Trọng Sinh Chi Thú Hồn
Chương 64
Tin tức trên mạng về vụ án giết người kia cũng không nhiều, tư liệu tuyệt mật đã bị quân bộ niêm phong cất vào kho, vì thế La Tố chỉ thu được một vài tin tức đại khái.
Bữa tiệc mà Ôn Tư Đặc tham gia kia, trừ bỏ hơn mười vị quan viên của quân bộ còn có vài thành viên của chính phủ, trong đó có cả thiếu tướng cùng trung tướng, vì thế ngày đó công tác bảo vệ có thể nói rất nghiêm ngặt. Lúc xảy ra vụ án cũng không có hiện tượng người ngoài xâm nhập, như vậy quân bộ kết luận là người trong bữa tiệc gây ra, mà trong số người tham gia thì đáng hoài nghi nhất chỉ có mình Tu Lôi.
Nếu có thể nói chuyện với Tu Lôi, có lẽ có thể thu được nhiều tình báo hơn, nhưng mà….. cậu không phải nhân viên của quân bộ, vì thế căn bản không có cơ hội này, hơn nữa nếu lấy thân phận hiện tại của cậu đi gặp Tu Lôi, có lẽ không hẳn là chuyện tốt. La Tố nghĩ như vậy, tắt màn hình ánh sang, nói thực thì cậu cảm thấy có chút kì quái, quân bộ nếu đã cho rằng Tu Lôi là hung thủ thì sao cứ kéo dài không ra hình phạt? Đang chờ đợi gì sao? Hay còn ẩn tình khác?
Giả thiết hai người chết đi đều do một người giết, như vậy hai người này có liên hệ gì? Người tử vong đầu tiên là thiếu tướng Tạp Mạt Tư, sau đó là quan lớn Pháp Tạp Kì của liên minh, một người là quân nhân mới hai mươi mấy tuổi, một người là quan lớn đã tới tuổi trung niên, mặc kệ nghĩ thế nào thì cả hai không có liên hệ gì.
La Tố đè huyệt thái dương, cậu đang làm trinh thám sao? Tư liệu quá ít, cậu căn bản không phán đoán được gì, có lẽ cậu nên quay về trường xem xét một lần.
Vào ngày nghỉ thứ 4, La Tố trở về trường học, vốn cậu định tìm Ôn Tư Đặc nói chuyện, bởi vì anh nói mười ngày nghỉ này anh vẫn ở lại trường, bất quá cậu gửi tin nhưng không thấy Ôn Tư Đặc trả lời.
Rơi vào đường cùng, La Tố chỉ có thể tới nhà ăn quân bộ một chuyến. Nhà ăn quân bộ vẫn còn bị phong tỏa như trước, trừ bỏ nhân viên điều tra của quân bộ không ai được tiến vào, vì thế La Tố chỉ có thể đi xung quanh một vòng, trừ bỏ cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt thì không tìm được manh mối gì.
Vì chờ Ôn Tư Đặc trả lời tin nên La Tố không lập tức về nhà mà về kí túc xá một chuyến, vụ án cùng chuyện Tư Lôi Tạp không ngừng đan xen trong đầu làm cậu không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi……
Ở kí túc xá nghỉ ngơi một chốc, La Tố lấy mũ giá vào trò chơi, vừa lên mạng đã có rất nhiều lời khiêu chiến hiện ra, cự tuyệt hơn phân nửa thì La Tố bắt đầu chọn lựa đối thủ, mục đích của cậu là dùng mỗi loại khế ước thú chiến đấu một lần, như vậy có thể giúp cậu quen thuộc phương thức chiến đấu của khế ước thú.
La Tố dùng la mật khâu chiến thắng vài trận xong thì nhận được pm của người chơi Vung Tiền Như Rác, bình thường cậu không xem những tin nhắn này nhưng mà cách nói chuyện quen thuộc của đối phương làm cậu không trực tiếp đóng lại khung pm.
【Vung Tiền Như Rác: Cao thủ! Anh cho em biết kim đản đản nhà em cũng có thể đại chiến ác liệt như vậy, em xem đoạn clip mà sùng bái không thôi, cao thủ, nhận em làm đệ tử đi! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề! 】
【Uy Vũ Lang: Milan? 】
Đối phương trầm mặc vài phút, sau đó gõ kí tự vô cùng sợ hãi.
【Vung Tiền Như Rác: ( ⊙ o ⊙)! Chúng ta quen biết sao? Chẳng lẽ chúng ta là người quen? Trời ạ, không ngờ cao thủ lại luôn ẩn núp bên người em!】
【Uy Vũ Lang: Cậu vừa nói đoạn clip là gì? 】
【Vung Tiền Như Rác: Không phải chứ, cao thủ, ngay cả chuyện này cũng không biết? Anh trên diễn đàn trò chơi bây giờ cũng có chút danh tiếng, đoạn clip anh dùng kim đản thú chiến thắng không biết hút bao nhiêu lượt xem! Mạo muội hỏi một chút, cao thủ, anh rốt cuộc là…….?】
La Tố suy nghĩ một chút, tuy không sợ Milan tiết lộ thân phận của mình, bất quá nếu bây giờ nói ra chỉ sợ Milan sẽ quấn quít lấy cậu hỏi han không ngừng, bây giờ cậu còn đang chờ Ôn Tư Đặc liên lạc, vì thế La Tố định chờ lúc khai giảng lại sẽ nói cho Milan.
【Uy Vũ Lang: Khai giảng sẽ nói cho cậu. 】
【Vung Tiền Như Rác: Chúng ta quả nhiên là đồng học! Kì thực em đã đoán được anh là ai, yên tâm đi, em sẽ giữ bí mật cho, thật không ngờ ngay cả khế ước thú anh cũng chơi tốt như vậy, không hổ là thủ tịch học viện hồn thú. 】
【Uy Vũ Lang: ? 】
【Vung Tiền Như Rác: Không cần dấu đâu, lang ca, em vừa thấy ID của anh là đoán ra ngay rồi, thật ra thì ngay cả chuyện anh thích A Tố em cũng biết nga! Bất quá em không nói cho A Tố biết đâu, lang ca có thể yên tâm. 】
【Uy Vũ Lang: ……….. 】
La Tố trầm mặc, chẳng lẽ người không phát giác tình cảm của Tư Lôi Tạp chỉ có mình cậu? Hay là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê?
La Tố không nói chuyện tiếp với Milan, cậu out khỏi trò chơi, sau đó lên diễn đàn xem thử bài post Milan vừa nói khi nãy. Theo tên của người post, hẳn là đối thủ của trận chiến đầu tiên của cậu, người này chẳng những phát đoạn clip còn ăn nói lung tung, chửi bậy, kêu gào đòi công ty trò chơi nhanh chóng xử lý.
Bài post này có không ít người comment, nhất là sau khi nhân viên trò chơi thông báo không nề có lỗi hay hack gì, người chơi lại càng trả lời ác hơn, bọn họ thậm chí còn đặt danh hiệu cho La Tố, gì mà ‘hóa hủ hủ thần kỳ lang’, bất quá sau đó mọi người cảm thấy danh hiệu quá dài, khó nhớ nên sửa lại thành ‘thần kì lang’.
La Tố nhìn số lượt xem, quả thực rất cao như lời Milan nói, bất quá bài post hot nhất trong diễn đàn là các đoạn clip đối chiến của nhóm cao thủ, vì thế cũng không quá để ý, trực tiếp tắt web.
Trễ hơn một chút, La Tố vẫn không thu được trả lời từ Ôn Tư Đặc, bởi vì cậu không nói với Mễ Duy sẽ ngủ bên ngoài nên liền chạy về nhà ăn cơm tối. Ai Tạp Tư cùng Ngải Lộ vẫn không về nhà, trên bàn cơm chỉ có Mễ Duy, Ngải Địch cùng La Tố, lúc dùng cơm Mễ Duy cứ nhìn nhìn La Tố muốn nói lại thôi, La Tố đại khái cũng biết Mễ Duy muốn nòi gì, vì thế cậu mở miệng trước: “Không cần lo lắng."
“Ân………." Mễ Duy từ chỗ Ngải Địch biết được sự thật, nói thực xảy ra chuyện này anh cũng không muốn, hơn nữa anh sợ Tư Lôi Tạp vì việc này mà trở mặt với nhà mình, vì thế mới hoảng loạn.
“Đứa nhỏ kia….. nó có nói gì không?" Mễ Duy cẩn thận hỏi, trừ bỏ Tư Lôi Tạp anh còn sợ La Tố không để ý tới mình nữa, phải biết quan hệ của họ vất vả lắm mới dịu đi một chút.
“Tụi con đã nói chuyện rồi, không có gì." La Tố nói ngắn gọn.
“Vậy là tốt rồi." Mễ Duy rốt cuộc yên tâm một chút, bất quá ăn được mấy miếng anh lại hỏi: “Tố Tố, kì thực ba ba cảm thấy đứa nhỏ Tư Lôi Tạp kia thật sự không tồi, nếu con không thích người nào khác, không bằng……"
“Con sẽ suy nghĩ." La Tố nói xong thì nhìn về phía Ngải Địch, cậu tin tưởng Ngải Địch hiểu ý mình.
Ngải Địch không nói gì, chỉ im lặng nhìn Mễ Duy lắc đầu, Mễ Duy tuy còn muốn khuyên nhủ La Tố nhưng thấy đứa con lớn ngăn cản, anh cũng đành từ bỏ.
Mễ Duy rất tín nhiệm đứa con cả Ngải Địch, bởi vì Ai Tạp Tư bề bộn công việc, nên trong nhà phát sinh chuyện lớn gì cũng do một tay Ngải Địch giải quyết, bất tri bất giác Mễ Duy dưỡng thành thói quen dựa vào đứa con này.
Cơm nước xong La Tố trở về phòng. Trừ bỏ tiếp tục xem tin tức vụ án, cậu còn vào trò chơi đánh vài trận. Trò chơi này quả thực có tác dụng tăng cao lực tinh thần, người bình thường có thể không cảm giác được nhưng lực tinh thần của La Tố tới trình độ này, chỉ cần có chút biến hóa cũng phát hiện được.
Bởi vì mấy ngày nay toàn ở nhà nên La Tố chỉ có thể dựa vào trò chơi này để rèn luyện lực tinh thần, tuy không tăng nhanh như tới rừng nhân tạo nhưng mà có vẫn hơn không.
Buổi tối lúc ngủ, La Tố lần đầu tiên cảm thấy đầu mình có chút đau đớn, giống như có thứ gì đó sắp phá nát đại não, giãy dụa khỏi gông xiềng, loại cảm giác như máu toàn thân đang nghịch lưu làm cậu tưởng mình lại rơi về thế giới tận thế gian khổ kia…….
Ban đêm, La Tố bị cảm giác này bao phủ, đầu đau kịch liệt, trong lúc mơ mơ màng màng những hình ảnh trong quá khứ một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu, giống như trong đêm u tối có sức mạnh thần kì nào đó đang dẫn dắt cậu đi tới.
【Tiên đoán sư không thể nhìn thấy những chuyện có liên quan với mình, nói đơn giản thì một tiên đoán sư có càng ít ràng buộc thì lại càng nhìn thấy được nhiều điều hơn.】
【Cậu biết không? Lần đầu tiên thấy cậu, tôi đã biết chúng ta rất hợp nhau.】
【Tôi có dự cảm cậu sẽ bị cuốn vào chuyện này.】
【Tôi chỉ cảm thấy thời gian nhàn nhã tụ hội thế này, sau này chỉ sợ không bao giờ….. có được nữa.】
【Thật xin lỗi, mặt dây chuyền này rất quan trọng.】
【Kì thực tôi rất thích cậu, yên tâm đi, không hề có ý tứ gì đặc biệt, chỉ là lúc cuối cùng có thể quen biết một người bạn như cậu, tôi cảm thấy thực sự rất vui.】
Trong lúc hoảng hốt, La Tố dường như thấy được ánh mắt của Ôn Tư Đặc, đó là đôi mắt lạnh như băng, ẩn chứa chút gì đó điên cuồng, Ôn Tư Đặc cầm mặt dây chuyền trong tay, tiếng nói trầm thấp của anh lại vang lên…….
【Dù thế nào….. đối với tôi thì đây là kết cục tốt nhất.】
La Tố bật người ngồi dậy, cậu bụm mặt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán xuống, thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao? Sao nó lại sinh động tới vậy, cho dù đã thức dậy cậu vẫn không thể quên được ánh mắt của Ôn Tư Đặc trong mơ.
La Tố bình phục lại tâm tình một chút, cậu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã sáng rồi sao? La Tố leo xuống giường, Tiểu Hoàng cảm nhận được giường bị chấn động, bất quá nó vẫn không muốn ngồi dậy, vì thế thân thể bé xíu lại vùi vào chăn, chỉ lộ ra hai lổ tai thật dài.
La Tố không đánh thức Tiểu Hoàng, cậu ngồi xuống bàn học nhớ lại nội dung giấc mơ. Cho tới bây giờ đầu của cậu vẫn còn cảm giác đau, hơn nữa đôi mắt của Ôn Tư Đặc trong mơ làm cậu cảm thấy vô cùng bất an.
Những lời Ôn Tư Đặc nói trong mơ chẳng lẽ ẩn chứa manh mối gì sao? La Tố cẩn thận nhớ lại những chuyện đã trải qua, tuy cứ cảm thấy Ôn Tư Đặc có chút khác thường nhưng cụ thể thì….. lúc cậu phát hiện Ôn Tư Đặc phải kết hôn, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới vụ án?
Kết hôn, tử vong, phim nhựa, mặt dây chuyền, trong giây lát La Tố nhớ tới một câu Milan từng nói với mình……
【Đêm qua không phải nhà ăn quân bộ có tiệc sao? Lại chết người nữa! Lần này là quan lớn của chính phủ, tên là Pháp Tạp Kì, người này ở liên minh rất có tiếng, ông ta đã đặt ra không ít pháp luật của liên minh, tin tức mới được tung lên a!】
Đặt ra pháp luật? La Tố vội vàng mở màn hình ánh sáng, bắt đầu tìm kiếm những điều luật Pháp Tạp Kì từng đặt ra, những điều khoảng này đều được công khai nên La Tố rất nhanh tra được tư liệu mình cần, bất quá bởi vì Pháp Tạp Kì đặt ra rất nhiều điều luật nên La Tố chỉ có thể kiên nhẫn xem từng điều một.
Phần lớn luật Pháp Tạp Kì đặt ra là pháp quy của quân đội, La Tố xem hết nửa ngày cũng không thấy gì kì quái, bất quá khi cậu xem tới 《 luật hôn nhân 》 thì cảm thấy dường như mình đã tìm được manh mối gì đó.
【Giống cái cùng giống cái không thể kết hôn, giống cái và giống đực, giống đực và giống đực có thể kết hôn】
Hóa ra thế giới này không cho phép giống cái kết hôn với nhau? Cẩn thận nghĩ lại thì cũng không quá khó hiểu, số lượng giống cái quá ít, pháp luật này cũng vìchủng tộc sinh sản.
La Tố gọi điện cho Khuê Đế, Khuê Đế lập tức bắt máy: “A, A Tố, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho yêm?"
“Ôn Tư Đặc trước kia có người bạn tốt nào không?"
“Anh họ à…… trước kia thân với ảnh nhất là anh Phổ Pháp, bất quá sau đó anh ấy đã kết hôn, bọn họ không còn liên lạc nữa." Khuê Đế suy nghĩ một lát nói.
“Người tên Phổ Pháp kia là giống cái đúng không?" La Tố lập tức hỏi.
“Đúng a, thật lợi hại…… yêm còn chưa nói, sao A Tố lại biết?"
“Cám ơn, tôi ngắt trước."
Tuy còn chưa nghĩ ra hết mọi chuyện nhưng trong lòng La Tố đã mơ hồ có được đáp án, cậu mở màn hình ánh sáng, không ngừng nhấn số Ôn Tư Đặc, trong lòng cũng cầu nguyện đối phương mau bắt máy.
Nhưng bất luận La Tố gọi bao nhiêu lần, màn hình ánh sáng cũng hiển thị không bắt máy, sau mấy chục phút rốt cuộc cũng gọi được, bởi vì chọn lựa chế độ hình ảnh nên La Tố có thể nhìn thấy cảnh tượng bên Ôn Tư Đặc.
“Ôn Tư Đặc, anh đang ở đâu?"
“Bộ dáng cậu có vẻ rất sốt ruột, xảy ra chuyện gì?" Không nhanh không chậm, giọng điệu thực ôn hòa như bình thường, nhưng La Tố biết đối phương tuyệt đối không phải bị vây trong trạng thái bình thường.
Ôn Tư Đặc điều chỉnh góc độ màn hình, nếu dựa vào hệ thống camera cậu có thể thấy được một chút phong cảnh xung quanh, nhưng hiện giờ chỉ nhìn thấy mặt Ôn Tư Đặc.
“Anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu trước đã." La Tố không chịu nhượng bộ, đôi ngươi đen láy tràn ngập kiên định.
“Cho dù biết tôi ở đâu thì sao?" Ôn Tư Đặc trong màn hình ánh sáng mỉm cười, anh dời tầm mắt khỏi màn hình, nhìn về phía xa xa: “Đã quá muộn rồi……."
Ôn Tư Đặc gỡ đồng hồ trên cổ tay, thả xuống, trong quá trình đồng hồ chậm rãi rơi xuống đất, hình ảnh xung quanh Ôn Tư Đặc hiện lên trên màn hình ánh sáng của La Tố, không trung xanh thẳm, áo sơ mi nhiễm máu, nụ cười ôn hòa cùng một quân nhân xa lạ nằm bên chân Ôn Tư Đặc…….
Khoảnh khắc màn hình tối đen, âm thanh cuối cùng của Ôn Tư Đặc xuyên thấu qua màn hình ánh sáng vang lên: “A Tố, tôi chỉ chờ cậu 30p thôi, nếu cậu không tìm được tôi thì hết thảy đều chấm dứt……"
Trò chuyện trong một khắc này bị cắt đứt, La Tố tông cửa xông ra ngoài, cậu thậm chí còn không kịp đánh thức Tiểu Hoàng, Ôn Tư Đặc muốn tự sát, chỉ cần nhìn ánh mắt kia cậu liền hiểu được, thời tận thế không biết có bao nhiêu người mất đi ý chí sinh tồn, ánh mắt họ giống hệt thế này. Bất quá Ôn Tư Đặc so với họ thì thêm một phần thoải mái, cứ như thoải mái vì hoàn thành tất cả tâm nguyện, bởi vì rốt cuộc cũng báo được thù sao?
“Tố Tố, bữa sáng đã làm xong, con……" Mễ Duy còn chưa kịp nói xong thì La Tố đã chạy vút qua, sau đó mở cửa xông ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy kìa?" Mễ Duy lần đầu tiên thấy La Tố vội vàng như vậy, anh thực nghi hoặc.
La Tố le lên người máy giao thông VII, lúc cậu chuẩn bị phát động xe thì Tiểu Hoàng nhanh chóng nhảy vào túi tiền La Tố, bởi vì cảm nhận được tinh thần chủ nhân không ổn nên nó lập tức rời giường. Nhìn thấy Tiểu Hoàng La Tố ít nhiều cũng bình tĩnh hơn, giờ này có lẽ không bị kẹt đường, 30 phút sao…….
Lúc La Tố chạy tới trường, thời gian đã qua 20p, căn cứ theo hình ảnh sau cùng của màn hình ánh sáng, Ôn Tư Đặc hẳn đang ở trên chỗ cao, có thể là tầng cao nhất của trường học hoặc sân thượng, chính là trường lớn như vậy, nếu không có dấu hiệu gì đặc biệt thì không thể đoán được……
Mặc kệ La Tố nghĩ thế nào thì cậu vẫn không tìm được địa điểm xác thực, đáng giận, chỉ còn 5 phút, rốt cuộc là ở đâu…..? Ôn Tư Đặc sẽ lựa chọn nơi nào làm địa điểm giết người cuối cùng…….
Bất tri bất giác La Tố chạy tới trước bể phun nước trước kia từng nói chuyện với Ôn Tư Đặc, động tác Ôn Tư Đặc ném đồng xu vào bể phun nước để cầu nguyện chậm rãi hiện lên trước mắt, chẳng lẽ…….?
La Tố ngẩng đầu, trước bể phun nước có một tòa dạy học, trên sân thượng có không ít hoa, bình thường sẽ có một vài học trò lên đó phơi nắng, bất quá bây giờ đang kì nghỉ nên hẳn là không có ai sử dụng. Mấu chốt nhất là đứng từ đó có thể thấy rõ bể phun nước ở đây, chính là nơi đó sao? Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, La Tố trực tiếp xông lên sân thượng, càng tới gần thì mùi máu tươi lại càng nồng đậm, La Tố rốt cuộc xác nhận mình không tìm lầm.
“So với quân bộ, quả nhiên cậu tìm tới trước?" Ôn Tư Đặc hơi nghiêng mặt, phát hiện là La Tố, một lần nữa anh dời tầm mắt bề phía bể phun nước, giống như đang cầu nguyện.
“Nôn——" La Tố bụm miệng, cả sân thượng bị đại dương máu tươi bao phủ, vách tường cùng mặt đất đều là máu, nhất là trên mặt đất cứ như đã hình thành một dòng suối, La Tố nhìn thấy người đang ngã trong vũng máu, một thân quân trang cơ hồ không còn nhìn ra màu sắc vốn có, hoàn toàn bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm. Lấy máu giết người sao? Ôn Tư Đặc rốt cuộc dùng tâm tình thế nào để giết người này? La Tố không tưởng tượng được, cũng không muốn nghĩ……
“Khụ khụ……" Mùi máu tươi quá nồng làm La Tố có chút khó chịu, cậu vốn còn chút đau đầu nên bây giờ bắt đầu chóng mặt, cậu đáng ra không còn vựng huyết mới đúng, chẳng lẽ bời vì nơi này mùi máu quá nồng sao? Bất quá La Tố vẫn cố áp chế cảm giác khó chịu, cậu tựa như bình thường hỏi: “Anh có tâm nguyện gì?"
Ôn Tư Đặc hơi ngẩn ra, tiếp đó cười khẽ, anh nghiêng người dùng đôi bụi mâu chăm chú nhìn La Tố: “Còn nhớ lúc trước tôi đã nói qua không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã biết chúng ta rất hợp, quả nhiên cảm giác của tôi không sai chút nào."
“Nếu bây giờ bỏ trốn vẫn còn kịp." Tuy cơ thể rất khó chịu nhưng La Tố vẫn thẳng lưng, đại khái cậu cũng đoán được lí do Ôn Tư Đặc giết người, bất quá lúc này có nói gì cũng muộn rồi.
“Cậu định bao che cho tôi sao? Đừng quên tôi đã giết vài vị quan lớn, cậu sẽ trở thành đồng phạm." Ôn Tư Đặc luôn giữ vững nụ cười bên môi, một chút cũng không nhìn ra anh vừa giết người xong.
“Đồng phạm sao? Nói thực thì thân là bằng hữu tôi nên giúp anh, nhưng thân là công dân liên minh tôi nên ngăn cản anh." La Tố nhìn thẳng mắt Ôn Tư Đặc nói.
“Cho nên…. đáp án của cậu là?" Ôn Tư Đặc chậm rãi bước tới gần La Tố.
“Không làm gì cả." La Tố bình tĩnh nói ra đáp án của mình.
Cước bộ của Ôn Tư Đặc hơi khựng lại, sau đó anh che miệng nhịn không được mỉm cười: “Tôi căn bản không định trốn, chỉ có ở lại đây tâm nguyện mới có thể hoàn thành, đúng không? Người nên trốn đi là cậu mới đúng, trong hoàn cảnh này cậu có thể kiên trì bao lâu?"
Bữa tiệc mà Ôn Tư Đặc tham gia kia, trừ bỏ hơn mười vị quan viên của quân bộ còn có vài thành viên của chính phủ, trong đó có cả thiếu tướng cùng trung tướng, vì thế ngày đó công tác bảo vệ có thể nói rất nghiêm ngặt. Lúc xảy ra vụ án cũng không có hiện tượng người ngoài xâm nhập, như vậy quân bộ kết luận là người trong bữa tiệc gây ra, mà trong số người tham gia thì đáng hoài nghi nhất chỉ có mình Tu Lôi.
Nếu có thể nói chuyện với Tu Lôi, có lẽ có thể thu được nhiều tình báo hơn, nhưng mà….. cậu không phải nhân viên của quân bộ, vì thế căn bản không có cơ hội này, hơn nữa nếu lấy thân phận hiện tại của cậu đi gặp Tu Lôi, có lẽ không hẳn là chuyện tốt. La Tố nghĩ như vậy, tắt màn hình ánh sang, nói thực thì cậu cảm thấy có chút kì quái, quân bộ nếu đã cho rằng Tu Lôi là hung thủ thì sao cứ kéo dài không ra hình phạt? Đang chờ đợi gì sao? Hay còn ẩn tình khác?
Giả thiết hai người chết đi đều do một người giết, như vậy hai người này có liên hệ gì? Người tử vong đầu tiên là thiếu tướng Tạp Mạt Tư, sau đó là quan lớn Pháp Tạp Kì của liên minh, một người là quân nhân mới hai mươi mấy tuổi, một người là quan lớn đã tới tuổi trung niên, mặc kệ nghĩ thế nào thì cả hai không có liên hệ gì.
La Tố đè huyệt thái dương, cậu đang làm trinh thám sao? Tư liệu quá ít, cậu căn bản không phán đoán được gì, có lẽ cậu nên quay về trường xem xét một lần.
Vào ngày nghỉ thứ 4, La Tố trở về trường học, vốn cậu định tìm Ôn Tư Đặc nói chuyện, bởi vì anh nói mười ngày nghỉ này anh vẫn ở lại trường, bất quá cậu gửi tin nhưng không thấy Ôn Tư Đặc trả lời.
Rơi vào đường cùng, La Tố chỉ có thể tới nhà ăn quân bộ một chuyến. Nhà ăn quân bộ vẫn còn bị phong tỏa như trước, trừ bỏ nhân viên điều tra của quân bộ không ai được tiến vào, vì thế La Tố chỉ có thể đi xung quanh một vòng, trừ bỏ cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt thì không tìm được manh mối gì.
Vì chờ Ôn Tư Đặc trả lời tin nên La Tố không lập tức về nhà mà về kí túc xá một chuyến, vụ án cùng chuyện Tư Lôi Tạp không ngừng đan xen trong đầu làm cậu không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi……
Ở kí túc xá nghỉ ngơi một chốc, La Tố lấy mũ giá vào trò chơi, vừa lên mạng đã có rất nhiều lời khiêu chiến hiện ra, cự tuyệt hơn phân nửa thì La Tố bắt đầu chọn lựa đối thủ, mục đích của cậu là dùng mỗi loại khế ước thú chiến đấu một lần, như vậy có thể giúp cậu quen thuộc phương thức chiến đấu của khế ước thú.
La Tố dùng la mật khâu chiến thắng vài trận xong thì nhận được pm của người chơi Vung Tiền Như Rác, bình thường cậu không xem những tin nhắn này nhưng mà cách nói chuyện quen thuộc của đối phương làm cậu không trực tiếp đóng lại khung pm.
【Vung Tiền Như Rác: Cao thủ! Anh cho em biết kim đản đản nhà em cũng có thể đại chiến ác liệt như vậy, em xem đoạn clip mà sùng bái không thôi, cao thủ, nhận em làm đệ tử đi! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề! 】
【Uy Vũ Lang: Milan? 】
Đối phương trầm mặc vài phút, sau đó gõ kí tự vô cùng sợ hãi.
【Vung Tiền Như Rác: ( ⊙ o ⊙)! Chúng ta quen biết sao? Chẳng lẽ chúng ta là người quen? Trời ạ, không ngờ cao thủ lại luôn ẩn núp bên người em!】
【Uy Vũ Lang: Cậu vừa nói đoạn clip là gì? 】
【Vung Tiền Như Rác: Không phải chứ, cao thủ, ngay cả chuyện này cũng không biết? Anh trên diễn đàn trò chơi bây giờ cũng có chút danh tiếng, đoạn clip anh dùng kim đản thú chiến thắng không biết hút bao nhiêu lượt xem! Mạo muội hỏi một chút, cao thủ, anh rốt cuộc là…….?】
La Tố suy nghĩ một chút, tuy không sợ Milan tiết lộ thân phận của mình, bất quá nếu bây giờ nói ra chỉ sợ Milan sẽ quấn quít lấy cậu hỏi han không ngừng, bây giờ cậu còn đang chờ Ôn Tư Đặc liên lạc, vì thế La Tố định chờ lúc khai giảng lại sẽ nói cho Milan.
【Uy Vũ Lang: Khai giảng sẽ nói cho cậu. 】
【Vung Tiền Như Rác: Chúng ta quả nhiên là đồng học! Kì thực em đã đoán được anh là ai, yên tâm đi, em sẽ giữ bí mật cho, thật không ngờ ngay cả khế ước thú anh cũng chơi tốt như vậy, không hổ là thủ tịch học viện hồn thú. 】
【Uy Vũ Lang: ? 】
【Vung Tiền Như Rác: Không cần dấu đâu, lang ca, em vừa thấy ID của anh là đoán ra ngay rồi, thật ra thì ngay cả chuyện anh thích A Tố em cũng biết nga! Bất quá em không nói cho A Tố biết đâu, lang ca có thể yên tâm. 】
【Uy Vũ Lang: ……….. 】
La Tố trầm mặc, chẳng lẽ người không phát giác tình cảm của Tư Lôi Tạp chỉ có mình cậu? Hay là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê?
La Tố không nói chuyện tiếp với Milan, cậu out khỏi trò chơi, sau đó lên diễn đàn xem thử bài post Milan vừa nói khi nãy. Theo tên của người post, hẳn là đối thủ của trận chiến đầu tiên của cậu, người này chẳng những phát đoạn clip còn ăn nói lung tung, chửi bậy, kêu gào đòi công ty trò chơi nhanh chóng xử lý.
Bài post này có không ít người comment, nhất là sau khi nhân viên trò chơi thông báo không nề có lỗi hay hack gì, người chơi lại càng trả lời ác hơn, bọn họ thậm chí còn đặt danh hiệu cho La Tố, gì mà ‘hóa hủ hủ thần kỳ lang’, bất quá sau đó mọi người cảm thấy danh hiệu quá dài, khó nhớ nên sửa lại thành ‘thần kì lang’.
La Tố nhìn số lượt xem, quả thực rất cao như lời Milan nói, bất quá bài post hot nhất trong diễn đàn là các đoạn clip đối chiến của nhóm cao thủ, vì thế cũng không quá để ý, trực tiếp tắt web.
Trễ hơn một chút, La Tố vẫn không thu được trả lời từ Ôn Tư Đặc, bởi vì cậu không nói với Mễ Duy sẽ ngủ bên ngoài nên liền chạy về nhà ăn cơm tối. Ai Tạp Tư cùng Ngải Lộ vẫn không về nhà, trên bàn cơm chỉ có Mễ Duy, Ngải Địch cùng La Tố, lúc dùng cơm Mễ Duy cứ nhìn nhìn La Tố muốn nói lại thôi, La Tố đại khái cũng biết Mễ Duy muốn nòi gì, vì thế cậu mở miệng trước: “Không cần lo lắng."
“Ân………." Mễ Duy từ chỗ Ngải Địch biết được sự thật, nói thực xảy ra chuyện này anh cũng không muốn, hơn nữa anh sợ Tư Lôi Tạp vì việc này mà trở mặt với nhà mình, vì thế mới hoảng loạn.
“Đứa nhỏ kia….. nó có nói gì không?" Mễ Duy cẩn thận hỏi, trừ bỏ Tư Lôi Tạp anh còn sợ La Tố không để ý tới mình nữa, phải biết quan hệ của họ vất vả lắm mới dịu đi một chút.
“Tụi con đã nói chuyện rồi, không có gì." La Tố nói ngắn gọn.
“Vậy là tốt rồi." Mễ Duy rốt cuộc yên tâm một chút, bất quá ăn được mấy miếng anh lại hỏi: “Tố Tố, kì thực ba ba cảm thấy đứa nhỏ Tư Lôi Tạp kia thật sự không tồi, nếu con không thích người nào khác, không bằng……"
“Con sẽ suy nghĩ." La Tố nói xong thì nhìn về phía Ngải Địch, cậu tin tưởng Ngải Địch hiểu ý mình.
Ngải Địch không nói gì, chỉ im lặng nhìn Mễ Duy lắc đầu, Mễ Duy tuy còn muốn khuyên nhủ La Tố nhưng thấy đứa con lớn ngăn cản, anh cũng đành từ bỏ.
Mễ Duy rất tín nhiệm đứa con cả Ngải Địch, bởi vì Ai Tạp Tư bề bộn công việc, nên trong nhà phát sinh chuyện lớn gì cũng do một tay Ngải Địch giải quyết, bất tri bất giác Mễ Duy dưỡng thành thói quen dựa vào đứa con này.
Cơm nước xong La Tố trở về phòng. Trừ bỏ tiếp tục xem tin tức vụ án, cậu còn vào trò chơi đánh vài trận. Trò chơi này quả thực có tác dụng tăng cao lực tinh thần, người bình thường có thể không cảm giác được nhưng lực tinh thần của La Tố tới trình độ này, chỉ cần có chút biến hóa cũng phát hiện được.
Bởi vì mấy ngày nay toàn ở nhà nên La Tố chỉ có thể dựa vào trò chơi này để rèn luyện lực tinh thần, tuy không tăng nhanh như tới rừng nhân tạo nhưng mà có vẫn hơn không.
Buổi tối lúc ngủ, La Tố lần đầu tiên cảm thấy đầu mình có chút đau đớn, giống như có thứ gì đó sắp phá nát đại não, giãy dụa khỏi gông xiềng, loại cảm giác như máu toàn thân đang nghịch lưu làm cậu tưởng mình lại rơi về thế giới tận thế gian khổ kia…….
Ban đêm, La Tố bị cảm giác này bao phủ, đầu đau kịch liệt, trong lúc mơ mơ màng màng những hình ảnh trong quá khứ một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu, giống như trong đêm u tối có sức mạnh thần kì nào đó đang dẫn dắt cậu đi tới.
【Tiên đoán sư không thể nhìn thấy những chuyện có liên quan với mình, nói đơn giản thì một tiên đoán sư có càng ít ràng buộc thì lại càng nhìn thấy được nhiều điều hơn.】
【Cậu biết không? Lần đầu tiên thấy cậu, tôi đã biết chúng ta rất hợp nhau.】
【Tôi có dự cảm cậu sẽ bị cuốn vào chuyện này.】
【Tôi chỉ cảm thấy thời gian nhàn nhã tụ hội thế này, sau này chỉ sợ không bao giờ….. có được nữa.】
【Thật xin lỗi, mặt dây chuyền này rất quan trọng.】
【Kì thực tôi rất thích cậu, yên tâm đi, không hề có ý tứ gì đặc biệt, chỉ là lúc cuối cùng có thể quen biết một người bạn như cậu, tôi cảm thấy thực sự rất vui.】
Trong lúc hoảng hốt, La Tố dường như thấy được ánh mắt của Ôn Tư Đặc, đó là đôi mắt lạnh như băng, ẩn chứa chút gì đó điên cuồng, Ôn Tư Đặc cầm mặt dây chuyền trong tay, tiếng nói trầm thấp của anh lại vang lên…….
【Dù thế nào….. đối với tôi thì đây là kết cục tốt nhất.】
La Tố bật người ngồi dậy, cậu bụm mặt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán xuống, thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao? Sao nó lại sinh động tới vậy, cho dù đã thức dậy cậu vẫn không thể quên được ánh mắt của Ôn Tư Đặc trong mơ.
La Tố bình phục lại tâm tình một chút, cậu nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã sáng rồi sao? La Tố leo xuống giường, Tiểu Hoàng cảm nhận được giường bị chấn động, bất quá nó vẫn không muốn ngồi dậy, vì thế thân thể bé xíu lại vùi vào chăn, chỉ lộ ra hai lổ tai thật dài.
La Tố không đánh thức Tiểu Hoàng, cậu ngồi xuống bàn học nhớ lại nội dung giấc mơ. Cho tới bây giờ đầu của cậu vẫn còn cảm giác đau, hơn nữa đôi mắt của Ôn Tư Đặc trong mơ làm cậu cảm thấy vô cùng bất an.
Những lời Ôn Tư Đặc nói trong mơ chẳng lẽ ẩn chứa manh mối gì sao? La Tố cẩn thận nhớ lại những chuyện đã trải qua, tuy cứ cảm thấy Ôn Tư Đặc có chút khác thường nhưng cụ thể thì….. lúc cậu phát hiện Ôn Tư Đặc phải kết hôn, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới vụ án?
Kết hôn, tử vong, phim nhựa, mặt dây chuyền, trong giây lát La Tố nhớ tới một câu Milan từng nói với mình……
【Đêm qua không phải nhà ăn quân bộ có tiệc sao? Lại chết người nữa! Lần này là quan lớn của chính phủ, tên là Pháp Tạp Kì, người này ở liên minh rất có tiếng, ông ta đã đặt ra không ít pháp luật của liên minh, tin tức mới được tung lên a!】
Đặt ra pháp luật? La Tố vội vàng mở màn hình ánh sáng, bắt đầu tìm kiếm những điều luật Pháp Tạp Kì từng đặt ra, những điều khoảng này đều được công khai nên La Tố rất nhanh tra được tư liệu mình cần, bất quá bởi vì Pháp Tạp Kì đặt ra rất nhiều điều luật nên La Tố chỉ có thể kiên nhẫn xem từng điều một.
Phần lớn luật Pháp Tạp Kì đặt ra là pháp quy của quân đội, La Tố xem hết nửa ngày cũng không thấy gì kì quái, bất quá khi cậu xem tới 《 luật hôn nhân 》 thì cảm thấy dường như mình đã tìm được manh mối gì đó.
【Giống cái cùng giống cái không thể kết hôn, giống cái và giống đực, giống đực và giống đực có thể kết hôn】
Hóa ra thế giới này không cho phép giống cái kết hôn với nhau? Cẩn thận nghĩ lại thì cũng không quá khó hiểu, số lượng giống cái quá ít, pháp luật này cũng vìchủng tộc sinh sản.
La Tố gọi điện cho Khuê Đế, Khuê Đế lập tức bắt máy: “A, A Tố, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho yêm?"
“Ôn Tư Đặc trước kia có người bạn tốt nào không?"
“Anh họ à…… trước kia thân với ảnh nhất là anh Phổ Pháp, bất quá sau đó anh ấy đã kết hôn, bọn họ không còn liên lạc nữa." Khuê Đế suy nghĩ một lát nói.
“Người tên Phổ Pháp kia là giống cái đúng không?" La Tố lập tức hỏi.
“Đúng a, thật lợi hại…… yêm còn chưa nói, sao A Tố lại biết?"
“Cám ơn, tôi ngắt trước."
Tuy còn chưa nghĩ ra hết mọi chuyện nhưng trong lòng La Tố đã mơ hồ có được đáp án, cậu mở màn hình ánh sáng, không ngừng nhấn số Ôn Tư Đặc, trong lòng cũng cầu nguyện đối phương mau bắt máy.
Nhưng bất luận La Tố gọi bao nhiêu lần, màn hình ánh sáng cũng hiển thị không bắt máy, sau mấy chục phút rốt cuộc cũng gọi được, bởi vì chọn lựa chế độ hình ảnh nên La Tố có thể nhìn thấy cảnh tượng bên Ôn Tư Đặc.
“Ôn Tư Đặc, anh đang ở đâu?"
“Bộ dáng cậu có vẻ rất sốt ruột, xảy ra chuyện gì?" Không nhanh không chậm, giọng điệu thực ôn hòa như bình thường, nhưng La Tố biết đối phương tuyệt đối không phải bị vây trong trạng thái bình thường.
Ôn Tư Đặc điều chỉnh góc độ màn hình, nếu dựa vào hệ thống camera cậu có thể thấy được một chút phong cảnh xung quanh, nhưng hiện giờ chỉ nhìn thấy mặt Ôn Tư Đặc.
“Anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu trước đã." La Tố không chịu nhượng bộ, đôi ngươi đen láy tràn ngập kiên định.
“Cho dù biết tôi ở đâu thì sao?" Ôn Tư Đặc trong màn hình ánh sáng mỉm cười, anh dời tầm mắt khỏi màn hình, nhìn về phía xa xa: “Đã quá muộn rồi……."
Ôn Tư Đặc gỡ đồng hồ trên cổ tay, thả xuống, trong quá trình đồng hồ chậm rãi rơi xuống đất, hình ảnh xung quanh Ôn Tư Đặc hiện lên trên màn hình ánh sáng của La Tố, không trung xanh thẳm, áo sơ mi nhiễm máu, nụ cười ôn hòa cùng một quân nhân xa lạ nằm bên chân Ôn Tư Đặc…….
Khoảnh khắc màn hình tối đen, âm thanh cuối cùng của Ôn Tư Đặc xuyên thấu qua màn hình ánh sáng vang lên: “A Tố, tôi chỉ chờ cậu 30p thôi, nếu cậu không tìm được tôi thì hết thảy đều chấm dứt……"
Trò chuyện trong một khắc này bị cắt đứt, La Tố tông cửa xông ra ngoài, cậu thậm chí còn không kịp đánh thức Tiểu Hoàng, Ôn Tư Đặc muốn tự sát, chỉ cần nhìn ánh mắt kia cậu liền hiểu được, thời tận thế không biết có bao nhiêu người mất đi ý chí sinh tồn, ánh mắt họ giống hệt thế này. Bất quá Ôn Tư Đặc so với họ thì thêm một phần thoải mái, cứ như thoải mái vì hoàn thành tất cả tâm nguyện, bởi vì rốt cuộc cũng báo được thù sao?
“Tố Tố, bữa sáng đã làm xong, con……" Mễ Duy còn chưa kịp nói xong thì La Tố đã chạy vút qua, sau đó mở cửa xông ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy kìa?" Mễ Duy lần đầu tiên thấy La Tố vội vàng như vậy, anh thực nghi hoặc.
La Tố le lên người máy giao thông VII, lúc cậu chuẩn bị phát động xe thì Tiểu Hoàng nhanh chóng nhảy vào túi tiền La Tố, bởi vì cảm nhận được tinh thần chủ nhân không ổn nên nó lập tức rời giường. Nhìn thấy Tiểu Hoàng La Tố ít nhiều cũng bình tĩnh hơn, giờ này có lẽ không bị kẹt đường, 30 phút sao…….
Lúc La Tố chạy tới trường, thời gian đã qua 20p, căn cứ theo hình ảnh sau cùng của màn hình ánh sáng, Ôn Tư Đặc hẳn đang ở trên chỗ cao, có thể là tầng cao nhất của trường học hoặc sân thượng, chính là trường lớn như vậy, nếu không có dấu hiệu gì đặc biệt thì không thể đoán được……
Mặc kệ La Tố nghĩ thế nào thì cậu vẫn không tìm được địa điểm xác thực, đáng giận, chỉ còn 5 phút, rốt cuộc là ở đâu…..? Ôn Tư Đặc sẽ lựa chọn nơi nào làm địa điểm giết người cuối cùng…….
Bất tri bất giác La Tố chạy tới trước bể phun nước trước kia từng nói chuyện với Ôn Tư Đặc, động tác Ôn Tư Đặc ném đồng xu vào bể phun nước để cầu nguyện chậm rãi hiện lên trước mắt, chẳng lẽ…….?
La Tố ngẩng đầu, trước bể phun nước có một tòa dạy học, trên sân thượng có không ít hoa, bình thường sẽ có một vài học trò lên đó phơi nắng, bất quá bây giờ đang kì nghỉ nên hẳn là không có ai sử dụng. Mấu chốt nhất là đứng từ đó có thể thấy rõ bể phun nước ở đây, chính là nơi đó sao? Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, La Tố trực tiếp xông lên sân thượng, càng tới gần thì mùi máu tươi lại càng nồng đậm, La Tố rốt cuộc xác nhận mình không tìm lầm.
“So với quân bộ, quả nhiên cậu tìm tới trước?" Ôn Tư Đặc hơi nghiêng mặt, phát hiện là La Tố, một lần nữa anh dời tầm mắt bề phía bể phun nước, giống như đang cầu nguyện.
“Nôn——" La Tố bụm miệng, cả sân thượng bị đại dương máu tươi bao phủ, vách tường cùng mặt đất đều là máu, nhất là trên mặt đất cứ như đã hình thành một dòng suối, La Tố nhìn thấy người đang ngã trong vũng máu, một thân quân trang cơ hồ không còn nhìn ra màu sắc vốn có, hoàn toàn bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm. Lấy máu giết người sao? Ôn Tư Đặc rốt cuộc dùng tâm tình thế nào để giết người này? La Tố không tưởng tượng được, cũng không muốn nghĩ……
“Khụ khụ……" Mùi máu tươi quá nồng làm La Tố có chút khó chịu, cậu vốn còn chút đau đầu nên bây giờ bắt đầu chóng mặt, cậu đáng ra không còn vựng huyết mới đúng, chẳng lẽ bời vì nơi này mùi máu quá nồng sao? Bất quá La Tố vẫn cố áp chế cảm giác khó chịu, cậu tựa như bình thường hỏi: “Anh có tâm nguyện gì?"
Ôn Tư Đặc hơi ngẩn ra, tiếp đó cười khẽ, anh nghiêng người dùng đôi bụi mâu chăm chú nhìn La Tố: “Còn nhớ lúc trước tôi đã nói qua không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã biết chúng ta rất hợp, quả nhiên cảm giác của tôi không sai chút nào."
“Nếu bây giờ bỏ trốn vẫn còn kịp." Tuy cơ thể rất khó chịu nhưng La Tố vẫn thẳng lưng, đại khái cậu cũng đoán được lí do Ôn Tư Đặc giết người, bất quá lúc này có nói gì cũng muộn rồi.
“Cậu định bao che cho tôi sao? Đừng quên tôi đã giết vài vị quan lớn, cậu sẽ trở thành đồng phạm." Ôn Tư Đặc luôn giữ vững nụ cười bên môi, một chút cũng không nhìn ra anh vừa giết người xong.
“Đồng phạm sao? Nói thực thì thân là bằng hữu tôi nên giúp anh, nhưng thân là công dân liên minh tôi nên ngăn cản anh." La Tố nhìn thẳng mắt Ôn Tư Đặc nói.
“Cho nên…. đáp án của cậu là?" Ôn Tư Đặc chậm rãi bước tới gần La Tố.
“Không làm gì cả." La Tố bình tĩnh nói ra đáp án của mình.
Cước bộ của Ôn Tư Đặc hơi khựng lại, sau đó anh che miệng nhịn không được mỉm cười: “Tôi căn bản không định trốn, chỉ có ở lại đây tâm nguyện mới có thể hoàn thành, đúng không? Người nên trốn đi là cậu mới đúng, trong hoàn cảnh này cậu có thể kiên trì bao lâu?"
Tác giả :
Hưởng Nguyệt