi đã giấu em chuyện này."
Tựa đầu vào lòng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt lắc đầu, cậu rất biết ơn Hứa Quan Hạo, không nghĩ anh lại vì cậu mà làm nhiều chuyện như vậy, đi tìm mẹ của cậu, giúp mẹ cậu chữa bệnh, còn có, lo việc hậu sự cho mẹ cậu.
Hứa Quan Hạo nói được thì làm được, tối hôm ấy, anh cùng Hứa Kiệt thu dọn hành lý, để sáng mai ăn sáng xong liền rời đi.
Buổi tối nằm trên giường, Hứa Quan Hạo ôm Hứa Kiệt vào lòng, kể cho cậu nghe chuyện của mẹ mình.
“Mẹ em bị ung thư, lúc anh tìm thấy dì, bệnh đã đi đến giai đoạn cuối, anh cố tìm biện pháp để dì ấy sống lâu hơn, để em được ở với mẹ một thời gian, nhưng mà không may.."
Hứa Quan Hạo tìm mẹ Hứa Kiệt là vì bố mẹ anh bảo anh đi tìm, để điều tra bối cảnh của Hứa Kiệt, bọn họ muốn đứa trẻ anh nhận nuôi có bối cảnh sạch sẽ không trói buộc, nên Hứa Quan Hạo mới đồng ý tìm hiểu một chút. Lúc điều tra ra mẹ Hứa Kiệt, khi đó anh đã rất thích em ấy rồi, giấu diếm chuyện này bởi vì không muốn em ấy rời đi, và cũng vì không đành lòng. Hơn nữa, vì bố mẹ anh không thích Hứa Kiệt, nên em ấy càng ngày càng trầm mặc, anh muốn kéo dài sinh mệnh của mẹ Hứa Kiệt một chút, để em và mẹ có thể ở bên nhau, sau này sẽ trở thành một ký ức đẹp, thế nhưng bệnh của mẹ em ấy quá nặng, mong muốn này không thể thực hiện được, cuối cùng mẹ Hứa Kiệt qua đời, vì không muốn Hứa Kiệt thương tâm, nên anh vẫn giấu chuyện này trong lòng.
Hứa Kiệt không nói gì, yên lặng nghe anh kể về mẹ mình, trong lòng vừa ấm áp lại vừa cảm động.
“Hứa Quan Hạo!"
“Ừ?"
Hứa Kiệt xoay người ôm lấy anh, nhẹ giọng nói. “Anh thật tốt!"
Hứa Quan Hạo há hốc miệng, chẳng biết nên nói gì, nhìn Hứa Kiệt thật lâu, cuối cùng dùng sức ôm cậu vào lòng.
“…" Mặt dần ửng đỏ, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt khẽ hỏi. “.. có phải lại thích anh hơn một chút rồi không?"
Thấy vẻ mặt anh đầy mong chờ, Hứa Kiệt cụp mi mắt, sau đó ngẩng lên hôn nhẹ lên gương mặt anh. “Phải."
Hô hấp ngưng trệ, Hứa Quan Hạo sờ sờ mặt mình, nhìn Hứa Kiệt hỏi một câu. “Em có biết anh đang nói đến loại thích nào không?"
Hứa Kiệt mím môi, không trả lời, vươn tay tắt đèn đầu giường đi, sau đó đắp chăn xoay người.
Xung quanh tối đen, Hứa Quan Hạo không thấy rõ biểu tình trên gương mặt cậu, trong lòng có chút khẩn trương, ghé vào vai cậu hỏi. “Tiểu Kiệt, em chưa trả lời anh mà?"
“Khuya rồi, ngủ đi."
Hứa Quan Hạo bật đèn, ngồi thẳng dậy. “Không được, em mà không trả lời thì đừng mong được ngủ."
Có chút bất đắc dĩ, Hứa Kiệt bị Hứa Quan Hạo dùng sức lật người lại.
“Em vừa nói đến loại thích nào?" Nếu không biết được đáp án, Hứa Quan Hạo cảm thấy đêm nay mình không thể ngủ ngon.
Hứa Kiệt nhìn anh, thở dài. “Đều có."
“Đều có là cái gì?"
Hứa Kiệt ngồi dậy đối mặt với Hứa Quan Hạo, cậu nắm lấy tay anh. “Em cũng không biết là loại nào, em không phân biệt được, chỉ biết là em thích anh, rất thích."
Không phân biệt được? Không biết đó là tình thân hay tình yêu?
Hứa Quan Hạo nắm tay, chăm chú nhìn vào ánh mắt cậu.
“.. Nếu như anh hôn em, em có cảm thấy đáng ghét không? Anh nói là hôn, hôn môi."
Hứa Kiệt nhíu mi, do dự lắc đầu.
Trong lòng vui vẻ, Hứa Quan Hạo lại gần, hướng cậu cùng hôn môi.
Thế nhưng theo bản năng, Hứa Kiệt bỗng cựa người, nghiêng đầu qua.
Động tác ngưng lại, Hứa Quan Hạo ngẩn ngơ nhìn cậu.
“Em, chỉ là em thấy không quen." Sắc mặt có chút xấu hổ, Hứa Kiệt vội vàng giải thích.
Hứa Quan Hạo đành cười cười. “Anh biết, chỉ là anh quá nóng vội, nhưng mà Tiểu Kiệt, em có thể chấp nhận anh không?"
Nắm lấy tay Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cẩn thận nói. “Anh biết có thể em không thích mấy chuyện này, nhưng anh mong em cho anh một cơ hội, thử chấp nhận anh được không?"
Hứa Kiệt trầm mặc, thấy ánh mắt anh đầy khẩn trương và lo sợ.
“…Được."
Gương mặt sáng bừng lên, Hứa Quan Hạo ôm lấy Hứa Kiệt, sau đó mặt ghé sát lại gần.
Cảm thấy Hứa Quan Hạo một lần nữa muốn hôn môi, Hứa Kiệt ngẩn người ra, muốn nghiêng đầu đi, nhưng lại gắng kìm nén.
Vẻ mặt Hứa Kiệt đều được Hứa Quan Hạo thu vào mắt, anh thả lỏng người, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Cuối cùng, Hứa Quan Hạo đặt lên má cậu một nụ hôn.
Đêm nay, cho dù đã ngủ say, Hứa Quan Hạo vẫn cao hứng mỉm cười.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thật sự là một bước nhảy vọt, Đại Hứa rốt cuộc cũng thu được quyền lợi.
Đặt sách xuống, Hứa Kiệt nghiêng đầu nhìn Hứa Quan Hạo, thấy anh đang xem phim chăm chú, vì vậy đành đứng lên đưa điện thoại tới cho anh.
Cảm thấy có người đứng trước mặt mình, Hứa Quan Hạo ngẩng đầu nhìn Hứa Kiệt, bỏ tai nghe xuống.
“Anh có điện thoại… Nhậm Lịch?" Trong lúc đưa điện thoại, cậu vô tình nhìn qua màn hình, không nghĩ người gọi tới lại là Nhậm Lịch.
Hứa Quan Hạo cười mỉa, sau đó tiếp nhận cuộc gọi.
“Ông đã nắm được Thịnh Thiên, tôi đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa của mình, tôi hiện tại không ở thành phố, đợi hai ngày nữa tôi sẽ nhờ thư kí thông báo điểm gặp mặt với ông.. Cái này để đến lúc đó hẵng hay." Giọng Hứa Quan Hạo rất lãnh đạm, nghe xong thì liền cúp máy.
“Anh hợp tác với Nhậm Lịch?" Hứa Kiệt nhíu mi, đợi Hứa Quan Hạo cúp điện thoại xong thì hỏi.
Hứa Quan Hạo trầm mặc, sau đó kéo Hứa Kiệt ngồi xuống bên cạnh, đem chuyện hai người hợp tác ra kể lại.
“Anh dùng cách này để ông ấy từ bỏ quyền nhận nuôi em?" Hứa Kiệt buông mi mắt, thấp giọng hỏi.
“Ừ.. Anh sợ ông ấy dây dưa với em, không phải ông ấy đến tìm em cũng vì chuyện tài sản của Nhậm gia sao, nếu anh hợp tác với ông ấy, ông ấy sẽ không thể lại đến tìm em."
Hứa Kiệt đứng dậy, quay lưng về phía Hứa Quan Hạo. “Đừng nói nữa ——"
Nghe thanh âm Hứa Kiệt có chút tức giận, Hứa Quan Hạo liền cả kinh, tiến lên phía trước một bước nói. “Tiểu Kiệt!"
Bước nhanh ra khỏi thư phòng, Hứa Kiệt trở về phòng ngủ, sau đó khóa cửa phòng lại.
“Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt!"
“Anh để em yên tĩnh một lúc."
Cánh tay gõ cửa buông xuống, Hứa Quan Hạo thấy khó chịu trong lòng, anh nghĩ Hứa Kiệt không còn quan tâm đến Nhậm Lịch, anh nghĩ Hứa Kiệt đã sớm biết bộ mặt thật của ông ta, anh nghĩ em ấy không còn ôm ấp hi vọng với người này, nên anh không ngờ, Hứa Kiệt vẫn còn cảm thấy khổ sổ.
Đứng trước cửa phòng đợi mười phút, Hứa Quan Hạo khẽ nhíu mày, đi tới thư phòng tìm một cái chìa khóa, sau đó mở cửa phòng ngủ đi vào.
Vừa bước vào phòng, Hứa Quan Hạo liền thấy Hứa Kiệt ngồi bên giường cầm chiếc điều khiển từ xa, nhìn màn mưa qua lớp kính trong suốt.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Hứa Kiệt vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
“Tiểu Kiệt.. xin lỗi." Đáng lẽ ra anh không nên kể chuyện anh kí hợp đồng với Nhậm Lịch, đáng lẽ ra anh phải phủ nhận. Vừa rồi, quả thật anh muốn Hứa Kiệt có ấn tượng xấu về ông ta, để em ấy mãi mãi ở bên anh, nhưng anh không ngờ, mình lại khiến Hứa Kiệt đau lòng.
Hứa Quan Hạo tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiệt, nhẹ nhàng nắm lấy tay em ấy. “Xin lỗi."
Hứa Kiệt cụp mi mắt, quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo.
Tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng Hứa Quan Hạo có thể nhìn thấy thương tâm trong đôi mắt Hứa Kiệt, ngực ẩn đau, không nhịn được mà quay sang ôm lấy Hứa Kiệt. “Đừng buồn nữa, em còn có anh mà, anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh.. cái gì anh cũng cho em được, em đừng buồn nữa, Tiểu Kiệt… Anh yêu em, em còn có anh yêu em, yêu em hơn tất thảy mọi người."
Hứa Kiệt bị anh kéo vào lòng, lại nghe thấy những lời an ủi kia, trong mắt ẩn hiện nhu tình, thế nhưng nghe được câu nói sau, cậu đờ người ra, hai tai cũng ửng hồng.
Hứa Quan Hạo ý thức được lời mình nói khiến Hứa Kiệt cảm thấy lúng túng, thật ra anh chỉ muốn Hứa Kiệt biết tình cảm này, thứ tình cảm xuất phát từ đáy lòng, muốn được yêu thương, muốn được cưng chiều Hứa Kiệt của anh.
Hứa Kiệt cựa người, nghiêng đầu qua chỗ khác, hai tai đều đã đỏ rồi.
“Tiểu Kiệt.". Hứa Quan Hạo vẫn rất lo lắng, không biết tại vì sao Hứa Kiệt lại tránh ánh mắt mình, anh chỉ biết nắm chặt lấy tay cậu.
“Em không sao." Kỳ thực, từ lần Hứa Quan Hạo nói nguyên nhân Nhậm Lịch trở về nước tìm cậu, cậu đã hiểu rõ chuyện này rồi, bữa tiệc kia, những lời ông ấy nói càng khiến cậu cảm thấy thất vọng hơn, chỉ là không ngờ, lần thứ hai nghe Hứa Quan Hạo kể chuyện này, trong lòng vẫn cảm thấy khổ sở, có lẽ do hôm ấy đến nhà Vương Vọng, khiến cậu đột nhiên hiểu thế nào là một gia đình, khiến cậu cảm thấy xúc động.
Lấy tay quay đầu Hứa Kiệt lại, Hứa Quan Hạo thấy cậu đã khôi phục vẻ mặt ban đầu, lúc bấy giờ mới cảm thấy yên tâm.
Xoa xoa đầu Hứa Kiệt thật lâu, Hứa Quan Hạo do dự hỏi. “Tiểu Kiệt… em, có từng nghĩ tới mẹ của mình?"
Ngực cả kinh, Hứa Kiệt nhìn Hứa Quan Hạo.
“Lúc em lên tám, khi ấy anh đã tìm được mẹ em, chỉ là khi ấy mẹ em bị bệnh rất nặng, vì sợ lây bệnh cho em nên mới gửi em cho em trai mình, là cậu em, chỉ là không ngờ cậu em lại gửi em vào cô nhi viện.."
“Vậy mẹ?" Thanh âm khàn khàn, Hứa Kiệt vội vàng hỏi.
“Xin lỗi.. anh muốn đợi mẹ em khỏi bệnh thì sẽ dẫn em tới thăm, nhưng bệnh của mẹ em quá nặng, một tháng sau đó mẹ em liền qua đời, anh vốn định dẫn em đi gặp mẹ mình lần cuối, nhưng dì ấy không đồng ý, cho nên anh không kể cho em chuyện này, sợ em đau khổ."
Bởi trong lòng Hứa Kiệt, em ấy đã sớm coi mẹ mình không còn, nên Hứa Quan Hạo mới giấu chuyện này đi, sợ Hứa Kiệt biết lại càng thêm khổ sở. Thế nhưng hôm nay anh phát hiện, Hứa Kiệt vẫn rất khát cầu tình thương gia đình, cho nên anh mới kể cho em ấy nghe về mẹ mình, để em biết ngoài người cha kia, em còn có một người mẹ rất thương yêu em.
“Tiểu Kiệt, dì ấy rất yêu em, biết chuyện em bị gửi vào cô nhi viện, dì ấy đã rất đau khổ."
Vành mắt Hứa Kiệt hơi ửng đỏ.
Không khỏi xót xa, Hứa Quan Hạo ôm Hứa Kiệt vào lòng mình. “Mai quay về, anh sẽ dẫn em thăm mộ mẹ, xin lỗi đã giấu em chuyện này."
Tựa đầu vào lòng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt lắc đầu, cậu rất biết ơn Hứa Quan Hạo, không nghĩ anh lại vì cậu mà làm nhiều chuyện như vậy, đi tìm mẹ của cậu, giúp mẹ cậu chữa bệnh, còn có, lo việc hậu sự cho mẹ cậu.
Hứa Quan Hạo nói được thì làm được, tối hôm ấy, anh cùng Hứa Kiệt thu dọn hành lý, để sáng mai ăn sáng xong liền rời đi.
Buổi tối nằm trên giường, Hứa Quan Hạo ôm Hứa Kiệt vào lòng, kể cho cậu nghe chuyện của mẹ mình.
“Mẹ em bị ung thư, lúc anh tìm thấy dì, bệnh đã đi đến giai đoạn cuối, anh cố tìm biện pháp để dì ấy sống lâu hơn, để em được ở với mẹ một thời gian, nhưng mà không may.."
Hứa Quan Hạo tìm mẹ Hứa Kiệt là vì bố mẹ anh bảo anh đi tìm, để điều tra bối cảnh của Hứa Kiệt, bọn họ muốn đứa trẻ anh nhận nuôi có bối cảnh sạch sẽ không trói buộc, nên Hứa Quan Hạo mới đồng ý tìm hiểu một chút. Lúc điều tra ra mẹ Hứa Kiệt, khi đó anh đã rất thích em ấy rồi, giấu diếm chuyện này bởi vì không muốn em ấy rời đi, và cũng vì không đành lòng. Hơn nữa, vì bố mẹ anh không thích Hứa Kiệt, nên em ấy càng ngày càng trầm mặc, anh muốn kéo dài sinh mệnh của mẹ Hứa Kiệt một chút, để em và mẹ có thể ở bên nhau, sau này sẽ trở thành một ký ức đẹp, thế nhưng bệnh của mẹ em ấy quá nặng, mong muốn này không thể thực hiện được, cuối cùng mẹ Hứa Kiệt qua đời, vì không muốn Hứa Kiệt thương tâm, nên anh vẫn giấu chuyện này trong lòng.
Hứa Kiệt không nói gì, yên lặng nghe anh kể về mẹ mình, trong lòng vừa ấm áp lại vừa cảm động.
“Hứa Quan Hạo!"
“Ừ?"
Hứa Kiệt xoay người ôm lấy anh, nhẹ giọng nói. “Anh thật tốt!"
Hứa Quan Hạo há hốc miệng, chẳng biết nên nói gì, nhìn Hứa Kiệt thật lâu, cuối cùng dùng sức ôm cậu vào lòng.
“…" Mặt dần ửng đỏ, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt khẽ hỏi. “.. có phải lại thích anh hơn một chút rồi không?"
Thấy vẻ mặt anh đầy mong chờ, Hứa Kiệt cụp mi mắt, sau đó ngẩng lên hôn nhẹ lên gương mặt anh. “Phải."
Hô hấp ngưng trệ, Hứa Quan Hạo sờ sờ mặt mình, nhìn Hứa Kiệt hỏi một câu. “Em có biết anh đang nói đến loại thích nào không?"
Hứa Kiệt mím môi, không trả lời, vươn tay tắt đèn đầu giường đi, sau đó đắp chăn xoay người.
Xung quanh tối đen, Hứa Quan Hạo không thấy rõ biểu tình trên gương mặt cậu, trong lòng có chút khẩn trương, ghé vào vai cậu hỏi. “Tiểu Kiệt, em chưa trả lời anh mà?"
“Khuya rồi, ngủ đi."
Hứa Quan Hạo bật đèn, ngồi thẳng dậy. “Không được, em mà không trả lời thì đừng mong được ngủ."
Có chút bất đắc dĩ, Hứa Kiệt bị Hứa Quan Hạo dùng sức lật người lại.
“Em vừa nói đến loại thích nào?" Nếu không biết được đáp án, Hứa Quan Hạo cảm thấy đêm nay mình không thể ngủ ngon.
Hứa Kiệt nhìn anh, thở dài. “Đều có."
“Đều có là cái gì?"
Hứa Kiệt ngồi dậy đối mặt với Hứa Quan Hạo, cậu nắm lấy tay anh. “Em cũng không biết là loại nào, em không phân biệt được, chỉ biết là em thích anh, rất thích."
Không phân biệt được? Không biết đó là tình thân hay tình yêu?
Hứa Quan Hạo nắm tay, chăm chú nhìn vào ánh mắt cậu.
“.. Nếu như anh hôn em, em có cảm thấy đáng ghét không? Anh nói là hôn, hôn môi."
Hứa Kiệt nhíu mi, do dự lắc đầu.
Trong lòng vui vẻ, Hứa Quan Hạo lại gần, hướng cậu cùng hôn môi.
Thế nhưng theo bản năng, Hứa Kiệt bỗng cựa người, nghiêng đầu qua.
Động tác ngưng lại, Hứa Quan Hạo ngẩn ngơ nhìn cậu.
“Em, chỉ là em thấy không quen." Sắc mặt có chút xấu hổ, Hứa Kiệt vội vàng giải thích.
Hứa Quan Hạo đành cười cười. “Anh biết, chỉ là anh quá nóng vội, nhưng mà Tiểu Kiệt, em có thể chấp nhận anh không?"
Nắm lấy tay Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cẩn thận nói. “Anh biết có thể em không thích mấy chuyện này, nhưng anh mong em cho anh một cơ hội, thử chấp nhận anh được không?"
Hứa Kiệt trầm mặc, thấy ánh mắt anh đầy khẩn trương và lo sợ.
“…Được."
Gương mặt sáng bừng lên, Hứa Quan Hạo ôm lấy Hứa Kiệt, sau đó mặt ghé sát lại gần.
Cảm thấy Hứa Quan Hạo một lần nữa muốn hôn môi, Hứa Kiệt ngẩn người ra, muốn nghiêng đầu đi, nhưng lại gắng kìm nén.
Vẻ mặt Hứa Kiệt đều được Hứa Quan Hạo thu vào mắt, anh thả lỏng người, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Cuối cùng, Hứa Quan Hạo đặt lên má cậu một nụ hôn.
Đêm nay, cho dù đã ngủ say, Hứa Quan Hạo vẫn cao hứng mỉm cười.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thật sự là một bước nhảy vọt, Đại Hứa rốt cuộc cũng thu được quyền lợi.
Tác giả :
Nhất Phiến Phù Vân