Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 104: Chuyện đi học…

Đinh Hạo khai giảng sớm hơn Bạch Bân, chưa gì đã phải chuẩn bị đồ đến trường trung học, toàn bộ hành trình có Bạch Bân theo cùng. Vì cấp ba phải xếp lớp theo thứ tự, Bạch Bân lo lắng cậu, chờ Đinh Hạo vào phòng học còn đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm một hồi, thấy Đinh Hạo thật sự học hành mới rời đi.

Thầy giáo chủ nhiệm lớp phụ trách tiếp đãi nhìn hai người bọn cậu khá hứng thú, giải thích cho Bạch Bân các vấn đề quản lý học sinh chuyển trường, còn cam đoan: “Cậu yên tâm, nếu có chuyện gì tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu!" Thấy Bạch Bân rất để ý Đinh Hạo, lại hỏi: “Cậu là người nhà em ấy sao?"

Bạch Bân nghĩ nghĩ, nở nụ cười gật đầu: “Đúng, tôi là người nhà em ấy."

Thầy giáo chủ nhiệm lớp đã hiểu, thấy tuổi Bạch Bân không lớn lắm liền nghĩ là anh trai Đinh Hạo: “Tôi đã nói mà, khó trách lo lắng như vậy, ha ha!"

Đinh Hạo sau một ngày đi học trở về liền nhận được vài cú điện thoại. Đinh Viễn Biên gọi tới bảo cậu thành thật chăm chỉ học tập, mẹ Đinh gọi tới bảo cậu chú ý giữ gìn sức khỏe, bà Đinh gọi tới bảo Hạo Hạo đừng mệt, nhớ thường xuyên về thăm bà, bà thấy Đinh Hạo thật khổ cực, lời nói cũng buồn rầu: “Hạo Hạo, nội thấy nếu không đại học này… con để qua năm nữa cũng được? Con không phải học sớm hai năm sao, một năm cũng không khác biệt lắm, con đứa nhỏ này ở bên ngoài một mình, nội lo lắng."

Đinh Hạo vui vẻ kể cho bà Đinh nghe chuyện ở trường học, vỗ vỗ ngực mặt dày: “Nội, con còn muốn thi hạng nhất nữa cơ, nội không được diệt chí khí của con chứ." Đầu kia điện thoại cũng cười, lại hỏi thăm tình huống thân thể của bà, thấy tất cả đều tốt mới cúp điện thoại.

Điện thoại vừa dập xong liền vang tiếng chuông, Đinh Hạo tưởng bà Đinh quên dặn dò gì đó nên gọi lại nhắc nhở, không thèm nhìn dãy số liền nhận: “Nội…"

Đầu kia điện thoại sửng sốt, rồi cười vang: “Đinh Tiểu Hạo, sao giống hệt con yểng nuôi trong nhà cậu gặp ai cũng gọi nội vậy?"

Đinh Hạo vừa nghe xưng hô này liền biết ai gọi, cũng cười: “À, Lý Thịnh Đông sao cậu cũng có lức nhớ đến tôi vậy?"

Thanh âm phía đầu dây bên Lý Thịnh Đông thật hỗn loạn, bên cạnh hình như còn có người ca hát, giọng Lý Thịnh Đông có chút lớn: “Tôi bảo, Đinh Hạo cậu có phải đang ở thành phố A không? Tôi…"

Đầu kia điện thoại ca hát vỗ tay ầm ĩ, Đinh Hạo thật sự không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?"

Thanh âm Lý Thịnh Đông lập tức lớn, cơ hồ rống to: “Tôi thao! Mấy người con mẹ nó nhỏ giọng giùm tôi một chút!" Bên cạnh lập tức chỉ còn lại nhạc nền, tiếng Lý Thịnh Đông theo âm nhạc truyền đến: “Đinh Hạo, bây giờ nghe được chưa?"

Đinh Hạo đang cầm di động không  ngờ hắn hét lớn như vậy, bị choáng váng đầu óc: “Cậu dám hét về phía di động sao… Không có gì, không có gì, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi."

Ngữ khí Lý Thịnh Đông lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều: “Tôi nghe nói cậu đang ở thành phố A, có thể sắp tới tôi cũng qua đó chơi một chút."

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, không hiểu lắm lời này của Lý Thịnh Đông có ý gì, thăm dò hỏi: “Vậy đến lúc đó tôi đưa cậu đến thăm trường học của tôi nhé?"

Đầu kia điện thoại cười mắng một câu: “Cút đi! Bao nhiêu năm tôi không đến đó rồi, này tôi bảo, Đinh Hạo, đến lúc đó anh đây chi tiền, mời cậu ra chơi một chút, được không?"

Đinh Hạo hiểu rồi, thằng nhóc này có tiền đang muốn khoe khoang mình, lập tức đồng ý: “Được! Nhưng nói trước, nếu tiền không đủ bị người ta giữ… Cậu ở lại trả nợ, tôi chạy luôn đấy."

Lý Thịnh Đông bên kia vui vẻ: “Không thành vấn đề!"

Đinh Hạo tùy tay quăng điện thoại sang một bên, uống một ly nước lọc. Lý Thịnh Đông là một người ham chơi, hồi trước hai người không ít lần lăn lộn nhiều chỗ, thỉnh thoảng ra ngoài coi như nhớ lại chuyện cũ cũng được. Hơn nữa, hai năm nay Lý Thịnh Đông buôn bán lãi không ít tiền, tiếp xúc với hắn để đầu tư một chút cũng không tệ… Một câu, tiền của Lý Thịnh Đông mà không tiêu thì thật có lỗi với chính mình!

Đưa đón Đinh Hạo vài ngày, Bạch Bân bên kia cũng khai giảng, trước khi nhắc đến thời gian ra khỏi cửa thì nên kể đến một số việc trước đó. Đinh Hạo buổi sáng bị gây sức ép đến tỉnh, cảm giác bị nhét vào phía sau vẫn chưa hiểu được gì, đã bị ôm thắt lưng vận động. Đinh Hạo nằm úp sấp ở đằng kia, toàn bộ đầu chôn vào trong gối đầu, thật vất vả chui ra, chưa kịp nói chuyện đã bị đâm đến mềm nhũn tay chân: “Bạch Bân… Anh nhét cái gì vào vậy?"

Đinh Hạo cảm giác có gì đó là lạ, bình thường không phải hình dạng này mà? Cho dù dùng áo mưa cũng không phải cảm giác này…

“Hôm đó mua áo mưa… Đây là loại có gai mềm, em thử xem xem." Bạch Bân đè nặng cậu, thoáng nhìn qua đồng hồ báo thức đầu giường, cúi đầu hôn lên lưng Đinh Hạo: “Không đủ thời gian, anh sẽ động nhanh hơn."

Đinh Hạo mới vừa tiêu hóa được từ ‘gai mềm’ kia, lập tức lại bị công kích đến ưm ưm kêu thành tiếng. Lần này rất kỳ quái, Đinh Hạo mất hơn nửa ngày mới thích ứng được cảm giác gai mềm bao quanh vật thô to kia. Bạch Bân đang cố gắng bắt kịp thời gian, không chút khách khí vuốt ve điểm mẫn cảm trên người Đinh Hạo, dần dần đi xuống, cuối cùng cầm lấy vật nhỏ của cậu động cùng anh.

Thân thể Đinh Hạo bị thúc lên từng nhịp theo động tác của Bạch Bân. Bạch Bân ôm lấy cậu đổi thành tư thế quỳ nằm úp sấp, tiến vào càng sâu, ‘gai mềm’ không cẩn thận cọ xát đến điểm mẫn cảm nổi lên bên trong. Thắt lưng Đinh Hạo căng cứng, mặt sau cũng co rút buộc chặt lại, Bạch Bân từ phía sau hôn môi cậu: “Thật thoải mái."

Đinh Hạo bị anh chiếm lấy như vậy, nghe câu ấy mặt liền đỏ bừng: “Câm miệng! Động của anh đi, ít nói nhảm!"

Bạch Bân nở nụ cười, càng thêm ‘săn sóc chiếu cố’, cắn lỗ tai Đinh Hạo thì thầm: “Này thế nào?"

Làn da sau lưng Đinh Hạo đỏ bừng, bàn tay run rẩy nắm chặt góc chăn, cúi đầu lầm bầm một câu. Bạch Bân nghe rõ, như được cổ vũ thêm: “Thật sao? Anh thử xem…" Đổi góc độ khác, đứa nhỏ dưới thân quả nhiên mềm nhũn thắt lưng.

Đinh Hạo bị anh làm kịch liệt như vậy, hoàn toàn tỉnh giấc. Nhìn thứ đeo trên vật kia của Bạch Bân sau khi rút ra, màu hơi trong suốt, bảo gai mềm không bằng nói là giống như lỗ tai thỏ thu nhỏ gì đó, phía trên gai nổi lên còn có cả mắt mũi miệng hoạt hình.

Đinh Hạo bị kích thích không nhẹ, khóe miệng co rút quay đầu đi: “Sao em không nhớ còn cầm loại này nữa…"

Hai người chuẩn bị xong đi học đều vừa đúng lúc chuông trường học vang lên, may mắn Bạch Bân bên này vào học muộn hơn Đinh Hạo, vẫn kịp thời gian. Đinh Hạo một tuần có khoảng ba ngày phải hấp tấp chạy vào lớp học, khụ, đương nhiên đôi khi chỉ đơn thuần chơi game quên thời gian nên ngủ dậy muộn. Tuy nhiên giữa một đám bé ngoan đeo kính liền nổi bật hoàn toàn, thầy giáo chủ nhiệm gọi điện cho Bạch Bân. Bạch Bân đầu dây kia trầm mặc một hồi, thành khẩn nhận lỗi với thầy giáo: “Thật xin lỗi, chuyện này đều tại tôi."

Thầy giáo chủ nhiệm không rõ, còn tưởng đây là người nhà quá cưng chiều… đang bao che, khẩu khí liền nghiêm khắc: “Không, việc này không liên quan đến cậu, tôi thấy đây hoàn toàn là vấn đề thân mình của đứa nhỏ…"

Bạch Bân ‘khụ’ một tiếng, đương nhiên cái này cũng có liên quan đến thân mình của Đinh Hạo… Bạch Bân không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề trách nhiệm với thầy giáo nữa. Hai mươi phút tiếp theo, chân thành nghe xong đề nghị của giáo viên chủ nhiệm, cũng hiểu thêm một chút tình hình gần đây của Đinh Hạo, trong đó đặc biệt chú trọng đến việc Đinh Hạo làm quen bạn bè ở trường học mới. Kết quả coi như vừa lòng, Đinh Hạo trên lớp rất nghe lời, ngoại trừ ban ngày thích gục xuống bàn ngủ, mặt khác cũng không trêu chọc rắc rối gì.

Bạch Bân với việc Đinh Hạo lười biếng cũng một tay ôm đồm: “Việc này thật sự không thể trách em ấy, như vậy đi, tôi sẽ phụ đạo chuyên môn sau giờ học cho em ấy, tiến độ học tập sẽ không thụt lùi đâu."

Thầy giáo chủ nhiệm có chút bất đắc dĩ với Bạch Bân, nhưng lúc báo danh phần người nhà chỉ ghi số điện thoại liên lạc của một mình Bạch Bân, đành giải thích thêm cho Bạch Bân một chút: “Chúng tôi không phải yêu cầu học sinh học thêm phụ đạo ngoài giờ nhiều, thật ra Đinh Hạo rất thông minh, tôi nghĩ nếu có thể tận dụng thời gian đi học…"

“Kết quả đều là thi đỗ đại học Z đúng không, không thành vấn đề."

Thầy giáo sửng sốt, vẫn chưa lấy lại tinh thần, đầu bên kia đã cúp điện thoại.

Đinh Hạo dưới điều kiện rộng rãi như vậy liền như cá gặp nước, các bạn cùng lớp vô cùng hâm mộ cậu, nhưng Đinh Hạo trước sau giờ học đều có người lái xe đưa đón, dù ăn cơm trưa cũng phần lớn là ra ngoài ăn, rất ít khi tiếp xúc với mọi người, không có nhiều bạn học có thể nói chuyện với cậu. Vị ngồi cùng bàn Đinh Hạo là một đứa nhỏ thành thật, lúc đi học chuyên môn nhắc nhở Đinh Hạo để không bị thầy giáo tóm khi đang ngủ gật, sau lại thấy Đinh Hạo ngủ trên lớp thầy cũng không thèm quản, trong lòng thật sự không biết là tư vị gì, có một ngày uyển chuyển bày tỏ tâm tình của mình với Đinh Hạo: “Tôi đã lâu không có cảm giác ngủ thẳng một giấc đến khi tự nhiên tỉnh rồi."

Bên kia Đinh Hạo mới vừa đuổi theo tiếng chuông ngồi xuống, tóc vẫn đang hỗn loạn, phía trước coi như chỉnh tề, phía sau nhăn nhúm lộn xộn, ngáp một cái trả lời: “Thật chứ, tôi cũng vậy."

Đứa nhỏ kia bị lời này chặn họng không biết nên làm sao để tiếp tục đề tài, yên lặng quay lại tự nhìn sách của mình. Đứa nhỏ quyết định một tuần sẽ không nói chuyện với Đinh Hạo nữa, quá kích thích người.

Nói tóm lại, con đường Đinh Hạo nhập học lại lên lớp lại coi như thuận lợi, hơn nữa lại có Bạch Bân thường xuyên kèm cặp, tương đối quen thuộc với chương trình học cấp ba, nhưng đứa nhỏ này lúc trước kiếm được ít tiền, từ khi có tiền liền không muốn khắc khổ học tập nữa. Cũng không phải bỏ bê hẳn sách vở và bài tập, chỉ là thay đổi thái độ, chọn thứ mình thích mà học, ở đại học có thể coi như biểu hiện của một sinh viên tốt, nhưng nếu là học sinh trung học thì nên bị thông báo phê bình.

Thầy giáo chủ nhiệm lại gọi điện cho Bạch Bân, lần này thời gian thảo luận ngắn hơn, phía bên kia của Bạch Bân còn có thanh âm nói chuyện, nội dung truyền đến lỗ tai thầy giáo, thầy giáo có chút do dự: “Cái đó, nếu không cậu cứ họp trước đi?"

Thanh âm Bạch Bân thế nhưng không có gì khác so với bình thường, chỉ đè xuống một chút: “Không có việc gì, tôi ra ngoài nói chuyện với thầy."

Thầy giáo vô cùng cảm động với thái độ của Bạch Bân, hiện giờ không có nhiều người bỏ qua chuyện làm ăn của mình suy nghĩ cho người nhà đâu, liền đơn giản nói một chút về vấn đề học hành trên lớp của Đinh Hạo: “Tiếng Anh của em ấy quá kém, hơn nữa lớp tiếng Anh chiều hôm nay ra ngoài vẫn chưa về…" Bên kia hình như nở nụ cười, thầy giáo không nghe thấy, vẫn đang nói chuyện học hành của Đinh Hạo: “Sắp tới là kỳ kiểm tra chất lượng giảng dạy, em ấy đi học ngủ không quan trọng, nhưng không thể trốn học như vậy được."

Thanh âm Bạch Bân hòa hoãn hơn rất nhiều, nhận lỗi với thầy giáo: “Thật ngại quá, em ấy giờ đang ở chỗ tôi, lúc trước đi đón chưa chào hỏi với thầy, như vậy đi, tôi thay em ấy xin nghỉ ba ngày có được không? Có chút chuyện bận rộn."

Thầy giáo chủ nhiệm thật khó xử: “Nhưng mà, cuối tuần chúng tôi có thể có kiểm tra…"

Bạch Bân thật sự nghe xong câu nói của thầy, liền hỏi: “Đó là nói, nếu cuối tuần không có kiểm tra thì có thể xin phép đúng không?" Nghe bên kia đáp ứng, liền lễ phép cúp điện thoại với thầy giáo: “Tôi đã biết, cám ơn thầy."
Tác giả : Ái Khán Thiên
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại