Trọng Sinh Chi Trứ Ma
Chương 10
Nhóm đệ tử gác cổng vẫn đổi ca đúng giờ như thường ngày.
Đệ tử nào tu vi thấp sẽ được phái đi gác cổng, các môn phái lớn đều vậy cả.
Bản thân cổng môn phái đã được thiết lập pháp trận bảo vệ, các đệ tử đứng canh cho đẹp mắt vậy thôi, và lỡ như xảy ra chuyện gì thì có thể mau chóng thông báo cho sư môn.
Nhưng thông thường thì chẳng có việc gì xảy ra cả. Đệ tử gác cổng chỉ cần đứng đúng vị trí, lúc vắng người thì có thể nói chuyện phiếm hoặc tu luyện.
Nhiệm vụ gác cổng không thể xem là vinh quang, chỉ đơn giản là đứng canh dưới chân núi, linh khí ở đây lại loãng, muốn tu luyện cũng khó.
Nhưng bọn họ không có gì bất mãn cả, vì đây là nhiệm vụ.
Đệ tử gác cổng đi thẳng một đường, vốn tưởng hôm nay cũng như mọi ngày, không có gì đặc biệt, nhưng chưa ra đến cổng đã thấy một người nằm bất động ngoài đó.
Người kia nằm chắn ngang ngay chính giữa cổng, muốn không thấy cũng khó.
Đệ tử gác cổng tiến đến nhìn người kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, mãi đến khi người kia trở mình, tên đệ tử ngạc nhiên trợn tròn mắt, “Tiểu sư tỷ!"
Các đệ tử gác cổng đều được phát bùa truyền tin nên tin tức Châm Tước bị thương nằm trước cổng môn phái được báo về ngay lập tức, rất nhanh đã có đệ tử trên núi xuống đưa Châm Tước đi.
Đệ tử gác cổng nhìn hai đệ tử nòng cốt mặt không cảm xúc mang Châm Tước đang hôn mê đi mất, lòng hơi hoang mang, hắn biết tiểu sư tỷ Châm Tước là đệ tử được Đan trưởng lão yêu thương nhất, người xuống đón nàng là hai đệ tử cấp cao đó.
Nhưng đệ tử gác cổng không biết rằng, sở dĩ phái hai đệ tử cấp cao mang Châm Tước về không phải vì Đan trưởng lão lo lắng cho nàng, mà là Đan trưởng lão muốn bắt Châm Tước về hỏi tội.
—o0o—
Hai ngày sau khi tìm được Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam vô cùng thản nhiên bầu bạn với Tiểu Thạch Đầu, y không dẫn Tiểu Thạch Đầu ra ngoài đi dạo nữa, chỉ yên lặng ở trong nhà chơi với Tiểu Thạch Đầu, mà Tiểu Thạch Đầu cũng rất thích tình trạng bây giờ. Lúc nào cũng có thể trông thấy Trọng Đạo Nam, điều này khiến nó cực kỳ an tâm.
Ngày thứ ba, Trọng Đạo Nam hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi có muốn nhanh chóng hóa hình người không?"
Trọng Đạo Nam vốn không định thúc giục Tiểu Thạch Đầu hóa hình, y chỉ muốn thuận theo tự nhiên, nhưng thế giới này có quá nhiều biến số, dù là y cũng không có cách nào lường trước được.
Dù y đã quay ngược thời gian, rời khỏi môn phái cũ, tìm được Tiểu Thạch Đầu từ sớm nhưng những nhân tố nguy hiểm vẫn luôn rình rập. Chuyện của Châm Tước đã khiến Trọng Đạo Nam thay đổi mọi kế hoạch ban đầu.
Ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng nghĩ giống vậy. Nó đáp, “Muốn."
“Ta muốn nhanh chóng hóa hình người, vậy thì có thể trở nên lợi hại rồi." Sau này nếu gặp nguy hiểm, dù đánh không lại nhưng ít nhất vẫn có hai cái chân để chạy trốn, nó không muốn giữ hình dạng tảng đá mà liên lụy A Nam.
Sau khi nghe Tiểu Thạch Đầu trả lời, thật lâu sau Trọng Đạo Nam mới nói, “…Vậy thì chúng ta phải cùng cố gắng." Cố gắng giúp Tiểu Thạch Đầu hóa hình người, chính y cũng rất muốn gặp lại hình dáng sau khi biến hóa của Tiểu Thạch Đầu.
Trọng Đạo Nam đã ra quyết định, y đến trước mặt Thiên Vị chân nhân, đặt một pháp trận lên bàn, “Ta muốn rời khỏi đây."
Thiên Vị chân nhân còn tưởng mình nghe lầm, hắn đảo mắt nhìn Trọng Đạo Nam một vòng, thả món đồ trong tay xuống, “Ngươi muốn đi? Chẳng lẽ muốn tìm Tiểu Thạch Đầu thứ hai sao? Phải đi bao lâu?"
“Không phải đi tìm Tiểu Thạch Đầu khác, ta muốn rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt, rời khỏi Vấn Thiên Tông."
Ngón tay Thiên Vị chân nhân khẽ run, “…Rời khỏi Vấn Thiên Tông à?" Hắn trầm mặc hồi lâu, thở dài thườn thượt, “Lúc ngươi vừa đặt chân ở đây, không ai biết ngươi đến từ đâu, cũng không biết sẽ ở lại bao lâu. Giờ ngươi muốn đi, đúng là khiến người ta quá bất ngờ."
Thiên Vị chân nhân còn tưởng Trọng Đạo Nam sẽ ở lại đây luôn.
Tuy Vấn Thiên Tông không mạnh bằng những phái khác, lãnh địa cũng không được xem như vùng đất tốt nhưng hoàn cảnh khá là yên bình, hơn nữa, linh khí trên đỉnh Thập Tuyệt đâu có thua gì những môn phái lớn. Không ngờ phải ly biệt nhanh như vậy.
Thiên Vị chân nhân thu lại pháp trận để trên bàn, đó chính là pháp trận được thiết lập trên đỉnh Thập Tuyệt, lúc trước được hắn và Trọng Đạo Nam cùng nhau dựng nên.
Nhưng đối với tu chân giả, chia ly là chuyện rất bình thường, nên khi biết Trọng Đạo Nam muốn đi, Thiên Vị chân nhân chỉ gật đầu, “Ta biết rồi… nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với ta."
“Không có." Trọng Đạo Nam nhìn Thiên Vị chân nhân thu lại pháp trận, đứng lên tính rời đi, đột nhiên dừng lại, nói, “Chuyện sắp xảy ra không liên quan đến ngươi và Vấn Thiên Tông."
Trọng Đạo Nam bỏ lại một câu không đầu không đuôi như vậy rồi bước đi.
Thiên Vị chân nhân nhìn theo bóng lưng Trọng Đạo Nam, lại thở dài.
Cuối cùng vẫn đi mất rồi.
Dạo trước Trọng Đạo Nam muốn ở lại Vấn Thiên Tông, Thiên Vị chân nhân rất vui.
Vấn Thiên Tông chỉ là một môn phái tu chân bình thường, vì phát hiện linh mạch cấp cao nên bị những môn phái khác vây đánh, lúc đó đã đứng ở bờ vực diệt môn.
Sau khi Trọng Đạo Nam xuất hiện giải cứu Vấn Thiên Tông, hắn đưa ngọn núi có linh khí đậm nhất cho Trọng Đạo Nam làm nơi tu luyện, không ai đứng ra phản đối.
Chỉ cần Trọng Đạo Nam còn ở đây thì không phải lo Vấn Thiên Tông lại bị phái khác tấn công.
Nay đã hơn hai mươi năm trôi qua, nhưng với tu chân giả thì chỉ như một cái chớp mắt, cuối cùng cũng đến lúc Trọng Đạo Nam rời đi. Chuyện này vốn đã được dự liệu từ trước nhưng thật tâm hắn vẫn không muốn để y đi. Với lại, hắn không thể tự quyết định chuyện này mà phải hỏi ý kiến các trưởng lão.
Hắn đồng ý để Trọng Đạo Nam đi, nhưng các trưởng lão có thể không đồng ý.
Đúng như dự đoán của Thiên Vị chân nhân, sau khi các trưởng lão Vấn Thiên Tông biết Trọng Đạo Nam rời đi, dù đang bế quan cũng tông cửa chạy ra. Trước tiên họ đến dò hỏi Thiên Vị chân nhân, sau đó đi tìm Trọng Đạo Nam.
Nhưng khi bọn họ lên được đỉnh Thập Tuyệt thì Trọng Đạo Nam đã mang đá cưng Tiểu Thạch Đầu của y đi mất rồi.
Lúc mới rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt, Tiểu Thạch Đầu có chút không nỡ, dù gì nó cũng sống ở đây được một thời gian, quen biết từng nhánh cây ngọn cỏ quanh đây rồi. Nếu đổi chỗ ở mới, Tiểu Thạch Đầu lại phải tốn khá nhiều thời gian để tìm tòi thế giới xung quanh.
Nhưng bây giờ, đối với Tiểu Thạch Đầu thì chỗ nào có Trọng Đạo Nam là chỗ đó “thân thuộc". Nếu không có A Nam thì ở đâu cũng không thấy hạnh phúc.
“A Nam, chúng ta đang đi đâu vậy?" Trọng Đạo Nam nâng Tiểu Thạch Đầu lên thân kiếm, y bấm thủ quyết, kiếm từ từ bay lên.
Trong lúc ngự kiếm phi hành phải chịu gió quật rất mạnh, dù là Tiểu Thạch Đầu cũng có thể bị gió thổi rơi khỏi kiếm.
Nhưng Trọng Đạo Nam vô cùng chu đáo, gió mạnh đến mấy thổi đến chỗ Tiểu Thạch Đầu cũng bị biến thành phơn phớt làm đá ta rất thoải mái.
“Đến một chỗ mới chỉ có hai chúng ta thôi." Trọng Đạo Nam nói thế.
“Xa lắm không?" Tiểu Thạch Đầu hỏi.
“…Không xa lắm đâu." Trọng Đạo Nam trả lời.
Đi bằng ngự kiếm phi hành đúng là không xa.
Nhưng trước lúc chuyển chỗ ở, có vài việc cần giải quyết.
—o0o—
Đối với người trong Vấn Thiên Tông, ngày hôm đó là một ngày khó thể nào quên.
Đệ tử Châm Tước mà Đan trưởng lão yêu thương nhất bị tước hết tu vi rồi ném trước cổng môn phái, thế mà Đan trưởng lão bình thường rất ưu ái Châm Tước lại chẳng có chút gì lo lắng cho Châm Tước, chỉ mặt nặng mày nề trừng nàng.
Đan trưởng lão như vậy làm người khác sợ hãi, cho nên sau khi đưa Châm Tước đến chỗ Đan trưởng lão, không ai dám nhìn gương mặt âm trầm của Đan trưởng lão lâu hơn mà nhanh chân chuồn đi hết, sợ ở lại sẽ bị vạ lây.
Chúc sư huynh là một trong những đệ tử cấp cao, cũng là đệ tử thân truyền của Đan trưởng lão.
Sau khi Đan trưởng lão xuống núi, các đệ tử cấp cao tụ tập lại, kỳ quái hỏi, “Rốt cuộc Châm Tước bị gì vậy?"
“Nhìn nàng là biết bị tước sạch tu vi rồi."
“Bình thường sư phụ thích nàng nhất mà, bây giờ nhìn ánh mắt sư phụ cứ như hận không thể giết nàng cho hả giận, không biết nội tình như thế nào nhỉ, tò mò quá."
“Các ngươi nhớ không… mấy hôm trước Châm Tước có cầm hai bảo khí của sư phụ đó."
“Hai bảo khí cấp Thiên của sư phụ hả?!" Hai bảo khí cấp Thiên của Đan trưởng lão có sức nặng rất lớn trong môn phái. Nhóm đệ tử của Đan trưởng lão được nể mặt hơn những đệ tử khác cũng nhờ vào quan hệ với Đan trưởng lão và hai bảo khí.
“Đúng rồi, giờ các ngươi nhìn xem, trong tay Châm Tước còn giữ hai bảo khí đó nữa không?"
Lúc Châm Tước vừa mượn được hai bảo khí còn cầm đi khoe khoang với họ mà. Tuy mọi người rất khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn niềm nở chúc mừng Châm Tước, tất cả đều là đệ tử của sư phụ mà chỉ có Châm Tước được ưu ái như vậy, mọi người đã sớm sinh lòng bất mãn rồi.
Bây giờ Châm Tước mất hết tu vi, sư phụ thì tức giận đến thế, ai cũng thấy sung sướng trên đau khổ của nàng.
Nhưng nếu không tìm ra hai bảo khí kia thì rắc rối to.
“…Nếu không tìm được hai bảo khí thì e là chưởng môn cũng không bỏ qua cho nàng đâu."
Chúc sư huynh lẳng lặng nghe đám sư đệ sư muội bàn tán hết nửa ngày, thấy bọn họ bắt đầu nhắc đến chuyện không nên nói mới lên tiếng ngăn lại, “Dư thời gian vậy sao không đi tu luyện đi, việc này không phải chuyện chúng ta nên bàn luận."
Chúc sư huynh rất có uy với nhóm sư đệ sư muội, Chúc sư huynh vừa mở miệng, tất cả lập tức im bặt.
Mọi người đang định tản đi làm việc của mình, bất chợt thấy mấy vệt kiếm xẹt qua bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy lại cúi xuống nhìn nhau, “…Chưởng môn và các trưởng lão khác tập hợp về đây kìa."
Thường ngày, chưởng môn và các trưởng lão rất ít khi xuất hiện, bây giờ tất cả đều ra mặt, có thể thấy chuyện không nhỏ rồi.
Các đệ tử còn tính nói mấy câu, thấy cảnh này thì tự giác ngậm miệng, không ai dám nhiều lời. Phải biết chưởng môn và các trưởng lão có thần thức cực mạnh, nếu bọn họ sơ ý phát ngôn bậy bạ thì sẽ không có kết cục tốt đâu.
Không thấy Châm Tước vốn được cưng chiều nhất giờ biến thành bộ dáng gì sao?
Tuy bọn họ không biết cụ thể nhưng vẫn biết lần này Châm Tước xong đời rồi.
Châm Tước tiêu thật rồi.
Châm Tước đang hôn mê được sư phụ dùng linh lực đả thông kinh mạch, cuối cùng cũng tỉnh lại. Sau khi thấy sư phụ, nàng còn chưa kịp khóc lóc kể khổ thì đã bị sắc mặt sư phụ dọa cho sợ run. Sư phụ truyền linh lực để nàng tỉnh lại chứ không thật sự muốn cứu nàng. Thấy nàng mở mắt, sư phụ sắc mặt âm trầm hỏi, “Bảo khí của ta đâu?"
Châm Tước run cầm cập, “…Bảo khí… bảo khí…"
“Đồ vô dụng!" Thấy bộ dạng của Châm Tước, Đan trưởng lão biết ngay Châm Tước không còn giữ bảo khí nữa. Hắn giận dữ giáng một chưởng vào người Châm Tước, Châm Tước phun một ngụm máu, phần xương sườn bị lõm xuống.
Bây giờ Châm Tước không còn tu vi, bị đánh như vậy sẽ tạo nên thương tích vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng sư phụ nàng căn bản không thèm quan tâm, trực tiếp xách cổ áo nàng, tàn bạo trừng mắt hỏi, “Nói, bảo khí của ta đâu?! Chẳng lẽ ngươi không biết tính mạng của ngươi có thể bỏ nhưng bảo khí không thể mất hay sao?!"
Dĩ nhiên Châm Tước biết, nhưng đối với nàng thì mạng của mình đương nhiên phải quan trọng hơn bảo khí chứ.
Hơn nữa bình thường sư phụ rất chiều chuộng nàng mà, ngay cả bảo khí cấp Thiên còn đưa cho nàng “phòng thân", để đảm bảo nàng lẻn lên đỉnh Thập Tuyệt mà không bị phát hiện. Bây giờ nàng đánh mất bảo khí, sư phụ không còn là sư phụ yêu thương nàng như xưa nữa.
Châm Tước cảm thấy cực kỳ oan ức, nhưng không dám bật khóc, nàng run rẩy nói, “Bảo khí bị lấy mất rồi…"
Nàng vừa nói xong, vẻ mặt sư phụ của Châm Tước lập tức thay đổi, hắn cảm ứng được chưởng môn và các trưởng lão khác đang ngự kiếm bay đến đây.
Đan trưởng lão tất sẽ không dám nói chuyện bảo khí bị mất cho người khác. Vậy tại sao chưởng môn lại biết mà đến?
Không còn thời gian tự hỏi tại sao chưởng môn và các trưởng lão khác đuổi theo nhanh như vậy, Đan trưởng lão buông cổ áo Châm Tước, vừa quay lại đã gặp chưởng môn vẻ mặt nghiêm túc và các trưởng lão đứng đó.
Bình thường, vì sở hữu hai bảo khí nên địa vị của Đan trưởng lão vô hình trung được đặt cao hơn những trưởng lão khác, mọi người ngầm bất mãn đã lâu, ngay cả chưởng môn cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua rất nhiều hành vi của Đan trưởng lão. Nhưng hôm nay, Đan trưởng lão đánh mất hai bảo khí, vẻ mặt người khác cũng không có gì là vui mừng, vì hai bảo khí kia cực kỳ quan trọng với môn phái.
Chưởng môn và các trưởng lão bước đến chỗ Đan trưởng lão, lên tiếng hỏi, “Châm Tước đã về, vậy bảo khí đâu rồi?"
Đan trưởng lão đảo mắt qua mọi người, sắc mặt bình tĩnh nhưng khí thế không như lúc xưa, hắn cao giọng nói, “Ta đang dạy đệ tử, chẳng hay tại sao chưởng môn và chư vị trưởng lão bỗng dưng tụ tập về đây thế? Còn bảo khí à, dĩ nhiên là đang nằm trong tay ta."
Một vị trưởng lão vốn không ưa gì Đan trưởng lão cười lạnh, “Trong tay ngươi hả? Vậy lấy bảo khí ra cho chúng ta nhìn chút được không?"
Đan trưởng lão đáp trả, “Vật quan trọng như bảo khí cấp Thiên sao có thể tùy tiện lấy ra để nhìn? Hay là ngươi muốn làm gì bảo khí của ta?"
“Không chỉ mỗi mình Phù trưởng lão, tất cả chúng ta đều muốn nhìn." Chưởng môn thường ngày hiền lành lúc này đột nhiên cứng rắn hẳn lên, “Mau lấy hai bảo khí ra cho chúng ta xem một chút."
“Chưởng môn…" Đan trưởng lão biết tình hình không hay rồi, nhưng bảo khí vốn không nằm trong tay hắn, hắn biết lấy cái gì ra chứ?
“Không lấy ra được à." Phù trưởng lão móc trong áo ra một cái thẻ ngọc, ném qua, “Ngươi xem đây là cái gì?!"
Đan trưởng lão chụp lấy, thần thức quét qua thẻ ngọc, sắc mặt lập tức biến thành tái mét. Giương mắt nhìn chưởng môn và các trưởng lão vây quanh, Đan trưởng lão không còn gì để nói.
Thẻ ngọc này là do Trọng Đạo Nam phát tận tay chưởng môn và các trưởng lão, nội dung trong đó hết sức đơn giản, y biết tầm quan trọng của bảo khí với môn phái, y chỉ cần mọi người giao ra Đan trưởng lão, chỉ như vậy thôi thì y sẽ trả lại hai bảo khí, nếu không y sẽ chủ động đến bắt Đan trưởng lão, mặc kệ sống hay chết.
Trọng Đạo Nam đích thân đến báo với chưởng môn và các trưởng lão như vậy, rốt cuộc y muốn làm gì Đan trưởng lão, trong lòng mọi người đều tự biết.
Chưa một ai quên được hình ảnh một kiếm đẩy lùi vô số cao thủ của Trọng Đạo Nam hơn hai mươi năm trước, đến bây giờ mà cảm giác đáng sợ đó vẫn chưa tiêu tan, thậm chí có vài người sinh tâm ma vì một kiếm đó, rồi cuối cùng bị tâm ma cắn nuốt.
Mới có hai mươi năm thôi, ký ức về Trọng Đạo Nam vẫn khắc sâu như ngày nào.
Lúc Trọng Đạo Nam trú chân tại Vấn Thiên Tông, không một ai dám đến trêu chọc Vấn Thiên Tông, ngay cả khoảng thời gian Trọng Đạo Nam không có mặt cũng không ai dám manh động.
Không ngờ Đan trưởng lão to gan đến thế, trực tiếp mò đến cửa trêu chọc Trọng Đạo Nam.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chưởng môn hỏi lại, “Nếu sự việc có thể hòa giải thì không cần phải dùng cách giải quyết tệ nhất."
Coi như Đan trưởng lão thật sự làm mất hai bảo khí đi nữa, nhưng một trưởng lão tu vi thâm hậu lại am hiểu thuật luyện đan cũng rất quan trọng với môn phái, bọn họ sẽ không dễ dàng vứt bỏ Đan trưởng lão.
Đan trưởng lão không biết gì để trả lời, hắn quay lại đá vào người Châm Tước, quát lên, “Nghịch đồ! Mau kể cho chưởng môn và chư vị trưởng lão đã xảy ra chuyện gì!"
Châm Tước còn chưa kịp mở miệng, một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ đã bao trùm toàn lãnh địa.
Các đệ tử khác bị luồng uy áp đè cho nằm rạp dưới đất, ngay cả gượng dậy cũng không đủ sức, chỉ vài đệ tử cấp cao mới miễn cưỡng quỳ được.
Chúng đệ tử bị uy áp ảnh hưởng nặng nề, chưởng môn và các trưởng lão có tu vi cao nên cảm giác được sức nặng của uy áp càng lúc càng trầm trọng.
Trọng Đạo Nam đã đến.
Đệ tử nào tu vi thấp sẽ được phái đi gác cổng, các môn phái lớn đều vậy cả.
Bản thân cổng môn phái đã được thiết lập pháp trận bảo vệ, các đệ tử đứng canh cho đẹp mắt vậy thôi, và lỡ như xảy ra chuyện gì thì có thể mau chóng thông báo cho sư môn.
Nhưng thông thường thì chẳng có việc gì xảy ra cả. Đệ tử gác cổng chỉ cần đứng đúng vị trí, lúc vắng người thì có thể nói chuyện phiếm hoặc tu luyện.
Nhiệm vụ gác cổng không thể xem là vinh quang, chỉ đơn giản là đứng canh dưới chân núi, linh khí ở đây lại loãng, muốn tu luyện cũng khó.
Nhưng bọn họ không có gì bất mãn cả, vì đây là nhiệm vụ.
Đệ tử gác cổng đi thẳng một đường, vốn tưởng hôm nay cũng như mọi ngày, không có gì đặc biệt, nhưng chưa ra đến cổng đã thấy một người nằm bất động ngoài đó.
Người kia nằm chắn ngang ngay chính giữa cổng, muốn không thấy cũng khó.
Đệ tử gác cổng tiến đến nhìn người kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, mãi đến khi người kia trở mình, tên đệ tử ngạc nhiên trợn tròn mắt, “Tiểu sư tỷ!"
Các đệ tử gác cổng đều được phát bùa truyền tin nên tin tức Châm Tước bị thương nằm trước cổng môn phái được báo về ngay lập tức, rất nhanh đã có đệ tử trên núi xuống đưa Châm Tước đi.
Đệ tử gác cổng nhìn hai đệ tử nòng cốt mặt không cảm xúc mang Châm Tước đang hôn mê đi mất, lòng hơi hoang mang, hắn biết tiểu sư tỷ Châm Tước là đệ tử được Đan trưởng lão yêu thương nhất, người xuống đón nàng là hai đệ tử cấp cao đó.
Nhưng đệ tử gác cổng không biết rằng, sở dĩ phái hai đệ tử cấp cao mang Châm Tước về không phải vì Đan trưởng lão lo lắng cho nàng, mà là Đan trưởng lão muốn bắt Châm Tước về hỏi tội.
—o0o—
Hai ngày sau khi tìm được Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam vô cùng thản nhiên bầu bạn với Tiểu Thạch Đầu, y không dẫn Tiểu Thạch Đầu ra ngoài đi dạo nữa, chỉ yên lặng ở trong nhà chơi với Tiểu Thạch Đầu, mà Tiểu Thạch Đầu cũng rất thích tình trạng bây giờ. Lúc nào cũng có thể trông thấy Trọng Đạo Nam, điều này khiến nó cực kỳ an tâm.
Ngày thứ ba, Trọng Đạo Nam hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi có muốn nhanh chóng hóa hình người không?"
Trọng Đạo Nam vốn không định thúc giục Tiểu Thạch Đầu hóa hình, y chỉ muốn thuận theo tự nhiên, nhưng thế giới này có quá nhiều biến số, dù là y cũng không có cách nào lường trước được.
Dù y đã quay ngược thời gian, rời khỏi môn phái cũ, tìm được Tiểu Thạch Đầu từ sớm nhưng những nhân tố nguy hiểm vẫn luôn rình rập. Chuyện của Châm Tước đã khiến Trọng Đạo Nam thay đổi mọi kế hoạch ban đầu.
Ngay cả Tiểu Thạch Đầu cũng nghĩ giống vậy. Nó đáp, “Muốn."
“Ta muốn nhanh chóng hóa hình người, vậy thì có thể trở nên lợi hại rồi." Sau này nếu gặp nguy hiểm, dù đánh không lại nhưng ít nhất vẫn có hai cái chân để chạy trốn, nó không muốn giữ hình dạng tảng đá mà liên lụy A Nam.
Sau khi nghe Tiểu Thạch Đầu trả lời, thật lâu sau Trọng Đạo Nam mới nói, “…Vậy thì chúng ta phải cùng cố gắng." Cố gắng giúp Tiểu Thạch Đầu hóa hình người, chính y cũng rất muốn gặp lại hình dáng sau khi biến hóa của Tiểu Thạch Đầu.
Trọng Đạo Nam đã ra quyết định, y đến trước mặt Thiên Vị chân nhân, đặt một pháp trận lên bàn, “Ta muốn rời khỏi đây."
Thiên Vị chân nhân còn tưởng mình nghe lầm, hắn đảo mắt nhìn Trọng Đạo Nam một vòng, thả món đồ trong tay xuống, “Ngươi muốn đi? Chẳng lẽ muốn tìm Tiểu Thạch Đầu thứ hai sao? Phải đi bao lâu?"
“Không phải đi tìm Tiểu Thạch Đầu khác, ta muốn rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt, rời khỏi Vấn Thiên Tông."
Ngón tay Thiên Vị chân nhân khẽ run, “…Rời khỏi Vấn Thiên Tông à?" Hắn trầm mặc hồi lâu, thở dài thườn thượt, “Lúc ngươi vừa đặt chân ở đây, không ai biết ngươi đến từ đâu, cũng không biết sẽ ở lại bao lâu. Giờ ngươi muốn đi, đúng là khiến người ta quá bất ngờ."
Thiên Vị chân nhân còn tưởng Trọng Đạo Nam sẽ ở lại đây luôn.
Tuy Vấn Thiên Tông không mạnh bằng những phái khác, lãnh địa cũng không được xem như vùng đất tốt nhưng hoàn cảnh khá là yên bình, hơn nữa, linh khí trên đỉnh Thập Tuyệt đâu có thua gì những môn phái lớn. Không ngờ phải ly biệt nhanh như vậy.
Thiên Vị chân nhân thu lại pháp trận để trên bàn, đó chính là pháp trận được thiết lập trên đỉnh Thập Tuyệt, lúc trước được hắn và Trọng Đạo Nam cùng nhau dựng nên.
Nhưng đối với tu chân giả, chia ly là chuyện rất bình thường, nên khi biết Trọng Đạo Nam muốn đi, Thiên Vị chân nhân chỉ gật đầu, “Ta biết rồi… nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với ta."
“Không có." Trọng Đạo Nam nhìn Thiên Vị chân nhân thu lại pháp trận, đứng lên tính rời đi, đột nhiên dừng lại, nói, “Chuyện sắp xảy ra không liên quan đến ngươi và Vấn Thiên Tông."
Trọng Đạo Nam bỏ lại một câu không đầu không đuôi như vậy rồi bước đi.
Thiên Vị chân nhân nhìn theo bóng lưng Trọng Đạo Nam, lại thở dài.
Cuối cùng vẫn đi mất rồi.
Dạo trước Trọng Đạo Nam muốn ở lại Vấn Thiên Tông, Thiên Vị chân nhân rất vui.
Vấn Thiên Tông chỉ là một môn phái tu chân bình thường, vì phát hiện linh mạch cấp cao nên bị những môn phái khác vây đánh, lúc đó đã đứng ở bờ vực diệt môn.
Sau khi Trọng Đạo Nam xuất hiện giải cứu Vấn Thiên Tông, hắn đưa ngọn núi có linh khí đậm nhất cho Trọng Đạo Nam làm nơi tu luyện, không ai đứng ra phản đối.
Chỉ cần Trọng Đạo Nam còn ở đây thì không phải lo Vấn Thiên Tông lại bị phái khác tấn công.
Nay đã hơn hai mươi năm trôi qua, nhưng với tu chân giả thì chỉ như một cái chớp mắt, cuối cùng cũng đến lúc Trọng Đạo Nam rời đi. Chuyện này vốn đã được dự liệu từ trước nhưng thật tâm hắn vẫn không muốn để y đi. Với lại, hắn không thể tự quyết định chuyện này mà phải hỏi ý kiến các trưởng lão.
Hắn đồng ý để Trọng Đạo Nam đi, nhưng các trưởng lão có thể không đồng ý.
Đúng như dự đoán của Thiên Vị chân nhân, sau khi các trưởng lão Vấn Thiên Tông biết Trọng Đạo Nam rời đi, dù đang bế quan cũng tông cửa chạy ra. Trước tiên họ đến dò hỏi Thiên Vị chân nhân, sau đó đi tìm Trọng Đạo Nam.
Nhưng khi bọn họ lên được đỉnh Thập Tuyệt thì Trọng Đạo Nam đã mang đá cưng Tiểu Thạch Đầu của y đi mất rồi.
Lúc mới rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt, Tiểu Thạch Đầu có chút không nỡ, dù gì nó cũng sống ở đây được một thời gian, quen biết từng nhánh cây ngọn cỏ quanh đây rồi. Nếu đổi chỗ ở mới, Tiểu Thạch Đầu lại phải tốn khá nhiều thời gian để tìm tòi thế giới xung quanh.
Nhưng bây giờ, đối với Tiểu Thạch Đầu thì chỗ nào có Trọng Đạo Nam là chỗ đó “thân thuộc". Nếu không có A Nam thì ở đâu cũng không thấy hạnh phúc.
“A Nam, chúng ta đang đi đâu vậy?" Trọng Đạo Nam nâng Tiểu Thạch Đầu lên thân kiếm, y bấm thủ quyết, kiếm từ từ bay lên.
Trong lúc ngự kiếm phi hành phải chịu gió quật rất mạnh, dù là Tiểu Thạch Đầu cũng có thể bị gió thổi rơi khỏi kiếm.
Nhưng Trọng Đạo Nam vô cùng chu đáo, gió mạnh đến mấy thổi đến chỗ Tiểu Thạch Đầu cũng bị biến thành phơn phớt làm đá ta rất thoải mái.
“Đến một chỗ mới chỉ có hai chúng ta thôi." Trọng Đạo Nam nói thế.
“Xa lắm không?" Tiểu Thạch Đầu hỏi.
“…Không xa lắm đâu." Trọng Đạo Nam trả lời.
Đi bằng ngự kiếm phi hành đúng là không xa.
Nhưng trước lúc chuyển chỗ ở, có vài việc cần giải quyết.
—o0o—
Đối với người trong Vấn Thiên Tông, ngày hôm đó là một ngày khó thể nào quên.
Đệ tử Châm Tước mà Đan trưởng lão yêu thương nhất bị tước hết tu vi rồi ném trước cổng môn phái, thế mà Đan trưởng lão bình thường rất ưu ái Châm Tước lại chẳng có chút gì lo lắng cho Châm Tước, chỉ mặt nặng mày nề trừng nàng.
Đan trưởng lão như vậy làm người khác sợ hãi, cho nên sau khi đưa Châm Tước đến chỗ Đan trưởng lão, không ai dám nhìn gương mặt âm trầm của Đan trưởng lão lâu hơn mà nhanh chân chuồn đi hết, sợ ở lại sẽ bị vạ lây.
Chúc sư huynh là một trong những đệ tử cấp cao, cũng là đệ tử thân truyền của Đan trưởng lão.
Sau khi Đan trưởng lão xuống núi, các đệ tử cấp cao tụ tập lại, kỳ quái hỏi, “Rốt cuộc Châm Tước bị gì vậy?"
“Nhìn nàng là biết bị tước sạch tu vi rồi."
“Bình thường sư phụ thích nàng nhất mà, bây giờ nhìn ánh mắt sư phụ cứ như hận không thể giết nàng cho hả giận, không biết nội tình như thế nào nhỉ, tò mò quá."
“Các ngươi nhớ không… mấy hôm trước Châm Tước có cầm hai bảo khí của sư phụ đó."
“Hai bảo khí cấp Thiên của sư phụ hả?!" Hai bảo khí cấp Thiên của Đan trưởng lão có sức nặng rất lớn trong môn phái. Nhóm đệ tử của Đan trưởng lão được nể mặt hơn những đệ tử khác cũng nhờ vào quan hệ với Đan trưởng lão và hai bảo khí.
“Đúng rồi, giờ các ngươi nhìn xem, trong tay Châm Tước còn giữ hai bảo khí đó nữa không?"
Lúc Châm Tước vừa mượn được hai bảo khí còn cầm đi khoe khoang với họ mà. Tuy mọi người rất khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn niềm nở chúc mừng Châm Tước, tất cả đều là đệ tử của sư phụ mà chỉ có Châm Tước được ưu ái như vậy, mọi người đã sớm sinh lòng bất mãn rồi.
Bây giờ Châm Tước mất hết tu vi, sư phụ thì tức giận đến thế, ai cũng thấy sung sướng trên đau khổ của nàng.
Nhưng nếu không tìm ra hai bảo khí kia thì rắc rối to.
“…Nếu không tìm được hai bảo khí thì e là chưởng môn cũng không bỏ qua cho nàng đâu."
Chúc sư huynh lẳng lặng nghe đám sư đệ sư muội bàn tán hết nửa ngày, thấy bọn họ bắt đầu nhắc đến chuyện không nên nói mới lên tiếng ngăn lại, “Dư thời gian vậy sao không đi tu luyện đi, việc này không phải chuyện chúng ta nên bàn luận."
Chúc sư huynh rất có uy với nhóm sư đệ sư muội, Chúc sư huynh vừa mở miệng, tất cả lập tức im bặt.
Mọi người đang định tản đi làm việc của mình, bất chợt thấy mấy vệt kiếm xẹt qua bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy lại cúi xuống nhìn nhau, “…Chưởng môn và các trưởng lão khác tập hợp về đây kìa."
Thường ngày, chưởng môn và các trưởng lão rất ít khi xuất hiện, bây giờ tất cả đều ra mặt, có thể thấy chuyện không nhỏ rồi.
Các đệ tử còn tính nói mấy câu, thấy cảnh này thì tự giác ngậm miệng, không ai dám nhiều lời. Phải biết chưởng môn và các trưởng lão có thần thức cực mạnh, nếu bọn họ sơ ý phát ngôn bậy bạ thì sẽ không có kết cục tốt đâu.
Không thấy Châm Tước vốn được cưng chiều nhất giờ biến thành bộ dáng gì sao?
Tuy bọn họ không biết cụ thể nhưng vẫn biết lần này Châm Tước xong đời rồi.
Châm Tước tiêu thật rồi.
Châm Tước đang hôn mê được sư phụ dùng linh lực đả thông kinh mạch, cuối cùng cũng tỉnh lại. Sau khi thấy sư phụ, nàng còn chưa kịp khóc lóc kể khổ thì đã bị sắc mặt sư phụ dọa cho sợ run. Sư phụ truyền linh lực để nàng tỉnh lại chứ không thật sự muốn cứu nàng. Thấy nàng mở mắt, sư phụ sắc mặt âm trầm hỏi, “Bảo khí của ta đâu?"
Châm Tước run cầm cập, “…Bảo khí… bảo khí…"
“Đồ vô dụng!" Thấy bộ dạng của Châm Tước, Đan trưởng lão biết ngay Châm Tước không còn giữ bảo khí nữa. Hắn giận dữ giáng một chưởng vào người Châm Tước, Châm Tước phun một ngụm máu, phần xương sườn bị lõm xuống.
Bây giờ Châm Tước không còn tu vi, bị đánh như vậy sẽ tạo nên thương tích vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng sư phụ nàng căn bản không thèm quan tâm, trực tiếp xách cổ áo nàng, tàn bạo trừng mắt hỏi, “Nói, bảo khí của ta đâu?! Chẳng lẽ ngươi không biết tính mạng của ngươi có thể bỏ nhưng bảo khí không thể mất hay sao?!"
Dĩ nhiên Châm Tước biết, nhưng đối với nàng thì mạng của mình đương nhiên phải quan trọng hơn bảo khí chứ.
Hơn nữa bình thường sư phụ rất chiều chuộng nàng mà, ngay cả bảo khí cấp Thiên còn đưa cho nàng “phòng thân", để đảm bảo nàng lẻn lên đỉnh Thập Tuyệt mà không bị phát hiện. Bây giờ nàng đánh mất bảo khí, sư phụ không còn là sư phụ yêu thương nàng như xưa nữa.
Châm Tước cảm thấy cực kỳ oan ức, nhưng không dám bật khóc, nàng run rẩy nói, “Bảo khí bị lấy mất rồi…"
Nàng vừa nói xong, vẻ mặt sư phụ của Châm Tước lập tức thay đổi, hắn cảm ứng được chưởng môn và các trưởng lão khác đang ngự kiếm bay đến đây.
Đan trưởng lão tất sẽ không dám nói chuyện bảo khí bị mất cho người khác. Vậy tại sao chưởng môn lại biết mà đến?
Không còn thời gian tự hỏi tại sao chưởng môn và các trưởng lão khác đuổi theo nhanh như vậy, Đan trưởng lão buông cổ áo Châm Tước, vừa quay lại đã gặp chưởng môn vẻ mặt nghiêm túc và các trưởng lão đứng đó.
Bình thường, vì sở hữu hai bảo khí nên địa vị của Đan trưởng lão vô hình trung được đặt cao hơn những trưởng lão khác, mọi người ngầm bất mãn đã lâu, ngay cả chưởng môn cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua rất nhiều hành vi của Đan trưởng lão. Nhưng hôm nay, Đan trưởng lão đánh mất hai bảo khí, vẻ mặt người khác cũng không có gì là vui mừng, vì hai bảo khí kia cực kỳ quan trọng với môn phái.
Chưởng môn và các trưởng lão bước đến chỗ Đan trưởng lão, lên tiếng hỏi, “Châm Tước đã về, vậy bảo khí đâu rồi?"
Đan trưởng lão đảo mắt qua mọi người, sắc mặt bình tĩnh nhưng khí thế không như lúc xưa, hắn cao giọng nói, “Ta đang dạy đệ tử, chẳng hay tại sao chưởng môn và chư vị trưởng lão bỗng dưng tụ tập về đây thế? Còn bảo khí à, dĩ nhiên là đang nằm trong tay ta."
Một vị trưởng lão vốn không ưa gì Đan trưởng lão cười lạnh, “Trong tay ngươi hả? Vậy lấy bảo khí ra cho chúng ta nhìn chút được không?"
Đan trưởng lão đáp trả, “Vật quan trọng như bảo khí cấp Thiên sao có thể tùy tiện lấy ra để nhìn? Hay là ngươi muốn làm gì bảo khí của ta?"
“Không chỉ mỗi mình Phù trưởng lão, tất cả chúng ta đều muốn nhìn." Chưởng môn thường ngày hiền lành lúc này đột nhiên cứng rắn hẳn lên, “Mau lấy hai bảo khí ra cho chúng ta xem một chút."
“Chưởng môn…" Đan trưởng lão biết tình hình không hay rồi, nhưng bảo khí vốn không nằm trong tay hắn, hắn biết lấy cái gì ra chứ?
“Không lấy ra được à." Phù trưởng lão móc trong áo ra một cái thẻ ngọc, ném qua, “Ngươi xem đây là cái gì?!"
Đan trưởng lão chụp lấy, thần thức quét qua thẻ ngọc, sắc mặt lập tức biến thành tái mét. Giương mắt nhìn chưởng môn và các trưởng lão vây quanh, Đan trưởng lão không còn gì để nói.
Thẻ ngọc này là do Trọng Đạo Nam phát tận tay chưởng môn và các trưởng lão, nội dung trong đó hết sức đơn giản, y biết tầm quan trọng của bảo khí với môn phái, y chỉ cần mọi người giao ra Đan trưởng lão, chỉ như vậy thôi thì y sẽ trả lại hai bảo khí, nếu không y sẽ chủ động đến bắt Đan trưởng lão, mặc kệ sống hay chết.
Trọng Đạo Nam đích thân đến báo với chưởng môn và các trưởng lão như vậy, rốt cuộc y muốn làm gì Đan trưởng lão, trong lòng mọi người đều tự biết.
Chưa một ai quên được hình ảnh một kiếm đẩy lùi vô số cao thủ của Trọng Đạo Nam hơn hai mươi năm trước, đến bây giờ mà cảm giác đáng sợ đó vẫn chưa tiêu tan, thậm chí có vài người sinh tâm ma vì một kiếm đó, rồi cuối cùng bị tâm ma cắn nuốt.
Mới có hai mươi năm thôi, ký ức về Trọng Đạo Nam vẫn khắc sâu như ngày nào.
Lúc Trọng Đạo Nam trú chân tại Vấn Thiên Tông, không một ai dám đến trêu chọc Vấn Thiên Tông, ngay cả khoảng thời gian Trọng Đạo Nam không có mặt cũng không ai dám manh động.
Không ngờ Đan trưởng lão to gan đến thế, trực tiếp mò đến cửa trêu chọc Trọng Đạo Nam.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chưởng môn hỏi lại, “Nếu sự việc có thể hòa giải thì không cần phải dùng cách giải quyết tệ nhất."
Coi như Đan trưởng lão thật sự làm mất hai bảo khí đi nữa, nhưng một trưởng lão tu vi thâm hậu lại am hiểu thuật luyện đan cũng rất quan trọng với môn phái, bọn họ sẽ không dễ dàng vứt bỏ Đan trưởng lão.
Đan trưởng lão không biết gì để trả lời, hắn quay lại đá vào người Châm Tước, quát lên, “Nghịch đồ! Mau kể cho chưởng môn và chư vị trưởng lão đã xảy ra chuyện gì!"
Châm Tước còn chưa kịp mở miệng, một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ đã bao trùm toàn lãnh địa.
Các đệ tử khác bị luồng uy áp đè cho nằm rạp dưới đất, ngay cả gượng dậy cũng không đủ sức, chỉ vài đệ tử cấp cao mới miễn cưỡng quỳ được.
Chúng đệ tử bị uy áp ảnh hưởng nặng nề, chưởng môn và các trưởng lão có tu vi cao nên cảm giác được sức nặng của uy áp càng lúc càng trầm trọng.
Trọng Đạo Nam đã đến.
Tác giả :
Thân Đồ Thử Phi