Trọng Sinh Chi Tra Thụ
Chương 43: Tìm được lý do…
Đầu tháng ba sẽ có một cuộc thi nhỏ vào trường cấp ba. Tuy rằng học sinh trong trường có thể lên thẳng trường cấp ba cùng trực thuộc, nhưng yêu cầu xét tuyển thẳng thực nghiêm khắc. Tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương, tự giác tăng cường độ ôn tập. Hiện tại Bạch Bân cũng không thể đi huấn luyện nữa, dần dần tập trung vào học tập. Thành tích của anh vẫn khá ổn, lên thẳng không có vấn đề. Thành tích Đinh Hạo cũng không sai biệt lắm, chỉ là tiếng Anh vẫn chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn dựa vào may mắn. Bạch Bân thật ra rất thích dạy cậu học tiếng Anh, đặc biệt là sửa phát âm.
Số lần đi căn cứ huấn luyện của Đổng Phi cũng giảm, nhưng vẫn còn kiên trì. Điểm xuất phát của anh không giống với Bạch Bân, chương trình học chỉ cần không lưu ban là được. Chỉ là có một lần, lúc Đổng Phi trở về, khóe mắt có một khối bầm tím. Bạch Bân nhìn thấy không nói gì, buổi chiều đưa cho anh một hộp thuốc, uyển chuyển khuyên cậu phải cẩn thận không để mình bị thương, nhẹ không sao, lỡ có gì không thể tham gia cuộc thi lên lớp, đều không đáng. Đổng Phi gật gật đầu, nhớ kỹ.
Vài ngày liên tiếp không có việc gì, nhưng đến thứ sáu gặp mặt lại thấy một vết bầm trên mặt. Vết bầm tím đã nhạt bớt, rõ ràng đã được bôi thuốc qua, người khác hỏi, được trả lời là ngã từ trên cầu thang xuống bị thương. Bạch Bân nhíu mày, nói chuyện với Đổng Phi một hồi, ngay trưa hôm đó liền đến căn cứ huấn luyện. Buổi chiều Đinh Hạo gặp lại Bạch Bân liền thấy gần nửa khuôn mặt bị quấn băng vải, hoảng sợ: “Đây là làm sao vậy?"
Bạch Bân trầm mặc một chút: “Ngã từ trên cầu thang xuống."
Đinh Hạo không tin, hồ nghi nhìn gương mặt Bạch Bân băng bó giống như cái bánh bao, ghé lại gần nhỏ giọng hỏi: “Có phải bị người ta đánh không?"
Bạch Bân nhíu mày. Đinh Hạo vừa thấy phản ứng này liền biết mình đã đoán đúng. Lập tức nghĩ cách giúp Bạch Bân nói dối, nhanh chóng chạy tới chỗ thầy giáo xin phép: “Thầy ơi, Bạch Bân bị viêm tuyến nước bọt. Đây là bệnh nghiêm trọng có thể truyền nhiễm. Em đề nghị đưa bạn ấy đi bệnh viện kiểm tra, sau đó về nhà nghỉ ngơi!" Đinh Hạo lừa người mà nói đến nghiêm trang, còn nghiêm túc hơn cả làm báo cáo.
Thầy giáo cũng hoảng sợ, hướng Bạch Bân nhìn nhìn, quả nhiên thấy nửa khuôn mặt bị bao kín băng gạc thật dày, từ xa nhìn giống như sưng lên, lại nhìn tiếp. Bạch Bân cúi đầu ‘khụ’ một tiếng, đúng vậy, bệnh viêm tuyến nước bọt này có phát sáng sớm, cũng có lúc phát buổi chiều, bệnh trạng là bị sốt nhẹ!
Bạch Bân và Đinh Hạo đều là trò ngoan, hơn nữa hôm nay đúng lúc là thứ sáu, buổi chiều cũng chỉ có hai tiết tự học. Thầy giáo lập tức đồng ý đề nghị của Đinh Hạo. Đinh Hạo cầm túi sách của Bạch Bân ra vẻ người hầu, bộ dáng săn sóc, còn thường thường vỗ vỗ lưng Bạch Bân, nói: “Được không? Có thể đi không? Tôi cõng anh đi?"
Bước chân Bạch Bân phía trước dừng lại, tận lực không làm ảnh hưởng đến băng vải đã được cố định tốt, chậm rãi trả lời: “Đi thôi."
Đinh Hạo dường như không nghe thấy, vẫn ở đằng kia an ủi: “Chịu đựng nhé Bạch Bân, cố lên, lập tức đi ra…" Đứa nhỏ nghịch ngợm này một bộ khách sáo, hoàn toàn không có ý kín đáo. Bạch Bân nhìn nhìn bộ dáng Đinh Hạo, nhịn không được muốn cười, nhưng má phải bị băng dán sát vào, vừa động liền cứng ngắc, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Hạo Hạo, giúp anh đi?"
Đinh Hạo đem cánh tay anh khoác lên vai mình: “Như vậy sao?" Bạch Bân gật gật đầu, dời toàn bộ sức nặng thân thể sang cho cậu chống đỡ. Đinh Hạo bị anh đè lệch sang một bên, vươn tay chọc chọc sườn anh: “Bạch Bân, anh giả vờ thôi chứ, chút nữa là đến nơi rồi…"
“Anh bị thương" Vị kia đang ngả vào người cậu còn nói đến đương nhiên.
Thật khó khăn đưa Bạch Bân về đến nhà, vừa vào cửa đã dọa sợ dì Ngô: “Đây là làm sao vậy?"
Bạch Bân vừa vào cửa đã đứng thẳng lên. Băng vải dán trên mặt còn chưa bóc ra, nói chuyện vẫn có chút khó khăn: “Không có gì, lúc ở căn cứ huấn luyện không cẩn thận một chút, đã tiêu độc rồi."
Dì Ngô nhanh chóng lấy ra hòm thuốc nhỏ đưa Bạch Bân: “Bôi thuốc lại và vân vân đi, dì đi làm chút đồ ăn ngon cho. Cả ngày hết huấn luyện rồi lại học tập, mệt muốn chết rồi đúng không?" Dì Ngô đã ở cùng hai người khá lâu, cơ hồ là nhìn Bạch Bân và Đinh Hạo chậm rãi lớn dần, không tự giác liền đau lòng: “Hạo Hạo cũng ở đây ăn cơm đi? Dì còn mua chân gà con thích ăn đấy, chúng ta làm chân gà chua ngọt, nhé?"
Đinh Hạo ‘vâng’ một tiếng: “Cám ơn dì Ngô! Lần này không cần quy định số lượng đúng không?" Trước kia Đinh Hạo rất kén ăn. Dì Ngô sợ cậu không cao không khỏe được, làm chân gà cho Đinh Hạo đều bắt ăn phối hợp cùng rau xanh và những thứ khác, còn quy định số lượng cụ thể rất rõ ràng. Trước đây không ít lần Bạch Bân giúp Đinh Hạo ăn trộm chân gà rồi. Dì Ngô nghe Đinh Hạo nói vậy, cao thấp đánh giá một lượt cậu nhóc, xoa xoa đầu cậu, nở nụ cười: “Bây giờ so với lần trước tới đây đã cao lên không ít rồi, không tệ, cổ vũ thêm mấy miếng gà, nhé!" Nói xong, liền bận rộn đi làm cơm.
Bạch Bân cầm theo hòm thuốc nhỏ đi lên phòng ngủ trên tầng, Đinh Hạo tự nhiên cũng đi theo giúp băng bó vết thương.
Bạch Bân ngồi ở trên giường đưa hòm thuốc cho Đinh Hạo, không đợi Đinh Hạo chuẩn bị sẵn sàng đã thuận tay kéo xuống băng vải trên mặt. Đinh Hạo nhanh chóng lấy ra cồn sát trùng cùng thuốc mỡ giảm nhiệt, giúp anh xử lý. Băng vải dán ở trên mặt khá lâu, kéo xuống trên mặt vẫn còn chút vụn vải trắng. Đinh Hạo ghé sát, cẩn thận cầm mặt của anh nhìn nhìn, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu: “Bạch Bân, vết thương của anh ở đâu?"
Bạch Bân vươn lưỡi về phía khóe môi bên phải, liếm liếm: “Chỗ này."
Đinh Hạo lúc này mới nhìn được một chút vết bầm tím, lấy cồn xoa xoa cho anh. Có chút chỗ như vậy, Bạch Bân mà không chỉ đến thì cậu cũng nhìn không ra. Đinh Hạo vô cùng buồn bực: “Bị thương có một chút như vậy mà anh bao kín thế? Ai mà nhìn ra được." Thấy Bạch Bân không nói lời nào, chợt óc lóe sáng, ‘a’ một tiếng kề sát mặt anh: “Bạch Bân, có phải anh sợ người khác nhìn thấy chê cười không? Có phải hay không, hắc hắc?"
Bạch Bân nhìn cậu bộ dáng cười xấu xa, liền vỗ một phát vào mông. Đứa nhóc hư kia lại bày ra vẻ mặt ‘ta đã phát hiện chân tướng’: “Quả nhiên, thẹn quá thành giận rồi sao? Tôi chỉ biết anh chết vì sĩ diện. Bị thương như vậy thì có gì đâu, tự anh liếm liếm là tốt rồi…A!!!" Chưa nói xong đã bị Bạch Bân ngậm hết lời sắp thốt ra vào miệng, đầu lưỡi dễ dàng vói vào, Đinh Hạo đẩy cũng đẩy không ra, bị anh ấn chặt gáy gặm cắn một hồi.
Lần hôn môi này một chút cũng không tốt đẹp, Đinh Hạo đẩy Bạch Bân ra liên tục ‘phi’ vài hớp, vô cùng hối hận: “Lúc nãy tôi không nên sát cồn cho anh!! Khó ăn chết đi được!!"
Bạch Bân nở nụ cười, nắm lấy bàn tay Đinh Hạo đang cầm hộp thuốc mỡ giảm nhiệt: “Có một số việc, cho dù biết cũng không được nói ta, em biết không?"
Đinh Hạo trừng mặt nhìn, lập tức lấy lại tinh thần: “Bạch Bân, anh thật sự là sợ mất mặt mới băng nhiều như vậy…" Lúc này không đợi Đinh Hạo trốn đã bị đè xuống dưới, đứa nhỏ không nghe lời thì phải nhận giáo huấn.
Đến lúc Đinh Hạo có thể được tự do mở miệng nói chuyện, mặt đã ửng đỏ, ngay cả hơi thở cũng đứt quãng. Bạch Bân trên người cậu mặt cũng có chút đỏ, thuốc mỡ trên khóe miệng sớm đã bị quệt sạch, may mắn đây là loại thuốc mỡ trắng Vân Nam có thể uống, coi như là chữa từ trong ra ngoài luôn.
Quần áo trên người Bạch Bân hơi lộn xộn. Đinh Hạo nhìn thấy trên người anh cũng có vết bầm tím, giống như là bị người đánh, có chút kinh ngạc: “Bạch Bân, anh thật sự bị người khác đánh à?"
Bạch Bân nhíu mày, có vẻ vô cùng bất mãn với câu hỏi của Đinh Hạo: “Người kia bị thương cũng không nhẹ hơn anh là mấy đâu."
Đinh Hạo vén áo anh lên nhìn nhìn một chút, may mắn, chỉ là bị thương ngoài da. Bề ngoài có vẻ nghiêm trọng, kỳ thật để vài ngày sẽ hết, so với loại ám chiêu chuyên môn dùng sức tại khớp nối xương cốt đỡ hơn nhiều. Đinh Hạo nhìn anh, lại hỏi: “Người kia có phải chính là người khiến Đổng Phi bị thương, đúng không?
Bạch Bân nghĩ nghĩ: “Không phải cố ý thương tổn, là lúc luyện tập đánh nhau làm bị thương. Hai người ra tay quá nhanh, không trách ai được."
Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, cẩn thận vươn tay chạm đến chỗ bị thương của Bạch Bân: “Anh cũng là không trách ai được? Người nào thế, đáng để xuống tay ác như vậy?" Bạch Bân bị thương thành như vậy, có lẽ đối phương tổn thất cũng không nhỏ đâu. Đinh Hạo vẫn không rõ từ khi nào trong căn cứ có một người muốn đánh nhau cùng Bạch Bân và Đổng Phi như vậy: “Người mới đến à? Không phải huấn luyện viên đúng không, chắc là người đến học võ giống bọn anh?"
Bạch Bân cắn cắn mũi Đinh Hạo: “Hạo Hạo thật thông minh, đoán một lần đã đúng."
Đinh Hạo vô cùng đắc ý, hếch cái mũi nhỏ: “Tôi đương nhiên thông mình rồi. Người mới tới kia là ai, lợi hại như vậy…?" Bạch Bân không trả lời câu hỏi, hết liếm liếm lại cắn cắn mũi Đinh Hạo. Đinh Hạo lắc lắc đầu không cho anh cắn: “Này, này, sao lại thế? Anh mặt mày hốc hác cũng muốn hủy khuôn mặt tôi à? Không được, không được, anh là đồ ác độc!!"
Cuộc chiến bảo vệ mũi của Đinh Hạo tiếp diễn liên tục đến tận giờ cơm chiều, lúc xuống dưới nhà nhìn còn nghiêm trọng hơn cả Bạch Bân, toàn bộ cái mũi nhỏ đều đỏ bừng.
Dì Ngô thấy vậy nhịn không được cười khúc khích. Cái mũi nhỏ đỏ hồng kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Hạo, vô cùng có cảm xúc. Xét những hành vi Đinh Hạo thường làm, dì Ngô thực nhanh chóng đưa ra kết luận: “Hạo Hạo, lần tới xuống cầu thang cũng phải cẩn thận một chút, nhé, đừng có vội, xem cái mũi nhỏ bị thế nào rồi này… Ha ha ha!!!"
Bạch Bân ở bên cạnh cũng vui vẻ khúc khích nở nụ cười, cúi đầu run run bả vai. Lý do này cả anh lẫn Đổng Phi dùng đều vô dụng, lần này để Đinh Hạo tự trải nghiệm đi.
Đinh Hạo vẻ mặt uất ức, yên lặng thụi cho Bạch Bân một phát.
Số lần đi căn cứ huấn luyện của Đổng Phi cũng giảm, nhưng vẫn còn kiên trì. Điểm xuất phát của anh không giống với Bạch Bân, chương trình học chỉ cần không lưu ban là được. Chỉ là có một lần, lúc Đổng Phi trở về, khóe mắt có một khối bầm tím. Bạch Bân nhìn thấy không nói gì, buổi chiều đưa cho anh một hộp thuốc, uyển chuyển khuyên cậu phải cẩn thận không để mình bị thương, nhẹ không sao, lỡ có gì không thể tham gia cuộc thi lên lớp, đều không đáng. Đổng Phi gật gật đầu, nhớ kỹ.
Vài ngày liên tiếp không có việc gì, nhưng đến thứ sáu gặp mặt lại thấy một vết bầm trên mặt. Vết bầm tím đã nhạt bớt, rõ ràng đã được bôi thuốc qua, người khác hỏi, được trả lời là ngã từ trên cầu thang xuống bị thương. Bạch Bân nhíu mày, nói chuyện với Đổng Phi một hồi, ngay trưa hôm đó liền đến căn cứ huấn luyện. Buổi chiều Đinh Hạo gặp lại Bạch Bân liền thấy gần nửa khuôn mặt bị quấn băng vải, hoảng sợ: “Đây là làm sao vậy?"
Bạch Bân trầm mặc một chút: “Ngã từ trên cầu thang xuống."
Đinh Hạo không tin, hồ nghi nhìn gương mặt Bạch Bân băng bó giống như cái bánh bao, ghé lại gần nhỏ giọng hỏi: “Có phải bị người ta đánh không?"
Bạch Bân nhíu mày. Đinh Hạo vừa thấy phản ứng này liền biết mình đã đoán đúng. Lập tức nghĩ cách giúp Bạch Bân nói dối, nhanh chóng chạy tới chỗ thầy giáo xin phép: “Thầy ơi, Bạch Bân bị viêm tuyến nước bọt. Đây là bệnh nghiêm trọng có thể truyền nhiễm. Em đề nghị đưa bạn ấy đi bệnh viện kiểm tra, sau đó về nhà nghỉ ngơi!" Đinh Hạo lừa người mà nói đến nghiêm trang, còn nghiêm túc hơn cả làm báo cáo.
Thầy giáo cũng hoảng sợ, hướng Bạch Bân nhìn nhìn, quả nhiên thấy nửa khuôn mặt bị bao kín băng gạc thật dày, từ xa nhìn giống như sưng lên, lại nhìn tiếp. Bạch Bân cúi đầu ‘khụ’ một tiếng, đúng vậy, bệnh viêm tuyến nước bọt này có phát sáng sớm, cũng có lúc phát buổi chiều, bệnh trạng là bị sốt nhẹ!
Bạch Bân và Đinh Hạo đều là trò ngoan, hơn nữa hôm nay đúng lúc là thứ sáu, buổi chiều cũng chỉ có hai tiết tự học. Thầy giáo lập tức đồng ý đề nghị của Đinh Hạo. Đinh Hạo cầm túi sách của Bạch Bân ra vẻ người hầu, bộ dáng săn sóc, còn thường thường vỗ vỗ lưng Bạch Bân, nói: “Được không? Có thể đi không? Tôi cõng anh đi?"
Bước chân Bạch Bân phía trước dừng lại, tận lực không làm ảnh hưởng đến băng vải đã được cố định tốt, chậm rãi trả lời: “Đi thôi."
Đinh Hạo dường như không nghe thấy, vẫn ở đằng kia an ủi: “Chịu đựng nhé Bạch Bân, cố lên, lập tức đi ra…" Đứa nhỏ nghịch ngợm này một bộ khách sáo, hoàn toàn không có ý kín đáo. Bạch Bân nhìn nhìn bộ dáng Đinh Hạo, nhịn không được muốn cười, nhưng má phải bị băng dán sát vào, vừa động liền cứng ngắc, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Hạo Hạo, giúp anh đi?"
Đinh Hạo đem cánh tay anh khoác lên vai mình: “Như vậy sao?" Bạch Bân gật gật đầu, dời toàn bộ sức nặng thân thể sang cho cậu chống đỡ. Đinh Hạo bị anh đè lệch sang một bên, vươn tay chọc chọc sườn anh: “Bạch Bân, anh giả vờ thôi chứ, chút nữa là đến nơi rồi…"
“Anh bị thương" Vị kia đang ngả vào người cậu còn nói đến đương nhiên.
Thật khó khăn đưa Bạch Bân về đến nhà, vừa vào cửa đã dọa sợ dì Ngô: “Đây là làm sao vậy?"
Bạch Bân vừa vào cửa đã đứng thẳng lên. Băng vải dán trên mặt còn chưa bóc ra, nói chuyện vẫn có chút khó khăn: “Không có gì, lúc ở căn cứ huấn luyện không cẩn thận một chút, đã tiêu độc rồi."
Dì Ngô nhanh chóng lấy ra hòm thuốc nhỏ đưa Bạch Bân: “Bôi thuốc lại và vân vân đi, dì đi làm chút đồ ăn ngon cho. Cả ngày hết huấn luyện rồi lại học tập, mệt muốn chết rồi đúng không?" Dì Ngô đã ở cùng hai người khá lâu, cơ hồ là nhìn Bạch Bân và Đinh Hạo chậm rãi lớn dần, không tự giác liền đau lòng: “Hạo Hạo cũng ở đây ăn cơm đi? Dì còn mua chân gà con thích ăn đấy, chúng ta làm chân gà chua ngọt, nhé?"
Đinh Hạo ‘vâng’ một tiếng: “Cám ơn dì Ngô! Lần này không cần quy định số lượng đúng không?" Trước kia Đinh Hạo rất kén ăn. Dì Ngô sợ cậu không cao không khỏe được, làm chân gà cho Đinh Hạo đều bắt ăn phối hợp cùng rau xanh và những thứ khác, còn quy định số lượng cụ thể rất rõ ràng. Trước đây không ít lần Bạch Bân giúp Đinh Hạo ăn trộm chân gà rồi. Dì Ngô nghe Đinh Hạo nói vậy, cao thấp đánh giá một lượt cậu nhóc, xoa xoa đầu cậu, nở nụ cười: “Bây giờ so với lần trước tới đây đã cao lên không ít rồi, không tệ, cổ vũ thêm mấy miếng gà, nhé!" Nói xong, liền bận rộn đi làm cơm.
Bạch Bân cầm theo hòm thuốc nhỏ đi lên phòng ngủ trên tầng, Đinh Hạo tự nhiên cũng đi theo giúp băng bó vết thương.
Bạch Bân ngồi ở trên giường đưa hòm thuốc cho Đinh Hạo, không đợi Đinh Hạo chuẩn bị sẵn sàng đã thuận tay kéo xuống băng vải trên mặt. Đinh Hạo nhanh chóng lấy ra cồn sát trùng cùng thuốc mỡ giảm nhiệt, giúp anh xử lý. Băng vải dán ở trên mặt khá lâu, kéo xuống trên mặt vẫn còn chút vụn vải trắng. Đinh Hạo ghé sát, cẩn thận cầm mặt của anh nhìn nhìn, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu: “Bạch Bân, vết thương của anh ở đâu?"
Bạch Bân vươn lưỡi về phía khóe môi bên phải, liếm liếm: “Chỗ này."
Đinh Hạo lúc này mới nhìn được một chút vết bầm tím, lấy cồn xoa xoa cho anh. Có chút chỗ như vậy, Bạch Bân mà không chỉ đến thì cậu cũng nhìn không ra. Đinh Hạo vô cùng buồn bực: “Bị thương có một chút như vậy mà anh bao kín thế? Ai mà nhìn ra được." Thấy Bạch Bân không nói lời nào, chợt óc lóe sáng, ‘a’ một tiếng kề sát mặt anh: “Bạch Bân, có phải anh sợ người khác nhìn thấy chê cười không? Có phải hay không, hắc hắc?"
Bạch Bân nhìn cậu bộ dáng cười xấu xa, liền vỗ một phát vào mông. Đứa nhóc hư kia lại bày ra vẻ mặt ‘ta đã phát hiện chân tướng’: “Quả nhiên, thẹn quá thành giận rồi sao? Tôi chỉ biết anh chết vì sĩ diện. Bị thương như vậy thì có gì đâu, tự anh liếm liếm là tốt rồi…A!!!" Chưa nói xong đã bị Bạch Bân ngậm hết lời sắp thốt ra vào miệng, đầu lưỡi dễ dàng vói vào, Đinh Hạo đẩy cũng đẩy không ra, bị anh ấn chặt gáy gặm cắn một hồi.
Lần hôn môi này một chút cũng không tốt đẹp, Đinh Hạo đẩy Bạch Bân ra liên tục ‘phi’ vài hớp, vô cùng hối hận: “Lúc nãy tôi không nên sát cồn cho anh!! Khó ăn chết đi được!!"
Bạch Bân nở nụ cười, nắm lấy bàn tay Đinh Hạo đang cầm hộp thuốc mỡ giảm nhiệt: “Có một số việc, cho dù biết cũng không được nói ta, em biết không?"
Đinh Hạo trừng mặt nhìn, lập tức lấy lại tinh thần: “Bạch Bân, anh thật sự là sợ mất mặt mới băng nhiều như vậy…" Lúc này không đợi Đinh Hạo trốn đã bị đè xuống dưới, đứa nhỏ không nghe lời thì phải nhận giáo huấn.
Đến lúc Đinh Hạo có thể được tự do mở miệng nói chuyện, mặt đã ửng đỏ, ngay cả hơi thở cũng đứt quãng. Bạch Bân trên người cậu mặt cũng có chút đỏ, thuốc mỡ trên khóe miệng sớm đã bị quệt sạch, may mắn đây là loại thuốc mỡ trắng Vân Nam có thể uống, coi như là chữa từ trong ra ngoài luôn.
Quần áo trên người Bạch Bân hơi lộn xộn. Đinh Hạo nhìn thấy trên người anh cũng có vết bầm tím, giống như là bị người đánh, có chút kinh ngạc: “Bạch Bân, anh thật sự bị người khác đánh à?"
Bạch Bân nhíu mày, có vẻ vô cùng bất mãn với câu hỏi của Đinh Hạo: “Người kia bị thương cũng không nhẹ hơn anh là mấy đâu."
Đinh Hạo vén áo anh lên nhìn nhìn một chút, may mắn, chỉ là bị thương ngoài da. Bề ngoài có vẻ nghiêm trọng, kỳ thật để vài ngày sẽ hết, so với loại ám chiêu chuyên môn dùng sức tại khớp nối xương cốt đỡ hơn nhiều. Đinh Hạo nhìn anh, lại hỏi: “Người kia có phải chính là người khiến Đổng Phi bị thương, đúng không?
Bạch Bân nghĩ nghĩ: “Không phải cố ý thương tổn, là lúc luyện tập đánh nhau làm bị thương. Hai người ra tay quá nhanh, không trách ai được."
Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, cẩn thận vươn tay chạm đến chỗ bị thương của Bạch Bân: “Anh cũng là không trách ai được? Người nào thế, đáng để xuống tay ác như vậy?" Bạch Bân bị thương thành như vậy, có lẽ đối phương tổn thất cũng không nhỏ đâu. Đinh Hạo vẫn không rõ từ khi nào trong căn cứ có một người muốn đánh nhau cùng Bạch Bân và Đổng Phi như vậy: “Người mới đến à? Không phải huấn luyện viên đúng không, chắc là người đến học võ giống bọn anh?"
Bạch Bân cắn cắn mũi Đinh Hạo: “Hạo Hạo thật thông minh, đoán một lần đã đúng."
Đinh Hạo vô cùng đắc ý, hếch cái mũi nhỏ: “Tôi đương nhiên thông mình rồi. Người mới tới kia là ai, lợi hại như vậy…?" Bạch Bân không trả lời câu hỏi, hết liếm liếm lại cắn cắn mũi Đinh Hạo. Đinh Hạo lắc lắc đầu không cho anh cắn: “Này, này, sao lại thế? Anh mặt mày hốc hác cũng muốn hủy khuôn mặt tôi à? Không được, không được, anh là đồ ác độc!!"
Cuộc chiến bảo vệ mũi của Đinh Hạo tiếp diễn liên tục đến tận giờ cơm chiều, lúc xuống dưới nhà nhìn còn nghiêm trọng hơn cả Bạch Bân, toàn bộ cái mũi nhỏ đều đỏ bừng.
Dì Ngô thấy vậy nhịn không được cười khúc khích. Cái mũi nhỏ đỏ hồng kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Hạo, vô cùng có cảm xúc. Xét những hành vi Đinh Hạo thường làm, dì Ngô thực nhanh chóng đưa ra kết luận: “Hạo Hạo, lần tới xuống cầu thang cũng phải cẩn thận một chút, nhé, đừng có vội, xem cái mũi nhỏ bị thế nào rồi này… Ha ha ha!!!"
Bạch Bân ở bên cạnh cũng vui vẻ khúc khích nở nụ cười, cúi đầu run run bả vai. Lý do này cả anh lẫn Đổng Phi dùng đều vô dụng, lần này để Đinh Hạo tự trải nghiệm đi.
Đinh Hạo vẻ mặt uất ức, yên lặng thụi cho Bạch Bân một phát.
Tác giả :
Ái Khán Thiên