Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 69

Tứ a ca phúc tấn làm con dâu của Đức phi, Đức phi tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng sớm đem chuyện tình từ đầu chí cuối nói cho nàng biết, để cho nàng sớm chuẩn bị, cho nên sau khi hắn đến Từ Nhân Cung, thấy Nghi phi đem thái tử phi kéo đến một bên, trong lòng cũng đã khẳng định các nàng đang nói cái gì. Đợi sau khi nói xong, thái tử phi liếc mắt nhìn Đức phi lại không nói một lời, nàng liền đi về phía trước.

“Nhị tẩu, người cũng nghe lời đồn đãi này rồi chứ?" Tứ phúc tấn thấp giọng hỏi, hai mắt lại không bỏ qua biểu hiện biến hóa trên mặt thái tử phi, tứ a ca xưa nay thân cận với thái tử, nàng cũng cùng thái tử phi có giao tình tốt, nếu bởi vì các phi tần hậu cung này nói lung tung làm sứt mẻ cảm tình, luôn luôn không tốt.

Thái tử phi mỉm cười gật đầu, “Chỉ là một ít lời đồn đãi, tứ đệ muội hà tất phải khẩn trương, bổn cung sẽ không để ở trong lòng."

“Vậy thì tốt rồi." Tứ phúc tấn nghe xong trong ngực bớt đi phiền não.

“Hoàng a mã bình thường luôn luôn khen thái tử, tứ đệ làm việc luôn luôn chắc chắn, được một đôi lời khen có gì là không thể, thế mà những người kia lại lấy làm kỳ quái, thật là nhìn đã đáng ghét." Thái tử phi thấy thần sắc của tứ phúc tấn đã thả lỏng, liền tiếp tục dỗ yên lòng nàng, “Ngươi yên tâm, thái tử và tứ đệ luôn luôn thân thiết, hẳn là sẽ không để một ít lời đồn đãi mà tỏ ra xa lạ đi."

Tứ phúc tấn cũng cười gật đầu, nhẹ giọng ở bên tai thái tử phi giải thích, “Kỳ thực ngạch nương sáng sớm nói cho muội biết chuyện tối ngày hôm qua, hoàng a mã chẳng qua là thấy ta tặng ngạch nương một bộ trà cụ lịch sự tao nhã mới khen hai câu, tiện thể nói sang tứ a ca mà thôi, không có ý gì khác, nhị tẩu người hiểu là được."

Thái tử phi vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo hiểu rõ, đúng lúc này, chợt nghe thanh âm của Vinh phi từ phía sau lưng truyền đến, “Ồ, thái tử phi và tứ phúc tấn đây là đang thầm thì gì đấy?"

“Còn có thể có cái gì, tứ đệ muội chỉ là cao hứng khen một đôi lời thôi." Tam phúc tấn đi theo phía sau Vinh phi, nói tiếp, “Thái tử phi chị dâu, có phải như vậy hay không a?"

Da mặt của tứ phúc tấn hơi co giật, nhóm phi tần đi tới Từ Nhân Cung đều thì thầm truyền cho nhau những lời này, nhưng chưa có ai từng mở miệng nói ra ngoài, nhưng không nghĩ tam phúc tấn thoáng cái liền đem chuyện chọc thủng ra, chẳng lẽ muốn cho nàng ở Từ Nhân Cung giải thích mẹ chồng Đức phi cùng hoàng a mã đêm qua làm gì sao?

“Vinh ngạch nương thế nào lại tới sớm như vậy?" Thái tử phi nhạt nhẽo mà lên tiếng chào, cùng Vinh phi gật đầu làm lễ với nhau, lại nhìn tam phúc tấn bất động.

Tam phúc tấn thấy tứ phúc tấn và thái tử phi chưa từng để ý đến lời của nàng, trong ngực không phục, thấy thái tử phi nhìn mình chằm chằm, hơi cúi thấp người, cấp cho thái tử phi một lễ, lại kéo khuôn mặt tươi cười lên, “Nhị tẩu, các ngươi còn không có trả lời ta đây?"

Vinh phi giống như mất hứng liếc mắt nhìn tam phúc tấn, lại không ngăn cản tam phúc tấn đặt câu hỏi, ngược lại động tĩnh của các nàng dẫn tới phi tần phạm vi xung quanh đều nhìn sang, nàng nhẹ vung khăn tay một cái, liền đứng ở vị trí tứ phi, bưng khuôn mặt tươi cười nhìn thái tử phi và tứ phúc tấn đáp lại như thế nào.

“Bổn cung và tứ đệ muội đang nói một ít chuyện nữ tử mang thai nên chú ý, sao tam đệ muội lại xông tới nói cái gì mà được khen ngợi, tam đệ muội muốn nói cái gì, nói cho bổn cung rốt cuộc là khen cái gì?" Thái tử phi vừa nói chuyện, ánh mắt lại đảo qua vị trí tứ phi đang đứng, bệnh tình của quý phi nương nương càng trở nặng, như vậy lần này nàng không có dự họp, còn sót lại tứ phi xem kịch vui, xem ngạch nương của thập tam a ca Mẫn tầnChương Giai thị cũng cùng Mật quý nhân nói một chút chuyện riêng, không có để tâm việc này chút nào. Quan sát những người này, thái tử phi hướng về phía tứ phi cười cười, lại chuyên tâm dằn mặt tam phúc tấn.

Thái tử phi thật rất không hiểu, tam phúc tấn ăn thất bại nhiều như vậy, thế nào còn như thiêu thân lao đầu vào lửa trêu chọc mình hoài vậy, chẳng lẽ là chính mình có quá nhiều mị lực?

Tam phúc tấn bị thái tử phi hỏi đến ế họng, cũng không chủ động nói nàng nghe được lời đồn đãi này, dù sao cũng là đồn đãi, nếu là nàng nói ra bên ngoài, không chừng sẽ bị cho là tuyên truyền tin đồn mê hoặc lòng người, vốn có cũng chỉ là muốn kích thái tử phi và tứ phúc tấn mà thôi, “Tứ đệ muội không phải là có thai chớ, đây chính là đại hỷ sự."

Tứ phúc tấn vội vàng lắc đầu, “Tam tẩu nói đùa, còn thật sự không có chuyện này."

“Vậy sao?" Mắt tam phúc tấn hướng vào ổ bụng của tứ phúc tấn nhìn lại, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía thái tử phi, “Chẳng lẽ là nhị tẩu lại có thai?"

Thái tử phi kéo căng da mặt, “Tam đệ muội chớ đoán bừa, ta chẳng qua là giải thích nghi hoặc cho tứ đệ muội mà thôi. Tam đệ muội hiện giờ nghi ngờ đang có thai lần hai, nhưng nghìn vạn lần đừng như lần thứ nhất ồn ào náo loạn, mọi việc đều phải lấy hài tử làm trọng mới phải."

Tam phúc tấn trước đó mới vừa được chẩn đoán mang thai một a ca, đang rất nở mày nở mặt, lần này cũng hết sức nâng niu, không giống như lần mang thai đầu tiên làm loạn như vậy, nghe được thái tử phi và tứ phúc tấn nói, nàng lại có phản ứng lớn như vậy cũng là không muốn bị người đem ra so sánh, nếu là đám chị em có ai cùng mang thai trong năm nay, đến lúc đó sinh a ca hay là cách cách, nhất định là sẽ bị so sánh, “Lời nhị tẩu nói ta hiểu, Nhị tẩu hôm nay sao còn không có tin vui truyền ra, tứ đệ muội cũng thật là, không phải tứ đệ muội cùng tứ đệ thành hôn cũng được hai ba năm rồi sao?"

Tự mình nghĩ vậy, tam phúc tấn lại có sự đắc ý trong đầu, nói tới nói lui cũng không nhịn được tự đắc.

Trong lòng tứ phúc tấn hơi cảm thấy chán ghét một chút, nhưng mà nghĩ đến long thai đầu của tam phúc tấn đều do làm loạn mà đánh rớt, nàng lại có ý hả hê, nghĩ vậy trong ngực lại liền thư thái, “Tam tẩu nói không sai, ta và gia thành hôn đã hai năm, chỉ là gia nói không cần vội."

Thái tử phi lười trả lời tam phúc tấn, thấy đại phúc tấn đứng một mình không nói, liền tiến đến cùng đại phúc tấn lên tiếng chào hỏi, cũng không nói nữa, lẳng lặng chờ hoàng thái hậu xuất hiện.

Tin tức trong cung truyền rất nhanh, so với truyền thông hiện đại còn muốn nhanh hơn, các cung phi nếu đã biết những tin đồn này, cũng liền đại biểu con trai của các nàng cũng đều đã biết, sáng sớm chúng a ca cùng Khang Hi đến Phụng Tiên Điện tế tổ, bái nhục quỳ lạy ở cửa Điện Phụng Tiên mãi cho đến lúc Khang Hi từ bên trong Phụng Tiên Điện đi ra.

Thái tử ưỡn thẳng lưng mà quỳ gối ở vị trí đầu não, các a ca khác liền ở phía sau lưng hắn, còn có các đại thần, bọn thị vệ, hắn có thể cảm giác được những người này đang đặt ánh mắt lên người hắn.

Hôm nay lúc hắn thấy sắc mặt hoàng a mã bình thản không giống vẻ thân thiết như trước đây, hắn chỉ biết trong lòng hoàng a mã vẫn là không tin hắn, ở trên đường đến Cung Càn Thanh, tai mắt của hắn đã báo cho hắn tin tức, hoàng a mã ở Vĩnh Hòa Cung khen lão tứ. Đối lập hoàng a mã hôm nay nhìn sắc mặt hắn, trong lòng không dậy nổi chút gợn sóng đó là chuyện không có khả năng.

Ở lúc nhìn thấy đại a ca, tam a ca bọn họ thì còn có lão tứ hơi lúng túng, hắn chỉ biết những huynh đệ này khẳng định cũng biết chuyện, cặp mắt kia của đại a ca để lộ ra vẻ đắc ý còn thường xuyên nhìn tới nhìn lui giữa hắn và lão tứ, tam a ca nhíu mày rồi lại dãn ra, trái lại cũng thường thường theo dõi hắn, còn lão bát lại là cúi đầu đang cùng cửu a ca và thập a ca thầm trao đổi, tiểu cửu thỉnh thoảng hướng về phía phương hướng của hắn cười nhẹ hai tiếng, hắn cũng biết những người này đang có chủ ý gì.

Không phải là muốn nhìn hắn phát hỏa hay không phát hỏa, cùng lão tứ bất hòa sao? Hắn lại cứ để cho bọn họ chờ.

Thái tử quỳ lạy ở trên đệm bái lễ cho đến khi tế tổ kết thúc, ngoại trừ những lời cần phải nói, sẽ không nhiều lời vô ích, hắn như vậy an tĩnh trái lại khiến các a ca khác cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là đại a ca càng không giải thích được, thái tử đều bị ép đến như vậy còn có thể nén giận? Ít nhất cũng phải cho tứ a ca một cái liếc mắt a, không chừng người đứng sau giựt giây Sa Mục Cáp trình bản tấu kia là lão tứ, thái tử thế nào một điểm biểu thị cũng không có?

Vẫn đợi đến khi Khang Hi từ bên trong Phụng Tiên Điện đi ra, tế tổ sau khi kết thúc, mọi người theo Khang Hi trở về Cung Càn Thanh thương nghị một ít chính sự, giống như lên triều vậy cũng chẳng khác bao nhiêu, Khang Hi không đả động gì tới thái tử, thái tử cũng không vì mình giải thích cái gì, giống như hôm qua việc Khang Hi tức giận chưa từng phát sinh qua vậy, nhưng mà mọi người ở đây đều biết sự tình này đã xảy ra, cho dù Khang Hi và thái tử có bình tĩnh lại thì vết rách luôn luôn sẽ có.

Khang Hi nói xong chính sự, để bọn họ lui, ra khỏi Càn Thanh Cung, thái tử phải trở về Dục Khánh Cung, tứ a ca muốn cùng đi theo lại bị đại a ca và tam a ca cản lại, hai người mang theo tứ a ca bám theo sau thái tử.

Thái tử cách bọn họ cũng không xa, tự nhiên biết bọn họ ở sau lưng, trong lòng thầm nghĩ hay là có người thiếu kiên nhẫn, thì là hắn không ngại hoàng a mã tán dương lão tứ, còn có người sốt ruột hơn cả hắn đây.

Đại a ca vỗ vai tứ a ca, cao giọng khen, “Lão tứ đi a, ta cũng hiểu được ngươi làm việc luôn luôn ổn thỏa, hoàng a mã khen ngươi như thế không phải là không có nguyên nhân!"

“Đại a ca nói không sai…" Tam đại ca vừa mới phụ họa một câu, đã bị thái tử cắt đứt.

“Các ngươi là muốn theo cô quay về Dục Khánh Cung sao?" Thái tử bỗng nhiên xoay người, thị vệ sau lưng tự nhiên tách ra tạo thành một con đường, đem đại a ca tam a ca tứ a ca hiển lộ ra.

“Thái tử điện hạ!" Tứ đại ca vội vàng hô.

Thái tử nhìn hắn một cái, hất cằm lên, “Lão tứ, hôm nay quỳ gối đã lâu, ngươi về chỗ đại ca trước đi. Đại a ca và tam a ca có tinh thần như thế, để bọn họ theo cô quay về Dục Khánh Cung uống trà vậy!"

Nói xong, hai mắt không có hảo ý đảo qua đại a ca và tam a ca, “Lão đại, lão tam, các ngươi điều không phải muốn đến Dục Khánh Cung sao? Vậy lại đây a, có lời gì không thể nói trước mặt cô?"

“Thái tử điện hạ, ta bất quá là góp vui mà thôi, a, ta vừa vặn nhớ tới còn chưa có đi thỉnh an ngạch nương, ta đến chỗ ngạch nương ta trước, chờ lúc rảnh rỗi sẽ tới Dục Khánh Cung cùng thái tử ca ca uống trà." Tam đại ca bị thái tử nhìn phía sau gáy mát lạnh, lập tức rùng mình một cái vội nói.

Đại a ca cũng không muốn tới Dục Khánh Cung, “Ta cũng còn chưa có thỉnh an ngạch nương, nên đi Chung Túy Cung một chuyến."

Nói rồi tam a ca và đại a ca vội vàng chắp tay, đi về.

Tứ a ca còn chưa đi, đứng ở một bên chờ tam a ca và đại a ca đi rồi, hắn mới lại lên tiếng, “Thái tử điện hạ, ngươi…"

Thái tử nhấc tay lên, nhìn vào ánh mắt của tứ a ca, “Lão tứ, có những điều không cần phải nói rõ, cô tin ngươi. Chúng ta nhiều huynh đệ như vậy, ai mà chưa từng được hoàng a mã khen qua? Ví như lão bát, tuy nói mẹ đẻ hắn thấp hèn, nhưng hoàng a mã chẳng phải cũng có tán thưởng hắn sao? Hoàng a mã khen ngươi, sau này ngươi càng phải tận tâm hầu hạ người, chớ cô phụ kỳ vọng của hoàng a mã. Được rồi, sáng sớm làm giổ tổ bây giờ cô mệt mỏi muốn đi về nghỉ ngơi, ngươi cũng sớm trở về đi."

“Vâng, thái tử ca ca." Tứ a ca nghe vậy trong lòng an ổn xuống, nhìn theo bóng lưng thái tử rời đi, liền trở về sở a ca.

Thái tử trở lại trong Dục Khánh Cung, thái tử phi đã chờ ở nơi đó, thấy thái tử câu nói đầu tiên liền hỏi, “Dận Nhưng, ngươi có ổn không?"

“Có cái gì mà tốt với không tốt, còn chưa đến mức như vậy." Thái tử tuy nói trấn an tứ a ca, mặc dù trong lòng thấy hợp lý nhưng rốt cuộc vẫn còn có chút phiền, biết thái tử phi hỏi cũng liền hiểu, “Đã truyền khắp hậu cung?"

Thái tử phi gật đầu, “Không phải tường hậu cung có lỗ tai sao? Sáng nay lúc đi tới Từ Nhân Cung, ta cũng được Nghi phi báo cho biết, sau tứ phúc tấn lại cùng ta giải thích một phen."

Thái tử ngồi lặng yên một hồi, “Không có chuyện gì, hoàng a mã miệng vàng lời ngọc, mỗi một câu nói ra cũng có thể làm cho người vắt óc suy đoán, nhưng không biết chân ý thực sự của ông là cái gì, như vậy ngược lại có lợi cho cô nhìn xem người nào ở phía sau sẽ nhịn không được mà nhảy dựng lên. Có dị tâm hoặc là cỏ đầu tường, cô cũng có thể sớm ngày thanh lý." Hoàng a mã chỉ cần thoáng tiết lộ một ít ý tưởng khác, nhất định sẽ có người suy đoán, suy đoán hắn cái vị thái tử này không đứng vững.

“Ngươi thấy tứ a ca thế nào?" Thái tử phi thấy thái tử lơ đểnh, đột nhiên hỏi.

“Lão tứ a," khóe miệng thái tử dãn ra, “Lão tứ rốt cuộc là người thông minh nhất trong đám huynh đệ, hắn hành sự luôn luôn mưu tính trước sau đó mới hành động, suy nghĩ cặn kẽ, nếu hắn thật có cái ý niệm gì trong đầu cũng sẽ không vọng động, trừ khi cô thực sự ngã ngựa, nhưng nếu cô thực sự ngã ngựa mà nói, hắn có cái ý niệm gì trong đầu cô cũng chẳng cần phải biết, bất quá là một người nam nhân có dã tâm mà thôi. Nhưng cô sẽ không thất bại, hắn có thể suy tính cái gì." Lão tứ mạnh mẽ sắt đá không nói tình cảm, người như vậy luôn luôn là trọng thần mà trong lòng bậc đế vương mong muốn, chỉ cần một ý chỉ, hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hắn đem mình đặt ở vị trí này rất chuẩn.

Thái tử nói xong, đã thấy vùng xung quanh lông mày thái tử phi nhíu lên, cười ra tiếng, “Được làm vua thua làm giặc ai cũng hiểu đạo lý này, cô là thái tử, có một ngày cô sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, cùng các huynh đệ và quân thần phân rõ ranh giới, cô chỉ cần một cái ý niệm trong đầu có thể bắt bọn họ vào sinh ra tử, ai cũng là nhi tử của hoàng a mã, chỉ cần có cơ hội ai mà lại cam tâm cúi đầu trước người khác? Ngươi cũng yên tâm, những huynh đệ này của cô hiện tại dám có ý niệm này trong đầu cũng chỉ có một mình đại a ca, lần này hoàng a mã tuy rằng khiển trách cô, lại khen lão tứ, nhưng vị trí của cô vẫn ổn, người nào dám làm chim đầu đàn đi ra làm bia ngắm cho cô đây chứ? Cho dù có tâm tư cũng sợ ngay đến trong mộng cũng không dám làm, miễn cho vô ý nói ra trong giấc mộng bị người nghe thấy."

Thái tử phi nghe xong cũng gật đầu, những a ca hiện giờ đều là đang quan sát tình thế tiến triển, nếu tình thế có lợi đối với bọn họ, nhất định sẽ phát sinh dã tâm, hôm nay vừa mới nảy sinh chuyện, nếu thái tử trước sau như một đứng vững vàng, những mầm ý niệm vừa mới nhú này nhất định sẽ bị chính bọn họ tự cắt đứt trước tiên.

Thừa lệnh vua tế tổ sự tình vừa qua, thái tử sẽ để Tác Ngạch Đồ đệ đơn xin từ chức, không nghĩ tới ngay từ đầu đã đáp ứng thật tốt, thế mà Tác Ngạch Đồ sau khi thấy thái tử bị quở trách hậu lại chậm chạp không muốn trình dơn, đích thị là luyến tiếc quyền lực trong tay, hai là lo lắng hiện giờ thái tử bị người công kích hãm hại, nếu hắn lại lui ra khỏi chiến tuyến, sẽ không có ai bảo vệ được thái tử.

Đương nhiên đây là hắn nói đối với thái tử, mà hướng lên trên tình thế quả thực bất lợi đối với thái tử. Tự lúc thái tử bị quở trách, kết hợp với hơn một tháng nay Khang Hi chưa từng cho thái tử sắc mặt tốt, cũng không khen thái tử cái gì, nhưng thật ra các a ca khác, từ tứ a ca được khen trước đó, sau mấy ngày nữa, tam a ca cũng được khen, bát a ca cũng được khen, đại a ca ở một lần triều đình điểm danh cũng được khen “Hữu dũng hữu mưu, đại trượng phu nên làm như thế!"

Mà thái tử, liên tiếp bị buộc tội, bởi vì trước đó đã đi trước một bước đem những dấu vết kia tiêu hủy, cho nên ngay đến việc nhúng tay vào quan trường các loại chuyện tình nhưng thật ra không có bị người nắm được nhược điểm, mà những tấu chương buộc tội kia chỉ nói đến vấn đề đạo đức cá nhân của thái tử không được tốt, có điều từng cái một đều bị Khang Hi đè nén xuống.

Thái tử ở trên triều càng tỏ ra khiêm tốn, Tác Ngạch Đồ tuy rằng không muốn đệ đơn xin từ chức, thế nhưng bị triều thần đem làm bia ngắm công kích hơn hai tháng, hắn cũng hiểu được không chịu nổi, bởi vì hắn rất dễ bị người ta ghét, những quan viên đối lập với Tác Ngạch Đồ này tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thái tử đang trong lúc khiêm tốn mà đả kích cái viên cựu thần cao ngạo này, Khang Hi cũng cũng không nói đỡ cho Tác Ngạch Đồ, bè phái của đại a ca muốn đạp thái tử ngã ngựa đã đem việc đả kích Tác Ngạch Đồ ra làm ván cầu, mục đích cuối cùng là đả kích thái tử, liều mạng nhằm về phía Tác Ngạch Đồ mà đánh, vì thế áp lực đè lên thái tử trái lại rất nhỏ.

Tác Ngạch Đồ không có cách nào, ở một lần cuối cùng thái tử nói với hắn nên đệ đơn xin từ chức, hắn cũng không còn do dự nữa, chăm chú viết một phần đơn xin từ chức thượng trình, thành thật ở nhà chờ ý chỉ, bất quá Khang Hi lại đem đơn xin từ chức của hắn cũng đè xuống, chỉ nói để hắn ở nhà nghỉ một đoạn thời gian, chờ một thời gian sau lại để cho hắn vào triều, tuy rằng không định thời gian, thế nhưng Tác Ngạch Đồ vui vẻ trong lòng hoàng thượng kỳ thực vẫn chưa quên hắn cái vị cựu thần này.

Thái tử biết được cái kết quả này lại nghĩ thấy buồn cười, “Hoàng a mã chỉ sợ cũng chờ phần đơn xin từ chức này của Tác Đại Nhân."

Không cho từ quan cũng không cấp thời gian làm lại, cũng thật là làm cho người vừa nhớ lại vừa phiền muộn đi, để Tác Ngạch Đồ mài dũa kiên trì, lần này để hắn ở nhà chờ đợi cũng tốt.

“Tác Đại Nhân yêu thích thủ đoạn đùa bỡn, nhưng hiện nay không thể so với lúc hắn nắm quyền, thủ đoạn chơi đùa lại không cao minh, hoàng a mã rõ ràng giữ hắn lại là sau này làm cản trở ngươi mà thôi." Thái tử phi đối với ý chỉ của Khang Hi lắc đầu, Tác Ngạch Đồ sợ là đối với Khang Hi nhớ kỹ hắn mà cảm động đến rơi nước mắt đi.

Thái tử đối với thái tử phi hiểu ý cười, “Đợi được đến khi đó, cô cũng không phải sợ, cô là thái tử, cũng không cần dựa vào một đại thần."

Hai vợ chồng đang nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa Trữ ma ma đang gõ cửa, “Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, có công công ở ngoại điện truyền thánh chỉ."

“Đã biết." Thái tử phi lên tiếng nói, nhìn thái tử kỳ quái, “Đi ra ngoài tiếp chỉ đi."

Thái tử gật đầu, cũng muốn biết rốt cuộc là cái ý chỉ gì, hai người thu thập xong ra khỏi nội thất, thấy công công truyền khẩu dụ.

Chờ lúc công công nói xong khẩu dụ của Khang Hi, để cho cung nhân đưa hắn ly khai, thái tử dùng cùi chỏ thọt thái tử phi, “Tại sao lại để Giáng Phúc tới sở a ca chơi?"

“Hắn ở Dục Khánh Cung lại không có bạn chơi!" Thái tử phi cũng đau đầu, “Đang yên đang lành làm sao Hoàng a mã lại muốn đem củ cải đỏ nuôi ở Cung Càn Thanh một đoạn thời gian chứ?"

Củ cải đỏ theo thói quen đi tới sở a ca tìm mấy thúc thúc chơi, Dục Khánh Cung không có bạn chơi, lại vẫn chưa tới tuổi có thể đi ra bên ngoài chơi, thái tử phi cũng không trói buộc nó, chỉ là để Lý ma ma cùng cung nữ đã được huấn luyện tốt thời khắc trông coi hắn, khả dã chỉ cho phép hắn đi sở a ca, không nghĩ tới lại gặp Khang Hi, càng không có nghĩ tới Khang Hi lại nảy lòng tham muốn nuôi củ cải đỏ.

“Hoàng a mã muốn dạy dỗ Giáng Phúc, đó là Giáng Phúc phúc khí, nhiều ít a ca muốn cũng không được." Thái tử cũng cảm thấy cao hứng.

Thái tử phi đương nhiên hiểu, thế nhưng củ cải đỏ quá khó khăn nuôi, chớ nhìn hắn hiểu chuyện, nhưng chung quy còn nhỏ, lỡ có nổi cơn quậy không theo hắn còn không được, “Hoàng a mã khẳng định chịu không nổi vài ngày sẽ đuổi củ cải đỏ về thôi."

Thái tử phi thở phào nhẹ nhõm, lạc quan mà nghĩ đến.

Thái tử lườm thái tử phi, “Cô đều là do hoàng a mã nuôi lớn, có điều Giáng Phúc còn nhỏ, hoàng a mã cũng chỉ sẽ nuôi như vậy một hai tháng, bảy tháng còn phải đi Nhiệt Hà, không có nhiều thời gian nuôi Giáng Phúc. Chờ Giáng Phúc lớn thêm vài tuổi, có thể để cho hoàng a mã nuôi bên người, đó mới là chuyện tốt."

Thái tử phi chưa gặp qua một a mã nào thích đem con đẩy ra ngoài như vậy! Liếc mắt trừng thái tử, để cung nhân dâng trà, uống trà làm trơn cổ họng. Thầm nghĩ cử động này của Khang Hi, cũng sợ là có ý tứ trấn an thái tử, còn muốn làm cho người khác nhìn, thái tử vẫn được lòng thánh tâm, không thấy con trai trưởng của thái tử được hoàng thượng yêu thích mà đem nuôi bên người sao?

Hừ, không nỡ để thái tử chịu nhiều ủy khuất thì ngay từ đầu cũng đừng làm vậy a, hiện tại đều đã một hai tháng qua đi, mới đến lấy lòng, lại đem củ cải đỏ lên nơi đầu sóng ngọn gió, Khang Hi ngươi thật độc đia a.

“Được rồi, cô đi Càn Thanh Cung một chuyến nhìn hoàng a mã và Giáng Phúc." Thái tử cũng không có được yên tâm như ngoài miệng nói, suy nghĩ liền đứng dậy.

“Đi đi, củ cải đỏ nếu chọc cái gì họa, ngươi cầu hoàng a mã tha thứ." Thái tử phi rất đứng đắn nói rằng.

Thái tử khoát khoát tay, liền đi ra đại điện, ly khai Dục Khánh Cung, hướng Càn Thanh Cung đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một Chương mập mập
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại