Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 43

“Ngao ô~" Cự lang dùng đôi ngươi xám tro chăm chú nhìn thiếu niên mặc áo blu trắng trước mắt, quần áo khá lớn làm đối phương có chút gầy yếu, bất quá bóng dáng thẳng tắp lại làm cự lang không thể dời mắt.

“Ngu ngốc, tôi không cần bất cứ ai bảo hộ." Âm thanh trầm thấp của La Tố vang lên.

“Ngao ô~" Cự lang lại kêu một tiếng, nó không chắn trước người La Tố nữa mà khai mở tứ chi đứng cạnh La Tố, một người một lang cứ vậy sóng vai mà đứng.

La Tố thấy cự lang thành thật đứng bên người mình, gương mặt hiếm có biểu tình khẽ vẽ thành một nụ cười, cảm giác như đang quay về quá khứ này là sao đây? Cậu cùng A Lại sóng vai chiến đấu, cậu giao sau lưng mình cho đối phương…… đã bao lâu rồi cậu không có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như thế này? Giống như linh hồn mình cũng đang bị thiêu đốt…..

La Tố dùng lực tinh thần câu thông với huyễn nhãn thú, để nó sự dụng ảo giác với Tu Lôi cùng thiết bị giám sát, sau đó hỏi: “Thương thế có thể chịu đựng được không?"

Cự lang không thể mở miệng nói chuyện, bất quá nó hơi điểm điểm đầu, La Tố hiểu được, sau đó cậu dùng băng vải cùng thuốc cầm máu làm xử lý khẩn cấp cho cự lang.

Bởi vì Tu Lôi mở công kích phạm vi lớn với khán đài nên trường hợp khá hỗn loạn, điều này cũng giúp La Tố tranh thủ được không ít thời gian. Hiện tại xung đột trực diện với Tu Lôi tuyệt đối không phải hành động sáng suốt, mặc kệ Tu Lôi mạnh thế nào, nhưng đã gây ra hành động nguy hiểm như vậy, người phụ trách của học viện sẽ nhanh chóng ra mặt, vì thế việc khẩn cấp bây giờ là rời khỏi nơi này.

La Tố nhận định xong, tính toán lập tức rời khỏi đây, bất quá cậu không thể nhanh chóng di chuyển khế ước thú, mà cự lang lại đang bị thương…..

Ngay lúc La Tố đang do dự, cự lang cũng nghĩ giống như La Tố, nó dùng miệng ngậm lấy bọn Đại Ngốc, sau đó ném lên lưng mình, tiếp đó nó nằm úp sấp xuống dùng ánh mắt bảo La Tố mau leo lên.

“Thương thế của anh không sao chứ?" La Tố không leo lên mà kéo Phân Địch lên lưng cự lang, tuy bị Phân Địch ngồi trên lưng nhưng cự lang vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ, bất quá La Tố thân là bác sĩ thú y, cậu vẫn tinh mắt phát hiện vết thương của cự lang bị tét trào máu tươi.

Tình huống thực không xong, cự lang trước mắt chỉ có thể cõng một người, nếu thêm nữa vết thương lại nặng thêm, phân tích hoàn cảnh xong, La Tố không leo lên người cự lang mà nhanh chóng quyết định: “Anh đưa Phân Địch tới bệnh xá gần nhất đi, tôi tự mình nghĩ biện pháp rời đi."

“A Tố, cậu không đi với bọn mình sao?" Phân Địch hiện tại cũng không truy vấn quan hệ của La Tố và cự lang, bởi vì cậu biết tình thế hiện tại rất khẩn trương.

“Đừng lo, tôi có biện pháp rời đi, tôi chỉ cần tìm được nhóm anh cả là an toàn. Tóm lại phải đưa Tiểu Ngốc tới bệnh xá để phẫu thuật, tôi chỉ mới xử lý khẩn cấp mà thôi." La Tố nói xong liền đưa tay mang huyễn nhãn thú cùng Tiểu Hoàng xuống khỏi người cự lang.

Cự lang không rời đi, nó dùng đôi ngươi xám tro chăm chú nhìn La Tố, tuy không thể nói chuyện, nhưng La Tố vẫn hiểu được ý tứ của cự lang, nhưng cậu vẫn nhìn nó, kiên quyết lắc đầu.

Một người một lang, hai đôi ngươi đồng dạng kiên định giao nhau trong không khí, La Tố không lùi bước, bởi vì cậu biết mình phải làm gì, cự lang cứ vậy chăm chú nhìn La Tố, cuối cùng nó vẫn chậm rãi đứng lên, nó tôn trọng quyết định của La Tố, bởi vì Phân Địch là người bằng hữu rất quan trọng của La Tố, nó không thể vi phạm sự bảo hộ cùng kiên trị của một giống đực dành cho bằng hữu.

Cự lang biết thời gian cấp bách vì thế nó cúi đầu kêu một tiếng, sau đó lao về phía bệnh xá gần nhất, tuy nó tôn trọng quyết định của La Tố, bất quá nó sẽ đưa Phân Địch tới bệnh xá xong sẽ quay lại đón La Tố.

La Tố không lưu lại ở sân đấu thêm nữa, Khuê Đế đã khiêng Hải Nhân Tư ly khai, bởi vì lực chú ý của Tu Lôi không đặt trên người bọn họ nên bọn Khuê Đế chạy trốn cũng khá thuận lợi.

Tu Lôi phát động đợt công kích thứ ba, sau đó không tiếp tục nữa, tuy Tu Lôi sử dụng năng lực công kích phạm vi rộng, bất quá đại đa số người xem chỉ bị thương nhẹ mà thôi, dù sao khán giả cũng không phải dân trói gà không chặt, phần lớn đều là học viên trong trường, không nói tới á thú, khế thú cùng hồn thú là người phản ứng trước tiên, năng lực phòng ngự có phạm vi đủ lớn để bảo vệ các học trò khác, vì thế tình huống bị thương cũng không quá nghiêm trọng.

Trong ba học viện cũng có các thú nhân rất mạnh, những người này sau khi bị công kích thì rất phẫn nộ, vì thế tập trung lại khiêu chiến Tu Lôi, nói thế nào thì bọn họ cũng đang phòng vệ, nhân lúc bọn họ chế trụ Tu Lôi, những người khác có thể tranh thủ chạy trốn.

“Khuyên nhóm các ngươi thu tay lại đi, ta vốn không có hứng thú với kẻ yếu." Tu Lôi vẫn như trước một tay đút trong túi quần, không hề có chút ý tứ nghiêm túc.

“Đừng khinh người quá đáng, Thao Thiết thì sao chứ? Huống chi ai biết cậu có phải thực sự là Thao Thiết hay không!" Tuy chỉ là đội ngũ mới thành lập, bất quá vì nhất trí bảo vệ quyền lợi mọi người nên thoạt nhìn vô cùng khí thế.

“Thế nào?" Tu Lôi không để ý đám người đang khiêu khích, quay đầu lại nhìn Mễ Nhĩ Gia.

Mễ Nhĩ Gia vịn vào cổ A Mã Tạp, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, quỹ tích vận mệnh bị ngắt đứt, hơn nữa…. xung quanh chúng ta có niệm lực dao động."

“Niệm lực?" Tu Lôi nhắm mắt lại cảm thụ một chút, sau đó khóe môi cậu ta không ngừng nhếch lên: “Thực sự là ảo thuật cao minh, ngay cả ta suýt chút nữa cũng bị lừa, trong đám các người có ảo thuật sư?"

Mọi người quay mặt nhìn nhau, bởi vì là đội nhóm mới thành lập nên bọn họ cũng không rõ người khác có năng lực gì, tất cả mọi người đều lắc đầu, mọi chuyện có chút rối loạn.

“Thực đáng tiếc, ta còn tưởng trong đám các ngươi có tên thú vị." Tu Lôi hiển nhiên không muốn nhiều lời nữa, cậu ta lắc mình một cái sau đó đột nhiên xuất hiện sau lưng một đội viên, trong nụ cười trào phúng của Tu Lôi mọi người kinh hoảng nhìn đội viên kia chậm rãi ngã xuống.

Quá nhanh! Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Chỉ trong nháy mắt đã…… nhóm đội viên còn lại còn chưa kịp phản ứng đã bị A Mã Tạp đánh ngã xuống đất, không phải bọn họ không muốn né mà cơ thể đột nhiên nặng nề, cơ bản không thể di động nổi.

“Thật là, lại cướp lạc thú của ta." Tu Lôi tuy ngoài miệng nói vậy nhưng gương mặt không có ý tứ tiếc nuối nào.

Cùng thời gian này, La Tố cũng nhận được hình ảnh phản hồi của huyễn nhãn thú, cậu nguyên bản chỉ sử dụng ảo ảnh để chuyển dời vị trí mà thôi, nói cách khác cậu đã thay đổi hình ảnh trước mắt Tu Lôi, để cậu ta tấn công vào khoảng không người, như vậy sẽ hạn chế thương tích tới mức thấp nhất, bất quá Tu Lôi chỉ công kích một trận sau đó liền ngừng lại vì thế cậu ta cũng không phát hiện ra.

Bên cạnh La Tố bây giờ chỉ có huyễn nhãn thú cùng Tiểu Hoàng, bởi vì Đại Ngốc đang sử dụng niệm lực dao động để trợ giúp thương thế của Tiểu Ngốc, vì thế La Tố để Đại Ngốc đi cùng Tư Lôi Tạp và Phân Địch.

Tuy năng lực của huyễn nhãn thú đã bị phát hiện, bất quá đối với La Tố cũng không ảnh hưởng quá lớn, bởi vì cậu dùng lực tinh thần cảm ứng được vị trí kim đản đản của Milan, thuận lợi hội họp với nhóm Ngải Địch, Lô Tạp.

“Có bị thương không?" Ngải Địch vẫn không biến đổi sắc mặt, rõ ràng là câu hỏi nhưng vì ngữ điệu không hề phập phồng nên nghe cứ như câu trần thuật.

“Không có." La Tố lau tro bụi trên mặt, bởi vì lượng người đang túa ra nên bọn họ nhất thời không thể rời đi.

“Em trai đồng học, Tư Lôi Tạp đâu? Cậu ta không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?" Lô Tạp chờ hết nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng Tư Lôi Tạp, anh có chút nghi hoặc.

“Tôi để anh ấy đưa Phân Địch tới bệnh xá trước." La Tố bình tĩnh nói.

“Ách——" Lô Tạp sửng sốt nửa ngày, sau đó khâm phục nói: “Cậu gan thực!" Cư nhiên dám sai biểu Tư Lôi Tạp, sao anh chưa bao giờ được đối đãi như vậy a? Quả nhiên bằng hữu chỉ dùng làm cu li?

Có thể vì chỗ La Tố có Ngải Địch làm đại thần trấn giữ nên mọi người cũng không quá hoảng loạn, trừ bỏ tốp 5 tốp 3 túm tụm lại oán giận, thì mở màn hình ánh sáng tiếp tục xem tình huống trên sân đấu.

Màn hình vốn có thể thấy được toàn cảnh, bất quá vì lúc nãy đánh đấm nên bị hư không ít thiết bị, vì thế bây giờ chỉ xem được vài góc mà thôi, tuy có chút mơ hồ nhưng đoạn đối loại lại phát rất rõ.

“Tu Lôi Đặc Nạp, cậu đã phạm vào điều luật 《bảo hộ thú nhân của liên minh》 cùng 《điều lệ an toàn cá nhân》 , chúng tôi đã nhận được lệnh bắt giữ từ cấp trên, mặc khác tòng phạm Mễ Nhĩ Gia cùng A Mã Tạp cũng phải bắt giam."

Người của quân đội khoan thai tiến tới, đi đầu là một nam nhân mặc đồng phục có quân hàm đại tá, sau lưng có hơn mười binh lính, ngoài ra còn có mấy lão sư lục đục chạy tới, bởi vì sợ đối phương phản kháng nên bọn họ vừa tiến tới đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

“Không cần khẩn trương như vậy, ta sẽ không chống cự." Tu Lôi ngoan ngoãn đưa hai tay lên, làm ra bộ dáng đầu hàng.

Mễ Nhĩ Gia mở miệng: “Các vị bằng hữu đến từ quân đội, xin đừng lo lắng, tôi lấy tư cách của tiên đoán sư cam đoan cậu ta sẽ không phản kháng để các vị bắt."

“Mễ Nhĩ Gia? Chính là bạch trạch Mễ Nhĩ Gia sao? Không phải cậu ta……." Một binh sĩ kinh ngạc kêu lớn.

“Ngu ngốc! Thực mất mặt." Nam nhân có quân hàm đại tá lớn tiếng quát, binh sĩ kia mới vội im bặt.

Tuy Tu Lôi tỏ ra rất phối hợp, bất quá đại tá cùng nhóm lão sư vẫn có chút lo lắng, vì thế bọn họ không hề thả lỏng cảnh giác, dùng còng tay đặc chế có thể hạn chế sức mạnh của hồn thú còng tay Tu Lôi, nhưng thời gian cũng không thể kéo dài, đặc biệt là đối với hồn thú đặc biệt cường đại, tác dụng của nó lại càng nhỏ.

Trong suốt quá trình, ba người Tu Lôi không hề phản kháng, thái độ ngoan ngoãn hệt như học trò phạm lỗi, điều này làm nhóm quân đội và lão sư thở phào.

“Còng tay này có tác dụng với cậu không?" Tu Lôi đột nhiên mở miệng hỏi.

“Có, ảnh hưởng năng lực tôi khoảng 0,01%." Âm thanh Mễ Nhĩ Gia vẫn lạnh lùng như trước.

Đoạn đối thoại của hai người làm quân sĩ áp giải căng cứng cơ thể, sợ sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Tu Lôi không hề để ý tới bọn họ chỉ hỏi tiếp: “Đáp án không tồi, thế nào?"

“Người quấy nhiễu rất mạnh, tôi chỉ có thể xác định được chút quỹ tích vận mệnh mơ hồ, bất quá tôi xác định, cậu ta…. nhất định ở ngay đây thôi."

“Ha hả." Tu Lôi cúi đầu, cười khẽ, tuy hai tay bị còng nhưng cậu ta thoạt nhìn không hề có cảm giác bị quản chế, lại thong dong như trước: “Tạm thời tái tin tưởng cậu một lần, tập trung tinh thần đi……."

Tu Lôi nói xong thì ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rống dài của dã thú, âm thanh cắt cả bầu trời, đại đa số mọi người ở đây đều bịt tai, tiếng hô cơ hồ sắp phá vỡ màng tai người ta, ngay cả linh hồn sâu trong cơ thể cũng hoảng hốt run rẩy.

Nhiều người trên sân vì không thể chịu nổi mà ngất đi, chỗ La Tố cũng vậy, La Tố cảm thấy rất khó chịu, linh hồn như đang kháng nghị làm cậu có cảm giác choáng đầu hoa mắt.

“A Tố, cậu không sao chứ? A Tố!" Milan khẩn trương gọi tên La Tố, cậu không cảm thấy ảnh hưởng gì từ âm thanh kia, Khảm Tư cùng bọn Ngải Địch cũng vậy.

“Không sao." La Tố dùng lực tinh thần cưỡng chế cảm giác choáng váng, tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng so với nhóm người té xỉu trên mặt đất vẫn đỡ hơn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải sự tình đã được giải quyết sao? Quân đội rốt cuộc đang làm gì?"

“Xuất động nhiều người như vậy còn không thể áp chế Thao Thiết sao?" Người xung quanh oán giận.

Đúng lúc này, thiết bị giao thông của nhà trường đã đáp xuống, mọi người nhanh chóng tản đi, bọn La Tố cũng được phân tới một thiết bị, nhanh chóng rời khỏi sân đấu.

***

“Tên khốn này! Chẳng lẽ không có chút ăn năn nào hay sao?" Một lão sư phụ trách áp giải phẫn nộ đấm Tu Lôi một quyền.

Tu Lôi bị đấm hơi nghiêng mặt, cậu ta bảo trì tư thế này, mái tóc dài xổ qua lộ ra đôi mắt đỏ như máu, khóe môi nhếch lên thật cao: “Thú vị, ta sẽ nhớ kỹ cú đấm này, học viện Thú Hoàng….. không biết lão sư tên gì?"

Tu Lôi nghiêng mặt về vị trí cũ, đôi mắt đỏ au chăm chú nhìn lão sư đã đấm mình, biểu tình hưng phấn làm ánh mắt kia lại càng đỏ tới dị thường.

“Cậu….. cậu là tên biến thái à?" Vị lão sư hoảng sợ lui về sau, đây căn bản không phải ánh mắt của người bình thường…. ngược lại hệt như kẻ điên trên chiến trường.

“Hình dung thực chính xác, ta không chán ghét." Tu Lôi xoa xoa gò má hơi sưng, quay đầu hỏi: “Có kết quả không?"

“…….." Mễ Nhĩ Gia lần đầu tiên trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng: “Cậu ta…. đã rời đi rồi, vừa nãy trong nháy mắt đó tinh thần của tôi dường như đã chạm tới quỹ tích vận mệnh của cậu ta, chính là nó đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa."

“‘Cậu ta’ mà các cậu nói rốt cuộc là ai?" Quân lính áp giải bọn Tu Lôi rốt cuộc nhịn không được, theo băng ghi hình thì Tu Lôi đột nhiên công kích khán giả cũng vì ‘cậu ta’.

Tu Lôi nghe vậy thì đột nhiên ngừng lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười hiểm ác: “Ta nghĩ ra một ý hay, nếu chúng ta tìm không thấy thì sao không để đám người này tìm phụ?"

“Tu Lôi, đừng quên lúc trước cậu đã đáp……." Mễ Nhĩ Gia còn chưa kịp ngăn cản, Tu Lôi đã nói ra đáp án: “Cậu ta chính là Kì Lân."

“Kì Lân? !" Người của quân bộ cùng các lão sư đều kinh hoảng kêu lớn: “Sao có thể, Kì Lân là…….."

“Ta có thể cảm giác được, từ ngày ta thức tỉnh, Kì Lân cũng vậy, đã tới thế giới này, cậu ta ngay ở đây, trong trường này, ngay trong khán đài."

“Này…….." Quân bộ cùng các lão sư đều xoay mặt nhìn nhau, nếu lời này do người khác nói bọn họ tuyệt đối sẽ không tin, nhưng nó lại nói ra từ miệng Thao Thiết, giả thuyết nếu trên đời này thực sự có người có thể tìm được Kì Lân thì đó nhất định là Thao Thiết!

Mặc kệ thế nào thì đây cũng là đại tin tức, bọn họ phải lập tức truyền lên lên!
Tác giả : Hưởng Nguyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại