Trọng Sinh Chi Tự Do
Chương 42
Trong lòng Hứa Kiệt có chút phiền chán, cậu không hiểu Hứa Quan Hạo nghĩ gì, chỉ vì ở trong bữa tiệc có một cô gái đứng cạnh cậu, nên anh nghi ngờ cậu nhắn tin cùng người kia.
“Hai người ngồi cùng bàn, em rất quan tâm cô bé ấy? Tiểu Kiệt, em thích cô bé kia sao? Tiểu Kiệt, nói cho anh biết đi… Có phải em thích cô bé kia hay không?" Nói đến câu cuối, trong lòng Hứa Quan Hạo đau nhói khó chịu, sắc mặt cũng thâm trầm hơn.
Hứa Kiệt nhíu mày, rốt cuộc nhịn không được nói. “Hứa Quan Hạo, anh như này rất đáng ghét, có biết không?"
Cậu vừa nói xong, sắc mặt Hứa Quan Hạo bỗng dưng tái nhợt, vốn đang lo lắng cũng bình tĩnh lại, thấy gương mặt cậu đầy vẻ không kiên nhẫn và phiền chán, trong lòng vô cùng xót xa.
Bàn tay nắm lại rồi buông ra, vẻ mặt Hứa Quan Hạo có hơi ảo não và luống cuống. “Xin lỗi, anh.." Anh vươn tay định nắm lấy tay Hứa Kiệt, nhưng lại bị Hứa Kiệt gạt tay ra, sắc mặt Hứa Quan Hạo mỗi lúc một tái nhợt.
Từ từ gục đầu xuống, trong lòng Hứa Quan Hạo tràn đầy lo sợ và bất an. “Xin lỗi, vừa rồi anh có chút nóng nảy.. Nhưng mà anh sợ, anh sợ em thích người khác, biết không, mỗi lần thấy em đứng cạnh những người con gái khác, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn thấy mấy cô bé kia, bất luận là ai, cũng đều xứng với em hơn anh, anh cảm thấy mình không xứng đáng được đứng bên cạnh em, anh cũng hiểu.. em vĩnh viễn sẽ không… thích anh. Hứa Kiệt, xin lỗi, anh không muốn bị em ghét bỏ."
Hứa Quan Hạo cắn môi, ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn về phía Hứa Kiệt, anh lại ngồi sát lại gần cậu, nắm lấy tay Hứa Kiệt, mà Hứa Kiệt lại gạt ra, một lần nữa tạo khoảng cách.
Bị gạt ra, Hứa Quan Hạo lại tiếp tục kéo lấy, lại bị gạt ra, lại tiếp tục kéo cậu, đến tận khi viền mắt Hứa Quan Hạo ửng đỏ, động tác của Hứa Kiệt mới thôi kịch liệt, nhân cơ hội này, Hứa Quan Hạo một lần nữa nắm lấy tay Hứa Kiệt, thấy cậu không từ chối, Hứa Quan Hạo nắm chặt vào, thậm chí ôm lấy bàn tay Hứa Kiệt.
“Xin lỗi, em đừng giận nữa, anh sẽ.. không bao giờ hỏi nữa, em đừng chán anh, đừng ghét anh." Giọng nói đầy thương cảm, Hứa Quan Hạo dùng sức ôm chặt cánh tay cậu vào lòng.
Hứa Kiệt đưa mắt nhìn qua chỗ khác, mím môi, thật lâu sau mới cất lời. “Em không ghét anh, cũng không nói anh đáng ghét."
Lời Hứa Kiệt nói khiến hai mắt Hứa Quan Hạo đỏ ửng, anh ngồi sát lại ôm lấy Hứa Kiệt. “Em đừng giận, anh thấy em hôm nay rất lạnh lùng."
Quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt thấy vành mắt anh đỏ lên, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. “Em vừa nhắn tin với Vương Vọng, cậu ấy rủ em đi gặp đạo diễn, còn Lý Đồng kia, chỉ là bạn cùng lớp, em cũng không chiếu cố cô ấy, đó chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi."
Hứa Quan Hạo mím môi, lại siết chặt vòng tay mình, tựa đầu trên vai Hứa Kiệt. “Vậy sao hôm nay ở buổi tiệc em lại giận anh, anh đã làm gì sai sao?"
Hứa Quan Hạo đã làm sai điều gì? Hứa Kiệt buông mi mắt, yêu cậu có tính là sai lầm không?
Hứa Kiệt thở dài, vòng tay qua người Hứa Quan Hạo. “Không có, anh không sai, chỉ là tâm tình em không tốt, em giận vô cớ."
“Thật sự? Không giận anh thật sao?" Anh buông Hứa Kiệt ra, nghiêm túc nhìn cậu hỏi.
“Không có" Hứa Kiệt mỉm cười, khẽ nói.
“Vậy bây giờ em cũng không giận anh?"
Hứa Kiệt trầm mặc, lại thấy Hứa Quan Hạo cẩn cẩn thận thận nhìn mình, trong lòng hơi hơi phức tạp, cậu trực tiếp vươn tay kéo anh về bên mình, ôm lấy anh.
“Không giận."
Lúc này Hứa Quan Hạo mới yên lòng, miệng nói lời cam đoan. “Sau này anh sẽ không hỏi em nữa, cái gì cũng không hỏi."
“Cũng không phải, em không giận anh vì anh hỏi em.. Lần sau, nếu muốn biết thì cứ hỏi em, nhưng đừng làm như vừa nãy."
Hứa Quan Hạo mím môi, anh cũng biết vừa rồi mình hơi thái quá, nhưng nghe Hứa Kiệt nói vậy, trong lòng lại băn khoăn một chuyện.
“Anh hỏi gì em cũng sẽ nói cho anh biết sao?"
Không biết nói gì, Hứa Kiệt buông Hứa Quan Hạo ra. “Em không dám chắc được cái này."
Hứa Quan Hạo bĩu môi, thấy Hứa Kiệt đắp chăn thì cũng chui vào theo. “Anh còn một chuyện muốn hỏi."
“Chuyện gì?"
Cũng không lằng nhằng dây dưa, Hứa Quan Hạo mặt đối mặt với Hứa Kiệt. “Áo khoác của em, lần trước anh không cẩn thận ngửi thấy mùi nước xả vải trên áo, không phải của nhà chúng ta, ai đã giặt cái áo cho em vậy?"
“Không cẩn thận ngửi thấy?" Hứa Kiệt hoài nghi nhìn Hứa Quan Hạo, trong mắt đầy vẻ không tin.
“Được rồi, là anh ngửi thấy nhiều lần, còn đi hỏi người giúp việc, được chưa! Có thể nói cho anh biết không?"
Hứa Kiệt gật đầu, đang định trả lời, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, vì vậy vẻ mặt giống như xem kịch vui. “Anh thực sự không biết là ai sao?"
Sắc mặt có chút bất đắc dĩ, Hứa Quan Hạo gãi tóc. “Được được được, anh muốn biết lý do vì sao Lý Đồng lại giặt áo cho em!"
Hứa Kiệt cười cười, kéo Hứa Quan Hạo nằm xuống, sau đó mới kể chuyện cái áo kia cho anh nghe.
Kể chuyện xong, cậu nhìn vẻ mặt đầy yên tâm của Hứa Quan Hạo, nhịn không được trêu đùa. “Nín nhịn nửa tháng, quả thật không dễ dàng."
Thấy Hứa Kiệt đùa, Hứa Quan Hạo có chút tức giận. “Anh đã rất khống chế bản thân, biết em không thích anh như vậy, anh không hỏi em, không đi thăm dò, cũng không đi điều tra."
Kiếp trước cậu đã biết Hứa Quan Hạo có ham muốn giữ mình cho riêng anh, cho nên khi nghe Hứa Quan Hạo nói, Hứa Kiệt biết anh đã tận lực kìm nén hành động của mình, cố gắng thay đổi bản thân.
“Anh không cần phải như vậy, trước giờ em cũng không giấu anh chuyện gì." Có lẽ cậu đã từng giấu diếm chuyện của Nghiêm Nhiễm với Hứa Quan Hạo, nhưng trừ lần đó ra, ở kiếp trước cho đến tận khi chết, cậu đều không giữ bí mật gì với Hứa Quan Hạo, cũng không diễn trò trước mặt anh.
Hứa Quan Hạo không khỏi cảm động và cao hứng, nghiêng người ôm Hứa Kiệt. “Tiểu Kiệt..."
Nắm lấy tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhìn lên trần nhà, đột nhiên nghĩ tới chuyện Nhậm Lịch, vì vậy lên tiếng hỏi. “Nhậm Lịch, anh có thể cho ông ta quay trở về Mĩ, không nán lại trong nước nữa được không?"
“Sao lại đột nhiên nghĩ tới ông ta? Em không muốn ông ta ở lại đây, hôm nay em đã thấy ông ta sao?"
“Ừ.. Anh nghĩ cách để ông ta trở về đi! Đừng ở lại đây nữa."
“Vì sao?" Tuy rằng rất vui khi nghe Hứa Kiệt nói vậy, nhưng Hứa Quan Hạo vẫn rất tò mò lý do.
Nhìn ánh mắt của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt buồn bã nói. “Em sợ ông ấy ở lại đây thêm mấy ngày nữa, em sẽ lại muốn theo ông ta đi."
“Không được, em đã nói sẽ không đi với ông ta." Hứa Quan Hạo lập tức lo lắng, ôm lấy Hứa Kiệt.
“Vậy để ông ta trở lại Mĩ đi."
“Được, anh sẽ bắt ông ta mau chóng trở về, sau này em đừng nghĩ đến chuyện rời đi cùng ông ta nữa."
Đã không còn sớm, Hứa Kiệt trở mình, nhắm mắt ôm lấy Hứa Quan Hạo. “Được, ông ta đi rồi, em sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa."
Hứa Quan Hạo mím môi, nhìn Hứa Kiệt nhắm mắt lại. Anh không muốn em nghĩ tới chuyện rời đi. Trong lòng nhẹ thán một câu, Hứa Quan Hạo cũng nhắm mắt lại.
…
Nhậm Lịch nhìn Hứa Quan Hạo ngồi trước mặt, vẻ mặt tò mò liền thay đổi, hôm nay ông nhận được một phong thư, nói là muốn gặp mặt bàn chuyện hợp tác, lại không ngờ đối phương là Hứa Quan Hạo.
“Nhậm tiên sinh đừng vội rời đi, ông không muốn bàn chuyện hợp tác cùng tôi sao."
Biểu tình có chút do dự, Nhậm Lịch trầm mặc, nghe đến hai chữ hợp tác, bước chân có chút ngưng lại. “Hai chúng ta có thể hợp tác cái gì, nói cách khác, cậu sẽ hợp tác với tôi sao?"
“Ai có năng lực cũng đều có thể trở thành đối tác của tôi, trừ khi, ông không có, nên mới không thể hợp tác cùng tôi."
“Cậu…" Nhậm Lịch giận dữ, trừng mắt nhìn Hứa Quan Hạo.
“Sao ông không trở về Mĩ?" Hứa Quan Hạo vừa hỏi vậy, sắc mặt Nhậm Lịch liền trở nên khó coi, anh cười cười, tiếp tục nói. “Không dám trở về sao? Sợ Nhậm lão gia trách tội.. Cũng là, theo tôi được biết, Nhậm gia đã sớm tìm cách phát triển ở quốc nội, tuy rằng mấy công ty kia chỉ là thử nghiệm thôi, nhưng bị phá đi như vậy.. " Hứa Quan Hạo nở nụ cười, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như đang đùa bỡn.
“Hứa Quan Hạo! Nếu không phải tại cậu.."
“Ông thực sự nghĩ dẫn Hứa Kiệt về cho Nhậm lão gia thì ông ấy sẽ không trách ông sao? Còn có thể giao chức trọng trong công ty cho ông nữa." Hứa Quan Hạo cắt lời Nhậm Lịch, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. “Đừng nằm mơ giữa ban ngày, không nói đến chuyện Hứa Kiệt là con riêng của ông, chỉ riêng chuyện ông ở trong nước đắc tội với tôi, mà Nhậm gia lại muốn về nước phát triển, hai chuyện này chắc ông không cần tôi phải phân tích cho đâu nhỉ? Thôi, được rồi, tôi sẽ nói cho ông một tin tốt lành, Thịnh Phong gần đây muốn hợp tác với tôi, tôi đã nói với anh ta là sẽ suy nghĩ."
“Cái gì, em trai.." Vẻ mặt liền thay đổi, Nhậm Lịch kinh ngạc nhìn Hứa Quan Hạo.
“Bây giờ đã có thể bàn chuyện hợp tác chưa?"
Ánh mắt tối tăm, Nhậm Lịch cắn răng ngồi xuống trước mặt Hứa Quan Hạo.
“Nếu tôi đồng ý hợp tác, Hứa Kiệt sẽ không thể đi theo tôi phải không?"
Hứa Quan Hạo cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Nhậm Lịch. “Có không hợp tác thì ông cũng không thể mang em ấy đi, nhưng chuyện hợp tác dựa trên tiền đề này."
Nghẹn lời, Nhâm Lịch muốn chống trả, nhưng nghĩ đến chuyện hợp tác thì đành phải nhịn lại, đọc qua tài liệu Hứa Quan Hạo vừa đưa tới, là thỏa thuận về quyền nuôi dưỡng Hứa Kiệt.
Mặt sa sầm, Nhậm Lịch nắm chặt tài liệu trong tay, ngẩng lên nhìn Hứa Quan Hạo hỏi. “Nếu muốn hợp tác, vậy còn em tôi?"
“Yên tâm, tôi nói lời sẽ giữ lấy lời, nếu hợp tác với ông, Thịnh Thiên đương nhiên sẽ mất cơ hội, thế nhưng trong vòng một tháng, tôi mong ông đưa ra sách lược hạ Thịnh Thiên, tôi rất xem trọng chuyện hợp tác cùng công ty này, tôi sẽ trì hoãn thời gian hợp tác cùng Thịnh Thiên, đến khi ông đưa ra quyết định thì sẽ ký lại thỏa thuận."
Hai mắt sáng ngời, Thịnh Thiên là cú đánh đầu tiên của Nhậm gia ở trong nước, nếu ông có thể đấu lại, địa vị ở Nhậm gia sau này sẽ là vô cùng.
“Nhưng Thịnh Thiên không nhất định chỉ hợp tác với cậu?" Tuy đang kích động, nhưng Nhậm Lịch cũng có kinh nghiệm nhất định, vì vậy tỉnh táo hỏi.
“Ông yên tâm, tôi có thể cùng ông ngồi đây nói những lời này, đương nhiên có thể khiến Thịnh Thiên không tìm được những người khác, chờ ông hạ được Thịnh Thiên, tôi sẽ giới thiệu với ông một người."
“Là… con trai Lưu lão gia, Lưu Minh!" Khoảng thời gian này ở trong nước tìm hiểu và phân tích, Nhậm Lịch liền hiểu rõ, nhớ đến hôm ấy Lưu Minh tự mình tiếp đón Hứa Quan Hạo… Khó trách Hứa Quan Hạo lại có thể khiến Thịnh Thiên không tìm được những người khác, có vị này lên tiếng, còn ai dám hợp tác cùng Thịnh Thiên.
“Hai người ngồi cùng bàn, em rất quan tâm cô bé ấy? Tiểu Kiệt, em thích cô bé kia sao? Tiểu Kiệt, nói cho anh biết đi… Có phải em thích cô bé kia hay không?" Nói đến câu cuối, trong lòng Hứa Quan Hạo đau nhói khó chịu, sắc mặt cũng thâm trầm hơn.
Hứa Kiệt nhíu mày, rốt cuộc nhịn không được nói. “Hứa Quan Hạo, anh như này rất đáng ghét, có biết không?"
Cậu vừa nói xong, sắc mặt Hứa Quan Hạo bỗng dưng tái nhợt, vốn đang lo lắng cũng bình tĩnh lại, thấy gương mặt cậu đầy vẻ không kiên nhẫn và phiền chán, trong lòng vô cùng xót xa.
Bàn tay nắm lại rồi buông ra, vẻ mặt Hứa Quan Hạo có hơi ảo não và luống cuống. “Xin lỗi, anh.." Anh vươn tay định nắm lấy tay Hứa Kiệt, nhưng lại bị Hứa Kiệt gạt tay ra, sắc mặt Hứa Quan Hạo mỗi lúc một tái nhợt.
Từ từ gục đầu xuống, trong lòng Hứa Quan Hạo tràn đầy lo sợ và bất an. “Xin lỗi, vừa rồi anh có chút nóng nảy.. Nhưng mà anh sợ, anh sợ em thích người khác, biết không, mỗi lần thấy em đứng cạnh những người con gái khác, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn thấy mấy cô bé kia, bất luận là ai, cũng đều xứng với em hơn anh, anh cảm thấy mình không xứng đáng được đứng bên cạnh em, anh cũng hiểu.. em vĩnh viễn sẽ không… thích anh. Hứa Kiệt, xin lỗi, anh không muốn bị em ghét bỏ."
Hứa Quan Hạo cắn môi, ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn về phía Hứa Kiệt, anh lại ngồi sát lại gần cậu, nắm lấy tay Hứa Kiệt, mà Hứa Kiệt lại gạt ra, một lần nữa tạo khoảng cách.
Bị gạt ra, Hứa Quan Hạo lại tiếp tục kéo lấy, lại bị gạt ra, lại tiếp tục kéo cậu, đến tận khi viền mắt Hứa Quan Hạo ửng đỏ, động tác của Hứa Kiệt mới thôi kịch liệt, nhân cơ hội này, Hứa Quan Hạo một lần nữa nắm lấy tay Hứa Kiệt, thấy cậu không từ chối, Hứa Quan Hạo nắm chặt vào, thậm chí ôm lấy bàn tay Hứa Kiệt.
“Xin lỗi, em đừng giận nữa, anh sẽ.. không bao giờ hỏi nữa, em đừng chán anh, đừng ghét anh." Giọng nói đầy thương cảm, Hứa Quan Hạo dùng sức ôm chặt cánh tay cậu vào lòng.
Hứa Kiệt đưa mắt nhìn qua chỗ khác, mím môi, thật lâu sau mới cất lời. “Em không ghét anh, cũng không nói anh đáng ghét."
Lời Hứa Kiệt nói khiến hai mắt Hứa Quan Hạo đỏ ửng, anh ngồi sát lại ôm lấy Hứa Kiệt. “Em đừng giận, anh thấy em hôm nay rất lạnh lùng."
Quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt thấy vành mắt anh đỏ lên, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. “Em vừa nhắn tin với Vương Vọng, cậu ấy rủ em đi gặp đạo diễn, còn Lý Đồng kia, chỉ là bạn cùng lớp, em cũng không chiếu cố cô ấy, đó chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi."
Hứa Quan Hạo mím môi, lại siết chặt vòng tay mình, tựa đầu trên vai Hứa Kiệt. “Vậy sao hôm nay ở buổi tiệc em lại giận anh, anh đã làm gì sai sao?"
Hứa Quan Hạo đã làm sai điều gì? Hứa Kiệt buông mi mắt, yêu cậu có tính là sai lầm không?
Hứa Kiệt thở dài, vòng tay qua người Hứa Quan Hạo. “Không có, anh không sai, chỉ là tâm tình em không tốt, em giận vô cớ."
“Thật sự? Không giận anh thật sao?" Anh buông Hứa Kiệt ra, nghiêm túc nhìn cậu hỏi.
“Không có" Hứa Kiệt mỉm cười, khẽ nói.
“Vậy bây giờ em cũng không giận anh?"
Hứa Kiệt trầm mặc, lại thấy Hứa Quan Hạo cẩn cẩn thận thận nhìn mình, trong lòng hơi hơi phức tạp, cậu trực tiếp vươn tay kéo anh về bên mình, ôm lấy anh.
“Không giận."
Lúc này Hứa Quan Hạo mới yên lòng, miệng nói lời cam đoan. “Sau này anh sẽ không hỏi em nữa, cái gì cũng không hỏi."
“Cũng không phải, em không giận anh vì anh hỏi em.. Lần sau, nếu muốn biết thì cứ hỏi em, nhưng đừng làm như vừa nãy."
Hứa Quan Hạo mím môi, anh cũng biết vừa rồi mình hơi thái quá, nhưng nghe Hứa Kiệt nói vậy, trong lòng lại băn khoăn một chuyện.
“Anh hỏi gì em cũng sẽ nói cho anh biết sao?"
Không biết nói gì, Hứa Kiệt buông Hứa Quan Hạo ra. “Em không dám chắc được cái này."
Hứa Quan Hạo bĩu môi, thấy Hứa Kiệt đắp chăn thì cũng chui vào theo. “Anh còn một chuyện muốn hỏi."
“Chuyện gì?"
Cũng không lằng nhằng dây dưa, Hứa Quan Hạo mặt đối mặt với Hứa Kiệt. “Áo khoác của em, lần trước anh không cẩn thận ngửi thấy mùi nước xả vải trên áo, không phải của nhà chúng ta, ai đã giặt cái áo cho em vậy?"
“Không cẩn thận ngửi thấy?" Hứa Kiệt hoài nghi nhìn Hứa Quan Hạo, trong mắt đầy vẻ không tin.
“Được rồi, là anh ngửi thấy nhiều lần, còn đi hỏi người giúp việc, được chưa! Có thể nói cho anh biết không?"
Hứa Kiệt gật đầu, đang định trả lời, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, vì vậy vẻ mặt giống như xem kịch vui. “Anh thực sự không biết là ai sao?"
Sắc mặt có chút bất đắc dĩ, Hứa Quan Hạo gãi tóc. “Được được được, anh muốn biết lý do vì sao Lý Đồng lại giặt áo cho em!"
Hứa Kiệt cười cười, kéo Hứa Quan Hạo nằm xuống, sau đó mới kể chuyện cái áo kia cho anh nghe.
Kể chuyện xong, cậu nhìn vẻ mặt đầy yên tâm của Hứa Quan Hạo, nhịn không được trêu đùa. “Nín nhịn nửa tháng, quả thật không dễ dàng."
Thấy Hứa Kiệt đùa, Hứa Quan Hạo có chút tức giận. “Anh đã rất khống chế bản thân, biết em không thích anh như vậy, anh không hỏi em, không đi thăm dò, cũng không đi điều tra."
Kiếp trước cậu đã biết Hứa Quan Hạo có ham muốn giữ mình cho riêng anh, cho nên khi nghe Hứa Quan Hạo nói, Hứa Kiệt biết anh đã tận lực kìm nén hành động của mình, cố gắng thay đổi bản thân.
“Anh không cần phải như vậy, trước giờ em cũng không giấu anh chuyện gì." Có lẽ cậu đã từng giấu diếm chuyện của Nghiêm Nhiễm với Hứa Quan Hạo, nhưng trừ lần đó ra, ở kiếp trước cho đến tận khi chết, cậu đều không giữ bí mật gì với Hứa Quan Hạo, cũng không diễn trò trước mặt anh.
Hứa Quan Hạo không khỏi cảm động và cao hứng, nghiêng người ôm Hứa Kiệt. “Tiểu Kiệt..."
Nắm lấy tay Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhìn lên trần nhà, đột nhiên nghĩ tới chuyện Nhậm Lịch, vì vậy lên tiếng hỏi. “Nhậm Lịch, anh có thể cho ông ta quay trở về Mĩ, không nán lại trong nước nữa được không?"
“Sao lại đột nhiên nghĩ tới ông ta? Em không muốn ông ta ở lại đây, hôm nay em đã thấy ông ta sao?"
“Ừ.. Anh nghĩ cách để ông ta trở về đi! Đừng ở lại đây nữa."
“Vì sao?" Tuy rằng rất vui khi nghe Hứa Kiệt nói vậy, nhưng Hứa Quan Hạo vẫn rất tò mò lý do.
Nhìn ánh mắt của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt buồn bã nói. “Em sợ ông ấy ở lại đây thêm mấy ngày nữa, em sẽ lại muốn theo ông ta đi."
“Không được, em đã nói sẽ không đi với ông ta." Hứa Quan Hạo lập tức lo lắng, ôm lấy Hứa Kiệt.
“Vậy để ông ta trở lại Mĩ đi."
“Được, anh sẽ bắt ông ta mau chóng trở về, sau này em đừng nghĩ đến chuyện rời đi cùng ông ta nữa."
Đã không còn sớm, Hứa Kiệt trở mình, nhắm mắt ôm lấy Hứa Quan Hạo. “Được, ông ta đi rồi, em sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa."
Hứa Quan Hạo mím môi, nhìn Hứa Kiệt nhắm mắt lại. Anh không muốn em nghĩ tới chuyện rời đi. Trong lòng nhẹ thán một câu, Hứa Quan Hạo cũng nhắm mắt lại.
…
Nhậm Lịch nhìn Hứa Quan Hạo ngồi trước mặt, vẻ mặt tò mò liền thay đổi, hôm nay ông nhận được một phong thư, nói là muốn gặp mặt bàn chuyện hợp tác, lại không ngờ đối phương là Hứa Quan Hạo.
“Nhậm tiên sinh đừng vội rời đi, ông không muốn bàn chuyện hợp tác cùng tôi sao."
Biểu tình có chút do dự, Nhậm Lịch trầm mặc, nghe đến hai chữ hợp tác, bước chân có chút ngưng lại. “Hai chúng ta có thể hợp tác cái gì, nói cách khác, cậu sẽ hợp tác với tôi sao?"
“Ai có năng lực cũng đều có thể trở thành đối tác của tôi, trừ khi, ông không có, nên mới không thể hợp tác cùng tôi."
“Cậu…" Nhậm Lịch giận dữ, trừng mắt nhìn Hứa Quan Hạo.
“Sao ông không trở về Mĩ?" Hứa Quan Hạo vừa hỏi vậy, sắc mặt Nhậm Lịch liền trở nên khó coi, anh cười cười, tiếp tục nói. “Không dám trở về sao? Sợ Nhậm lão gia trách tội.. Cũng là, theo tôi được biết, Nhậm gia đã sớm tìm cách phát triển ở quốc nội, tuy rằng mấy công ty kia chỉ là thử nghiệm thôi, nhưng bị phá đi như vậy.. " Hứa Quan Hạo nở nụ cười, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như đang đùa bỡn.
“Hứa Quan Hạo! Nếu không phải tại cậu.."
“Ông thực sự nghĩ dẫn Hứa Kiệt về cho Nhậm lão gia thì ông ấy sẽ không trách ông sao? Còn có thể giao chức trọng trong công ty cho ông nữa." Hứa Quan Hạo cắt lời Nhậm Lịch, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. “Đừng nằm mơ giữa ban ngày, không nói đến chuyện Hứa Kiệt là con riêng của ông, chỉ riêng chuyện ông ở trong nước đắc tội với tôi, mà Nhậm gia lại muốn về nước phát triển, hai chuyện này chắc ông không cần tôi phải phân tích cho đâu nhỉ? Thôi, được rồi, tôi sẽ nói cho ông một tin tốt lành, Thịnh Phong gần đây muốn hợp tác với tôi, tôi đã nói với anh ta là sẽ suy nghĩ."
“Cái gì, em trai.." Vẻ mặt liền thay đổi, Nhậm Lịch kinh ngạc nhìn Hứa Quan Hạo.
“Bây giờ đã có thể bàn chuyện hợp tác chưa?"
Ánh mắt tối tăm, Nhậm Lịch cắn răng ngồi xuống trước mặt Hứa Quan Hạo.
“Nếu tôi đồng ý hợp tác, Hứa Kiệt sẽ không thể đi theo tôi phải không?"
Hứa Quan Hạo cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Nhậm Lịch. “Có không hợp tác thì ông cũng không thể mang em ấy đi, nhưng chuyện hợp tác dựa trên tiền đề này."
Nghẹn lời, Nhâm Lịch muốn chống trả, nhưng nghĩ đến chuyện hợp tác thì đành phải nhịn lại, đọc qua tài liệu Hứa Quan Hạo vừa đưa tới, là thỏa thuận về quyền nuôi dưỡng Hứa Kiệt.
Mặt sa sầm, Nhậm Lịch nắm chặt tài liệu trong tay, ngẩng lên nhìn Hứa Quan Hạo hỏi. “Nếu muốn hợp tác, vậy còn em tôi?"
“Yên tâm, tôi nói lời sẽ giữ lấy lời, nếu hợp tác với ông, Thịnh Thiên đương nhiên sẽ mất cơ hội, thế nhưng trong vòng một tháng, tôi mong ông đưa ra sách lược hạ Thịnh Thiên, tôi rất xem trọng chuyện hợp tác cùng công ty này, tôi sẽ trì hoãn thời gian hợp tác cùng Thịnh Thiên, đến khi ông đưa ra quyết định thì sẽ ký lại thỏa thuận."
Hai mắt sáng ngời, Thịnh Thiên là cú đánh đầu tiên của Nhậm gia ở trong nước, nếu ông có thể đấu lại, địa vị ở Nhậm gia sau này sẽ là vô cùng.
“Nhưng Thịnh Thiên không nhất định chỉ hợp tác với cậu?" Tuy đang kích động, nhưng Nhậm Lịch cũng có kinh nghiệm nhất định, vì vậy tỉnh táo hỏi.
“Ông yên tâm, tôi có thể cùng ông ngồi đây nói những lời này, đương nhiên có thể khiến Thịnh Thiên không tìm được những người khác, chờ ông hạ được Thịnh Thiên, tôi sẽ giới thiệu với ông một người."
“Là… con trai Lưu lão gia, Lưu Minh!" Khoảng thời gian này ở trong nước tìm hiểu và phân tích, Nhậm Lịch liền hiểu rõ, nhớ đến hôm ấy Lưu Minh tự mình tiếp đón Hứa Quan Hạo… Khó trách Hứa Quan Hạo lại có thể khiến Thịnh Thiên không tìm được những người khác, có vị này lên tiếng, còn ai dám hợp tác cùng Thịnh Thiên.
Tác giả :
Nhất Phiến Phù Vân