Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung
Chương 47: Xấu hổ cái gì
Lúc Úc Lâm Phi kéo Văn Trình nằm ỳ trong chăn đi ra, Văn Trình đã triệt để tuyệt vọng, cậu giống như con trùng nhuyễn ra nằm sấp gục trên giường, mặc kệ Úc Lâm Phi nhấc cậu tới nhét vào trong áo.
Ở bên trong áo khoác Úc Lâm Phi lộ ra một cái mặt mèo nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy ủy khuất cùng có chút phẫn nộ, Văn Trình không rõ Úc Lâm Phi vì cái gì nhất định phải kiên trì dẫn cậu ra ngoài, trời lạnh như vậy, hơn nữa vạn nhất lại gặp phải Tần Tâm bệnh tâm thần thì làm sao bây giờ!
Úc Lâm Phi hiển nhiên không rõ u buồn của mèo nhà hắn, động tác đóng cửa lái xe thực hiện liên tục, không để cho Văn Trình bất kỳ một cơ hội chạy thoát nào, cho nên thời điểm đem Văn Trình phóng tới ghế phó lái, Úc Lâm Phi trông thấy Tiểu Hắc nhà hắn từ trước đến nay tinh thần luôn vô cùng phấn chấn lại giống như một quả cà bị sương đánh, bộ dạng ủy khuất đến chết kia không hiểu sao lại khiến trong lòng hắn đều run rẩy.
“Này, ngươi không đến mức a." Sờ lên đầu Văn Trình, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: “Không phải là ra ngoài cùng ta sao, ngươi cái tiểu bộ dáng bức bị đạp hư này rốt cuộc là muốn làm gì hả?"
“…" Văn Trình khinh thường trừng mắt liếc Úc Lâm Phi, sau đó đem đầu chôn vào phía dưới móng vuốt chính mình, cậu vẫn biết Úc Lâm Phi tên nhân loại ngu xuẩn như vậy vĩnh viễn sẽ không hiểu được đau thương của cậu…
“Ngươi dù mất hứng cũng phải đi cùng ta, cao hứng cũng phải đi cùng ta." Úc Lâm Phi hiểu rõ Văn Trinh liền chẳng bận tâm cậu, cũng không có lại đi tìm mất mặt, hắn khởi động ô tô, cười nói: “Nếu ta là ngươi mà nói, khẳng định liền có điểm cao hứng rồi."
“…" Văn Trình không có lý Úc Lâm Phi, hiện tại cậu cảm thấy Úc Lâm Phi dị thường chán ghét…
“Ít nhất cũng không thiếu đồ ăn chờ ngươi nha." Úc Lâm Phi chuyên chú nhìn về phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Rất nhiều rất nhiều đồ ăn nha."
Thật sự? Văn Trình nâng mặt lên, con mắt sáng lên nhìn Úc Lâm Phi.
“Tuy rằng ngươi cũng không thể ăn, nhưng ít nhất có thể nhìn nha." Úc Lâm Phi nhún vai.
“…" Úc Lâm Phi sao ngươi không chết luôn đi chết đi a, Văn Trình hung hăng nghĩ.
Úc Lâm Phi đương nhiên cũng biết rõ trong nội tâm Văn Trình lúc này tất nhiên đều tràn ngập bất mãn đối với hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm, dù sao tại thời điểm tán tỉnh, chuyện Văn Trình đột nhiên biến thành mèo đã đả kích hắn thật sâu, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn… Mà bây giờ vẫn còn có thể cảm giác được một miệng cọng lông…
Lái xe hơn một giờ, Văn Trình đem cái cằm dán trên đùi Úc Lâm Phi, híp mắt lim dim ngủ gật, sau đó sau khi Úc Lâm Phi đỗ xe tốt, bị hắn thuận tay ném vào trong áo.
A, thật là ấm áp a, được Úc Lâm Phi dùng tay nâng, Văn Trình lười biếng chẹp miệng, cậu ngửi thấy mùi Úc Lâm Phi tràn ngập trong áo lông, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ mất.
Úc Lâm Phi không biết Văn Trình mới vừa rồi còn đang ầm ĩ với hắn lúc này đã đi gặp Chu công, hắn nâng Văn Trình đi vào tòa biệt thự xa hoa trước mặt.
Úc Lâm Phi biết rõ cha hắn đến cùng muốn làm gì, tuy luôn mồm nói là tụ hội gia tộc, nhưng bản chất việc tụ hội này ai cũng minh bạch, ngoại trừ thân cận, cũng không có cái công dụng gì cái khác.
Mấy hôm trước đuổi Tần Tâm đi, Úc Lâm Phi đã biết rõ hắn sớm muộn gì cũng bị lão gia tử buộc phải đến như vậy một lần, nhưng thật không ngờ Úc Bình Dực sẽ gấp gáp như vậy, lúc này mới có vài ngày, đã vội vội vàng vàng để hắn tham dự loại chuyện này rồi.
Kỳ thật loại tụ hội phiền chán này, cũng là một nguyên nhân khiến Úc Lâm Phi chịu đựng Tần Tâm, nếu là Tần Tâm vẫn còn đây, hắn cũng không cần bỏ thời gian ứng phó với các tiểu thư ben trong rác rưởi thế này, thế nhưng mà chỉ số thông minh của Tần Tâm thật sự quá ngu xuẩn khiến Úc Lâm Phi không thể chịu đựng được, kể từ một khắc cô ta ném Văn Trình ra ngoài cửa sổ này, liền khẳng định tới cuối cùng không có một tia khả năng nào với Úc Lâm Phi.
Đại sảnh, đám người thì thầm cùng ngọn đèn chói mắt khiến Úc Lâm Phi có chút nhíu mày, hắn hôm nay không mặc trang phục chính thức đặc biệt, chỉ khoác một kiện áo khoác màu đen, nếu là người khác mặc có thể sẽ lộ ra khinh mạn, nhưng ở trên người hắn cũng chỉ hiện ra một phần quý khí chỉ mình hắn có.
“Con đã đến rồi, Lâm Phi." Úc Bình Dực trông thấy Úc Lâm Phi bước vào môn lập tức liền lộ vẻ mặt tươi cười: “Đến đến đến, ta giới thiệu cho con một chút, vị này chính là Thi gia đại tiểu thư Thi Liên Nhược."
Úc Lâm Phi quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu trắng, cũng không giống nữ sinh quen để tóc dài, trái lại một đầu tóc ngắn cởi mở lưu loát, tướng mạo mặc dù không thể nói là tốt nhất, nhưng khí chất sạch sẽ lại dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm, nếu là cô cùng Tần Tâm đứng cùng một chỗ, chỉ sợ là cả người bình thường cũng biết nên chọn như thế nào.
Yo, xem ra thẩm mỹ quan của lão gia tử đã cải thiện rồi, Úc Lâm Phi trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại bất động thanh sắc vươn tay: “Úc Lâm Phi."
“Thi Liên Nhược." Nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Úc Lâm Phi, Thi Liên Nhược cười vô cùng ngọt: “Trăm nghe không bằng một thấy, Úc Gia công tử quả nhiên là thanh niên nhẹ nhàng thẳng thắn a."
“Quá khen." Úc Lâm Phi mỉm cười, sau đó nhìn về phía Úc Bình Dực: “Phụ thân, ông nói vội vã như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"
Úc Bình Dực đương nhiên hiểu rõ Úc Lâm Phi không có khả năng không rõ ý của ông, thật cũng không cùng Úc Lâm Phi vòng vo nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Ta là hôm nay nhìn thấy Thi gia tiểu thư đến rồi mới bảo ngươi tới, yểu điệu thục nữ quân tử cầu mong, tiểu tử ngươi cũng đừng khiến cho ta mất mặt."
Không nghĩ tới Úc Bình Dực có thể nói thẳng rõ ràng, sắc mặt Úc Lâm Phi khẽ cứng lại.
Thi Liên Nhược ngược lại không sao cả, cô cười nói: “Bá phụ ngài hay nói giỡn quá rồi, cái gì mà yểu điệu thục nữ, nếu thật sự cùng quý công tử một chỗ, đây tuyệt đối là trèo cao a."
“Ha ha ha." Úc Bình Dực phảng phất không có trông thấy sắc mặt nhi tử đứng ở một bên có chút khó coi, ông khoát tay áo nói thẳng: “Các ngươi là việc người trẻ tuổi, ta không thể quản được nữa, ta qua bên kia còn có chút việc, Lâm Phi, thằng nhóc nhà ngươi không được phép thua kém cho ta."
Nói xong, Úc Bình Dực rời đi rồi, lưu lại không khí vi diệu giữa Úc Lâm Phi cùng Thi Liên Nhược.
“Úc tiên sinh." Thi Liên Nhược đánh giá Úc Lâm Phi, đột nhiên nói: “Có cái gì ở bên trong quần áo anh?"
“Hả?" Lông mày Úc Lâm Phi nhướn lên, hắn còn tưởng lão gia tử sẽ người đầu tiên hỏi hắn vấn đề này, lại không nghĩ rằng Úc Bình Dực cao hứng quá mức nên rõ ràng không chú ý tới địa phương dị thường như vậy …
“Bên trong a, tiểu bảo bối của tôi." Nụ cười của Úc Lâm Phi rất ôn nhu, không giống với ứng phó bình thường, Thi Liên Nhược có thể nhìn thấy từ bên trong nụ cười ấy cảm xúc trân trọng chân chính.
“Bảo bối gì?" Thi Liên Nhược bị Úc Lâm Phi gợi lên lòng hiếu kỳ, cô tiếp tục hỏi.
“Bảo bối như vậy sao có thể cho người khác xem tùy tiện." Úc Lâm Phi cười như không cười: “Bất quá Thi tiểu thư cô sẽ không thật sự có hứng thú đối với tôi a."
“Da mặt anh dầy quá đi, như vậy cũng có thể mở miệng hỏi?" Thi Liên Nhược nghe được Úc Lâm Phi trêu chọc ngược lại cũng không giận: “Vẫn là cái loại hình hoàn toàn tôi đây không lọt được vào mắt của anh?"
“Không phải không lọt được." Úc Lâm Phi thản nhiên nói: “Nếu như tôi thích phụ nữ mà nói, nhất định sẽ sinh ra hứng thú với Thi tiểu thư đấy."
“Cái gì?" Thi Liên Nhược trong lúc nhất thời không kịp phản ứng được ý tứ của Úc Lâm Phi.
“Ý của tôi là, tôi thích đàn ông." Úc Lâm Phi rất bình tĩnh nói ra sự thật.
“… Anh là gay?" Thi Liên Nhược biểu lộ là lạ.
“Đúng vậy." Úc Lâm Phi khẳng định vô cùng dứt khoát.
“Úc tiên sinh, kỳ thật nếu như anh thật sự không có hứng thú với tôi … Không cần phải tự hủy hoại danh dự như vậy đâu." Ngữ khí Thi Liên Nhược có chút lạnh: “Chuyện của anh cùng Tần Tâm trong giới đều biết rõ ràng, ban đầu tôi còn có chút đồng tình với Tần Tâm, bất quá sau khi thấy anh ngược lại cảm thấy là Tần Tâm đúng là không xứng với anh rồi."
“… Tôi cùng Tần Tâm chuyện gì?" Úc Lâm Phi ngược lại có chút không rõ ý Thi Liên Nhược.
“Anh không phải cùng cô ta yêu thương một hồi, lại bởi vì một cái mèo mà chia tay sao? Gần đây tất cả mọi người truyền loạn rồi, nói anh yêu mèo thành si đây này." Thi Liên Nhược hiển nhiên không hiểu nghi hoặc của Úc Lâm Phi: “Chẳng lẽ anh không biết?"
“… Tần Tâm." Úc Lâm Phi cũng không biết nói cái người phụ nữ này cái gì cho tốt.
“Bất quá Thi tiểu thư, chuyện tôi thích đàn ông tuyệt đối không phải dùng để từ chối, mặc dù không quang minh chính đại, nhưng cô chỉ cần điều tra một chút là có thể biết rồi." Úc Lâm Phi thở dài: “Tôi cũng không thể vì mình hủy cả đời cô a."
“Tôi…" Thi Liên Nhược còn muốn nói điều gì đã bị Úc Lâm Phi cắt ngang.
“Tôi còn có chút việc, đi trước một bước." Không biết đột nhiên gặp chuyện gì, sắc mặt Úc Lâm Phi trở nên có chút khó coi, hắn bay thẳng đến phương hướng WC chạy qua.
“… Mắc tiểu?" Thi Liên Nhược dở khóc dở cười: “Không nghĩ tới Úc Gia công tử, còn có thể thật tình như vậy a."
Là mắc tiểu? Đương nhiên không phải — Úc Lâm Phi sắp bị Văn Trình trong áo làm cho phát điên rồi, mèo nhà hắn cư nhiên cởi cúc áo hắn ra, còn không ngừng liếm láp làn da trên ***g ngực hắn … Tiểu Hắc! Hung tơn cắn răng, Úc Lâm Phi mặt mũi tràn đầy hắc tuyến.
Đi vào WC, Úc Lâm Phi vội vàng kéo Văn Trình trong áo ra.
“Ngươi như thế nào lại không nghe lời như vậy." Úc Lâm Phi nghiến răng nghiến lợi giáo huấn Văn Trình còn đầy mặt vô tội.
“Meo." Liếm liếm móng vuốt chính mình, Văn Trình không quan tâm nhìn lên trời.
“… Ngươi muốn nghịch thiên a." Hung hăng đập nhẹ một phát lên ót Văn Trình, Úc Lâm Phi nổi giận: “Ngươi dám cắn hỏng y phục của ta."
Ai kêu ngươi cùng nữ nhân lải nhải a, Văn Trình liếc mắt. (Hử ~ Hình như có mùi giấm??)
“Hử, ngươi còn dám lí." Úc Lâm Phi dùng tay búng trán Văn Trình, cả giận nói: “Cũng quá không có chừng mực đi, hai bộ y phục của ta a!"
Văn Trình tiếp tục bỏ qua Úc Lâm Phi.
“Ngươi hôm nay còn dám to gan!!" Bị cái loại thái độ không sao cả này của Văn Trình triệt để làm phát bực, Úc Lâm Phi kéo Văn Trình một phá,t muốn đánh cái mông của cậu: “Xem ra ta đối với ngươi quá dung túng rồi!"
Văn Trình bị đánh đòn triệt để luống cuống, ở trong ngực Úc Lâm Phi giãy dụa điên cuồng.
“Hắc hắc, ngươi còn muốn chạy." Úc Lâm Phi nhe răng cười.
“Meo!!" Văn Trình thê thảm gọi.
Sau đó, sau đó Úc Lâm Phi không hạ thủ nữa…
Bởi vì nguyên bản mèo con ở trong ngực hắn giãy dụa… Biến thành… Người.
“A, ngại quá, tôi chưa thấy gì hết a." Nghe được câu này, sắc mặt Úc Lâm Phi tái nhợt ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết như thế nào cửa phòng vệ sinh đơn lại mở ra, vừa vặn bên ngoài cánh cửa có một người cấp bách đi khỏi…
Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình như trước vẫn vẻ mặt vô tội, tầng tầng thở dài, sau đó vội vàng khóa cửa nhà vệ sinh lại, cởi y phục của mình khoác lên trên người Văn Trình.
Úc Gia công tử dây dưa cùng một cậu trai *** trong WC… Úc Lâm Phi đã có thể tưởng tượng được ngày mai lúc cha hắn nghe được cái đề tài này sẽ bạo phát đến mức nào rồi…
“Tiểu Hắc a." Úc Lâm Phi quả thực là vừa yêu vừa hận: “Ngươi có thể nói cho ta biết chừng nào thì ngươi sẽ biến thân không?"
“Không thể." Văn Trình biểu hiện vẻ vô tội thật sâu: “Ta cũng không biết a."
“…" Úc Lâm Phi cắn răng.
_______________
Trước giờ để sai tên Úc Bình Dực là Úc Bình Dục, tại hai cái này giống nhau quá đi ~
Ở bên trong áo khoác Úc Lâm Phi lộ ra một cái mặt mèo nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy ủy khuất cùng có chút phẫn nộ, Văn Trình không rõ Úc Lâm Phi vì cái gì nhất định phải kiên trì dẫn cậu ra ngoài, trời lạnh như vậy, hơn nữa vạn nhất lại gặp phải Tần Tâm bệnh tâm thần thì làm sao bây giờ!
Úc Lâm Phi hiển nhiên không rõ u buồn của mèo nhà hắn, động tác đóng cửa lái xe thực hiện liên tục, không để cho Văn Trình bất kỳ một cơ hội chạy thoát nào, cho nên thời điểm đem Văn Trình phóng tới ghế phó lái, Úc Lâm Phi trông thấy Tiểu Hắc nhà hắn từ trước đến nay tinh thần luôn vô cùng phấn chấn lại giống như một quả cà bị sương đánh, bộ dạng ủy khuất đến chết kia không hiểu sao lại khiến trong lòng hắn đều run rẩy.
“Này, ngươi không đến mức a." Sờ lên đầu Văn Trình, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: “Không phải là ra ngoài cùng ta sao, ngươi cái tiểu bộ dáng bức bị đạp hư này rốt cuộc là muốn làm gì hả?"
“…" Văn Trình khinh thường trừng mắt liếc Úc Lâm Phi, sau đó đem đầu chôn vào phía dưới móng vuốt chính mình, cậu vẫn biết Úc Lâm Phi tên nhân loại ngu xuẩn như vậy vĩnh viễn sẽ không hiểu được đau thương của cậu…
“Ngươi dù mất hứng cũng phải đi cùng ta, cao hứng cũng phải đi cùng ta." Úc Lâm Phi hiểu rõ Văn Trinh liền chẳng bận tâm cậu, cũng không có lại đi tìm mất mặt, hắn khởi động ô tô, cười nói: “Nếu ta là ngươi mà nói, khẳng định liền có điểm cao hứng rồi."
“…" Văn Trình không có lý Úc Lâm Phi, hiện tại cậu cảm thấy Úc Lâm Phi dị thường chán ghét…
“Ít nhất cũng không thiếu đồ ăn chờ ngươi nha." Úc Lâm Phi chuyên chú nhìn về phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Rất nhiều rất nhiều đồ ăn nha."
Thật sự? Văn Trình nâng mặt lên, con mắt sáng lên nhìn Úc Lâm Phi.
“Tuy rằng ngươi cũng không thể ăn, nhưng ít nhất có thể nhìn nha." Úc Lâm Phi nhún vai.
“…" Úc Lâm Phi sao ngươi không chết luôn đi chết đi a, Văn Trình hung hăng nghĩ.
Úc Lâm Phi đương nhiên cũng biết rõ trong nội tâm Văn Trình lúc này tất nhiên đều tràn ngập bất mãn đối với hắn, nhưng hắn cũng không quan tâm, dù sao tại thời điểm tán tỉnh, chuyện Văn Trình đột nhiên biến thành mèo đã đả kích hắn thật sâu, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn… Mà bây giờ vẫn còn có thể cảm giác được một miệng cọng lông…
Lái xe hơn một giờ, Văn Trình đem cái cằm dán trên đùi Úc Lâm Phi, híp mắt lim dim ngủ gật, sau đó sau khi Úc Lâm Phi đỗ xe tốt, bị hắn thuận tay ném vào trong áo.
A, thật là ấm áp a, được Úc Lâm Phi dùng tay nâng, Văn Trình lười biếng chẹp miệng, cậu ngửi thấy mùi Úc Lâm Phi tràn ngập trong áo lông, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ mất.
Úc Lâm Phi không biết Văn Trình mới vừa rồi còn đang ầm ĩ với hắn lúc này đã đi gặp Chu công, hắn nâng Văn Trình đi vào tòa biệt thự xa hoa trước mặt.
Úc Lâm Phi biết rõ cha hắn đến cùng muốn làm gì, tuy luôn mồm nói là tụ hội gia tộc, nhưng bản chất việc tụ hội này ai cũng minh bạch, ngoại trừ thân cận, cũng không có cái công dụng gì cái khác.
Mấy hôm trước đuổi Tần Tâm đi, Úc Lâm Phi đã biết rõ hắn sớm muộn gì cũng bị lão gia tử buộc phải đến như vậy một lần, nhưng thật không ngờ Úc Bình Dực sẽ gấp gáp như vậy, lúc này mới có vài ngày, đã vội vội vàng vàng để hắn tham dự loại chuyện này rồi.
Kỳ thật loại tụ hội phiền chán này, cũng là một nguyên nhân khiến Úc Lâm Phi chịu đựng Tần Tâm, nếu là Tần Tâm vẫn còn đây, hắn cũng không cần bỏ thời gian ứng phó với các tiểu thư ben trong rác rưởi thế này, thế nhưng mà chỉ số thông minh của Tần Tâm thật sự quá ngu xuẩn khiến Úc Lâm Phi không thể chịu đựng được, kể từ một khắc cô ta ném Văn Trình ra ngoài cửa sổ này, liền khẳng định tới cuối cùng không có một tia khả năng nào với Úc Lâm Phi.
Đại sảnh, đám người thì thầm cùng ngọn đèn chói mắt khiến Úc Lâm Phi có chút nhíu mày, hắn hôm nay không mặc trang phục chính thức đặc biệt, chỉ khoác một kiện áo khoác màu đen, nếu là người khác mặc có thể sẽ lộ ra khinh mạn, nhưng ở trên người hắn cũng chỉ hiện ra một phần quý khí chỉ mình hắn có.
“Con đã đến rồi, Lâm Phi." Úc Bình Dực trông thấy Úc Lâm Phi bước vào môn lập tức liền lộ vẻ mặt tươi cười: “Đến đến đến, ta giới thiệu cho con một chút, vị này chính là Thi gia đại tiểu thư Thi Liên Nhược."
Úc Lâm Phi quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu trắng, cũng không giống nữ sinh quen để tóc dài, trái lại một đầu tóc ngắn cởi mở lưu loát, tướng mạo mặc dù không thể nói là tốt nhất, nhưng khí chất sạch sẽ lại dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm, nếu là cô cùng Tần Tâm đứng cùng một chỗ, chỉ sợ là cả người bình thường cũng biết nên chọn như thế nào.
Yo, xem ra thẩm mỹ quan của lão gia tử đã cải thiện rồi, Úc Lâm Phi trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại bất động thanh sắc vươn tay: “Úc Lâm Phi."
“Thi Liên Nhược." Nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Úc Lâm Phi, Thi Liên Nhược cười vô cùng ngọt: “Trăm nghe không bằng một thấy, Úc Gia công tử quả nhiên là thanh niên nhẹ nhàng thẳng thắn a."
“Quá khen." Úc Lâm Phi mỉm cười, sau đó nhìn về phía Úc Bình Dực: “Phụ thân, ông nói vội vã như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"
Úc Bình Dực đương nhiên hiểu rõ Úc Lâm Phi không có khả năng không rõ ý của ông, thật cũng không cùng Úc Lâm Phi vòng vo nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Ta là hôm nay nhìn thấy Thi gia tiểu thư đến rồi mới bảo ngươi tới, yểu điệu thục nữ quân tử cầu mong, tiểu tử ngươi cũng đừng khiến cho ta mất mặt."
Không nghĩ tới Úc Bình Dực có thể nói thẳng rõ ràng, sắc mặt Úc Lâm Phi khẽ cứng lại.
Thi Liên Nhược ngược lại không sao cả, cô cười nói: “Bá phụ ngài hay nói giỡn quá rồi, cái gì mà yểu điệu thục nữ, nếu thật sự cùng quý công tử một chỗ, đây tuyệt đối là trèo cao a."
“Ha ha ha." Úc Bình Dực phảng phất không có trông thấy sắc mặt nhi tử đứng ở một bên có chút khó coi, ông khoát tay áo nói thẳng: “Các ngươi là việc người trẻ tuổi, ta không thể quản được nữa, ta qua bên kia còn có chút việc, Lâm Phi, thằng nhóc nhà ngươi không được phép thua kém cho ta."
Nói xong, Úc Bình Dực rời đi rồi, lưu lại không khí vi diệu giữa Úc Lâm Phi cùng Thi Liên Nhược.
“Úc tiên sinh." Thi Liên Nhược đánh giá Úc Lâm Phi, đột nhiên nói: “Có cái gì ở bên trong quần áo anh?"
“Hả?" Lông mày Úc Lâm Phi nhướn lên, hắn còn tưởng lão gia tử sẽ người đầu tiên hỏi hắn vấn đề này, lại không nghĩ rằng Úc Bình Dực cao hứng quá mức nên rõ ràng không chú ý tới địa phương dị thường như vậy …
“Bên trong a, tiểu bảo bối của tôi." Nụ cười của Úc Lâm Phi rất ôn nhu, không giống với ứng phó bình thường, Thi Liên Nhược có thể nhìn thấy từ bên trong nụ cười ấy cảm xúc trân trọng chân chính.
“Bảo bối gì?" Thi Liên Nhược bị Úc Lâm Phi gợi lên lòng hiếu kỳ, cô tiếp tục hỏi.
“Bảo bối như vậy sao có thể cho người khác xem tùy tiện." Úc Lâm Phi cười như không cười: “Bất quá Thi tiểu thư cô sẽ không thật sự có hứng thú đối với tôi a."
“Da mặt anh dầy quá đi, như vậy cũng có thể mở miệng hỏi?" Thi Liên Nhược nghe được Úc Lâm Phi trêu chọc ngược lại cũng không giận: “Vẫn là cái loại hình hoàn toàn tôi đây không lọt được vào mắt của anh?"
“Không phải không lọt được." Úc Lâm Phi thản nhiên nói: “Nếu như tôi thích phụ nữ mà nói, nhất định sẽ sinh ra hứng thú với Thi tiểu thư đấy."
“Cái gì?" Thi Liên Nhược trong lúc nhất thời không kịp phản ứng được ý tứ của Úc Lâm Phi.
“Ý của tôi là, tôi thích đàn ông." Úc Lâm Phi rất bình tĩnh nói ra sự thật.
“… Anh là gay?" Thi Liên Nhược biểu lộ là lạ.
“Đúng vậy." Úc Lâm Phi khẳng định vô cùng dứt khoát.
“Úc tiên sinh, kỳ thật nếu như anh thật sự không có hứng thú với tôi … Không cần phải tự hủy hoại danh dự như vậy đâu." Ngữ khí Thi Liên Nhược có chút lạnh: “Chuyện của anh cùng Tần Tâm trong giới đều biết rõ ràng, ban đầu tôi còn có chút đồng tình với Tần Tâm, bất quá sau khi thấy anh ngược lại cảm thấy là Tần Tâm đúng là không xứng với anh rồi."
“… Tôi cùng Tần Tâm chuyện gì?" Úc Lâm Phi ngược lại có chút không rõ ý Thi Liên Nhược.
“Anh không phải cùng cô ta yêu thương một hồi, lại bởi vì một cái mèo mà chia tay sao? Gần đây tất cả mọi người truyền loạn rồi, nói anh yêu mèo thành si đây này." Thi Liên Nhược hiển nhiên không hiểu nghi hoặc của Úc Lâm Phi: “Chẳng lẽ anh không biết?"
“… Tần Tâm." Úc Lâm Phi cũng không biết nói cái người phụ nữ này cái gì cho tốt.
“Bất quá Thi tiểu thư, chuyện tôi thích đàn ông tuyệt đối không phải dùng để từ chối, mặc dù không quang minh chính đại, nhưng cô chỉ cần điều tra một chút là có thể biết rồi." Úc Lâm Phi thở dài: “Tôi cũng không thể vì mình hủy cả đời cô a."
“Tôi…" Thi Liên Nhược còn muốn nói điều gì đã bị Úc Lâm Phi cắt ngang.
“Tôi còn có chút việc, đi trước một bước." Không biết đột nhiên gặp chuyện gì, sắc mặt Úc Lâm Phi trở nên có chút khó coi, hắn bay thẳng đến phương hướng WC chạy qua.
“… Mắc tiểu?" Thi Liên Nhược dở khóc dở cười: “Không nghĩ tới Úc Gia công tử, còn có thể thật tình như vậy a."
Là mắc tiểu? Đương nhiên không phải — Úc Lâm Phi sắp bị Văn Trình trong áo làm cho phát điên rồi, mèo nhà hắn cư nhiên cởi cúc áo hắn ra, còn không ngừng liếm láp làn da trên ***g ngực hắn … Tiểu Hắc! Hung tơn cắn răng, Úc Lâm Phi mặt mũi tràn đầy hắc tuyến.
Đi vào WC, Úc Lâm Phi vội vàng kéo Văn Trình trong áo ra.
“Ngươi như thế nào lại không nghe lời như vậy." Úc Lâm Phi nghiến răng nghiến lợi giáo huấn Văn Trình còn đầy mặt vô tội.
“Meo." Liếm liếm móng vuốt chính mình, Văn Trình không quan tâm nhìn lên trời.
“… Ngươi muốn nghịch thiên a." Hung hăng đập nhẹ một phát lên ót Văn Trình, Úc Lâm Phi nổi giận: “Ngươi dám cắn hỏng y phục của ta."
Ai kêu ngươi cùng nữ nhân lải nhải a, Văn Trình liếc mắt. (Hử ~ Hình như có mùi giấm??)
“Hử, ngươi còn dám lí." Úc Lâm Phi dùng tay búng trán Văn Trình, cả giận nói: “Cũng quá không có chừng mực đi, hai bộ y phục của ta a!"
Văn Trình tiếp tục bỏ qua Úc Lâm Phi.
“Ngươi hôm nay còn dám to gan!!" Bị cái loại thái độ không sao cả này của Văn Trình triệt để làm phát bực, Úc Lâm Phi kéo Văn Trình một phá,t muốn đánh cái mông của cậu: “Xem ra ta đối với ngươi quá dung túng rồi!"
Văn Trình bị đánh đòn triệt để luống cuống, ở trong ngực Úc Lâm Phi giãy dụa điên cuồng.
“Hắc hắc, ngươi còn muốn chạy." Úc Lâm Phi nhe răng cười.
“Meo!!" Văn Trình thê thảm gọi.
Sau đó, sau đó Úc Lâm Phi không hạ thủ nữa…
Bởi vì nguyên bản mèo con ở trong ngực hắn giãy dụa… Biến thành… Người.
“A, ngại quá, tôi chưa thấy gì hết a." Nghe được câu này, sắc mặt Úc Lâm Phi tái nhợt ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết như thế nào cửa phòng vệ sinh đơn lại mở ra, vừa vặn bên ngoài cánh cửa có một người cấp bách đi khỏi…
Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình như trước vẫn vẻ mặt vô tội, tầng tầng thở dài, sau đó vội vàng khóa cửa nhà vệ sinh lại, cởi y phục của mình khoác lên trên người Văn Trình.
Úc Gia công tử dây dưa cùng một cậu trai *** trong WC… Úc Lâm Phi đã có thể tưởng tượng được ngày mai lúc cha hắn nghe được cái đề tài này sẽ bạo phát đến mức nào rồi…
“Tiểu Hắc a." Úc Lâm Phi quả thực là vừa yêu vừa hận: “Ngươi có thể nói cho ta biết chừng nào thì ngươi sẽ biến thân không?"
“Không thể." Văn Trình biểu hiện vẻ vô tội thật sâu: “Ta cũng không biết a."
“…" Úc Lâm Phi cắn răng.
_______________
Trước giờ để sai tên Úc Bình Dực là Úc Bình Dục, tại hai cái này giống nhau quá đi ~
Tác giả :
Tây Tử Tự