Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần
Chương 47: Thẻ VIP Bắc Đẩu
Chu Ngọc Hổ làm nóng người, khí thế hùng hổ đi về hướng Thạch Phong, muốn giáo huấn Thạch Phong một hồi. Trước kia đều để những thủ hạ đi giáo huấn, nhưng mà Thạch Phong luôn không biết điều, ngày hôm nay nhất định phải khiến Thạch Phong sâu sắc nhớ kỹ hắn đáng sợ.
Người ở chỗ này đã có thể nhìn ra kết cục của Thạch Phong.
Ở trong xã hội toàn dân tập thể hình, trong đó sinh viên luận bàn rất thường xuyên, dù cho bị thương chút cũng rất bình thường, miễn là sao không quá mức, đều không có việc gì.
Bất quá xem điệu bộ Chu Ngọc Hổ, Thạch Phong ít nhất phải ở nằm bệnh viện một tháng, đến lúc ấy Thạch Phong chỉ có thể bó thạch cao đứng ở trên bục lĩnh bằng tốt nghiệp.
“Khoan đã Chu Ngọc Hổ, đây là lớp chúng ta, cậu lại để một người ngoài đến bắt nạt bạn trong lớp?" Thân thể Triệu Nhược Hi mảnh mai đột nhiên che trước người Thạch Phong, không bị khí thế Chu Ngọc Hổ dọa sợ lùi bước chút nào, quát lớn nói.
Cử động của Triệu Nhược Hi không thể nghi ngờ khiến tất cả mọi người cảm thấy giật mình, bình thường Triệu Nhược Hi chính là dịu dàng dễ thương, nhìn qua rất nhu nhược, không nghĩ tới hiện tại sẽ vì một sinh viên loại kém trong lớp đứng ra, hò hét với Chu Ngọc Hổ, ý chí này cũng quá kiên cường rồi.
“Nhược Hi, cậu không cần xen vào, này đây chẳng qua là anh Hổ muốn chỉ đạo Thạch Phong một hồi, đây chính là may mắn của Thạch Phong, bình thường Thạch Phong đều bị người ta bắt nạt, có anh Hổ chỉ dạy, nói không chắc sẽ biết cách làm người." Lâm Phi Long cười giải thích, vì Triệu Nhược Hi có gương mặt và đường cong vóc dáng mê người, hắn đã sớm coi Triệu Nhược Hi thành vật riêng của hắn, không nghĩ tới Triệu Nhược Hi cư nhiên sẽ vì Thạch Phong đứng ra, trong lòng đối với Thạch Phong là giận quá phát hỏa, nhất thời trong lòng lại thêm tức giận với Thạch Phong.
Bất quá hắn không hề biểu hiện ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là một tay kéo tay nhỏ trắng nõn của Triệu Nhược Hi, muốn lôi Triệu Nhược Hi đi, không cho Triệu Nhược Hi cản trở.
“Bạn học Lâm Phi Long, cậu mang vinh dự về cho lớp, nhìn thấy người lớp khác bắt nạt người lớp chúng ta, vậy mà cậu tính giương mắt nhìn?" Triệu Nhược Hi hất tay Lâm Phi Long, cả giận nói với Lâm Phi Long, vốn là cô vẫn cho rằng nhân phẩm của Lâm Phi Long rất được, lại ở trên giải thi đấu võ thuật biểu hiện xuất sắc, là một người không tệ, không nghĩ tới Lâm Phi Long vậy mà là kẻ giả nhân giả nghĩa như vậy.
“Nhược Hi, sao cậu có thể nói mình như vậy, đây là Thạch Phong tự mình không biết làm người, không thể trách mình, hiện tại anh Hổ dạy hắn làm người như thế nào một lần, sau này ra ngoài xã hội mới có lợi." Lâm Phi Long nói lời chính nghĩa, thật giống tất cả những thứ này đều vì tốt cho Thạch Phong.
“Cậu!" Triệu Nhược Hi bị Lâm Phi long chọc giận không nhẹ, vội vã nói với Thạch Phong, “Cậu chạy mau, tôi đến ngăn hắn."
“Cô nàng này thú vị, thực sự là đủ cay, ta thích." Ánh mắt Chu Ngọc Hổ quan sát Triệu Nhược Hi, trong lòng cảm thấy rất ưa thích, khiến hắn không nhịn được khóe miệng nâng cao lên, mang theo ý cười không tốt, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhược Hi, đã không quá để ý Thạch Phong.
Nhưng là cái tay heo vẫn chưa sờ tới Triệu Nhược Hi, đã bị một cái tay khác bất thình lình đẩy ra.
“Chu Ngọc Hổ nếu ngươi muốn so tài, tôi có thể đáp ứng, chỉ có điều chỉ luận bàn, không thú vị tí nào, không bằng đặt cược một chút tiền." Thạch Phong từng bước đi lên, kéo cánh tay ngọc Triệu Nhược Hi lại, đem Triệu Nhược Hi kéo đến bên cạnh, thản nhiên cười nói về phía Chu Ngọc Hổ.
Triệu Nhược Hi hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đến lúc bị kéo qua phía sau, mới kinh ngạc nhìn về phía Thạch Phong không hề cao lớn.
Lúc nào mà Thạch Phong thay đổi thành đàn ông có khí phách như thế. Song cô cũng cảm thấy Thạch Phong rất ngu, làm sao có thể luận bàn cùng Chu Ngọc Hổ, như vậy không phải để Chu Ngọc Hổ càng có cớ giáo huấn hắn.
Chu Ngọc Hổ sờ sờ mu bàn tay bị đập hồng, nhất thời giận dữ, trừng mắt về phía Thạch Phong, chợt phát hiện lúc này Thạch Phong biểu hiện rất bình thản hờ hững, hoàn toàn không giống như trước đây, động một chút là kích động, muốn liều mạng với người ta, thật giống như thay đổi một người khác hẳn, chẳng những không kích động, còn cười hì hì.
Lẽ nào đầu bị đánh hỏng rồi?
Lâm Phi Long nhìn thấy Thạch Phong lại dám thò tay sờ Triệu Nhược Hi, trong lòng giận dữ, hận không thể hiện tại liền ra tay giáo huấn Thạch Phong, bất quá vẫn nhịn xuống, đến lúc sau này chậm rãi trừng trị Thạch Phong.
“Chú mày lại dám thách đấu tao, thật thú vị, vậy tao ra 1000 điểm tín dụng điểm làm tiền đặt cược, nếu như mày thắng, 1000 điểm tín dụng này thuộc về mày, nếu như thua, mày liền quỳ xuống xin lỗi cho tao, bồi thường 1000 điểm tín dụng. Như thế nào, mày có dám đáp ứng hay không?" Chu Ngọc Hổ tức quá hóa cười, không nghĩ đến Thạch Phong đầu óc có vấn đề dám khiêu khích hắn.
“Giá này đúng là tiền cược không phóng khoáng, anh cũng nói ra miệng được?" Thạch Phong lắc đầu, khịt mũi coi thường.
“Vài ngày không gặp, lá gan lớn không ít nha, mày nói muốn tiền cược gì mới chịu?" Chu Ngọc Hổ liền tức cười, hắn biết rõ hoàn cảnh gia đình Thạch Phong, 1000 điểm tín dụng Thạch Phong cũng không trả nổi, lại vẫn dám tăng tiền đánh bạc, còn ngại chết không đủ nhanh, xem ra đúng thật đầu bị cửa kẹp.
“Anh không phải có được thẻ hội viên VIP ở trung tâm tập thể hình Bắc Đẩu qua trận thi đấu võ ở trường mà, liền cầm nó làm tiền cược đi, nếu như tôi thua, trong vòng một tháng tôi bồi thường một vạn điểm tín dụng, nếu không coi như anh không dám." Thạch Phong khiêu khích nói, kiếp trước Chu Ngọc Hổ còn ở trước mặt những người khác khoe khoang tấm thẻ hội viên này, trung tâm tập thể hình Bắc Đẩu ở thành phố Kim Hải rất nổi danh, vật xung quanh tao nhã, thiết bị giúp rèn luyện thân thể vô cùng đầy đủ, người bình thường căn bản không cho vào, hội viên VIP rất khó chiếm được, giá trị xấp xỉ cả vạn.
“Coi như tao lấy ra tấm thẻ này, tao hoài nghi một người nghèo rớt mồng tơi như mày có nhiều tiền như vậy sao? Há miệng nói suông như thế tao cũng không tin." Chu Ngọc Hổ cười lạnh nói.
Xác thực như Chu Ngọc Hổ nói, bây giờ Thạch Phong một phân tiền cũng không có, căn bản không bỏ ra nổi một vạn điểm tín dụng, cho nên mới nói trong vòng một tháng, bất quá Chu Ngọc Hổ rõ ràng không mắc bẫy này, trái lại trào phúng hắn.
“Thạch Phong, tình huống của mày tao không biết sao, nghèo đến nỗi một bữa cơm ngon đều ăn không nổi, còn giả làm người giàu có." Tần Thục Vũ liếc mắt Thạch Phong, khinh thường nói.
“Một vạn điểm tín dụng này tôi ra." Triệu Nhược Hi đột nhiên nói ra.
Nhìn thấy Triệu Nhược Hi lần thứ hai đứng ra, hai mắt Lâm Phi Long đều đỏ chót, hận không thể hiện tại liền giết chết Thạch Phong.
Thạch Phong cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Nhược Hi, không hiểu Triệu Nhược Hi có thể đem ra nhiều tiền như vậy, bất quá hắn cũng không phải hiểu gia cảnh Triệu Nhược Hi rất rõ, chỉ biết hoàn cảnh gia đình của cô không tồi, thế nhưng Triệu Nhược Hi lại tín nhiệm hắn như thế, dám đem tiền đánh cược ở trên người hắn, quan hệ giữa hai người họ chưa tốt đến mức ấy, khiến hắn không thể hiểu được.
Triệu Nhược Hi nhìn thoáng qua Thạch Phong, biết nguyên nhân Thạch Phongkinh ngạc, để không cho Thạch Phong hiểu lầm, mới nhỏ giọng giải thích rõ: “Chỉ là tôi nhìn không nổi thái độ phách lối của Chu Ngọc Hổ, cho nên mới cho cậu mượn, cậu là người thua hay không cũng được, thì chỉ thấy cậu là người tốt."
“Cảm ơn, trong vòng một tháng tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi." Thạch Phong rất cảm kích nói.
Số tiền này quá cao, bây giờ Chu Ngọc Hổ nhất định đáp ứng đánh cuộc, chờ sau khi bắt đượcthẻ hội viên, hắn có thể tiến hành tôi luyện chánh quy.
Tôi luyện càng ngày càng gấp, càng rèn luyện thân thể sớm, đối với sau này hiệu quả càng nhiều, có thể nói là Triệu Nhược Hi đã giúp đại ân, chờ ở Thần Vực buôn bán thu được lợi nhuận xong, trả thêm một vạn cho Triệu Nhược Hi, hắn cũng ngại là quá ít.
Chỉ có điều lời nói của Thạch Phong, Triệu Nhược Hi rõ ràng không có coi là thật, chỉ gật đầu cười, không nghĩ Thạch Phong trả lại được, chớ nói chi là trả lại gấp đôi.
“Ha ha ha, thú vị, như vậy chúng ta đi sàn đấu lập hiệp ước đi." Chu Ngọc Hổ liếm liếm khóe miệng, càng cảm thấy hứng thú với Triệu Nhược Hi, ngày hôm nay tuy vận may ở Thần Vực không tốt, bất quá may mắn trong thực tế, không chỉ có tìm tới một cô nàng xinh đẹp tốt bụng, còn có thể thuận lợi giáo huấn Thạch Phong cầm một vạn điểm tín dụng, thực sự là họa phúc khôn lường không ai biết trước được.
Lập tức mọi người trong trường thành lập sàn đấu, ở đầu não nơi giám sát và điều khiển nhân tạo, lập xuống hiệp ước, hiệp ước bị đầu não nơi giám sát và điều khiển nhân tạo chấp thuận, pháp luật cũng sẽ công nhận.
Hơn nữa ở sàn đánh lộn còn có trọng tài làm chứng, trọng tài bình thường đều là giáo viên dạy võ, thân thủ cực kỳ cao, có thể đúng lúc ngăn cản người trong cuộc đấu bị thương nặng.
Tất cả mọi người trong lớp đứng ở dưới lôi đài, cười nhạo Thạch Phong đúng là ngu ngốc, như bình thường làm một kẻ trong suốt không phải rất tốt sao, bây giờ lại như lên cơn điên, không chỉ đối nghịch với Lâm Phi Long, hiện tại càng làm Chu Ngọc Hổ – kẻ còn đáng sợ hơn Lâm Phi Long tức giận, chỉ sợ sau này không thể sống yên lành được đi.
Tần Thục Vũ nhìn thấy Thạch Phong bình tĩnh trầm ổn trên võ đài, so với trước đây hoàn toàn khác nhau, mơ hồ làm cho người ta một luồng cảm giác an toàn vô hình, thậm chí cô cảm giác tên Thạch Phong gầy yếu này trở nên cao lớn lên, ngay sau đó lắc đầu một cái, cười nhạo nói: “Một con gà ngay cả kỹ năng vật lộn đều chưa từng học qua, làm gì có khả năng mạnh được bao nhiêu, hiện tại dám thách đấu anh Hổ, thực sự là điếc không sợ súng."
Người ở chỗ này đã có thể nhìn ra kết cục của Thạch Phong.
Ở trong xã hội toàn dân tập thể hình, trong đó sinh viên luận bàn rất thường xuyên, dù cho bị thương chút cũng rất bình thường, miễn là sao không quá mức, đều không có việc gì.
Bất quá xem điệu bộ Chu Ngọc Hổ, Thạch Phong ít nhất phải ở nằm bệnh viện một tháng, đến lúc ấy Thạch Phong chỉ có thể bó thạch cao đứng ở trên bục lĩnh bằng tốt nghiệp.
“Khoan đã Chu Ngọc Hổ, đây là lớp chúng ta, cậu lại để một người ngoài đến bắt nạt bạn trong lớp?" Thân thể Triệu Nhược Hi mảnh mai đột nhiên che trước người Thạch Phong, không bị khí thế Chu Ngọc Hổ dọa sợ lùi bước chút nào, quát lớn nói.
Cử động của Triệu Nhược Hi không thể nghi ngờ khiến tất cả mọi người cảm thấy giật mình, bình thường Triệu Nhược Hi chính là dịu dàng dễ thương, nhìn qua rất nhu nhược, không nghĩ tới hiện tại sẽ vì một sinh viên loại kém trong lớp đứng ra, hò hét với Chu Ngọc Hổ, ý chí này cũng quá kiên cường rồi.
“Nhược Hi, cậu không cần xen vào, này đây chẳng qua là anh Hổ muốn chỉ đạo Thạch Phong một hồi, đây chính là may mắn của Thạch Phong, bình thường Thạch Phong đều bị người ta bắt nạt, có anh Hổ chỉ dạy, nói không chắc sẽ biết cách làm người." Lâm Phi Long cười giải thích, vì Triệu Nhược Hi có gương mặt và đường cong vóc dáng mê người, hắn đã sớm coi Triệu Nhược Hi thành vật riêng của hắn, không nghĩ tới Triệu Nhược Hi cư nhiên sẽ vì Thạch Phong đứng ra, trong lòng đối với Thạch Phong là giận quá phát hỏa, nhất thời trong lòng lại thêm tức giận với Thạch Phong.
Bất quá hắn không hề biểu hiện ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là một tay kéo tay nhỏ trắng nõn của Triệu Nhược Hi, muốn lôi Triệu Nhược Hi đi, không cho Triệu Nhược Hi cản trở.
“Bạn học Lâm Phi Long, cậu mang vinh dự về cho lớp, nhìn thấy người lớp khác bắt nạt người lớp chúng ta, vậy mà cậu tính giương mắt nhìn?" Triệu Nhược Hi hất tay Lâm Phi Long, cả giận nói với Lâm Phi Long, vốn là cô vẫn cho rằng nhân phẩm của Lâm Phi Long rất được, lại ở trên giải thi đấu võ thuật biểu hiện xuất sắc, là một người không tệ, không nghĩ tới Lâm Phi Long vậy mà là kẻ giả nhân giả nghĩa như vậy.
“Nhược Hi, sao cậu có thể nói mình như vậy, đây là Thạch Phong tự mình không biết làm người, không thể trách mình, hiện tại anh Hổ dạy hắn làm người như thế nào một lần, sau này ra ngoài xã hội mới có lợi." Lâm Phi Long nói lời chính nghĩa, thật giống tất cả những thứ này đều vì tốt cho Thạch Phong.
“Cậu!" Triệu Nhược Hi bị Lâm Phi long chọc giận không nhẹ, vội vã nói với Thạch Phong, “Cậu chạy mau, tôi đến ngăn hắn."
“Cô nàng này thú vị, thực sự là đủ cay, ta thích." Ánh mắt Chu Ngọc Hổ quan sát Triệu Nhược Hi, trong lòng cảm thấy rất ưa thích, khiến hắn không nhịn được khóe miệng nâng cao lên, mang theo ý cười không tốt, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhược Hi, đã không quá để ý Thạch Phong.
Nhưng là cái tay heo vẫn chưa sờ tới Triệu Nhược Hi, đã bị một cái tay khác bất thình lình đẩy ra.
“Chu Ngọc Hổ nếu ngươi muốn so tài, tôi có thể đáp ứng, chỉ có điều chỉ luận bàn, không thú vị tí nào, không bằng đặt cược một chút tiền." Thạch Phong từng bước đi lên, kéo cánh tay ngọc Triệu Nhược Hi lại, đem Triệu Nhược Hi kéo đến bên cạnh, thản nhiên cười nói về phía Chu Ngọc Hổ.
Triệu Nhược Hi hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đến lúc bị kéo qua phía sau, mới kinh ngạc nhìn về phía Thạch Phong không hề cao lớn.
Lúc nào mà Thạch Phong thay đổi thành đàn ông có khí phách như thế. Song cô cũng cảm thấy Thạch Phong rất ngu, làm sao có thể luận bàn cùng Chu Ngọc Hổ, như vậy không phải để Chu Ngọc Hổ càng có cớ giáo huấn hắn.
Chu Ngọc Hổ sờ sờ mu bàn tay bị đập hồng, nhất thời giận dữ, trừng mắt về phía Thạch Phong, chợt phát hiện lúc này Thạch Phong biểu hiện rất bình thản hờ hững, hoàn toàn không giống như trước đây, động một chút là kích động, muốn liều mạng với người ta, thật giống như thay đổi một người khác hẳn, chẳng những không kích động, còn cười hì hì.
Lẽ nào đầu bị đánh hỏng rồi?
Lâm Phi Long nhìn thấy Thạch Phong lại dám thò tay sờ Triệu Nhược Hi, trong lòng giận dữ, hận không thể hiện tại liền ra tay giáo huấn Thạch Phong, bất quá vẫn nhịn xuống, đến lúc sau này chậm rãi trừng trị Thạch Phong.
“Chú mày lại dám thách đấu tao, thật thú vị, vậy tao ra 1000 điểm tín dụng điểm làm tiền đặt cược, nếu như mày thắng, 1000 điểm tín dụng này thuộc về mày, nếu như thua, mày liền quỳ xuống xin lỗi cho tao, bồi thường 1000 điểm tín dụng. Như thế nào, mày có dám đáp ứng hay không?" Chu Ngọc Hổ tức quá hóa cười, không nghĩ đến Thạch Phong đầu óc có vấn đề dám khiêu khích hắn.
“Giá này đúng là tiền cược không phóng khoáng, anh cũng nói ra miệng được?" Thạch Phong lắc đầu, khịt mũi coi thường.
“Vài ngày không gặp, lá gan lớn không ít nha, mày nói muốn tiền cược gì mới chịu?" Chu Ngọc Hổ liền tức cười, hắn biết rõ hoàn cảnh gia đình Thạch Phong, 1000 điểm tín dụng Thạch Phong cũng không trả nổi, lại vẫn dám tăng tiền đánh bạc, còn ngại chết không đủ nhanh, xem ra đúng thật đầu bị cửa kẹp.
“Anh không phải có được thẻ hội viên VIP ở trung tâm tập thể hình Bắc Đẩu qua trận thi đấu võ ở trường mà, liền cầm nó làm tiền cược đi, nếu như tôi thua, trong vòng một tháng tôi bồi thường một vạn điểm tín dụng, nếu không coi như anh không dám." Thạch Phong khiêu khích nói, kiếp trước Chu Ngọc Hổ còn ở trước mặt những người khác khoe khoang tấm thẻ hội viên này, trung tâm tập thể hình Bắc Đẩu ở thành phố Kim Hải rất nổi danh, vật xung quanh tao nhã, thiết bị giúp rèn luyện thân thể vô cùng đầy đủ, người bình thường căn bản không cho vào, hội viên VIP rất khó chiếm được, giá trị xấp xỉ cả vạn.
“Coi như tao lấy ra tấm thẻ này, tao hoài nghi một người nghèo rớt mồng tơi như mày có nhiều tiền như vậy sao? Há miệng nói suông như thế tao cũng không tin." Chu Ngọc Hổ cười lạnh nói.
Xác thực như Chu Ngọc Hổ nói, bây giờ Thạch Phong một phân tiền cũng không có, căn bản không bỏ ra nổi một vạn điểm tín dụng, cho nên mới nói trong vòng một tháng, bất quá Chu Ngọc Hổ rõ ràng không mắc bẫy này, trái lại trào phúng hắn.
“Thạch Phong, tình huống của mày tao không biết sao, nghèo đến nỗi một bữa cơm ngon đều ăn không nổi, còn giả làm người giàu có." Tần Thục Vũ liếc mắt Thạch Phong, khinh thường nói.
“Một vạn điểm tín dụng này tôi ra." Triệu Nhược Hi đột nhiên nói ra.
Nhìn thấy Triệu Nhược Hi lần thứ hai đứng ra, hai mắt Lâm Phi Long đều đỏ chót, hận không thể hiện tại liền giết chết Thạch Phong.
Thạch Phong cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Nhược Hi, không hiểu Triệu Nhược Hi có thể đem ra nhiều tiền như vậy, bất quá hắn cũng không phải hiểu gia cảnh Triệu Nhược Hi rất rõ, chỉ biết hoàn cảnh gia đình của cô không tồi, thế nhưng Triệu Nhược Hi lại tín nhiệm hắn như thế, dám đem tiền đánh cược ở trên người hắn, quan hệ giữa hai người họ chưa tốt đến mức ấy, khiến hắn không thể hiểu được.
Triệu Nhược Hi nhìn thoáng qua Thạch Phong, biết nguyên nhân Thạch Phongkinh ngạc, để không cho Thạch Phong hiểu lầm, mới nhỏ giọng giải thích rõ: “Chỉ là tôi nhìn không nổi thái độ phách lối của Chu Ngọc Hổ, cho nên mới cho cậu mượn, cậu là người thua hay không cũng được, thì chỉ thấy cậu là người tốt."
“Cảm ơn, trong vòng một tháng tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi." Thạch Phong rất cảm kích nói.
Số tiền này quá cao, bây giờ Chu Ngọc Hổ nhất định đáp ứng đánh cuộc, chờ sau khi bắt đượcthẻ hội viên, hắn có thể tiến hành tôi luyện chánh quy.
Tôi luyện càng ngày càng gấp, càng rèn luyện thân thể sớm, đối với sau này hiệu quả càng nhiều, có thể nói là Triệu Nhược Hi đã giúp đại ân, chờ ở Thần Vực buôn bán thu được lợi nhuận xong, trả thêm một vạn cho Triệu Nhược Hi, hắn cũng ngại là quá ít.
Chỉ có điều lời nói của Thạch Phong, Triệu Nhược Hi rõ ràng không có coi là thật, chỉ gật đầu cười, không nghĩ Thạch Phong trả lại được, chớ nói chi là trả lại gấp đôi.
“Ha ha ha, thú vị, như vậy chúng ta đi sàn đấu lập hiệp ước đi." Chu Ngọc Hổ liếm liếm khóe miệng, càng cảm thấy hứng thú với Triệu Nhược Hi, ngày hôm nay tuy vận may ở Thần Vực không tốt, bất quá may mắn trong thực tế, không chỉ có tìm tới một cô nàng xinh đẹp tốt bụng, còn có thể thuận lợi giáo huấn Thạch Phong cầm một vạn điểm tín dụng, thực sự là họa phúc khôn lường không ai biết trước được.
Lập tức mọi người trong trường thành lập sàn đấu, ở đầu não nơi giám sát và điều khiển nhân tạo, lập xuống hiệp ước, hiệp ước bị đầu não nơi giám sát và điều khiển nhân tạo chấp thuận, pháp luật cũng sẽ công nhận.
Hơn nữa ở sàn đánh lộn còn có trọng tài làm chứng, trọng tài bình thường đều là giáo viên dạy võ, thân thủ cực kỳ cao, có thể đúng lúc ngăn cản người trong cuộc đấu bị thương nặng.
Tất cả mọi người trong lớp đứng ở dưới lôi đài, cười nhạo Thạch Phong đúng là ngu ngốc, như bình thường làm một kẻ trong suốt không phải rất tốt sao, bây giờ lại như lên cơn điên, không chỉ đối nghịch với Lâm Phi Long, hiện tại càng làm Chu Ngọc Hổ – kẻ còn đáng sợ hơn Lâm Phi Long tức giận, chỉ sợ sau này không thể sống yên lành được đi.
Tần Thục Vũ nhìn thấy Thạch Phong bình tĩnh trầm ổn trên võ đài, so với trước đây hoàn toàn khác nhau, mơ hồ làm cho người ta một luồng cảm giác an toàn vô hình, thậm chí cô cảm giác tên Thạch Phong gầy yếu này trở nên cao lớn lên, ngay sau đó lắc đầu một cái, cười nhạo nói: “Một con gà ngay cả kỹ năng vật lộn đều chưa từng học qua, làm gì có khả năng mạnh được bao nhiêu, hiện tại dám thách đấu anh Hổ, thực sự là điếc không sợ súng."
Tác giả :
Thiên Vận Lão Miêu