Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung

Chương 51:  di chứng

Úc Lâm Phi nghe được trong miệng Văn Trình phun ra hai chữ vô cùng khó khăn, mặt hắc tuyến, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra chỗ không đúng, Tiểu Hắc có lẽ vừa ăn điểm tâm xong a, như thế nào lại đói? Hơn nữa cái bộ dáng dị thường suy yếu này, cũng không giống là đói quá mà thành, chẳng lẽ là đã sinh bệnh gì rồi?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Úc Lâm Phi càng nóng nảy, hắn rất muốn mang Văn Trình đi bệnh viện khám xem, nhưng hắn lại không thể không lo lắng nếu như đi bệnh viện, lỗ tai cùng cái đuôi mèo nhà hắn bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ.

Sắc mặt Văn Trình nhìn thật không tốt, cậu vốn đã trắng, hiện tại càng trắng như tờ giấy, bờ môi run rẩy không biết đang lầm bầm cái gì, Úc Lâm Phi ở một bên nhìn đã khó chịu, lại càng không cần phải nói tới bản thân Văn Trình.

Mắt thấy Văn Trình lại sắp ngất đi, Úc Lâm Phi cắn răng một cái, quyết định vẫn là dẫn cậu đi bệnh viện, thật sự không phải hắn sẵn sàng làm vậy, nhưng so với bị người phát hiện, vẫn là tính mạng tương đối trọng yếu hơn.

Hạ quyết định, Úc Lâm Phi quay người đi tìm quần áo sạch sẽ cho Văn Trình, thế nhưng chờ hắn quần áo cầm sạch sẽ đi tới, lại bất đắc dĩ đau đầu phát hiện Văn Trình cư nhiên từ người biến thành mèo…

Mèo con Tiểu Hắc nằm ở trên giường nhắm chặt mắt lại, bụng nhỏ bởi vì hô hấp mà nâng lên hạ xuống, lỗ tai yên nằm sấp trên đầu, lông tơ màu đen đã mất đi sáng bóng ngày xưa, lại khiến cho người nhìn từ trên vừa thấy đáng yêu vừa đáng thương.

“… Cái này dễ rồi" Úc Lâm Phi cười khổ: “Tiểu Hắc ta nói ngươi rốt cuộc là làm sao vậy."

Thấy Văn Trình biến thành mèo, Úc Lâm Phi đành phải vội vàng gọi điện thoại cho Tô Duy Hi, trong điện thoại, lúc Tô Duy Hi nghe được tin Văn Trình đã hôn mê cũng có chút sốt ruột, bảo Úc Lâm Phi nhanh dùng rổ mang Tiểu Hắc sang đây xem xét tình hình.

Úc Lâm Phi cũng không dám trì hoãn, vội vàng chuẩn bị cho rổ cho tốt, thả Văn Trình nhìn như hấp hối vào, thay đổi quần áo rồi đi ra khỏi cửa.

Lái xe đến phòng khám của Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi ôm rổ vọt vào.

“Cậu mau giúp tôi xem xem." Bởi vì không mang theo dù, trên đầu cùng người Úc Lâm Phi đều tích một lớp tuyết mỏng, hắn hơi thở phì phò, nhưng vẫn là một mực ôm rổ chứa Văn Trình.

“Ừ." Không nói thêm gì, Tô Duy Hi cũng nhìn ra Úc Lâm Phi đang lo lắng, y nhận lấy rổ trong tay Úc Lâm Phi, xốc chăn lông che ở bên trên rổ ra một khe hở, rất nghiêm túc kiểm tra tình huống thân thể Văn Trình.

“… Cậu nuôi như thế nào vậy a." Kiểm tra Văn Trình xong, lông mày Tô Duy Hi khẽ nhíu lại: “Úc Lâm Phi cậu sẽ không đem Tiểu Hắc như người mà nuôi đi? Cậu nói cho tôi biết, đến cùng cậu cho nó đã ăn bao nhiêu thức ăn? Nhìn cái này bụng no căng tròn này, tôi cũng hoài nghi nó có thể bị no chết hay không rồi."

“… Cái này." Bị Tô Duy Hi trực tiếp đâm vào tử huyệt, Úc Lâm Phi xấu hổ, hắn cũng không thể nói cho Tô Duy Hi mèo nhà hắn kỳ thật chính là người đi?

“Sau huyệt có chút nhiễm trùng, còn ăn đến quá no nữa, Lâm Phi cậu nhanh thẳng thắn a." Tô Duy Hi nhìn về phía Úc Lâm Phi, trong ánh mắt tràn đầy bất mãn: “Có phải cậu cho nó cho ăn rất nhiều đồ ăn vặt? Còn không chú ý nó đi vệ sinh sạch sẽ?"

“…" Sau khi nghe được ba chữ huyệt nhiễm trùng, Úc Lâm Phi cả người đều không tốt rồi, hắn tự nhiên tinh tường mèo nhà hắn tại sao lại xuất hiện bệnh trạng như vậy, hơn nữa hắn tuyệt đối không dám nói nguyên nhân cho Tô Duy Hi, nếu nói, không chừng đã bị Tô Duy Hi cho là cuồng biến thái mà xử lý xong rồi, bất quá ăn quá no… Hồi tưởng lại bộ dạng Tiểu Hắc mấy hôm trước ở yến hội nhồi nhét hải sản, trên trán Úc Lâm Phi rơi ra mấy vạch hắc tuyến.

“Tôi nói cậu a." Thấy Úc Lâm Phi không đáp lại lời vừa rồi, Tô Duy Hi cũng đoán được đại khái chuyện gì xảy ra, y vừa bực mình vừa buồn cười: “Mèo cũng không phải là người, cậu cho ăn như vậy là xảy ra vấn đề luôn đấy, mèo không có chừng mực, gặp được đồ ăn ưa thích, hoàn toàn thèm ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ăn không vô vẫn còn ăn, hơn nữa mèo bội thực cũng không đơn giản như người bị bội thực."

Bị Tô Duy Hi giáo huấn một trận, Úc Lâm Phi á khẩu không trả lời được, hắn sao có thể cãi lại? Chuyện Tiểu Hắc có thể biến người hoàn toàn là bí mật không thể nói, đối mặt với trách cứ của Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi chỉ có thể làm kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà không nói được rồi, bất quá… Về sau trước khi nhà mèo hắn lại muốn nhồi nhét đồ ăn hải sản như vậy,phải qua được cửa ải này của hắn!

“Chỉ có những vấn đề này?" Đã nghe kết quả Tô Duy Hi chẩn đoán bệnh, khẩn trương trong nội tâm Úc Lâm Phi cũng hơi chút trì hoãn một ít, hắn chỉ sợ mèo nhà hắn gặp chuyện không may, bây giờ nghe Tô Duy Hi nói lời này, tảng đá lớn trong nội tâm rốt cục rơi xuống.

“Mấy vấn đề không hề nhỏ." Thấy Úc Lâm Phi hiển nhiên không để lời nói của y trong lòng, Tô Duy Hi tức giận nói: “Cứ như vậy mà xấu dần đi, tôi cũng hoài nghi Tiểu Hắc sẽ bị cậu giết chết, đã nuôi mèo thì nuôi tốt vào cho tôi, nếu nuôi thật sự xảy ra vấn đề, tôi đảm bảo cậu sẽ hối hận chết."

“A…" Lông mày Úc Lâm Phi cũng bắt đầu nhăn lại…, hiện tại hắn cũng có rất một vấn đề nan giải, cái kia chính là… Rốt cuộc là phải nuôi Văn Trình như người hay vẫn là nuôi như mèo, ngươi nói nuôi như người a, lại muốn sinh bệnh, ngươi nói nuôi như mèo a, ngươi không thể trông cậy vào một người chỉ thức ăn cho mèo a??

“Tôi khai cho nó chút thuốc, cậu trở về đút cho nó ăn." Tô Duy Hi lắc đầu: “Còn có vấn đề Tiểu Hắc nhiễm trùng sau huyệt, tôi đề nghị cạo lông trên mông nó đi, như vậy…"

“Không cần." Không đợi Tô Duy Hi nói xong, Úc Lâm Phi liền trực tiếp cự tuyệt, hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được phản ứng của con mèo ngạo kiều nhà hắn khi tỉnh lại phát hiện mông mình không có lông …

“Đi, tùy cậu a." Cũng lười khích lệ Úc Lâm Phi, trên mặt Tô Duy Hi mang theo điểm mệt mỏi: “Ngàn vạn lần đừng nuôi như vậy, vạn nhất dính phải cái bệnh gì nghiêm trọng, cậu muốn khóc cũng không kịp."

“Nếu cậu đã nói nó không vấn đề gì lớn, vậy tại sao nó lại hôn mê?" Úc Lâm Phi ngược lại nhớ tới vấn đề chính: “Lúc tôi về nhà đã nhìn thấy nó ngã trong phòng tắm."

“Hôn mê?" Tô Duy Hi đột nhiên sững sờ: “Ai nói cho cậu biết Tiểu Hắc hôn mê?"

“… Tôi nhìn thấy đó a." Biểu tình Úc Lâm Phi rất cứng ngắc.

“Không phải hôn mê a." Lại nghiêm túc kiểm tra thân thể Tiểu Hắc một chút, Tô Duy Hi kiên định đưa ra kết luận: “Hẳn là mệt ngủ rồi."

“…" Úc Lâm Phi im lặng, ăn cơm xong mệt mỏi ngủ mất, đoán chừng chỉ có nhà mèo hắn làm được.

“Nhịp tim và nhiệt độ cơ thể đều rất bình thường, cũng không có ngoại thương, không thể nào hôn mê." Tô Duy Hi hạ chẩn đoán: “Cậu trông thấy nó nằm trên mặt đất, cho nên cảm thấy nó là hôn mê?"

“A…" Không phải nằm trên mặt đất, là té trên mặt đất… Trong miệng mơ hồ lên tiếng, Úc Lâm Phi ở trong lòng bổ sung nói.

“Mèo đều rất thích ngủ đấy, một ngày đại khái phải ngủ mười mấy giờ a, hơn nữa mèo nhà lại không có gì việc gì khác để làm, không ngủ được còn có thể làm gì." Tô Duy Hi hiển nhiên không rõ lo lắng của Úc Lâm Phi, y mang Tiểu Hắc trở về rổ: “Có lẽ vấn đề không nghiêm trọng, nếu có phản ứng gì khác cậu gọi cho tôi lần nữa là được rồi."

“Ừm, được." Úc Lâm Phi đáp ứng rồi.

Giải quyết xong vấn đề Tiểu Hắc, Úc Lâm Phi trầm mặc một hồi vẫn là hỏi ra miệng: “Cậu gần đây thế nào rồi?"

“Cái gì thế nào?" Biết rõ Úc Lâm Phi đang hỏi cái gì, nhưng Tô Duy Hi vẫn giả ngu.

“Cậu biết rõ tôi có ý gì." Úc Lâm Phi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tô Duy Hi, bất đắc dĩ nói: “Cậu vì cái gì vẫn không muốn nói với tôi một lần đến cùng chuyện gì xảy ra hả? Mạnh Bạch Tình đã giải quyết, cái kia Bạch Tùng Trạch đâu?"

“Hắn a." Động tác của Tô Duy Hi dừng lại một chút, lập tức che dấu nói: “Không có việc gì đặc biệt."

“Nhìn cái bộ dáng này của cậu đều không giống không có việc gì." Úc Lâm Phi nói có chút nghiến răng nghiến lợi: “Nguyên lai giao tình chúng ta từ nhỏ về giờ so ra còn kém Bạch Tùng Trạch kia?"

“…" Nghe được những lời này của Úc Lâm Phi, biểu lộ của Tô Duy Hi cũng có chút ảm đạm, y trầm mặc một hồi, muốn nói lại thôi.

Thấy Tô Duy Hi một bộ chết cũng không chịu nói, Úc Lâm Phi cũng đành chịu, hắn trùng trùng điệp điệp thở dài: “Duy Hi, là tôi phải xin lỗi cậu, nếu lúc trước tôi không ở cùng một chỗ với Mạnh Bạch Tình, cậu cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, những cái khác tôi cũng không nhiều lời nữa, chỉ cần cậu mở miệng, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp cậu."

“Ừ, Lâm Phi, tôi biết." Tô Duy Hi lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Có việc gì không làm được, tôi nhất định sẽ tới tìm cậu."

“Đi, có những lời này của cậu tôi an tâm rồi." Tuy nhiên trong miệng nói yên tâm, nhưng lông mày nhíu lại Úc Lâm Phi vẫn không buông ra, hắn biết rõ Tô Duy Hi tuyệt đối sẽ không đến tìm hắn đơn giản vậy.

“Vậy cậu về trước đi, mấy ngày nay đừng cho Tiểu Hắc ăn quá nhiều đồ ăn nữa, còn có, đừng quên bôi thuốc tiêu viêm cho mông nó." Tô Duy Hi dặn dò Úc Lâm Phi.

“Được." Biết rõ tự mình nói nhiều hơn nữa Tô Duy Hi cũng nghe không lọt, Úc Lâm Phi ở trong lòng âm thầm hạ quyết định, mang theo rổ đi ra ngoài.

“Lâm Phi… Không phải tôi không muốn nói, là tôi nói không nên lời a." Nhìn thân ảnh Úc Lâm Phi đi xa, Tô Duy Hi lộ ra nụ cười đắng chát dáng, y một đại nam nhân, như thế nào có thể kể với người khác việc bản thân bị một người nam nhân khác ép buộc?

Huống hồ Bạch Tùng Trạch cũng không phải người dễ đối phó… Tô Duy Hi có chút thở dài.

Đã đi ra khỏi chỗ Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi bỏ Văn Trình bỏ vào ghế phụ lái, hắn cũng không trực tiếp ngồi vào trong xe, mà tựa bên cửa xe đốt một điếu thuốc.

Về sau phải làm sao đây? Bông tuyết bay lả tả rơi trên làn da mang đến xúc cảm lạnh buốt, Úc Lâm Phi từng hơi từng hơi hút thuốc, sắc mặt không biểu tình.

Tiểu Hắc của hắn nhất định không cách nào xuất hiện trước mặt công chúng, trước không nói về vấn đề thân thế không rõ ràng của cậu, mà lỗ tai cùng cái đuôi khác hẳn với người thường của cậu, nếu là bị người ta phát hiện rồi, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng áp chế, thế nhưng nếu muốn Tiểu Hắc cứ sinh hoạt cả đời như vậy ở một nơi bí mật gần đây, không nói đến Tiểu Hắc nghĩ thế nào, ngay cả chính hắn cũng không đồng ý.

Thế nhưng cái bế tắc này vốn không có cách nào giải quyết, Úc Lâm Phi sắp hút xong một điếu thuốc, lại phát hiện bởi vì tuyết rơi mà trên người đã có chút ướt, hắn thở ra một hơi, chà xát đôi tay có chút đông cứng, mở cửa xe ngồi xuống.

“Tiểu Hắc." Nhìn mèo con Tiểu Hắc nằm trong giỏ xách ngủ say, trên mặt Úc Lâm Phi phủ một vòng vui vẻ ôn nhu, hắn muốn thò tay sờ đầu Văn Trình, lại nghĩ tới tay của mình khẳng định rất lạnh, vì vậy đành thôi.

Ta nhất định sẽ nhanh nhanh vì ngươi sáng tạo một cái thế giới an toàn… Khởi động ô tô, khóe miệng Úc Lâm Phi gợi lên một nụ cười.

“Ô ô." Còn đang trong giấc mộng, Văn Trình không biết mơ thấy cái gì, phát ra một tiếng tiếng kêu nhỏ giọng, còn đạp đạp duỗi chân, kỳ thật… Cái việc vì ăn quá no mà ngủ mất này… So sánh thế nào cũng đều thấy xấu hổ nha.
Tác giả : Tây Tử Tự
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại