Trọng Sinh Chi Tự Do
Chương 33
Bạn cùng bàn với Hứa Kiệt là Lý Đồng đã sớm tới, vừa thấy cậu liền đứng lên cho cậu đi vào chỗ.
Đợi Hứa Kiệt ngồi xuống xong, Lý Đồng từ ngăn bàn lấy ra một cái túi, bên trong là chiếc áo khoác Hứa Kiệt cho cô mượn. “Đây là áo của cậu, ngày hôm qua cảm ơn cậu nhiều."
Hứa Kiệt nhận lấy. “Việc nhỏ thôi mà."
Hứa Kiệt nhận áo về cũng không để ý tới cô nữa, sắc mặt ửng đỏ của Lý Đồng cũng trở lại bình thường, sau đó nghiêng đầu chăm chú nhìn Hứa Kiệt.
Động tác lấy sách vở ngưng lại, Hứa Kiệt quay sang nhìn Lý Đồng. “Có chuyện gì sao?"
Lý Đồng lắc đầu, khẽ cười nói. “Không có, chỉ là trước đây cậu ít nói, mình tưởng trong lòng cậu coi thường những người xung quanh."
Trầm mặc nhìn Lý Đồng một lúc, sau đó Hứa Kiệt tiếp tục lấy sách vở ra đặt lên bàn, chuông vào tiết lúc này cũng vang lên.
Lý Đồng chăm chú nhìn Hứa Kiệt đến gần năm phút, sau đó mới quay đầu lấy sách của mình ra.
Buổi trưa, Hứa Kiệt đang cùng Vương Vọng ăn cơm, Lý Đồng bưng khay cơm của mình tới.
“Chỗ này có ai ngồi không?"
Vương Vọng đang cùng Hứa Kiệt tán gẫu chuyện Sở Hành, nghe thấy giọng nói kia thì ngẩng lên nhìn, sau đó xua xua tay nói. “Cứ ngồi đi, không có ai đâu."
Hứa Kiệt nhìn Lý Đồng một lúc, rồi lại cúi xuống ăn phần cơm của mình, Vương Vọng thì vừa ăn vừa cảm thán Sở Hành thật đẹp trai.
Lý Đồng đứng sững một lúc, sau đó ngồi xuống, nghe hai người bên cạnh nói chuyện với nhau, vài lần muốn xen vào, nhưng lại không có cơ hội, bởi vì Hứa Kiệt và Vương Vọng trừ lúc đầu tiên nhìn cô, sau đó cũng không quan tâm nữa.
“Hứa Kiệt, lát nữa cho mình mượn vở Lý xem được không? Có nhiều chỗ mình không hiểu." Cuối cùng Vương Vọng cũng ngưng nói, Lý Đồng vội vàng chen lời.
Hứa Kiệt còn chưa lên tiếng, Vương Vọng ngạc nhiên hỏi. “Ủa, hai người quen nhau hử? Hứa Kiệt, bạn cùng lớp ông à?"
Hứa Kiệt ăn xong buông đũa xuống, lau miệng xong rồi mới nói. “Ừ, bạn cùng bàn." Rồi quay sang phía Lý Đồng. “Ngại quá, chữ mình chắc cậu không đọc được đâu, viết loạn lắm."
Khóe môi cong lên, Lý Đồng nở nụ cười đáng yêu. “Cậu cứ cho mình mượn đi, không hiểu chỗ nào vẫn có thể hỏi cậu mà!"
Giọng Lý Đồng giống như đang làm nũng, nói xong nháy mắt một cái rồi chờ Hứa Kiệt trả lời.
“Ha ha ha, tốt nhất cậu nên đi mượn vở của người khác đi! Chữ của thằng này khó đọc lắm, xấu như gà bới!" Vương Vọng lớn tiếng cười, vỗ vai Hứa Kiệt nói, hiển nhiên không nhìn ra ý đồ của cô bạn kia.
Lý Đồng trừng mắt nhìn Vương Vọng, sao Hứa Kiệt lại có người bạn đáng ghét như này chứ.
Liếc mắt nhìn Vương Vọng, Hứa Kiệt cũng không giận dữ, kỳ thực cậu ta nói không sai, vở cậu đều là tùy ý ghi lại, cậu không có thói quen ghi bài đầy đủ, chỉ ghi những gì cậu không hiểu, cho nên chỉ cậu mới đọc được vở mình.
Hướng Lý Đồng gật đầu, Hứa Kiệt nói. “Cậu ấy nói đúng đấy, vở mình ghi lung tung lắm, cậu thử mượn vở cán bộ môn vật lý xem, chắc vở bạn ấy đầy đủ hơn mình nhiều."
Nói nữa chỉ tổ thừa lời, Lý Đồng đành mỉm cười. “Được rồi, mình sẽ đi mượn vở bạn ấy."
Vương Vọng thấy Hứa Kiệt ăn xong, cũng vội vã ăn nốt hai thìa cơm. “Được rồi, ta đi thôi."
Cầm lấy khay cơm đã ăn hết, Hứa Kiệt quay đầu nhìn Lý Đồng nói. “Bọn mình đi trước."
Đợi Hứa Kiệt và Vương Vọng khuất bóng rồi, Lý Đồng giận dữ lấy đũa chọc chọc xuống bát cơm.
Dọc đường về phòng học, Vương Vọng vẫn luyên thuyên không ngừng về Sở Hành.
“À A Kiệt, mấy hôm nữa tới gặp đạo diễn, ông đi cùng tôi có được không, tự nhiên tôi cứ thấy run run."
Hứa Kiệt nhếch môi cười, nói. “Tôi tưởng ông quên mất vụ này rồi, lúc nào cũng Sở Hành Sở Hành."
Vương Vọng chun mũi, từ chối cho ý kiến. “Sao mà quên được! Ông đi cùng tôi nhé!"
“Tôi đi cùng ông thì được cái gì?" Hứa Kiệt không quay đầu, nói.
Vương Vọng cắn răng trừng Hứa Kiệt. “Tôi khao ông canh chua cá một tuần, được chưa!"
Khóe miệng cong cong, Hứa Kiệt khẽ cười. “Được, thành giao."
Nhìn bóng lưng Hứa Kiệt, Vương Vọng bĩu môi đuổi theo.
Buổi tối về nhà, Hứa Quan Hạo quả thật chưa về, bởi vì đã nói trước, nên Hứa Kiệt cũng không đợi Hứa Quan Hạo, một mình ăn bữa tối, sau đó làm bài tập, cuối cùng là lên mạng.
Hứa Kiệt lên mạng cũng chẳng làm gì nhiều, chủ yếu là xem mấy bộ phim cậu thích, online nói chuyện gì đó gần như không có, cậu thích xem phim, đọc truyện, thi thoảng nghe vài bài hát, hoặc khi nào nhàm chán thì chơi game, nhưng cũng không phải game online, mà là mấy game offline đơn giản.
Hứa Kiệt mở mấy game ra thì phát hiện, bảng xếp hạng trong game đều bị Hứa Quan Hạo chiếm lấy, quả thật không thể tha thứ.
Hứa Kiệt không biết Hứa Quan Hạo phá kỷ lục lúc nào, nhưng cậu có một thói quen thế này, ngôi đầu tiên trong bảng xếp hạng phải là tên cậu, nếu không cậu không thể ngủ ngon.
Ba trò bị Hứa Quan Hạo phá kỷ lục là, bắn bong bóng, đua xe, và sudoku. Nhìn ba chữ “Hứa Quan Hạo" trên bảng xếp hạng, Hứa Kiệt khẽ cau mày.
Lúc Hứa Quan Hạo trở về, đã gần mười hai giờ, về nhà liền uống bát canh nóng bác Kim chuẩn bị cho, sau đó lặng lẽ trở về phòng. Thế nhưng lúc đi qua phòng Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, vì vậy đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào.
Thấy Hứa Kiệt vẫn còn ngồi trước máy tính, Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên. Giờ giấc sinh hoạt của Hứa Kiệt đã được anh rèn giũa từ nhỏ, rất ít khi Hứa Kiệt ngủ trễ giờ, thế nhưng vào phòng thấy cậu đang ngồi trước máy tính, anh khẽ cười nhẹ.
Hứa Kiệt đang chăm chú chơi sudoku, ngôi đầu bảng trò này đang do Hứa Quan Hạo giữ, điểm lại còn rất cao, Hứa Kiệt không khỏi buồn bực, bởi vì trước đó điểm của cậu đã cao lắm rồi, không ngờ vẫn bị Hứa Quan Hạo phá.
Nghe thấy tiếng ho nhẹ, Hứa Kiệt ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hứa Quan Hạo cười cười đứng sau lưng mình, Hứa Kiệt híp mắt, lườm Hứa Quan Hạo một cái rồi quay đầu tiếp tục chơi.
Đang giận mình đây mà. Hứa Quan Hạo cười cười xoay đầu Hứa Kiệt lại. “Mười hai giờ rồi mà còn chưa ngủ, mai vẫn phải đi học đấy."
Hứa Kiệt giật mình, không ngờ đã mười hai giờ rồi, nhìn xuống góc phải màn hình, là mười hai giờ năm phút, cậu chơi mà không để ý thời gian.
“Được rồi, không chơi nữa."
Hứa Kiệt nhìn màn hình vi tính, trong lòng không khỏi rầu rĩ, bây giờ chưa vượt qua Hứa Quan Hạo được. Cậu quay đầu tắt máy tính, sau đó mặt không đổi sắc nhìn Hứa Quan Hạo, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hứa Quan Hạo khẽ cười, cũng về phòng mình tắm rửa qua, thay quần áo xong xuôi thì sang phòng Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt còn chưa ngủ, nằm trên giường nghĩ về trò sudoku, nghĩ cách để mai vượt qua số điểm của Hứa Quan Hạo.
Nhìn vẻ mặt của Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo bật cười đi đến, trực tiếp nằm xuống giường Hứa Kiệt.
“Anh.." Thấy Hứa Quan Hạo nằm sấp xuống giường mình, Hứa Kiệt nhíu mày nhìn.
“Biết vì sao anh lại phá kỷ lục của em không." Hứa Quan Hạo cắt lời Hứa Kiệt, nhìn vẻ mặt cậu có chút thay đổi, tò mò lý do tại làm sao.
Hứa Quan Hạo thừa cơ chui vào trong chăn, nằm xong mới lại nói. “Ai bảo em muốn đi cùng Nhậm Lịch cơ, khi đó anh ở nhà đau khổ, liền cố ý phá hết kỷ lục của em."
Hứa Quan Hạo biết tâm lý này của Hứa Kiệt. Hồi còn nhỏ nhìn cậu chơi game, anh cũng ngứa tay chơi thử xem thế nào, sau đó phá kỷ lục của Hứa Kiệt, đến khi Hứa Kiệt phát hiện ra, khóc ầm ĩ suốt một ngày, cuối cùng không ngủ trở về phòng, cố phá kỷ lục cho bằng được, giống như không được đầu bảng thì cả người khó chịu.
Hứa Kiệt buông mi mắt, chăm chú nhìn Hứa Quan Hạo.
Nhìn Hứa Kiệt mặt than, Hứa Quan Hạo cười cười ôm chầm lấy cậu.
“Ai bảo em muốn chạy theo người khác, nếu sau này em còn chạy theo người khác bỏ lại anh, anh sẽ phá hết kỷ lục của em, đề tên mình lên ngôi đầu bảng."
Hứa Kiệt vừa bực mình vừa buồn cười, đột nhiên cảm thấy Hứa Quan Hạo thật ấu trĩ. Nhưng cảm giác bị phá kỷ lục quả thật rất khó chịu.
Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt đang rầu rĩ chuyện bị phá kỷ lục kia, cũng không để ý tới chuyện anh ngủ lại phòng cậu, trong lòng không khỏi vui vẻ, cánh tay ôm Hứa Kiệt càng thít chặt.
Đêm nay tâm tình của Hứa Quan Hạo không tệ lắm, bởi vì nhớ đến câu nói kia của Ngụy Tử Tân ‘Chú em vẫn còn cơ hội’, Hứa Quan Hạo cảm thấy tới bây giờ, trong lòng anh bị đè nén không ít chuyện, mỗi lần đối mặt với em ấy là lại cảm thấy buồn rầu, nhưng, chỉ cần anh có cơ hội là được rồi.
Đêm nay Hứa Quan Hạo ngủ ngon lành, mà Hứa Kiệt thì lại ngược lại, sáng sớm tỉnh dậy đã cau có mặt mày.
“Mau đi rửa mặt đi, chuyện này không thể trách anh được, hôm nay là thứ sáu, tan học về tha hồ mà chơi game." Hứa Quan Hạo vừa cười vừa véo cái bản mặt than của Hứa Kiệt.
Chờ Hứa Kiệt vào phòng tắm rồi, Hứa Quan Hạo mở tủ chuẩn bị quần áo cho Hứa Kiệt.
Đợi Hứa Kiệt ngồi xuống xong, Lý Đồng từ ngăn bàn lấy ra một cái túi, bên trong là chiếc áo khoác Hứa Kiệt cho cô mượn. “Đây là áo của cậu, ngày hôm qua cảm ơn cậu nhiều."
Hứa Kiệt nhận lấy. “Việc nhỏ thôi mà."
Hứa Kiệt nhận áo về cũng không để ý tới cô nữa, sắc mặt ửng đỏ của Lý Đồng cũng trở lại bình thường, sau đó nghiêng đầu chăm chú nhìn Hứa Kiệt.
Động tác lấy sách vở ngưng lại, Hứa Kiệt quay sang nhìn Lý Đồng. “Có chuyện gì sao?"
Lý Đồng lắc đầu, khẽ cười nói. “Không có, chỉ là trước đây cậu ít nói, mình tưởng trong lòng cậu coi thường những người xung quanh."
Trầm mặc nhìn Lý Đồng một lúc, sau đó Hứa Kiệt tiếp tục lấy sách vở ra đặt lên bàn, chuông vào tiết lúc này cũng vang lên.
Lý Đồng chăm chú nhìn Hứa Kiệt đến gần năm phút, sau đó mới quay đầu lấy sách của mình ra.
Buổi trưa, Hứa Kiệt đang cùng Vương Vọng ăn cơm, Lý Đồng bưng khay cơm của mình tới.
“Chỗ này có ai ngồi không?"
Vương Vọng đang cùng Hứa Kiệt tán gẫu chuyện Sở Hành, nghe thấy giọng nói kia thì ngẩng lên nhìn, sau đó xua xua tay nói. “Cứ ngồi đi, không có ai đâu."
Hứa Kiệt nhìn Lý Đồng một lúc, rồi lại cúi xuống ăn phần cơm của mình, Vương Vọng thì vừa ăn vừa cảm thán Sở Hành thật đẹp trai.
Lý Đồng đứng sững một lúc, sau đó ngồi xuống, nghe hai người bên cạnh nói chuyện với nhau, vài lần muốn xen vào, nhưng lại không có cơ hội, bởi vì Hứa Kiệt và Vương Vọng trừ lúc đầu tiên nhìn cô, sau đó cũng không quan tâm nữa.
“Hứa Kiệt, lát nữa cho mình mượn vở Lý xem được không? Có nhiều chỗ mình không hiểu." Cuối cùng Vương Vọng cũng ngưng nói, Lý Đồng vội vàng chen lời.
Hứa Kiệt còn chưa lên tiếng, Vương Vọng ngạc nhiên hỏi. “Ủa, hai người quen nhau hử? Hứa Kiệt, bạn cùng lớp ông à?"
Hứa Kiệt ăn xong buông đũa xuống, lau miệng xong rồi mới nói. “Ừ, bạn cùng bàn." Rồi quay sang phía Lý Đồng. “Ngại quá, chữ mình chắc cậu không đọc được đâu, viết loạn lắm."
Khóe môi cong lên, Lý Đồng nở nụ cười đáng yêu. “Cậu cứ cho mình mượn đi, không hiểu chỗ nào vẫn có thể hỏi cậu mà!"
Giọng Lý Đồng giống như đang làm nũng, nói xong nháy mắt một cái rồi chờ Hứa Kiệt trả lời.
“Ha ha ha, tốt nhất cậu nên đi mượn vở của người khác đi! Chữ của thằng này khó đọc lắm, xấu như gà bới!" Vương Vọng lớn tiếng cười, vỗ vai Hứa Kiệt nói, hiển nhiên không nhìn ra ý đồ của cô bạn kia.
Lý Đồng trừng mắt nhìn Vương Vọng, sao Hứa Kiệt lại có người bạn đáng ghét như này chứ.
Liếc mắt nhìn Vương Vọng, Hứa Kiệt cũng không giận dữ, kỳ thực cậu ta nói không sai, vở cậu đều là tùy ý ghi lại, cậu không có thói quen ghi bài đầy đủ, chỉ ghi những gì cậu không hiểu, cho nên chỉ cậu mới đọc được vở mình.
Hướng Lý Đồng gật đầu, Hứa Kiệt nói. “Cậu ấy nói đúng đấy, vở mình ghi lung tung lắm, cậu thử mượn vở cán bộ môn vật lý xem, chắc vở bạn ấy đầy đủ hơn mình nhiều."
Nói nữa chỉ tổ thừa lời, Lý Đồng đành mỉm cười. “Được rồi, mình sẽ đi mượn vở bạn ấy."
Vương Vọng thấy Hứa Kiệt ăn xong, cũng vội vã ăn nốt hai thìa cơm. “Được rồi, ta đi thôi."
Cầm lấy khay cơm đã ăn hết, Hứa Kiệt quay đầu nhìn Lý Đồng nói. “Bọn mình đi trước."
Đợi Hứa Kiệt và Vương Vọng khuất bóng rồi, Lý Đồng giận dữ lấy đũa chọc chọc xuống bát cơm.
Dọc đường về phòng học, Vương Vọng vẫn luyên thuyên không ngừng về Sở Hành.
“À A Kiệt, mấy hôm nữa tới gặp đạo diễn, ông đi cùng tôi có được không, tự nhiên tôi cứ thấy run run."
Hứa Kiệt nhếch môi cười, nói. “Tôi tưởng ông quên mất vụ này rồi, lúc nào cũng Sở Hành Sở Hành."
Vương Vọng chun mũi, từ chối cho ý kiến. “Sao mà quên được! Ông đi cùng tôi nhé!"
“Tôi đi cùng ông thì được cái gì?" Hứa Kiệt không quay đầu, nói.
Vương Vọng cắn răng trừng Hứa Kiệt. “Tôi khao ông canh chua cá một tuần, được chưa!"
Khóe miệng cong cong, Hứa Kiệt khẽ cười. “Được, thành giao."
Nhìn bóng lưng Hứa Kiệt, Vương Vọng bĩu môi đuổi theo.
Buổi tối về nhà, Hứa Quan Hạo quả thật chưa về, bởi vì đã nói trước, nên Hứa Kiệt cũng không đợi Hứa Quan Hạo, một mình ăn bữa tối, sau đó làm bài tập, cuối cùng là lên mạng.
Hứa Kiệt lên mạng cũng chẳng làm gì nhiều, chủ yếu là xem mấy bộ phim cậu thích, online nói chuyện gì đó gần như không có, cậu thích xem phim, đọc truyện, thi thoảng nghe vài bài hát, hoặc khi nào nhàm chán thì chơi game, nhưng cũng không phải game online, mà là mấy game offline đơn giản.
Hứa Kiệt mở mấy game ra thì phát hiện, bảng xếp hạng trong game đều bị Hứa Quan Hạo chiếm lấy, quả thật không thể tha thứ.
Hứa Kiệt không biết Hứa Quan Hạo phá kỷ lục lúc nào, nhưng cậu có một thói quen thế này, ngôi đầu tiên trong bảng xếp hạng phải là tên cậu, nếu không cậu không thể ngủ ngon.
Ba trò bị Hứa Quan Hạo phá kỷ lục là, bắn bong bóng, đua xe, và sudoku. Nhìn ba chữ “Hứa Quan Hạo" trên bảng xếp hạng, Hứa Kiệt khẽ cau mày.
Lúc Hứa Quan Hạo trở về, đã gần mười hai giờ, về nhà liền uống bát canh nóng bác Kim chuẩn bị cho, sau đó lặng lẽ trở về phòng. Thế nhưng lúc đi qua phòng Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, vì vậy đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào.
Thấy Hứa Kiệt vẫn còn ngồi trước máy tính, Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên. Giờ giấc sinh hoạt của Hứa Kiệt đã được anh rèn giũa từ nhỏ, rất ít khi Hứa Kiệt ngủ trễ giờ, thế nhưng vào phòng thấy cậu đang ngồi trước máy tính, anh khẽ cười nhẹ.
Hứa Kiệt đang chăm chú chơi sudoku, ngôi đầu bảng trò này đang do Hứa Quan Hạo giữ, điểm lại còn rất cao, Hứa Kiệt không khỏi buồn bực, bởi vì trước đó điểm của cậu đã cao lắm rồi, không ngờ vẫn bị Hứa Quan Hạo phá.
Nghe thấy tiếng ho nhẹ, Hứa Kiệt ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hứa Quan Hạo cười cười đứng sau lưng mình, Hứa Kiệt híp mắt, lườm Hứa Quan Hạo một cái rồi quay đầu tiếp tục chơi.
Đang giận mình đây mà. Hứa Quan Hạo cười cười xoay đầu Hứa Kiệt lại. “Mười hai giờ rồi mà còn chưa ngủ, mai vẫn phải đi học đấy."
Hứa Kiệt giật mình, không ngờ đã mười hai giờ rồi, nhìn xuống góc phải màn hình, là mười hai giờ năm phút, cậu chơi mà không để ý thời gian.
“Được rồi, không chơi nữa."
Hứa Kiệt nhìn màn hình vi tính, trong lòng không khỏi rầu rĩ, bây giờ chưa vượt qua Hứa Quan Hạo được. Cậu quay đầu tắt máy tính, sau đó mặt không đổi sắc nhìn Hứa Quan Hạo, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hứa Quan Hạo khẽ cười, cũng về phòng mình tắm rửa qua, thay quần áo xong xuôi thì sang phòng Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt còn chưa ngủ, nằm trên giường nghĩ về trò sudoku, nghĩ cách để mai vượt qua số điểm của Hứa Quan Hạo.
Nhìn vẻ mặt của Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo bật cười đi đến, trực tiếp nằm xuống giường Hứa Kiệt.
“Anh.." Thấy Hứa Quan Hạo nằm sấp xuống giường mình, Hứa Kiệt nhíu mày nhìn.
“Biết vì sao anh lại phá kỷ lục của em không." Hứa Quan Hạo cắt lời Hứa Kiệt, nhìn vẻ mặt cậu có chút thay đổi, tò mò lý do tại làm sao.
Hứa Quan Hạo thừa cơ chui vào trong chăn, nằm xong mới lại nói. “Ai bảo em muốn đi cùng Nhậm Lịch cơ, khi đó anh ở nhà đau khổ, liền cố ý phá hết kỷ lục của em."
Hứa Quan Hạo biết tâm lý này của Hứa Kiệt. Hồi còn nhỏ nhìn cậu chơi game, anh cũng ngứa tay chơi thử xem thế nào, sau đó phá kỷ lục của Hứa Kiệt, đến khi Hứa Kiệt phát hiện ra, khóc ầm ĩ suốt một ngày, cuối cùng không ngủ trở về phòng, cố phá kỷ lục cho bằng được, giống như không được đầu bảng thì cả người khó chịu.
Hứa Kiệt buông mi mắt, chăm chú nhìn Hứa Quan Hạo.
Nhìn Hứa Kiệt mặt than, Hứa Quan Hạo cười cười ôm chầm lấy cậu.
“Ai bảo em muốn chạy theo người khác, nếu sau này em còn chạy theo người khác bỏ lại anh, anh sẽ phá hết kỷ lục của em, đề tên mình lên ngôi đầu bảng."
Hứa Kiệt vừa bực mình vừa buồn cười, đột nhiên cảm thấy Hứa Quan Hạo thật ấu trĩ. Nhưng cảm giác bị phá kỷ lục quả thật rất khó chịu.
Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt đang rầu rĩ chuyện bị phá kỷ lục kia, cũng không để ý tới chuyện anh ngủ lại phòng cậu, trong lòng không khỏi vui vẻ, cánh tay ôm Hứa Kiệt càng thít chặt.
Đêm nay tâm tình của Hứa Quan Hạo không tệ lắm, bởi vì nhớ đến câu nói kia của Ngụy Tử Tân ‘Chú em vẫn còn cơ hội’, Hứa Quan Hạo cảm thấy tới bây giờ, trong lòng anh bị đè nén không ít chuyện, mỗi lần đối mặt với em ấy là lại cảm thấy buồn rầu, nhưng, chỉ cần anh có cơ hội là được rồi.
Đêm nay Hứa Quan Hạo ngủ ngon lành, mà Hứa Kiệt thì lại ngược lại, sáng sớm tỉnh dậy đã cau có mặt mày.
“Mau đi rửa mặt đi, chuyện này không thể trách anh được, hôm nay là thứ sáu, tan học về tha hồ mà chơi game." Hứa Quan Hạo vừa cười vừa véo cái bản mặt than của Hứa Kiệt.
Chờ Hứa Kiệt vào phòng tắm rồi, Hứa Quan Hạo mở tủ chuẩn bị quần áo cho Hứa Kiệt.
Tác giả :
Nhất Phiến Phù Vân