Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung
Chương 61 61 Học Sinh Bát Quái

Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 61 61 Học Sinh Bát Quái


ÂuDươngHạcrakhỏirừngMạcBắc,nhịnkhôngđượcthởdàinhẹnhõmmộthơi,“Trongrừngcũngkhôngbiếtmởcáitửuquán,tacũngsắpquênvị rượu luôn rồi.

"
Lâu Thành vuốt cằm, “Được rồi, đừng oán giận, ta còn không oán giận đâu! Ai u, ngây người trong rừng một tháng, ta đều gầy một vòng.

"
Âu Dương Hạc xách theo một túi tinh hạch lớn, quơ quơ, “Bán số tinh hạch này, lão tử sẽ trở thành người có tiền, đến lúc đó xem những lão bản tửu phường còn dám coi thường ta không.

"
Lâu Thành nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của Âu Dương Hạc, trừu trừu khóe miệng, “Được rồi, đừng khoe khoang, không tới một tháng, ngươi liền biến thành quỷ nghèo.

"
Âu Dương Hạc trừng Lâu Thành, “Không nói lời nào, ngươi sẽ chết a! Lão tử không có thời gian bồi ngươi, lão tử muốn đi uống rượu.

"
Lâu Thành tạm dừng một chút, hỏi: “Âu Dương Hạc, gần nhất ngươi có nghe được một số đồn đãi về ta và ngươi.

"
“Ngươi bị ta đồn đãi chuyện bị dọa đến đái trong quần sao ? Chuyện này đã lan truyền thậtlâu,từgiàtrẻphụnữđếntrẻemđềubiếtđến.

"ÂuDươngHạckhôngđể bụng.

“Đương nhiên không phải chuyện kia.

" Lâu Thành cắn răng nói.

“Không phải chuyện này, còn đồn đãi gì sẽ đem người cao thượng như ta giảo hợp một chỗ với ngươi?" Âu Dương Hạc cảm thấy kỳ quái hỏi.

“Nếu có khả năng ta cũng không hy vọng giảo hợp một khối với lão bất tử uống rượu uống đến đái dầm như ngươi.

" Lâu Thành nghiêm túc nhìn Âu Dương Hạc.


Âu Dương Hạc nhăn lông mày, “Ngươi nói ai uống rượu uống đến đái dầm?"
Lâu Thành nhún vai, “Nơi này trừ bỏ ngươi còn có người khác uống rượu sao?" Lâu Thành tạm dừng một chút: “Đương nhiên, ta muốn nói không phải cái này.

"
Âu Dương Hạc chớp chớp mắt, “Ngươi chừng nào thì nhiễm tật xấu nói lời vô nghĩa.

"
Lâu Thành ôm hai tay, có chút phiền chán nhìn Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc dương cổ, nói: “Nếu ngươi còn không nói chính sự ta liền đi.

"
Lâu Thành xoa xoa cái mũi, căng da đầu nói: “Học sinh trường ngươi, nói ta và ngươi có một chân, ngươi biết cảm giác của ta khi nghe tin này là gì sao? Trời biết, dù dưới trời này nam nhân nữ nhân chết hết ta cũng không nguyện ý có một chân cùng ngươi.

"
“Thật cao hứng chúng ta có chung nhận thức ở điểm này, ta cũng cảm thấy dù thế giới chỉ còn lại ta và ngươi, ta cũng không động tâm với ngươi! Mị lực của ngươi không dụ hoặc được ta.

" Âu Dương Hạc việc nào ra việc đó mà nói.

Lâu Thành nghiêng đầu, “Ngươi không tính toán xử lý lời đồn đãi sao.

"
“Ngươi đều một đống tuổi, chẳng lẽcònkhôngbiết,đồnđãithứnày,càngxửlýcàngkhôngxong.

"ÂuDươngHạchỏingược lại.

Lâu Thành cắm eo, “Học sinh trường ngươi tố chức quá kém, cư nhiên phê bình tiền bối, ta cảm thấy học viện các ngươi cần chấn chỉnh học sinh một chút.

"
Âu Dương Hạc vuốt cằm, “So sánh cùng chuyện này, ta càng hy vọng biết trong mắt học sinh, chúng ta ai là 1, ai là 0?"
Lâu Thành: “……"
“Chuyện này có khác biệt sao?" Lâu Thành hỏi.


“Đương nhiên là có, nếu, bọn họ cảm thấy ta là 0, vậy bọn họ liền chết chắc rồi.

" Âu Dương Hạc khanh khách nở nụ cười, “Đương nhiên, nếu, bọn họ cảm thấy ta là 1, vậy đám thiếu nam thiếu nữ kia chỉ là huyết khí phương cương một chút, cũng không sao cả.

"
Nước đá đầy trời rớt xuống, quần áo Âu Dương Hạc bị xối đến ướt đẫm, “Uy, lão gia hỏa, ngươi lại đánh lén ta.

"
“Ta chỉ muốn giúp ngươi hạ nhiệt độ mà thôi, ta điên rồi mới có thể thảo luận chuyện này cùng ngươi, ngươi và học sinh của ngươi đều không thể nói lý, tạm biệt, không hẹn gặp lại.

" Lâu Thành nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Âu Dương Hạc vuốt cằm, trừng theo phương hướng Lâu Thành, “Người nào a! Một chút phong độ đều không có.

"
“A! Lâu tiền bối rời khỏi, hắn là giận dỗi Âu Dương đạo sư sao?"
“Ân, hôn nhân có thất niên chi dương, cảm tình lại tốt cũng không chịu nổi thời gian, Lâu Thành tiền bối và Âu Dương đạo sư đại khái là tiến vào giai đoạn chán ghét lẫn nhau, thật là đáng thương.

"
…………
Âu Dương Hạc đi đến một tửu quán, ánh mắt bị thu hút bởi tiểu hài tử hỗ trợ đánh giày, Âu Dương Hạc ngồi xuống trước mặt tiểu hài tử, tiểu hài tử ngẩng đầu, ân cần nói: “Cao thủ, ngươi muốn đánh giày sao?"
Âu Dương Hạc nhìn vào mắt tiểu hài tử, có chút thỏa thuê đắc ý mà vuốt cằm, “Sao ngươi biết ta là cao thủ.

"
“Toàn thân trên dưới của ngài đều là phong vị cao thủ.

" Trần Doãn lộ ra một nụ cười rạng rỡ, trong lòng nghĩ, ta sao có thể biết ngươi là cao thủ hay là phế vật, nhóc đều gọi tất cả mọi người tới đây là cao thủ, lão nhân này một đống tuổi còn phải ra đây lăn lộn, không dễ dàng a!
Âu Dương Hạc vỗ vỗ đầu Trần Doãn, “Tiểu bằng hữu, ngươi rất có ánh mắt nha?"
“Nơi nào nơi nào!" Trần Doãn khiêm tốn, trong lòng nghĩ: Ta gọi ngươi là cao thủ ngươi còn tự nghĩ mình là cao thủ, thật là không biết xấu hổ, bất quá người không biết xấu hổ quá nhiều, người bị nhóc gọi là cao thủ, hình như không có một ai phản bác.


“Sao trên người ngươi lại có một cổ hương rượu, hơn nữamùirượunàycòndễngửihơnhươngrượutrongtửuphường,nhưnglạikỳkỳquáiquái, giống như rất nhiều loại rượu.

" Âu Dương Hạc trầm tư địa đạo, cái mũi không ngừng ngửi ngửi.

Trần Doãn mở to hai mắt, đánh giá Âu Dương Hạc, miệng nhỏ thì thầm: “Lão quái vật lôi thôi lếch thếch, vừa thấy liền biết là chú định cả đời quang côn, trong tay có thanh ma pháp trượng như nhà giàu mới nổi!"
Âu Dương Hạc đánh gãy trần Doãn, “Ngươi đang nói cái gì!"
“Xin hỏi tôn tính đại danh của cao thủ.

" Trần Doãn cung kính hỏi.

Âu Dương Hạc vỗ vỗ áo choàng: “Ta kêu Âu Dương Hạc, Viêm Tửu Song Tuyệt trong truyền thuyết chính là ta.

"
Trần Doãn trừng lớn mắt: “Thật sự.

"
“Đương nhiên là thật sự, cam đoan không giả.

" Âu Dương Hạc gật đầu nói.

Trần Doãn gật gật đầu, kéo ra rương gỗ dưới mông, “Tiền bối, vài ngày trước có người nhờ ta chuyển giao vật này cho ngươi.

"
Âu Dương Hạc hít hít cái mũi, vừa mở rương gỗ, tùng tùng tán tán thả ra năm bình rượu bỏ túi, Âu Dương Hạc trừng lớn mắt, trong rương còn có một tờ giấy, viết “Còn thừa 25 vò rượu, về sau sẽ lục tục dâng lên.

"
Âu Dương Hạc nghe hương rượu có chút thèm ăn, nhưng nhìn cái bình đựng rượu liền giận đến lợi hại, hai tiểu tử đáng chết này, cư nhiên lấy bình rượu nhỏ này lừa gạt hắn, thật sự quá đáng.

Trần Doãn nhìn sắc mặt Âu Dương Hạc không ngừng biến hóa, chớp chớp mắt, “Cao thủ, ngươi làm sao vậy?"
Âu Dương Hạc nhìn tiểu hài tử thiên chân vô tà trước mặt, đột nhiên nhớ tới một chuyện thực nghiêm túc, “Tiểu tử, ngươi vẫn luôn dùng mông đè lên rương gỗ sao?"
Trần Doãn gật gật đầu, thành thật nói: “Đúng vậy!"
Đáng chết, tiểu quỷ này cư nhiên dám đặt mông ngồi lên bình rượu bảo bối của hắn, thật sự là quá phận, thật quá đáng! Âu Dương Hạc chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng tích tụ càng ngày càng nhiều , lại không cách nào phóng thích, “Tiểu tử, ngươi có đánh rắm hay không a!"
Trần Doãn nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, “Giống như thả, ta có điểm táo bón.

"
Âu Dương Hạc giận đến thổi râu trừng mắt, “Ngươi sao có thể đánh rắm đâu!"
Trần Doãn có chút ủy khuất mà nhìn Âu Dương Hạc, quản thiên quản địa, quản không được người ị phân đánh rắm, Trần Doãn cảm thấy Âu Dương Hạc người này thật giống với người nhờ mình, đầu óc có chút vấn đề, Trần Doãn ánh mắt trông mong nhìn Âu Dương Hạc, làm Âu Dương Hạc cảm thấy chính mình giống như đan khi dễ tiểu bằng hữu, “Tính, tính, ta không so đo cùng ngươi.


"
Bình rượu ngon kia là phong kín, lại còn có hai tầng gỗ ngăn cách.

Âu Dương Hạc xoay người phải đi, trần Doãn có chút vội vàng hô: “Chờ một chút, tiền bối.

"
Âu Dương Hạc quay đầu, hồ nghi nhìn Trần Doãn, “Làm sao vậy, tiểu bằng hữu, ngươi còn có chuyện khác sao?"
Trần Doãn có chút ngượng ngùng cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Đại ca nhờ ta nói, nếu ngươi nhận được đồ vật, sẽ cho ta một ngàn tín dụng điểm để cảm tạ.

"
Âu Dương Hạc nhịn không được nghiến răng, trong lòng lại mắng Sở Tiêu và Sở Giang Dật chú một đốn, âm thầm may mắn vừa rồi mình đã đổi một chút tín dụng điểm, bằng không thẻ tín dụng của mình liền một ngàn tín dụng điểm cũng không có, liền ném chết người.

Âu Dương Hạc vuốt năm bình rượu, thầm nghĩ: Để nhận được năm bình rượu này, thật là nhẫn nhịn khổ sở! Gia hỏa Sở Tiêu đáng chết, đem rượu trân quý giao cho một tiểu thí hài bảo quản, liền không thể tìm một người đáng tin hơn sao?
Sở Tiêu hưng phấn đùa nghịch xe, Sở Giang Dật có chút mê hoặc nói: “Tiểu Tiêu! Rượu đưa tới tay Âu Dương Hạc chưa.

"
“Đưa, đưa, ngươi yên tâm, ta tìm một tiểu tử thực đáng tin, nhất định có thể đưa đến tay Âu Dương Hạc.

" Sở Tiêu bảo đảm nói.

Sở Giang Dật nghi hoặc nhìn Sở Tiêu, “Sao ta cảm thấy mùi rượu trên người ngươi nặng như vậy!"
“Nhị ca, rượu ngươi nhưỡng quá thơm, lúc ta hỗ trợ dọn đi, liền bị lây dính.

" Sở Tiêu nói.

Nhị ca chỉ bế quan mấy ngày, Sở Tiêu lại không có đạo cụ trữ vật, nên đành uống hết rượu trong mấy ngày này, thật là ngon! Sở Tiêu cảm thấy dù chính mình có đạo cụ trữ vật cũng sẽ không nhịn được mà uống hết.

Sở Giang Dật cười cười, “Là như thế sao?"
Sở Tiêu gật gật đầu, “Đương nhiên, đương nhiên, ta bảo đảm ta đưa Âu Dương Hạc năm bình rượu.

"
Sở Giang Dật gật gật đầu, “Ta đã biết.

".

Tác giả : Diệp Ức Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại