Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

Chương 6

———————————————————————————————————

Cách xưng hô trong này có chút rối, tui sử dụng từ ‘hắn’ để chỉ Khương Hàn lúc trẻ, từ ‘ông ấy’ để chỉ Khương Hàn lúc già, từ ‘cậu’ để chỉ Khang Đồng Thành và từ ‘cô ấy’ để chỉ Khang Đồng Hân. Chú thích 1 chút để bạn đọc dễ hình dung nhân vật đang nói đến ai ^^

———————————————————————————————————

Lúc nói ra lời này, trong mắt Khang Đồng Thành cũng kinh ngạc vì chính mình nhưng cậu không hối hận. Nhưng cậu thật không ngờ Khương Hàn đáp lại.

– “Tôi cũng thích cậu, tiểu Thành." Khương Hàn cười nói.

Khang Đồng Thành trong một khắc thậm chí không biết biểu đạt tình cảm của mình như thế nào.

– “Tôi, tôi…" Miệng khép mở không nói nên lời, rốt cuộc đây là chuyện gì?

Khương Hàn đưa tay xoa đầu Khang Đồng Thành, sau đó nhìn vào mắt cậu nói:

– “Tôi cũng thích cậu, giống như em trai của tôi vậy."

Một câu liền làm Khang Đồng Thành nháy mắt thanh tỉnh, Khương Hàn làm sao có thể yêu một đứa trẻ vừa mới gặp qua hai lần? Cậu thật không rõ ‘thích’ của mình cũng không phải từ ‘thích’ trong miệng hắn?

Nhưng giờ phút này cậu không có dũng khí giải thích.

Khương Hàn nhìn chăm chú vào sắc mặt Khang Đồng Thành, đuôi mắt hơi cong, sau đó ngồi bên người cậu, hỏi:

– “Tiểu Thành có người trong lòng sao? Hmm… Là đàn ông, hơn nữa giống tôi vài phần?"

Khang Đồng Thành cũng không trả lời, chỉ là bàn tay nắm lấy sàng đan siết chặt. Khương Hàn thấy vậy cũng hiểu được vài phần nhưng hắn vẫn không ngừng hỏi:

– “Có phải tên của người đó cũng là… Khương Hàn?" Đây là một phán đoán cực kỳ lớn mật, không thể nghi ngờ mị lực của bản thân, Khương Hàn không nghĩ sẽ trở thành một người thay thế.

Sắc mặt Khang Đồng Thành trở nên trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu, rồi sau đó lại cúi thấp, cắn đôi môi bởi vì thiếu máu mà không còn màu sắc bình thường, trắng bệch như đã chết.

Thật lâu sau, Khang Đồng Thành gật gật đầu, cậu không biết Khương Hàn làm thế nào đoán được, nhưng nếu quả thật Khương Hàn hiện tại cùng Khương Hàn mà cậu thương nhớ không xem như là cùng một người, như vậy Khương Hàn đoán hoàn toàn là chính xác.

Người đàn ông cậu thích cùng Khương Hàn trước mắt có tương tự mà cũng tên là Khương Hàn.

– “Nếu cậu thương hắn như vậy thì nên nói cho hắn, chứ không phải nói với tôi – một người mới gặp qua hai lần." Khương Hàn nâng cằm Khang Đồng Thành, nói.

– “Người ấy đã đi rồi…" Hơi hơi nghiêng đầu, không đối diện Khương Hàn, Khang Đồng Thành cơ hồ nghiến răng nói.

– “Vì sao không đuổi theo tới chân trời góc biển?"

Khương Hàn thản nhiên, như đùa như thật cười nói:

– “Bất quá, cậu vẫn còn nhỏ, tư tưởng cũng không trưởng thành, có lẽ cậu cũng không nghĩ yêu người đàn ông kia nhiều như vậy, có lẽ qua một đoạn thời gian cậu sẽ quên. Mặc kệ thế nào, tôi đều thấy đáng tiếc, dù sao tôi chỉ là một người thay thế."

Câu nói cuối cùng kia là tạm dừng một chút mới nói hết, tựa hồ là ngữ khí trào phúng.

Khang Đồng Thành ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, Khương Hàn rất cao, cho dù là đang ngồi, cậu cũng phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng hắn, Khương Hàn nói như thế có phải hay không đại biểu nếu hắn yêu thật sự sẽ vì người hắn yêu đuổi đến chân trời góc biển?

– “Ông ấy… đã qua đời!" Khang Đồng Thành cúi đầu nói.

Không khí trong phòng đột nhiên hoàn toàn thay đổi, nếu nói vừa rồi là khẩn trương, hiện tại chính là nặng nề, hoàn toàn nặng nề.

Hơi hơi giương mắt nhìn biểu tình lạnh lùng trên mặt Khương Hàn, liền thấy được khắp khuôn mặt hắn đều đờ đẫn, trong mắt ẩn ẩn biểu lộ, tựa hồ là… Hận!

Hận ý cực kỳ thâm trầm, cho dù che dấu giỏi nhưng trong lúc này không tự giác toát ra.

Hắn hận cái gì? Khang Đồng Thành thầm nghĩ. Nhưng lúc nhìn lại, trong đôi mắt kia trừ bỏ dịu dàng, cái gì cũng không có… Là cảm giác sai?

Khương Hàn đưa tay sờ sờ đầu Khang Đồng Thành:

– “Người chết như ngọn đèn tắt, cho dù có thể sống lại cũng cùng trước kia bất đồng, em có hiểu chưa?" Thanh âm Khương Hàn nhu hòa mà khàn khàn, ẩn ẩn tựa hồ muốn thoát ra cái gì, rồi lại tựa hồ cái gì cũng không có.

Khương Hàn nói làm cho Khang Đồng Thành ngẩn ra, đúng vậy, đã chết thì làm sao có thể sống lại? Cảnh còn người mất, giờ phút này cậu gặp được cũng không phải là Khương Hàn của cậu, hoặc là nói, cậu cùng Khương Hàn không bao giờ có thể gặp lại…

Khang Đồng Thành không muốn nói chuyện, cậu cảm thấy đầu đau nhói, thân thể cũng khó chịu. Cậu không nên lại trở lại thế giới này, nếu là im lặng chết đi, có lẽ còn có thể gặp lại Khương Hàn…

Thật lâu sau khi trấn an Khang Đồng Thành, Khương Hàn thấy Khang Đồng Thành cũng không đáp lại, liền buông tay đứng lên “Trên người đầy mồ hôi khó chịu, phòng tắm ở kia, em có thể tắm rửa một chút nhưng nhất định phải lau khô cơ thể." Khương Hàn chỉ vào cánh cửa tương đồng màu với vách tường nhưng bên trong có ánh sáng màu, rồi sau đó liền rời khỏi.

Khang Đồng Thành nhìn thấy bóng dáng kia, hơi hơi nhăn mày, cũng không biết vì sao thuận miệng nói:

– “Thật sự xin lỗi."

Khương Hàn xoay người, có chút kinh ngạc.

– “Không cần…trên thực tế tôi cũng không để ý việc làm một người thay thế nhưng nếu cậu muốn, có thể đem tình yêu đối với hắn cho tôi?" Khương Hàn nói như thế xong liền đóng cửa, ra khỏi phòng trên mặt còn tươi cười không rõ nguyên nhân.

Khang Đồng Thành đi vào phòng tắm, đối với lời nói của Khương Hàn trước khi rời khỏi, cậu cũng không hoàn toàn hiểu được, cái gì là không ngại trở thành người thay thế? Cái gì là đem yêu cho hắn?

Cậu phải thương hắn?

Mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống thân thể lạnh lẽo, hơi hơi run rẩy, cả thân thể đều trở nên thư sướng.

Bởi vì được dội qua nước, đầu cậu tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều. Cậu cần bình tĩnh, trên thực tế từ khi phát hiện chính mình trở thành Khang Đồng Thành, có thể gặp được Khương Hàn lúc trẻ, cậu cũng chưa từng yên ổn. Mà hôm nay cùng Khương Hàn nói chuyện, cậu ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó nhưng không rõ…

Có lẽ cậu có thể thuận theo tự nhiên, để cho sự việc cứ thế mà phát sinh rồi sau đó dùng mọi cách đề bù đắp. Bất kể thế nào, cậu cũng là em trai Khang Đồng Hân, bỗng nhiên yêu Khương Hàn, cũng làm cho sự việc nguyên bản có thay đổi, không phải sao? Y Lương biến thành Khang Đồng Thành, là sự thay đổi lớn nhất, mà bởi vì sự thay đổi này, không khỏi tạo nên những thay đổi khác.

Những điều hôm nay cậu nói, Khương Hàn cũng không phải không để ý. Như vậy cho dù hiện tại Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân ở cùng một chỗ, rồi sau đó bị vứt bỏ, có lẽ Khương Hàn sau này cũng không hoàn toàn biến thành Khương Hàn mà cậu yêu thương…

Cậu luôn sợ hãi, chính mình ra tay sẽ làm cho Khương Hàn không xuất hiện nữa, luôn suy nghĩ người mình yêu rốt cuộc là Khương Hàn nào, lại bỏ qua, sau khi mình sống lại, thế giới này cũng không giống, không có khả năng trở lại quỹ đạo, Khương Hàn hiện tại có lẽ ngay cả cơ hội đụng tới thiếu niên Y Lương kia cũng không có.

Mà mục đích mới đầu của cậu là gì?

Đoạt Khương Hàn từ tay Khang Đồng Hân, làm cho hắn không cần chịu tai bay vạ gió? Không thể nghi ngờ ý nghĩ như vậy là lệch khỏi quỹ đạo, cậu không nghĩ như vậy là hủy hoại Khương Hàn về sau.

Cho nên, ngay từ đầu, tư tưởng chính là mâu thuẫn, từ đầu, cậu không có chân chính suy nghĩ kỹ càng, chính mình sau khi sống lại thì nên làm gì?

Mà hiện tại, việc cậu có thể làm duy nhất chính là thuận theo tự nhiên, nên cậu có thể không bài xích việc yêu Khương Hàn hiện tại như vậy giống như vừa rồi Khương Hàn nói, mặc kệ là chân trời góc biển, có chuyện gì xảy ra, mặc kệ hắn yêu Khang Đồng Hân ra sao, chính mình cùng hắn tuổi tác không cách nhiều, đều có thể làm cho hắn yêu thương mình…

Quyết định như vậy, Khang Đồng Thành bỗng nhiên cảm thấy thư thả. Xem nhẹ vết thương trong lòng, Khương Hàn già nua kia, chỉ có thể ở lại trong trí nhớ của cậu… Bởi vì cho dù Khương Hàn hiện tại già đi, cũng sẽ không phải là Khương Hàn mà cậu mong nhớ, cái loại cảm giác này, cũng với cảm giác lần đầu tiên mặc áo sơ mi màu trắng đi xuống thang lầu nhìn thấy một ông lão mặc một thân tây trang màu đen vẻ mặt nghiêm khắc ngồi trên xe lăng, đã là hoàn toàn bất đồng.

Tùy ý cầm lấy khăn tắm bao lấy bản thân đem cơ thể ném lên giường lớn, cuộc sống của cậu, từ ngày mai mới thật sự bắt đầu, cho nên, đêm nay hãy để cho cậu nhớ lại một chút, ông lão cùng cậu sinh sống qua năm năm kia!

Cuối cùng lúc toàn thân mỏi mệt liền rơi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh lại đã tới gần giữa trưa, Khang Đồng Thành ngồi ở trên giường vẫn có chút mông lung, nghiêng đầu thấy một mảnh giấy ghi chú, liền cầm lên xem.

Nếu đói bụng, tủ lạnh có đồ ăn, đặt trong lòng vi sóng hâm nóng ròi hãy ăn, giữa trưa tôi sẽ trở lại – Khương Hàn’ bút tích mạnh mẽ hữu lực.

Trên mặt thảm đỏ không biết từ khi nào xuất hiện một đôi dép lê màu đen, Khang Đồng Thành nhìn thấy đôi dép kia chợt ngẩn người, nhưng sau đó liền xỏ vào chân. Trên người cậu còn quấn một tầng khăn tắm, bởi vì qua một đêm say ngủ đã hoàn toàn trượt xuống tới thắt lưng, cũng may trong phòng có điều hòa ấm á, cậu lộ nửa người ở trên như vậy vẫn không cảm thấy lạnh.

Phía chân giường để sẵn một bộ quần áo, mặt trên như trước dán một tờ giấy ghi chú.

Tặng cho cậu.’

Đơn giản ba chữ, lại ấm áp như thế.

Khang Đồng Thành nhìn bộ quần áo màu trắng, Khương Hàn này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cậu hoàn toàn không rõ, là bởi vì cậu là em trai Khang Đồng Hân cho nên mới cẩn thận chăm sóc như vậy sao?

Mặc xong quần áo, Khang Đồng Thành liền đi xuống lầu, dưới ánh sáng ban ngày nhìn quanh tòa nhà, tuy rằng đã không còn khiếp sợ như tối qua nhưng lúc này lại thật sự đập vào mắt mình, cơ hồ hoàn toàn giống nhau, đối với cậu thật đúng là một loại tra tấn.

Trong nhà thực im lặng, Khang Đồng Thành từ lầu hai đi xuống dưới mới phát hiện, trong phòng trừ bỏ cậu thì không còn ai nữa, một tòa nhà lớn như vậy, thế nhưng không có lấy một người hầu.

Bất quá nghĩ đến Khương Hàn lúc tuổi già cũng không mong có nhiều người ở trong nhà, nào con cháu, người hầu, cõ lẽ cũng không phải ý của ông ấy, chính là những người đó thật sự không chịu thua kém, nếu không trông coi cẩn thận, cũng không biết có thể nháo ra chuyện gì nữa.

Dọc theo thang lầu đi xuống dưới, loại cảm giác quen thuộc, khi đó cậu cũng như thế, mặc áo sơ mi trắng Khương Lâm chuẩn bị cho cậu, chậm rãi thong thả đi xuống, ông lão ngồi trên xe lăn ngay tại đầu cầu thang, không có biểu tình gì, trên gương mặt quá mức nghiêm khắc lại lộ ra nụ cười ấm áp làm cho cậu an tâm rất nhiều.

Khương Hàn ở thành phố A được xem như là một nhân vật truyền kỳ, đại khái lời đồn khi đó chính là, gây dựng sự nghiệp thành công từ lúc trẻ, sau đó lại bị vị hôn thê vứt bỏ, công ty lâm vào nguy cơ nợ nần chồng chất, ông bị bỏ tù 3 năm, Khương Hàn sau khi ra tù liền mai danh ẩn tích đến gần 10 năm, chờ ngày xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, đến 40 tuổi ông ấy đã trở thành truyền kỳ của giới kinh doanh….

Bất quá lúc Khương Hàn quen biết Khang Đồng Hân thì ông ấy cũng rất giàu có, nhưng không thể nghi ngờ, báo chí cũng từng đưa tin, việc phá sản là sự thật, còn có 3 năm tù giam.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần là vì tiền, thật sự khó tưởng tượng.

Bước xuống bậc thang cuối cùng, cửa lớn đột nhiên mở ra, Khương Hàn bước vào, trên đầu hắn điểm vài bông tuyết trắng, tựa hồ không thấy Khang Đồng Thành, hắn rũ bỏ những bông tuyết trên đầu, cởi áo khoác lông, lúc này mới giương mắt nhìn lên.

– “Cậu tỉnh?" Lúc thấy Khang Đồng Thành, ánh mắt Khương Hàn tựa hồ sáng lên, nhưng chỉ trong nháy mắt.

Khang Đồng Thành gật gật đầu.

– “Bên ngoài tuyết rơi rồi sao?"

Độ ấm trong phòng làm cho cậu suýt nữa thì quên hiện tại đang là mùa đông.

– “Ừm! Tuyết rất lớn, xem ra hôm nay cậu không thể trở về được rồi, trên mặt đất đã bắt đầu có tuyết đọng, như vậy trở về không an toàn. Tôi sẽ gọi cho chị cậu." Khương Hàn đến gần nói.

Nếu Khương Hàn đã nói như vậy, Khang Đồng Thành cũng không có biện pháp phản bác, sau chuyện tối hôm qua nếu hôm nay cậu kiên trì đi về, ngược lại có vẻ kỳ quái. Liền gật gật đầu.

– “Chưa ăn gì phải không?" Khương Hàn nói.

– “Vâng, tôi vừa tỉnh ngủ."

– “Có đói bụng không? Tôi đem thức ăn đi hâm nóng một chút!" Khương Hàn nói xong liền đi vào phòng bếp.

Khang Đồng Thành tim đập mạnh và loạn nhịp

– “Ông…." Ông ấy phải tự mình làm? Rất khó tưởng tượng một người như Khương Hàn sẽ vào bếp, lúc gặp Khương Hàn, bên người ông ấy đều có người hầu, đương nhiên, khi đó ông ấy đã liệt nửa người….

Nghe được Khang Đồng Thành gọi, Khương Hàn quay đầu lại, có lẽ là nghi vấn trên mặt cậu quá rõ ràng, Khương Hàn chỉ đạm cười.

– “Khương Hàn trong lòng cậu chưa từng vào bếp sao?"

Lúc này đây Khang Đồng Thành hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cậu thật không ngờ Khương Hàn lại hỏi trực tiếp như vậy… Tuy nhiên đối với Khương Hàn, có lẽ cậu thật sự hiểu biết quá ít!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại