Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 58

Mặc dù thái tử phi hiếu kỳ rốt cuộc là ai xúi quẩy, nhưng bởi vì dính dáng đến việc triều chính, cho nên cũng không có đòi thái tử phải nói, mà là trực tiếp gọi Trữ ma ma đi ra ngoài hỏi thăm tin tức rồi trở về bẩm báo cho mình.

Thái tử phi để cho người của mình sáng tạo ra gánh hát tiêu khiển cổ đại đã chính thức bắt đầu kinh doanh, từ lúc đó danh tiếng vang dội khắp kinh thành, Bạch Thuần Dật được lên làm bầu gánh hát bởi vì đã có danh tiếng trước đó, thay đổi tên gánh hát Khánh Hỉ thành Ngu Nhạc, hiện giờ gánh hát Ngu Nhạc trình diễn một lần là nổi tiếng, liên lụy mấy gánh hát chi nhánh con thứ hai thứ ba không thể cạnh tranh.

Gánh hát Ngu Nhạc quy tụ rất nhiều tên tuổi lớn, đều là những người sơm đã thành danh, mà gánh hát số hai có ba tổ, đều là những người mới có tiềm lực, gánh hát số ba có năm tổ, đều là những mầm non đang được huấn luyện, gánh hát số một đặt ở kinh thành phục vụ ca diễn hằng ngày, gánh hát số hai số ba lại chia làm ba tổ một đến Trực Đãi đóng quân, một ở Phúc Kiến, còn lại đặt ở Giang Nam.

Bởi vì quản lý thoả đáng, và có Thạch gia đứng sau ầm thầm giúp đỡ, cho nên thường xuyên có ca khúc hí kịch mới, nhân viên chuyên nghiệp tố chất lại cao, phát triển cực kỳ thuận lợi, rất được các đại quan quý nhân ủng hộ.

Sau khi đi vào quỹ đạo, thái tử phi lại được thêm một đường dây tình báo các loại tin tức.

Lúc này thái tử phi biết được là ai không may mắn như thế, tin tức chính là từ một tổ của ban số hai ở Giang Nam cho khoái mã truyền tới, có thể thấy được cái gánh hát Ngu Nhạc này đã thành công bước đầu, thế nhưng lúc thái tử phi nhận được tin tức thì quan trường chốn kinh thành cũng náo động ầm ĩ cả lên, ai ai cũng biết chuyện.

Án thâm hụt tiền thuế ở Giang Nam hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người, lúc thái tử phi biết thì cũng rất sửng sốt, trong lịch sử có Giang Nam thiếu hụt án, tuy rằng không nhớ rõ là năm nào, thế nhưng tuyệt đối sẽ không phải là lúc này, mà là vào cuối những năm Khang Hi. Lúc này tại sao có thể phát sinh án?

Ở một thư phòng trong căn nhà riêng nằm tại Kinh thành, hai người đàn ông trung niên, một người mập mạp một người lại cao gầy, còn có hai người trẻ tuổi, một gã tráng sĩ nhìn rất hung hãn, còn lại một người có khuôn mặt trẻ con với nụ cười hiền hòa trông hoàn toàn vô hại, bốn người đều nhìn người ngồi ở trên ghế phía sau bàn trà, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Lên tiếng đầu tiên chính là người trung niên béo, “Chủ tử, ngài thực sự quyết định đem phần tấu chương này trình lên? Giang Nam thiếu hụt án bạo phát, liên quan đến việc hoàng thượng nam tuần còn có quan ngân hộ bộ, nếu hoàn toàn lôi hết ra, dính dáng quá lớn, chỉ sợ làm chủ tử kết thù oán với rất nhiều người a. Hiện tại thu tay lại vẫn còn kịp."

Giang Nam thiếu hụt, trong đó dễ thấy nhất chính là hai lần nghênh giá hoàng thượng nam tuần Lý gia và Tào gia, để chi phí dụng cho việc nam tuần nên đã tham ô quan ngân, mà mới tháng hai thời điểm hoàng thượng ban hành chính sách cho các quan lại vay tiền, toàn bộ tiền tham ô đều dùng việc mượn quan ngân này che lấp, không chỉ… mà còn nói cái việc cho văn võ bá quan này mượn tiền, bất luận là quan viên kinh thành hay là ở nơi khác, không một ai là không mượn. Giang Nam thiếu hụt án nếu mà truy cho đến cuối cùng chính là bắt hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh cho quan viên mượn tiền đã ban ra, thế nhưng đây là muốn làm hoàng thượng mất mặt a.

“Cô gọi các ngươi tới đây không phải để nghe các ngươi khuyên người khác, mà là để cho các ngươi suy nghĩ tìm ra biện pháp, sau khi chuyện xảy như vậy thì phải làm sao." Cái người ngồi ở trên ghế kia rõ ràng là thái tử gia.

“Vâng, thái tử gia." Bốn người ở đây nghe vậy đều lên tiếng, nhưng hai hàng lông mày của tất cả đều nhăn lại. Giang Nam thiếu hụt án lòi ra ban đầu cũng không phải là do thái tử chọc ra, mà là tứ a ca dâng lên một phần sổ sách hộ bộ bị thiếu hụt, vốn dĩ hoàng thượng đã đè xuống, nhưng hết lần này tới lần khác đã có người muốn làm ồn ào lên, Ngự Sử Quách Tú dâng tấu lên muốn làm sáng tỏ vụ việc.

Lập trường của thái tử vào lúc này cũng rất không dễ dàng, tứ a ca rõ ràng là người của thái tử, mà quan viên dính dáng đến vụ thiếu hụt này có hơn phân nửa đều có quan hệ với thái tử. Thái tử không chỉ không có giúp hoàng thượng đem chuyện đè xuống, trái lại còn muốn châm thêm dầu vào lửa, thật sự là một kỳ nhân.

“Thái tử gia, không bằng bản tấu này để cái tên Quách Tú trình lên đi, dù gì đi nữa ngay từ đầu chuyện này cũng là do hắn chọc ra mà." Mặt trẻ con cười nói, “Quách tú vẫn luôn muốn làm thanh quan, ai cũng không nhờ vả, vậy để chúng ta giúp hắn một tay đi."

Thần sắc thái tử bất động, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, “Minh Nghĩa, Quách Tú không phải người ngu." Nếu thật chỉ là người cầu danh tiếng, trước đây lúc xảy ra Minh Châu án thì làm sao lại ẩn mình không ra mặt như vậy.

Người trung niên cao gầy nghe vậy vừa định lên tiếng, chợt nghe ngoài cửa có tiếng đập cửa, là Hà công công, “Chủ tử, có văn kiện khẩn cấp từ Giang Nam."

“Trình lên đây." Thái tử nói.

Hà Ngọc Trụ đẩy cửa mà vào, đem văn kiện khẩn cấp trình lên, sau đó lại nhẹ nhàng rời khỏi, đóng cửa lại, canh giữ ở ngoài cửa.

Thái tử nhìn văn kiện khẩn cấp một lần, đem nó đặt lên trên bàn, quay sang nói với cả bốn người rằng, “Là thư của Lý gia Lý Húc."

“A." Cao gầy trung niên nhân nghe xong đầu tiên là a một tiếng, đột nhiên trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hỉ, “Chủ tử, có!"

Trong mắt những người khác cũng rõ ràng cho thấy vẻ cao hứng, mặt con nít Minh Nghĩa cũng vỗ tay một cái, “Chủ tử, phong thư này tới thật đúng lúc."

“Chúng ta có thể mượn tay của đại a ca đem bản tấu chương này trình lên!" Mập mạp trung niên nhân cũng kích động nói.

Phần tấu chương này là thái tử lấy được ở Giang Nam mật thám trình báo về con số thiếu hụt cụ thể còn có danh sách các người liên quan chủ yếu và các loại tội danh khác, trong đó có Lý Húc, bởi vì quá phỏng tay, thái tử lại quyết định muốn trình lên, cho nên tuyệt đúng không để người trong nhà nhúng tay vào, miễn cho tắm cũng không rửa sạch tội.

Hôm nay Lý Húc viết thư hướng thái tử cầu tình hỗ trợ, khiến đại a ca biết được sự việc, nhất định sẽ biết thái tử và Giang Nam thiếu hụt án dính dáng quá sâu, mượn cơ hội này đả kích thái tử tuyệt đối sẽ làm cho thái tử nguyên khí đại thương, đối với hắn lợi nhiều hơn hại, tuyệt đối sẽ nhịn không được ra tay.

Mọi người thương lượng ra kế sách xong, vùng xung quanh lông mày mập mạp trung niên vẫn còn nhíu lại, “Chủ tử, lần này phe cánh của chúng ta sợ rằng sẽ tổn hao nhiều mạng, tổn thất thảm trọng." Hắn đến nay cũng không rõ vì sao thái tử phải làm như vậy, tự mình mưu hoa đả kích chính mình.

“Thế nhưng nếu có thể làm hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đại a ca sẽ cùng quan viên khắp thiên hạ đối lập, có được tất có mất!" Người thanh niên cường tráng nhìn có vẻ hung hãn nói.

Khuôn mặt thái tử hiện ra vẻ kiên nghị, “Đợi bản tấu chương được trình lên rồi, cô tự nhiên sẽ có hành động. Được rồi, tất cả giải tán đi, đều quay về vị trí của mình."

Thái tử từ cửa sau của căn nhà bí mật ngồi lên xe ngựa, hướng cung điện chạy trở về, ngực thầm nghĩ bốn người kia dù sao cũng đều không phải là mưu sĩ chân chính, để cho bọn họ dò hỏi tin tức, quản lý văn kiện có lẽ tạm được, thế nhưng luận đạo hiến kế, bọn họ còn là ánh mắt nông cạn một ít.

Xem ra phải nhanh chóng tìm một ít cao nhân ẩn sĩ thu làm môn khách mới được.

Trở lại Dục Khánh Cung, thái tử ước chừng không còn chuyện gì liền đi tìm thái tử phi, nghĩ đến thái tử phi đã biết Giang Nam thiếu hụt án, sợ nàng lại pha trò giễu cợt mình, thành ra người xui xẻo lại chính là hắn.

Quả nhiên, đến Dục Khánh Cung rồi, thái tử phi đang lật xem danh sách cung nữ Cam Thảo lập ra cấp cho củ cải đỏ, còn có danh sách cung nữ cho hai tiểu cách cách.

Thái tử vừa tiến đến, thái tử phi đã tiến lên nghênh đón, phất tay để cho người đem cửa phòng đóng lại xong, liền cười nói, “Trách không được ngươi không nói là ai không may, hóa ra người xui xẻo lại là ngươi a. Ha ha ha ha."

Da mặt thái tử giật giật, tuy rằng đã sớm có dự liệu, thế nhưng nghe thái tử phi cười thế nào lại ngứa ngáy khó chịu đến như vậy, “Cô không may thì ngươi rất vui vẻ sao?"

“Chẳng lẽ ta phải khóc sao? Hơn nữa, trước đây lúc ngươi nói một điểm cũng không thấy lo lắng, cho nên ta khẳng định không có chuyện gì." Thái tử phi làm ra bộ mặt khinh thường thái tử xong, quay về chỗ ngồi tiếp tục chọn cung nữ.

Thái tử nhướng mày nói, “Chẳng lẽ ngươi không biết Giang Nam thiếu hụt án và cô có dính líu lớn đến thế nào sao? Chỉ cần kết án xong, người của cô sẽ tổn thất cực lớn, thế nào mà ngươi lại cảm thấy không có việc gì? Không chừng hoàng a mã sẽ hạ chỉ răn dạy một phen."

Tai mắt của thái tử phi khắp nơi, nghe vậy mí mắt cũng không chớp lấy một cái, “Sẽ có một phen rung động đây là tất nhiên, bè phái ở Giang Nam của ngươi trong những người đó tốt xấu lẫn lộn, có thể trải qua kiếp nạn lần này thanh trừ đi phần còn lại nhất định là có thể sử dụng được. Giang Nam thiếu hụt, nghiêm trọng nhất sợ là phải kể đến hai phủ chức tạo Lý gia và Tào gia, vậy đó là người của ai, hoàng a mã! Chỉ cần hoàng a mã còn dùng bọn họ, sẽ không để người ta kéo bọn họ xuống ngựa. Vậy còn muốn huyên náo lớn hơn được nữa không?"

Thái tử ngạc nhiên, hắn thật đúng là xem thường thái tử phi của mình, suy nghĩ trong lòng hắn có phân nửa đã bị thái tử phi đoán chúng, Vì vậy thử thăm dò hỏi, “Vậy ngươi nói cô hiện nay nên làm cái gì bây giờ, bảo vệ hay không bảo vệ bọn họ?"

“Hắc hắc, ngươi hỏi ta a. Trong lòng mình đều đã có đáp án, còn hỏi ta." Thái tử phi ở trên chỗ sơ lược lý lịch cung nữ dùng bút viết một câu, như chưa từng để ý thái tử.

“Trong lòng cô đã có đáp án, thế nhưng không biết làm như vậy cuối cùng có thể đạt được mục đích hay không." Thái tử một bên nhướng mày tự hỏi thái tử phi thế nào lại hiểu rõ hắn như vậy, một bên đem suy nghĩ trong lòng hắn nói ra.

“Ngươi nói một chút ngươi muốn làm cái gì, ta giúp ngươi cùng nhau ngẫm lại." Thái tử phi nghe xong thái tử nói những lời này, nhưng thật ra tay ngừng viết đặt bút xuống, giương mắt hỏi.

Thái tử ngồi vào bên người thái tử phi, thuận thế hay dùng tay nắm lấy tay thái tử phi, sau đó vuốt ve mu bàn tay của thái tử phi, đem chuyện thương nghị lúc trước nói bao quát lại, việc hộ bộ mượn tiền quan ngân tất cả nói lại một lần, “Đại a ca có thể nhịn được cơ hội ra tay lần này hay không, cô kỳ thực không có nắm chắc, nếu như hắn không ra tay, Giang Nam thiếu hụt án chính là sấm to nhưng mưa nhỏ, không đạt được mục đích chính thực sự của cô."

“Mục đích cuối cùng của ngươi là ngừng việc mượn tiền quan ngân? Hoàng a mã mới hạ chỉ vào tháng hai, hiện giờ còn chưa được một năm, nếu bởi vì Giang Nam thiếu hụt thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nắm mặt mũi của ông ta, ông nhất định là sẽ không cho phép." Thái tử phi thầm nghĩ, “Tại sao ngươi muốn hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra gấp như vậy?"

Thái tử nghe vậy cũng nhíu lông mày, “Cô là vì mình mà cũng không hẳn là vậy. Hộ bộ cho quan viên mượn tiền, mấy người này dù mượn nhiều hay ít cũng không trả, hiện giờ hộ bộ thiếu hụt càng lúc càng lớn, không phải người luôn luôn cẩn thận như lão tứ lại ở không mà trình sổ sách lên cho hoàng a mã. Nếu như không sớm chặt đứt việc cho quan viên mượn tiền, chờ đến lúc cô kế vị, quốc khố đại thanh sợ là sẽ phải bị cho mượn vô ích, đến lúc đó cô còn phải hướng thần tử đòi nợ sao? Đây là cái đạo lý gì? Thái độ mềm mỏng, bọn họ tất sẽ không sợ, thái độ cường ngạnh, sợ là đối với danh tiếng của cô có ngại. Quốc khố trống rỗng, làm sao có thể quản lý tốt toàn bộ quốc gia."

Ngừng một chút, lại nói, “Chuyện xa không nhắc đến, chỉ nói trước đó không lâu Sách Vượng A Lạp Bố thản nhiên cho tiến cống, báo ngựa sứ thần của hoàng a mã bị địch sát hại cùng việc Cát Nhĩ Đan mưu đồ tạo phản, cô dự tính không tới hai năm, nhất định sẽ lại cùng Cát Nhĩ Đan nổ ra chiến sự, nếu quốc khố không có cách nào duy trì quân dụng, vậy làm sao có thể đánh thành? Đến lúc đó hoàng a mã vì giữ mặt mũi, sợ là sẽ phải vận dụng kho ngân còn lại, đó là hoàng a mã tư ngân, ngày sau quốc khố cũng phải cần tới."

“Ngươi suy tính sự tình rất xác thực, " thái tử phi nghe xong cũng hiểu ý đồ của thái tử, “Có điều nếu bởi vì chuyện này, đem triều đình khiến cho đầy bụi đất, hoàng a mã chưa chắc sẽ lo lắng đến việc cho quan viên mượn tiền, vua của một nước, miệng vàng lời ngọc, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra có rất ít khả năng." Thái tử phi chưa nói một người coi trọng sĩ diện như Khang Hi làm sao sẽ làm việc mất mặt như vậy.

“Nói vậy, bất luận cô có làm gì cũng sẽ không đạt được mục đích?" Thái tử mím môi, ánh mắt đen tối.

“Không, trừ cái mục đích cuối cùng của ngươi có chút khó làm này ra, ngươi làm như vậy có hai chỗ tốt, một là ngươi có cơ hội khiến đại a ca bị té nhào, hai là để Dục Khánh Cung từ nay về sau khiêm tốn hành sự." Dù sao ở bề ngoài bè cánh thái tử gặp đả kích trọng đại, không cúi đầu làm sao có thể đi, đê điều bị công kích sẽ ít đi nhiều lắm, nhất là danh tiếng thái tử cũng sẽ bị đè xuống. “Hơn nữa trong mắt của ta, cái người được hưởng lợi lớn nhất nhưng thật ra lại là hoàng a mã, ngươi và đại a ca song phương đều bị tổn thất."

Thái tử nghe tới đây liền thông suốt, nhất thời hiểu rõ ý của thái tử phi muốn ám chỉ, “Ngươi là muốn nói kỳ thực hoàng a mã là muốn mượn Giang Nam thiếu hụt án lần này, đem cô và đại a ca các đánh năm mươi hèo?"

Ngẫm lại đích xác sự tình xảy ra lần này hắn và đại a ca đều bị tác động, chờ sau khi hai bên đều bị tổn thất tự nhiên sẽ yên tĩnh một đoạn thời gian rất dài.

“Có chút ít khả năng, hoàng a mã thánh tâm khó dò." Thái tử phi luôn luôn thích nhất thuyết âm mưu, từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã lấy góc độ Khang Hi mà nhìn chuyện này. Thái tử bởi vì Khang Hi là hoàng a mã của hắn nên sẽ bị cục diện mê hoặc.

Sắc mặt của thái tử cũng không được tốt lắm, bất quá cuối cùng vẫn là hít một hơi thật mạnh, “Hoàng a mã là vua của một nước, cô hiểu cách làm của ông. Đã như vậy, cô liền theo ý tứ của ông ấy, đứng ra làm người bảo lãnh, lão đại cũng sẽ đả kích thế lực của cô, đến lúc sai phải nghe thánh ý rồi." Tuy rằng cho dù hắn đứng ra làm người bảo lãnh đều không hữu dụng, làm dáng một chút, đồng thời mượn cơ hội lần này giữ lại những người có thể sử dụng, có được tất có mất, “Chỉ là việc cho mượn quan ngân đến cuối vẫn là một tai hoạ ngầm."

“Chi bằng như vầy, ngươi ở trong lúc đứng ra bảo lãnh thì thuận tiện viết thêm một phần tấu chương, cấp cho hoàng a mã một đề xuất." Thái tử phi còn nói thêm, “Bình thường người muốn mượn tiền trên giấy nợ đều phải viết ngày trả, ngươi hướng hoàng a mã kiến nghị việc mượn quan ngân phải có hạn chế và còn có thời gian phải trả. Như vậy cũng không hoàn toàn không cho mượn, nhưng để những quan viên kia hiểu rõ mượn tiền hoàng gia thì không thể không trả, như vậy người mượn sẽ ít đi rất nhiều, hơn nữa người cố kỵ mượn cũng tăng lên, lại vừa không có khiến hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Mắt thái tử chiếu sáng, “Là một biện pháp hay, chỉ là không biết hoàng a mã có chấp nhận hay không."

“Hoàng a mã lúc ban đầu nói bát kỳ có thể mượn quan ngân, ý chỉ truyền ra thì cũng không có nói ngày trả lại hay định mức hạn chế, thế nhưng không nói không có nghĩa là không có, chỉ cần để người hiểu rõ trên đời này không quy củ nào vay tiền mà không trả, ngươi thuận thế nói ra là chuyện thiên kinh địa nghĩa, để cho bọn họ biết mượn tiền là phải hoàn trả, có vài người ngươi không đề cập tới thì bọn họ sẽ không tự giác mà cho rằng không biết nên không cần trả. Hoàng a mã rất có thể sẽ cam chịu cách làm của ngươi, bởi vì trước đó ngươi nói việc Cát Nhĩ Đan sẽ khởi binh, ông ta khẳng định cũng muốn làm như vậy, tình thế bắt buộc, đề nghị của ngươi vừa có thể không làm ông mất mặt lại vừa có thể giảm bớt việc quốc khố thiếu hụt, không chừng còn lập công lao." Thái tử phi cũng vô cùng hào hứng nói.

“Suy tính của ngươi là để cô hứng chịu đủ loại áp lực, chủ động đưa ra đề nghị này?" Thái tử hỏi, ở trong lòng tính toán cái được cái mất.

“Không sai, cũng không thể để tự hoàng a mã mở miệng được, do ngươi đưa ra, hoàng a mã tối đa ngoài miệng răn dạy ngươi một đôi lời, nếu như ngươi phải chấp nhận hành động cam chịu này là ngươi đã thành công. Đủ loại quan lại mặc dù sẽ vì chuyện này mà bất mãn đối với ngươi, nhưng lại không phải là không mượn được tiền, áp lực không lớn như vậy, ngươi nhất định có thể chịu đựng được."

“Được rồi, ngươi nói cũng có chút đạo lý. Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút." Thái tử nghĩ chuyện này có thể thực hiện được, nhưng là không thể như thái tử phi nói trực tiếp hành sự như vậy, quá thô thiển, chỉ e không khiến cho hoàng a mã ghi nhớ công lao mà còn có thể khiến ông nảy sinh lòng nghi ngờ.

Đế vương đa nghi, cho dù đoán ra ý nghĩ của hoàng a mã cũng phải làm như không biết, theo ý tứ của hắn làm như vô tình hưởng được chút ích lợi mới là cách làm tốt nhất.

Thái tử nói xong, nhãn thần rất kỳ quái mà nhìn thái tử phi của mình, kết quả thái tử phi nói xong vẫn ở chỗ cũ làm tiếp chuyện của mình, lật xem bảng danh sách chọn cung nữ, thái tử đưa đâm chọt vào má thái tử phi một chút, “Chuyện ngươi cùng cô nói không thể để cho người thứ ba biết, hiểu chưa?"

Hậu cung không được tham gia vào chính sự, thái tử phi là người cực kỳ thông minh, biết thái tử lo lắng, “Yên tâm đi, chỉ cùng ngươi nói."

“Ngươi biết là tốt rồi. Đây là cái gì?" Thái tử rất hài lòng với lời thái tử phi nói, đem bảng danh sách cung nữ của thái tử phi cầm vào trong tay, mở ra.

Cái này nhưng thật ra là thái tử phi vẽ ra bảng lý lịch sơ lược, để cam thảo đem lý lịch sơ lược của cung nữ thái giám trong Dục Khánh Cung đều chế thành danh sách, thuận tiện phê duyệt, thái tử vừa nhìn đã biết loại bảng này thuận tiện ngắn gọn, đối với danh sách quan viên, khoa cử đều có chỗ tốt, có thể tiết kiệm rất nhiều công sức, bớt đi phiền phức rườm rà.

“Đây là bảng lý lịch sơ lược. Danh sách phủ nội vụ trình lên Dục Khánh Cung quá phiền toái, ta để người sửa lại cho đơn giản một chút, như vậy rất thuận tiện." Thái tử phi nâng chung trà lên, uống một ngụm, trà cũng đều đã lạnh.

“Quả thực rất thuận tiện." Thái tử đảo mắt nhìn bảng sơ yếu lý lịch, năm sinh nguyên quán hộ khẩu và am hiểu những việc gì vừa xem là hiểu ngay, “Phần bảng lý lịch sơ lược này cô cần mượn trước dùng một lúc."

“Được thôi, nhớ kỹ phải trả là tốt rồi." Thái tử phi rất sảng khoái, thái tử chắc là nhìn thấy chỗ hữu dụng mới có thể nói như vậy.

“Buổi tối cô lại ở lại chỗ này của ngươi." Thái tử còn nói thêm.

“…" Thái tử phi chớp mắt liếc xéo một cái.

Giang Nam thiếu hụt án quả nhiên càng nháo càng lớn, ngay cả Minh Châu ở ẩn sau lưng đại a ca nhân cơ hội này cũng đả kích thế lực thái tử, thái tử thúc tổ phụ Tác Ngạch Đồ cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, bài trừ đối lập đánh nhau cùng một lúc, song phương càng đấu càng kinh khủng, bởi vì thiếu hụt án, rất nhiều quan viên Giang Nam té ngựa, thế lực khắp nơi cũng đều nhìn chằm chằm vào những vị trí bỏ trống này.

Đến cuối cùng bị đả kích trọng điểm trong việc mượn quan ngân này là Lý gia và Tào gia, thái độ Khang Hi đích xác là bảo vệ bọn họ, cũng để Lý Húc kiêm nhiệm Giang Nam tuần phủ, cho dù là ai cũng đều hiểu việc này có lợi cho Lý gia trả hết nợ thiếu hụt. Cử động này của Khang Hi, khiến cho những người mượn tiền hộ bộ đều có tâm tư riêng, đại a ca một mực bởi vậy có dấu hiệu hành quân lặng lẽ, đại a ca cũng không phải kẻ ngu dốt, khi hiểu rõ ý tứ của Khang Hi, bản thân cũng không muốn thật sự cùng đủ loại quan lại kết thù, thức thời thu tay lại rất sáng suốt, huống hồ thế lực thủ hạ của thái tử lần này nguyên khí đại thương, đại a ca đã đạt được mục đích của chính mình.

Ngay lúc sóng nước chưa yên, hướng gió còn không rõ, quan viên thủ hạ của thái tử nhân cơ hội đưa ra việc vay mượn quan ngân có định mức và thời hạn hoàn trả, nhất thời làm quan viên đang ôn ào bàn tán trên triều đều giống như là bị tạt một chậu nước lạnh, tất cả đều yên tĩnh lại. Có một ít người thậm chí đang suy nghĩ thái tử có phải vì chịu đả kích quá nặng đầu óc phát nhiệt mới có thể đưa ra một đạo tấu chương như thế! Đây là gây khó dễ cho đại bộ phận quan viên! Cái người quan viên bị thái tử bày mưu đặt kế đưa ra việc này bị cả đám ánh mắt giết người chỉa vào, đem tấu chương trình đi tới, Khang Hi đè xuống, nhưng không có bất luận biểu thị gì ra bên ngoài.

Không có bất kỳ bày tỏ gì đó chính là chấp nhận phần tấu chương này, không có người ngu ngốc đến nỗi ở trên triều nói hoàng thượng cho mượn tiễn thế nào còn muốn hoàn trả, cho nên việc gia hạn số lượng và ngày hoàn trả là không thể nào phản đối, một ít quan viên tự nhận mình thanh liêm lần thứ hai thuận thế tham gia náo nhiệt, đề nghị thương lượng mức vay quan ngân và thời hạn hoàn trả.

Giang Nam thiếu hụt án lúc này có thể nói đã đến hồi kết, lòng của mọi người đều tập chung vào việc cho mượn quan ngân.

Chờ đoạn phong ba này qua đi, người bị xem là chịu thiệt hại nặng nhất thái tử lại có sắc mặt bình tĩnh, trở lại Dục Khánh Cung nội thất thái tử phi thì, lại ở trên giường thái tử phi lặn lộn, “Thấy sắc mặt những quan viên kia như cha mẹ chết vậy, thật sự là buồn cười quá! Nếu như chặt đứt việc vay mượn quan ngân, ngươi nói có thể hay không có người ở trên triều đình đâm đầu vào cột trụ a. Ha ha ha ha."

Thái tử phi tức giận nhìn ở thái tử lăn lộn, nghĩ lúc củ cải đỏ cao hứng cũng sẽ ở trên giường lăn lộn, không nghĩ tới vẫn là tính di truyền từ thái tử.

Thái tử cười thoải mái xong, thần sắc dễ chịu, gối hai tay ra sau đầu, nhìn về phía thái tử phi, “Cô lúc này tổn thất thảm trọng, là nên bắt đầu làm lại rồi."

“Nga." Thái tử phi đáp, không nói gì khác.

“Ngô, cô bắt đầu làm lại, thế nhưng kinh tế có chút eo hẹp, " thái tử tự mình nói, “Làm cái gì cũng đều cần đến bạc, Dục Khánh Cung còn có bao nhiêu bạc?"

“Trên dưới tam vạn lượng hiện ngân." Thái tử phi lòng sinh một tia cảnh giác, đáp.

“Nga, còn tư kho của ta và ngươi thì sao?" Thái tử cười tủm tỉm.

“Tư kho của ngươi có hai vạn lượng ngân phiếu." Thái tử phi đáp cái này liền ngậm miệng không đề cập tới mình.

“Vậy ngươi thì sao?" Thái tử mắt sáng trong suốt, thái tử phi trước đây cướp nhiều tiền bạc của hắn như vậy, nào là mua đất nào là mua cửa hàng còn đang làm thương lái ở biển phía nam, không thể nào không có tiền được.

Thái tử phi vừa nghe, trên mặt nhất thời cười như hoa nở nhìn thái tử, “Ngươi thật muốn biết?"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại