Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 88

Thái tử phi cùng thái tử lăn lộn cả đêm, chính lúc mệt mỏi rã rời, hôm sau trời còn chưa sáng đã bị Trữ ma ma kính cẩn dựng dậy, phải tắm rửa sớm, thay chính phục, vì ngày sinh nhật hôm nay làm chuẩn bị, hảo tiếp đãi các quý phu nhân vào cung yết kiến.

Thái tử cũng không dậy trễ hơn thái tử phi được bao nhiêu, thê tử làm sinh nhật, hắn vị trượng phu này cũng không thể có được ngày nghỉ ở lại bồi tiếp, vẫn như ngày thường phải thượng triều, liền để cung nữ thái giám chỉnh lý triều phục cho hắn, bên cạnh đó tiện thể đối với vẻ mặt còn buồn ngủ của thái tử phi nhắc nhở một ít lời.

“Hôm nay là ngày sinh nhật ngươi, mặc dù hoàng mã ma cùng các thứ ngạch nương sẽ phải đến Dục Khánh Cung, nhưng rốt cuộc ngươi vẫn phải là đi Từ Nhân Cung một chuyến, hảo kính cẩn cảm ơn hoàng mã ma, chỗ hoàng a mã nếu không có triệu kiến, cô còng Hoằng Thăng sẽ vì ngươi tạ ân trước. Ngạch nương của ngươi hôm nay cũng có thể tiến cung, ngươi nếu rỗi rãnh thì cùng bà trò chuyện lâu một chút."

Thái tử gia là ai, luôn luôn cho mình là trung tâm vũ trụ, sẽ vì ngày sinh nhật thái tử phi nói những lời này, tuy rằng điều không phải cái gì quan trọng, cũng có thể thấy địa vị thái tử phi ở trong lòng hắn, dù sao ẩn ý bên trong mấy lời nói kia thế nhưng chính là quan tâm thái tử phi, trong đó có liên quan đến hậu cung, cũng có liên quan đến Khang Hi, còn có liên quan đến nhà mẹ đẻ thái tử phi từng cái từng cái đều bao hàm ở bên trong.

Đám người Trữ ma ma, Cam Thảo đang vì thái tử phi rửa mặt chải đầu, nghe được thái tử gia đối với thái tử phi quan tâm bảo vệ, so với việc bản thân được ăn nhân sâm quả còn thư sướng hơn, tay chân lanh lẹ mặt đỏ hồng như trái đào, trao đổi ánh mắt với nhau, khóe miệng mỉm cười hẳn là ở trong tối hôm qua thái tử và thái tử phi đã qua lại…

Thái tử phi nhìn qua tấm gương liếc thấy khuôn mặt chứa đầy ý xuân của Trữ ma ma liền rùng mình một cái, cơn buồn ngủ cũng quên mất, vén lên mí mắt hướng chỗ thái tử ám trừng liếc mắt, thầm nghĩ thái tử người này hiện tại càng ngày càng biết thu mua người bên cạnh mình, thường thường nói mấy câu để đám người Trữ ma ma mang ơn, thật sự là quá không lương thiện, nghĩ rồi đưa tay xoa xoa gương mặt, để biểu cảm trên gương mặt nhu hòa đi rất nhiều, “Ngươi nói ta đều hiểu, yên tâm đi. Hôm nay hừng đông cũng đến sớm, cũng sắp đến canh giờ vào triều rồi, gia sau khi hạ triều, có thể mang Hoằng Thăng quay về Dục Khánh Cung được không?"

Thái tử đã sắp xuất phát, nghe thế quay đầu lại cười nói, “Đây cũng không phải việc khó gì, hôm nay thế nhưng là ngày sinh nhật của ngươi, Hoằng Thăng trở về chúc thọ cho ngươi đó là phải đạo, hoàng a mã tất sẽ cho phép, ngươi cứ chờ đi."

Nói xong thấy khuôn mặt thái tử phi thỏa mãn tươi cười, trong ngực thái tử cảm thấy buồn cười, làm sao thái tử phi lại đột nhiên vờ ngớ ngẩn như vậy, rõ ràng Hoằng Thăng nhất định sẽ trở về, còn cố ý muốn hỏi một câu.

Thái tử phi thấy thái tử coi như một chút xíu tâm ý của mình cũng không hiểu, tuyệt đối là hắn giả vờ, lại cố ý nhấn mạnh nói, “Gia nhưng nhất định phải cùng Hoằng Thăng trở về a, ta rất chờ mong đây." Cái từ gia kia kéo ra lại thêm chút nhựa nhựa nghe đặc biệt nặng.

Thái tử phi chờ xem tiết mục đặc thù của thái tử sẽ ra sao, sao có thể để thái tử làm bộ lăn lộn một đêm liền đem chuyện này dễ dàng quên đi như vậy?

Thái tử nghe vậy, nửa bước chân đã ra khỏi cửa run run một cái, thầm nghĩ cái thái tử phi thật khó đánh lừa, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt, không phải hát một bài hát trẻ em sao, “Cô đã biết, ngươi chờ xem, cô vào triều đây." Rõ ràng cũng hát quá mấy lần, lại còn muốn nghe thêm một lần nữa, quả nhiên là chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó ở cùng.

Thái tử phi hài lòng nhìn theo bóng lưng thái tử đi xa, để cho đám người Trữ ma ma tiếp tục giúp trang điểm.

“Thái tử gia đối với chủ tử thế nhưng càng ngày càng săn sóc." Trữ ma ma nhịn không được đối với thái tử phi nói rằng, cẩn thận tỉ mỉ ngồi xổm xuống tự mình đeo chỉ sáo* cho thái tử phi, “Chủ tử chính là người có đại phúc khí, ngẫm lại trước đây thái tử gia và chủ tử còn chưa thân thuộc, chủ tử sống qua ngày không được tốt, sau lại chín mùi, ngày lại ngày càng thêm mặn nồng, hơn nữa còn có hai vị tiểu a ca, không phải lòng của thái tử gia toàn bộ đều đặt lên trên người chủ tử đây sao." (*đồ trang sức đeo trên móng tay dài dài á)

“Trữ ma ma ít nói những lời này chút đi." Thái tử phi nghe xong, khóe miệng nhẹ kéo kéo, cái gì tốt với chả không tốt, yêu cới chả không yêu, thái tử hiện tại chậm rãi chuyển biến, là hướng đến trên người Khang Hi đánh chủ ý, nếu vì thái tử bây giờ rất ôn nhu mà bị đánh lừa, ngày sau vạn nhất có thay đổi, người thương tâm không chỉ là chính mình, bên cạnh đó có thể sẽ liên lụy hài tử. Bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, một ngày đối người nào đó có cảm tình, sức phán đoán sự tình sẽ bị giảm xuống, ảnh hưởng đến kết cục. Hơn nữa sống ở trong hoàng cung, thái tử phi không có khả năng đem tính mạng mình và hai huynh đệ củ cải đỏ ra đùa giỡn.

“Mới nháy mắt mà chủ tử và thái tử gia đã thành hôn được bảy năm, cảm tình sao có thể không tốt a." Cam Thảo nhắc đến cũng cảm thấy có chút vinh hạnh theo, chủ tử khiêm tốn cẩn thận, các nàng những người bên cạnh tự nhiên cũng coi việc này thành quy tắc làm việc, nhưng cái này không cản trở các nàng ở trước mặt chủ tử vui đùa a.

Đúng vậy, bảy năm, đã bảy năm, hẳn là không sai biệt lắm có thể đem cục sắt mài thành tiểu thiết côn đi, cùng thái tử ở chung lâu như vậy, tên kia cũng không phải kẻ thối nát, sẽ không có khả năng không có một chút cảm tình. Thái tử phi nghĩ lại rũ mí mắt xuống, nhẹ than thở, đối mặt thái tử cái người bạn tình trên giường này phải lý trí phải nên giữ lý trí.

Nghĩ vậy lại suy nghĩ đến việc dạy thái tử hát bài hát, vì ngươi chung tình.

Thái tử phi nghĩ đến có chút hết hồn, mình có bị ấm đầu mới có thể bắt thái tử đi hát bài hát này cho mình nghe, còn kiên nhẫn dạy hắn mấy ngày, nếu như điều không phải hôm nay Trữ ma ma và Cam Thảo hai người nhắc nhở, để cho mình nghĩ đến trên phương diện cảm tình mà tỉnh ra, thì chính mình vẫn còn chưa tỉnh mộng, lựa chọn bài này để thái tử hát, chẳng lẽ chỉ là mong muốn vô ý thức sao?

Thái tử phi nghĩ đến một điểm như vậy, kết luận, mẹ ơi, nhất định là trúng tà, giơ tay lên vỗ trán một cái, không để ý đám người Trữ ma ma bên cạnh đang vô cùng kinh ngạc, phân phó nói, “Trữ ma ma, chờ sau khi qua hôm nay, ngươi cho người đem gian thiên phòng phía tây viện làm thành phật đường, bổn cung ngày sau muốn chuyên tâm lễ phật."

“A?" Trữ ma ma sửng sốt một chút, theo không kịp ý nghĩ của thái tử phi.

“Chủ tử, đang yên đang lành sao lại muốn lễ phật?" Cam Thảo phản ứng kịp vội hỏi.

“Đột nhiên nghĩ đến mà thôi." Trúng tà đương nhiên phải tìm phương pháp trừ yêu ma, thái tử phi trợn mắt nói mò, không biết là thuyết phục chính mình hay còn là thuyết phục người khác.

“Vâng." Trữ ma ma, Cam Thảo rất không hiểu nổi thái tử phi lại đột nhiên muốn làm chuyện như vậy, còn là thành thật đáp lời.

“Nên đi ra thôi, bắt đầu."

Trời đã sáng choang, trước đó đã có hai lần cung nữ truyền lời, Từ Nhân Cung hoàng thái hậu thưởng thái tử phi sinh nhật lễ, đã để cho đám người Cam Lộ kiểm kê nhập sổ sách, Vĩnh Hòa Cung, Duyên Hi Cung hai bộ hạ lễ cũng đã đưa đến.

Lúc này, các phúc tấn thê tử của các a ca, tôn thất hoàng tộc các đại thần mang theo lễ vật tiến nhập Dục Khánh Cung, các khách quý vì ngày sinh nhật của thái tử phi tự nhiên cũng lục tục đến, thái tử phi trước tiên cho người đến Từ Nhân Cung cảm ơn hoàng thái hậu, đợi ngày mai lại tự thân đến trước mặt hoàng thái hậu tạ ân, tất nhiên là không đề cập tới.

Mới vừa đi vào chính điện, ý chỉ của Khang Hi đã đến, ban cho rất nhiều thứ, thái tử phi quỳ nghênh chỉ tạ ân, cảm thán chính mình rốt cục bắt được một năm bổng lộc, trong lòng không quên mắng một câu ôi ta đến yêu chết cái chế độ này quá.

Ngay sau đó chính là đi tiếp đón các nữ nhân đến yết kiến, đại phúc tấn như trước không có tới, thái tử phi chỉ biết là nàng bệnh rất nặng, vì để sanh con mà móc rỗng thân thể, rốt cuộc cũng sinh được một a ca, coi như hoàn thành nhiệm vụ của cả cuộc đời, bởi thế cả người kiệt quệ bệnh không dậy nổi. Tam phúc tấn nhưng thật ra có tới, mặc lên trang phục diễm lệ không gì sánh được, bản thân tam phúc tấn lại lớn lên cực kỳ đẹp, vừa ăn diện lên nhưng thật ra chính là đem những người khác PK xuống dưới một bậc, chỉ là mặt mày nàng ủ rũ không thể che giấu đi mấy ngày này sống thực sự không được tốt.

Thấy thái tử phi, tam phúc tấn cũng liền cảm kích cười cười, sau đó đến một bên an vị, thỉnh thoảng cùng một ít phu nhân nói chuyện với nhau vài câu, nhưng rốt cuộc vẫn có thể nhìn ra được nàng đã buông thả mọi chuyện. Cái này cũng không lấy làm kỳ quái, như thái tử phi sinh nhật loại thời điểm này, phúc tấn a ca đến chúc mừng, hẳn sẽ phải mang theo một hoặc hai người trắc phúc tấn đến giữ thể diện, Thành quận vương quý phủ Đông giai thị bụng chửa lớn không thể tới, không biết tâm tình tam phúc tấn có thể tốt hơn một chút hay không.

Tứ phúc tấn, ngũ phúc tấn, thất phúc tấn đều là người phúc hậu, thấy tình cảnh tam phúc tấn hiện nay nhưng trái lại cũng không có bỏ đá xuống giếng, ân cần thăm hỏi vài câu lại cùng thái tử phi, theo các quý phu nhân nói chuyện phiếm.

Nói nói, rồi mọi người lại chuyển tới chuyện hôn sự của bát a ca, cái cọc hôn sự này mấy năm trước Khang Hi đã có chỉ định, so với thất a ca còn muốn sớm hơn, hiện giờ thất a ca đã thành hôn, cũng đã sắp đến phiên bát a ca, vừa nhắc tới, mọi người liền không ngừng được.

Thái tử phi cười híp mắt nhìn các nàng nói chuyện, thỉnh thoảng có người hỏi một câu, cũng không có trả lời rõ ràng, trong đó người sôi nổi nhất chính là Uẩn Quả Nhiên phúc tấn của tôn thất Chuyên Cần quận vương, Chuyên Cần quận vương là con của cha vợ An Thân vương, cũng là cậu của bát phúc tấn, thái tử phi cũng không biết vị phúc tấn này lại sôi nổi như thế, rốt cuộc là cùng bát phúc tấn có cái gì đụng chạm hay sao mà lại quá mức như thế, về phần cháu gái lại hận gia đình quyết định cuộc hôn nhân này. Phải biết rằng nữ tử hận việc bị ép gả điều không phải chuyện tốt a, khiến cho bát a ca dường như rất không muốn kết hôn vậy, thái tử phi nghĩ cho thể diện hoàng thất, liền có ý tứ liếc mắt nhìn Chuyên Cần quận vương phúc tấn, nhẹ giơ khăn lên che miệng, để cho người đi gọi gạo nếp cao đến đây.

Một lát sau, gạo nếp cao đỏ mặt, hơi có chút thở hổn hển mà tiến đến hành lễ, vừa nhìn nó chạy qua, thái tử phi cau mi lại, đem người kéo qua hỏi, “Có bào là gấp lắm sao, sao lại nóng vội như vậy?"

“Không có không có, nhi tử vội vã như vậy là muốn chúc thọ cho ngạch nương mà." Tiểu tử kia mắt to quay tít, thái tử phi vừa nhìn đã biết có việc giấu diếm, nhưng vì nhiều người đang ở đây cũng không có vặn hỏi.

Sau khi gạo nếp cao đến, mục tiêu của mọi người cuối cùng cũng bị dời đi, cả đám không thiếu tặng lễ tặng cho nhị a ca của Dục Khánh Cung, đến chỗ tam phúc tấn, tam phúc tấn liền tinh tế kéo gạo nếp cao qua vuốt ve mặt của hắn, sau đó hỏi, “Hoằng Xuân điều không phải đến tìm ngươi sao, thế nào lại không gặp?"

Tam phúc tấn tiến cung, đương nhiên là sẽ không để nhi tử Hoằng Xuân một mình ở lại Thành quận vương phủ, mang tới hậu còn chưa có ra mắt thái tử phi, tiểu tử kia nói muốn đi kiếm Hoằng Tích, đã một lúc lâu lại không thấy bóng người đâu.

“Hắn vừa có việc mà, cũng sắp tới đây rồi." Hoằng tích cao hứng nói, xoay mặt làm mặt xấu với thái tử phi, khiến thái tử phi càng thêm buồn bực.

Thái tử phi nghĩ lại để cho người đi đem Hoằng Xuân mời đến, thuận tiện hỏi hai tên tiểu tử kia đang giấu gạt chuyện gì, chờ hoằng xuân tới rồi, nhìn mặt mày Hoằng Xuân sáng sủa lại vì tính cách thật thà trên trán đầy mồ hôi, thái tử phi càng tin tưởng nhất định là có chuyện.

Cam Thảo hỏi Hoằng Xuân a ca rồi nói lại cho thái tử phi, thái tử phi nghe xong, nhìn hai tiểu tử ở trong vòng vây các quý phụ kia làm nũng, đột nhiên nhức đầu, thấp giọng dặn dò vài câu, Cam Thảo sau khi lĩnh mệnh khiêm tốn lui xuống, thái tử phi một lần nữa trở lại chỗ ngồi.

Thạch phu nhân không chỉ có quan tâm đến cháu ngoại, còn là quan tâm con gái của mình, thấy thái tử phi như có chuyện gì, cũng có chút sốt ruột, chờ các quý phụ dựa vào phẩm cấp theo thứ tự cáo lui đi không ít, bà đã bị Trữ ma ma tự mình mời đi qua nhà kề (thiên phòng trong nhà tứ hợp) chờ.

Nhóm hoàng a ca phúc tấn cùng vương gia phúc tấn sẽ không ra khỏi bàn tiệc sớm như vậy, còn muốn lưu lại xem cuộc vui, thái tử phi mời chính là gánh hát Bạch Thuần Dật, cái gánh hát tỉ mỉ xây dựng kinh kịch này ở kinh thành là được giới quý tộc truy đuổi nhiều nhất, không thiếu phúc tấn trong nhóm cũng muốn được tán tụng trên sân khấu, tất nhiên là sẽ không về sớm.

Chờ những người này đều bị lĩnh đi xem trò vui hậu, thái tử phi phải đi nói chuyện với ngạch nương nhà mình một hồi.

“Thái tử phi thế nhưng lại có chuyện khó khăn gì?" Thạch phu nhân đi thẳng vào vấn đề liền hỏi lên, “Hôm nay thật là ngày tốt, sao trông như tâm sự nặng nề như vậy?"

Thái tử phi mỉm cười, “Cái gì mà ngày tốt, ngày sinh nhật của nhi nữ, đó là ngày ngạch nương chịu khổ."

“Ngươi a, nói ngu ngốc gì vậy, ngạch nương có thể có đứa con như ngươi, là thiên đại phúc khí." Thạch phu nhân cảm khái nói, lại thấy thái tử phi không có nói ra tâm sự, rốt cuộc vẫn là lo lắng, “Có cái gì ngạch nương có thể giúp được con không?"

“Không có chuyện gì, chẳng qua là Hoằng Tích thích hồ đồ một chút, con đang nghĩ nên quản thế nào đây." Thái tử phi trả lời.

“Tiểu a ca nhất định là giống ngươi, nhớ khi ngươi còn bé so với các ca ca của ngươi còn thích làm ầm ĩ hơn, không sợ trời không sợ đất, a mã ngươi còn tưởng là ngươi sinh lộn thân, nên là một bé trai mới đúng đây." Thạch phu nhân nói lại che khăn nở nụ cười.

Da mặt thái tử phi giật giật, thầm nghĩ, thế nào lại không sanh thành bé trai chứ."A mã gần đây có khỏe không, mã pháp thì sao?"

“Đều tốt."

“Các ca ca muội muội trong phủ thì sao?" Thái tử phi lại hỏi.

“Đều tốt rất, vợ nhị ca ngươi lại mới sanh thêm nhi tử cho nhị ca ngươi, nhưng trái lại đại tẩu ngươi, hiện giờ dưới gối chỉ có một đứa con gái, hiện tại thân thể cũng không có tin vui." Thạch phu nhân nói mang theo chút tiếc nuối, lại nhìn thái tử phi, “Hoằng Tích tiểu a ca đã ba tuổi, cảm tình giữa thái tử cùng thái tử phi cũng rất tốt, ngươi nên nắm chặt thời cơ lại mang thai. Ngạch nương nhìn ngươi sống vui vẻ qua ngày, trong lòng cũng là vui vẻ. Nhưng chúng ta cũng phải cố — "

Thạch phu nhân làm dấu tay, “Ngạch nương biết ngươi luôn luôn thích tự do, ở Dục Khánh Cung chậm chạp không có tin vui, sau lễ mừng năm mới thì lại có thêm tiểu thiếu, vạn nhất được chỉ hôn tiến đến, thua thiệt chính là ngươi. Nhất định phải dưỡng hảo thân thể, đã nhớ kỹ chưa?"

Thái tử phi nghe Thạch phu nhân nói, nụ cười trên mặt đều sắp đông cứng rớt xuống, nếu phải sinh nhiều một ít mới tính là xong thì là sinh một tá, nam nhân thích mới mẻ, cũng sẽ không bởi vì ngươi có một tá hài tử mà không cần nữ nhân khác."Ngạch nương người cứ yên tâm đi, con đã biết."

Thái tử phi ngoài miệng nói, trong lòng lại tưởng, hiện nay mình cùng thái tử càng ngày càng hòa hợp, không có ý niệm muốn cùng chia sẽ với người khác trong đầu, cho nên bất luận Dục Khánh Cung có tiến thêm ít nhiều nữ nhân, trên người thái tử đều đã dán nhãn có chủ, không có vấn đề gì, Khang Hi cũng không thể quản đến chuyện trên giường của thái tử đi.

Lại cùng Thạch phu nhân nói một ít câu, mời bà đi xem kịch vui, thái tử phi muốn ra tay giáo huấn gạo nếp cao sắp gặp phải họa, “Cam Lộ, ngươi đi đem nhị a ca mời đi theo."

Thái tử phi nói xong thầm cắn răng, Cam Thảo nghe xong ngầm hiểu có ý tức giận, lo lắng thay Hoằng Tích tiểu a ca, nhưng lại không thể không lĩnh mệnh, làm một phúc lễ, đáp, “Vâng."

Xoay người liền đi ra.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâu không đổi mới không dám nhìn văn của mình a, kết quả cư nhiên đi đễn chỗ nhà khác thúc dục đòi Chương mới, ta thua. Thực sự không thể bảo đảm có thể đổi mới hằng ngày a, ta phải ôn tập.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại