Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 43
Thái tử nói xong chuyện trong cung, nhìn về phía củ cải đỏ đang đùa nghịch quả cầu hỏi thái tử phi: “Giáng Phúc cũng sắp đến lúc chọn đồ vật đoán tương lai tồi, ngươi bây giờ phải thường xuyên chọn sách vở ngọc khí hoặc là con ấn này cho nó luyện tập một chút, chờ đến lúc nó được một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai mới không bị xấu mặt."
Thái tử phi nghe vậy trợn to hai mắt, “Chọn đồ vật đoán tương lai còn có thể sắp xếp như vậy sao? Chứ không phải để củ cải đỏ muốn chọn cái gì thì chọn cái đó sao, như vậy mới có thể nhìn ra ngày sau nó sẽ làm cái gì chứ?"
“Xùy," thái tử cười giễu cợt liếc mắt nhìn khinh miệt thái tử phi, “Ai lại ngu như ngươi vậy, tiểu hài tử không hiểu chuyện, lỡ đâu đang trong lúc làm lễ bắt phải cái vật gì không nên bắt thì sao, xảy ra chuyện gì cũng không biết, có lẽ sẽ làm ra một trò cười cho thiên hạ, có thể không phòng được sao? Chẳng lẽ khi ngươi còn bé không được dạy, điều này làm sao có thể không biết!"
Thái tử phi hồi tưởng lại lễ chọn đồ vật đoán tương lai của chính mình khi còn bé, lắc đầu, “Có lễ chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ là trước đó không có luyện tập qua, quy củ Thạch gia, bậc trưởng bối không thích luyện tập thử việc này, dù sao lão nhân gia như nội tổ phụ nói ông sống đến từng này tuổi rồi cái gì mà chưa gặp qua, coi như là đứa cháu nhỏ trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai làm mất mặt ông cũng không sao cả, dù gì đó cũng chỉ là một việc vui."
“Hoàng a mã không thể giống như mã pháp ngươi vậy, cô cũng phải cần mặt mũi, ngươi nên biết. Giáng Phúc bây giờ nhìn sao cũng thấy rất lanh lợi, ngươi nhất định phải để cho nó luyện tập tốt, chụp lấy quan ấn hoặc là đao kiếm, phải chọn loại đồ vật nào có tiền đồ tốt một chút." Thái tử cũng mặc kệ quy củ Thạch gia là cái dạng gì, nơi này chính là hoàng cung.
Thái tử phi suy nghĩ một chút gật đầu, “Được."
“Có điều lần đầu tiên để Giáng Phúc chọn đồ vật, mấy thứ đồ linh tinh nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, ngươi phải đích thân nhìn hắn bắt, bất luận nó bắt cái gì cũng không thể lộ ra ngoài, sau đó sẽ chọn một số đồ vật tốt để cho nó chơi, chơi quen lần tới là nó có thể bắt đúng cái kia." Thái tử còn nói thêm.
“Thực sự là phiền phức. Gia ngươi cũng từng trải qua chọn đồ vật đoán tương lai đúng không?" Thái tử phi hỏi, “Gia lần đầu tiên ngươi chọn trúng là cái gì, ta không phải nói lần làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai kia." Làm giả lễ chọn đồ vật đoán tương lai không tin được.
Thái tử nghe được thái tử phi hỏi, khóe miệng hiện lên nụ cười thần bí, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, đưa tay ghé lại gần lỗ tai thái tử phi, “Cô lén nói với ngươi, lần đầu tiên cô bắt trúng chính là hoàng a mã long ấn."
Thái tử phi nghe xong há to mồm, giật mình nhìn thái tử, “Gia, hoàng a mã làm sao có thể đem ngọc tỷ cho ngươi chọn đồ vật đoán tương lai, ngươi đang lừa ta chứ gì."
“Cô lừa ngươi để làm chi, khi đó thế nhưng chính thái hoàng thái hậu dạy cô chọn đồ vật đoán tương lai, lúc chọn đồ vật đoán tương lai lần đầu tiên chỉ có hoàng a mã và Tô Ma Lạt Cô, thái hoàng thái hậu tự mình dạy cô chọn đồ vật, dạy cô chọn quan ấn, thế nhưng sau đó cô lại chọn ngọc ấn của hoàng a mã. Sau hai tuần kể từ khi cô làm lễ hoàng a mã và thái hoàng thái hậu thương nghị lập cô làm thái tử." Thái tử thấp giọng ghé sát vào cái lỗ tai thái tử phi nhẹ nhàng nói.
Thái tử phi chép miệng một cái, ngước mắt nhìn thái tử, không hiểu hỏi, “Dận Nhưng, ngươi thế nào lại đối với mấy vật sáng bóng của hoàng a mã yêu thích như thế a, thái hoàng thái hậu dạy ngươi bắt quan ấn kết quả ngươi lại đổi thành hoàng a mã ngọc ấn, vạn nhất Giáng Phúc học theo ngươi, chích là nhận thức giống như ngươi thì thảm."
“Không có khả năng." Thái tử lập tức phản bác, “Hoàng a mã vấn luôn mang cô theo bên người dạy dỗ, thái hoàng thái hậu dạy cô bắt quan ấn, hoàng a mã lén dạy cô bắt ngọc ấn, tự nhiên là cô thân cận với hoàng a mã hơn, chọn đúng vật gì đó hoàng a mã dạy. Chỉ cần ngươi dạy Giáng Phúc tốt, Giáng Phúc nhất định sẽ nghe lời."
“Gia, ngươi làm sao có thể nhớ chuyện khi còn nhỏ như vậy a." Thái tử phi nghe xong bí mật lớn của thái tử khi còn bé, cảm giác duy nhất chính là trí nhớ của thái tử thật tốt, đây chính là chuyện xảy ra trước một tuổi a.
“Khi đó cô đã có thể nhận thức ghi nhớ chuyện, làm sao có thể quên." Thái tử vừa nói vừa đem củ cải đỏ ôm thẳng đứng, “Giáng Phúc tốt nhất đó chính là có thể thông minh giống như cô, nghìn vạn lần không thể giống như ngươi tầm nhìn thấp kiến thức thiển cận."
Thái tử nghĩ tới nghĩ lui, tặc lưỡi một tiếng lại nói, “Sau này cô cũng phải đem Giáng Phúc mang theo bên mình nuôi, nếu không nó sẽ chịu ảnh hưởng từ ngươi." Nói xong tựa hồ cảm thấy đây là một cái ý kiến hay, liên tục gật đầu.
“Thôi đi, hoàng a mã không có khả năng sẽ cho ngươi làm như thế, trong ngày thường bận rộn hối hả, ngươi ngay đến việc gặp mặt Giáng Phúc cũng đều khó khăn, còn nói mang Giáng Phúc nuôi bên mình, lỡ đâu làm trễ nãi công việc, bị phê bình thế nhưng chính là ngươi. Hơn nữa nếu để cho các a ca khác biết ngươi làm như vậy, cười cũng đều cười chết ngươi." Thái tử phi nghe được thái tử chê hắn nhãn giới thấp kiến thức hạn hẹp, nhịn không được dội cho thái tử một chậu nước lạnh, “Ngươi thông minh như vậy, sao ở trước mặt ta một người có nhãn giới thấp lại cầu xin tới mấy lần?"
Thái tử vừa nghe, hừ một tiếng, “Thánh nhân có câu, duy chỉ có tiểu nhân và nữ tử là không thể nuôi bên cạnh. Thật không sai, thái tử phi của cô đã là nữ nhân lại vừa là tiểu nhân, cô là quân tử, không cùng bọn ngươi tính toán."
Thái tử phi nghe vậy nắm đuôi tóc thái tử, giật một cái, đau đến thái tử quay đầu trợn mắt nhìn, “Có bản lĩnh ngươi đi ra ngoài nói với người khác, ngươi là được nam nhân sanh ra đi! Ngươi có thể nói với ta duy chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử không thể nuôi bên cạnh. Chẳng lẽ thánh nhân cũng không phải do nữ nhân sanh ra sao? Hắn ngay đến mẹ của mĩnh cũng đều có thể lôi vào mắng, loại con bất hiếu này còn có thể được làm thánh nhân? Còn được mọi người tôn kính sao!"
Thái tử thấy mình đuối lý, xua tay gạt tay thái tử phi đang nắm đuôi sam của hắn, “Giáng Phúc còn ở đây, cô không tính toán với ngươi, ngươi cũng phải nhớ kỹ lời của mình đã nói, chuyện đã đáp ứng. Quên đi, ngày hôm nay cứ như vậy, cô đi trước."
Thái tử phi thực sự rất muốn thất tín với thái tử, nếu như không đồng ý với thái tử chuyện ở trước mặt Giáng Phúc cho hắn giữ sự uy nghiêm của một a mã, hiện tại hai người còn có thể cãi lại một chút, kết quả mỗi khi thái tử đem Giáng Phúc ra làm lá chắn, hắn thật không có biện pháp nào ở trước mặt củ cải đỏ giáo huấn thái tử, lần tới thái tử tới đây, nhất định phải đem củ cải đỏ ôm xuống phía dưới trước.
“Đi đi đi đi, không có giữ ngươi." Thái tử phi tức giận phất tay, ngã đầu liền ngủ.
Thái tử thấy thái tử phi thật đúng là đuổi người, môi giật giật, không nói không rằng, quăng tay áo cũng rất dứt khoát xoay người rời đi, vừa đi vừa phiền muộn, thật coi cô muốn ở lại đây a.
Màn đêm buông xuống thái tử phải đi chỗ thứ phúc tấn Trữ thị, đáng tiếc chưa kịp hưởng lạc, trắc phúc tấn Lâm thị đã hoài thai được mười tháng lâm bồn, thái tử phi cũng không thể nào nghỉ ngơi, nghe được tin tức truyền đến, phân phó cung nữ đi thông báo thái tử gia, chính mình an vị ở tẩm điện, chờ tin tức từ sân viện của Lâm thị, bà đỡ nhũ mẫu đã sớm chuẩn bị tốt, không xảy chuyện bất trắc gì.
Thế nhưng thái tử phi vẫn là không yên tâm, hắn nghĩ tới củ cải đỏ, nghĩ tới tiểu a ca trước kia của Lý giai thị chết non, cũng nghĩ đến thái tử và huynh đệ của hắn, cái thai của Lâm thị hắn cũng không biết là nam hay nữ, len lén hỏi qua Phương thái y, Phương thái y chỉ nói thái tử không cho chẩn đoán, khi đó hắn mới biết được cho dù là trắc phúc tấn các nàng cũng không có tư cách để thái y xem trước là nam hay nữ, có cái phúc lợi này chỉ có một mình phúc tấn.
Biết việc này thái tử phi nhịn không được mắng cái quy củ bất thành văn này, quy củ này nói rõ chính là dù phúc tấn không sanh được a ca cũng không bị gì, may mà đại a ca đối Y Nhĩ Căn Giác La Thị vẫn còn có một phần thật tình, nếu như không phải vậy, với bốn lần mang thai đều là cách cách thì đại phúc tấn chẳng biết đã bị đại a ca vứt bỏ đến chỗ nào. Nhớ lại lúc củ cải đỏ bị chẩn đoán nhầm, đoạn thời gian đó sắc mặt của thái tử cũng phiền muộn đến dường như muốn cho mọi người khắp trong thiên hạ biết hắn không vui vậy.
Không biết Lâm thị sinh nam hay là sinh nữ, trong lòng của thái tử phi cũng không chắc chắn lắm, nếu như là cách cách, vậy hắn vẫn là có thể yên tâm một chút, nếu như Lâm thị sanh là tiểu a ca, củ cải đỏ có một huynh đệ, vậy thái độ của hắn sẽ một lần nữa được cân nhắc lại một phen, hắn có thể đối xử bình đẳng với các tiểu a ca do thiếp thất sinh ra, nhưng là điều kiện tiên quyết lớn nhất chính là phải để củ cải đỏ có thể bình an lớn lên.
Thái tử biết được Lâm thị đang sinh, tỉnh lại từ trên giường Trữ thị ngồi lên, ngồi tại chỗ không biết suy nghĩ gì, chờ qua một hồi mới để cho Hà Ngọc Trụ sai người đi hỏi thăm việc Lâm thị sinh đẻ một chút, là a ca hay là cách cách.
Trữ thị thấy thái tử vẫn có chút hẹp hòi với Lâm thị, liền ôn nhu nói, “Lâm tỷ tỷ là một người có phúc khí, nhất định có thể vì gia sinh một tiểu a ca trắng trẻo mặp mạp."
Thái tử nghe vậy, nhiếu mày, đuôi khóe mắt nhìn lướt qua Trữ thị, trên mặt mang nụ cười như có như không, trêu đùa một câu, “Ninh nhi bao giờ cũng sinh cho cô một tiểu a ca a?"
“Gia… Thiếp tất nhiên là nguyện ý…" Khuôn mặt Trữ thị đỏ tươi động lòng người, làm nũng nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lòng thái tử, da thịt trơn nhẵn dán lên thái tử, yên lặng dụ dỗ.
Thái tử cười thân thủ mơn trớn vai Trữ thị, nhưng không có động tác kế tiếp, mãi đến lúc Hà Ngọc Trụ trở về bẩm báo: “Chủ tử, Lâm trắc phúc tấn sinh một tiểu cách cách."
“Nói với thái tử phi y theo lệ mà ban thưởng." Thái tử nghe xong chỉ nói một câu như vậy, chính lời nói không có bao nhiêu cảm giác mừng rỡ này khiến Trữ thị nhịn không được cứng đờ, thầm nghĩ mình nhất định phải mang thai một tiểu a ca, nếu không cho dù được sủng ái nhưng sinh một tiểu cách cách lại không chiếm được vị trí nào ở trong lòng thái tử.
Nghĩ vậy Trữ thị càng tỏ ra lớn mật mà mê hoặc thái tử gia, thái tử vẫn chưa khước từ, con nối dõi của hắn quá ít, lại không áp chế được thái tử phi, thái tử phi cũng rất khó có thể có thai lại nữa, chỉ đành ở hậu viện mưa móc nhiều thêm, sinh thêm mấy tiểu cách cách a ca, đến lúc đó nuôi đến lớn cũng có thể còn nhiều.
Thái tử phi nghe được Lâm thị sinh một tiểu cách cách, trong lòng buông lỏng, vừa muốn phân phó chuẩn bị phần thưởng, chỉ thấy Hà Ngọc Trụ tới truyền lời của thái tử, để thái tử phi án theo lệ mà ban thưởng, thái tử phi nghĩ đến bản thân mình cả đêm không được nghỉ ngơi, mà bản thân thái tử nhưng lại ở trong ôn hương triền miên, trong ngực camt thấy không công bằng, đối với Hà Ngọc Trụ nói rằng, “Hà công công, thân thể bổn cung không khỏe, ngươi quay về nói với thái tử gia chuyện chuẩn bị phần thưởng để Trình giai trắc phúc tấn an bài đi."
Nói xong, không để ý tới Hà Ngọc Trụ còn muốn nói điều gì, tự mình tiến vào nội thất đi ngủ.
Ngày hôm sau, thái tử phi đến Từ Nhân Cung thỉnh an hoàng thái hậu, lại đem chuyện Lâm thị vì thái tử sinh một tiểu cách cách cùng thái hậu nói một lần, nghe được thái hậu bảo con nối dòng của thái tử ít, phiền hắn để ý nhiều hơn, thái tử phi chỉ có thể một bên gật đầu ứng phó một bên ngầm nhổ nước miếng, thái tử hiện tại mới bao nhiêu tuổi mà ngại con nối dòng ít, chờ đến lúc hắn bốn năm chục tuổi hẵng nói lời này, hắn còn chưa nói cái gì, thái tử cũng không phải là do mắc bệnh thể trạng gầy yếu, hiện tại lo lắng sớm như vậy làm gì.
“Bất quá như đã nói qua, quan trọng nhất chính là Tĩnh Nghiên ngươi phải nắm chắc thời cơ, sinh thêm mấy tiểu a ca cách cách." Hoàng thái hậu ở chỉ điểm thái tử phi xong, theo thường lệ nói mấy câu đơn giản nhưng ý vị sâu xa ý là muốn nhắc chuyện thái tử phi sớm lại mang thai.
“Hoàng mã ma dạy phải, Tĩnh Nghiên đã hiểu. Hoàng a ma, gia yến năm nay chuẩn bị như vậy..." Thái tử phi vội vàng đáp ứng, sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện, hướng hoàng thái hậu hỏi các hạng mục cần an bài cho tất niên hoàng gia năm nay.
Hoàng thái hậu nghe được thái tử phi nói đến chính sự, lại lên tinh thần cùng thái tử phi nói đến chuyện chuẩn bị lễ mừng năm mới của hoàng cung, chuyện tế tổ tế thiên, không hề đề cập đến con nối dòng của thái tử nữa, để thái tử phi nghỉ ngơi giữ giọng.
Chờ từ Từ Nhân Cung đi ra, thái tử phi dẫn Trữ ma ma cùng đám người đi đến ngự hoa viên một chút, khí trời lạnh giá có tuyết rơi, sau khi tuyết rơi đường trơn trượt, thái tử phi cũng đã sớm thay một đôi giày để chậu thấp để mang, đi trên đường an toàn hơn, hiện tại ở ngự hoa viên ngoại trừ vườn mai bên kia, địa phương khác đều chỉ còn tàn hoa héo úa, không có cảnh vật nào có thể ngắm nhìn.
Thái tử phi vòng qua ao sen, nghe nói mai vườn đang nở rộ, chuyển qua bên đó chuẩn bị thưởng mai, đi tới chợt nghe trong vườn có tiếng nữ nhân đàm tiếu, vốn định xoay người rời đi, lại nghe thấy một giọng nữ hô: “Thái tử phi tới, thế nào lại không tiến đến?"
Thạch Tuấn Nham nghe xong cất bước đi vào, nhìn bốn người chủ tử bên trong, người hô gọi hắn chính là Di tần Đông giai thị, muội muội của Hiếu Ý hoàng hậu, tuy rằng nàng không được sủng ái, thế nhưng với bối cảnh có một hoàng hậu tỷ tỷ đã qua đời và gia tộc lớn chống lưng, cuộc sống ở trong cung cũng là rất tốt, bên cạnh là Bình tần hách xá lý thị, cái vị này thái tử phi cũng phải dùng lễ đối đãi nàng, bởi vì nàng là muội muội của mẹ ruột thái tử. Lại nhìn mỹ nhân kia khoác áo choàng lông thú có bốn phần giống Nghi phi, thái tử phi có thể khẳng định ít nhiều, suy đoán đó chính là vị quý nhân ở tại Duyên Hi cung tên là Quách Lạc La thị, là muội muội của nghi phi, nhìn vẻ mặt nàng kiêu ngạo cũng chẳng phải loại người dễ gần.
Về vị cuối cùng thoạt nhìn như mới chỉ có chừng hai mươi tuổi, đẹp dị thường, khí chất nhàn đạm ôn hòa, Thạch Tuấn Nham có biết nàng, chính là Vệ thị ngạch nương của bát a ca, bây giờ còn là quý nhân.
Thái tử phi vừa đi vào sân, bốn người chủ tử ở đây đều phải vái chào hắn, thái tử phi đối với các nàng cũng gật đầu đáp lễ, sau đó nhìn trên người Vệ quý nhân có dính chút tuyết trông khá chật vật, hỏi: “Vệ quý nhân đây là thế nào?"
Vệ thị nghe vậy vội nói không việc gì, Bình phi liếc mắt nhìn nàng, có chút xem thường, đối với thái tử phi nói rằng, “Chẳng qua là để cho nàng đi hái vài đóa hoa mai, chân tay vụng về, té ngã một cái mà thôi."
Đông giai thị cũng nói phụ họa, “Nghĩ đến đúng là phúc ba đời, ngay cả mình là từ đâu đi ra cũng đều đã quên."
“Cũng không nhất định, Vệ muội muội, nghe nói ngươi năm nay chính là ở vườn mai gặp gỡ vạn tuế gia đi, cùng thái tử phi nói một chút, ngươi là thế nào từ Tân Giả Khố Hoán Tẩy viện (chỗ giặt quần áo) chạy đến vườn mai này, ta thế nhưng thật tò mò." Trong mắt Quách Lạc La thị hiện lên vẻ khinh miệt, có chút cố tình hỏi.
Vệ thị nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ bối rối nhẫn nhịn, mím môi cúi thấp đầu không nói, thái tử phi thấy thế nhíu mày, chuyển hướng nói, “Vệ quý nhân nên trở về đi đổi xiêm y mới, miễn cho nhiễm hàn khí. Nếu như muốn hoa mai, đợi ta sai Cam Thảo hái tặng qua cho ngươi. Cam Dược lại đây, đưa Vệ quý nhân trở lại."
Chờ Cam Dược đưa Vệ quý nhân ra khỏi vườn mai, thái tử phi mới nói với ba nữ nhân đang bất mãn, “Bình thứ ngạch nương, Di tần, Quách Lạc La quý nhân, Vệ quý nhân tốt xấu gì cũng là một chủ tử, việc hái hoa mai không cần một chủ tử động thủ, chứ chẳng lẽ cả đám cung nữ nô tài đều là dạng bất tài hay sao? Truyền đi, cũng sẽ bị truyền thành một chủ nhân phóng túng nô tài, bổn cung biết hoàng a mã thật không thích loại chuyện này."
“Bất quá là một tiện tì xuất thân từ Tân Giả Khố, thái tử phi ngươi còn cần phải cho nàng mặt mũi ư?" Quách Lạc La thị rốt cuộc là còn trẻ tuổi nên rất kiêu ngạo, bất mãn đối với thái tử phi nói rằng.
Thái tử phi đảo mắt qua Quách Lạc La thị, chậm chạp nâng mặt lên nhìn nàng, bình thản phân phó Cam Thảo, “Cam Thảo, mang theo mấy cung nữ hái một ít đóa hoa mai tươi đẹp nhất tặng cho mấy vị chủ tử, đừng quên đưa qua cho Vệ quý nhân."
Vệ quý nhân xuất thân không tốt, thế nhưng nàng không phải là một nữ nhân có bản lãnh sao, Bình phi, Di tần, Quách Lạc La quý nhân trước mắt này đều đã sanh hài tử, đáng tiếc chưa từng dưỡng thành, tuy rằng nàng xuất thân từ Tân Giả Khố, nhưng nàng không chỉ có sinh được một a ca, còn làm cho Huệ phi cam tâm tình nguyện đem bát a ca nuôi lớn, đây là bản lĩnh. Huống hồ hiện tại Vệ quý nhân cái gì mà chẳng thiếu, mà nàng còn có một nhi tử tốt.
Gặp người cấp cho ba phần mặt mũi, ngày sau dễ gặp lại.
Gặp việc này, thái tử phi cũng chẳng còn tâm tư nào để thưởng mai, thái giám cung nữ trong cung đều là nhìn thái độ của chủ tử đối với người dưới như thế nào, một đám phi tần quý nhân này đều là ỷ vào thân phận của mình, ứng xử thật là đáng ghét, ngày hôm nay hắn không có tâm tư cùng các nàng giao lưu, hơn nữa sau này lúc gặp mặt cũng ít, căn bản không cần để ở trong lòng. Chờ Cam Thảo hái hoa mai xong, thái tử phi liền dẫn người rời khỏi vườn mai, chuẩn bị trở về Dục Khánh Cung.
Mới vừa đi qua cầu đá, xa xa liền thấy một bóng lưng màu vàng, tiến cũng không được lùi cũng không xong, người mà thái tử phi không muốn gặp nhất chính là Khang Hi, mỗi khi đối mặt với Khang Hi đều có áp lực thật lớn, cặp ánh mắt của Khang Hi kia cùng thái tử bình thản thâm thúy giống như nhau, lại như mang theo tia X quang, lúc nhìn người coi như có thể đem người kia nhìn thấu, cái loại cảm giác này thật sự là làm cho người khác khó chịu.
Nhìn bên người Khang Hi còn có Đức phi nữa, mà Đức phi quay đầu lại đã thấy hắn, không có cách nào, thái tử phi chỉ có thể đi ra phía trước, thỉnh an Khang Hi: “Thần tức* (tức là con dâu) thỉnh an hoàng a mã, hoàng a mã cát tường, gặp qua Đức ngạch nương."
Khang Hi liền nhấc tay, “Đứng dậy đi, vợ lão nhị."
“Dạ, hoàng a mã." Thái tử phi đáp, đứng qua một bên, hiền thục mà đứng làm pho tượng sống.
“Vợ lão nhị, hôm nay thế nhưng lại rảnh rỗi sao?" Khang Hi nhìn cảnh tuyết trước mắt, lại hỏi một câu, “Thái tử thường xuyên nói với trẫm thái tử phi luôn luôn bận rộn bù đầu."
“Hồi bẩm hoàng a mã, đây là việc thuộc bổn phận của thần tức, thái tử nói đùa." Thái tử phi mang biểu cảm thành tâm, “Hôm nay nghe nói vườn mai hoa mai đang nở vàng rực, phải đi coi một lần."
“Ồ, hoa mai ư? Sao không hái xuống?" Khang Hi tựa hồ rất muốn trò chuyện việc nhà, lại tiếp tục cùng thái tử phi nói mấy chuyện râu ria.
Thái tử phi cũng không biết Khang Hi có thích nghe mấy lời đường mật hay không, có điều tận dụng hết khả năng mà trả lời rất khéo, “Thần tức thấy hoa mai nở đẹp, Bình phi và mọi người đã ở đây, để người đi hái hoa đưa tặng các nàng, nhưng thần tức mặc dù thích hoa mai, lại cảm thấy chúng nó sinh trưởng trên cành thích hợp hơn, cho nên bản thân mình không muốn bẻ chúng nó đặt ở trong bình ngắm."
“Hoàng thượng, thái tử phi xem ra là thích dã thú nhiều hơn chút, hoa cỏ thiên nhiên xác thực rất có sức sống." Đức phi nghe vậy cười chen vào nói, dựa vào tình hình mà khen."Nô tì lúc còn trẻ cũng thích hái hoa đặt vào trong bình ngắm, hiện giờ cũng hiểu được hoa mọc trên cành mới là hoa tươi đẹp đích thực mới là đạo lý đúng đắn. Thái tử phi có thể nghĩ như vậy, trái lại so với nô tì phải có tuệ căn hơn nhiều lắm."
Thái tử phi nghe được đức phi cười tủm tỉm khen hắn có tuệ căn gì đó, rất nhanh thì đáp lại với một dáng vẻ tươi cười đoan trang, “Đức ngạch nương quá khen, hoàng a mã, Đức ngạch nương hiện tại cũng còn trẻ, nhưng thật ra để khen thần tức trái lại nói nàng lớn tuổi, cái này không thể được."
Khang Hi khẽ mỉm cười khoát tay một cái, nhìn phía xa có chút suy nghĩ sâu xa, “Ngạch nương của thái tử nàng yêu hoa nhưng không thích ngắt hoa, khi đó trẫm cũng hỏi qua nàng, lúc đó nàng cũng nói không khác nhiều lắm."
“..." Thái tử phi không nói gì, nào nghĩ tới một câu nói sẽ làm Khang Hi bắt đầu nhớ bạn tình cũ chứ.
Mí mắt Đức phi giật giật, cười không nói thêm câu nào, chỉ là trong lòng có mùi vị không diễn tả được.
Khang Hi nhớ lại chuyện xưa cũng chỉ là một lúc, hắn nhìn phong cảnh xa xa xong lại đem ánh mắt thả lại trên người thái tử phi, “Hoằng Thăng gần đây thế nào? Trẫm nghe nói thái tử phi làm Hoằng Thăng béo quá mức?"
Giọng nói nhàn nhạt khiến thái tử phi đột nhiên giật mình, chẳng biết Khang Hi là vui hay là nộ, trả lời, “Hồi bẩm hoàng a mã, là thần tức không cẩn thận, chuyện này là vì lúc trước thần tức luôn lo lắng thân thể Hoằng Thăng không khỏe, liền muốn cho nó tẩm bổ, không ngờ quá đà, sau khi được thái y nhắc nhở, thần tức sẽ không còn dám cho Hoằng Thăng tiếp tục bồi bổ."
Nói xong thái tử phi cũng cảm thấy ngượng ngùng, cho củ cải đỏ ăn linh nhũ là thất sách của hắn.
“Sau này cũng không thể làm như vậy." Khang Hi rốt cuộc là thông cảm thái tử phi chỉ có thể có một con trai trưởng, thế nhưng chuyện ngu xuẩn đã làm một lần là không thể tái phạm lần thứ hai.
Khang Hi mới vừa nói xong, chợt nghe thập tứ a ca tới, tiểu mười bốn tết này đã sáu tuổi, gầy đi một ít cũng cao thêm một ít, rất được Khang Hi cưng chìu, chạy tới thỉnh an, “Dận Trinh gặp qua hoàng a mã, hoàng a mã cát tường, ngạch nương cát tường, thái tử phi chị dâu cát tường."
Khang Hi thấy tiểu mười bốn, trong mắt hiện lên vẻ tiếu ý, “Sao trùng hợp như vậy, lại chạy tới đây?"
“Hoàng a mã, nhi thần nghe được hoàng a mã và ngạch nương ở bên cạnh, liền chạy tới gặp ngài. Vừa nãy ngài không phải là nói đến tiểu a ca của thái tử ca ca, nhi thần nghe nói cháu nhỏ Hoằng Thăng hình như quá béo phải giảm thịt trên người, ai, thái tử phi chị dâu, có phải thật vậy hay không?" Thập tứ a ca thích thú nháy mắt ra hiệu với thái tử phi, sau đó đắc ý vỗ vỗ xiêm y của chính mình, ý bảo hắn đã gầy đi rất nhiều.
Thạch Tuấn Nham nhịn không được khóe mắt khẽ giật, “Thập tứ đệ, tin vỉa hè không tin được, Hoằng Thăng còn là một tiểu oa nhi, nuôi béo chính là có phúc khí."
“Ô, vậy ta không đi nhìn Hoằng Thăng không được rồi," Thập tứ nói liền hướng Khang Hi làm nũng, “Hoàng a mã, nhi thần đi xem cháu nhỏ có phải thật rất có phúc khí như vậy hay không." Hai chữ phúc khí đặc biệt nhấn mạnh, coi như sợ người khác không biết hắn nói phúc khí hay là có ý nói là mập.
“Ha hả, Dận Trinh không được càn rỡ, ở trước mặt hoàng a mã ngươi cũng không thể không có quy củ như vậy." Đức phi cười nói một câu, không có ý tứ ngăn cản thập tứ, “Cũng đều đã có cháu trai rồi, còn không hiểu chuyện một chút?"
Mười bốn a ca nghe được lời của chính ngạch nương, khóe miệng bĩu môi vẻ mặt đau khổ, mắt lom lom nhìn Khang Hi, “Hoàng a mã, mười bốn và Hoằng Thăng chỉ kém năm tuổi mà thôi."
Khang Hi nghe vậy cười to, vuốt đầu thập tứ, “Muốn đi cứ đi, chẳng lẽ thái tử và thái tử phi còn không cho ngươi tiến vào Dục Khánh Cung sao?"
Thái tử phi thấy một nhà ba người này, thật đúng là rất hài hòa, mười bốn a ca ỷ vào tuổi còn nhỏ thuận tiện giở thủ đoạn làm nũng, trong mắt đức phi kia cũng chỉ còn lại có vẻ cưng chìu, nếu như tứ a ca sang đây xem được hình ảnh này, còn không chán ghét tới chết hay sao.
Kết quả hắn vừa mới nghĩ như vậy, chợt nghe được tiếng thái tử điện hạ đang khoan thai đi tới, “Hoàng a mã, mọi người đang nói cái gì vậy, cô không cho ai tiến vào Dục Khánh Cung chứ?"
Thanh âm của thái tử trong trẻo, tiếng tới người tới, đi theo còn có tứ a ca Dận Chân, “Nhi thần cấp hoàng a mã thỉnh an, hoàng a mã cát tường. Thỉnh đức ngạch nương an."
“Nhi thần cấp hoàng a mã thỉnh an, hoàng a mã cát tường, ngạch nương cát tường." Thanh âm của tứ a ca có chút tắc nghẹn, hắn đang ở thời kỳ đổi giọng, cũng không nói nhiều, bất quá thái tử phi chính là từ trên mặt hắn nhìn thấu được một ít vẻ không được tự nhiên.
“Dận Nhưng, lão tứ cũng tới nữa." Tâm tình của Khang Hi đang rất tốt, vẫy thái tử và tứ a ca đi qua, “Mới vừa rồi thập tứ muốn đi nhìn Hoằng Thăng mà thôi. Sao hôm nay các ngươi lại rảnh rỗi như vậy?"
“Hoàng a mã, nhi thần mới vừa luyện đấu vật xong, chuẩn bị trở về Dục Khánh Cung. Lão tứ vừa vặn cũng đang có thời gian rảnh, cô liền cùng hắn đi chung, không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy hoàng a mã, liền đi tới đây." Thái tử cười trả lời, không để cho ai thấy mình nhìn thoáng qua thái tử phi đang giả bộ đóng giả làm cái cây trang trí bối cảnh, còn nói, “Hoàng a mã, người đã lâu rồi chưa tới Dục Khánh Cung, thập tứ lại muốn đi gặp Hoằng Thăng, không bằng huynh đệ ba người chúng ta cùng hoàng a mã đi một chuyến?"
Thái tử nói ra đề nghị của mình, nhìn Khang Hi, “Hoàng a mã, Hoằng Thăng nhất định còn nhận ra người."
Khang Hi nghe được yêu cầu của thái tử cũng không từ chối, huống chi từ sau lúc thái tử thành hôn đến nay, hắn đích xác rất ít khi tới Dục Khánh Cung, lúc này thấy thái tử nói vậy, hôm nay tâm tình cũng không tệ, liền gật đầu, “Hảo, trẫm theo ý ngươi nói, nếu như Hoằng Thăng không nhớ ra được trẫm, Dận Nhưng nên làm cái gì bây giờ?"
“Hoằng Thăng nhất định nhớ." Thái tử nói rất khẳng định, Hoằng Thăng mỗi ngày chơi cái hộp đựng ba sợi râu rồng kia, hắn muốn lấy đi cho đại a ca cũng không được, khẳng định còn có thể nhớ kỹ hoàng a mã.
Thái tử phi không biết thái tử muốn làm gì, đem Khang Hi mời đến Dục Khánh Cung của bọn họ, người phải bận rộn không phải cũng là hắn sao? Hiện tại đã qua buổi trưa, bọn họ đi Dục Khánh Cung, hắn phải vội vàng chuẩn bị tiệc tối, giữ Khang Hi ở lại Dục Khánh Cung dùng bữa, nịnh một lão bản thật lớn, bởi vậy ngay đến nghỉ ngơi cũng không được, hắn còn nhớ rõ chuyện một lần kia các a ca ở Dục Khánh Cung tụ yến, nhiều người nhiều phiền phức, nghĩ tới đây, lại nhìn xem đám người chỉ có Khang Hi, thái tử, tứ a ca và thập tứ a ca, lúc này ít người, nhưng lại có một Khang Hi, không nhất định có thể bớt việc so với lần trước.
Kết quả Khang Hi hình như có thể đoán được suy nghĩ của hắn, cư nhiên còn nói thêm, “Đã như vậy, không bằng để cho người đi mời đại a ca cùng các a ca khác đến Dục Khánh Cung, trẫm đêm nay ngay ở chỗ Dận Nhưng dùng bữa, cùng huynh đệ các ngươi tụ tập."
“Vâng, hoàng a mã." Thái tử nghe được cái tên đại a ca, ngay đến cái đuôi lông mày cũng chưa từng động, rất sảng khoái đáp ứng.
Thái tử phi da đầu tê dại, phiền phức muốn chết, thoáng cái lại muốn ứng phó nhiều người như vậy, cái tên thái tử này thực sự là tìm thêm việc cho hắn làm, một khắc cũng không để cho hắn an nhàn.
Quay về Dục Khánh Cung, dọc theo đường đi, thái tử phi đi theo ở bên cạnh thái tử, ở trong lúc không ai chú ý mà đưa mắt ai oan nhìn thái tử, đáng tiếc thái tử điện hạ bận rộn cùng Khang Hi nói chuyện trời đất, tứ a ca và thập tứ a ca cũng sẽ không buông tha cơ hội được tiếp xúc gần với hoàng a mã này, thì là không có gì để nói cũng phải tìm lời để nói, làm cho Khang Hi càng thêm vui vẻ.
Đức phi bởi vì trường hợp bất tiện, trước hết quay về Vĩnh Hòa Cung của nàng, đã có các tiểu công công đi mời những a ca khác, nói vậy không bao lâu nữa, bọn họ hoặc sớm hoặc muộn cũng có thể chạy tới Dục Khánh Cung.
Sau khi thái tử phi trở lại Dục Khánh Cung, liền đi ôm củ cải đỏ đến cho Khang Hi xem, thấy nó vẫn ngủ say, hai má củ cải đỏ vẫn hồng hào, đối với cái đám người không có việc gì làm liền thích xem tiểu hài tử của người khác kia cảm thấy bất đắc dĩ, ai bảo củ cải đỏ bây giờ là dòng chính duy nhất của hoàng thất, còn là hoàng tôn duy nhất, ngày sau sẽ là lão đại trong đám hoàng tôn a, càng ít càng thêm quý giá a, thảo nào thái tử lại đắc ý như vậy.
Mới vừa ôm lên, củ cải đỏ đã thức dậy, duỗi bàn tay nhỏ bé, cái miệng nhỏ nhắn mở ra ngáp một cái, sau đó dùng cái tay nhỏ bé trắng noản mập mạp xoa xoa con mắt, vùi ở trong lòng thái tử phi mắt mở mắt nhắm còn chưa tỉnh hẳn.
Chờ đến lúc ôm đến tiền điện, Khang Hi thấy dáng dấp của củ cải đỏ, hết ngắm lại nhìn, “Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Thăng làm sao lại đỏ như vậy?" Tuy rằng nung núc thịt rất khả ái, thế nhưng má đỏ ửng cũng quá đỏ, “Có phải không khỏe hay không?"
“Đúng vậy, làm sao gương mặt của hoàng chất giống như bôi một tầng son, hắc, hoằng thăng còn có bụng nhỏ, ha ha." Thập tứ ca đưa tay đã nghĩ muốn sờ bụng củ cải đỏ.
“Thập tứ đệ, hoằng thăng nó mới vừa tỉnh ngủ, chớ chọc nó, miễn cho nháo khóc." Thái tử phi vội vàng ngăn cản nói, lại quay về phía Khang Hi nói, “Hồi bẩm hoàng a mã, hoằng thăng không có chuyện gì, chỉ là mới vừa tỉnh ngủ, còn có lần trước tẩm bổ quá mức, thái y nói trên mặt hiện tượng ửng đỏ trên mặt nó phải đợi nó lớn lên một chút mới có thể đánh tan."
“Vô sự là tốt rồi, hoằng thăng còn nhỏ, các ngươi vẫn là phải quan tâm nhiều hơn." Khang Hi nói, đưa mắt nhìn thái tử, “Dận Nhưng, ngươi không phải nói Hoằng Thăng còn nhớ rõ trẫm sao?"
Tứ đại ca nghiêm mặt đứng ở bên người thái tử, nhìn mí mắt tiểu hoàng chất đóng lại như sắp ngủ, trong mắt lại hiện lên ý cười, “Hoàng a mã, Hoằng Thăng còn chưa ngủ tỉnh đây."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai u này, đợi một ngày đêm rốt cục có điện mới có thể đổi mới. Sâu nói được thì làm được, Chương ngày hôm nay có độ dài bằng hai Chương, thiếu nợ đã trả hết nợ!!!
Thấy có người nói rốt cuộc biết giới tính của sâu, sâu chảy mồ hôi, lẽ nào sâu rất đàn ông? Ha ha ha ha…
Thái tử phi nghe vậy trợn to hai mắt, “Chọn đồ vật đoán tương lai còn có thể sắp xếp như vậy sao? Chứ không phải để củ cải đỏ muốn chọn cái gì thì chọn cái đó sao, như vậy mới có thể nhìn ra ngày sau nó sẽ làm cái gì chứ?"
“Xùy," thái tử cười giễu cợt liếc mắt nhìn khinh miệt thái tử phi, “Ai lại ngu như ngươi vậy, tiểu hài tử không hiểu chuyện, lỡ đâu đang trong lúc làm lễ bắt phải cái vật gì không nên bắt thì sao, xảy ra chuyện gì cũng không biết, có lẽ sẽ làm ra một trò cười cho thiên hạ, có thể không phòng được sao? Chẳng lẽ khi ngươi còn bé không được dạy, điều này làm sao có thể không biết!"
Thái tử phi hồi tưởng lại lễ chọn đồ vật đoán tương lai của chính mình khi còn bé, lắc đầu, “Có lễ chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ là trước đó không có luyện tập qua, quy củ Thạch gia, bậc trưởng bối không thích luyện tập thử việc này, dù sao lão nhân gia như nội tổ phụ nói ông sống đến từng này tuổi rồi cái gì mà chưa gặp qua, coi như là đứa cháu nhỏ trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai làm mất mặt ông cũng không sao cả, dù gì đó cũng chỉ là một việc vui."
“Hoàng a mã không thể giống như mã pháp ngươi vậy, cô cũng phải cần mặt mũi, ngươi nên biết. Giáng Phúc bây giờ nhìn sao cũng thấy rất lanh lợi, ngươi nhất định phải để cho nó luyện tập tốt, chụp lấy quan ấn hoặc là đao kiếm, phải chọn loại đồ vật nào có tiền đồ tốt một chút." Thái tử cũng mặc kệ quy củ Thạch gia là cái dạng gì, nơi này chính là hoàng cung.
Thái tử phi suy nghĩ một chút gật đầu, “Được."
“Có điều lần đầu tiên để Giáng Phúc chọn đồ vật, mấy thứ đồ linh tinh nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, ngươi phải đích thân nhìn hắn bắt, bất luận nó bắt cái gì cũng không thể lộ ra ngoài, sau đó sẽ chọn một số đồ vật tốt để cho nó chơi, chơi quen lần tới là nó có thể bắt đúng cái kia." Thái tử còn nói thêm.
“Thực sự là phiền phức. Gia ngươi cũng từng trải qua chọn đồ vật đoán tương lai đúng không?" Thái tử phi hỏi, “Gia lần đầu tiên ngươi chọn trúng là cái gì, ta không phải nói lần làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai kia." Làm giả lễ chọn đồ vật đoán tương lai không tin được.
Thái tử nghe được thái tử phi hỏi, khóe miệng hiện lên nụ cười thần bí, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, đưa tay ghé lại gần lỗ tai thái tử phi, “Cô lén nói với ngươi, lần đầu tiên cô bắt trúng chính là hoàng a mã long ấn."
Thái tử phi nghe xong há to mồm, giật mình nhìn thái tử, “Gia, hoàng a mã làm sao có thể đem ngọc tỷ cho ngươi chọn đồ vật đoán tương lai, ngươi đang lừa ta chứ gì."
“Cô lừa ngươi để làm chi, khi đó thế nhưng chính thái hoàng thái hậu dạy cô chọn đồ vật đoán tương lai, lúc chọn đồ vật đoán tương lai lần đầu tiên chỉ có hoàng a mã và Tô Ma Lạt Cô, thái hoàng thái hậu tự mình dạy cô chọn đồ vật, dạy cô chọn quan ấn, thế nhưng sau đó cô lại chọn ngọc ấn của hoàng a mã. Sau hai tuần kể từ khi cô làm lễ hoàng a mã và thái hoàng thái hậu thương nghị lập cô làm thái tử." Thái tử thấp giọng ghé sát vào cái lỗ tai thái tử phi nhẹ nhàng nói.
Thái tử phi chép miệng một cái, ngước mắt nhìn thái tử, không hiểu hỏi, “Dận Nhưng, ngươi thế nào lại đối với mấy vật sáng bóng của hoàng a mã yêu thích như thế a, thái hoàng thái hậu dạy ngươi bắt quan ấn kết quả ngươi lại đổi thành hoàng a mã ngọc ấn, vạn nhất Giáng Phúc học theo ngươi, chích là nhận thức giống như ngươi thì thảm."
“Không có khả năng." Thái tử lập tức phản bác, “Hoàng a mã vấn luôn mang cô theo bên người dạy dỗ, thái hoàng thái hậu dạy cô bắt quan ấn, hoàng a mã lén dạy cô bắt ngọc ấn, tự nhiên là cô thân cận với hoàng a mã hơn, chọn đúng vật gì đó hoàng a mã dạy. Chỉ cần ngươi dạy Giáng Phúc tốt, Giáng Phúc nhất định sẽ nghe lời."
“Gia, ngươi làm sao có thể nhớ chuyện khi còn nhỏ như vậy a." Thái tử phi nghe xong bí mật lớn của thái tử khi còn bé, cảm giác duy nhất chính là trí nhớ của thái tử thật tốt, đây chính là chuyện xảy ra trước một tuổi a.
“Khi đó cô đã có thể nhận thức ghi nhớ chuyện, làm sao có thể quên." Thái tử vừa nói vừa đem củ cải đỏ ôm thẳng đứng, “Giáng Phúc tốt nhất đó chính là có thể thông minh giống như cô, nghìn vạn lần không thể giống như ngươi tầm nhìn thấp kiến thức thiển cận."
Thái tử nghĩ tới nghĩ lui, tặc lưỡi một tiếng lại nói, “Sau này cô cũng phải đem Giáng Phúc mang theo bên mình nuôi, nếu không nó sẽ chịu ảnh hưởng từ ngươi." Nói xong tựa hồ cảm thấy đây là một cái ý kiến hay, liên tục gật đầu.
“Thôi đi, hoàng a mã không có khả năng sẽ cho ngươi làm như thế, trong ngày thường bận rộn hối hả, ngươi ngay đến việc gặp mặt Giáng Phúc cũng đều khó khăn, còn nói mang Giáng Phúc nuôi bên mình, lỡ đâu làm trễ nãi công việc, bị phê bình thế nhưng chính là ngươi. Hơn nữa nếu để cho các a ca khác biết ngươi làm như vậy, cười cũng đều cười chết ngươi." Thái tử phi nghe được thái tử chê hắn nhãn giới thấp kiến thức hạn hẹp, nhịn không được dội cho thái tử một chậu nước lạnh, “Ngươi thông minh như vậy, sao ở trước mặt ta một người có nhãn giới thấp lại cầu xin tới mấy lần?"
Thái tử vừa nghe, hừ một tiếng, “Thánh nhân có câu, duy chỉ có tiểu nhân và nữ tử là không thể nuôi bên cạnh. Thật không sai, thái tử phi của cô đã là nữ nhân lại vừa là tiểu nhân, cô là quân tử, không cùng bọn ngươi tính toán."
Thái tử phi nghe vậy nắm đuôi tóc thái tử, giật một cái, đau đến thái tử quay đầu trợn mắt nhìn, “Có bản lĩnh ngươi đi ra ngoài nói với người khác, ngươi là được nam nhân sanh ra đi! Ngươi có thể nói với ta duy chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử không thể nuôi bên cạnh. Chẳng lẽ thánh nhân cũng không phải do nữ nhân sanh ra sao? Hắn ngay đến mẹ của mĩnh cũng đều có thể lôi vào mắng, loại con bất hiếu này còn có thể được làm thánh nhân? Còn được mọi người tôn kính sao!"
Thái tử thấy mình đuối lý, xua tay gạt tay thái tử phi đang nắm đuôi sam của hắn, “Giáng Phúc còn ở đây, cô không tính toán với ngươi, ngươi cũng phải nhớ kỹ lời của mình đã nói, chuyện đã đáp ứng. Quên đi, ngày hôm nay cứ như vậy, cô đi trước."
Thái tử phi thực sự rất muốn thất tín với thái tử, nếu như không đồng ý với thái tử chuyện ở trước mặt Giáng Phúc cho hắn giữ sự uy nghiêm của một a mã, hiện tại hai người còn có thể cãi lại một chút, kết quả mỗi khi thái tử đem Giáng Phúc ra làm lá chắn, hắn thật không có biện pháp nào ở trước mặt củ cải đỏ giáo huấn thái tử, lần tới thái tử tới đây, nhất định phải đem củ cải đỏ ôm xuống phía dưới trước.
“Đi đi đi đi, không có giữ ngươi." Thái tử phi tức giận phất tay, ngã đầu liền ngủ.
Thái tử thấy thái tử phi thật đúng là đuổi người, môi giật giật, không nói không rằng, quăng tay áo cũng rất dứt khoát xoay người rời đi, vừa đi vừa phiền muộn, thật coi cô muốn ở lại đây a.
Màn đêm buông xuống thái tử phải đi chỗ thứ phúc tấn Trữ thị, đáng tiếc chưa kịp hưởng lạc, trắc phúc tấn Lâm thị đã hoài thai được mười tháng lâm bồn, thái tử phi cũng không thể nào nghỉ ngơi, nghe được tin tức truyền đến, phân phó cung nữ đi thông báo thái tử gia, chính mình an vị ở tẩm điện, chờ tin tức từ sân viện của Lâm thị, bà đỡ nhũ mẫu đã sớm chuẩn bị tốt, không xảy chuyện bất trắc gì.
Thế nhưng thái tử phi vẫn là không yên tâm, hắn nghĩ tới củ cải đỏ, nghĩ tới tiểu a ca trước kia của Lý giai thị chết non, cũng nghĩ đến thái tử và huynh đệ của hắn, cái thai của Lâm thị hắn cũng không biết là nam hay nữ, len lén hỏi qua Phương thái y, Phương thái y chỉ nói thái tử không cho chẩn đoán, khi đó hắn mới biết được cho dù là trắc phúc tấn các nàng cũng không có tư cách để thái y xem trước là nam hay nữ, có cái phúc lợi này chỉ có một mình phúc tấn.
Biết việc này thái tử phi nhịn không được mắng cái quy củ bất thành văn này, quy củ này nói rõ chính là dù phúc tấn không sanh được a ca cũng không bị gì, may mà đại a ca đối Y Nhĩ Căn Giác La Thị vẫn còn có một phần thật tình, nếu như không phải vậy, với bốn lần mang thai đều là cách cách thì đại phúc tấn chẳng biết đã bị đại a ca vứt bỏ đến chỗ nào. Nhớ lại lúc củ cải đỏ bị chẩn đoán nhầm, đoạn thời gian đó sắc mặt của thái tử cũng phiền muộn đến dường như muốn cho mọi người khắp trong thiên hạ biết hắn không vui vậy.
Không biết Lâm thị sinh nam hay là sinh nữ, trong lòng của thái tử phi cũng không chắc chắn lắm, nếu như là cách cách, vậy hắn vẫn là có thể yên tâm một chút, nếu như Lâm thị sanh là tiểu a ca, củ cải đỏ có một huynh đệ, vậy thái độ của hắn sẽ một lần nữa được cân nhắc lại một phen, hắn có thể đối xử bình đẳng với các tiểu a ca do thiếp thất sinh ra, nhưng là điều kiện tiên quyết lớn nhất chính là phải để củ cải đỏ có thể bình an lớn lên.
Thái tử biết được Lâm thị đang sinh, tỉnh lại từ trên giường Trữ thị ngồi lên, ngồi tại chỗ không biết suy nghĩ gì, chờ qua một hồi mới để cho Hà Ngọc Trụ sai người đi hỏi thăm việc Lâm thị sinh đẻ một chút, là a ca hay là cách cách.
Trữ thị thấy thái tử vẫn có chút hẹp hòi với Lâm thị, liền ôn nhu nói, “Lâm tỷ tỷ là một người có phúc khí, nhất định có thể vì gia sinh một tiểu a ca trắng trẻo mặp mạp."
Thái tử nghe vậy, nhiếu mày, đuôi khóe mắt nhìn lướt qua Trữ thị, trên mặt mang nụ cười như có như không, trêu đùa một câu, “Ninh nhi bao giờ cũng sinh cho cô một tiểu a ca a?"
“Gia… Thiếp tất nhiên là nguyện ý…" Khuôn mặt Trữ thị đỏ tươi động lòng người, làm nũng nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lòng thái tử, da thịt trơn nhẵn dán lên thái tử, yên lặng dụ dỗ.
Thái tử cười thân thủ mơn trớn vai Trữ thị, nhưng không có động tác kế tiếp, mãi đến lúc Hà Ngọc Trụ trở về bẩm báo: “Chủ tử, Lâm trắc phúc tấn sinh một tiểu cách cách."
“Nói với thái tử phi y theo lệ mà ban thưởng." Thái tử nghe xong chỉ nói một câu như vậy, chính lời nói không có bao nhiêu cảm giác mừng rỡ này khiến Trữ thị nhịn không được cứng đờ, thầm nghĩ mình nhất định phải mang thai một tiểu a ca, nếu không cho dù được sủng ái nhưng sinh một tiểu cách cách lại không chiếm được vị trí nào ở trong lòng thái tử.
Nghĩ vậy Trữ thị càng tỏ ra lớn mật mà mê hoặc thái tử gia, thái tử vẫn chưa khước từ, con nối dõi của hắn quá ít, lại không áp chế được thái tử phi, thái tử phi cũng rất khó có thể có thai lại nữa, chỉ đành ở hậu viện mưa móc nhiều thêm, sinh thêm mấy tiểu cách cách a ca, đến lúc đó nuôi đến lớn cũng có thể còn nhiều.
Thái tử phi nghe được Lâm thị sinh một tiểu cách cách, trong lòng buông lỏng, vừa muốn phân phó chuẩn bị phần thưởng, chỉ thấy Hà Ngọc Trụ tới truyền lời của thái tử, để thái tử phi án theo lệ mà ban thưởng, thái tử phi nghĩ đến bản thân mình cả đêm không được nghỉ ngơi, mà bản thân thái tử nhưng lại ở trong ôn hương triền miên, trong ngực camt thấy không công bằng, đối với Hà Ngọc Trụ nói rằng, “Hà công công, thân thể bổn cung không khỏe, ngươi quay về nói với thái tử gia chuyện chuẩn bị phần thưởng để Trình giai trắc phúc tấn an bài đi."
Nói xong, không để ý tới Hà Ngọc Trụ còn muốn nói điều gì, tự mình tiến vào nội thất đi ngủ.
Ngày hôm sau, thái tử phi đến Từ Nhân Cung thỉnh an hoàng thái hậu, lại đem chuyện Lâm thị vì thái tử sinh một tiểu cách cách cùng thái hậu nói một lần, nghe được thái hậu bảo con nối dòng của thái tử ít, phiền hắn để ý nhiều hơn, thái tử phi chỉ có thể một bên gật đầu ứng phó một bên ngầm nhổ nước miếng, thái tử hiện tại mới bao nhiêu tuổi mà ngại con nối dòng ít, chờ đến lúc hắn bốn năm chục tuổi hẵng nói lời này, hắn còn chưa nói cái gì, thái tử cũng không phải là do mắc bệnh thể trạng gầy yếu, hiện tại lo lắng sớm như vậy làm gì.
“Bất quá như đã nói qua, quan trọng nhất chính là Tĩnh Nghiên ngươi phải nắm chắc thời cơ, sinh thêm mấy tiểu a ca cách cách." Hoàng thái hậu ở chỉ điểm thái tử phi xong, theo thường lệ nói mấy câu đơn giản nhưng ý vị sâu xa ý là muốn nhắc chuyện thái tử phi sớm lại mang thai.
“Hoàng mã ma dạy phải, Tĩnh Nghiên đã hiểu. Hoàng a ma, gia yến năm nay chuẩn bị như vậy..." Thái tử phi vội vàng đáp ứng, sau đó chuyển trọng tâm câu chuyện, hướng hoàng thái hậu hỏi các hạng mục cần an bài cho tất niên hoàng gia năm nay.
Hoàng thái hậu nghe được thái tử phi nói đến chính sự, lại lên tinh thần cùng thái tử phi nói đến chuyện chuẩn bị lễ mừng năm mới của hoàng cung, chuyện tế tổ tế thiên, không hề đề cập đến con nối dòng của thái tử nữa, để thái tử phi nghỉ ngơi giữ giọng.
Chờ từ Từ Nhân Cung đi ra, thái tử phi dẫn Trữ ma ma cùng đám người đi đến ngự hoa viên một chút, khí trời lạnh giá có tuyết rơi, sau khi tuyết rơi đường trơn trượt, thái tử phi cũng đã sớm thay một đôi giày để chậu thấp để mang, đi trên đường an toàn hơn, hiện tại ở ngự hoa viên ngoại trừ vườn mai bên kia, địa phương khác đều chỉ còn tàn hoa héo úa, không có cảnh vật nào có thể ngắm nhìn.
Thái tử phi vòng qua ao sen, nghe nói mai vườn đang nở rộ, chuyển qua bên đó chuẩn bị thưởng mai, đi tới chợt nghe trong vườn có tiếng nữ nhân đàm tiếu, vốn định xoay người rời đi, lại nghe thấy một giọng nữ hô: “Thái tử phi tới, thế nào lại không tiến đến?"
Thạch Tuấn Nham nghe xong cất bước đi vào, nhìn bốn người chủ tử bên trong, người hô gọi hắn chính là Di tần Đông giai thị, muội muội của Hiếu Ý hoàng hậu, tuy rằng nàng không được sủng ái, thế nhưng với bối cảnh có một hoàng hậu tỷ tỷ đã qua đời và gia tộc lớn chống lưng, cuộc sống ở trong cung cũng là rất tốt, bên cạnh là Bình tần hách xá lý thị, cái vị này thái tử phi cũng phải dùng lễ đối đãi nàng, bởi vì nàng là muội muội của mẹ ruột thái tử. Lại nhìn mỹ nhân kia khoác áo choàng lông thú có bốn phần giống Nghi phi, thái tử phi có thể khẳng định ít nhiều, suy đoán đó chính là vị quý nhân ở tại Duyên Hi cung tên là Quách Lạc La thị, là muội muội của nghi phi, nhìn vẻ mặt nàng kiêu ngạo cũng chẳng phải loại người dễ gần.
Về vị cuối cùng thoạt nhìn như mới chỉ có chừng hai mươi tuổi, đẹp dị thường, khí chất nhàn đạm ôn hòa, Thạch Tuấn Nham có biết nàng, chính là Vệ thị ngạch nương của bát a ca, bây giờ còn là quý nhân.
Thái tử phi vừa đi vào sân, bốn người chủ tử ở đây đều phải vái chào hắn, thái tử phi đối với các nàng cũng gật đầu đáp lễ, sau đó nhìn trên người Vệ quý nhân có dính chút tuyết trông khá chật vật, hỏi: “Vệ quý nhân đây là thế nào?"
Vệ thị nghe vậy vội nói không việc gì, Bình phi liếc mắt nhìn nàng, có chút xem thường, đối với thái tử phi nói rằng, “Chẳng qua là để cho nàng đi hái vài đóa hoa mai, chân tay vụng về, té ngã một cái mà thôi."
Đông giai thị cũng nói phụ họa, “Nghĩ đến đúng là phúc ba đời, ngay cả mình là từ đâu đi ra cũng đều đã quên."
“Cũng không nhất định, Vệ muội muội, nghe nói ngươi năm nay chính là ở vườn mai gặp gỡ vạn tuế gia đi, cùng thái tử phi nói một chút, ngươi là thế nào từ Tân Giả Khố Hoán Tẩy viện (chỗ giặt quần áo) chạy đến vườn mai này, ta thế nhưng thật tò mò." Trong mắt Quách Lạc La thị hiện lên vẻ khinh miệt, có chút cố tình hỏi.
Vệ thị nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ bối rối nhẫn nhịn, mím môi cúi thấp đầu không nói, thái tử phi thấy thế nhíu mày, chuyển hướng nói, “Vệ quý nhân nên trở về đi đổi xiêm y mới, miễn cho nhiễm hàn khí. Nếu như muốn hoa mai, đợi ta sai Cam Thảo hái tặng qua cho ngươi. Cam Dược lại đây, đưa Vệ quý nhân trở lại."
Chờ Cam Dược đưa Vệ quý nhân ra khỏi vườn mai, thái tử phi mới nói với ba nữ nhân đang bất mãn, “Bình thứ ngạch nương, Di tần, Quách Lạc La quý nhân, Vệ quý nhân tốt xấu gì cũng là một chủ tử, việc hái hoa mai không cần một chủ tử động thủ, chứ chẳng lẽ cả đám cung nữ nô tài đều là dạng bất tài hay sao? Truyền đi, cũng sẽ bị truyền thành một chủ nhân phóng túng nô tài, bổn cung biết hoàng a mã thật không thích loại chuyện này."
“Bất quá là một tiện tì xuất thân từ Tân Giả Khố, thái tử phi ngươi còn cần phải cho nàng mặt mũi ư?" Quách Lạc La thị rốt cuộc là còn trẻ tuổi nên rất kiêu ngạo, bất mãn đối với thái tử phi nói rằng.
Thái tử phi đảo mắt qua Quách Lạc La thị, chậm chạp nâng mặt lên nhìn nàng, bình thản phân phó Cam Thảo, “Cam Thảo, mang theo mấy cung nữ hái một ít đóa hoa mai tươi đẹp nhất tặng cho mấy vị chủ tử, đừng quên đưa qua cho Vệ quý nhân."
Vệ quý nhân xuất thân không tốt, thế nhưng nàng không phải là một nữ nhân có bản lãnh sao, Bình phi, Di tần, Quách Lạc La quý nhân trước mắt này đều đã sanh hài tử, đáng tiếc chưa từng dưỡng thành, tuy rằng nàng xuất thân từ Tân Giả Khố, nhưng nàng không chỉ có sinh được một a ca, còn làm cho Huệ phi cam tâm tình nguyện đem bát a ca nuôi lớn, đây là bản lĩnh. Huống hồ hiện tại Vệ quý nhân cái gì mà chẳng thiếu, mà nàng còn có một nhi tử tốt.
Gặp người cấp cho ba phần mặt mũi, ngày sau dễ gặp lại.
Gặp việc này, thái tử phi cũng chẳng còn tâm tư nào để thưởng mai, thái giám cung nữ trong cung đều là nhìn thái độ của chủ tử đối với người dưới như thế nào, một đám phi tần quý nhân này đều là ỷ vào thân phận của mình, ứng xử thật là đáng ghét, ngày hôm nay hắn không có tâm tư cùng các nàng giao lưu, hơn nữa sau này lúc gặp mặt cũng ít, căn bản không cần để ở trong lòng. Chờ Cam Thảo hái hoa mai xong, thái tử phi liền dẫn người rời khỏi vườn mai, chuẩn bị trở về Dục Khánh Cung.
Mới vừa đi qua cầu đá, xa xa liền thấy một bóng lưng màu vàng, tiến cũng không được lùi cũng không xong, người mà thái tử phi không muốn gặp nhất chính là Khang Hi, mỗi khi đối mặt với Khang Hi đều có áp lực thật lớn, cặp ánh mắt của Khang Hi kia cùng thái tử bình thản thâm thúy giống như nhau, lại như mang theo tia X quang, lúc nhìn người coi như có thể đem người kia nhìn thấu, cái loại cảm giác này thật sự là làm cho người khác khó chịu.
Nhìn bên người Khang Hi còn có Đức phi nữa, mà Đức phi quay đầu lại đã thấy hắn, không có cách nào, thái tử phi chỉ có thể đi ra phía trước, thỉnh an Khang Hi: “Thần tức* (tức là con dâu) thỉnh an hoàng a mã, hoàng a mã cát tường, gặp qua Đức ngạch nương."
Khang Hi liền nhấc tay, “Đứng dậy đi, vợ lão nhị."
“Dạ, hoàng a mã." Thái tử phi đáp, đứng qua một bên, hiền thục mà đứng làm pho tượng sống.
“Vợ lão nhị, hôm nay thế nhưng lại rảnh rỗi sao?" Khang Hi nhìn cảnh tuyết trước mắt, lại hỏi một câu, “Thái tử thường xuyên nói với trẫm thái tử phi luôn luôn bận rộn bù đầu."
“Hồi bẩm hoàng a mã, đây là việc thuộc bổn phận của thần tức, thái tử nói đùa." Thái tử phi mang biểu cảm thành tâm, “Hôm nay nghe nói vườn mai hoa mai đang nở vàng rực, phải đi coi một lần."
“Ồ, hoa mai ư? Sao không hái xuống?" Khang Hi tựa hồ rất muốn trò chuyện việc nhà, lại tiếp tục cùng thái tử phi nói mấy chuyện râu ria.
Thái tử phi cũng không biết Khang Hi có thích nghe mấy lời đường mật hay không, có điều tận dụng hết khả năng mà trả lời rất khéo, “Thần tức thấy hoa mai nở đẹp, Bình phi và mọi người đã ở đây, để người đi hái hoa đưa tặng các nàng, nhưng thần tức mặc dù thích hoa mai, lại cảm thấy chúng nó sinh trưởng trên cành thích hợp hơn, cho nên bản thân mình không muốn bẻ chúng nó đặt ở trong bình ngắm."
“Hoàng thượng, thái tử phi xem ra là thích dã thú nhiều hơn chút, hoa cỏ thiên nhiên xác thực rất có sức sống." Đức phi nghe vậy cười chen vào nói, dựa vào tình hình mà khen."Nô tì lúc còn trẻ cũng thích hái hoa đặt vào trong bình ngắm, hiện giờ cũng hiểu được hoa mọc trên cành mới là hoa tươi đẹp đích thực mới là đạo lý đúng đắn. Thái tử phi có thể nghĩ như vậy, trái lại so với nô tì phải có tuệ căn hơn nhiều lắm."
Thái tử phi nghe được đức phi cười tủm tỉm khen hắn có tuệ căn gì đó, rất nhanh thì đáp lại với một dáng vẻ tươi cười đoan trang, “Đức ngạch nương quá khen, hoàng a mã, Đức ngạch nương hiện tại cũng còn trẻ, nhưng thật ra để khen thần tức trái lại nói nàng lớn tuổi, cái này không thể được."
Khang Hi khẽ mỉm cười khoát tay một cái, nhìn phía xa có chút suy nghĩ sâu xa, “Ngạch nương của thái tử nàng yêu hoa nhưng không thích ngắt hoa, khi đó trẫm cũng hỏi qua nàng, lúc đó nàng cũng nói không khác nhiều lắm."
“..." Thái tử phi không nói gì, nào nghĩ tới một câu nói sẽ làm Khang Hi bắt đầu nhớ bạn tình cũ chứ.
Mí mắt Đức phi giật giật, cười không nói thêm câu nào, chỉ là trong lòng có mùi vị không diễn tả được.
Khang Hi nhớ lại chuyện xưa cũng chỉ là một lúc, hắn nhìn phong cảnh xa xa xong lại đem ánh mắt thả lại trên người thái tử phi, “Hoằng Thăng gần đây thế nào? Trẫm nghe nói thái tử phi làm Hoằng Thăng béo quá mức?"
Giọng nói nhàn nhạt khiến thái tử phi đột nhiên giật mình, chẳng biết Khang Hi là vui hay là nộ, trả lời, “Hồi bẩm hoàng a mã, là thần tức không cẩn thận, chuyện này là vì lúc trước thần tức luôn lo lắng thân thể Hoằng Thăng không khỏe, liền muốn cho nó tẩm bổ, không ngờ quá đà, sau khi được thái y nhắc nhở, thần tức sẽ không còn dám cho Hoằng Thăng tiếp tục bồi bổ."
Nói xong thái tử phi cũng cảm thấy ngượng ngùng, cho củ cải đỏ ăn linh nhũ là thất sách của hắn.
“Sau này cũng không thể làm như vậy." Khang Hi rốt cuộc là thông cảm thái tử phi chỉ có thể có một con trai trưởng, thế nhưng chuyện ngu xuẩn đã làm một lần là không thể tái phạm lần thứ hai.
Khang Hi mới vừa nói xong, chợt nghe thập tứ a ca tới, tiểu mười bốn tết này đã sáu tuổi, gầy đi một ít cũng cao thêm một ít, rất được Khang Hi cưng chìu, chạy tới thỉnh an, “Dận Trinh gặp qua hoàng a mã, hoàng a mã cát tường, ngạch nương cát tường, thái tử phi chị dâu cát tường."
Khang Hi thấy tiểu mười bốn, trong mắt hiện lên vẻ tiếu ý, “Sao trùng hợp như vậy, lại chạy tới đây?"
“Hoàng a mã, nhi thần nghe được hoàng a mã và ngạch nương ở bên cạnh, liền chạy tới gặp ngài. Vừa nãy ngài không phải là nói đến tiểu a ca của thái tử ca ca, nhi thần nghe nói cháu nhỏ Hoằng Thăng hình như quá béo phải giảm thịt trên người, ai, thái tử phi chị dâu, có phải thật vậy hay không?" Thập tứ a ca thích thú nháy mắt ra hiệu với thái tử phi, sau đó đắc ý vỗ vỗ xiêm y của chính mình, ý bảo hắn đã gầy đi rất nhiều.
Thạch Tuấn Nham nhịn không được khóe mắt khẽ giật, “Thập tứ đệ, tin vỉa hè không tin được, Hoằng Thăng còn là một tiểu oa nhi, nuôi béo chính là có phúc khí."
“Ô, vậy ta không đi nhìn Hoằng Thăng không được rồi," Thập tứ nói liền hướng Khang Hi làm nũng, “Hoàng a mã, nhi thần đi xem cháu nhỏ có phải thật rất có phúc khí như vậy hay không." Hai chữ phúc khí đặc biệt nhấn mạnh, coi như sợ người khác không biết hắn nói phúc khí hay là có ý nói là mập.
“Ha hả, Dận Trinh không được càn rỡ, ở trước mặt hoàng a mã ngươi cũng không thể không có quy củ như vậy." Đức phi cười nói một câu, không có ý tứ ngăn cản thập tứ, “Cũng đều đã có cháu trai rồi, còn không hiểu chuyện một chút?"
Mười bốn a ca nghe được lời của chính ngạch nương, khóe miệng bĩu môi vẻ mặt đau khổ, mắt lom lom nhìn Khang Hi, “Hoàng a mã, mười bốn và Hoằng Thăng chỉ kém năm tuổi mà thôi."
Khang Hi nghe vậy cười to, vuốt đầu thập tứ, “Muốn đi cứ đi, chẳng lẽ thái tử và thái tử phi còn không cho ngươi tiến vào Dục Khánh Cung sao?"
Thái tử phi thấy một nhà ba người này, thật đúng là rất hài hòa, mười bốn a ca ỷ vào tuổi còn nhỏ thuận tiện giở thủ đoạn làm nũng, trong mắt đức phi kia cũng chỉ còn lại có vẻ cưng chìu, nếu như tứ a ca sang đây xem được hình ảnh này, còn không chán ghét tới chết hay sao.
Kết quả hắn vừa mới nghĩ như vậy, chợt nghe được tiếng thái tử điện hạ đang khoan thai đi tới, “Hoàng a mã, mọi người đang nói cái gì vậy, cô không cho ai tiến vào Dục Khánh Cung chứ?"
Thanh âm của thái tử trong trẻo, tiếng tới người tới, đi theo còn có tứ a ca Dận Chân, “Nhi thần cấp hoàng a mã thỉnh an, hoàng a mã cát tường. Thỉnh đức ngạch nương an."
“Nhi thần cấp hoàng a mã thỉnh an, hoàng a mã cát tường, ngạch nương cát tường." Thanh âm của tứ a ca có chút tắc nghẹn, hắn đang ở thời kỳ đổi giọng, cũng không nói nhiều, bất quá thái tử phi chính là từ trên mặt hắn nhìn thấu được một ít vẻ không được tự nhiên.
“Dận Nhưng, lão tứ cũng tới nữa." Tâm tình của Khang Hi đang rất tốt, vẫy thái tử và tứ a ca đi qua, “Mới vừa rồi thập tứ muốn đi nhìn Hoằng Thăng mà thôi. Sao hôm nay các ngươi lại rảnh rỗi như vậy?"
“Hoàng a mã, nhi thần mới vừa luyện đấu vật xong, chuẩn bị trở về Dục Khánh Cung. Lão tứ vừa vặn cũng đang có thời gian rảnh, cô liền cùng hắn đi chung, không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy hoàng a mã, liền đi tới đây." Thái tử cười trả lời, không để cho ai thấy mình nhìn thoáng qua thái tử phi đang giả bộ đóng giả làm cái cây trang trí bối cảnh, còn nói, “Hoàng a mã, người đã lâu rồi chưa tới Dục Khánh Cung, thập tứ lại muốn đi gặp Hoằng Thăng, không bằng huynh đệ ba người chúng ta cùng hoàng a mã đi một chuyến?"
Thái tử nói ra đề nghị của mình, nhìn Khang Hi, “Hoàng a mã, Hoằng Thăng nhất định còn nhận ra người."
Khang Hi nghe được yêu cầu của thái tử cũng không từ chối, huống chi từ sau lúc thái tử thành hôn đến nay, hắn đích xác rất ít khi tới Dục Khánh Cung, lúc này thấy thái tử nói vậy, hôm nay tâm tình cũng không tệ, liền gật đầu, “Hảo, trẫm theo ý ngươi nói, nếu như Hoằng Thăng không nhớ ra được trẫm, Dận Nhưng nên làm cái gì bây giờ?"
“Hoằng Thăng nhất định nhớ." Thái tử nói rất khẳng định, Hoằng Thăng mỗi ngày chơi cái hộp đựng ba sợi râu rồng kia, hắn muốn lấy đi cho đại a ca cũng không được, khẳng định còn có thể nhớ kỹ hoàng a mã.
Thái tử phi không biết thái tử muốn làm gì, đem Khang Hi mời đến Dục Khánh Cung của bọn họ, người phải bận rộn không phải cũng là hắn sao? Hiện tại đã qua buổi trưa, bọn họ đi Dục Khánh Cung, hắn phải vội vàng chuẩn bị tiệc tối, giữ Khang Hi ở lại Dục Khánh Cung dùng bữa, nịnh một lão bản thật lớn, bởi vậy ngay đến nghỉ ngơi cũng không được, hắn còn nhớ rõ chuyện một lần kia các a ca ở Dục Khánh Cung tụ yến, nhiều người nhiều phiền phức, nghĩ tới đây, lại nhìn xem đám người chỉ có Khang Hi, thái tử, tứ a ca và thập tứ a ca, lúc này ít người, nhưng lại có một Khang Hi, không nhất định có thể bớt việc so với lần trước.
Kết quả Khang Hi hình như có thể đoán được suy nghĩ của hắn, cư nhiên còn nói thêm, “Đã như vậy, không bằng để cho người đi mời đại a ca cùng các a ca khác đến Dục Khánh Cung, trẫm đêm nay ngay ở chỗ Dận Nhưng dùng bữa, cùng huynh đệ các ngươi tụ tập."
“Vâng, hoàng a mã." Thái tử nghe được cái tên đại a ca, ngay đến cái đuôi lông mày cũng chưa từng động, rất sảng khoái đáp ứng.
Thái tử phi da đầu tê dại, phiền phức muốn chết, thoáng cái lại muốn ứng phó nhiều người như vậy, cái tên thái tử này thực sự là tìm thêm việc cho hắn làm, một khắc cũng không để cho hắn an nhàn.
Quay về Dục Khánh Cung, dọc theo đường đi, thái tử phi đi theo ở bên cạnh thái tử, ở trong lúc không ai chú ý mà đưa mắt ai oan nhìn thái tử, đáng tiếc thái tử điện hạ bận rộn cùng Khang Hi nói chuyện trời đất, tứ a ca và thập tứ a ca cũng sẽ không buông tha cơ hội được tiếp xúc gần với hoàng a mã này, thì là không có gì để nói cũng phải tìm lời để nói, làm cho Khang Hi càng thêm vui vẻ.
Đức phi bởi vì trường hợp bất tiện, trước hết quay về Vĩnh Hòa Cung của nàng, đã có các tiểu công công đi mời những a ca khác, nói vậy không bao lâu nữa, bọn họ hoặc sớm hoặc muộn cũng có thể chạy tới Dục Khánh Cung.
Sau khi thái tử phi trở lại Dục Khánh Cung, liền đi ôm củ cải đỏ đến cho Khang Hi xem, thấy nó vẫn ngủ say, hai má củ cải đỏ vẫn hồng hào, đối với cái đám người không có việc gì làm liền thích xem tiểu hài tử của người khác kia cảm thấy bất đắc dĩ, ai bảo củ cải đỏ bây giờ là dòng chính duy nhất của hoàng thất, còn là hoàng tôn duy nhất, ngày sau sẽ là lão đại trong đám hoàng tôn a, càng ít càng thêm quý giá a, thảo nào thái tử lại đắc ý như vậy.
Mới vừa ôm lên, củ cải đỏ đã thức dậy, duỗi bàn tay nhỏ bé, cái miệng nhỏ nhắn mở ra ngáp một cái, sau đó dùng cái tay nhỏ bé trắng noản mập mạp xoa xoa con mắt, vùi ở trong lòng thái tử phi mắt mở mắt nhắm còn chưa tỉnh hẳn.
Chờ đến lúc ôm đến tiền điện, Khang Hi thấy dáng dấp của củ cải đỏ, hết ngắm lại nhìn, “Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Thăng làm sao lại đỏ như vậy?" Tuy rằng nung núc thịt rất khả ái, thế nhưng má đỏ ửng cũng quá đỏ, “Có phải không khỏe hay không?"
“Đúng vậy, làm sao gương mặt của hoàng chất giống như bôi một tầng son, hắc, hoằng thăng còn có bụng nhỏ, ha ha." Thập tứ ca đưa tay đã nghĩ muốn sờ bụng củ cải đỏ.
“Thập tứ đệ, hoằng thăng nó mới vừa tỉnh ngủ, chớ chọc nó, miễn cho nháo khóc." Thái tử phi vội vàng ngăn cản nói, lại quay về phía Khang Hi nói, “Hồi bẩm hoàng a mã, hoằng thăng không có chuyện gì, chỉ là mới vừa tỉnh ngủ, còn có lần trước tẩm bổ quá mức, thái y nói trên mặt hiện tượng ửng đỏ trên mặt nó phải đợi nó lớn lên một chút mới có thể đánh tan."
“Vô sự là tốt rồi, hoằng thăng còn nhỏ, các ngươi vẫn là phải quan tâm nhiều hơn." Khang Hi nói, đưa mắt nhìn thái tử, “Dận Nhưng, ngươi không phải nói Hoằng Thăng còn nhớ rõ trẫm sao?"
Tứ đại ca nghiêm mặt đứng ở bên người thái tử, nhìn mí mắt tiểu hoàng chất đóng lại như sắp ngủ, trong mắt lại hiện lên ý cười, “Hoàng a mã, Hoằng Thăng còn chưa ngủ tỉnh đây."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai u này, đợi một ngày đêm rốt cục có điện mới có thể đổi mới. Sâu nói được thì làm được, Chương ngày hôm nay có độ dài bằng hai Chương, thiếu nợ đã trả hết nợ!!!
Thấy có người nói rốt cuộc biết giới tính của sâu, sâu chảy mồ hôi, lẽ nào sâu rất đàn ông? Ha ha ha ha…
Tác giả :
Nhất Điều Trùng