Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung
Chương 55: băng điểm
Tô Duy Hi chết.
Cứ như vậy không hề báo hiệu mà chết, một giây trước y vẫn còn cùng Úc Lâm Phi nói giỡn, một giây sau không chùn bước từ trên lầu nhảy xuống hy sinh, giống như một cách chim lớn, nở ra một đóa hoa huyết sắc trên sàn xi-măng lạnh băng.
Úc Lâm Phi cùng Tô Duy Hi bị đưa đến bệnh viện, hắn nằm an tĩnh trên giường, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn trần nhà trắng noãn trên đầu, trong đầu một mảng trống trơn.
“Lâm Phi, làm sao bây giờ." Hà Dịch ngồi bên người Úc Lâm Phi, thanh âm khàn khàn: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy?"
“Tôi muốn giết Bạch Tùng Trạch." Thanh âm Úc Lâm Phi rất thấp, nhưng bên trong bao hàm kiên định tuyệt không lay chuyển được.
“… Tôi biết ngay là hắn." Hà Dịch cắn răng: “Tôi đã nói với anh tôi chuyện này, chuyện của Duy Hi này, tuyệt đối không thể bỏ qua được." Nói xong hốc mắt Hà Dịch lại đỏ.
“Cậu trước đi thông báo cho cha mẹ Tô Duy Hi a." Úc Lâm Phi dùng cánh tay che mặt: “Làm phiền cậu rồi."
“… Được." Hà Dịch do dự nhìn Úc Lâm Phi, y tổng cảm thấy trạng thái của Úc Lâm Phi thoạt nhìn không đúng lắm, cái này… Có chút quá bình tĩnh a.
Trên thực tế Úc Lâm Phi thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho bản thân hắn cũng kinh ngạc, trong đầu hắn hiện tại vẫn như cũ có thể hiện ra rõ ràng thân thể tan hoang của Tô Duy Hi, huyết dịch cùng xương cốt kia, mùi máu tươi như trước vờn quanh xoang mũi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động âm thanh huyên náo lớn, Úc Lâm Phi quay đầu, nhìn thấy một người hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy — Bạch Tùng Trạch.
“Ha ha ha." Trong miệng tràn ra cười lạnh, Úc Lâm Phi sắc mặt bình tĩnh từ trên giường bò xuống, hắn đi giày vào đi về hướng cửa, trông thấy Bạch Tùng Trạch đang tranh chấp cùng Hà Dịch.
“Ngươi mau cút!!" Hà Dịch hiển nhiên đã mất đi lý trí, nếu không phải mấy bảo tiêu của Bạch Tùng Trạch ngăn đón y, không chừng lúc này đã đánh nhau.
“Úc Lâm Phi ngươi rốt cục chịu đi ra?" Bạch Tùng Trạch diễm lệ trên mặt rõ ràng còn mang theo dáng tươi cười: “Nhanh giao Tô Duy Hi ra đây, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lí do thoái thác các ngươi tạo ra kia sao?"
“Lí do thoái thác?" Úc Lâm Phi biểu lộ rất bình tĩnh, hắn từ từ đi về hướng Bạch Tùng Trạch, trong miệng phát ra lời nói nhỏ nhẹ: “Lí do thoái thác gì?"
“Tô Duy Hi sẽ chết?" Bạch Tùng Trạch vẻ mặt khinh thường: “Ngươi lừa quỷ a."
“Bạch Tùng Trạch." Úc Lâm Phi mỉm cười: “Đm nhà ngươi* ~!!!!" Nói xong hắn liền một quyền đánh lên.
(*: Đừng chửi tục nữa được k a… Dịch mà sượng tay quá T^T)
Không hề nghĩ đến Úc Lâm Phi đột nhiên làm khó dễ, Bạch Tùng Trạch cứ như vậy vừa vặn bị nện, không đợi gã kịp phản ứng, Úc Lâm Phi giống như nổi điên xông lên quyền đấm cước đá.
“Con mẹ nó ngươi có bệnh à." Bạch Tùng Trạch tuyệt đối không thừa nhận một tia bất an trong nội tâm, gã nhìn Úc Lâm Phi bị bảo tiêu của mình kéo ra, cười lạnh: “Ngươi nếu lại lừa gạt ta, ta sẽ khiến ngươi trả đủ."
“Tô Duy Hi chết rồi." Úc Lâm Phi cũng không giãy dụa, hắn bị mấy người gắt gao tóm lấy, ngữ khí thế nhưng lại dị thường không quan tâm: “Bị ngươi tự tay hại chết đấy."
“Ngươi nói láo!! Ngươi còn rủa hắn chết lão tử hôm nay liền sống chết với ngươi!!" Nghe được lời của Úc Lâm Phi, Bạch Tùng Trạch cũng nổi giận.
“Ha ha ha ha… Quá buồn cười, quá buồn cười ha ha ha ha… Con mẹ nó thật sự chết cười ta mất." Điên cuồng cười như điên, Úc Lâm Phi giống như nghe được cái gì cực kỳ buồn cười, hắn cười đến độ nước mắt đều chảy ra: “Ngươi thật sự cho rằng Tô Duy Hi là quái vật bất tử sao? Bạch Tùng Trạch… Con mẹ nó ngươi tự tay hại chết Tô Duy Hi, hiện tại ra đây giả bộ làm người tốt, ngươi thật buồn nôn, ngươi thật con mẹ nó buồn nôn."
“Không có khả năng…" Sắc mặt Bạch Tùng Trạch dần dần trở nên có chút trắng bệch: “Các ngươi gạt ta."
“Ta cũng không lừa ngươi." Úc Lâm Phi ngữ khí rất lãnh đạm: “Hắn ngay trước mắt ta nhảy đi xuống đấy, ai ô, ngã cái kia gọi một phát nát bét, đoán chừng thân thể hoả táng cũng không được đầy đủ a, a!"
Một cước hung hăng đạp lên phần bụng Úc Lâm Phi, giờ phút này biểu cảm của Bạch Tùng Trạch dị thường dữ tợn: “Cậu ta ở đâu? Con mẹ nó ngươi nói cho ta biết, cậu ta ở đâu???"
“Tại nhà xác." Khóe miệng Úc Lâm Phi tràn ra một tia máu đỏ tươi, hắn cũng không tiếp tục gây loạn, tiện tay dùng tay áo lau qua: “Không tới nhìn xem? Chậm thêm chút nữa, đã hoả táng rồi."
“Đi!" Bạch Tùng Trạch ra lệnh, mấy bảo tiêu thả Hà Dịch cùng Úc Lâm Phi ra, đi theo Bạch Tùng Trạch.
“Lâm Phi anh không sao chứ?" Nhìn ra được một cước vừa rồi của Bạch Tùng Trạch có bao nhiêu lực, Hà Dịch vội vàng đỡ lấy Úc Lâm Phi tựa vào bên tường.
“Không có việc gì." Úc Lâm Phi thản nhiên nói: “Bá phụ bọn họ lúc nào đến?"
“Bây giờ đang trên đường rồi…" Thanh âm Hà Dịch run rẩy: “Tôi, tôi không biết nên nói với bọn họ như thế nào nữa…"
“Cậu nói cái gì, để cho Bạch Tùng Trạch đi giải thích chứ sao." Úc Lâm Phi mỉm cười: “Xem ra tiện nhân kia cư nhiên thật sự hứng thú với Duy Hi, như vậy cũng tốt, tôi sẽ không để cho Duy Hi chết như thế."
“Lâm Phi… Anh làm sao vậy?" Rốt cục phát hiện trạng thái tinh thần của Úc Lâm Phi có chút không đúng, Hà Dịch sầu thảm nói: “Anh đừng như vậy a, Lâm Phi, anh muốn đi làm gì?"
“Yên tâm, tôi sẽ không làm cái gì quá khích, ta còn cả thời gian rất dài sau này." Trong đầu hiện ra một khuôn mặt thiếu niên trẻ trung, Úc Lâm Phi cảm thấy nội tâm hơi chút bình tĩnh lại, hắn đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người nói: “Tôi về nhà một chuyến trước."
“Anh…" Muốn nói sắc mặt của hắn không tốt, Hà Dịch định nói lại thôi, y không biết nên an ủi Úc Lâm Phi như thế nào, càng không biết làm thế nào để xử lý chuyện này.
“Là tôi có lỗi với Duy Hi, chốc nữa tôi lại đến." Úc Lâm Phi nói xong liền đi.
Ngồi trên xe taxi về nhà, Úc Lâm Phi cảm thấy bụng của mình truyền đến một hồi lại một hồi đau đớn kịch liệt, hắn cũng không quá để ý, ngược lại đốt một điếu thuốc.
Trở lại xem Tiểu Hắc, sau đó sẽ tới bệnh viện, đem chuyện còn lại xử lý, trong ánh mắt Úc Lâm Phi tràn đầy tơ máu rậm rạp chằng chịt, hắn một hơi lại một hơi hút thuốc, không biết đến cùng suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà phúc vô song chí họa vô đơn chí*, lúc Úc Lâm Phi về đến nhà, hoàn toàn bị choáng váng.
(*: phúc đến thì ít họa đến dồn dập.)
Ổ khóa nhà hắn bị người nạy ra, trong phòng một mảng bừa bộn, ngăn kéo cũng bị lục lọi loạn thất bát tao.
Là người quen làm, khi thấy tất cả camera trong nhà đều bị phá hư hết, Úc Lâm Phi ôm bụng ngồi xuống, hắn hít sâu một hơi, muốn giảm bớt một phần đau đớn dưới bụng cùng ý nghĩ hỗn loạn.
Tiểu Hắc dường như là bị người mạnh mẽ ép buộc mang đi, Úc Lâm Phi tuy không muốn đưa ra cái kết luận này, nhưng lại không cách nào lừa gạt mình, hắn lảo đảo ngồi trên ghế sô pha, trên trán đầy mồ hôi lạnh, bắt buộc suy nghĩ của bản thân phải tỉnh táo lại.
Là bí mật Tiểu Hắc có thể biến thành người bị người khác phát hiện rồi? Không… Không có khả năng, theo tình huống trong nhà bị loạn thất bát tao này mà nói, mục đích người tới nhất định không phải mèo nhà hắn, thế nhưng tại sao phải mang Tiểu Hắc đi? Một con mèo bình thường, có cái giá trị lợi dụng gì? Trừ phi… Cái người này biết rõ Tiểu Hắc đối với mình có ý nghĩa lớn đến chừng nào.
“… Là ai." Đầu càng ngày càng chóng mặt, Úc Lâm Phi cứ như vậy ghé vào trên ghế sô pha hôn mê bất tỉnh.
Văn Trình chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ gặp phải tai bay vạ gió như vậy.
Lúc cậu nhìn Tần Tâm mang người xông vào trong nhà Úc Lâm Phi đã biết rõ cậu đại khái gặp xui xẻo, kết quả Tần tâm quả nhiên không để cho cậu thất vọng, bỏ ra suốt một giờ tìm kiếm, cô ta rõ ràng buông tha cho vật mình muốn tìm, đem chú ý lực bỏ lên việc bắt lấy Văn Trình.
Thời điểm bị Tần Tâm bắt lấy, trong lòng Văn Trình tràn đầy bất đắc dĩ, cậu không dám đoán nữ nhân này đến cùng sẽ làm cái gì với cậu, nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết, chắc chắn sẽ không phải cái chuyện gì tốt đẹp.
Tần Tâm một mực luôn rất ghét mèo, kinh nghiệm khi còn bé nuôi chim bị mèo ăn tươi đã khiến cho cô khó có ôm bất kỳ hảo cảm nào với loại này vật nuôi, hơn nữa cô lại vì cái con mèo đen này mà cãi nhau mà trở mặt với Úc Lâm Phi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mèo làm cho người ta chán ghét.
“Tiểu thư, cô mang mèo về làm gì vậy?" Thủ hạ hiển nhiên không rõ Tần Tâm đến cùng suy nghĩ cái gì.
“Ta mang nó về làm gì sao?" Vẻ mặt Tần Tâm khinh thường: “Đem nó cùng những tài liệu kia đưa cho Văn gia công tử, coi như ta tạo một cái nhân tình."
“Vâng." Đối với cái tiểu thư dị thường não đường này, thủ hạ hiển nhiên không biết nói cái gì cho phải, hắn cười cười xấu hổ, liền mang Văn Trình giam trong ***g sắt cùng một tá tư liệu lên xe.
“Úc Lâm Phi, đây là cái giá lớn mà anh phải trả khi đắc tội với tôi." Khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo không ra hình dạng, Tần Tâm nở nụ cười lạnh, cô ta thế nhưng tinh tường biết rõ cái đam mêm ghê tởm kia của “Văn Trình", đem mèo đưa cho cậu ta, tự nhiên cũng không có cái gì hảo tâm.
Văn Trình bị Tần tâm nhốt trong ***g, mang lên xe, cậu cũng không náo, cứ như vậy trầm mặc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, muốn nhận ra bọn họ đang chạy đi đâu.
“Ai nha, hiện tại kẻ có tiền a, cũng không biết suy nghĩ cái gì." Người lái xe ngồi ở bên cạnh Văn Trình giận dữ nói.
“Meow." Văn Trình kêu một tiếng, con mắt màu vàng tò mò nhìn người thở dài.
“Ai, mèo con, ngươi tự cầu phúc a." Đã nhìn quen sắc mặt như một của một đám người bọn họ, người thủ hạ của Tần Tâm này hiển nhiên đối với sự tình Văn Trình sẽ gặp phải dị thường đồng tình, hắn vươn tay cách ***g sắt sờ đầu Văn Trình, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không giúp được ngươi rồi."
Có ý gì… Trong nội tâm Văn Trình đột nhiên có loại dự cảm không quá tốt.
Loại dự cảm này, thẳng đến lúc cậu nhìn thấy cái “Văn Trình" khác trên thế giới đã được thực hiện.
“Văn Trình" cùng cậu sau này giống như đúc, ngoại trừ so với cậu tăng thêm khí chất thuần thục bên ngoài, quả thực giống như phiên bản của cậu, thế nhưng mà ngoại trừ ngoại hình, “Văn Trình" cùng Văn Trình, cơ hồ không có điểm tương tự.
“Văn Trình" trong vòng luẩn quẩn này được công nhận, nếu chỉ là tính cách có vấn đề vẫn còn dễ xử lý, vấn đề là cậu ta còn có một sở thích quái dị — hành hạ mèo.
Đúng vậy, cậu ta thích hành hạ mèo.
Càng là mèo thông minh cậu ta càng thích, mỗi khi nhìn xem những cái tiểu động vật tràn ngập sinh mệnh kia dưới tay hắn kêu la giãy dụa thảm thiết, cuối cùng tiếng động dần dần trở thành im lặng, cậu ta liền tìm được một loại cảm giác thỏa mãn biến thái.
Loại này cảm giác thỏa mãn biến thái giống như nghiện độc bình thường khiến cho cậu ta muốn ngừng cũng không được, vì vậy, cậu ta thậm chí còn có giao dịch cùng một vài tổ chức hành hạ mèo của nước ngoài, quay chụp một ít video hành hạ mèo cực đoan tàn nhẫn, đổi lấy thù lao xa xỉ.
Tuy với tư cách Văn gia công tử cậu ta cũng không thiếu tiền, nhưng đây cũng là một cái đam mê đúng không? Nghĩ tới đây “Văn Trình" lộ ra một nụ cười vặn vẹo.
Cứ như vậy không hề báo hiệu mà chết, một giây trước y vẫn còn cùng Úc Lâm Phi nói giỡn, một giây sau không chùn bước từ trên lầu nhảy xuống hy sinh, giống như một cách chim lớn, nở ra một đóa hoa huyết sắc trên sàn xi-măng lạnh băng.
Úc Lâm Phi cùng Tô Duy Hi bị đưa đến bệnh viện, hắn nằm an tĩnh trên giường, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn trần nhà trắng noãn trên đầu, trong đầu một mảng trống trơn.
“Lâm Phi, làm sao bây giờ." Hà Dịch ngồi bên người Úc Lâm Phi, thanh âm khàn khàn: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy?"
“Tôi muốn giết Bạch Tùng Trạch." Thanh âm Úc Lâm Phi rất thấp, nhưng bên trong bao hàm kiên định tuyệt không lay chuyển được.
“… Tôi biết ngay là hắn." Hà Dịch cắn răng: “Tôi đã nói với anh tôi chuyện này, chuyện của Duy Hi này, tuyệt đối không thể bỏ qua được." Nói xong hốc mắt Hà Dịch lại đỏ.
“Cậu trước đi thông báo cho cha mẹ Tô Duy Hi a." Úc Lâm Phi dùng cánh tay che mặt: “Làm phiền cậu rồi."
“… Được." Hà Dịch do dự nhìn Úc Lâm Phi, y tổng cảm thấy trạng thái của Úc Lâm Phi thoạt nhìn không đúng lắm, cái này… Có chút quá bình tĩnh a.
Trên thực tế Úc Lâm Phi thật sự rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho bản thân hắn cũng kinh ngạc, trong đầu hắn hiện tại vẫn như cũ có thể hiện ra rõ ràng thân thể tan hoang của Tô Duy Hi, huyết dịch cùng xương cốt kia, mùi máu tươi như trước vờn quanh xoang mũi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động âm thanh huyên náo lớn, Úc Lâm Phi quay đầu, nhìn thấy một người hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy — Bạch Tùng Trạch.
“Ha ha ha." Trong miệng tràn ra cười lạnh, Úc Lâm Phi sắc mặt bình tĩnh từ trên giường bò xuống, hắn đi giày vào đi về hướng cửa, trông thấy Bạch Tùng Trạch đang tranh chấp cùng Hà Dịch.
“Ngươi mau cút!!" Hà Dịch hiển nhiên đã mất đi lý trí, nếu không phải mấy bảo tiêu của Bạch Tùng Trạch ngăn đón y, không chừng lúc này đã đánh nhau.
“Úc Lâm Phi ngươi rốt cục chịu đi ra?" Bạch Tùng Trạch diễm lệ trên mặt rõ ràng còn mang theo dáng tươi cười: “Nhanh giao Tô Duy Hi ra đây, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lí do thoái thác các ngươi tạo ra kia sao?"
“Lí do thoái thác?" Úc Lâm Phi biểu lộ rất bình tĩnh, hắn từ từ đi về hướng Bạch Tùng Trạch, trong miệng phát ra lời nói nhỏ nhẹ: “Lí do thoái thác gì?"
“Tô Duy Hi sẽ chết?" Bạch Tùng Trạch vẻ mặt khinh thường: “Ngươi lừa quỷ a."
“Bạch Tùng Trạch." Úc Lâm Phi mỉm cười: “Đm nhà ngươi* ~!!!!" Nói xong hắn liền một quyền đánh lên.
(*: Đừng chửi tục nữa được k a… Dịch mà sượng tay quá T^T)
Không hề nghĩ đến Úc Lâm Phi đột nhiên làm khó dễ, Bạch Tùng Trạch cứ như vậy vừa vặn bị nện, không đợi gã kịp phản ứng, Úc Lâm Phi giống như nổi điên xông lên quyền đấm cước đá.
“Con mẹ nó ngươi có bệnh à." Bạch Tùng Trạch tuyệt đối không thừa nhận một tia bất an trong nội tâm, gã nhìn Úc Lâm Phi bị bảo tiêu của mình kéo ra, cười lạnh: “Ngươi nếu lại lừa gạt ta, ta sẽ khiến ngươi trả đủ."
“Tô Duy Hi chết rồi." Úc Lâm Phi cũng không giãy dụa, hắn bị mấy người gắt gao tóm lấy, ngữ khí thế nhưng lại dị thường không quan tâm: “Bị ngươi tự tay hại chết đấy."
“Ngươi nói láo!! Ngươi còn rủa hắn chết lão tử hôm nay liền sống chết với ngươi!!" Nghe được lời của Úc Lâm Phi, Bạch Tùng Trạch cũng nổi giận.
“Ha ha ha ha… Quá buồn cười, quá buồn cười ha ha ha ha… Con mẹ nó thật sự chết cười ta mất." Điên cuồng cười như điên, Úc Lâm Phi giống như nghe được cái gì cực kỳ buồn cười, hắn cười đến độ nước mắt đều chảy ra: “Ngươi thật sự cho rằng Tô Duy Hi là quái vật bất tử sao? Bạch Tùng Trạch… Con mẹ nó ngươi tự tay hại chết Tô Duy Hi, hiện tại ra đây giả bộ làm người tốt, ngươi thật buồn nôn, ngươi thật con mẹ nó buồn nôn."
“Không có khả năng…" Sắc mặt Bạch Tùng Trạch dần dần trở nên có chút trắng bệch: “Các ngươi gạt ta."
“Ta cũng không lừa ngươi." Úc Lâm Phi ngữ khí rất lãnh đạm: “Hắn ngay trước mắt ta nhảy đi xuống đấy, ai ô, ngã cái kia gọi một phát nát bét, đoán chừng thân thể hoả táng cũng không được đầy đủ a, a!"
Một cước hung hăng đạp lên phần bụng Úc Lâm Phi, giờ phút này biểu cảm của Bạch Tùng Trạch dị thường dữ tợn: “Cậu ta ở đâu? Con mẹ nó ngươi nói cho ta biết, cậu ta ở đâu???"
“Tại nhà xác." Khóe miệng Úc Lâm Phi tràn ra một tia máu đỏ tươi, hắn cũng không tiếp tục gây loạn, tiện tay dùng tay áo lau qua: “Không tới nhìn xem? Chậm thêm chút nữa, đã hoả táng rồi."
“Đi!" Bạch Tùng Trạch ra lệnh, mấy bảo tiêu thả Hà Dịch cùng Úc Lâm Phi ra, đi theo Bạch Tùng Trạch.
“Lâm Phi anh không sao chứ?" Nhìn ra được một cước vừa rồi của Bạch Tùng Trạch có bao nhiêu lực, Hà Dịch vội vàng đỡ lấy Úc Lâm Phi tựa vào bên tường.
“Không có việc gì." Úc Lâm Phi thản nhiên nói: “Bá phụ bọn họ lúc nào đến?"
“Bây giờ đang trên đường rồi…" Thanh âm Hà Dịch run rẩy: “Tôi, tôi không biết nên nói với bọn họ như thế nào nữa…"
“Cậu nói cái gì, để cho Bạch Tùng Trạch đi giải thích chứ sao." Úc Lâm Phi mỉm cười: “Xem ra tiện nhân kia cư nhiên thật sự hứng thú với Duy Hi, như vậy cũng tốt, tôi sẽ không để cho Duy Hi chết như thế."
“Lâm Phi… Anh làm sao vậy?" Rốt cục phát hiện trạng thái tinh thần của Úc Lâm Phi có chút không đúng, Hà Dịch sầu thảm nói: “Anh đừng như vậy a, Lâm Phi, anh muốn đi làm gì?"
“Yên tâm, tôi sẽ không làm cái gì quá khích, ta còn cả thời gian rất dài sau này." Trong đầu hiện ra một khuôn mặt thiếu niên trẻ trung, Úc Lâm Phi cảm thấy nội tâm hơi chút bình tĩnh lại, hắn đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người nói: “Tôi về nhà một chuyến trước."
“Anh…" Muốn nói sắc mặt của hắn không tốt, Hà Dịch định nói lại thôi, y không biết nên an ủi Úc Lâm Phi như thế nào, càng không biết làm thế nào để xử lý chuyện này.
“Là tôi có lỗi với Duy Hi, chốc nữa tôi lại đến." Úc Lâm Phi nói xong liền đi.
Ngồi trên xe taxi về nhà, Úc Lâm Phi cảm thấy bụng của mình truyền đến một hồi lại một hồi đau đớn kịch liệt, hắn cũng không quá để ý, ngược lại đốt một điếu thuốc.
Trở lại xem Tiểu Hắc, sau đó sẽ tới bệnh viện, đem chuyện còn lại xử lý, trong ánh mắt Úc Lâm Phi tràn đầy tơ máu rậm rạp chằng chịt, hắn một hơi lại một hơi hút thuốc, không biết đến cùng suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà phúc vô song chí họa vô đơn chí*, lúc Úc Lâm Phi về đến nhà, hoàn toàn bị choáng váng.
(*: phúc đến thì ít họa đến dồn dập.)
Ổ khóa nhà hắn bị người nạy ra, trong phòng một mảng bừa bộn, ngăn kéo cũng bị lục lọi loạn thất bát tao.
Là người quen làm, khi thấy tất cả camera trong nhà đều bị phá hư hết, Úc Lâm Phi ôm bụng ngồi xuống, hắn hít sâu một hơi, muốn giảm bớt một phần đau đớn dưới bụng cùng ý nghĩ hỗn loạn.
Tiểu Hắc dường như là bị người mạnh mẽ ép buộc mang đi, Úc Lâm Phi tuy không muốn đưa ra cái kết luận này, nhưng lại không cách nào lừa gạt mình, hắn lảo đảo ngồi trên ghế sô pha, trên trán đầy mồ hôi lạnh, bắt buộc suy nghĩ của bản thân phải tỉnh táo lại.
Là bí mật Tiểu Hắc có thể biến thành người bị người khác phát hiện rồi? Không… Không có khả năng, theo tình huống trong nhà bị loạn thất bát tao này mà nói, mục đích người tới nhất định không phải mèo nhà hắn, thế nhưng tại sao phải mang Tiểu Hắc đi? Một con mèo bình thường, có cái giá trị lợi dụng gì? Trừ phi… Cái người này biết rõ Tiểu Hắc đối với mình có ý nghĩa lớn đến chừng nào.
“… Là ai." Đầu càng ngày càng chóng mặt, Úc Lâm Phi cứ như vậy ghé vào trên ghế sô pha hôn mê bất tỉnh.
Văn Trình chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ gặp phải tai bay vạ gió như vậy.
Lúc cậu nhìn Tần Tâm mang người xông vào trong nhà Úc Lâm Phi đã biết rõ cậu đại khái gặp xui xẻo, kết quả Tần tâm quả nhiên không để cho cậu thất vọng, bỏ ra suốt một giờ tìm kiếm, cô ta rõ ràng buông tha cho vật mình muốn tìm, đem chú ý lực bỏ lên việc bắt lấy Văn Trình.
Thời điểm bị Tần Tâm bắt lấy, trong lòng Văn Trình tràn đầy bất đắc dĩ, cậu không dám đoán nữ nhân này đến cùng sẽ làm cái gì với cậu, nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết, chắc chắn sẽ không phải cái chuyện gì tốt đẹp.
Tần Tâm một mực luôn rất ghét mèo, kinh nghiệm khi còn bé nuôi chim bị mèo ăn tươi đã khiến cho cô khó có ôm bất kỳ hảo cảm nào với loại này vật nuôi, hơn nữa cô lại vì cái con mèo đen này mà cãi nhau mà trở mặt với Úc Lâm Phi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mèo làm cho người ta chán ghét.
“Tiểu thư, cô mang mèo về làm gì vậy?" Thủ hạ hiển nhiên không rõ Tần Tâm đến cùng suy nghĩ cái gì.
“Ta mang nó về làm gì sao?" Vẻ mặt Tần Tâm khinh thường: “Đem nó cùng những tài liệu kia đưa cho Văn gia công tử, coi như ta tạo một cái nhân tình."
“Vâng." Đối với cái tiểu thư dị thường não đường này, thủ hạ hiển nhiên không biết nói cái gì cho phải, hắn cười cười xấu hổ, liền mang Văn Trình giam trong ***g sắt cùng một tá tư liệu lên xe.
“Úc Lâm Phi, đây là cái giá lớn mà anh phải trả khi đắc tội với tôi." Khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo không ra hình dạng, Tần Tâm nở nụ cười lạnh, cô ta thế nhưng tinh tường biết rõ cái đam mêm ghê tởm kia của “Văn Trình", đem mèo đưa cho cậu ta, tự nhiên cũng không có cái gì hảo tâm.
Văn Trình bị Tần tâm nhốt trong ***g, mang lên xe, cậu cũng không náo, cứ như vậy trầm mặc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, muốn nhận ra bọn họ đang chạy đi đâu.
“Ai nha, hiện tại kẻ có tiền a, cũng không biết suy nghĩ cái gì." Người lái xe ngồi ở bên cạnh Văn Trình giận dữ nói.
“Meow." Văn Trình kêu một tiếng, con mắt màu vàng tò mò nhìn người thở dài.
“Ai, mèo con, ngươi tự cầu phúc a." Đã nhìn quen sắc mặt như một của một đám người bọn họ, người thủ hạ của Tần Tâm này hiển nhiên đối với sự tình Văn Trình sẽ gặp phải dị thường đồng tình, hắn vươn tay cách ***g sắt sờ đầu Văn Trình, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không giúp được ngươi rồi."
Có ý gì… Trong nội tâm Văn Trình đột nhiên có loại dự cảm không quá tốt.
Loại dự cảm này, thẳng đến lúc cậu nhìn thấy cái “Văn Trình" khác trên thế giới đã được thực hiện.
“Văn Trình" cùng cậu sau này giống như đúc, ngoại trừ so với cậu tăng thêm khí chất thuần thục bên ngoài, quả thực giống như phiên bản của cậu, thế nhưng mà ngoại trừ ngoại hình, “Văn Trình" cùng Văn Trình, cơ hồ không có điểm tương tự.
“Văn Trình" trong vòng luẩn quẩn này được công nhận, nếu chỉ là tính cách có vấn đề vẫn còn dễ xử lý, vấn đề là cậu ta còn có một sở thích quái dị — hành hạ mèo.
Đúng vậy, cậu ta thích hành hạ mèo.
Càng là mèo thông minh cậu ta càng thích, mỗi khi nhìn xem những cái tiểu động vật tràn ngập sinh mệnh kia dưới tay hắn kêu la giãy dụa thảm thiết, cuối cùng tiếng động dần dần trở thành im lặng, cậu ta liền tìm được một loại cảm giác thỏa mãn biến thái.
Loại này cảm giác thỏa mãn biến thái giống như nghiện độc bình thường khiến cho cậu ta muốn ngừng cũng không được, vì vậy, cậu ta thậm chí còn có giao dịch cùng một vài tổ chức hành hạ mèo của nước ngoài, quay chụp một ít video hành hạ mèo cực đoan tàn nhẫn, đổi lấy thù lao xa xỉ.
Tuy với tư cách Văn gia công tử cậu ta cũng không thiếu tiền, nhưng đây cũng là một cái đam mê đúng không? Nghĩ tới đây “Văn Trình" lộ ra một nụ cười vặn vẹo.
Tác giả :
Tây Tử Tự