Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung
Chương 63 63 Oan Gia Ngõ Hẹp

Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 63 63 Oan Gia Ngõ Hẹp


LâmThiệuAnlướtquaSởTiêumộtquãngliềndừnglại.

SởTiêuláixethêmmộtchốcliềnđụngphảiLâmThiệuAnđangungdungdựalênthân xe.

Lâm Thiệu An có chút hài hước mà nhìn Sở Giang Dật, “Không thể tưởng được a! Không thể tưởng được, tên phế vật Sở Giang Dật ngươi cũng đến rừng Mạc Bắc nhặt của hời, nhìn dáng vẻ của ngươi, thu hoạch có vẻ không nhiều a!" Lâm Thiệu An cái xe rỗng tuếch của Sở Giang Dật, châm biếm trong mắt càng nhiều vài phần.

Sở Tiêu nhìn dáng vẻ đắc ý của Lâm Thiệu An liền phẫn nộ: “Chúng ta thu hoạch nhiều hay ít cũng không có quan hệ với ngươi!"
Lâm Thiệu An khinh thường liếc Sở Tiêu một cái, “Sở Giang Dật ta nói cho ngươi, hiện tại ta là ngũ cấp dị năng giả, sau này Lâm gia khẳng định do ta định đoạt, hiện tại ngươi có phải đang cô cùng hối hận hay không?"
Sở Giang Dật nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Hối hận cái gì?"
Lâm Thiệu An khó thở nói: “Hối hận không ở bên cạnh ta!"
Sở Giang Dật ha hả cười cười, “ÝLâmthiếulànếutaníugiữngươi,ngươisẽtiếpnhận ta.

"
Lâm ThiệuAnômhaitay, cao ngạo nói: “Cho ngươi vị trí chính thê là không có khả năng, nhưng nể tình tình cảm lâu nay của hai chúng ta, ta có thể lưu lại cho ngươi vị trí trắc thất.

"
Trong mắt Sở Giang Dật xẹt qua một tia sát khí, ngữ khí lạnh lẽo: “Ta không cảm thấy hai chúng ta có tình cảm gì, hơn nữa ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi hiện tại là ngũ cấp dị năng giả hay là cửu cấp dị năng giả, ta cũng không có một chút tâm tư không an phận với ngươi.

"
Lâm Thiệu An thẹn quá thành giận nói: “Sở Giang Dật, ngươi có loại.

"
Sở Giang Dật gợi lên khóe mắt, tươi cười mang theo vài phần yêu mị, “Ta là nam nhân, ta đương nhiên là có loại, chỉ là ngươi có loại hay không thì ta không biết.

"
Lâm Thiệu An lập tức hóa thành sói trắng, rống vào mặt Sở Giang Dật.


Sở Tiêu hưng phấn mà ngao một tiếng, quạt hai đôi cánh lao tới, nghĩ thầm: “Chính là một thân da lông trắng này đã mê hoặc nhị ca, xé nó xuống, xé xuống nhị ca liền không thích người này.

"
Sở Giang Dật nhìn lông sói trắng tuyết, híp híp mắt, lần đầu tiên nhìn thấy hình thú của Lâm Thiệu An, hắn đã bị mê hoặc bởi một bộ lông trắng tuyết không dính một hạt bụi , hiện tại ngẫm lại cũng chỉ là một tấm da sói mà thôi, không có gì đặc biệt.

Sao lúc trước hắn có thể thích một người như vậy đâu? Sở Giang Dật nhịn không được mà hoài nghi, có lẽ, giống như trong sách nói,thíchcănbảnkhôngcầnlýdo,hoặclàLâmThiệuAnvẫnluônkhôngtiếpthucảm tình của hắn, nên chuyện này mới trở thành chấp niệm của hắn.

Sở Giang Dật có chút thèm nhỏ dãi mà nhìn bộ lông của Lâm Thiệu An, nếu có một tấm da sói như vậy để làm thảm thì tốt rồi, nhất định vô cùng ấm áp, vô cùng mềm mại, bất quá da của thức tỉnh giả loài thú dù có lột xuống khi còn sống, đợi một lúc vẫn sẽ biến thành da người, cho nên, nếu muốn một tấm thảm lông, vẫn là đánh chủ ý lên biến dị thú sẽ thực tế hơn.

Một móng vuốt Sở Tiêu nắm lên khối huyết nhục mơ hồ, Lâm Thiệu An đau tê tâm liệt phế, duỗi cổ muốn cắn Sở Tiêu, sức chiến đấu của Sở Tiêu vốn đã mạnh mẽ, hơn cấp bậc còn cao hơn Lâm Thiệu An một bậc, tự nhiên sẽ không sợ công kích của Lâm Thiệu An.

Nghiền áp, hoàn toàn là nghiền áp, Lâm Thiệu An căn bản không phải đối thủ của Sở Tiêu, Sở Giang Dật đứng trong xe nhìn động tác như mèo vờn chuột giữa hai người, khóe miệng câu lên ý cười nhợt nhạt.

Mấy người đi theo Lâm Thiệu An ban đầu không có chuẩn bị, lúc sau thấy Sở Tiêu cường thế càng không dám cứng đối cứng, đợi đến khi Lâm Thiệu An vết thương chồng chất, mang bộ dáng hơi thở thoi thóp, những người đó liền đứng ngồi không yên, nếu Lâm Thiệu An chết ở chỗ này, bọn họ trở về Lâm gia tự nhiên cũng không có kết quả tốt.

Sở Giang Dật nhìn bộ dáng vết thương chồng chất của Lâm Thiệu An, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, “Tiểu Tiêu, thôi bỏ đi.

"
Sở Tiêu ném Lâm Thiệu An tới tới lui lui như quả bóng cao su, miệng vết thương chảy đẩy máu của Lâm Thiệu An dính đầy cát bụi.

Sở Tiêu có chút không tha phun nước miếng vào người Lâm Thiệu An, lại bay qua chỗ Sở Giang Dật, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, bay đến chỗ xe của Lâm Thiệu An, thành thạo phá thủng lốp xe.

Sở Tiêu vừa lòng ngồi và ghế điều khiển, lái xe về phía trước, “Nhị ca, hiện tại xe bọn họ khẳng định không đi nhanh bằng chúng ta.

"
Săm lốp đều bị phá hư, tất nhiên sẽ không thể đi nổi, Sở Giang Dật gật gật đầu: “Đúng vậy! Bọn họ phỏng chừng là đuổi không kịp" liền tính có thể đuổi, đám người kia cũng sợ Sở Tiêu mà không dám đuổi theo.

“Nhị ca, ta đánh Lâm Thiệu An thành như vậy, ngươi có giận ta hay không!" Sở Tiêu có chút bất an hỏi.


“Hắn vốn dĩ là thiếu đánh, ta vì cái gì phải giận ngươi!" Sở Giang Dật không cho là đúng địa đạo.

Sở Tiêu gãigãicáiót,“Vậytạisaongươikêutadừng tay!"
“Nếu ngươiđánhchếthắn,sẽcóphiền toái.

" Sở Giang Dật nói.

Lâm gia nói như thế nào cũng là đại gia tộc, nếu không phải tất yếu, Sở Giang Dật không muốn đối chiến trực tiếp , Sở Tiêu nói: “Vừa rồi ta đánh hắn rất ác, nói không chừng hắn sẽ giáng một cấp.

"
Sở Giang Dật ha hả nở nụ cười, “Như vậy liền rất tốt.

"
Lâm Thiệu An hẳn là mới thăng lên ngũ cấp, năng lượng còn chưa ổn định, lúc này lại bị thương nặng như vậy, nói không chừng còn sẽ lưu lại di chứng.

Sở Tiêu nhìn xe phía sau cách càng ngày càng xa, cong khóe miệng.

Sở Giang Dật ngả lưng vào ghế dựa, đôi mắt biến ảo không chừng, có đôi khi tử vong cũng là một loại nhân từ, làm Lâm Thiệu An ngã từ thần đàn xuống, bị những người khác trong gia tộc vượt qua mới là tra tấn lớn nhất với hắn, nếu bị rớt cảnh giới, muốn khôi phục cũng không phải dễ dàng.

Lâm Thiệu An nằm ở phía sau xe, nhịn không được mà hút khí, rất nhiều chỗ trên người đều chảy máu, rất nhiều nơi bị Sở Tiêu xé xuống cả da lẫn thịt, đôi mắt Lâm Thiệu An chuyển động, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận, tên tiện loại Sở Tiêu đáng chết, cư nhiên dám đối xử với hắn như vậy.

Một nữ nhân bên người Lâm Thiệu An cẩn thận mà bôi thuốc cho hắn, Lâm Thiệu An hít một hơi khí lạnh, tát cho nữ nhân kia một cái: “Ngươi làm gì, không thể nhẹ tay một chút sao?".

“Xin lỗi.

" Nữ nhân bất an trả lời.


Lâm Thiệu An tràn đầy phẫn hận mà nằm xuống ghế sau, thật vất vả đạt tới ngũ cấp, hiện tại lại rớt xuống, muốn thăng cấp một lần nữa có bao nhiêu khó khăn, Lâm Thiệu An căn bản không dám nghĩ.

Hắn đã hưng phấn đem chuyện mình thăng cấp báo lên gia tộc, hiện tại cảnh giới ngã xuống, đám đường ca đường đệ trong gia tộc vốn đã không vừa mắt hắn không biết sẽ làm gì, nghĩ đến tên đầu sỏ gây chuyện Sở Tiêu, Lâm Thiệu An liền giận sôi máu.

Lâm Thiệu An nằm xuống ghế, trong mắt đều là phẫn hận, Sở Tiêu, Sở Tiêu, gia hỏa này cư nhiên dám làm như vậy, hắn nhất định phải trả thù.

“Thật không thể tưởng nổi! Thiếu gia cư nhiên bị người đánh thành như vậy, trở về chúng ta sợ không dễ công đạo.

" Ngũ cấp dị năng giả dẫn đầu bất an nói.

“Ăn ngay nói thật là được, ai có thể nghĩ đến con rắn kia cư nhiên lợi hại như vậy, nói đi nói lại cũng là thiếu gia tự tìm, tự nhiên đi khiêu khích con rắn kia làm gì, bị đánh đến một chút năng lực đánh trả đều không có, thật là mất mặt.

" Phó đội trưởng không cho là đúng.

Người làm hắn nguyện trung thành không phải phụ thân của Lâm Thiệu An, mà là huynh trưởng của phụ thân Lâm Thiệu An, cho nên, Lâm Thiệu An bị thương, hắn một chút đều không nóng nảy, ngược lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Tuy là như thế, nhưng con rắn kia thật là lợi hại a! Không biết gia chủ nếu đánh với hắn có thể có phần thắng hay không.

" Người dẫn đầu cảm khái.

“Sao ngươi đánh giá con rắn kia cao như vậy?".

Sở Tiêu người này, bọn họ có chút hiểu biết, tuổi trẻ đã là tứ cấp dị năng giả.

“Có thể đánh ngũ cấp dị năng giả đến không có năng lực phản kháng, chỉ sợ hắn đã lục cấp.

" Người dẫn đầu nói.

“Là như thế sao? Không phải thức tỉnh giả loài rắn muốn thăng cấp rất khó khăn sao? Đạt tới ngũ cấp đã không tồi, con rắn kia nếu là lục cấp, sao có thể không phản phệ mà chết.

" Phó đội có chút kinh nghi bất định.


“Ta cũng không phải rất rõ ràng.

"
Sở Tiêu nhìn Sở Giang Dật ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, tâm tình hoàn toàn thả lỏng dưới, bộ dáng này của nhị ca, hẳn là thật sự không để chuyện Lâm Thiệu An trong lòng, Lâm Thiệu An vốn dĩ liền không xứng với nhị ca.

Sở Tiêu càng nghĩ càng thấy vui, lái xe cũng càng nhanh.

Sở Giang Dật nhìn biệt thự quen thuộc, trong lòng dâng lên một cổ hoài niệm, tòa biệt thự này tựa hồ còn tàn lưu hơi thở của mẫu phụ.

Sở Giang Dật quay đầu nhìn Sở Tiêu, “Ngươi cũng đừng trở về, ở lại nơi này đi.

"
Sở Tiêu kinh hỉ mà nhìn Sở Giang Dật, “Nhị ca, như vậy được sao?"
“Không có gì là không được, cũng đã vài tháng không có một giấc ngủ hoàn chỉnh, hiện tại có thể ngủ một giấc thật ngon, nhưng lúc ngươi ngủ nhớ kĩ đóng chặt cửa.

" trước đây Sở Tiêu đã ở nơi này, nhưng do Sở Giang Dật sợ rắn, cho nên Sở Tiêu bất đắc dĩ phải dọn ra ngoài.

Sở Tiêu gật đầu, “Ân, ta sẽ nhớ rõ, chính là vì cái gì a! Nhị ca.

"
“Bởi vì ngươi ngủ ngáy quá lớn, sẽ làm ta mất ngủ".

Sở Giang Dật thầm nghĩ.

“Bởi vì ngươi lớn lên quá soái, nếu ngươi không đóng chặt cửa, nói không chừng nửa đêm có người xông vào phòng, chiếm tiện nghi của ngươi.

" Sở Giang Dật nói.

Sở Tiêu chớp chớp mắt, “Nhị ca, ngươi cảm thấy ta lớn lên soái sao? Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta hay không a!"
Sở Giang Dật: “……".

Tác giả : Diệp Ức Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại