Trọng Sinh Chi Thú Hồn
Chương 108: [PN] Cuộc Sống Của La Tố

Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 108: [PN] Cuộc Sống Của La Tố

La Tố tuy là chuyên gia nghiên cứu khế ước thú, nhưng đối với hồn thú chỉ biết sơ qua, bởi thế vần đề của Tiểu Hôi vẫn cần bác sĩ liên minh giải quyết.

Tư Lôi Tạp và Ước Sắt Tư đối với việc Tiểu Hôi không thể biến thành người rất coi trọng, hai vị đầu não quân bộ đã lên tiếng, tất cả bác sĩ đứng đầu liên minh đều bị triệu tập, vây quanh Tiểu Hôi chưa đầy 2 tuổi kiểm tra xét nghiệm. Tiểu Hôi vẫn còn là con nít tâm trí vẫn chưa thành thục, tự nhiên không biết cơ thể mình xảy ra vấn đề, bé chỉ biết thời gian gần đây mỗi ngày đều có rất nhiều thúc thúc đến chơi với bé, điều này làm Tiểu Hôi cao hứng muốn chết.

Bất quá Tiểu Hôi cùng Tư Lôi Tạp giống nhau, ngày thường rất thích tìm một nơi nằm im bất động, nếu cho bé một pho tượng kim loại, bé có thể nằm sấp trên mặt đất gặm cắn nó cả ngày. Vì thế nhóm thúc thúc đến đối với Tiểu Hôi mà nói… chính là có thức ăn ngon! Tiểu Hôi thích nhất là nằm sấp trên mặt đất, dùng ánh mắt truyền đạt khát vọng mãnh liệt trong lòng mình, hi vọng nhóm thúc thúc mỗi lần đến đều mang cho bé thực nhiều món ngon.

Nhóm bác sĩ vốn phụng mệnh cấp trên xem bệnh cho Tiểu Hôi, trước lúc gặp vị ‘thái tử’ này, nhóm bác sĩ ít nhiều cũng có vài phần lên án, dù sao nếu không phải Tiểu Hôi không biến thành hình người, bọn họ cũng không có nhiều phiền toái và áp lực như vậy, chính là lúc nhóm bác sĩ nhìn thấy Tiểu Hôi nâng đôi ngươi màu xám, thập phần im lặng nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích nhìn bọn họ, tất cả bác sĩ đều giơ cờ đầu hàng.

Đứa nhỏ nhu thuận vô tội như vậy, ai nhẫn tâm trách cứ được chứ? Không! Cơ hồ tất cả bác sĩ đều rơi vào tay giặc trong ánh mắt im lặng vô tội của Tiểu Hôi, thế giới này làm gì có đứa nhỏ vào đáng yêu như thế này! Nhóm bác sĩ chẳng những liều mạng nghiên cứu biện pháp để Tiểu Hôi hóa về hình người, mỗi ngày còn mang tới đủ loại thức ăn ngon cho bé!

Sau vài tuần nghiên cứu, vẫn không có tiến triển nhưng thể trọng của Tiểu Hôi lại tăng lênn gấp đôi, Tư Lôi Tạp chưa từng dưỡng đứa nhỏ, anh chỉ thấy Tiểu Hôi ăn uống rất tốt, ăn nhiều là biểu hiện khỏe mạnh, hơn nữa vì để củng cố địa vị phụ thân trong lòng Tiểu Hôi, Tư Lôi Tạp cũng uy bé ăn ngon không ít. Thẳng đến một ngày, La Tố kiểm tra trọng lượng cơ thể Tiểu Hôi, nhàn nhạt phán ra một câu ‘Béo’, lúc này Tư Lôi Tạp mới coi trọng.

“Mỡ quá nhiều sẽ không tốt." La Tố thản nhiên kết luận.

“Ô~" Tiểu Hôi còn không biết chờ bé là những ngày tháng gian khổ, vì thế bé như trước cọ cọ vào giường kiểm tra, dùng đôi ngươi nhỏ chăm chú nhìn phụ thân và ba ba của bé.

Tư Lôi Tạp nghe vậy, bắt đầu tự kiểm điểm, nếu không phải anh uy Tiểu Hôi nhiều bánh bích quy trẻ con như vậy…

“Tóm lại bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm anh mang Tiểu Hôi ra ngoài chạy bộ." La Tố ủy quyền toàn bộ nhiệm vụ rèn luyện đứa con cho Tư Lôi Tạp.

“Hảo." Biểu tình Tư Lôi Tạp vô cùng nghiêm túc, giống như nhận được nhiệm vụ cao cấp nhất của liên minh vậy.

“Ô~?" Tiểu Hôi có chút mê mang ngẩng đầu kêu một tiếng, bất quá thấy La Tố và Tư Lôi Tạp vẫn còn tiếp tục nói chuyện, Tiểu Hôi lại cúi đầu, dùng răng nanh tiếp tục phấn đấu với sự nghiệp gặm cắn pho tượng kim loại, mài răng là sự nghiệp vĩ đại, bất cứ lúc nào, ở đâu cũng phải thực hiện sự ngiệp vĩ đại này, mài ra tinh hoa, mài đến xuất sắc, mài ra thực dụng, đây là quá trình hợp cách mà bất cứ con sói nào cũng phải trải qua.

Sáng sớm hôm sau, Tư Lôi Tạp nghiêm khắc chấp hành kế hoạch của La Tố, ôm Tiểu Hôi ra ngoài chạy bộ. Chạy bộ là quá trình gian khổ, khá rối rắm, bởi vì Tiểu Hôi không ý thức được phụ thân mang mình ra cửa vì muốn chạy bộ, vì thế vừa chạm đất nó liền ngồi im bất động.

Tư Lôi Tạp thực phiền não, rơi vào đường cùng anh đành phải biến về hình lang, dùng mũi củng củng tiểu lang nằm trên mặt đất, ý đồ làm Tiểu Hôi đứng lên, chính là bất luận cự lang dùng mũi củng thế nào, Tiểu Hôi cũng chỉ lăn lăn vài vòng sau đó lại nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, hoàn toàn phát huy phong phạm chờ ‘người trong lòng’ của cự lang năm đó.

Cự lang dùng gương mặt vô cùng hung hãn của mình nhìn chằm chằm tiểu lang màu xám nằm trên mặt đất vài phút, cự lang yên lặng, yên lặng dùng miệng mình ngậm lấy tiểu hôi lang nhanh chóng chạy đi, dáng người mạnh mẽ chạy xung quanh chỉ để lại một mạt bóng dáng trong mắt người xung quanh.

Một giờ sau, Tư Lôi Tạp biến về hình người, ôm Tiểu Hôi trở về nhà, La Tố liếc mắt hai người vừa vào cửa, tùy ý hỏi: “Chạy xong rồi?"

“Ân." Tư Lôi Tạp nghiêm túc đáp, anh cũng không nói dối, ‘nó’ quả thực chạy xong rồi.

“Không lười biếng chứ?" La Tố có chút nghi hoặc nhướng mi, Tiểu Hôi cư nhiên không thở gấp chút nào, đúng là ngoài dự kiến của cậu.

“Không có." Tư Lôi Tạp nhìn Tiểu Hôi trong lòng đang dùng ánh mắt vô tội nhìn mình, lần đầu tiên anh ý thức được hóa ra trách nhiệm của phụ thân nặng nề đến vậy.

“Vậy sao?" La Tố cũng không quá để ý vấn đề này, bởi vì tiết mục TV lúc sáng sớm hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cậu.

“Tôi đi nấu cơm." Tư Lôi Tạp đặt Tiểu Hôi xuống đất, vừa chạm đất nó liền ngậm lấy pho tượng phóng về phía góc tường.

La Tố nhìn bóng dáng Tiểu Hôi vụt lóe qua người, ngây ngốc một lát, Tư Lôi Tạp vốn đang mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, thấy một màn này, lập tức mở miệng: “Nó.. thể lực nó tốt lắm."

La Tố hơi ngớ ra một lát, sau đó có chút đăm chiêu nhìn Tư Lôi Tạp: “Phải không?"

“…" Tư Lôi Tạp trầm mặc, nam nhân buồn tao nào đó không hề mở miệng trả lời, chỉ kiên định yên lặng nấu cơm.

Giữa trưa lại có một nhóm bác sĩ tới xem bệnh cho Tiểu Hôi, La Tố vốn định cản nhóm bác sĩ cho Tiểu Hôi ăn quà vặt, nhất là một trong số bác sĩ cư nhiên mang đến một khúc xương thiệt to làm quà cho Tiểu Hôi, này đúng là rất khoa trương, chính là lúc La Tố nhìn thấy Tiểu Hôi ôm khúc xương không buông tay, còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, La Tố hoàn toàn đầu hàng.

Vốn La Tố đối với tiểu động vật đã không có cách, huống chi đây còn là cự lang thu nhỏ. Từ lúc có Tiểu Hôi, hình lang của Tư Lôi Tạp không còn ảnh hưởng quá lớn đối với La Tố, vốn cậu có thói quen tắm rửa cho cự lang, hiện tại hoàn toàn chuyển dời lên người Tiểu Hôi, việc La Tố thích làm nhất là đặt bé vào bồn tắm, nhìn bé lay động móng vuốt bơi lội trong nước.

Vốn cái máy sấy khổng lồ dành riêng cho Tư Lôi Tạp cũng được đổi thành máy nhỏ, mỗi buổi tối, Tư Lôi Tạp lại ôm tâm tình phức tạp nhìn La Tố sấy lông cho Tiểu Hôi, điều này làm anh cảm thấy, trách nhiệm của phụ thân… thực nặng nề.

Mấy tháng sau, nhóm bác sĩ liều mạng nghiên cứu rốt cuộc cho ra kết luận cuối cùng, Tiểu Hôi không thể biến thành người bởi vì linh hồn vật chất trong cơ thể chưa ổn định, tựa như đại đa số hồn thú chưa tới độ tuổi nhất định thì không thể biến thành hình thú vậy, Tiểu Hôi vừa đúng là trạng thái tương phản.

“Nói cách khác tới một độ tuổi nhất định, Tiểu Hôi có thể biến thành người?" La Tố nhìn bản báo cáo trong tay nói.

“Theo lý luận là vậy." Bác sĩ đại diện nói.

“Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ." La Tố cảm thấy kết quả này chẳng khác nào không kiểm tra, nếu tới độ tuổi đó Tiểu Hôi vẫn chưa biến đổi được thì sao? Quả nhiên từ đầu đã không nên kí gửi hi vọng vào bác sĩ liên minh.

“Không, đây là việc chúng tôi phải làm." Bác sĩ đại diện khẩn trương làm lễ với La Tố, đối với bọn họ mà nói, Kì Lân có thể xem là nhân vật truyền thuyết.

“Tôi còn một vấn đề, không thể biến thành người nghĩa là nó vẫn không thể học ngôn ngữ của chúng ta đúng không?" La Tố nhíu mày.

“Cũng không hẳn vậy, chỉ số thông minh của bé giống như tất cả những đứa nhỏ khác trong liên minh, theo độ tuổi tăng trưởng, bé có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta, cũng có thể học nói, nhưng vì đang trong hình thú nên cho dù nói được, nghe ra vẫn chỉ là tiếng kêu của dã thú." Bác sĩ đại diện kiên nhẫn giải thích.

“Hóa ra là vậy." La Tố ít nhiều cũng an tâm, mặc kệ có thể biến thành người hay không, Tiểu Hôi cũng là đứa nhỏ quan trọng của cậu và Tư Lôi Tạp.

“Ngao ô~" Tiểu Hôi sau khi các vị bác sĩ rời đi, vươn chân phóng lên người La Tố, dùng cái mũi nhỏ củng củng khúc xương to ngon nhất của mình về phía La Tố.

La Tố lúc đầu không hiểu Tiểu Hôi có ý gì, chính là lúc nhìn tới ánh mắt sáng long lanh của bé, cậu không khỏi tức cười: “Cho ba ba sao?"

Tiểu Hôi lập tức gật gật đầu, trong lòng bé, thức ăn gia súc do ba ba điều phối ngon hơn xương cốt một vạn lần, tuy thực luyến tiếc khúc xương to kia, nhưng nếu bé đưa nó cho ba ba, ba ba nhất định sẽ làm thức ăn có vị càng ngon hơn cho bé.

“Phốc——" La Tố cười khẽ, cảnh tượng này sao lại giống thời điểm cự lang tặng huy chương cho cậu trước kia quá vậy? Quả nhiên là cha nào con nấy sao?

Tư Lôi Tạp trầm mặc nhìn một màn trước mắt, rõ ràng là hình ảnh gia đình hòa thuận vui vẻ nhưng trong lòng anh không hiểu sao lại có cảm giác nguy cơ. Thân là phụ thân, bi ai lớn nhất là vị trí của mình bị đứa con thay thế, nhất là địa vị trong lòng người yêu, mà Tư Lôi Tạp không thể nghi ngờ là lâm vào nguy cơ này.

May mà tình huống này cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì lúc đi kiểm tra sức khỏe theo thường lệ, La Tố lại phát hiện có thai, điều này làm cả hai nhà đều khẩn trương cao độ, Mễ Duy và Ước Sắt Tư không nói hai lời, trực tiếp đoạt nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Hôi, nhất là Mễ Duy còn có suy nghĩ muốn mang Tiểu Hôi về nhà mình, nếu không phải Tư Lôi Tạp tới cửa đòi người, phỏng chừng Tiểu Hôi sẽ biến thành đứa nhỏ nhà người ta.

Nói thực thì tâm tình La Tố không tốt lắm, nếu Tiểu Hôi sinh ra là ngoài ý muốn, vậy lần này không thể dùng lí do này nữa, rõ ràng không thức tỉnh Kì Lân nhưng vì sao cậu lại có năng lực của nó? Hay là… từ đầu cậu đã nghĩ sai, cậu không phải không thức tỉnh, mà từ đầu đã bị vây trong trạng thái thức tỉnh, nhưng nếu nói vậy thì hồn thú bị cậu phong ấn trong không gian ý thức lại là cái gì?

Ngay lúc La Tố không yên, cậu gặp được một vị khách ngoài dự đoán, chính là Ôn Tư Đặc. Ôn Tư Đặc cũng không phải tới một mình, bên cạnh anh còn có một đứa bé trai khoảng 6, 7 tuổi, bé có mái tóc ngắn màu xám, ánh mắt to tròn, cực giống Ôn Tư Đặc, có thể nói bé là bản thu nhỏ của anh, chính là sau khi nói chuyện với đứa bé, La Tố hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, đứa bé này không giống Ôn Tư Đặc mà là một người khác.

Đứa bé tóc xám nói câu đầu tiên không phải gì khác, bé chỉ vào Tiểu Hôi đang nằm bệch trên mặt đất gặm xương, cao ngạo nhướng mi nói: “Cái cục bông màu xám này là gì vậy? !"

“Ô~?" Tiểu Hôi ngẩng đầu lang, tò mò nhìn đứa bé trước mặt, ánh mắt một lang một người một khắc giao nhau.
Tác giả : Hưởng Nguyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại