Trọng Sinh Chi Tra Thụ
Chương 81: Đã nói xong rồi (hai)…

Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 81: Đã nói xong rồi (hai)…

Giường trong phòng rất lớn, Đinh Hạo lăn lộn thế nào cũng không lăn được xuống đất, nhưng lại đá rớt chăn. Trên giường một mảnh hỗn độn, cậu giãy dụa đến toát cả mồ hôi, có thể cảm giác được ngón tay ướt át man mát đặt trên đuôi xương sống rồi dần dần đi xuống. Đinh Hạo nuốt nước miếng: “Bạch Bân, đừng, đừng như vậy… Chúng ta thương lượng lại một chút…"

Ngón tay Bạch Bân chờn vờn nơi động khẩu tạm ngừng, giữ nguyên tư thế ôm như vậy, quay đứa nhỏ vào trong lồng ngực của mình: “Hạo Hạo, có phải em sợ anh không? Cảm thấy như vậy là… ghê tởm?"

Đinh Hạo bị ngón tay anh đặt ở chỗ kia uy hiếp, vô cùng khó chịu, nhưng nhìn bộ dáng thật lòng của Bạch Bân vẫn lắc lắc đầu, cậu không bài xích thân mật với Bạch Bân, nhưng mà…

Hành động lắc đầu cung cấp tín hiệu cho Bạch Bân là – đèn xanh thông qua. Ngón tay mang theo thuốc mỡ chậm rãi theo bờ mông tròn mẩy trượt xuống, xoa nắn nếp nhăn trên mặt. Bạch Bân cúi đầu cắn cắn lỗ tai cậu: “Anh thích em."

Mặt Đinh Hạo đỏ rần, túm lấy tay anh cố gắng kéo ra ngoài: “Bạch Bân, ngừng lại một chút!"

“Sao vậy?" Đêm nay tính nhẫn nại của Bạch Bân đặc biệt tốt, thật sự dừng lại, bàn tay vây kín hai mảnh mềm mại dưới thân, còn xoa bóp nhẹ nhàng. Thuốc mỡ bôi lên khe hở, ẩn ẩn ánh lên sáng bóng.

Đinh Hạo thấy động tác của Bạch Bân dừng lại, bất chấp bàn tay to vẫn đang vuốt ve mông cậu, vươn tay ôm lấy cổ Bạch Bân, chui vào trong lồng ngực anh, nhỏ giọng hờn dỗi hỏi: “Anh đừng đi vào được không? Em dùng miệng giúp anh cũng được…" Đinh Hạo trước kia mỗi lần làm chuyện này với người khác đều phải chuẩn bị sẵn sàng, huống chi Bạch Bân còn có tính khiết phích nữa. Từ trước đến nay cậu chưa từng hoảng sợ như vậy, lúc bị Bạch Bân chạm đến mặt sau cả người đều lâm vào khủng hoảng.

Bạch Bân nhìn đứa nhỏ lui thành một đoàn trong lòng mình, chôn đầu không chịu đi ra, chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai đỏ rực. Bạch Bân có chút không xác định, ngón tay thử khẽ khàng cử động: “Hạo Hạo, có phải em thẹn thùng hay không?"

“Mới không có!!" Lần này còn ẩn ẩn khóc nức nở.

Cuối cùng Bạch Bân đành quyết định dùng đùi Đinh Hạo để giải quyết. Đinh Hạo chuyển sang tư thế quỳ nằm úp sấp, so với việc ngón tay đụng đến chỗ vừa rồi, chuyện chỉ cần kẹp chặt hai chân là được dễ dàng tiếp nhận hơn. Nhưng người ở mặt sau rõ ràng vẫn còn ý đồ bất lương, gắng gượng chạm đến chỗ dính thuốc mỡ kia chậm rãi đỉnh, cọ xát qua lại cánh mông kiều nộn, hai tay cũng mạnh mẽ xoa nắn cái mông, đè ép, ngẫu nhiên đỉnh đến nơi quá mức ướt át kia, độ mạnh yếu như vậy khiến Đinh Hạo có ảo giác mơ hồ như bị sáp vào.

“Bạch Bân… Ưm… Đừng vào, cầu anh…"

Luôn mãi bị trêu đùa, xúc cảm dấp dính, cảm giác đáng sợ bị giữ chặt cọ xát, cuối cùng khiến Đinh Hạo khóc lên. Âm thanh Đinh Hạo khóc thật sự rất lớn, khiến Bạch Bân không thể không dừng lại nửa đường, ôm cậu vào nhà tắm, liên tiếp nhỏ giọng an ủi: “Được rồi, được rồi, anh không làm nữa, là lỗi của anh."

Ánh mắt Đinh Hạo đỏ bừng, ở trong nước run rẩy đến lợi hại.

Bạch Bân thở dài, lần này hình như làm hơi quá, dịu dàng hôn lên ánh mắt Đinh Hạo, lại hôn lên chóp mũi cậu, nhỏ giọng hỏi han: “Bây giờ tắm xong rồi ngủ được không?" Bạch Bân điều chỉnh nhiệt độ nước ấm lên cao hơn, chậm rãi rửa đi những dấu vết trên người Đinh Hạo: “Em xem, tắm rồi, thật sự không làm nữa."

Bạch Bân cẩn thận lau cho cậu, so với xúc động của thân thể, nước mắt của Đinh Hạo càng khiến anh cảm thấy băn khoăn. Biết là phải đợi Đinh Hạo lớn lên, nhưng hình như càng ngày càng không còn kiên nhẫn, giống như nhìn đóa hoa chính mình vất vả nuôi lớn không ngừng bị người khác mơ tưởng, loại tâm tình phiền táo khiến anh vội vàng muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, hận không thể lập tức ghi lại dấu hiệu thuộc về mình trên người Đinh Hạo. Bất quá, đứa nhỏ này khóc thành như vậy, anh đích xác không thể xuống tay.

Bạch Bân lau mặt Đinh Hạo, bọt nước cùng nước mắt hòa thành một trên mặt đứa nhỏ. Bạch Bân có chút bất đắc dĩ, nhìn Đinh Hạo khổ sở anh cũng không chịu nổi: “Còn khóc nữa, ngày mai liền thực sự không thể ra ngoài đâu."

Đinh Hạo khóc nấc: “Không, chưa nói không cho anh làm! Em đã nói đừng vào, đừng vào… Em cầu anh, anh cũng không nghe!" Thủ đoạn cường ngạnh của Bạch Bân năm đó, Đinh Hạo gặp phải vẫn không khóc, đôi khi còn anh dũng nổi dậy đánh một trận với anh, không biết có phải vì mấy năm nay được Bạch Bân cưng chiều thành quen không, lần này lại ủy khuất đến khóc.

Bạch Bân một tay ôm một tay tắm rửa cho cậu, nghe thấy câu này cũng hùa theo, hôn lên trán: “Đúng vậy, là lỗi của anh, không vào."

Mặt sau Đinh Hạo bị thuốc mỡ dính dấp, Bạch Bân đành lấy sữa tắm giúp cậu rửa sạch sẽ, ngón tay nhẹ nhàng tham nhập vào bên trong chà xát thành vách đã trơn nhẵn vì bọt khiến Đinh Hạo nhịn không được muốn chạy, nhưng lại bị cánh tay ở trên lưng vây khốn. Thanh âm Đinh Hạo tức giận: “Anh… Anh nói không đi vào… A a, Bạch Bân anh là đồ hỗn đản! Ô…!!"

Ôm lấy cậu một bên thật sự tẩy rửa, một bên an ủi nhẹ nhàng hôn: “Không sợ, là ngón tay."

Đinh Hạo chưa từng bị người chạm qua nơi đó, cho dù là ngón tay, độ mạnh yếu rất nhỏ cũng khiến cậu có cảm giác như bị đâm xuyên. Theo nguyên nhân tức giận mà nói, thật ra đa phần là thẹn thùng cùng không cam lòng, lần này Đinh Hạo thật sự bị Bạch Bân hoàn toàn tẩy sạch.

Tiếp sau bọt sữa tắm là dòng nước nóng, bị người vạch ra nơi đó tẩy trừ, cả người Đinh Hạo đều phiếm hồng, lần này không khóc nữa, cắn gắt gao cánh tay Bạch Bân: “Anh đã nói không vào… Nói không giữ lời, tiểu nhân đê tiện! Ưm___" dòng nước vọt vào bên trọng, Đinh Hạo bị nóng, run run một chút.

Bạch Bân ôm cậu nhỏ giọng an ủi: “Chỉ là ngón tay thôi, Hạo Hạo, bác sĩ bảo thuốc này lưu lại bên trong sẽ không thoải mái, anh giúp em rửa."

Động tác giãy dụa của Đinh Hạo ngừng một chút, mặc kệ ngón tay kia tùy ý ra vào trong thân thể mình: “Anh nói bác sĩ? Anh, anh đến bệnh viện lấy thuốc?"

Bạch Bân gật gật đầu: “Bệnh viện đáng tin cậy hơn."

Đinh Hạo nghĩ vẻ mặt mình lúc này nhất định là đặc biệt ngu ngốc, mắt mở to không chớp nhìn Bạch Bân: “Anh dùng lý do gì… Lấy loại thuốc này?"

Mặt Bạch Bân hơi ửng hồng, ‘khụ’ một tiếng không trả lời cậu, rút ra ngón tay đang chôn ở nơi ấm áp mềm mại kia: “Tắm xong rồi." Đinh Hạo còn muốn hỏi, lại bị anh chế trụ thắt lưng kéo lại gần, bụng kề sát một vật thể vô cùng cứng rắn: “Chúng ta tiếp tục đi… Anh không đi vào, được không?"

Vật nhỏ của Đinh Hạo cũng bị Bạch Bân nắm lấy đặt cùng một chỗ xoa nắn. Đinh Hạo ôm thắt lưng anh, vóc dáng của cậu không cao như Bạch Bân, chỉ có thể vươn đầu đặt lên bờ vai anh, hơi thở hỗn loạn.

Bạch Bân hôn lên lỗ tai cậu: “Thật ngoan."

Bị lăn qua lộn lại tắm táp nửa ngày chân đã sớm mềm nhũn, hơn nữa lại kích thích như vậy, Đinh Hạo lùi tựa vào trên tường, sau lưng là gạch men sứ lạnh như băng. Đinh Hạo túm lấy cánh tay Bạch Bân ổn định chính mình, không quên trừng tên đầu sỏ kia một cái: “Đều là… Anh làm hại!!"

Bạch Bân hình như phát giác ra gì đó, giúp cậu quay người lại, để hai tay chống lên tường, từ phía sau cầm lấy vật nhỏ tiếp tục làm cho cậu thoải mái. Thân thể ấm áp cũng bao trùm đi lên, vật cứng rắn dưới thân chen giữa hai chân ra ra vào vào, loại bắt chước giao hợp thực sự như vậy càng có cảm giác áp bách, Đinh Hạo thấy tay của mình đã phát run.

Bạch Bân phía sau hôn lên vành tai cậu, cảm giác người dưới thân hơi run rẩy: “Còn lạnh sao?" Tư thế nằm úp sấp sẽ đỡ cảm lạnh hơn, cho dù là mùa hè, độ ấm của gạch men sứ cũng rất thấp.

Đinh Hạo lắc đầu. Sao có thể thấy lạnh được? Dòng nước ấm áp, người phía sau ôm lấy mình cũng nóng bừng, thậm chí vật kẹp chặt giữa hai chân lại càng thêm nóng bỏng…

“Bạch Bân, em… thích…" Đinh Hạo ngoái đầu… tìm kiếm, cuối cùng chữ ‘anh’ bị bao phủ giữa hai đôi môi đang tiếp xúc.

Cảm giác được ngón tay Bạch Bân đụng chạm rất tuyệt, nhưng chưa đủ để che lấp cảm giác bị vật thô to cọ tiến vào kia. Đến khi Đinh Hạo có cảm giác không đúng thì đã chậm: “Ưm… ưm…" Bị người xấu xa kia che miệng lại, thậm chí ngón tay cũng vói vào kẹp lấy đầu lưỡi. Cảm giác bị lửa nóng tiến vào quá mạnh mẽ, từng chút từng chút áp bách, giống như bị cái gì đó nhồi đầy, nước mắt lại bắt đầu ứa ra.

Người phía sau một lần lại một lần hôn lên lỗ tai cùng cổ cậu, kiên trì thẳng tiến toàn bộ: “Hạo Hạo, thực xin lỗi, thực xin lỗi…" Động tác lúc sau không tính là thô bạo, nhưng cũng khiến Đinh Hạo phải trải qua một đợt tra tấn nhỏ. Bạch Bân dù sao cũng là lần đầu tiên đi vào, nơi đó lúc trước đã bôi thuốc qua, lại được sữa tắm cùng nước cẩn thận tẩy rửa, phiếm màu phấn hồng khiến người mê muội. Bạch Bân được mặt trong ấm áp co rút hấp dẫn, nhịn không được tăng nhanh lực đạo.

“Anh thích em, thích… Hạo Hạo…"

Bên tai từ đầu đến cuối vẫn vang lên hai câu này, cho dù khiến Đinh Hạo mặt đỏ bừng cũng không thể bù lại tâm linh bị Bạch Bân thương tổn. Đến lúc từ phòng tắm đi ra, Đinh Hạo đã cắn vài ngụm trên người Bạch Bân xả giận.

Bạch Bân ôm lấy cậu cùng đi vào giấc ngủ, độ ấm điều hòa hơi thấp, nhưng thật sự luyến tiếc đứng lên tìm điều khiển từ xa không biết đã ở nơi nào, ôm đứa nhỏ vào trong ngực, kéo chăn qua, nhịn không được hôn lên mặt cậu một cái.

Đền đáp lại chính là một cú cào phẫn nộ: “Hỗn đản!"

Không thèm để ý cầm móng vuốt nhỏ kia hôn lên, người này toàn bộ đều thuộc về anh, cảm giác này thật tốt: “Ừ, anh hỗn đản."

Không đoán được bị thừa nhận thành thật nhanh như thế, người bị ôm tức giận: “Nói cho anh biết, không tính toán gì hết nữa!" Vị này đã quên bình thường người muốn không tính toán gì hết chính là mình, cùng với hứa hẹn lúc trước, nhưng lần này lại bị kỹ xảo trúc trắc của Bạch Bân khiến cho phát tiết toàn bộ sự tình canh cánh trong lòng, đơn giản là nói, vị này thẹn quá thành giận.

“Là anh sai, nhưng dù cho nói lại một lần nữa, vẫn sẽ như vậy." Bạch Bân hôn lên ánh mắt mở tròn xoe kia, cảm thấy Đinh Hạo tức giận thật ngập tràn sức sống, cong khóe môi: “Anh nghĩ muốn em." Muốn em thuộc về anh. Đã bất an lâu lắm, sợ bị mất đi, có lẽ như vậy có chút đê tiện, nhưng dù cho lặp lại bao nhiều lần, anh đều đã tiến vào Đinh Hạo, khắc lại dấu vết của chính mình, giống như một nghi thức, một nghi thức biến người trong lòng ngực thành vật sở hữu của chính mình.

Đại khái là những lời này rất trực tiếp, hoặc là vừa mới làm chuyện thân mật như vậy, mặt Đinh Hạo hơi đỏ. May mắn trong phòng không bật đèn, bóng đêm là vật che giấu tốt nhất, Đinh Hạo rút tay mình về nhẹ xoa mũi, nằm trong lòng anh hừ hừ một tiếng.

Tôn nghiêm nam tử hán và vân vân, vào một khắc gặp được Bạch Bân đời này kia đã không còn quan trọng nữa rồi.

“Lần sau, nhẹ một chút."

Người đang ôm mình quả nhiên thả lỏng thân thể, nghe thanh âm cũng biết anh đang vô cùng cao hứng: “Được."
Tác giả : Ái Khán Thiên
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại