Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 117

Thái tử quay về Dục Khánh Cung, nghe được thái tử phi kể chuyện Ô Nhật Na khóc lớn, nhìn có chút hả hê còn nói, “Cô còn có lòng hảo tâm, không đi bỏ đá xuống giếng, nếu không khi nàng quay về Mông Cổ đều không ai thèm lấy." Làm diễn viên chính trong vở kịch này, hắn biểu thị không trả đũa lại thì không cảm thấy sảng khoái.

Ô Nhật Na có khóc cũng không dùng được, ai bảo nàng ngay từ đầu không biết chuyển biến, thái tử phi cũng không có dư thừa thiện tâm mà đi lo lắng cho nàng. Thậm chí hoài nghi Ô Nhật Na ngay từ đầu được đưa đến kinh thành là do Khoa Nhĩ Thấm thân vương không có cách nào cầm giữ nàng, quá ngu ngốc, đem người đưa đến chỗ thái hậu lại chẳng thèm quan tâm chuyện xảy ra tiếp theo, sau đó thái hậu nuôi một hồi cũng hiểu được nàng khó nuôi, không phải là ngu xuẩn, thĩ cũng là lỗ mãng kiêu ngạo, quy củ còn chưa có cho học xong đã liền đóng gói đẩy sang cho thái tử phi, xem thái tử phi có thể chứa chấp nàng hay không. Kết quả rõ ràng, không nói thái tử phi mà đến thái tử cũng đều ghét bỏ.

Hiện tại Ô Nhật Na còn có thể làm sao, thu thập xong bao quần áo quay về Mông Cổ xem có thể tìm một dũng sĩ gả đi hay không.

“Ngươi tỉnh lại đi, tóm lại chỉ là một nữ hài tử. Mong sao nàng lần này vấp ngã có thể tiến bộ." Thái tử phi nói, đem thái tử đang dựa nửa người đẩy ra, đứng dậy cầm trong tay danh sách đi cất xong, “Ngồi cho đàng hoàng, không phát hiện Viên Ninh nhìn chằm chằm ngươi sao? Cẩn thận nó học xấu."

“Ngươi nghĩ Ô Nhật Na sẽ có thể tiến bộ? Đừng nói chuyện nực cười." Thái tử ha ha mà cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là không tin, quay đầu qua nhìn tiểu nhi tử vừa tỉnh lại, phát hiện tiểu gia hỏa kia trừng mắt to đang theo dõi hắn và thái tử phi, thái tử đối với tiểu oa nhi nhấc lên khóe miệng, vươn ra ma trảo, muốn bóp khuôn mặt thịt béo của Viên Ninh một cái. “Viên Ninh thật là cả ngày cứ dán chặt ngươi, Hoằng Thăng Hoằng Tích cũng chưa từng bám người như hắn." Thật là tiểu tử thối.

Lúc này mới đụng tới da thịt tiểu tử kia, nó cũng đã há mồm muốn gào khóc. Thái tử thấy thế nhíu mày, ngón tay tiếp tục dùng sức, tiểu tử kia nước mắt trào ra khóe mắt, khóc đến tê tâm liệt phế, thái tử vội vàng thu tay lại, vừa dừng lại, tiếng khóc của tiểu tử kia cũng dừng, ánh mắt đen láy cẩn thận mà nhìn chằm chằm thái tử.

Thái tử ngạc nhiên, “Hảo ngươi một tiểu bại hoại, cư nhiên lại biết diễn trò như thế." Hai tay xốc nách tiểu tử kia, muốn biểu hiện sự uy nghiêm của người làm a mã như mình.

Viên Ninh đã biết bò, bị thái tử xốc lên, tứ chi vội vàng khua khua, muốn đi tới chỗ thái tử phi, thoạt nhìn giống như là chú cún nhỏ rơi xuống nước liên tục bơi vậy trông rất thương cảm, “A, a" mà kêu lên.

Thái tử phi chỉ có thể qua đó đem Viên Ninh ôm lấy, “Ngươi thế nào lại luôn muốn chọc nó vậy, ngươi còn làm a mã được sao."

Thái tử phẫn nộ nói, “Cô là a mã hắn, chọc hắn chơi một chút thì thế nào. Tiểu gia hỏa này tính tình khá lớn, mới đụng vào đã khóc lớn như vừa bị đánh mười roi vậy." Nói rồi thái tử bất mãn nhìn thái tử phi, “Ngươi cũng đừng quá cưng chiều nó, xem nó bị ngươi cưng chiều thành cái dạng gì, lúc nãy mới đụng nhẹ một chút đã dám làm bộ khóc trước mặt cô."

“Không phải giả bộ khóc, nước mắt đó thế nhưng là thực sự." Thái tử phi cười dùng ngón tay xóa sạch vệt nước mắt trên má tiểu Viên Ninh, đưa tới cho thái tử xem.

Thái tử thấy thái tử phi vẫn bao che tiểu nhi tử như cũ, tức giận hừ một tiếng kéo tay của thái tử phi cắn một cái, “Viên Ninh là một a ca, làm sao có thể thích khóc như vậy? Sau này nói ra sẽ làm cho người ta chê cười."

Thái tử phi bị cắn đau, rút tay về vỗ thái tử một cái, “Nó vẫn còn là một đứa bé. Tiểu hài tử nhà ai mà không khóc? Ngươi bây giờ cũng không có bộ dáng của một a mã, Viên Ninh bây giờ cũng rất giỏi bắt chước."

Lời của thái tử phi vừa mới nói ra, chỉ thấy tiểu Viên Ninh muốn nhấc cánh tay của thái tử phi, miệng còn há to mà a a kêu, nếu như không phải là tay của thái tử phi đối với tiểu oa nhi quá nặng, sợ rằng lúc này tiểu tử kia đã gặm một cái.

Thái tử nhìn trợn mắt há hốc mồm, thầm mắng tiểu tử thối, may là hắn và thái tử phi chưa quá ái muội, nếu không phải vậy bị hài tử này học được thì thật mất mặt. “Tĩnh Nghiên, ngươi cũng không thể quá nuông chiều theo ý hắn, lỡ như học được thói hư tật xấu nào a."

“Tiểu hài tử đều như vậy, chính ngươi vừa mới làm chuyện xấu xong, còn bảo không cho hắn học cái xấu đi." Thái tử phi đưa tay xoa xoa đầu tiểu Viên Ninh một chút, lại nựng hai má tiểu tử kia một chút, chọc cho hắn cười khanh khách, rồi hướng thái tử đắc ý nói, “Xem, có phải rất khả ái không."

Thái tử liếc mắt nhìn, thái tử phi lại không nhìn bên này nữa, hắn thầm nghĩ trong mắt nàng đều là nhi tử và nhi tử, nghĩ đến đây phiền muộn mà thở ra một hơi, té nằm trên giường, trở mình xoay người lại nghe được thanh âm thái tử phi chơi đùa với Viên Ninh, còn có tiếng tiểu tử kia khanh khách cười, thái tử nhấc một chiếc gối mềm lên che đầu giả bộ ngủ.

Thái tử phi âm thầm buồn cười khi thấy thái tử đem toàn bộ đầu chôn vào trong gối mà không sợ làm chính mình nghẹt thở, thái tử phi đem tiểu Viên Ninh phóng tới trên giường, chỉ vào bụng thái tử, tiểu tử kia vui vẻ nhìn sang rồi lại quay đầu về nhìn thái tử phi, căn bản không biết ý thái tử phi là gì. Thái tử phi vỗ nhẹ cái mông Viên Ninh một chút, cầm một cái khung thêu tròn đã từng chơi đùa với tiểu Viên Ninh đặt bên người thái tử, Viên Ninh lập tức bò qua, vừa muốn nắm khung vải, thái tử phi nhanh chóng đem nó phóng tới trên bụng thái tử, động tác tiểu Viên Ninh cấp tốc, bàn tay nhỏ bé rất nhanh mà bộp một tiếng đã ngồi lên người thái tử, cục thịt bông béo lùn chắc nịch rất có cân nặng, chỉ nghe được thái tử hét thảm một tiếng,

“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên!"

Thái tử hổn hà hổn hển đem gối mềm vứt qua một bên, lại nói với Viên Ninh, “Tiểu tử, ta không đến chọc ngươi, ngươi lại đến chọc a mã ngươi!"

Tiểu Viên Ninh bị khuôn mặt ác ma phóng đại trước mắt dọa cho khóc, xoay người hướng thái tử phi cầu cứu. Thái tử phi nhanh chóng ôm lấy, thái tử lúc này sao có thể dễ dàng để thái tử phi đắc thủ như vậy. Phu thê hai người một cướp đoạt một ngăn cản, tiểu Viên Ninh bị kéo qua bên này, rồi lại bị kéo qua bên kia đến quên cả khóc.

“Dận Nhưng, đừng làm hài tử bị thương a. Vừa rồi là ta đùa giỡn với ngươi." Thái tử phi thấy không thể ngăn cản, lại không thể quá mạnh bạo, đành phải dừng lại mềm giọng nói.

Thái tử thấy thái tử phi ngừng tay, đem Viên Ninh ôm lấy cách xa thái tử phi một trượng, nói, “Đang yên lành dụ tiểu tử kia chơi a mã mình? Có ngạch nương nào như ngươi thế không?" Vừa nói vừa bực tức mà ôm lấy tiểu Viên Ninh nhìn chằm chằm, “Tiểu tử, nên dạy dỗ một trận."

Lời này vừa mới nói ra, vốn dĩ Viên Ninh đã ngưng khóc lại khóc lớn lên, lần này cũng không dễ dỗ như hai lần trước, mà là thực sự khóc nức nở, thái tử nhưng lại bị dọa sợ, vội hỏi thái tử phi, “Vậy phải làm sao, làm sao bây giờ?"

Thái tử phi cũng lại càng hoảng sợ, vội vàng ôm lấy vỗ nhẹ dỗ, “Đều là ngươi, bị ngươi dọa cho khóc." Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút áy náy, nếu không cùng thái tử đùa giỡn, cũng sẽ không đem hài tử kinh sợ đến mức này.

Tiểu Viên Ninh khóc một trận, nghe được tiếng thái tử phi là thật thương tâm dỗ dành, thái tử không nói một lời ngồi ở một bên nhìn, hơi nhíu mày còn có thể nhìn ra hắn cũng là sốt ruột, đợi tiếng khóc nhỏ dần mới thở dài một hơi.

Thái tử phi thấy tiểu Viên Ninh khóc xong liền ngủ, sắc mặt đỏ bừng, mũi cũng là đỏ đỏ hồng hồng, lòng bàn tay còn siết thật chặt, hôn nhẹ cái trán trơn bóng của hắn, đang muốn để vú em đem hắn ôm xuống phía dưới nghỉ ngơi, đã thấy Viên Ninh mở mắt kinh hãi một chút, vội bảo vú em lui ra, tiếp tục ôm dỗ.

“Sớm biết vậy sẽ không để nó đùa giỡn, để bây giờ kinh sợ thành như vậy, sau này cũng phải cẩn thận." Thái tử phi rất hối hận.

“Chẳng lẽ sau này cô ngay đến giáo huấn hắn cũng không được? Cô mới nói một câu đã khóc thành như vậy, thực chưa gặp qua hài tử nào tính khí lớn như thế." Thái tử đối với tiểu Viên Ninh thực là đau đầu, lại nói, “Tiểu gia hỏa này chẳng lẽ đều có thể nghe hiểu ý tứ của cô? Lúc này nó mới bao lớn, ai thành nhi tử của cô cũng đều là thiên tài cả sao?"

“Ngươi tỉnh lại đi, đừng có tự khoe khoang. Ngươi thường xuyên làm ra bộ dạng hung ác với Viên Ninh, nó không sợ ngươi mới là lạ." Thái tử phi đối với điểm ấy của thái tử rất là bất mãn, “Sao ngươi cứ luôn tìm Viên Ninh chọc ghẹo, hắn mới bao lớn mà cứ luôn hù dọa nó."

“Cô mới không có, người làm a mã nào mà không nghiêm khắc?" Thái tử phản bác, chuyện đi ghen tị với nhi tử hắn có thể nói ra khỏi miệng mới là lạ, “Cô anh tuấn tiêu sái, chưa từng vẻ mặt hung ác."

“Được rồi, anh tuấn thái tử điện hạ, ta hiện tại mang Viên Ninh đi không gian nghỉ ngơi, ngài cứ tự nhiên." Thái tử phi bị thái tử mặt dày làm cho không còn cách nào khác đành nói.

“Chớ a, cô cũng cùng đi." Thái tử lôi kéo tay thái tử phi, thái tử phi bất đắc dĩ chỉ có thể mang theo thái tử cùng nhau tiến vào không gian.

Vào không gian, ôm tiểu Viên Ninh thái tử phi mới cảm nhận rõ ràng được hài tử trong lòng đang từ từ thả lỏng, lập tức trong lòng cũng buông lỏng, đi đến khu nhà cấp cao, trực tiếp đem nhi tử ôm đến phòng trẻ con.

Xác định hài tử đã ngủ say, mới nhẹ nhàng bước ra khỏi gian phòng, trở lại phòng khách.

Thái tử cũng không đi đâu, ngay ở trong phòng khách trực tiếp ngồi trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng bước chân của thái tử phi, hé ra mí mắt liếc thái tử phi rồi lại nhắm lại, miễn cưỡng nói, “Viên Ninh đã ngủ chưa?"

“Ừ." Thái tử phi đi tới, tìm một khoảng không ngồi xuống.

Hai vợ chồng an tĩnh một hồi, thái tử đột nhiên thở dài nói, “Tĩnh Nghiên, cô phát hiện, từ khi Viên Ninh sinh ra, ngươi đối xử với cô càng tỏ ra lãnh đạm."

Thái tử phi nghe vậy, cảm thấy kỳ quái hỏi lại, “Nói vậy là thế nào? Chúng ta điều không phải rất tốt sao?"

Thái tử không nói gì, mở mắt ngắm nhìn trùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, hắn cũng không biết là thế nào, từ lúc thái tử phi sinh Viên Ninh, lúc nàng thẳng thắn nói ra bí mật không gian, hắn vui vì thái tử phi tín nhiệm hắn, nhưng trong lòng cũng bắt đầu thấp thỏm, từ lúc hai người đại hôn tới giờ thái tử phi chưa từng phụ thuộc vào hắn, thái tử phi lại có không gian một thần vật như vậy, mà hắn mặc dù là một thái tử của cả một quốc gia, nhưng đối với thái tử phi mà nói cũng không là gì, hắn không cách nào tưởng tượng nếu có một ngày thái tử phi đột nhiên chán ghét và hắn và cuộc sống trong cung, muốn rời đi, hắn nên làm cái gì bây giờ.

“Tĩnh Nghiên, cô không giữ được ngươi." Thái tử lại đột nhiên nói, “Giữ được ngươi nhưng cũng không thể cầm chân ngươi."

Thái tử phi nghe thái tử nói mấy lời đầy tâm trạng, lại nhịn không được đưa tay lên sờ cái trán thái tử một chút, “Lại không có nóng, thế nào lại bắt đầu nói mê sảng vậy?"

Thái tử nhanh chóng bắt lấy tay thái tử phi đang đặt ở trên trán hắn, “Cô không nói mê sảng, cô chỉ là đang suy nghĩ, nếu như không có Hoằng Thăng, Hoằng Tích, Viên Ninh, ngươi lúc này còn có thể ở lại bên người cô sao?"

Thái tử phi lúc này cuối cùng cũng nghe rõ, đây là thái tử lo được lo mất, “Ngươi làm sao lại nghĩ như vậy? Ta không ở bên người ngươi, thì còn có thể đi đâu được chứ?"

“Nếu ngươi muốn bỏ đi, ngươi có thể vào trong không gian, ai cũng tìm không được ngươi." Thái tử nói rằng.

“Con người không có khả năng sống đơn độc, mỗi người đều cần liên kết với người khác mới có khả năng sinh tồn được. Sống ở trong không gian cũng chỉ là tạm thời, chính nó cũng không phải vạn năng, tựa như ta không thể trở lại nơi chốn cũ, cũng không có thể trường sinh bất tử, càng không thể làm cho ngươi một bước lên trời. Kỳ thực ta từ rất sớm trước đây thì đã có lợi dụng không gian tìm cách ly khai hoàng cung, thế nhưng không thể được, ta có phụ mẫu có gia tộc, ta sống thì phải có một phần trách nhiệm, bất luận cái ý nghĩ gì cũng chỉ là ý nghĩ, ta sẽ không thay đổi quyết định. Sau này lại có Hoằng Thăng, Hoằng Tích, rồi Viên Ninh, cảm tình giữa chúng ta cũng không tệ, cùng nhau sống đến đầu bạc cũng là một ý hay, ngươi nói xem có phải không?" Thái tử phi cảm khái nói, chuyện cũ trước kia như sương khói, chớp mắt một đời người liền vội vã trôi qua.

Đoạn phía trước thái tử phi nói thái tử không quan tâm, nhưng thật ra câu cuối cùng khiến hắn tâm hoa nộ phóng, vươn tay đem thái tử phi kéo vào trong lòng, “Ngươi quả nhiên đối với cô đã sớm âm thầm chấp nhận, được, liền chiếu theo lời ngươi nói, cô sẽ chịu thua thiệt cùng nhau sống với ngươi qua nửa đời người còn lại."

Thái tử phi vừa bực mình vừa buồn cười, đối với chuyện tình cảm, thái tử vĩnh viễn đều là kiêu ngạo nhất một phương, “Được rồi, nói dài dòng, cứ cho là ta chưa nói gì hết."

“Ha ha, nhưng cô lại nghe được rõ ràng rành mạch." Thái tử nào để ý thái tử phi nói cái gì, cao hứng hôn thái tử phi một cái, sắc tâm rục rịch, bắt đầu động tay động chân.

Dục Khánh Cung thái tử và thái tử phi cảm tình hòa hợp, hậu cung lại kéo ra không ít chuyện hỗn loạn, Khang Hi để Lý Đức Toàn đi thăm dò lời đồn đãi bắt nguồn từ đâu, cụ thể tra được thế nào không ai biết được, bất quá chỉ là Vinh phi ôm bệnh, mẹ đẻ bát a ca nói ra chút phân vị, đại a ca vào triều bị mắng trước mặt mọi người.

Chuyện tiếp sau đó, phe thái tử có rất nhiều người theo vào, dù sao cũng là cầm danh tiếng của mình ra chơi đùa, không cẩn thận có khả năng thực sự đem mình bị lọt bẫy, đổ dầu vào lửa cũng có một tay thái tử.

Bất quá sự tình còn chưa có lắng xuống, thì có người lại chủ động chọc thái tử, người này không ngoài ai khác chính là đại a ca.

Đại a ca cũng là do không cẩn thận, dù sao không lâu trước đó vừa bị Khang Hi dạy dỗ một trận, không dự định theo thái tử cứng đối cứng, sao có thể nghĩ đến ở ngoài cung uống rượu nghe hát nói xấu thái tử, càng chưa nói còn bị người của thái tử nghe trộm hắn và đám thuộc hạ châm biếm thái tử có sắc tâm lại không có sắc đảm mà lại còn sợ vợ, cư nhiên một vị cách cách Mông Cổ đưa đến tận miệng lại không dám ăn.

Thái tử cho người theo dõi đại a ca đó là chuyện đã tồn tại từ rất lâu, từ khi Minh Châu của đại a ca sụp đổ ẩn lui, các loại phòng bị sẽ không so được với trước, thái tử đã sớm không coi hắn là đối thủ nữa, lần này nếu không phải là muốn chuẩn bị bẫy chết đại a ca hắn cũng sẽ không để tâm theo dõi nhất cử nhất động của đại a ca. Kết quả không nghĩ tới đại a ca lại cư nhiên ngu xuẩn ra ngoài cung nghe hát uống rượu nói xấu hắn! Quả thực làm mất mặt mũi hoàng gia.

Thái tử nghĩ đến Từ Nhân Cung đang chuẩn bị đóng gói Ô Nhật Na trả về Mông Cổ, khóe miệng kéo ra một độ cong, “Đại a ca nếu như thích Mông Cổ cách cách đến thế, cô sẽ phát thiện tâm, giúp hắn một chút."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại