Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 65
Thái tử phi ở lúc dâng quà chúc thọ thì liền theo các phi tần khác tản đi, ngay từ đầu nghĩ chờ ở ngoại điện Cung Càn Thanh, lo lắng hai cha con thái tử sẽ xảy ra chuyện, nhất là củ cải đỏ, không biết có xảy ra sự cố gì hay không, đợi một hồi thấy người khác đều lần lượt đi hết, tự mình một người cô linh chờ ở một bên không giống ai, liền dẫn Trữ ma ma, Lý ma ma và cung nữ thái giám quay về Dục Khánh Cung.
Trữ ma ma dọc theo đường đi liên tục khen củ cải đỏ, trấn an lòng của thái tử phi, “Chủ tử, tiểu chủ tử luôn luôn hoạt bát chọc cười, nhất định có thể chọc hoàng thượng yêu thích."
Thái tử phi đi ở phía trước, giơ lên khóe môi cũng cười tự an ủi mình, củ cải đỏ thông minh quả đúng là thông minh, tiểu hài tử nói cái gì cũng không có kiêng nể, học nói được xong lại đặc biệt thích học nói chuyện như người lớn, có người chọc sẽ không ngần ngại mà nói lại, Khang Hi con cáo già kia còn không biết sẽ chọc nó thế nào đây.
Người thường chiếu cố củ cải đỏ là Lý ma ma nhưng cũng cùng chung nỗi lo lắng giống như thái tử phi, nhưng là bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện không may, “Chủ tử, tiểu chủ tử ở Dục Khánh Cung được dạy thật rất tốt, hành lễ và lời chúc thọ đều nhớ kỹ, tin chắc nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ còn có thái tử điện hạ trông chừng."
Thái tử phi gật đầu, “Cũng phải, có thái tử điện hạ trông chừng, bổn cung vẫn có thể yên tâm chút."
Trở lại Dục Khánh Cung, thái tử phi còn không có bước vào tẩm điện, chợt nghe được Cam Lâm được cử ở lại bẩm báo, “Chủ tử, phu nhân của tác đại nhân đã đợi ở bên trong một hồi lâu."
“Sao?" Thái tử phi nghi ngờ lên tiếng, nhưng không biết giác La thị tại sao lại chờ ở Dục Khánh Cung bên này, yến hội của các mệnh phụ cùng yến hội của phi tần tuy rằng bất đồng vị trí, thế nhưng thời gian kết thúc lại không sai biệt lắm, giác La thị rời tiệc sớm chạy tới đây làm gì?
Thái tử phi suy nghĩ liền vào chính điện, trước tiên tiến vào nội thất đem triều phục rất nặng này thay đổi, mới lại đi ra ngồi ở trên ghế nghỉ xả hơi, đối Cam Lâm nói, “Đi thỉnh giác La phu nhân qua đây."
“Vâng." Cam Lâm đáp, liền ra chính điện, hướng thiền điện đi.
Giác La thị lần này tới quả thật có chuyện cầu thái tử phi, đệ đệ của nàng Giác La Vĩnh Đào nhậm chức quản lý muối ở Sơn Đông, bởi vì phạm vào một ít việc nhỏ hiện giờ không cách nào tránh thoát, chỉ kém bị chính thức tố lên sẽ không còn thoát thân được nữa, Tác Ngạch Đồ vốn đã viết một phong thơ muốn bắt tuần phủ Sơn Đông buông tay, nhưng người ta căn bản không nể mặt, chỉ nói là không thể đáp ứng.
Tác Ngạch Đồ biết được liền nổi giận, Đại Thanh còn chưa có quan viên nào can đảm không nể mặt mũi hắn như thế, ngay đến việc có quan hệ với thái tử đều đem ra hết, vậy mà cũng không có tác dụng, tức giận đến chỉ có thể ở trong phủ mắng to, “Đám người Thạch gia kia quả nhiên đều là tảng đá ngoan cố không thay đổi!"
Không sai, Sơn Đông tuần phủ là thái tử phi Nhị thúc Tổ Thạch Hoa Lâm, cùng tổ phụ thái tử phi Hoa Thiện là anh em con chú bác, có mối quan hệ với thái tử phi này, giác La thị nếu muốn giúp đệ đệ nhà mình, cho dù không thích thái tử phi, cũng vẫn phải là qua đây cầu xin một câu.
“Thái tử phi nương nương, những chuyện Vĩnh Đào phạm kia chẳng qua là tội mà ai cũng phạm phải, đặt ở Giang Nam căn bản không tính là cái gì." Giác La thị đơn giản nói xong chuyện nhờ cậy, lại cực lực bổ sung giúp một tay nói đây không phải chuyện to tát gì, đơn giản giống một cái nhấc tay mà thôi. “Lão gia nhà ta nói thái tử phi luôn luôn là người thục đức, Hách Xá Lý thị cùng Thạch thị giao hảo đối với thái tử điện hạ mà nói đó cũng là chuyện tốt nhất a."
Thái tử phi làm bộ vô ý mà bưng trà trong tay lên, lướt qua một ngụm, âm thầm liếc mắt nhanh về phía Giác La thị, trong ngực buồn cười, Giác La thị đã ăn trái đắng một lần, thế nào còn có mặt mũi tới đây? Tội mà đệ đệ nàng phạm phải nếu như điều không phải đại sự gì, nhị thúc tổ hẳn sẽ nể tình Tác Ngạch Đồ và thái tử có quan hệ thân thiết cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, mà nhị thúc tổ nói thẳng không thể tha đó chính là thật sự không thể nương tay, tuyệt đối phạm vào đại sự.
Thái tử phi cũng sẽ không giúp đỡ người ngoài khiến người trong nhà khó xử, cái được không bù đắp nổi cái mất, cân nhắc một hồi, để chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói rằng, “Giác La phu nhân, bổn cung sẽ gửi một một phong thư cho nhị thúc tổ, có điều đến lúc đó ông ấy có giúp hay không bổn cung cũng không thể đảm bảo."
Ban đầu Giác La thị nghe thái tử phi đáp ứng, trong lòng là cao hứng, thế nhưng lập tức lại nghĩ đến hồi trước thái tử phi đối với chuyện tuyển tú của cháu gái nàng cũng là như thế, nhất thời bấm bụng nói, “Thái tử phi nương nương, cũng không dám làm phiền người tự mình đi đến Sơn Đông bên kia truyền tin, người chỉ cần viết một phong thư cho ta, ta tự đi đưa là được."
Thái tử phi sao có thể không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhướng mày, “Chẳng lẽ Giác La phu nhân không tin tưởng bổn cung?" Nghĩ rồi giọng nói liền trở nên lạnh, “Nếu như vậy, bổn cung cần gì phải nhiều chuyện, Giác La phu nhân, Tác đại nhân giao thiệp rộng, người giao hảo cũng nhiều, mà làm việc lại luôn luôn ổn thỏa, người vẫn là nên cùng hắn thương lượng một chút."
“A." Giác La phu nhân không nghĩ tới thái tử phi nói trở mặt liền trở mặt, nhất thời không phản ứng kịp.
“Được rồi, thời gian cũng đã không còn sớm, Cam Thảo, đưa tiễn Giác La phu nhân ra khỏi cung." Thanh âm của thái tử phi lại khôi phục vẻ bình tĩnh, lại không nghe ra hỉ nộ gì.
“Dạ." Cam Thảo lên tiếng trả lời, đến trước mặt Giác La phu nhân sắc mặt đã phồng đến đỏ bừng thỉnh nàng đứng dậy.
Giác La phu nhân tức giận đến không nhớ thi lễ, phất khăn tay xuống liền hướng ra ngoài đi.
Thái tử phi nhìn bóng lưng Giác La thị thở phào nhẹ nhõm, nâng chung trà lên lại uống một ngụm trà, mới đứng dậy vào nội thất. Trữ ma ma cũng không yên tâm lắm, “Chủ tử, xem ra lần này đã chọc tức vị tác phu nhân kia, lỡ như nàng làm ra ý định ngu ngốc gì phá hư danh tiếng của chủ tử vậy phải làm sao bây giờ?"
“Có ai nói đến cầu bổn cung trên bổn cung liền nhất định phải làm việc cho nàng? Hừ!" Thái tử phi hừ lạnh một tiếng, Tác Ngạch Đồ quá mức kiêu căng tham lam, cho dù hôm nay thế lực của hắn còn là rất lớn, thế nhưng người chân chính có bản lãnh của hắn lại có mấy người, người có cái dạng tính tình gì cũng sẽ có thuộc hạ có cái dạng đó!
Người Thạch gia luôn luôn giữ bổn phận, không có lý do nào đi dính líu với loại người như Tác Ngạch Đồ chẳng có kết quả tốt gì, thái tử phi não bị vô nước mới có thể thực sự đi hỗ trợ.
“Phải, phải, chủ tử chớ tức giận làm hại ngọc thể." Trữ ma ma thấy thái tử phi trong lòng khó chịu không vui, vội vàng trấn an nói.
Thái tử phi càng nghĩ lại càng giận, Tác Ngạch Đồ đến bây giờ còn không biết thu liễm, thể diện của mình không bán được, lại đi bán mặt mũi của thái tử, có khả năng thái tử căn bản cũng không biết có chuyện này, hắn làm sao dám to gan như vậy! Tác Ngạch Đồ làm như vậy, thuộc hạ của hắn sợ cũng bắt chước làm theo, lợi dụng sơ hở muốn phạm tội, ai cũng sẽ nói một câu, “Ngươi biết ta chính là người của thái tử điện hạ!" “Ta chính là vì thái tử điện hạ làm việc!" “Ta nếu là không xong rồi, thái tử điện hạ cũng sẽ mất mặt mũi!"
Mặt mũi của thái tử điện hạ tiêu hao hết, mọi người liền theo nhau xong đời!
“Chờ thái tử trở về, để chính hắn xử lý chuyện này." Thái tử phi thầm nghĩ, mỗi một người liên tục làm bại hoại danh tiếng của thái tử, đồng đội liên tục ngáng chân tuyệt đối là đồng đội ngu như heo! Thái tử phi rất muốn làm rõ, nếu Tác Ngạch Đồ là người như vậy làm thế nào lại có thể thu được quyền trưởng tộc Hách Xá Lý thị nhất tộc kia chứ? Năm đó tộc trưởng chết bệnh thì trưởng tử đã trưởng thành từ lâu vì sao không thể kế thừa gia nghiệp?
Có lẽ là do tốt số lúc Khang Hi còn nhỏ đứng ở bên người đạt được trọng trách, sau này lại trở thành quân cờ để Khang Hi áp chế Hách Xá lý thị bộ tộc, không phải vậy thái tử phi thực sự không nghĩ ra còn có cánh giải thích nào khác, rõ ràng tiếp xúc qua hai người cậu ruột của thái tử đều rất là nội liễm ổn trọng, chỉ có Tác Ngạch Đồ là một ngoại lệ, quả thực hình như sợ trên đời này người ta không biết hắn là một người hào hoa xa xỉ có quyền lực vậy.
Thái tử phi không đợi được thái tử và củ cải đỏ trở về, lại đón được một đống phần thưởng ban tới, đều là thưởng cho củ cải đỏ, vị công công qua đây tuyên chỉ ban thưởng thật cao hứng nói cho thái tử phi, “Tiểu a ca thông minh, quá mức được lòng thánh thượng."
Thái tử phi nghe xong tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống, dể Cam Lộ ban thưởng cho vị công công sau đó đem bản kiểm kê đưa vào khố phòng. Chính lúc đang phân phó, chợt nghe được truyền báo, “Thái tử điện hạ giá đáo, tiểu a ca giá đáo."
Thái tử phi nhìn về phía cửa, chỉ thấy thái tử sắc mặt cứng nhắc nghiêm trang, củ cải đỏ được Hà Ngọc Trụ ôm lại vô cùng cao hứng, gương mặt phình lên, chắc là đang ăn cái gì.
Củ cải đỏ vừa nhìn thấy thái tử phi, cao hứng kêu lên, “Ngạch nương, hoàng mã pháp cho kẹo đường ăn…" Nói rồi nước bọt chảy xuống lại vội vàng hút trở lại, miệng nhỏ nhúc nhích.
“Trước tiên ăn xong đi rồi hẵng nói." Thái tử phi còn sợ nó mắc nghẹn, quay đầu nhìn về phía thái tử, “Làm sao lại phụng phịu như vậy?"
Thái tử ngồi nghỉ ngơi lại đối Hà Ngọc Trụ nói, “Đem tiểu a ca ẵm xuống phía dưới, chờ ăn xong mới lại bồng lên."
“Vâng." Hà Ngọc Trụ lĩnh mệnh, liền ôm củ cải đỏ trước tiên ra khỏi nội thất.
Thái tử lúc này mới cùng thái tử phi nói, “Giáng Phúc không dạy thực sự không được, nhất là thời điểm mấu chốt còn không đáng tin cậy!"
Thái tử phi trong lòng căng thẳng, “Lẽ nào trong thọ lễ lại xảy ra vấn đề gì? Hoàng a mã không phải đã ban thưởng rất nhiều cho củ cải đỏ sao?"
Thái tử trợn trắng mắt liếc thái tử phi, thầm nghĩ con trai ngươi được ban thưởng là dựa vào sự hy sinh của một a mã ta đây mới có được, có cái gì đáng vui vẻ, “Không có vấn đề lớn xảy ra, thế nhưng vấn đề nhỏ không ít."
Thái tử nói cho thái tử phi một đoạn dâng quà chúc thọ của hắn và củ cải đỏ, liếc mắt một cái nhìn có chút hả hê cười ha ha thái tử phi, sau đó thở dài, “Giáng Phúc đúng là thông minh, hoàng a mã rất thích, chỉ là cô lo lắng hắn trưởng thành cũng cùng hiện tại như vậy, cái gì cũng đều không kiêng nể."
“Ha ha," thái tử phi một bên xua tay một bên cười, “Sẽ không, nó bây giờ còn nhỏ, trưởng thành rồi tự nhiên sẽ kiêng kỵ không nói lung tung, còn nữa, giành nói mấy câu chúc tốt đẹp mở đầu với nó để làm chi, ngay từ đầu kêu nó học nhiều nhất cũng chính là hai câu vạn thọ vô cương, phúc trạch vĩnh trường."
“Ngươi thế nào không nói cho hắn, hai câu đó ai cũng có thể sử dụng?" Thái tử trừng mắt nhìn thái tử phi một cái, ngừng một hồi, lại nói, “Lần này Giáng Phúc coi như là ở trước mặt đại thần lộ diện, biểu hiện cũng không tệ lắm,… ít nhất… Không luống cuống hay quá trớn."
“Sau này có thể để cho nó ít xuất hiện thì ít xuất hiện, nó còn quá nhỏ, không nên làm náo động quá, tốt quá hoá dở." Thái tử phi tự nhiên hiểu rõ ý nghĩ của thái tử, thái tử có một đứa con trai trưởng thông minh, kéo dài kế thừa huyết mạch tranh thủ nhiều tình cảm tốt của nhiều người hơn.
“Cô hiểu." Thái tử cũng gật đầu, sau đó lại hỏi, “Cô chỉ có một con trai trưởng còn là quá ít, Tĩnh Nghiên, ngươi nên không chịu thua kém một chút."
Thái tử phi vừa nghe, lập tức nổi da gà lên, xoa xoa nhẹ cánh tay, “Chúng ta phải chất lượng không nói số lượng, hiểu hay không. Được rồi, đừng nói cái này, ngày hôm nay giác La thị tới tìm ta."
Thái tử phi thần tốc mà nói lảng sang chuyện khác, thái tử nghe xong kỳ quái, “Nàng qua đây làm chi?"
“Vì đệ đệ nàng gặp chuyện, cầu phải đến cầu ta giúp." Thái tử phi đem chuyện của Giác La thị thuật lại một lần, nói xong cũng nhìn thái tử, nhìn biểu tình biến hóa của hắn.
Thái tử đầu tiên là khẽ nhíu mày, tiếp đó khóe môi kéo ra cười nhạt, cuối cùng là mày kiếm giơ lên, mắt hàm chứa lãnh ý, “Tác đại nhân thật là già rồi."
Thái tử phi đối với Tác Ngạch Đồ không lọt mắt, hắn biết, thế nhưng theo như lời thái tử phi nói về việc lo ngại Tác Ngạch Đồ phá hoại danh tiếng hắn thật là có chuyện này sao, khi hắn nổi lên ý định xa lạ đối với Tác Ngạch Đồ thì liền bắt đầu chậm rãi làm nhạt ảnh hưởng của Tác Ngạch Đồ đối với hắn, thế nhưng chung quy Tác Ngạch Đồ là mẫu tộc nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, quan hệ là không thể hoàn toàn đoạn tuyệt, cho nên hắn tuy rằng bất mãn, thế nhưng cũng không có thể xé rách mặt mũi, mà hắn cũng không muốn xé rách mặt mũi.
“Ngươi yên tâm, cô sẽ cùng hắn hảo hảo nói chuyện một chút." Thái tử bình tĩnh tâm tình, rồi hướng thái tử phi nói rằng, “Hách Xá Lý thị chung quy là mẫu tộc của cô, thế nhưng ngươi cũng nên biết, hiện giờ trèo chống bộ tộc Hách Xá Lý chỉ có Tác đại nhân, lớp thanh niên tài giỏi đẹp trai của Hách Xá Lý thị còn cần thời gian đề bạt. Cô chỉ có thể chờ."
“Ừ, từ từ sẽ đến lúc ổn thỏa." Thái tử phi hiểu, dù gì đi nữa những năm cuối Khang Hi còn rất xa, thái tử chỉ cần dụng tâm kinh doanh, hay chính là chờ thời cơ quật khởi.
Bên này, Giác La thị trở lại quý phủ, Tác Ngạch Đồ cũng đã trở về, giác La thị vừa nhìn thấy Tác Ngạch Đồ, vành mắt liền đỏ. Làm phu nhân nhiều năm như vậy, trượng phu quyền cao chức trọng, còn là thái tử mẫu tộc, chưa từng bị loại tức giận này, kết quả, từ khi thái tử phi gả vào Dục Khánh Cung, ở trước mặt thái tử phi nàng liên tục ăn thiệt thòi.
Vốn tưởng rằng lần trước ở trong buổi lễ tiểu a ca chọn đồ vật đoán tương lai lấy lòng nàng, thái tử phi nên thân cận với quý phủ bọn họ, nhưng mà bây giờ, thái tử phi vẫn đánh mặt mũi nàng như thường.
“Lão gia, ngươi nghe một chút thái tử phi đã nói cái gì! Tác đại nhân giao thiệp rộng, người giao hảo cũng nhiều, mà làm việc lại luôn luôn ổn thỏa, người vẫn là nên cùng hắn thương lượng một chút!" Giác La thị học theo giọng nói thái tử phi, càng nói càng tức, “Nếu không phải lão gia không có biện pháp, ta cần phải đi tới cầu nàng sao? Lại còn bôi nhọ lão gia như thế!"
Tác Ngạch Đồ nghe xong, sắc mặt cũng không dễ coi, cầm lấy cái tay vịn ghế cố sức che giấu cơn tức giận trong lòng, nghe được phu nhân còn đang lải nhải chỗ sai của thái tử phi, nhịn không được liền vỗ bàn một cái, “Được rồi! Đừng nói nữa!"
“Lão gia!" Giác La thị lại càng hoảng sợ, vuốt vuốt ngực lo lắng nhìn Tác Ngạch Đồ.
“Thái tử phi là có chỗ dựa nên không sợ, nếu nàng ta không muốn giúp đỡ thì có thể làm gì bây giờ?" Tác Ngạch Đồ trừng mắt nhìn giác La thị một cái, “Thái tử đối với ta đã không còn giống như trước, ta vốn nên thu tay lại a, chuyện của Vĩnh Đào xem ra là không làm được, lão gia ta cũng chỉ có thể làm cho hắn ít chịu cực hình, không có cách nào khác đưa hắn ra khỏi nhà lao."
“Lão gia!" Giác La thị bị đả kích lớn, “Ta chỉ có một đệ đệ như thế a."
“Hừ, nếu không phải do hắn không chịu nhường bước thì làm sao lại thành như vậy!" Tác Ngạch Đồ lại hừ lạnh một tiếng, “Nếu chuyện đã như vậy, thái tử phi ở bên tai thái tử thổi gió sẽ cùng ta xa lạ, ta còn muốn tìm hắn tính sổ!"
“Lão gia, cái đó cùng Vĩnh Đào có quan hệ gì. Muốn trách thì trách cái thái tử phi của Thạch gia kia!" Giác La thị tức giận bất bình, “Từ lúc thái tử phi gả cho thái tử, thái tử đối xử với lão gia không còn được như trước, thái tử phi khẳng định thổi gió bên tai không ít! Ta đến cùng thật không biết, quý phủ của chúng ta rốt cuộc chọc nàng chỗ nào!"
Trong lòng Tác Ngạch Đồ cũng không biết là mùi vị gì, trước đây lúc thái tử muốn bỏ thái tử phi, hắn còn khuyên qua thái tử, hiện tại thái tử phi không cảm kích chút nào, quả nhiên là đáng giận, “Được rồi, có tiếp tục tức giận thì như thế nào, hiện nay thái tử cưng chìu thái tử phi, nàng lại có con trai trưởng chống lưng, hôm nay ở lúc dâng quà chúc thọ thì tiểu a ca tỏ ra thông minh lấy được lòng của hoàng thượng, vị trí rất ổn định, nếu như không có chuyện gì, nước giếng không phạm nước sông cũng không sao."
“Nàng nhưng thật ra tốt số, thai đầu lại sinh được một a ca!" Giác La thị vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, “Hiện giờ tiểu a ca mới bây lớn, thông minh thì như thế nào, quá mức thông minh vậy cũng dễ làm trời ghen tỵ, câu cửa miệng nói thông minh tất khổ! Nuôi được hay không nuôi được đều là cái vấn đề lớn, thái tử phi độc sủng Dục Khánh Cung, có bao nhiêu người nhìn đỏ mắt! Cho dù nuôi lớn thì thế nào, sau này sẽ biết địa vị to chưa chắc đã tốt!"
“Phu nhân, ngươi nếu không quản cho tốt cái miệng của ngươi, đừng trách vi phu phạt ngươi đến từ đường!" Tác Ngạch Đồ lạnh lùng nói, hắn cho dù đối với thái tử phi không thuận mắt, hiện tại hắn cũng đã nhận ra, thái tử là hy vọng của tộc nhân Hách Xá Lý, chỉ cần thái tử còn thích thái tử phi, lại không lay động được nàng! Không chỉ không thể chọc giận nàng, còn phải hướng nàng lấy lòng! Một mực oán giận sẽ chỉ làm thái tử đối với hắn càng thêm bất mãn.
Thứ thái tử yêu thích có thể kéo dài được bao lâu, chỉ chờ thái tử chán thái tử phi rồi, sau đó lại trở mặt cũng không muộn!
Tác Ngạch Đồ chính đang toàn tâm âm mưu tính toán thì buổi tối thái tử phi liền cho người đưa tới lễ vật trấn an, nhất thời không thể xác định được thái độ của thái tử phi là thế nào, đang suy nghĩ thái tử phi kỳ thực cũng không phải không muốn hỗ trợ, mà là thực sự không giúp được gì, mà có thể là phu nhân đối với thái tử phi oán khí quá nặng, cho nên về kể lại có thêm mắm thêm muối một chút.
Được phái tới trấn an Giác La thị, xem dáng người thì đúng là của Trữ ma ma nhũ mẫu tâm phúc đắc lực của thái tử phi, có thể thấy được thái tử phi kỳ thực rất có thành ý, Trữ ma ma nhắn nhủ ý tứ của thái tử phi, cũng không phải là không chịu hỗ trợ, chẳng qua là có lòng mà vô lực.
Tác Ngạch Đồ chứ không phải giác La thị, hiểu rõ cậu em vợ phạm phải chuyện phiền phức cỡ nào, Thạch Hoa Lâm muốn bo bo giữ mình ai cũng không trách được hắn, thái tử phi đem lời nói rõ ràng, lại cho người đến trấn an, rốt cuộc cho hắn mặt mũi. Nghĩ vậy oán khí trong lòng đối với thái tử phi cũng tiêu tán một ít, thái tử phi có thể làm được đến mức này, có thể thấy được nàng còn là rất hiểu lý lẽ, sẽ không thật sự muốn va chạm hắn.
Tác Ngạch Đồ trong lòng cảm thấy thanh thản, vội vàng phân phó Giác La thị tặng quà đáp lễ, muốn cùng thái tử phi bảo trì mối quan hệ, không thể bởi vì một cậu em vợ mà có rạn nứt.
Giác La thị nếu không chịu cũng không có cách nào, chỉ có thể thành thật y theo lời Tác Ngạch Đồ hành sự.
Lúc thái tử phi đang nghe thái tử nói Tác Ngạch Đồ chung quy là mẫu tộc của hắn, chỉ biết mình làm việc không thể không chừa mặt mũi cho người ta, làm cho song phương hòa hoãn lại giữ một ít quan hệ mới là cách đối nhân xử thế. Thái tử nếu muốn ràng buộc Tác Ngạch Đồ, tự nhiên là do hắn đứng ra vẫn là hay nhất, bản thân mình không muốn làm cánh chim đầu đàn.
Trữ ma ma sau khi trở về, mang theo đáp lễ từ phủ Tác Ngạch Đồ, thái tử phi trên mặt mang cười, đưa khuỷu tay thọt thái tử, “Tác đại nhân vẫn còn rất thông tình đạt lý."
“Được rồi, cô lúc rảnh rỗi sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn. Hôm nay cô thực sự mệt muốn chết rồi, ngủ trước." Thái tử ôm chăn trở mình, từ từ nhắm hai mắt lười biếng nói, “Mấy ngày nữa lại là Phụng Tiên Điện tế tổ, còn phải mệt mỏi một trận, nghỉ."
Thái tử phi bận rộn một ngày đêm cũng đã sớm mệt muốn chết rồi, còn củ cải đỏ thì lúc ăn xong kẹo đường liền mệt mỏi nằm ngủ, nghĩ còn có một đoạn thời gian phải bận rộn, nhịn không được ngáp một cái, vỗ nhẹ cái mông thái tử, “Nằm dịch vào trong một chút, nếu không ta làm sao có chỗ ngủ."
“Thật phiền phức." Thái tử lầm bầm, dời vị trí, lại không động đậy nữa, an tâm ngủ.
Một đêm im ắng, thời gian như hài tử nghịch ngợm, ở lúc người ta không chú ý, len lén trốn đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quốc khánh vui sướng a, sâu nỗ lực làm được một Chương, tăng thêm tinh thần hiện nay vẫn còn tình cảm mãnh liệt a
Trữ ma ma dọc theo đường đi liên tục khen củ cải đỏ, trấn an lòng của thái tử phi, “Chủ tử, tiểu chủ tử luôn luôn hoạt bát chọc cười, nhất định có thể chọc hoàng thượng yêu thích."
Thái tử phi đi ở phía trước, giơ lên khóe môi cũng cười tự an ủi mình, củ cải đỏ thông minh quả đúng là thông minh, tiểu hài tử nói cái gì cũng không có kiêng nể, học nói được xong lại đặc biệt thích học nói chuyện như người lớn, có người chọc sẽ không ngần ngại mà nói lại, Khang Hi con cáo già kia còn không biết sẽ chọc nó thế nào đây.
Người thường chiếu cố củ cải đỏ là Lý ma ma nhưng cũng cùng chung nỗi lo lắng giống như thái tử phi, nhưng là bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện không may, “Chủ tử, tiểu chủ tử ở Dục Khánh Cung được dạy thật rất tốt, hành lễ và lời chúc thọ đều nhớ kỹ, tin chắc nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ còn có thái tử điện hạ trông chừng."
Thái tử phi gật đầu, “Cũng phải, có thái tử điện hạ trông chừng, bổn cung vẫn có thể yên tâm chút."
Trở lại Dục Khánh Cung, thái tử phi còn không có bước vào tẩm điện, chợt nghe được Cam Lâm được cử ở lại bẩm báo, “Chủ tử, phu nhân của tác đại nhân đã đợi ở bên trong một hồi lâu."
“Sao?" Thái tử phi nghi ngờ lên tiếng, nhưng không biết giác La thị tại sao lại chờ ở Dục Khánh Cung bên này, yến hội của các mệnh phụ cùng yến hội của phi tần tuy rằng bất đồng vị trí, thế nhưng thời gian kết thúc lại không sai biệt lắm, giác La thị rời tiệc sớm chạy tới đây làm gì?
Thái tử phi suy nghĩ liền vào chính điện, trước tiên tiến vào nội thất đem triều phục rất nặng này thay đổi, mới lại đi ra ngồi ở trên ghế nghỉ xả hơi, đối Cam Lâm nói, “Đi thỉnh giác La phu nhân qua đây."
“Vâng." Cam Lâm đáp, liền ra chính điện, hướng thiền điện đi.
Giác La thị lần này tới quả thật có chuyện cầu thái tử phi, đệ đệ của nàng Giác La Vĩnh Đào nhậm chức quản lý muối ở Sơn Đông, bởi vì phạm vào một ít việc nhỏ hiện giờ không cách nào tránh thoát, chỉ kém bị chính thức tố lên sẽ không còn thoát thân được nữa, Tác Ngạch Đồ vốn đã viết một phong thơ muốn bắt tuần phủ Sơn Đông buông tay, nhưng người ta căn bản không nể mặt, chỉ nói là không thể đáp ứng.
Tác Ngạch Đồ biết được liền nổi giận, Đại Thanh còn chưa có quan viên nào can đảm không nể mặt mũi hắn như thế, ngay đến việc có quan hệ với thái tử đều đem ra hết, vậy mà cũng không có tác dụng, tức giận đến chỉ có thể ở trong phủ mắng to, “Đám người Thạch gia kia quả nhiên đều là tảng đá ngoan cố không thay đổi!"
Không sai, Sơn Đông tuần phủ là thái tử phi Nhị thúc Tổ Thạch Hoa Lâm, cùng tổ phụ thái tử phi Hoa Thiện là anh em con chú bác, có mối quan hệ với thái tử phi này, giác La thị nếu muốn giúp đệ đệ nhà mình, cho dù không thích thái tử phi, cũng vẫn phải là qua đây cầu xin một câu.
“Thái tử phi nương nương, những chuyện Vĩnh Đào phạm kia chẳng qua là tội mà ai cũng phạm phải, đặt ở Giang Nam căn bản không tính là cái gì." Giác La thị đơn giản nói xong chuyện nhờ cậy, lại cực lực bổ sung giúp một tay nói đây không phải chuyện to tát gì, đơn giản giống một cái nhấc tay mà thôi. “Lão gia nhà ta nói thái tử phi luôn luôn là người thục đức, Hách Xá Lý thị cùng Thạch thị giao hảo đối với thái tử điện hạ mà nói đó cũng là chuyện tốt nhất a."
Thái tử phi làm bộ vô ý mà bưng trà trong tay lên, lướt qua một ngụm, âm thầm liếc mắt nhanh về phía Giác La thị, trong ngực buồn cười, Giác La thị đã ăn trái đắng một lần, thế nào còn có mặt mũi tới đây? Tội mà đệ đệ nàng phạm phải nếu như điều không phải đại sự gì, nhị thúc tổ hẳn sẽ nể tình Tác Ngạch Đồ và thái tử có quan hệ thân thiết cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, mà nhị thúc tổ nói thẳng không thể tha đó chính là thật sự không thể nương tay, tuyệt đối phạm vào đại sự.
Thái tử phi cũng sẽ không giúp đỡ người ngoài khiến người trong nhà khó xử, cái được không bù đắp nổi cái mất, cân nhắc một hồi, để chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói rằng, “Giác La phu nhân, bổn cung sẽ gửi một một phong thư cho nhị thúc tổ, có điều đến lúc đó ông ấy có giúp hay không bổn cung cũng không thể đảm bảo."
Ban đầu Giác La thị nghe thái tử phi đáp ứng, trong lòng là cao hứng, thế nhưng lập tức lại nghĩ đến hồi trước thái tử phi đối với chuyện tuyển tú của cháu gái nàng cũng là như thế, nhất thời bấm bụng nói, “Thái tử phi nương nương, cũng không dám làm phiền người tự mình đi đến Sơn Đông bên kia truyền tin, người chỉ cần viết một phong thư cho ta, ta tự đi đưa là được."
Thái tử phi sao có thể không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhướng mày, “Chẳng lẽ Giác La phu nhân không tin tưởng bổn cung?" Nghĩ rồi giọng nói liền trở nên lạnh, “Nếu như vậy, bổn cung cần gì phải nhiều chuyện, Giác La phu nhân, Tác đại nhân giao thiệp rộng, người giao hảo cũng nhiều, mà làm việc lại luôn luôn ổn thỏa, người vẫn là nên cùng hắn thương lượng một chút."
“A." Giác La phu nhân không nghĩ tới thái tử phi nói trở mặt liền trở mặt, nhất thời không phản ứng kịp.
“Được rồi, thời gian cũng đã không còn sớm, Cam Thảo, đưa tiễn Giác La phu nhân ra khỏi cung." Thanh âm của thái tử phi lại khôi phục vẻ bình tĩnh, lại không nghe ra hỉ nộ gì.
“Dạ." Cam Thảo lên tiếng trả lời, đến trước mặt Giác La phu nhân sắc mặt đã phồng đến đỏ bừng thỉnh nàng đứng dậy.
Giác La phu nhân tức giận đến không nhớ thi lễ, phất khăn tay xuống liền hướng ra ngoài đi.
Thái tử phi nhìn bóng lưng Giác La thị thở phào nhẹ nhõm, nâng chung trà lên lại uống một ngụm trà, mới đứng dậy vào nội thất. Trữ ma ma cũng không yên tâm lắm, “Chủ tử, xem ra lần này đã chọc tức vị tác phu nhân kia, lỡ như nàng làm ra ý định ngu ngốc gì phá hư danh tiếng của chủ tử vậy phải làm sao bây giờ?"
“Có ai nói đến cầu bổn cung trên bổn cung liền nhất định phải làm việc cho nàng? Hừ!" Thái tử phi hừ lạnh một tiếng, Tác Ngạch Đồ quá mức kiêu căng tham lam, cho dù hôm nay thế lực của hắn còn là rất lớn, thế nhưng người chân chính có bản lãnh của hắn lại có mấy người, người có cái dạng tính tình gì cũng sẽ có thuộc hạ có cái dạng đó!
Người Thạch gia luôn luôn giữ bổn phận, không có lý do nào đi dính líu với loại người như Tác Ngạch Đồ chẳng có kết quả tốt gì, thái tử phi não bị vô nước mới có thể thực sự đi hỗ trợ.
“Phải, phải, chủ tử chớ tức giận làm hại ngọc thể." Trữ ma ma thấy thái tử phi trong lòng khó chịu không vui, vội vàng trấn an nói.
Thái tử phi càng nghĩ lại càng giận, Tác Ngạch Đồ đến bây giờ còn không biết thu liễm, thể diện của mình không bán được, lại đi bán mặt mũi của thái tử, có khả năng thái tử căn bản cũng không biết có chuyện này, hắn làm sao dám to gan như vậy! Tác Ngạch Đồ làm như vậy, thuộc hạ của hắn sợ cũng bắt chước làm theo, lợi dụng sơ hở muốn phạm tội, ai cũng sẽ nói một câu, “Ngươi biết ta chính là người của thái tử điện hạ!" “Ta chính là vì thái tử điện hạ làm việc!" “Ta nếu là không xong rồi, thái tử điện hạ cũng sẽ mất mặt mũi!"
Mặt mũi của thái tử điện hạ tiêu hao hết, mọi người liền theo nhau xong đời!
“Chờ thái tử trở về, để chính hắn xử lý chuyện này." Thái tử phi thầm nghĩ, mỗi một người liên tục làm bại hoại danh tiếng của thái tử, đồng đội liên tục ngáng chân tuyệt đối là đồng đội ngu như heo! Thái tử phi rất muốn làm rõ, nếu Tác Ngạch Đồ là người như vậy làm thế nào lại có thể thu được quyền trưởng tộc Hách Xá Lý thị nhất tộc kia chứ? Năm đó tộc trưởng chết bệnh thì trưởng tử đã trưởng thành từ lâu vì sao không thể kế thừa gia nghiệp?
Có lẽ là do tốt số lúc Khang Hi còn nhỏ đứng ở bên người đạt được trọng trách, sau này lại trở thành quân cờ để Khang Hi áp chế Hách Xá lý thị bộ tộc, không phải vậy thái tử phi thực sự không nghĩ ra còn có cánh giải thích nào khác, rõ ràng tiếp xúc qua hai người cậu ruột của thái tử đều rất là nội liễm ổn trọng, chỉ có Tác Ngạch Đồ là một ngoại lệ, quả thực hình như sợ trên đời này người ta không biết hắn là một người hào hoa xa xỉ có quyền lực vậy.
Thái tử phi không đợi được thái tử và củ cải đỏ trở về, lại đón được một đống phần thưởng ban tới, đều là thưởng cho củ cải đỏ, vị công công qua đây tuyên chỉ ban thưởng thật cao hứng nói cho thái tử phi, “Tiểu a ca thông minh, quá mức được lòng thánh thượng."
Thái tử phi nghe xong tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống, dể Cam Lộ ban thưởng cho vị công công sau đó đem bản kiểm kê đưa vào khố phòng. Chính lúc đang phân phó, chợt nghe được truyền báo, “Thái tử điện hạ giá đáo, tiểu a ca giá đáo."
Thái tử phi nhìn về phía cửa, chỉ thấy thái tử sắc mặt cứng nhắc nghiêm trang, củ cải đỏ được Hà Ngọc Trụ ôm lại vô cùng cao hứng, gương mặt phình lên, chắc là đang ăn cái gì.
Củ cải đỏ vừa nhìn thấy thái tử phi, cao hứng kêu lên, “Ngạch nương, hoàng mã pháp cho kẹo đường ăn…" Nói rồi nước bọt chảy xuống lại vội vàng hút trở lại, miệng nhỏ nhúc nhích.
“Trước tiên ăn xong đi rồi hẵng nói." Thái tử phi còn sợ nó mắc nghẹn, quay đầu nhìn về phía thái tử, “Làm sao lại phụng phịu như vậy?"
Thái tử ngồi nghỉ ngơi lại đối Hà Ngọc Trụ nói, “Đem tiểu a ca ẵm xuống phía dưới, chờ ăn xong mới lại bồng lên."
“Vâng." Hà Ngọc Trụ lĩnh mệnh, liền ôm củ cải đỏ trước tiên ra khỏi nội thất.
Thái tử lúc này mới cùng thái tử phi nói, “Giáng Phúc không dạy thực sự không được, nhất là thời điểm mấu chốt còn không đáng tin cậy!"
Thái tử phi trong lòng căng thẳng, “Lẽ nào trong thọ lễ lại xảy ra vấn đề gì? Hoàng a mã không phải đã ban thưởng rất nhiều cho củ cải đỏ sao?"
Thái tử trợn trắng mắt liếc thái tử phi, thầm nghĩ con trai ngươi được ban thưởng là dựa vào sự hy sinh của một a mã ta đây mới có được, có cái gì đáng vui vẻ, “Không có vấn đề lớn xảy ra, thế nhưng vấn đề nhỏ không ít."
Thái tử nói cho thái tử phi một đoạn dâng quà chúc thọ của hắn và củ cải đỏ, liếc mắt một cái nhìn có chút hả hê cười ha ha thái tử phi, sau đó thở dài, “Giáng Phúc đúng là thông minh, hoàng a mã rất thích, chỉ là cô lo lắng hắn trưởng thành cũng cùng hiện tại như vậy, cái gì cũng đều không kiêng nể."
“Ha ha," thái tử phi một bên xua tay một bên cười, “Sẽ không, nó bây giờ còn nhỏ, trưởng thành rồi tự nhiên sẽ kiêng kỵ không nói lung tung, còn nữa, giành nói mấy câu chúc tốt đẹp mở đầu với nó để làm chi, ngay từ đầu kêu nó học nhiều nhất cũng chính là hai câu vạn thọ vô cương, phúc trạch vĩnh trường."
“Ngươi thế nào không nói cho hắn, hai câu đó ai cũng có thể sử dụng?" Thái tử trừng mắt nhìn thái tử phi một cái, ngừng một hồi, lại nói, “Lần này Giáng Phúc coi như là ở trước mặt đại thần lộ diện, biểu hiện cũng không tệ lắm,… ít nhất… Không luống cuống hay quá trớn."
“Sau này có thể để cho nó ít xuất hiện thì ít xuất hiện, nó còn quá nhỏ, không nên làm náo động quá, tốt quá hoá dở." Thái tử phi tự nhiên hiểu rõ ý nghĩ của thái tử, thái tử có một đứa con trai trưởng thông minh, kéo dài kế thừa huyết mạch tranh thủ nhiều tình cảm tốt của nhiều người hơn.
“Cô hiểu." Thái tử cũng gật đầu, sau đó lại hỏi, “Cô chỉ có một con trai trưởng còn là quá ít, Tĩnh Nghiên, ngươi nên không chịu thua kém một chút."
Thái tử phi vừa nghe, lập tức nổi da gà lên, xoa xoa nhẹ cánh tay, “Chúng ta phải chất lượng không nói số lượng, hiểu hay không. Được rồi, đừng nói cái này, ngày hôm nay giác La thị tới tìm ta."
Thái tử phi thần tốc mà nói lảng sang chuyện khác, thái tử nghe xong kỳ quái, “Nàng qua đây làm chi?"
“Vì đệ đệ nàng gặp chuyện, cầu phải đến cầu ta giúp." Thái tử phi đem chuyện của Giác La thị thuật lại một lần, nói xong cũng nhìn thái tử, nhìn biểu tình biến hóa của hắn.
Thái tử đầu tiên là khẽ nhíu mày, tiếp đó khóe môi kéo ra cười nhạt, cuối cùng là mày kiếm giơ lên, mắt hàm chứa lãnh ý, “Tác đại nhân thật là già rồi."
Thái tử phi đối với Tác Ngạch Đồ không lọt mắt, hắn biết, thế nhưng theo như lời thái tử phi nói về việc lo ngại Tác Ngạch Đồ phá hoại danh tiếng hắn thật là có chuyện này sao, khi hắn nổi lên ý định xa lạ đối với Tác Ngạch Đồ thì liền bắt đầu chậm rãi làm nhạt ảnh hưởng của Tác Ngạch Đồ đối với hắn, thế nhưng chung quy Tác Ngạch Đồ là mẫu tộc nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, quan hệ là không thể hoàn toàn đoạn tuyệt, cho nên hắn tuy rằng bất mãn, thế nhưng cũng không có thể xé rách mặt mũi, mà hắn cũng không muốn xé rách mặt mũi.
“Ngươi yên tâm, cô sẽ cùng hắn hảo hảo nói chuyện một chút." Thái tử bình tĩnh tâm tình, rồi hướng thái tử phi nói rằng, “Hách Xá Lý thị chung quy là mẫu tộc của cô, thế nhưng ngươi cũng nên biết, hiện giờ trèo chống bộ tộc Hách Xá Lý chỉ có Tác đại nhân, lớp thanh niên tài giỏi đẹp trai của Hách Xá Lý thị còn cần thời gian đề bạt. Cô chỉ có thể chờ."
“Ừ, từ từ sẽ đến lúc ổn thỏa." Thái tử phi hiểu, dù gì đi nữa những năm cuối Khang Hi còn rất xa, thái tử chỉ cần dụng tâm kinh doanh, hay chính là chờ thời cơ quật khởi.
Bên này, Giác La thị trở lại quý phủ, Tác Ngạch Đồ cũng đã trở về, giác La thị vừa nhìn thấy Tác Ngạch Đồ, vành mắt liền đỏ. Làm phu nhân nhiều năm như vậy, trượng phu quyền cao chức trọng, còn là thái tử mẫu tộc, chưa từng bị loại tức giận này, kết quả, từ khi thái tử phi gả vào Dục Khánh Cung, ở trước mặt thái tử phi nàng liên tục ăn thiệt thòi.
Vốn tưởng rằng lần trước ở trong buổi lễ tiểu a ca chọn đồ vật đoán tương lai lấy lòng nàng, thái tử phi nên thân cận với quý phủ bọn họ, nhưng mà bây giờ, thái tử phi vẫn đánh mặt mũi nàng như thường.
“Lão gia, ngươi nghe một chút thái tử phi đã nói cái gì! Tác đại nhân giao thiệp rộng, người giao hảo cũng nhiều, mà làm việc lại luôn luôn ổn thỏa, người vẫn là nên cùng hắn thương lượng một chút!" Giác La thị học theo giọng nói thái tử phi, càng nói càng tức, “Nếu không phải lão gia không có biện pháp, ta cần phải đi tới cầu nàng sao? Lại còn bôi nhọ lão gia như thế!"
Tác Ngạch Đồ nghe xong, sắc mặt cũng không dễ coi, cầm lấy cái tay vịn ghế cố sức che giấu cơn tức giận trong lòng, nghe được phu nhân còn đang lải nhải chỗ sai của thái tử phi, nhịn không được liền vỗ bàn một cái, “Được rồi! Đừng nói nữa!"
“Lão gia!" Giác La thị lại càng hoảng sợ, vuốt vuốt ngực lo lắng nhìn Tác Ngạch Đồ.
“Thái tử phi là có chỗ dựa nên không sợ, nếu nàng ta không muốn giúp đỡ thì có thể làm gì bây giờ?" Tác Ngạch Đồ trừng mắt nhìn giác La thị một cái, “Thái tử đối với ta đã không còn giống như trước, ta vốn nên thu tay lại a, chuyện của Vĩnh Đào xem ra là không làm được, lão gia ta cũng chỉ có thể làm cho hắn ít chịu cực hình, không có cách nào khác đưa hắn ra khỏi nhà lao."
“Lão gia!" Giác La thị bị đả kích lớn, “Ta chỉ có một đệ đệ như thế a."
“Hừ, nếu không phải do hắn không chịu nhường bước thì làm sao lại thành như vậy!" Tác Ngạch Đồ lại hừ lạnh một tiếng, “Nếu chuyện đã như vậy, thái tử phi ở bên tai thái tử thổi gió sẽ cùng ta xa lạ, ta còn muốn tìm hắn tính sổ!"
“Lão gia, cái đó cùng Vĩnh Đào có quan hệ gì. Muốn trách thì trách cái thái tử phi của Thạch gia kia!" Giác La thị tức giận bất bình, “Từ lúc thái tử phi gả cho thái tử, thái tử đối xử với lão gia không còn được như trước, thái tử phi khẳng định thổi gió bên tai không ít! Ta đến cùng thật không biết, quý phủ của chúng ta rốt cuộc chọc nàng chỗ nào!"
Trong lòng Tác Ngạch Đồ cũng không biết là mùi vị gì, trước đây lúc thái tử muốn bỏ thái tử phi, hắn còn khuyên qua thái tử, hiện tại thái tử phi không cảm kích chút nào, quả nhiên là đáng giận, “Được rồi, có tiếp tục tức giận thì như thế nào, hiện nay thái tử cưng chìu thái tử phi, nàng lại có con trai trưởng chống lưng, hôm nay ở lúc dâng quà chúc thọ thì tiểu a ca tỏ ra thông minh lấy được lòng của hoàng thượng, vị trí rất ổn định, nếu như không có chuyện gì, nước giếng không phạm nước sông cũng không sao."
“Nàng nhưng thật ra tốt số, thai đầu lại sinh được một a ca!" Giác La thị vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, “Hiện giờ tiểu a ca mới bây lớn, thông minh thì như thế nào, quá mức thông minh vậy cũng dễ làm trời ghen tỵ, câu cửa miệng nói thông minh tất khổ! Nuôi được hay không nuôi được đều là cái vấn đề lớn, thái tử phi độc sủng Dục Khánh Cung, có bao nhiêu người nhìn đỏ mắt! Cho dù nuôi lớn thì thế nào, sau này sẽ biết địa vị to chưa chắc đã tốt!"
“Phu nhân, ngươi nếu không quản cho tốt cái miệng của ngươi, đừng trách vi phu phạt ngươi đến từ đường!" Tác Ngạch Đồ lạnh lùng nói, hắn cho dù đối với thái tử phi không thuận mắt, hiện tại hắn cũng đã nhận ra, thái tử là hy vọng của tộc nhân Hách Xá Lý, chỉ cần thái tử còn thích thái tử phi, lại không lay động được nàng! Không chỉ không thể chọc giận nàng, còn phải hướng nàng lấy lòng! Một mực oán giận sẽ chỉ làm thái tử đối với hắn càng thêm bất mãn.
Thứ thái tử yêu thích có thể kéo dài được bao lâu, chỉ chờ thái tử chán thái tử phi rồi, sau đó lại trở mặt cũng không muộn!
Tác Ngạch Đồ chính đang toàn tâm âm mưu tính toán thì buổi tối thái tử phi liền cho người đưa tới lễ vật trấn an, nhất thời không thể xác định được thái độ của thái tử phi là thế nào, đang suy nghĩ thái tử phi kỳ thực cũng không phải không muốn hỗ trợ, mà là thực sự không giúp được gì, mà có thể là phu nhân đối với thái tử phi oán khí quá nặng, cho nên về kể lại có thêm mắm thêm muối một chút.
Được phái tới trấn an Giác La thị, xem dáng người thì đúng là của Trữ ma ma nhũ mẫu tâm phúc đắc lực của thái tử phi, có thể thấy được thái tử phi kỳ thực rất có thành ý, Trữ ma ma nhắn nhủ ý tứ của thái tử phi, cũng không phải là không chịu hỗ trợ, chẳng qua là có lòng mà vô lực.
Tác Ngạch Đồ chứ không phải giác La thị, hiểu rõ cậu em vợ phạm phải chuyện phiền phức cỡ nào, Thạch Hoa Lâm muốn bo bo giữ mình ai cũng không trách được hắn, thái tử phi đem lời nói rõ ràng, lại cho người đến trấn an, rốt cuộc cho hắn mặt mũi. Nghĩ vậy oán khí trong lòng đối với thái tử phi cũng tiêu tán một ít, thái tử phi có thể làm được đến mức này, có thể thấy được nàng còn là rất hiểu lý lẽ, sẽ không thật sự muốn va chạm hắn.
Tác Ngạch Đồ trong lòng cảm thấy thanh thản, vội vàng phân phó Giác La thị tặng quà đáp lễ, muốn cùng thái tử phi bảo trì mối quan hệ, không thể bởi vì một cậu em vợ mà có rạn nứt.
Giác La thị nếu không chịu cũng không có cách nào, chỉ có thể thành thật y theo lời Tác Ngạch Đồ hành sự.
Lúc thái tử phi đang nghe thái tử nói Tác Ngạch Đồ chung quy là mẫu tộc của hắn, chỉ biết mình làm việc không thể không chừa mặt mũi cho người ta, làm cho song phương hòa hoãn lại giữ một ít quan hệ mới là cách đối nhân xử thế. Thái tử nếu muốn ràng buộc Tác Ngạch Đồ, tự nhiên là do hắn đứng ra vẫn là hay nhất, bản thân mình không muốn làm cánh chim đầu đàn.
Trữ ma ma sau khi trở về, mang theo đáp lễ từ phủ Tác Ngạch Đồ, thái tử phi trên mặt mang cười, đưa khuỷu tay thọt thái tử, “Tác đại nhân vẫn còn rất thông tình đạt lý."
“Được rồi, cô lúc rảnh rỗi sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn. Hôm nay cô thực sự mệt muốn chết rồi, ngủ trước." Thái tử ôm chăn trở mình, từ từ nhắm hai mắt lười biếng nói, “Mấy ngày nữa lại là Phụng Tiên Điện tế tổ, còn phải mệt mỏi một trận, nghỉ."
Thái tử phi bận rộn một ngày đêm cũng đã sớm mệt muốn chết rồi, còn củ cải đỏ thì lúc ăn xong kẹo đường liền mệt mỏi nằm ngủ, nghĩ còn có một đoạn thời gian phải bận rộn, nhịn không được ngáp một cái, vỗ nhẹ cái mông thái tử, “Nằm dịch vào trong một chút, nếu không ta làm sao có chỗ ngủ."
“Thật phiền phức." Thái tử lầm bầm, dời vị trí, lại không động đậy nữa, an tâm ngủ.
Một đêm im ắng, thời gian như hài tử nghịch ngợm, ở lúc người ta không chú ý, len lén trốn đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quốc khánh vui sướng a, sâu nỗ lực làm được một Chương, tăng thêm tinh thần hiện nay vẫn còn tình cảm mãnh liệt a
Tác giả :
Nhất Điều Trùng