Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
Chương 101: Khoai tây chí mạng
Cho dù có khó ăn đến mấy nhưng ít ra cũng có thể lấp đầy bụng. Một người là quân nhân chuyên nghiệp, một người đã lăn lộn làm cướp từ khi 11, 12 tuổi, người trước dám chịu khổ, người sau đã nếm đủ khổ, một chút này có đáng là gì.
Vì vậy cả Giang Thành Điềm và Chris đều ăn sạch chỗ “khoai tây" có mùi vị kỳ dị kia.
Giang Thành Điềm xoa xoa bụng, trong miệng vẫn còn đọng lại vị cay nồng ngai ngái, đầu có hơi choáng, trong người bắt đầu cảm thấy nóng ran, theo bản năng muốn kéo cổ áo ra cho bớt khó chịu, lại nhìn thấy Chris ngồi ở đối diện hai má đỏ bừng, trong ánh mắt mang theo ý tứ khó hiểu.
Giang Thành Điềm vốn không định để ý đến anh ta, nhưng tầm mắt nóng rực của đối phương vẫn dán chặt lên người cậu, nhìn đến mức Điềm Điềm lạnh cả sống lưng.
“Anh nhìn cái gì?" Giang Thành Điềm cau mày.
Cơ thể nóng quá.
“Nhìn cậu." Chris cười.
Giang Thành Điềm nheo mắt lại.
Chris nói: “Tôi thấy cái vị này hơi quen, ừm… hình như là cái được bỏ thêm vào rượu…"
Giang Thành Điềm: “Hả?"
Chris thở ra một hơi, khàn khàn nói: “Nóng quá."
Nói xong thì cởi áo ra quăng xuống đất.
Giang Thành Điềm lập tức cảnh giác đứng bật dậy.
Có lẽ do đứng lên quá nhanh, Giang Thành Điềm chỉ cảm thất toàn thân nóng rực, hai chân mềm nhũn, hạ thân bắt đầu có phản ứng.
Điềm Điềm kinh hãi cúi đầu nhìn, giống như ở chỗ đó vừa mọc thêm một bông hoa.
Tại sao chỉ ăn vài củ khoai tây… lại có phản ứng được cơ chứ?!
Chris cũng phát hiện ra dị trạng của cậu ta, trầm thấp cười một tiếng.
Giang Thành Điềm quẫn bách nhìn anh ta chằm chằm.
“Tôi hiểu rồi…" Chris đột nhiên nói.
“…"
“Tôi nhớ ra đây là vị của cái gì rồi."
“Cái gì?"
“Chất cồn."
Nghe đến hai chữ này, sắc mặt Giang Thành Điềm lập tức trắng bệch.
Ở Thôn Nha Tinh, nước trái cây của con người có tác dụng như rượu, còn chất cồn mà con người dùng làm rượu thì có tác dụng tương đương với chất kích dục, lúc cần trợ hứng cũng chỉ nhỏ một hai giọt pha loãng với rượu trái cây. Chris nổi tiếng trăng hoa cũng mới chỉ nghe danh thứ này chứ chưa từng dùng, Giang Thành Điềm làm xử nam mấy trăm năm đương nhiên lại càng không biết.
Vừa rồi hai người bọn họ thậm chí còn ăn một phát hết ba bốn củ “khoai tây", hậu quả tiếp theo không cần nghĩ cũng đủ hiểu.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình và tên kia rất có khả năng sẽ phát sinh một màn “say cồn loạn tính", Giang Thành Điềm chỉ muốn tự bóp chết bản thân.
Nhưng ba bốn củ “khoai tây" chứa cồn không phải chuyện đùa, Giang Thành Điềm chẳng có tâm trí đâu đi quan tâm xem Chris thế nào, vì bản thân cũng đã sắp không giữ được tỉnh táo nữa rồi.
Tầm mắt mơ hồ, Giang Thành Điềm chỉ biết là hình như Chris đi đến trước mặt mình, sau đó có thứ gì đó ấm nóng đè lên môi.
Chút lý trí còn sót lại nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng tay chân đã không còn nghe theo bản thân nữa rồi, trong đầu Giang Thành Điềm chỉ còn suy nghĩ muốn làm dịu đi cảm giác khô nóng trong người, ra sức ôm chặt lấy cơ thể phía trên.
Chris thấy Giang Thành Điềm không cự tuyệt, nửa ôm nửa dìu đem người đè xuống đất.
…
Không biết qua bao lâu, đến tận lúc trời tờ mờ sáng, hai người mới ôm nhau ngủ thiếp đi.
Ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, Giang Thành Điềm bị nắng chói mắt mà tỉnh. Khẽ giật giật cổ, phát hiện bản thân không phải đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo mà đang nằm sấp trên một thứ ấm nóng, vừa cứng rắn lại mềm mại. Điềm Điềm khẽ híp mắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy làn da màu đồng ở ngay trước mắt thì giật bắn cả người.
Có lẽ do nhổm người dậy quá vội vàng, eo cậu bủn rủn vô lực, đáng sợ hơn nữa là phía sau hình như có thứ gì đó vẫn đang ở trong cơ thể.
Giang Thành Điềm chậm rãi cúi đầu, bản thân đang ngồi trên hông người kia, vậy thứ bên trong là… là….
Đúng lúc này Chris cũng tỉnh lại.
Anh ta mắt nhắm mắt mở muốn ngồi dậy, thứ còn đang chôn trong người Giang Thành Điềm theo động tác đó cũng khẽ trượt ra một chút. Chris cứng đờ cả người không dám nhúc nhích, kinh ngạc nhìn đối phương đang ngồi trên bụng mình.
Môi Giang Thành Điềm run rẩy, nói không ra lời.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí im lặng đến quỷ dị.
Nửa ngày sau, Chris mới khó khăn mở miệng: “Cậu…"
Anh ta vừa lên tiếng, Giang Thành Điềm giật mình hồi thần, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng chân mỏi eo đau, chưa nhổm lên được nửa phân đã nặng nề ngồi xuống vị trí cũ.
Thứ kia đột nhiên đâm sâu vào bên trong, Giang Thành Điềm hít một ngụm khí lạnh, hạ thân lại bắt đầu có phản ứng.
Chris cũng không nhịn được rên khẽ một tiếng, thứ bên trong bị nội bích ấm áp vây chặt, nhanh chóng cứng lên.
——
Hạ Phi và Giang Thành Khải tìm được một hang núi nhỏ để trú tạm qua đêm.
Sau khi tránh thoát đàn trâu, bọn họ đi tiếp một lúc thì tìm thấy nơi này, mặc dù có hơi ẩm thấp, nhưng cũng đủ để che mưa chắn gió, tránh được thú hoang.
Hạ Phi sử dụng tinh thể Aisura, theo sự chỉ dẫn của nó tìm được kha khá thực vật có thể ăn, cũng coi như tạm lấp đầy dạ dày.
Hắn làm đồ ăn ngon, Giang Thành Khải ăn rau dại cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cục bông bình thường không cần ăn uống cũng phá lệ nhá hai lá rau.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người lại xuất phát đi tìm Chris và Điềm Điềm.
Không xác định được phương hướng cụ thể, cũng không biết hai người kia chạy theo hướng nào, bọn họ đành phải men theo con đường hôm qua chạy đi vòng ngược về, hi vọng trên đường có thể gặp được Điềm Điềm và Chris cũng đang đi tìm mình.
Đi suốt một ngày vẫn không thấy bóng người, sắc trời đã chuyển tối.
Hạ Phi và Giang Thành Khải quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.
Từ sau khi Hạ Phi khôi phục trí nhớ, đây là buổi tối thứ hai hai người ở cùng nhau. Hôm qua vì bị đuổi chạy nguyên một ngày quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi, hôm nay mới có thời gian nói chuyện.
Nhìn Giang Thành Khải dùng củi gảy đống lửa, Hạ Phi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hắn mất trí nhớ mười hai năm, suốt mười hai năm qua sống như một đứa trẻ bắt đầu học mọi thứ căn bản, hoàn toàn không có cảm giác mất mát đau khổ khi chia ly. Nhưng Giang Thành Khải lại khác, y phải sống 12 năm đơn độc, lúc nào cũng nghĩ hắn đã chết rồi, nỗi đau đớn hụt hẫng và trống rỗng này hoàn toàn không thể diễn tả được bằng lời.
Hạ Phi muốn an ủi y, nhưng không biết phải nói thế nào mới đúng, lời vừa ra đến miệng lại giống như bị nuốt mất lưỡi, làm sao cũng không nói nổi.
Giang Thành Khải thêm củi khô vào đống lửa, vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt Hạ Phi như sắp khóc đến nơi, lo lắng hỏi: “Em sao thế?"
Giọng nói dịu dàng trầm thấp của y vừa vang lên, Hạ Phi cuối cùng cũng không thể kiềm nén được nữa, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.
Giang Thành Khải hoảng hốt, không biết hắn bị làm sao, vội vàng nâng mặt Hạ Phi lên, nhẹ nhàng lau đi nước mặt trên mặt hắn, ôn nhu nói: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Phi nhắm mắt lại, yên lặng lắc đầu.
Giang Thành Khải còn định hỏi lại, Hạ Phi đã vòng tay ôm chặt lấy y.
Giang Thành Khải thở dài, cũng nhắm mắt lại.
Quên đi thôi…
Hạ Phi ôm chặt lấy Giang Thành Khải, hít thật sâu mùi hương quen thuộc trên người đối phương, lúc này tâm tình mới ổn định lại một chút.
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “… Xin lỗi."
“Cái gì?" Giang Thành Khải không hiểu.
“Xin lỗi… Quên mất anh lâu như thế." Hạ Phi mím môi, “Nếu như em có thể nhớ ra sớm hơn, anh cũng không phải khổ sở lâu đến vậy."
“Không sao đâu…" Giang Thành Khải cuối cùng cũng hiểu được vì sao hắn đột nhiên lại khóc, thở phào nhẹ nhõm, bật cười, “Có gì mà phải xin lỗi, chỉ cần em còn sống là đủ rồi, chúng ta còn có thể gặp lại nhau là quá tốt rồi."
“Nhưng vẫn khiến anh khổ sở rất nhiều năm, xin lỗi."
Giang Thành Khải cười, xoa đầu hắn.
“Đúng rồi, Tiểu Hách thế nào rồi? Không phải lần trước anh nói muốn cho em nhìn con sao?"
“Tiểu Hách rất tốt, đã biết chạy nhảy rồi. Mặc dù cũng có lúc nó đòi em, nửa đêm có hôm còn mơ gọi em ầm ĩ, nhưng nói chung so với trẻ con bình thường nó ngoan hơn rất nhiều. Điềm Điềm và mẹ chăm sóc nó rất chu đáo, những năm này anh… anh là một người bố rất vô trách nhiệm, Điềm Điềm quan tâm chăm sóc nó, còn giống bố nó hơn anh."
Hạ Phi nhíu mày: “Anh nói vô trách nhiệm là sao?"
Giang Thành Khải lúng túng ho một tiếng: “Tiểu Hách trông rất giống em, anh nhìn nó là lại nhớ đến em, cho nên… không mấy khi ở nhà."
“Sau này chúng ta phải bù lại cho cục cưng thật nhiều." Hạ Phi nghĩ một chút, lại thấy có hơi buồn cười, “Em không tưởng tượng ra được cảnh Điềm Điềm chăm sóc cục cưng thế nào nữa."
Giang Thành Khải nói: “Nó chăm Tiểu Hách đến chuyên nghiệp luôn rồi, đi đâu cũng dính lấy nhau, hiện tại Tiểu Hách còn thân thiết với Điềm Điềm hơn với anh."
Hạ Phi thở dài trong lòng, anh quanh năm không chịu ở nhà với con, làm sao nó có cơ hội gần gũi với anh.
Hai người nói chuyện rất lâu, nói toàn bộ những chuyện xảy ra trong 12 năm qua, nói đến tận khuya khi mệt rã rời mới dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Hôm sau lại tiếp tục lên đường, đi hai ngày vẫn không tìm thấy người đâu, có lẽ là khoảng cách vị trí của bọn họ và hai người Điềm Điềm quá xa, lúc gặp được nhau đã là bốn ngày sau.
Mà tình cảnh gặp lại cũng vô cùng không hài hòa.
Khi đó Giang Thành Điềm đang bị Chris đè lên thân cây, dùng sức ra ra vào vào.
.
Vì vậy cả Giang Thành Điềm và Chris đều ăn sạch chỗ “khoai tây" có mùi vị kỳ dị kia.
Giang Thành Điềm xoa xoa bụng, trong miệng vẫn còn đọng lại vị cay nồng ngai ngái, đầu có hơi choáng, trong người bắt đầu cảm thấy nóng ran, theo bản năng muốn kéo cổ áo ra cho bớt khó chịu, lại nhìn thấy Chris ngồi ở đối diện hai má đỏ bừng, trong ánh mắt mang theo ý tứ khó hiểu.
Giang Thành Điềm vốn không định để ý đến anh ta, nhưng tầm mắt nóng rực của đối phương vẫn dán chặt lên người cậu, nhìn đến mức Điềm Điềm lạnh cả sống lưng.
“Anh nhìn cái gì?" Giang Thành Điềm cau mày.
Cơ thể nóng quá.
“Nhìn cậu." Chris cười.
Giang Thành Điềm nheo mắt lại.
Chris nói: “Tôi thấy cái vị này hơi quen, ừm… hình như là cái được bỏ thêm vào rượu…"
Giang Thành Điềm: “Hả?"
Chris thở ra một hơi, khàn khàn nói: “Nóng quá."
Nói xong thì cởi áo ra quăng xuống đất.
Giang Thành Điềm lập tức cảnh giác đứng bật dậy.
Có lẽ do đứng lên quá nhanh, Giang Thành Điềm chỉ cảm thất toàn thân nóng rực, hai chân mềm nhũn, hạ thân bắt đầu có phản ứng.
Điềm Điềm kinh hãi cúi đầu nhìn, giống như ở chỗ đó vừa mọc thêm một bông hoa.
Tại sao chỉ ăn vài củ khoai tây… lại có phản ứng được cơ chứ?!
Chris cũng phát hiện ra dị trạng của cậu ta, trầm thấp cười một tiếng.
Giang Thành Điềm quẫn bách nhìn anh ta chằm chằm.
“Tôi hiểu rồi…" Chris đột nhiên nói.
“…"
“Tôi nhớ ra đây là vị của cái gì rồi."
“Cái gì?"
“Chất cồn."
Nghe đến hai chữ này, sắc mặt Giang Thành Điềm lập tức trắng bệch.
Ở Thôn Nha Tinh, nước trái cây của con người có tác dụng như rượu, còn chất cồn mà con người dùng làm rượu thì có tác dụng tương đương với chất kích dục, lúc cần trợ hứng cũng chỉ nhỏ một hai giọt pha loãng với rượu trái cây. Chris nổi tiếng trăng hoa cũng mới chỉ nghe danh thứ này chứ chưa từng dùng, Giang Thành Điềm làm xử nam mấy trăm năm đương nhiên lại càng không biết.
Vừa rồi hai người bọn họ thậm chí còn ăn một phát hết ba bốn củ “khoai tây", hậu quả tiếp theo không cần nghĩ cũng đủ hiểu.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình và tên kia rất có khả năng sẽ phát sinh một màn “say cồn loạn tính", Giang Thành Điềm chỉ muốn tự bóp chết bản thân.
Nhưng ba bốn củ “khoai tây" chứa cồn không phải chuyện đùa, Giang Thành Điềm chẳng có tâm trí đâu đi quan tâm xem Chris thế nào, vì bản thân cũng đã sắp không giữ được tỉnh táo nữa rồi.
Tầm mắt mơ hồ, Giang Thành Điềm chỉ biết là hình như Chris đi đến trước mặt mình, sau đó có thứ gì đó ấm nóng đè lên môi.
Chút lý trí còn sót lại nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng tay chân đã không còn nghe theo bản thân nữa rồi, trong đầu Giang Thành Điềm chỉ còn suy nghĩ muốn làm dịu đi cảm giác khô nóng trong người, ra sức ôm chặt lấy cơ thể phía trên.
Chris thấy Giang Thành Điềm không cự tuyệt, nửa ôm nửa dìu đem người đè xuống đất.
…
Không biết qua bao lâu, đến tận lúc trời tờ mờ sáng, hai người mới ôm nhau ngủ thiếp đi.
Ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, Giang Thành Điềm bị nắng chói mắt mà tỉnh. Khẽ giật giật cổ, phát hiện bản thân không phải đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo mà đang nằm sấp trên một thứ ấm nóng, vừa cứng rắn lại mềm mại. Điềm Điềm khẽ híp mắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy làn da màu đồng ở ngay trước mắt thì giật bắn cả người.
Có lẽ do nhổm người dậy quá vội vàng, eo cậu bủn rủn vô lực, đáng sợ hơn nữa là phía sau hình như có thứ gì đó vẫn đang ở trong cơ thể.
Giang Thành Điềm chậm rãi cúi đầu, bản thân đang ngồi trên hông người kia, vậy thứ bên trong là… là….
Đúng lúc này Chris cũng tỉnh lại.
Anh ta mắt nhắm mắt mở muốn ngồi dậy, thứ còn đang chôn trong người Giang Thành Điềm theo động tác đó cũng khẽ trượt ra một chút. Chris cứng đờ cả người không dám nhúc nhích, kinh ngạc nhìn đối phương đang ngồi trên bụng mình.
Môi Giang Thành Điềm run rẩy, nói không ra lời.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí im lặng đến quỷ dị.
Nửa ngày sau, Chris mới khó khăn mở miệng: “Cậu…"
Anh ta vừa lên tiếng, Giang Thành Điềm giật mình hồi thần, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng chân mỏi eo đau, chưa nhổm lên được nửa phân đã nặng nề ngồi xuống vị trí cũ.
Thứ kia đột nhiên đâm sâu vào bên trong, Giang Thành Điềm hít một ngụm khí lạnh, hạ thân lại bắt đầu có phản ứng.
Chris cũng không nhịn được rên khẽ một tiếng, thứ bên trong bị nội bích ấm áp vây chặt, nhanh chóng cứng lên.
——
Hạ Phi và Giang Thành Khải tìm được một hang núi nhỏ để trú tạm qua đêm.
Sau khi tránh thoát đàn trâu, bọn họ đi tiếp một lúc thì tìm thấy nơi này, mặc dù có hơi ẩm thấp, nhưng cũng đủ để che mưa chắn gió, tránh được thú hoang.
Hạ Phi sử dụng tinh thể Aisura, theo sự chỉ dẫn của nó tìm được kha khá thực vật có thể ăn, cũng coi như tạm lấp đầy dạ dày.
Hắn làm đồ ăn ngon, Giang Thành Khải ăn rau dại cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cục bông bình thường không cần ăn uống cũng phá lệ nhá hai lá rau.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người lại xuất phát đi tìm Chris và Điềm Điềm.
Không xác định được phương hướng cụ thể, cũng không biết hai người kia chạy theo hướng nào, bọn họ đành phải men theo con đường hôm qua chạy đi vòng ngược về, hi vọng trên đường có thể gặp được Điềm Điềm và Chris cũng đang đi tìm mình.
Đi suốt một ngày vẫn không thấy bóng người, sắc trời đã chuyển tối.
Hạ Phi và Giang Thành Khải quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.
Từ sau khi Hạ Phi khôi phục trí nhớ, đây là buổi tối thứ hai hai người ở cùng nhau. Hôm qua vì bị đuổi chạy nguyên một ngày quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi, hôm nay mới có thời gian nói chuyện.
Nhìn Giang Thành Khải dùng củi gảy đống lửa, Hạ Phi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hắn mất trí nhớ mười hai năm, suốt mười hai năm qua sống như một đứa trẻ bắt đầu học mọi thứ căn bản, hoàn toàn không có cảm giác mất mát đau khổ khi chia ly. Nhưng Giang Thành Khải lại khác, y phải sống 12 năm đơn độc, lúc nào cũng nghĩ hắn đã chết rồi, nỗi đau đớn hụt hẫng và trống rỗng này hoàn toàn không thể diễn tả được bằng lời.
Hạ Phi muốn an ủi y, nhưng không biết phải nói thế nào mới đúng, lời vừa ra đến miệng lại giống như bị nuốt mất lưỡi, làm sao cũng không nói nổi.
Giang Thành Khải thêm củi khô vào đống lửa, vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt Hạ Phi như sắp khóc đến nơi, lo lắng hỏi: “Em sao thế?"
Giọng nói dịu dàng trầm thấp của y vừa vang lên, Hạ Phi cuối cùng cũng không thể kiềm nén được nữa, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.
Giang Thành Khải hoảng hốt, không biết hắn bị làm sao, vội vàng nâng mặt Hạ Phi lên, nhẹ nhàng lau đi nước mặt trên mặt hắn, ôn nhu nói: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Phi nhắm mắt lại, yên lặng lắc đầu.
Giang Thành Khải còn định hỏi lại, Hạ Phi đã vòng tay ôm chặt lấy y.
Giang Thành Khải thở dài, cũng nhắm mắt lại.
Quên đi thôi…
Hạ Phi ôm chặt lấy Giang Thành Khải, hít thật sâu mùi hương quen thuộc trên người đối phương, lúc này tâm tình mới ổn định lại một chút.
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “… Xin lỗi."
“Cái gì?" Giang Thành Khải không hiểu.
“Xin lỗi… Quên mất anh lâu như thế." Hạ Phi mím môi, “Nếu như em có thể nhớ ra sớm hơn, anh cũng không phải khổ sở lâu đến vậy."
“Không sao đâu…" Giang Thành Khải cuối cùng cũng hiểu được vì sao hắn đột nhiên lại khóc, thở phào nhẹ nhõm, bật cười, “Có gì mà phải xin lỗi, chỉ cần em còn sống là đủ rồi, chúng ta còn có thể gặp lại nhau là quá tốt rồi."
“Nhưng vẫn khiến anh khổ sở rất nhiều năm, xin lỗi."
Giang Thành Khải cười, xoa đầu hắn.
“Đúng rồi, Tiểu Hách thế nào rồi? Không phải lần trước anh nói muốn cho em nhìn con sao?"
“Tiểu Hách rất tốt, đã biết chạy nhảy rồi. Mặc dù cũng có lúc nó đòi em, nửa đêm có hôm còn mơ gọi em ầm ĩ, nhưng nói chung so với trẻ con bình thường nó ngoan hơn rất nhiều. Điềm Điềm và mẹ chăm sóc nó rất chu đáo, những năm này anh… anh là một người bố rất vô trách nhiệm, Điềm Điềm quan tâm chăm sóc nó, còn giống bố nó hơn anh."
Hạ Phi nhíu mày: “Anh nói vô trách nhiệm là sao?"
Giang Thành Khải lúng túng ho một tiếng: “Tiểu Hách trông rất giống em, anh nhìn nó là lại nhớ đến em, cho nên… không mấy khi ở nhà."
“Sau này chúng ta phải bù lại cho cục cưng thật nhiều." Hạ Phi nghĩ một chút, lại thấy có hơi buồn cười, “Em không tưởng tượng ra được cảnh Điềm Điềm chăm sóc cục cưng thế nào nữa."
Giang Thành Khải nói: “Nó chăm Tiểu Hách đến chuyên nghiệp luôn rồi, đi đâu cũng dính lấy nhau, hiện tại Tiểu Hách còn thân thiết với Điềm Điềm hơn với anh."
Hạ Phi thở dài trong lòng, anh quanh năm không chịu ở nhà với con, làm sao nó có cơ hội gần gũi với anh.
Hai người nói chuyện rất lâu, nói toàn bộ những chuyện xảy ra trong 12 năm qua, nói đến tận khuya khi mệt rã rời mới dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Hôm sau lại tiếp tục lên đường, đi hai ngày vẫn không tìm thấy người đâu, có lẽ là khoảng cách vị trí của bọn họ và hai người Điềm Điềm quá xa, lúc gặp được nhau đã là bốn ngày sau.
Mà tình cảnh gặp lại cũng vô cùng không hài hòa.
Khi đó Giang Thành Điềm đang bị Chris đè lên thân cây, dùng sức ra ra vào vào.
.
Tác giả :
Thanh Sắc Đích Ngư