Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần
Chương 101: Lại vào Địa Ngục
Bị Triệu Nguyệt Như mỉa mai như thế, sắc mặt của thành viên tiểu đội Thạch Phong đều sa sầm, dù Hắc Tử rất yêu thích mỹ nữ, nhưng cũng nhìn không được, một đại mỹ nữ như thế nào lại độc miệng như vậy, hắn muốn há miệng phản bác, nhưng lại nói không nên lời.
Phó bản Nghĩa Địa Ám Nguyệt này phó bản quá khó, dù là hắn tin tưởng thực lực và kỹ thuật của Thạch Phong, nhưng đối mặt với nhiều quái vật Tinh Anh cùng đặc thù Tinh Anh như thế, ai có thể bảo đảm được nhất định thông qua?
“Tại sao không nói gì rồi?" Triệu Nguyệt Như nhìn Thạch Phong trầm mặc không nói giống như đang suy tư điều gì, cười lạnh hỏi.
Thành viên Phệ Thân Chi Xà cũng khinh bỉ nhìn về phía Thạch Phong. Bọn họ đã cảm thấy tuyệt vọng với Nghĩa Địa Ám Nguyệt, ngay cả Bạch Khinh Tuyết cũng không có cách nào. Một tên Phong Trắc Giả (người chơi phiên bản thử nghiệm) có thực lực cũng không tệ lắm mà thôi lại có thể làm gì được chứ?
“Chẳng qua chỉ là một tên Phong Trắc Giả, lý luận suông thì ai không biết, có bản lĩnh thì tới chỉ huy giết qua, không có cái bản lãnh này thì không nên nói bậy bạ lung tung."
“Hừ, bất quá là một đám người tay mơ, giả bộ tài giỏi gì chứ."
Các thành viên Phệ Thân Chi Xà đều ủng hộ Triệu Nguyệt Như, mỉa mai Thạch Phong các kiểu, phát tiết hết thảy cảm xúc tuyệt vọng trong lòng lên trên người Thạch Phong.
“Tụi bay nói cái gì đấy?"
“Nếu không có anh Phong, tụi mày có thể sống đến bây giờ sao?"
Thành viên tiểu đội Thạch Phong đều nhìn không nổi nữa, nguyên một đám mang vẻ tức tối, có khuynh hướng muốn đánh nhau.
Nếu không có Thạch Phong nhắc nhở, hai cái MT khẳng định đều đo đất, không có MT làm lá chắn thịt, người phía sau cũng sẽ chết hết, có thể chạy ra vài người cũng không tệ rồi.
Vào lúc hai bên tranh chấp, trong đội ngũ truyền tới một giọng nói trầm thấp, cắt đứt tranh cãi của mọi người, ai ai cũng trợn mắt há hốc mồm, đều cho là mình nghe lầm.
“Tôi quan sát bốn phía và những quái vật kia, nghĩ tới một biện pháp thông qua khu sương mù, chỉ không biết tiểu thư Bạch đây có bằng lòng nhường quyền chỉ huy, để tôi tới chỉ huy không đây?" Thạch Phong mỉm cười, nhìn về phía Bạch Khinh Tuyết, đối với châm chọc của đám người Triệu Nguyệt Như, hắn căn bản không để ý. Bởi vì đây hết thảy đều ở trong kế hoạch của hắn, từ giây phút Triệu Nguyệt Như bắt đầu mỉa mai đó, mục đích của hắn cũng đã đạt thành. Nếu mấy người bên Triệu Nguyệt Như không làm như vậy, hắn làm sao nhân cơ hội nắm giữ quyền chủ động?
“Nếu như anh có thể dẫn mọi người thông qua sương mù, giao chức đội trưởng cho anh cũng không có vấn đề."
Nét mặt Bạch Khinh Tuyết vốn như núi băng, đã có chút xảy ra biến hóa. Có thể thông qua đương nhiên là chuyện tốt, cô ấy cũng không phải là một người hẹp hòi. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, cô nhìn thấy nụ cười của Thạch Phong, mơ hồ có một loại cảm giác không phù hợp lắm, thật giống như đây hết thảy đều do Thạch Phong khống chế mà ra.
“Khinh Tuyết, mình bất quá chỉ nói giỡn, đoàn đội làm sao có thể giao cho người này chỉ huy." Triệu Nguyệt Như nóng nảy, đường đường là Phó hội trưởng đệ nhất của Phệ Thân Chi Xà dẫn đoàn, lại để người ngoài chỉ huy, đây không phải là để những công hội nhất lưu khác có dịp chê cười, nói Phệ Thân Chi Xà của họ không có năng lực sao.
“Nếu như các người có những phương pháp khác thông qua, tôi không sao cả." Thạch Phong nhún vai một cái, giang hai tay ra, tỏ vẻ không quan tâm.
Triệu Nguyệt Như muốn khuyên chút Bạch Khinh Tuyết, trước đó cô ấy nói chẳng qua là nói lẫy, muốn thật để Thạch Phong trở thành đội trưởng, đoàn đội này chẳng phải đã rối loạn. Ai sẽ chịu phục một người chơi tự do, dù là hắn kỹ thuật không tệ, nhưng trong công hội có một đống người như vậy.
“Được rồi, bây giờ không phải là vấn đề mặt mũi, thông qua phó bản mới là ưu tiên nhất, từ giờ trở đi do Dạ Phong chỉ huy, lời của hắn chính là lời tôi nói, nếu có người không nghe, tự mình biết hậu quả." Bạch Khinh Tuyết lạnh giọng nói.
Bạch Khinh Tuyết đương nhiên biết rõ điều Triệu Nguyệt Như băn khoăn, cô cũng cân nhắc qua, bất quá vì xíu thể diện ấy liền bỏ qua đánh thông phó bản đoàn đội, chỉ sợ mới thực sẽ bị người công hội khác chê cười.
“Được rồi, nghe lời cậu là được, bất quá nếu hắn chỉ huy không thoả đáng, chỉ huy bậy bạ, tôi sẽ không nghe." Triệu Nguyệt Như thở phì phò liếc Thạch Phong, cô cũng không tin Thạch Phong có thể chỉ huy được, chớ nói chi là thông qua khu vực sương mù, dù sao Thạch Phong chỉ là một người chơi tự do, không có khả năng có kinh nghiệm chỉ huy đoàn đội, chờ một lát ngồi xem Thạch Phong làm trò hề, cười nhạo Thạch Phong cho đã.
Chứng kiến Bạch Khinh Tuyết đã gật đầu đáp ứng, Thạch Phong lại chậm rãi nói: “Đã quyết định quyền chỉ huy, như vậy nói đến vấn đề phân phối chút đi, tất cả trang bị đều chia theo chức nghiệp, vật phẩm khác đều cạnh tranh trong đội, không thành vấn đề chứ?"
“Dạ Phong, anh chớ quá đáng!" Triệu Nguyệt Như tức giận như cọp cái, hung hăng trừng mắt Thạch Phong.
“Cô Triệu, vừa rồi tôi không có lấy mất bất luận một cái gì, mọi người cùng nhau đánh phó bản cạnh tranh công bằng, tại sao lại nói là quá đáng?" Thạch Phong nói cười dửng dưng.
Trước đấy Thạch Phong đồng ý cách Bạch Khinh Tuyết phân phối, là vì không nghĩ ra cách thay đổi.
Hắn là biết rõ phương pháp đánh thông Nghĩa Địa Ám Nguyệt, nhưng ban nãy hắn lại không thể biểu hiện ra ngoài là hắn biết rõ. Dù sao người chơi thử nghiệm cũng không có thử phó bản đoàn đội, cho nên bất luận tin tức gì về Nghĩa Địa Ám Nguyệt mà ngay cả Phong Trắc Giả cũng không biết, nếu hắn biết cái gì rồi, nhất định sẽ bị đám người Bạch Khinh Tuyết nghi ngờ.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết thông tin về Nghĩa Địa Ám Nguyệt, hơn nữa hắn cũng cùng hạ Nghĩa Địa Ám Nguyệt cùng một lúc, chỉ cần biểu hiện ra dáng vẻ nghĩ đến làm thế nào tiến công chiếm đóng, đương nhiên sẽ không bị mọi người hoài nghi.
Dù Bạch Khinh Tuyết rất nhạy cảm, cũng sẽ không nghi ngờ hắn đã sớm biết làm sao để tiến công chiếm đóng Nghĩa Địa Ám Nguyệt.
“Anh…" Triệu Nguyệt Như tức giận nói không nên lời nào, cảm giác Thạch Phong là tiểu nhân đắc chí.
Bạch Khinh Tuyết lại không do dự, mỉm cười, lạnh nhạt đáp: “Được, chỉ cần có thể thông qua, điều kiện này tôi đáp ứng rồi."
“Khinh Tuyết!" Triệu Nguyệt Như không thể tin vào tai của mình, liền đáp ứng dễ dàng như vậy là sao, bản thiết kế cho chức nghiệp sinh hoạt kia, phó bản đoàn đội rơi xuống càng giá trị không đo được, sao có thể nhường người ngoài như vậy.
“Được rồi, không có thông qua phó bản, nói cái gì cũng vô ích, nếu như thông qua còn xuất hiện nó, chúng ta mua lại là được, chẳng lẽ một người chơi tự do như Dạ Phong còn có thể có tiền so với chúng ta sao?" Bạch Khinh Tuyết nhẹ giải thích rõ nói.
Triệu Nguyệt Như vừa nghe, giật mình hiểu ra, nếu như so tiền tài, một trăm Thạch Phong cũng so không được qua, kết quả là vật kia không phải của các cô sao.
“Hừ hừ, anh bây giờ cứ đắc ý đi." Tâm trạng của Triệu Nguyệt Như bây giờ tốt hơn, thậm chí có chút chờ mong nhanh thông qua phó bản lên, rơi xuống bản thiết kế, phải khiến Thạch Phong biết rõ một chút, quyết định của hắn là ngu xuẩn nhường nào.
“Đã thế từ giờ trở đi do tôi chỉ huy, vậy thì chúng ta nên xuất phát từ cửa phó bản đi, đủ người xong lại vào." Thạch Phong lấy ra quyển trục hồi thành, bắt đầu khởi động.
Ở trong phó bản sử dụng quyển trục hồi thành, sẽ thống nhất truyền tống đến cửa ra vào phó bản, có thể giảm bớt phiền phức chạy đường.
Những người khác thấy vậy, cũng đều lấy ra quyển trục hồi thành.
Hiện tại đoàn đội đã chết ba người, đúng là yêu cầu nghỉ ngơi và hồi phục trước.
Bên ngoài nghĩa địa Ám Nguyệt, rất nhiều đoàn đội công hội đều bị diệt sạch trở về, đang ngồi nghỉ ngơi và hồi phục, chuẩn bị khiêu chiến lần nữa.
Chứng kiến đội ngũ của nữ thần Băng Tuyết từ trong phó bản đi ra, lập tức cả kinh, đều vội vàng nhìn về phía bảng vinh dự bên cạnh cửa phó bản.
Danh tiếng nữ thần Băng Tuyết quá lớn, tăng thêm nhiều người như vậy đi ra từ cửa ra vào phó bản, khả năng qua cửa quá lớn, bất quá trên bảng vinh dự vẫn rỗng tuếch, mọi người mới thở dài một hơi, tiếp tục nghỉ ngơi, đàm luận như thế nào tiến công chiếm đóng nghĩa địa Ám Nguyệt.
Hơn mười phút sau, đoàn viên đều đủ, mọi người lần nữa đi về hướng cửa truyền tống.
Thạch Phong thân là đội trưởng, lựa chọn độ khó, trực tiếp chỉnh thành độ khó cấp Địa Ngục.
Cửa truyền tống bất thình lình thay đổi, một cái đầu quỷ lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta run rẩy.
Người bên trong đoàn đội còn chưa kịp phản ứng, liền hóa thành một luồng khói đen tiến vào nghĩa địa Ám Nguyệt.
Các thành viên công hội khác ngoài cửa đều nhìn xong liền ngây người.
Tình huống gì vậy?
Lúc nãy mới hạ phó bản bình thường một lần, biết một ít thông tin về nghĩa địa Ám Nguyệt Mộ, mà đã bắt đầu tiến công chiếm đóng nghĩa địa Ám Nguyệt cấp Địa Ngục sao?
Có cần tùy hứng như vậy không hả!
Phó bản Nghĩa Địa Ám Nguyệt này phó bản quá khó, dù là hắn tin tưởng thực lực và kỹ thuật của Thạch Phong, nhưng đối mặt với nhiều quái vật Tinh Anh cùng đặc thù Tinh Anh như thế, ai có thể bảo đảm được nhất định thông qua?
“Tại sao không nói gì rồi?" Triệu Nguyệt Như nhìn Thạch Phong trầm mặc không nói giống như đang suy tư điều gì, cười lạnh hỏi.
Thành viên Phệ Thân Chi Xà cũng khinh bỉ nhìn về phía Thạch Phong. Bọn họ đã cảm thấy tuyệt vọng với Nghĩa Địa Ám Nguyệt, ngay cả Bạch Khinh Tuyết cũng không có cách nào. Một tên Phong Trắc Giả (người chơi phiên bản thử nghiệm) có thực lực cũng không tệ lắm mà thôi lại có thể làm gì được chứ?
“Chẳng qua chỉ là một tên Phong Trắc Giả, lý luận suông thì ai không biết, có bản lĩnh thì tới chỉ huy giết qua, không có cái bản lãnh này thì không nên nói bậy bạ lung tung."
“Hừ, bất quá là một đám người tay mơ, giả bộ tài giỏi gì chứ."
Các thành viên Phệ Thân Chi Xà đều ủng hộ Triệu Nguyệt Như, mỉa mai Thạch Phong các kiểu, phát tiết hết thảy cảm xúc tuyệt vọng trong lòng lên trên người Thạch Phong.
“Tụi bay nói cái gì đấy?"
“Nếu không có anh Phong, tụi mày có thể sống đến bây giờ sao?"
Thành viên tiểu đội Thạch Phong đều nhìn không nổi nữa, nguyên một đám mang vẻ tức tối, có khuynh hướng muốn đánh nhau.
Nếu không có Thạch Phong nhắc nhở, hai cái MT khẳng định đều đo đất, không có MT làm lá chắn thịt, người phía sau cũng sẽ chết hết, có thể chạy ra vài người cũng không tệ rồi.
Vào lúc hai bên tranh chấp, trong đội ngũ truyền tới một giọng nói trầm thấp, cắt đứt tranh cãi của mọi người, ai ai cũng trợn mắt há hốc mồm, đều cho là mình nghe lầm.
“Tôi quan sát bốn phía và những quái vật kia, nghĩ tới một biện pháp thông qua khu sương mù, chỉ không biết tiểu thư Bạch đây có bằng lòng nhường quyền chỉ huy, để tôi tới chỉ huy không đây?" Thạch Phong mỉm cười, nhìn về phía Bạch Khinh Tuyết, đối với châm chọc của đám người Triệu Nguyệt Như, hắn căn bản không để ý. Bởi vì đây hết thảy đều ở trong kế hoạch của hắn, từ giây phút Triệu Nguyệt Như bắt đầu mỉa mai đó, mục đích của hắn cũng đã đạt thành. Nếu mấy người bên Triệu Nguyệt Như không làm như vậy, hắn làm sao nhân cơ hội nắm giữ quyền chủ động?
“Nếu như anh có thể dẫn mọi người thông qua sương mù, giao chức đội trưởng cho anh cũng không có vấn đề."
Nét mặt Bạch Khinh Tuyết vốn như núi băng, đã có chút xảy ra biến hóa. Có thể thông qua đương nhiên là chuyện tốt, cô ấy cũng không phải là một người hẹp hòi. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, cô nhìn thấy nụ cười của Thạch Phong, mơ hồ có một loại cảm giác không phù hợp lắm, thật giống như đây hết thảy đều do Thạch Phong khống chế mà ra.
“Khinh Tuyết, mình bất quá chỉ nói giỡn, đoàn đội làm sao có thể giao cho người này chỉ huy." Triệu Nguyệt Như nóng nảy, đường đường là Phó hội trưởng đệ nhất của Phệ Thân Chi Xà dẫn đoàn, lại để người ngoài chỉ huy, đây không phải là để những công hội nhất lưu khác có dịp chê cười, nói Phệ Thân Chi Xà của họ không có năng lực sao.
“Nếu như các người có những phương pháp khác thông qua, tôi không sao cả." Thạch Phong nhún vai một cái, giang hai tay ra, tỏ vẻ không quan tâm.
Triệu Nguyệt Như muốn khuyên chút Bạch Khinh Tuyết, trước đó cô ấy nói chẳng qua là nói lẫy, muốn thật để Thạch Phong trở thành đội trưởng, đoàn đội này chẳng phải đã rối loạn. Ai sẽ chịu phục một người chơi tự do, dù là hắn kỹ thuật không tệ, nhưng trong công hội có một đống người như vậy.
“Được rồi, bây giờ không phải là vấn đề mặt mũi, thông qua phó bản mới là ưu tiên nhất, từ giờ trở đi do Dạ Phong chỉ huy, lời của hắn chính là lời tôi nói, nếu có người không nghe, tự mình biết hậu quả." Bạch Khinh Tuyết lạnh giọng nói.
Bạch Khinh Tuyết đương nhiên biết rõ điều Triệu Nguyệt Như băn khoăn, cô cũng cân nhắc qua, bất quá vì xíu thể diện ấy liền bỏ qua đánh thông phó bản đoàn đội, chỉ sợ mới thực sẽ bị người công hội khác chê cười.
“Được rồi, nghe lời cậu là được, bất quá nếu hắn chỉ huy không thoả đáng, chỉ huy bậy bạ, tôi sẽ không nghe." Triệu Nguyệt Như thở phì phò liếc Thạch Phong, cô cũng không tin Thạch Phong có thể chỉ huy được, chớ nói chi là thông qua khu vực sương mù, dù sao Thạch Phong chỉ là một người chơi tự do, không có khả năng có kinh nghiệm chỉ huy đoàn đội, chờ một lát ngồi xem Thạch Phong làm trò hề, cười nhạo Thạch Phong cho đã.
Chứng kiến Bạch Khinh Tuyết đã gật đầu đáp ứng, Thạch Phong lại chậm rãi nói: “Đã quyết định quyền chỉ huy, như vậy nói đến vấn đề phân phối chút đi, tất cả trang bị đều chia theo chức nghiệp, vật phẩm khác đều cạnh tranh trong đội, không thành vấn đề chứ?"
“Dạ Phong, anh chớ quá đáng!" Triệu Nguyệt Như tức giận như cọp cái, hung hăng trừng mắt Thạch Phong.
“Cô Triệu, vừa rồi tôi không có lấy mất bất luận một cái gì, mọi người cùng nhau đánh phó bản cạnh tranh công bằng, tại sao lại nói là quá đáng?" Thạch Phong nói cười dửng dưng.
Trước đấy Thạch Phong đồng ý cách Bạch Khinh Tuyết phân phối, là vì không nghĩ ra cách thay đổi.
Hắn là biết rõ phương pháp đánh thông Nghĩa Địa Ám Nguyệt, nhưng ban nãy hắn lại không thể biểu hiện ra ngoài là hắn biết rõ. Dù sao người chơi thử nghiệm cũng không có thử phó bản đoàn đội, cho nên bất luận tin tức gì về Nghĩa Địa Ám Nguyệt mà ngay cả Phong Trắc Giả cũng không biết, nếu hắn biết cái gì rồi, nhất định sẽ bị đám người Bạch Khinh Tuyết nghi ngờ.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết thông tin về Nghĩa Địa Ám Nguyệt, hơn nữa hắn cũng cùng hạ Nghĩa Địa Ám Nguyệt cùng một lúc, chỉ cần biểu hiện ra dáng vẻ nghĩ đến làm thế nào tiến công chiếm đóng, đương nhiên sẽ không bị mọi người hoài nghi.
Dù Bạch Khinh Tuyết rất nhạy cảm, cũng sẽ không nghi ngờ hắn đã sớm biết làm sao để tiến công chiếm đóng Nghĩa Địa Ám Nguyệt.
“Anh…" Triệu Nguyệt Như tức giận nói không nên lời nào, cảm giác Thạch Phong là tiểu nhân đắc chí.
Bạch Khinh Tuyết lại không do dự, mỉm cười, lạnh nhạt đáp: “Được, chỉ cần có thể thông qua, điều kiện này tôi đáp ứng rồi."
“Khinh Tuyết!" Triệu Nguyệt Như không thể tin vào tai của mình, liền đáp ứng dễ dàng như vậy là sao, bản thiết kế cho chức nghiệp sinh hoạt kia, phó bản đoàn đội rơi xuống càng giá trị không đo được, sao có thể nhường người ngoài như vậy.
“Được rồi, không có thông qua phó bản, nói cái gì cũng vô ích, nếu như thông qua còn xuất hiện nó, chúng ta mua lại là được, chẳng lẽ một người chơi tự do như Dạ Phong còn có thể có tiền so với chúng ta sao?" Bạch Khinh Tuyết nhẹ giải thích rõ nói.
Triệu Nguyệt Như vừa nghe, giật mình hiểu ra, nếu như so tiền tài, một trăm Thạch Phong cũng so không được qua, kết quả là vật kia không phải của các cô sao.
“Hừ hừ, anh bây giờ cứ đắc ý đi." Tâm trạng của Triệu Nguyệt Như bây giờ tốt hơn, thậm chí có chút chờ mong nhanh thông qua phó bản lên, rơi xuống bản thiết kế, phải khiến Thạch Phong biết rõ một chút, quyết định của hắn là ngu xuẩn nhường nào.
“Đã thế từ giờ trở đi do tôi chỉ huy, vậy thì chúng ta nên xuất phát từ cửa phó bản đi, đủ người xong lại vào." Thạch Phong lấy ra quyển trục hồi thành, bắt đầu khởi động.
Ở trong phó bản sử dụng quyển trục hồi thành, sẽ thống nhất truyền tống đến cửa ra vào phó bản, có thể giảm bớt phiền phức chạy đường.
Những người khác thấy vậy, cũng đều lấy ra quyển trục hồi thành.
Hiện tại đoàn đội đã chết ba người, đúng là yêu cầu nghỉ ngơi và hồi phục trước.
Bên ngoài nghĩa địa Ám Nguyệt, rất nhiều đoàn đội công hội đều bị diệt sạch trở về, đang ngồi nghỉ ngơi và hồi phục, chuẩn bị khiêu chiến lần nữa.
Chứng kiến đội ngũ của nữ thần Băng Tuyết từ trong phó bản đi ra, lập tức cả kinh, đều vội vàng nhìn về phía bảng vinh dự bên cạnh cửa phó bản.
Danh tiếng nữ thần Băng Tuyết quá lớn, tăng thêm nhiều người như vậy đi ra từ cửa ra vào phó bản, khả năng qua cửa quá lớn, bất quá trên bảng vinh dự vẫn rỗng tuếch, mọi người mới thở dài một hơi, tiếp tục nghỉ ngơi, đàm luận như thế nào tiến công chiếm đóng nghĩa địa Ám Nguyệt.
Hơn mười phút sau, đoàn viên đều đủ, mọi người lần nữa đi về hướng cửa truyền tống.
Thạch Phong thân là đội trưởng, lựa chọn độ khó, trực tiếp chỉnh thành độ khó cấp Địa Ngục.
Cửa truyền tống bất thình lình thay đổi, một cái đầu quỷ lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta run rẩy.
Người bên trong đoàn đội còn chưa kịp phản ứng, liền hóa thành một luồng khói đen tiến vào nghĩa địa Ám Nguyệt.
Các thành viên công hội khác ngoài cửa đều nhìn xong liền ngây người.
Tình huống gì vậy?
Lúc nãy mới hạ phó bản bình thường một lần, biết một ít thông tin về nghĩa địa Ám Nguyệt Mộ, mà đã bắt đầu tiến công chiếm đóng nghĩa địa Ám Nguyệt cấp Địa Ngục sao?
Có cần tùy hứng như vậy không hả!
Tác giả :
Thiên Vận Lão Miêu