Trọng Sinh Chi Thú Hồn
Chương 109: [PN] Cuộc Sống Của La Tố (2)
La Tố nhìn tiểu quỷ tóc xám, nhướng mi nói: “Con anh thực thú vị."
Ôn Tư Đặc biết La Tố là dạng người thích bao che khuyết điểm, nhất là đối với đứa nhóc kia tuyệt đối là cưng tới tận xương đi, vì thế anh nhún vai: “Tôi không ngại cậu giúp tôi dạy dỗ đứa con đâu."
La Tố nghe vậy, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, Ôn Tư Đặc không phải loại người thích xen vào chuyện riêng của bạn bè, hiện tại tự dưng nói vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?
“Nói đi, muốn tôi giúp anh chuyện gì?" La Tố hỏi thẳng vấn đề.
“Đúng là không thể trốn khỏi ánh mắt cậu." Ôn Tư Đặc ngồi xuống bên cạnh La Tố, sợi tóc xám quấn thành vòng trên đầu ngón tay, đây là hành động anh thích làm nhất lúc đang suy nghĩ: “Tôi muốn ở nhờ vài ngày."
“Khụ khụ——" La Tố suýt chút nữa bị sặc nước miếng: “Anh điên à?"
“Cậu thấy sao?" Gương mặt Ôn Tư Đặc lộ ra nụ cười ôn nhu, dung nhan tinh xảo kết hợp với nốt ruồi bên khóe mắt, lực sát thương quả thực đã đạt tới 200%.
“Tranh cãi gia đình?" La Tố là người thông minh, vì thế cậu tránh nhắc tới tên Tu Lôi.
“Cậu có thể nghĩ vậy." Ôn Tư Đặc đứng lên nói: “Tốt lắm, phòng của tôi ở đâu?"
“…" La Tố có chút đau đầu đỡ trán, cậu có đáp ứng để Ôn Tư Đặc ở lại sao?
Góc bên cạnh, tiểu quỷ tóc xám Tu Đế đã dồn Tiểu Hôi vào góc tường. Được rồi, phải nói là Tiểu Hôi vốn nằm trong góc tường gặm xương, Tu Đế kế thừa mỹ mạo của Ôn Tư Đặc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng không thể phủ nhận bé giống như một con búp bê bằng sứ, ai nhìn thấy diện mạo bé cũng có hảo cảm, cho rằng bé là một tiểu thiếu gia thông minh nhu thuận, nhưng sự thực căn bản không phải vậy.
Bỏ qua chuyện Ôn Tư Đặc, vậy phụ thân của Tu Đế là ai? Kia chính là người tính tình nóng nảy đến mức muốn hủy diệt liên minh, tóm lại có sự giáo dục từ người phụ thân Thao Thiết, trong từ điển của Tu Đế tuyệt đối không có hai chữ ‘nhường nhịn’. Người dám khi dễ bé tuyệt đối phải hung hăng trả thù, người không phục bé thì phải đánh tới khi nào phục thì thôi! Tóm lại Tu Đế hoàn toàn thi hành giáo dục của phụ thân, hình thành tính cách ‘không ai bì nổi’ như hiện giờ.
Nhưng kỳ thực ban đầu tính cách Tu Đế cũng không phải như vậy, lúc bé còn ngây thơ chưa biết gì, lúc bé còn là một đứa trẻ ngoan, đứa nhỏ cùng nhà trẻ có hồn thú bạo hùng khi dễ bé, phải biết lúc này bé vẫn chưa thức tỉnh hồn thú cộng thêm Ôn Tư Đặc giáo dục rất tốt nên Tu Đế hệt như một tiểu thiếu gia lắm tiền, vì thế bé thua thực thảm.
Là một đứa bé khờ dại mới vào nhà trẻ, Tu Đế sau khi bị khi dễ đương nhiên sẽ chạy về nhà khóc lóc kể lể, Ôn Tư Đặc vẫn bộ dáng cũ, nghe xong thì mỉm cười ôn hoa bôi thuốc cho đứa con, nụ cười của Ôn Tư Đặc có lực sát thương rất lớn, không phải một đứa nhỏ có thể chống cự nổi. Tu Đế rất nhanh liền khóc rống gục trong lòng Ôn Tư Đặc, cảm thấy vết thương trên cơ thể và tâm hồn mình đều được an ủi.
Nếu sự tình cứ vậy chấm dứt thì cũng không có sự chuyển biến của Tu Đế như hiện tại. Tu Lôi là ai? Là người tính tình táo bạo, thậm chí còn sở hữu hồn thú thượng cổ Thao Thiết! Một người cao ngạo như Tu Lôi đương nhiên không chấp nhận chuyện đứa con mình bị khi dễ, này không phải đánh nát mặt mũi Thao Thiết sao? Thân là đứa con của cậu, phải mạnh như cậu, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, tuyệt đối không có chuyện người khác khi dễ họ! Vì thế Tu Lôi tiến hành khóa huấn luyện địa ngục cực kì tàn ác cho đứa con!
Tiểu Tu Đế làm sao chịu được loại thống khổ này, mới bị phụ thân ‘huấn luyện tàn bạo’ nửa ngày, bé liền bổ nhào vào lòng ba ba tìm kiếm an ủi, Ôn Tư Đặc vẫn như bình thường nghe tiểu Tu Đế khóc lóc kể lể, sau đó dùng gương mặt tươi cười an ủi bé, chỉ tiếc Tu Lôi lần nào cũng tới cửa tìm người, vì thế tiểu Tu Đế chỉ có thể mang gương mặt khóc thảm, tiếp tục bị phụ thân tha đi huấn luyện.
Theo lí thuyết cho dù huấn luyện của Tu Lôi tàn khốc cỡ nào, có Ôn Tư Đặc an ủi tiểu Tu Đế cũng không đến mức biến thành dạng tính cách này đi, nhưng mấu chốt là một ngày nào đó, bằng hữu của tiểu Tu Đế tới nhà chơi, bằng hữu kia chính là đứa nhỏ có hồn thú bạo hùng. Từ lúc tiểu Tu Đế trở nên mạnh hơn liền hung hăng đánh nó một trận, đứa nhỏ kia liền quấn quít lấy tiểu Tu Đế, nhận bé làm đại ca, hành động của bé gấu không khỏi thỏa mãn tâm hư vinh của tiểu Tu Đế, vì thế bé cũng ngầm đồng ý cho bé gấu kia đi theo mình, cứ vậy hai người trở thành bằng hữu.
Tuy tiểu Tu Đế cùng bé gấu đều là con nít, nhưng thời đại này con nít trưởng thành sớm, cộng thêm tiểu Tu Đế kế thừa mỹ mạo của Ôn Tư Đặc, diện mạo kia quả thực có thể nói là già trẻ lớn bé đều diệt sạch. Bé gấu vốn không có ý tưởng gì với tiểu Tu Đế, chỉ cảm thấy bé vừa dễ nhìn lại mạnh mẽ, trời sinh nên vượt trội hơn người, nên làm đại ca, chính là theo độ tuổi trưởng thành, ý tưởng bé gấu dần dần thay đổi, lúc nhìn tiểu Tu Đế trái tim bé gấu luôn nảy lên thình thịch, nhịn không được muốn hôn tiểu Tu Đế, bé gấu nghĩ sao thì liền làm vậy.
Dựa theo tình tiết phát triển bình thường của tiểu thuyết, kế tiếp hẳn là hai người từ bé đã định chung thân, trưởng thành sẽ cưới người kia linh tinh, tiếp đó trung gian có thể phát triển theo hướng cẩu huyết, bé gấu chuyển nhà chuyển trường linh tinh, cuối cùng trải qua thiên tân vạn khổ, hai người mới được ở cùng một chỗ, nhưng… hết thảy phát triển này đều bị Ôn Tư Đặc vào phòng đưa món điểm tâm ngọt bắt gặp mà tan thành mây khói.
“Ba ba!" Tiểu Tu Đế quay đầu lại nhìn Ôn Tư Đặc, vừa vặn thoát được nụ hôn của bé gấu xáp tới, vì thế bé không nhận ra tâm ý của bé gấu.
“Ba ba mang điểm tâm lên." Ôn Tư Đặc cười thực ôn nhu, ôn nhu tới mức mặt sắp tích ra nước, đặt chén dĩa xuống, Ôn Tư Đặc còn vô cùng thân thiết sờ sờ đầu bé gấu, bé gấu nhìn Ôn Tư Đặc, ánh mắt cơ hồ sắp lòi ra khỏi hốc mắt, gương mặt nhỏ nhắn trướng lên đỏ bừng, bé gấu trong lòng nghĩ ba ba của tiểu Tu Đế thực đẹp, tương lai tiểu Tu Đế trưởng thành chính là vậy đi…
Sau đó, không có sau đó, bởi vì tiểu Tu Đế không còn gặp lại bé gấu nữa, nghe nói bé gấu đã chuyển nhà tới một nơi rất xa rất xa, tiểu Tu Đế vì thế mà thương tâm một đoạn thời gian, dù sao cũng là một đứa em của bé a.
Nếu nói một bằng hữu chuyển nhà là trùng hợp, như vậy liên tiếp hai ba người thì tiểu Tu Đế cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp, nhất là những người chuyển nhà đều là bằng hữu chơi rất thân với bé, hơn nữa đều từng tới nhà, tóm lại tiểu Tu Đế cảm thấy rất kì hoặc.
“Ba ba, vì sao bằng hữu của con luôn chuyển nhà?" Tiểu Tu Đế khó hiểu hỏi.
“Bởi vì bọn họ không phải bằng hữu chân chính." Ôn Tư Đặc một tay chống cằm, tuy không mỉm cười nhưng khóe môi hơi nhếch lên làm anh giống như đang cười.
Tiểu Tu Đế nghe vậy, kích động kêu lên: “Nói bậy! Bọn họ là bằng hữu chân chính của con! Mỗi lần con đi đánh nhau, bọn họ luôn xông tới trước bảo vệ con!"
Ôn Tư Đặc tạm dừng một lát, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề này, sau đó cười nói: “Bọn họ thực thích con."
“Đương nhiên rồi." Tiểu Tu Đế đắc ý nâng đầu nói: “Con chính là đại ca của họ nga, lão tử đánh nhau chưa bao giờ thua!"
“Nhưng con không thể thích bọn họ."
“Vì sao a?" Tiểu Tu Đế phát giác mình hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của ba ba mình.
Ôn Tư Đặc thấy vẻ mặt tiểu Tu Đế đầy nghi hoặc, hơi cười nhẹ, tiếp đó anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc tiểu Tu Đế: “Bởi vì con phải thích cùng một người như ba ba."
Đó là nụ cười ôn nhu như nước hệt như bình thường, làm nổi bật nốt lệ chí, có cảm giác làm người ta hít thở không thông. Đây là lần đầu tiên tiểu Tu Đế không cảm nhận được ấm áp từ nụ cười của ba ba, ngược lại có cảm giác hoàn toàn tương phản, cảm giác quỷ dị làm bé sợ run.
Từ lúc đó tiểu Tu Đế thường xuyên quan sát biểu tình trên mặt ba ba, cùng từ lúc đó tiểu Tu Đế phát hiện bất luận là lúc nào, ba ba đều mỉm cười, ngay cả lúc tức giận cũng vậy.
Có một dạng người lúc chưa biết sẽ cảm thấy nụ cười trên mặt Ôn Tư Đặc thực ấm áp, giống như anh trời sinh là người ôn nhuận như ngọc, chính là sau khi biết rồi, sẽ cảm thấy nụ cười kia thực đáng sợ, tiểu Tu Đế chính là người như vậy.
Từ đêm đó, tiểu Tu Đế liền trưởng thành, không còn hướng Ôn Tư Đặc làm nũng nữa, liều mạng rèn luyện mình, bé muốn mạnh hơn, mạnh rồi sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì nữa, mạnh rồi sẽ không sợ nụ cười của chính ba ba mình.
“Phụ thân, phụ thân có cảm thấy nhiều lúc nụ cười của ba ba… rất kì quái?" Tiểu Tu Đế không dám nói ba ba cười thực đáng sợ, vì thế đành phải thay đổi cách nói.
“Ha ha ha ha, nhóc con này thông suốt cũng quá muộn đi!" Tu Lôi dụi tắt điếu thuốc trong tay, đôi ngươi đỏ rực như máu lóng lánh dưới ánh đèn: “Vì thế đừng chọc anh ta sinh khí, anh ta so tới ta… càng đáng sợ hơn vạn lần."
Tiểu Tu Đế nhớ thật kỹ những lời này, cũng vì thế cho dù bé nghịch ngợm gây sự cỡ nào, chỉ cần Ôn Tư Đặc nói một tiếng, tiểu Tu Đế sẽ bật người ngoan ngoãn đi theo sau ba ba, thở mạnh cũng không dám.
“Tu Đế, đi thôi." Tiểu Tu Đế vốn đang định chọt chọt cục bông màu xám trên mặt đất, bất quá nghe thấy Ôn Tư Đặc gọi thì lập tức chạy tới.
La Tố khẽ thở dài, nhận mệnh bước tới trước Ôn Tư Đặc: “Không có tôi dẫn đường, anh biết phòng nào sao?"
“Phòng không ai ở thì được rồi." Ôn Tư Đặc buông tay.
“Tôi đột nhiên cảm thấy Tu Lôi thực đáng thương." La Tố lại đau đầu.
“Nghe cậu nói vậy, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy rất vinh hạnh." Ôn Tư Đặc nhếch môi nói.
La Tố nhìn nụ cười trên mặt Ôn Tư Đặc, cậu cảm thấy cả người mình đều phát đau, sau khi mang Ôn Tư Đặc và tiểu Tu Đế lên căn phòng trống trên lầu hai, La Tố định xuống lầu lấy chăn cho hai người, còn chưa ra khỏi phòng đã ngoài ý muốn thấy Tiểu Hôi như một cục bông dựa ngoài cửa, Tiểu Hôi nâng đầu lang, dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm tiểu Tu Đế.
La Tố kinh ngạc, phải biết Tiểu Hôi ngày thường chỉ thích nằm trong góc phòng bất động, bất luận là gặm xương hay chơi trò chơi, chỉ nằm trong góc phòng lãnh địa của bé, ngay cả lúc ngủ cũng không chịu rời đi, phải cần người ôm bé về phòng, vì thế Tiểu Hôi tự động rời khỏi lãnh địa của mình, lên lầu tìm tiểu Tu Đế đối với La Tố là một chuyện rất khó tin.
Bất quá La Tố rất nhanh bình tĩnh lại, Tiểu Hôi vì không thể biến thành người nên cứ như cô gái chưa xuất giá, căn bạn không có bằng hữu gì cả, hiện tại có đứa con của Ôn Tư Đặc đưa tới tận cửa, cớ sao không túm lấy?
“Đây là con tôi, Tiểu Hôi, hai đứa phải hảo hảo ở chung." La Tố giải thích xong liền ném Tiểu Hôi cho Tu Đế, sau đó cùng Ôn Tư Đặc xuống lầu.
“Cục… bông, không đúng, là Tiểu Hôi!" Tiểu Tu Đế vốn rất có hứng thú với nắm bông màu xám này, hai người lớn vừa rời đi, tiểu Tu Đế liền bật người ôm lấy Tiểu Hôi, cảm xúc lông xù mềm mại nhất thời làm bé yêu thích không muốn buông tay.
“Tiểu Hôi, lông mao của cậu ôm thật thoải mái nga!" Tiểu Tu Đế cọc cọ một lát, lập tức có hảo cảm gấp đôi với Tiểu Hôi, vì thế bé khí khái nói: “Tiểu Hôi, sau này cậu theo ta đi, ta nhất định che chở cho cậu, từ nay về sau không ai dám khi dễ cậu!"
Tiểu Hôi nâng đầu lên, phát ra tiếng ‘ngao ô’ mỏng manh.
Kỳ thực ý tứ của Tiểu Hôi là…. bé lớn như vậy chưa có ai dám khi dễ bé a, chính là tiểu Tu Lôi đâu thể nào hiểu được, bé thấy âm thanh Tiểu Hôi nhỏ nhẹ như vậy, trong lòng lại khẳng định Tiểu Hôi rất yếu, bé nhất định phải hảo hảo bảo hộ Tiểu Hôi.
***
Dưới lầu, La Tố cùng Ôn Tư Đặc uống rượu, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia. Rượu này do bằng hữu Tư Lôi Tạp tặng, bản thân Tư Lôi Tạp cũng không uống rượu nên số này phần lớn đều dành cho La Tố.
“Rượu đỏ này không tồi, hương vị thực đậm đà." Ôn Tư Đặc không chút keo kiệt khen ngợi, chỉ tiếc người ngồi đối diện là La Tố, cậu hoàn toàn không có thích thú bồi Ôn Tư Đặc luận rượu, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cãi nhau sao?"
Ôn Tư Đặc lắc lắc ly rượu, không nhanh không chậm nói: “Từ lúc nào cậu bắt đầu có hứng thú bới móc chuyện bát quái?"
“Tôi chỉ muốn biết anh định ở tới lúc nào thôi." La Tố khẽ thở dài.
“Không lâu, thế nào? Không chào đón tôi à?" Ôn Tư Đặc nhướng mi.
La Tố xoa xoa đầu có chút trướng đau: “Coi như tôi năn nỉ anh ở lại đi, vì sao hai người cãi nhau?"
Ôn Tư Đặc không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn ly thủy tinh trong tay, ly rượi đỏ thản nhiên chiếu ảnh ngược trong đôi ngươi màu xám, giống như nhiễm một rặng mây đỏ tịch mịch, qua thật lâu, Ôn Tư Đặc mới mở miệng nói: “Có lẽ… tôi đã lựa chọn sai."
“Ý anh là chuyện kết hôn hay chuyện sinh Tu Đế?" Theo biểu hiện của Ôn Tư Đặc, La Tố cảm thấy vấn đề lần này thực nghiêm trọng.
“Cậu nói xem?" Ôn Tư Đặc không trả lời thẳng để tránh bầu không khí xấu hổ, La Tố đành phải chuyển hướng đề tài.
Tối đó lúc Tư Lôi Tạp về nhà, nghe được tin Ôn Tư Đặc ở nhờ, Tư Lôi Tạp trầm mặc thật lâu, sau đó nghiêm túc tỏ vẻ hoan nghênh.
“Anh ta thoạt nhìn thực uể oải, tôi quấy rầy thế giới hai người à?" Ôn Tư Đặc nhìn bóng dáng Tư Lôi Tạp lên lầu, cười khẽ.
“Là thế giới ba người, đừng quên, còn có Tiểu Hôi." Đối với biểu hiện mất mác của Tư Lôi Tạp, La Tố cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng thẳng đến hai ngày sau, cậu nhận được điện thoại từ quân doanh nhi đồng, cậu mới hiểu được nguyên do.
“Tư Lôi Tạp đại nhân phải không? Đơn của ngài đã được duyệt! Tuy con ngài là hình thú nhưng cấp trên vẫn phê chuẩn cho phép con ngài gia nhập quân doanh nhi đồng! Tư Lôi Tạp đại nhân, xin ngài yên tâm, con tôi cũng tham gia quân doanh lần này, tôi nhất định bảo nó hảo hảo chăm sóc Tiểu Hôi!"
La Tố: “…"
La Tố phát hiện Ôn Tư Đặc nói đúng, Tư Lôi Tạp người này… cư nhiên nghĩ ra biện pháp này để có thế giới hai người với cậu sao? Khó trách lúc biết Ôn Tư Đặc phải ở lại nhà bọn họ, nam nhân kia lại trầm mặc.
“Nghe nói anh muốn đưa con tới tham gia quân doanh nhi đồng?" La Tố tìm cơ hội hỏi.
Tư Lôi Tạp nghe vậy, cơ thể nhất thời căng cứng, cẩn thận đáp: “Nó cần học tập."
“Phốc——" Nhìn Tư Lôi Tạp khẩn trương như vậy, La Tố nhịn không được cười khẽ: “Học tập cách làm việc nhà như anh à?"
Tư Lôi Tạp: “…"
“Chờ Ôn Tư Đặc đi rồi, chúng ta gửi Tiểu Hôi cho ba ba, sau đó đi du lịch được không?" La Tố vừa dứt lời, Tư Lôi Tạp liền bật người tới ôm lấy cậu, giờ phút này, La Tố dường như thấy cự lang ủ rủ đột nhiên dựng thẳng hai tai, tinh thần vô cùng phấn chấn. Nam nhân này… có đôi lúc thực ngốc.
Đêm đó, Tư Lôi Tạp lần đầu tiên phá lệ gọi điện thoại cho Tu Lôi: “Bầu bạn của cậu ở chỗ tôi."
Một lòng nghĩ rằng chờ Ôn Tư Đặc đi rồi, anh cùng La Tố sẽ có thế giới riêng của mình, Tư Lôi Tạp hoàn toàn không ý thức được câu nói của anh… có vấn đề cỡ nào.
Ôn Tư Đặc biết La Tố là dạng người thích bao che khuyết điểm, nhất là đối với đứa nhóc kia tuyệt đối là cưng tới tận xương đi, vì thế anh nhún vai: “Tôi không ngại cậu giúp tôi dạy dỗ đứa con đâu."
La Tố nghe vậy, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, Ôn Tư Đặc không phải loại người thích xen vào chuyện riêng của bạn bè, hiện tại tự dưng nói vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?
“Nói đi, muốn tôi giúp anh chuyện gì?" La Tố hỏi thẳng vấn đề.
“Đúng là không thể trốn khỏi ánh mắt cậu." Ôn Tư Đặc ngồi xuống bên cạnh La Tố, sợi tóc xám quấn thành vòng trên đầu ngón tay, đây là hành động anh thích làm nhất lúc đang suy nghĩ: “Tôi muốn ở nhờ vài ngày."
“Khụ khụ——" La Tố suýt chút nữa bị sặc nước miếng: “Anh điên à?"
“Cậu thấy sao?" Gương mặt Ôn Tư Đặc lộ ra nụ cười ôn nhu, dung nhan tinh xảo kết hợp với nốt ruồi bên khóe mắt, lực sát thương quả thực đã đạt tới 200%.
“Tranh cãi gia đình?" La Tố là người thông minh, vì thế cậu tránh nhắc tới tên Tu Lôi.
“Cậu có thể nghĩ vậy." Ôn Tư Đặc đứng lên nói: “Tốt lắm, phòng của tôi ở đâu?"
“…" La Tố có chút đau đầu đỡ trán, cậu có đáp ứng để Ôn Tư Đặc ở lại sao?
Góc bên cạnh, tiểu quỷ tóc xám Tu Đế đã dồn Tiểu Hôi vào góc tường. Được rồi, phải nói là Tiểu Hôi vốn nằm trong góc tường gặm xương, Tu Đế kế thừa mỹ mạo của Ôn Tư Đặc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng không thể phủ nhận bé giống như một con búp bê bằng sứ, ai nhìn thấy diện mạo bé cũng có hảo cảm, cho rằng bé là một tiểu thiếu gia thông minh nhu thuận, nhưng sự thực căn bản không phải vậy.
Bỏ qua chuyện Ôn Tư Đặc, vậy phụ thân của Tu Đế là ai? Kia chính là người tính tình nóng nảy đến mức muốn hủy diệt liên minh, tóm lại có sự giáo dục từ người phụ thân Thao Thiết, trong từ điển của Tu Đế tuyệt đối không có hai chữ ‘nhường nhịn’. Người dám khi dễ bé tuyệt đối phải hung hăng trả thù, người không phục bé thì phải đánh tới khi nào phục thì thôi! Tóm lại Tu Đế hoàn toàn thi hành giáo dục của phụ thân, hình thành tính cách ‘không ai bì nổi’ như hiện giờ.
Nhưng kỳ thực ban đầu tính cách Tu Đế cũng không phải như vậy, lúc bé còn ngây thơ chưa biết gì, lúc bé còn là một đứa trẻ ngoan, đứa nhỏ cùng nhà trẻ có hồn thú bạo hùng khi dễ bé, phải biết lúc này bé vẫn chưa thức tỉnh hồn thú cộng thêm Ôn Tư Đặc giáo dục rất tốt nên Tu Đế hệt như một tiểu thiếu gia lắm tiền, vì thế bé thua thực thảm.
Là một đứa bé khờ dại mới vào nhà trẻ, Tu Đế sau khi bị khi dễ đương nhiên sẽ chạy về nhà khóc lóc kể lể, Ôn Tư Đặc vẫn bộ dáng cũ, nghe xong thì mỉm cười ôn hoa bôi thuốc cho đứa con, nụ cười của Ôn Tư Đặc có lực sát thương rất lớn, không phải một đứa nhỏ có thể chống cự nổi. Tu Đế rất nhanh liền khóc rống gục trong lòng Ôn Tư Đặc, cảm thấy vết thương trên cơ thể và tâm hồn mình đều được an ủi.
Nếu sự tình cứ vậy chấm dứt thì cũng không có sự chuyển biến của Tu Đế như hiện tại. Tu Lôi là ai? Là người tính tình táo bạo, thậm chí còn sở hữu hồn thú thượng cổ Thao Thiết! Một người cao ngạo như Tu Lôi đương nhiên không chấp nhận chuyện đứa con mình bị khi dễ, này không phải đánh nát mặt mũi Thao Thiết sao? Thân là đứa con của cậu, phải mạnh như cậu, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, tuyệt đối không có chuyện người khác khi dễ họ! Vì thế Tu Lôi tiến hành khóa huấn luyện địa ngục cực kì tàn ác cho đứa con!
Tiểu Tu Đế làm sao chịu được loại thống khổ này, mới bị phụ thân ‘huấn luyện tàn bạo’ nửa ngày, bé liền bổ nhào vào lòng ba ba tìm kiếm an ủi, Ôn Tư Đặc vẫn như bình thường nghe tiểu Tu Đế khóc lóc kể lể, sau đó dùng gương mặt tươi cười an ủi bé, chỉ tiếc Tu Lôi lần nào cũng tới cửa tìm người, vì thế tiểu Tu Đế chỉ có thể mang gương mặt khóc thảm, tiếp tục bị phụ thân tha đi huấn luyện.
Theo lí thuyết cho dù huấn luyện của Tu Lôi tàn khốc cỡ nào, có Ôn Tư Đặc an ủi tiểu Tu Đế cũng không đến mức biến thành dạng tính cách này đi, nhưng mấu chốt là một ngày nào đó, bằng hữu của tiểu Tu Đế tới nhà chơi, bằng hữu kia chính là đứa nhỏ có hồn thú bạo hùng. Từ lúc tiểu Tu Đế trở nên mạnh hơn liền hung hăng đánh nó một trận, đứa nhỏ kia liền quấn quít lấy tiểu Tu Đế, nhận bé làm đại ca, hành động của bé gấu không khỏi thỏa mãn tâm hư vinh của tiểu Tu Đế, vì thế bé cũng ngầm đồng ý cho bé gấu kia đi theo mình, cứ vậy hai người trở thành bằng hữu.
Tuy tiểu Tu Đế cùng bé gấu đều là con nít, nhưng thời đại này con nít trưởng thành sớm, cộng thêm tiểu Tu Đế kế thừa mỹ mạo của Ôn Tư Đặc, diện mạo kia quả thực có thể nói là già trẻ lớn bé đều diệt sạch. Bé gấu vốn không có ý tưởng gì với tiểu Tu Đế, chỉ cảm thấy bé vừa dễ nhìn lại mạnh mẽ, trời sinh nên vượt trội hơn người, nên làm đại ca, chính là theo độ tuổi trưởng thành, ý tưởng bé gấu dần dần thay đổi, lúc nhìn tiểu Tu Đế trái tim bé gấu luôn nảy lên thình thịch, nhịn không được muốn hôn tiểu Tu Đế, bé gấu nghĩ sao thì liền làm vậy.
Dựa theo tình tiết phát triển bình thường của tiểu thuyết, kế tiếp hẳn là hai người từ bé đã định chung thân, trưởng thành sẽ cưới người kia linh tinh, tiếp đó trung gian có thể phát triển theo hướng cẩu huyết, bé gấu chuyển nhà chuyển trường linh tinh, cuối cùng trải qua thiên tân vạn khổ, hai người mới được ở cùng một chỗ, nhưng… hết thảy phát triển này đều bị Ôn Tư Đặc vào phòng đưa món điểm tâm ngọt bắt gặp mà tan thành mây khói.
“Ba ba!" Tiểu Tu Đế quay đầu lại nhìn Ôn Tư Đặc, vừa vặn thoát được nụ hôn của bé gấu xáp tới, vì thế bé không nhận ra tâm ý của bé gấu.
“Ba ba mang điểm tâm lên." Ôn Tư Đặc cười thực ôn nhu, ôn nhu tới mức mặt sắp tích ra nước, đặt chén dĩa xuống, Ôn Tư Đặc còn vô cùng thân thiết sờ sờ đầu bé gấu, bé gấu nhìn Ôn Tư Đặc, ánh mắt cơ hồ sắp lòi ra khỏi hốc mắt, gương mặt nhỏ nhắn trướng lên đỏ bừng, bé gấu trong lòng nghĩ ba ba của tiểu Tu Đế thực đẹp, tương lai tiểu Tu Đế trưởng thành chính là vậy đi…
Sau đó, không có sau đó, bởi vì tiểu Tu Đế không còn gặp lại bé gấu nữa, nghe nói bé gấu đã chuyển nhà tới một nơi rất xa rất xa, tiểu Tu Đế vì thế mà thương tâm một đoạn thời gian, dù sao cũng là một đứa em của bé a.
Nếu nói một bằng hữu chuyển nhà là trùng hợp, như vậy liên tiếp hai ba người thì tiểu Tu Đế cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp, nhất là những người chuyển nhà đều là bằng hữu chơi rất thân với bé, hơn nữa đều từng tới nhà, tóm lại tiểu Tu Đế cảm thấy rất kì hoặc.
“Ba ba, vì sao bằng hữu của con luôn chuyển nhà?" Tiểu Tu Đế khó hiểu hỏi.
“Bởi vì bọn họ không phải bằng hữu chân chính." Ôn Tư Đặc một tay chống cằm, tuy không mỉm cười nhưng khóe môi hơi nhếch lên làm anh giống như đang cười.
Tiểu Tu Đế nghe vậy, kích động kêu lên: “Nói bậy! Bọn họ là bằng hữu chân chính của con! Mỗi lần con đi đánh nhau, bọn họ luôn xông tới trước bảo vệ con!"
Ôn Tư Đặc tạm dừng một lát, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề này, sau đó cười nói: “Bọn họ thực thích con."
“Đương nhiên rồi." Tiểu Tu Đế đắc ý nâng đầu nói: “Con chính là đại ca của họ nga, lão tử đánh nhau chưa bao giờ thua!"
“Nhưng con không thể thích bọn họ."
“Vì sao a?" Tiểu Tu Đế phát giác mình hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của ba ba mình.
Ôn Tư Đặc thấy vẻ mặt tiểu Tu Đế đầy nghi hoặc, hơi cười nhẹ, tiếp đó anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc tiểu Tu Đế: “Bởi vì con phải thích cùng một người như ba ba."
Đó là nụ cười ôn nhu như nước hệt như bình thường, làm nổi bật nốt lệ chí, có cảm giác làm người ta hít thở không thông. Đây là lần đầu tiên tiểu Tu Đế không cảm nhận được ấm áp từ nụ cười của ba ba, ngược lại có cảm giác hoàn toàn tương phản, cảm giác quỷ dị làm bé sợ run.
Từ lúc đó tiểu Tu Đế thường xuyên quan sát biểu tình trên mặt ba ba, cùng từ lúc đó tiểu Tu Đế phát hiện bất luận là lúc nào, ba ba đều mỉm cười, ngay cả lúc tức giận cũng vậy.
Có một dạng người lúc chưa biết sẽ cảm thấy nụ cười trên mặt Ôn Tư Đặc thực ấm áp, giống như anh trời sinh là người ôn nhuận như ngọc, chính là sau khi biết rồi, sẽ cảm thấy nụ cười kia thực đáng sợ, tiểu Tu Đế chính là người như vậy.
Từ đêm đó, tiểu Tu Đế liền trưởng thành, không còn hướng Ôn Tư Đặc làm nũng nữa, liều mạng rèn luyện mình, bé muốn mạnh hơn, mạnh rồi sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì nữa, mạnh rồi sẽ không sợ nụ cười của chính ba ba mình.
“Phụ thân, phụ thân có cảm thấy nhiều lúc nụ cười của ba ba… rất kì quái?" Tiểu Tu Đế không dám nói ba ba cười thực đáng sợ, vì thế đành phải thay đổi cách nói.
“Ha ha ha ha, nhóc con này thông suốt cũng quá muộn đi!" Tu Lôi dụi tắt điếu thuốc trong tay, đôi ngươi đỏ rực như máu lóng lánh dưới ánh đèn: “Vì thế đừng chọc anh ta sinh khí, anh ta so tới ta… càng đáng sợ hơn vạn lần."
Tiểu Tu Đế nhớ thật kỹ những lời này, cũng vì thế cho dù bé nghịch ngợm gây sự cỡ nào, chỉ cần Ôn Tư Đặc nói một tiếng, tiểu Tu Đế sẽ bật người ngoan ngoãn đi theo sau ba ba, thở mạnh cũng không dám.
“Tu Đế, đi thôi." Tiểu Tu Đế vốn đang định chọt chọt cục bông màu xám trên mặt đất, bất quá nghe thấy Ôn Tư Đặc gọi thì lập tức chạy tới.
La Tố khẽ thở dài, nhận mệnh bước tới trước Ôn Tư Đặc: “Không có tôi dẫn đường, anh biết phòng nào sao?"
“Phòng không ai ở thì được rồi." Ôn Tư Đặc buông tay.
“Tôi đột nhiên cảm thấy Tu Lôi thực đáng thương." La Tố lại đau đầu.
“Nghe cậu nói vậy, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy rất vinh hạnh." Ôn Tư Đặc nhếch môi nói.
La Tố nhìn nụ cười trên mặt Ôn Tư Đặc, cậu cảm thấy cả người mình đều phát đau, sau khi mang Ôn Tư Đặc và tiểu Tu Đế lên căn phòng trống trên lầu hai, La Tố định xuống lầu lấy chăn cho hai người, còn chưa ra khỏi phòng đã ngoài ý muốn thấy Tiểu Hôi như một cục bông dựa ngoài cửa, Tiểu Hôi nâng đầu lang, dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm tiểu Tu Đế.
La Tố kinh ngạc, phải biết Tiểu Hôi ngày thường chỉ thích nằm trong góc phòng bất động, bất luận là gặm xương hay chơi trò chơi, chỉ nằm trong góc phòng lãnh địa của bé, ngay cả lúc ngủ cũng không chịu rời đi, phải cần người ôm bé về phòng, vì thế Tiểu Hôi tự động rời khỏi lãnh địa của mình, lên lầu tìm tiểu Tu Đế đối với La Tố là một chuyện rất khó tin.
Bất quá La Tố rất nhanh bình tĩnh lại, Tiểu Hôi vì không thể biến thành người nên cứ như cô gái chưa xuất giá, căn bạn không có bằng hữu gì cả, hiện tại có đứa con của Ôn Tư Đặc đưa tới tận cửa, cớ sao không túm lấy?
“Đây là con tôi, Tiểu Hôi, hai đứa phải hảo hảo ở chung." La Tố giải thích xong liền ném Tiểu Hôi cho Tu Đế, sau đó cùng Ôn Tư Đặc xuống lầu.
“Cục… bông, không đúng, là Tiểu Hôi!" Tiểu Tu Đế vốn rất có hứng thú với nắm bông màu xám này, hai người lớn vừa rời đi, tiểu Tu Đế liền bật người ôm lấy Tiểu Hôi, cảm xúc lông xù mềm mại nhất thời làm bé yêu thích không muốn buông tay.
“Tiểu Hôi, lông mao của cậu ôm thật thoải mái nga!" Tiểu Tu Đế cọc cọ một lát, lập tức có hảo cảm gấp đôi với Tiểu Hôi, vì thế bé khí khái nói: “Tiểu Hôi, sau này cậu theo ta đi, ta nhất định che chở cho cậu, từ nay về sau không ai dám khi dễ cậu!"
Tiểu Hôi nâng đầu lên, phát ra tiếng ‘ngao ô’ mỏng manh.
Kỳ thực ý tứ của Tiểu Hôi là…. bé lớn như vậy chưa có ai dám khi dễ bé a, chính là tiểu Tu Lôi đâu thể nào hiểu được, bé thấy âm thanh Tiểu Hôi nhỏ nhẹ như vậy, trong lòng lại khẳng định Tiểu Hôi rất yếu, bé nhất định phải hảo hảo bảo hộ Tiểu Hôi.
***
Dưới lầu, La Tố cùng Ôn Tư Đặc uống rượu, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia. Rượu này do bằng hữu Tư Lôi Tạp tặng, bản thân Tư Lôi Tạp cũng không uống rượu nên số này phần lớn đều dành cho La Tố.
“Rượu đỏ này không tồi, hương vị thực đậm đà." Ôn Tư Đặc không chút keo kiệt khen ngợi, chỉ tiếc người ngồi đối diện là La Tố, cậu hoàn toàn không có thích thú bồi Ôn Tư Đặc luận rượu, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cãi nhau sao?"
Ôn Tư Đặc lắc lắc ly rượu, không nhanh không chậm nói: “Từ lúc nào cậu bắt đầu có hứng thú bới móc chuyện bát quái?"
“Tôi chỉ muốn biết anh định ở tới lúc nào thôi." La Tố khẽ thở dài.
“Không lâu, thế nào? Không chào đón tôi à?" Ôn Tư Đặc nhướng mi.
La Tố xoa xoa đầu có chút trướng đau: “Coi như tôi năn nỉ anh ở lại đi, vì sao hai người cãi nhau?"
Ôn Tư Đặc không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn ly thủy tinh trong tay, ly rượi đỏ thản nhiên chiếu ảnh ngược trong đôi ngươi màu xám, giống như nhiễm một rặng mây đỏ tịch mịch, qua thật lâu, Ôn Tư Đặc mới mở miệng nói: “Có lẽ… tôi đã lựa chọn sai."
“Ý anh là chuyện kết hôn hay chuyện sinh Tu Đế?" Theo biểu hiện của Ôn Tư Đặc, La Tố cảm thấy vấn đề lần này thực nghiêm trọng.
“Cậu nói xem?" Ôn Tư Đặc không trả lời thẳng để tránh bầu không khí xấu hổ, La Tố đành phải chuyển hướng đề tài.
Tối đó lúc Tư Lôi Tạp về nhà, nghe được tin Ôn Tư Đặc ở nhờ, Tư Lôi Tạp trầm mặc thật lâu, sau đó nghiêm túc tỏ vẻ hoan nghênh.
“Anh ta thoạt nhìn thực uể oải, tôi quấy rầy thế giới hai người à?" Ôn Tư Đặc nhìn bóng dáng Tư Lôi Tạp lên lầu, cười khẽ.
“Là thế giới ba người, đừng quên, còn có Tiểu Hôi." Đối với biểu hiện mất mác của Tư Lôi Tạp, La Tố cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng thẳng đến hai ngày sau, cậu nhận được điện thoại từ quân doanh nhi đồng, cậu mới hiểu được nguyên do.
“Tư Lôi Tạp đại nhân phải không? Đơn của ngài đã được duyệt! Tuy con ngài là hình thú nhưng cấp trên vẫn phê chuẩn cho phép con ngài gia nhập quân doanh nhi đồng! Tư Lôi Tạp đại nhân, xin ngài yên tâm, con tôi cũng tham gia quân doanh lần này, tôi nhất định bảo nó hảo hảo chăm sóc Tiểu Hôi!"
La Tố: “…"
La Tố phát hiện Ôn Tư Đặc nói đúng, Tư Lôi Tạp người này… cư nhiên nghĩ ra biện pháp này để có thế giới hai người với cậu sao? Khó trách lúc biết Ôn Tư Đặc phải ở lại nhà bọn họ, nam nhân kia lại trầm mặc.
“Nghe nói anh muốn đưa con tới tham gia quân doanh nhi đồng?" La Tố tìm cơ hội hỏi.
Tư Lôi Tạp nghe vậy, cơ thể nhất thời căng cứng, cẩn thận đáp: “Nó cần học tập."
“Phốc——" Nhìn Tư Lôi Tạp khẩn trương như vậy, La Tố nhịn không được cười khẽ: “Học tập cách làm việc nhà như anh à?"
Tư Lôi Tạp: “…"
“Chờ Ôn Tư Đặc đi rồi, chúng ta gửi Tiểu Hôi cho ba ba, sau đó đi du lịch được không?" La Tố vừa dứt lời, Tư Lôi Tạp liền bật người tới ôm lấy cậu, giờ phút này, La Tố dường như thấy cự lang ủ rủ đột nhiên dựng thẳng hai tai, tinh thần vô cùng phấn chấn. Nam nhân này… có đôi lúc thực ngốc.
Đêm đó, Tư Lôi Tạp lần đầu tiên phá lệ gọi điện thoại cho Tu Lôi: “Bầu bạn của cậu ở chỗ tôi."
Một lòng nghĩ rằng chờ Ôn Tư Đặc đi rồi, anh cùng La Tố sẽ có thế giới riêng của mình, Tư Lôi Tạp hoàn toàn không ý thức được câu nói của anh… có vấn đề cỡ nào.
Tác giả :
Hưởng Nguyệt