Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc
Chương 82
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, đảo mắt đã tới cuối tháng 12. Với sự hỗ trợ tài chính của Tả Dĩ Uyên cộng thêm các mối quan hệ tích lũy nhiều năm của Sở Tu, Sở Cảnh đăng kí mở công ty Thịnh Thế cũng dần dần đi vào quỹ đạo. Sức khỏe của Hứa Phàm dưới sự điều trị tỉ mỉ của bác sỹ Tập, cũng đã gần như bình phục hoàn toàn. Sau khi hồi phục, liền trực tiếp bị Sở Cảnh đưa tới sân huấn luyện chuyên dụng được xây dựng dưới lòng đất, từ từ trải qua các bài tập bắn cùng huấn luyện thể năng dành riêng cho anh.
Lúc đầu, Hứa Phàm nhìn súng thật đạn thật còn thật sự hoảng sợ, nhưng sau 2 tháng huấn luyện, cũng có thể tập trung ổn định mà ngắm bắn vào bia. Tuy rằng năng lực có hạn, chỉ có thể bắn ngắm bia bất động, nhưng Sở Cảnh đối với việc này cũng đã rất hài lòng.
Hơn nữa, tuy rằng mỗi ngày đều nhắn tin gọi điện với Tả Dĩ Uyên, nhưng nghẹn khuất vì lâu ngày không được gặp mặt trực tiếp khiến hai người cực độ nôn nóng. Vì thế khẩn cấp ném mọi chuyện trong tay giao lại cho đại ca, rồi lưu lại một thủ hạ tinh nhuệ ở lại bên cạnh Hứa Phàm, Sở Cảnh liền dứt khoát phủi tay bỏ của chạy lấy người đi mất. Mỹ danh viết: cùng chồng trải qua lễ Giáng sinh.
Hứa Phàm đối với loại hành vi này của cậu tỏ vẻ đủ ghét bỏ.
Đương nhiên, Sở Cảnh cũng không quan tâm Hứa Phàm trách móc, nhưng Tả Dĩ Uyên lại cao hứng muốn chết. Hai tháng trời không được gặp nhau, vốn tương tư khó nhịn, hơn nữa Sở Cảnh lại tận lực câu dẫn. Tiểu biệt thắng tân hôn, thiên lôi câu địa hỏa gì đó… khụ khụ, cua đồng đại quân rẩm rầm bò qua, chúng ta vẫn nên tắt đèn trước đi, tạm thời không nhắc tới.
Vì thế, Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh cứ như vậy trực tiếp ở trên giường trải qua lễ Giáng sinh, ngày hôm sau đêm Giáng sinh và cả ngày hôm sau của hôm sau đêm Giáng sinh… đợi cho tới khi bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức xong, rốt cục có thể an tâm mà thảo luận tình huống hiện nay, đã là chuyện của vài ngày sau đó.
“Ý anh là, dựa vào ảnh chụp của Tô Mặc, có thể phỏng đoán tổng bộ của gia tộc Matada, chính là ở ngay N thị?" Sở Cảnh nhíu nhíu mày: “Điều này không ổn lắm, tuy rằng mấy năm nay Sở gia đã không còn cường thịnh như mấy năm trước, nhưng ít nhất ở N thị tuyệt đối vẫn là số 1. Nếu nơi này có một ai buôn bán vũ khí, ông già nhất định sẽ không để yên mà đứng nhìn, mặc cho tên đó phát triển."
Tả Dĩ Uyên nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Không, A Cảnh, em có từng nghĩ là chúng ta đã nghĩ sai chỗ nào rồi không?"
“Là sao?" Sở Cảnh giương mắt hỏi Tả Dĩ Uyên.
“Gia tộc Matada lúc trước là bị anh và Rendia liên thủ tiêu diệt, theo lý mà nói, hẳn là sẽ không có cá lọt lướt… nếu có, có lẽ, người này khả năng ngay từ đầu đã không lộ mặt ở trong gia tộc đó." Tả Dĩ Uyên nói: “Hoặc là, ít nhất người bên ngoài không ai biết tới người này."
Sở Cảnh nghĩ nghĩ nói: “Ý anh là, con cái chi thứ trong gia tộc bọn họ?"
“Nói không chừng cũng có thể là con riêng của lão Matada." Tả Dĩ Uyên cười nói: “Cuộc hôn nhân của lão Matada và vợ lão là do gia tộc sắp xếp, trước khi kết hôn lão từng có một thời gian phong lưu. Nhưng vợ lão là một nhân vật lợi hại, sau khi kết hôn nghe nói lão Matada không dám đi lăng nhăng ở bên ngoài… trước khi vợ lão sinh con cho lão, lão Matada cũng có vài đứa con riêng nhưng sau đó đều kỳ quái gặp chuyện ngoài ý muốn, lão Matada đối với chuyện này cũng không có dị nghị gì, nhưng mà… ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?"
“Vậy nghĩa là…" trong đầu Sở Cảnh hiện lên cái gì đó, dừng một chút, đem mọi suy nghĩ sắp xếp lại rõ ràng rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ lão Matada kiêng kị vợ lão cho nên đã đem đứa con cùng tình nhân tới nơi khác… có khả năng nhất chính là đang ở N thị? Mà đứa bé kia cũng không cam lòng không có được quyền thừa kế của gia tộc Matada, cho nên đã sớm lập kế hoạch đoạt lại thế lực gia tộc. chẳng qua, kế hoạch đó còn chưa được thực hiện hoặc là chưa hoàn thành thì đã bị anh và Rendia phá hủy. Cho nên hiện tại, gã mới nghĩ ra đủ mọi biện pháp, xuống tay trả thù từ chỗ các anh?"
“Tuy chỉ là phán đoán, nhưng anh cảm thấy phán đoán này tương đối hợp lý." Tả Dĩ Uyên nói: “tính cách lão Matada yếu đuối, không đủ tư cách là người đứng đầu. vợ lão lại quá mức cường thế, nhưng kiến thức hạn hẹp, không có tâm nhãn, không đủ khả năng trải qua khốn cảnh. Khó được có một đứa con có tư chất, nhưng thân thể không được tốt lắm, là một con ma bệnh. Nếu lúc trước anh và Rendia không ra tay, không quá vài năm, nói không chừng gia tộc Matada cũng sẽ tự đổi chủ cũng nên."
“A, người ta tân tân khổ khổ mưu toan chiếm đoạt lại đồ của người ta, còn chưa chính thức ra tay đã bị anh và Rendia phá hủy, trách không được gã muốn chĩa mũi dùi vào anh và gia tộc Prora của Rendia." Sở Cảnh hừ lạnh một tiếng, dừng một chút, lại nói: “Nhưng nếu thật sự dựa theo phương hướng này mà đi điều tra thì phạm vi có thể thu nhỏ rất nhiều."
Tả Dĩ Uyên gật đầu, nói: “Dựa vào độ tuổi tính ra, người này hẳn trong khoảng từ 30 tới 45 tuổi. Có thể đối với Tả gia và gia tộc Prora tiến hành vây đánh chặn đường, như vậy nhất định trong tay có một chút thế lực… ít nhất, thế lực này không phải là mới phát triển gần đây, tối thiểu là không phát triển từ N thị."
Sở Cảnh gật đầu: “Những điều này, em sẽ sai người đi điều tra… nhưng dù sao phạm vi vẫn có chút mơ hồ, kết quả cuối cùng vẫn phải làm một số loại trừ nhất định. Chắc cũng không quá dễ dàng."
Tả Dĩ Uyên khoát tay: “Không sao, chúng ta có thời gian mà, không phải sao?"
Sở Cảnh mỉm cười, đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: “Đúng rồi, không phải anh nói Tô Mặc đưa cho anh một bức ảnh sao? mau đưa em xem thử."
“Ảnh chụp vẫn để ở chỗ Rendia, nhưng chỗ anh có hình quét…để anh gửi cho em." Tả Dĩ Uyên nói.
“Cũng được." Sở Cảnh lên tiếng, vừa nâng mắt, bỗng phát hiện Tả Dĩ Uyên lại vẻ mặt phát dục, biểu tình cầu bất mãn nhìn mình, nhất thời nhướn mày, cảm giác mặt sau lại ân ẩn phiếm đau: “Tả, anh định làm gì?"
Tả Dĩ Uyên khẽ ôm eo Sở Cảnh, ái muội phả nhiệt khí lên tai cậu, hơi đỉnh đỉnh hạ thân, cười nói: “Anh muốn làm gì, em còn không biết sao?"
Khuôn mặt Sở Cảnh đen xì, vươn tay đập Tả Dĩ Uyên một phát, thanh âm lạnh như băng: “Em nhớ rõ chúng ta đã làm liên tục nhiều ngày rồi, em mệt muốn chết, muốn nghỉ ngơi."
“Hai tháng không gặp nhau, chỉ mấy lần như vậy sao có thể đủ?" Tả Dĩ Uyên căn bản không buông tay, ngược lại dùng lực đem cả người Sở Cảnh đều ôm chặt trong ngực. Cúi đầu hạ xuống môi Sở Cảnh một nụ hôn, cười đến phá lệ mê người nói: “A Cảnh, em mệt à? vậy cũng không sao, em chỉ cần nằm hưởng thụ là được rồi, còn việc xuất lực, toàn quyền để anh phụ trách, em không cần lo lắng…"
“Anh cái đồ… Cầm, thú!"
“Ừ, phải phải." Tả Dĩ Uyên khoái trá đáp lời: “Nào, bảo bối, thắt lưng nâng cao hơn chút, anh muốn đi vào…"
Vì thế lại một đội quân cua đồng nườm nượp bò qua.
Nhà chính Sở gia.
“Chị Chu, thuốc sắc của cha được chưa?" Sở Di Nhiên từ trên cầu thang đi xuống, hỏi người hầu bên cạnh.
Chị Chu gật đầu: “Một chút nữa là được, tôi sẽ mang lên cho lão gia."
Sở Di Nhiên khoát tay: “Không cần, tôi vừa vặn có việc cần thương lượng với cha, đưa thuốc cho tôi mang lên là được… tôi tới phòng bếp xem thử, chị không cần làm đâu."
“Vâng, thưa nhị tiểu thư." Sở Di Nhiên nếu đã mở miệng, chị Chu nhanh chóng gật đầu, lên tiếng đáp lời.
Đi tới phòng bếp, bên trong có người hầu đang đổ nước thuốc ra bát. Sở Di Nhiên tùy tiện tìm một cái cớ đuổi cô người hầu đi, sau đó nhìn ngó xung quanh một vòng, xác định không còn ai khác, mới thật cẩn thận lấy một túi bộ phấn màu trắng từ trong túi quần bỏ vào trong bát thuốc.
Thuốc vừa đổ ra bát vẫn còn nóng hổi, dùng thìa khuấy khuấy mấy cái, bột trắng đó đã hòa tan vào trong bát thuốc. Sở Di Nhiên khẽ nhếch môi cười, bưng bát thuốc lên, lập tức đi tới phòng lão gia tử.
Đẩy cửa ra, Sở lão gia tử vẫn còn nằm ngủ trên giường. Người hầu đứng một góc thấy Sở Di Nhiên đi vào, vội kêu lên: “Nhị tiểu thư."
Sở Di Nhiên gật đầu, giống như tùy ý hỏi han: “Cha tôi hôm nay thế nào rồi?"
Người hầu nhỏ giọng nói: “Vẫn luôn buồn ngủ, vừa mới tỉnh khoảng 3 giờ, sau đó lại mệt thiếp đi."
Sở Di Nhiên “A" một tiếng, sau đó nói: “Nơi này không còn chuyện của cô, cô đi xuống trước đi."
Người hầu vâng một tiếng rồi nhẹ bước lui ra ngoài.
Trong phòng không có người ngoài, Sở Di Nhiên nhìn Sở lão gia tử, trên mặt dần hiện ra biểu tình khoái trá vặn vẹo. Cao thấp đánh giá sự thay đổi quá nhiều của lão gia tử, Sở Di Nhiên lúc này mới không nhanh không chậm ngồi xuống cạnh giường, vươn tay đánh thức lão gia tử.
“Cha, cha, uống thuốc, mau tỉnh lại."
Sở lão gia tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, qua vài giây, mới phản ứng lại, Nhin quanh một chút, dư quang liếc tới chén thuốc đông y để đầu giường, nhíu nhíu mày: “Ta lại ngủ nữa sao?"
Sở Di Nhiên ôn hòa cười cười, nói: “Chắc là do thời gian này cha bận rộn quá… cha cũng thật là, tuổi cũng đã lớn rồi, còn không biết tự yêu quý bản thân. Này, thuốc đã sắc xong, thừa dịp vẫn còn nóng cha mau uống hết đi."
Lão gia tử nhìn nhìn Sở Di Nhiên, nói: “Chẳng lẽ ta muốn vậy sao? còn không phải do thằng Sở Tu không chịu thua kém… hừ, còn muốn đấu với ta!" Nói xong, lại thở dài: “Nhưng cũng khó có khi con lại hiểu chuyện như vậy!"
Nhận bát thuốc, Sở lão gia tử lại hỏi: “Đúng rồi, con và chủ tịch Lý thị tiến triển thế nào rồi?"
Thân mình Sở Di Nhiên cứng đờ, gượng cười nói: “Rất, rất tốt."
Sở lão gia tử hừ một tiếng nói: “Ta biết con cảm thấy ủy khuất, nhưng con nghĩ xem, chủ tịch Lý thị hiện nay chỉ có một đứa con gái, nhất định không thể kế thừa gia nghiệp. Sau này chỉ cần con sinh cho ông ta một đứa con trai…"
Sở Di Nhiên cúi đầu, trong đôi mắt che kín oán giận. Con gái, con gái, con gái! Con gái dù có giỏi mấy thì cũng thế nào? Còn không phải là một cái công cụ? không thể kế thừa gia nghiệp? Người ta nói không chừng không nghĩ thế đâu! Chủ tịch Lý thị là một lão già khôn khéo, trong lời nói đều có ý đem công ty để lại cho đứa con gái của mình!
“Cha, con biết rồi, cha mau uống thuốc đi." Nhịn, nhịn, Sở Di Nhiên ngẩng đầu lại là vẻ mặt tươi cười, ôn hòa khuyên nhủ.
Sở lão gia tử cho rằng lời khuyên của mình có tác dụng, tâm tình cũng tốt hơn, một hơi uống cạn bát thuốc. Mặc dù đã uống hơn một tháng, nhưng cái loại vị thuốc đắng ngắt nồng đậm này vẫn khiến ông nhíu chặt chân mày.
“Di Nhiên, về sau đừng sắc cái thuốc này nữa." lão gia tử chán ghét nhìn bát thuốc, nói: “Thuốc gì mà đắng như vậy? uống thuốc tây còn hơn."
Sở Di Nhiên vội nói: “Cha, cái này không được. thân thể cha vốn không có bệnh, chỉ do lớn tuổi nên thường mệt mỏi. uống thuốc tây càng hại thân. Thuốc đông y tuy đắng một chút, nhưng rất bổ, tốt cho thân thể. Ngài cố uống thêm vài ngày, nếu vẫn không được, chúng ta lại đổi sang thuốc tây, được không?"
Sở lão gia tử vốn không quá tình nguyện, nhưng nghĩ tốt xấu gì Sở Di Nhiên cũng là lo cho thân thể của mình, hiện tại chỉ mong Sở Di Nhiên cùng chủ tịch Lý thị mau chóng kết hôn, đơn giản chỉ chép miệng cho qua, không phản đối nữa.
Uống thuốc xong, cơn buồn ngủ lại kéo tới. Lão gia tử vừa đặt mình đã chìm vào giấc ngủ, trước đó còn không quên dặn dò Sở Di Nhiên hôm nay nhớ đi hẹn hò với chủ tịch Lý thị, Sở Di Nhiên lên tiếng, rồi cầm bát thuốc chậm rãi rời khỏi phòng.
Lúc đầu, Hứa Phàm nhìn súng thật đạn thật còn thật sự hoảng sợ, nhưng sau 2 tháng huấn luyện, cũng có thể tập trung ổn định mà ngắm bắn vào bia. Tuy rằng năng lực có hạn, chỉ có thể bắn ngắm bia bất động, nhưng Sở Cảnh đối với việc này cũng đã rất hài lòng.
Hơn nữa, tuy rằng mỗi ngày đều nhắn tin gọi điện với Tả Dĩ Uyên, nhưng nghẹn khuất vì lâu ngày không được gặp mặt trực tiếp khiến hai người cực độ nôn nóng. Vì thế khẩn cấp ném mọi chuyện trong tay giao lại cho đại ca, rồi lưu lại một thủ hạ tinh nhuệ ở lại bên cạnh Hứa Phàm, Sở Cảnh liền dứt khoát phủi tay bỏ của chạy lấy người đi mất. Mỹ danh viết: cùng chồng trải qua lễ Giáng sinh.
Hứa Phàm đối với loại hành vi này của cậu tỏ vẻ đủ ghét bỏ.
Đương nhiên, Sở Cảnh cũng không quan tâm Hứa Phàm trách móc, nhưng Tả Dĩ Uyên lại cao hứng muốn chết. Hai tháng trời không được gặp nhau, vốn tương tư khó nhịn, hơn nữa Sở Cảnh lại tận lực câu dẫn. Tiểu biệt thắng tân hôn, thiên lôi câu địa hỏa gì đó… khụ khụ, cua đồng đại quân rẩm rầm bò qua, chúng ta vẫn nên tắt đèn trước đi, tạm thời không nhắc tới.
Vì thế, Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh cứ như vậy trực tiếp ở trên giường trải qua lễ Giáng sinh, ngày hôm sau đêm Giáng sinh và cả ngày hôm sau của hôm sau đêm Giáng sinh… đợi cho tới khi bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức xong, rốt cục có thể an tâm mà thảo luận tình huống hiện nay, đã là chuyện của vài ngày sau đó.
“Ý anh là, dựa vào ảnh chụp của Tô Mặc, có thể phỏng đoán tổng bộ của gia tộc Matada, chính là ở ngay N thị?" Sở Cảnh nhíu nhíu mày: “Điều này không ổn lắm, tuy rằng mấy năm nay Sở gia đã không còn cường thịnh như mấy năm trước, nhưng ít nhất ở N thị tuyệt đối vẫn là số 1. Nếu nơi này có một ai buôn bán vũ khí, ông già nhất định sẽ không để yên mà đứng nhìn, mặc cho tên đó phát triển."
Tả Dĩ Uyên nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Không, A Cảnh, em có từng nghĩ là chúng ta đã nghĩ sai chỗ nào rồi không?"
“Là sao?" Sở Cảnh giương mắt hỏi Tả Dĩ Uyên.
“Gia tộc Matada lúc trước là bị anh và Rendia liên thủ tiêu diệt, theo lý mà nói, hẳn là sẽ không có cá lọt lướt… nếu có, có lẽ, người này khả năng ngay từ đầu đã không lộ mặt ở trong gia tộc đó." Tả Dĩ Uyên nói: “Hoặc là, ít nhất người bên ngoài không ai biết tới người này."
Sở Cảnh nghĩ nghĩ nói: “Ý anh là, con cái chi thứ trong gia tộc bọn họ?"
“Nói không chừng cũng có thể là con riêng của lão Matada." Tả Dĩ Uyên cười nói: “Cuộc hôn nhân của lão Matada và vợ lão là do gia tộc sắp xếp, trước khi kết hôn lão từng có một thời gian phong lưu. Nhưng vợ lão là một nhân vật lợi hại, sau khi kết hôn nghe nói lão Matada không dám đi lăng nhăng ở bên ngoài… trước khi vợ lão sinh con cho lão, lão Matada cũng có vài đứa con riêng nhưng sau đó đều kỳ quái gặp chuyện ngoài ý muốn, lão Matada đối với chuyện này cũng không có dị nghị gì, nhưng mà… ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?"
“Vậy nghĩa là…" trong đầu Sở Cảnh hiện lên cái gì đó, dừng một chút, đem mọi suy nghĩ sắp xếp lại rõ ràng rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ lão Matada kiêng kị vợ lão cho nên đã đem đứa con cùng tình nhân tới nơi khác… có khả năng nhất chính là đang ở N thị? Mà đứa bé kia cũng không cam lòng không có được quyền thừa kế của gia tộc Matada, cho nên đã sớm lập kế hoạch đoạt lại thế lực gia tộc. chẳng qua, kế hoạch đó còn chưa được thực hiện hoặc là chưa hoàn thành thì đã bị anh và Rendia phá hủy. Cho nên hiện tại, gã mới nghĩ ra đủ mọi biện pháp, xuống tay trả thù từ chỗ các anh?"
“Tuy chỉ là phán đoán, nhưng anh cảm thấy phán đoán này tương đối hợp lý." Tả Dĩ Uyên nói: “tính cách lão Matada yếu đuối, không đủ tư cách là người đứng đầu. vợ lão lại quá mức cường thế, nhưng kiến thức hạn hẹp, không có tâm nhãn, không đủ khả năng trải qua khốn cảnh. Khó được có một đứa con có tư chất, nhưng thân thể không được tốt lắm, là một con ma bệnh. Nếu lúc trước anh và Rendia không ra tay, không quá vài năm, nói không chừng gia tộc Matada cũng sẽ tự đổi chủ cũng nên."
“A, người ta tân tân khổ khổ mưu toan chiếm đoạt lại đồ của người ta, còn chưa chính thức ra tay đã bị anh và Rendia phá hủy, trách không được gã muốn chĩa mũi dùi vào anh và gia tộc Prora của Rendia." Sở Cảnh hừ lạnh một tiếng, dừng một chút, lại nói: “Nhưng nếu thật sự dựa theo phương hướng này mà đi điều tra thì phạm vi có thể thu nhỏ rất nhiều."
Tả Dĩ Uyên gật đầu, nói: “Dựa vào độ tuổi tính ra, người này hẳn trong khoảng từ 30 tới 45 tuổi. Có thể đối với Tả gia và gia tộc Prora tiến hành vây đánh chặn đường, như vậy nhất định trong tay có một chút thế lực… ít nhất, thế lực này không phải là mới phát triển gần đây, tối thiểu là không phát triển từ N thị."
Sở Cảnh gật đầu: “Những điều này, em sẽ sai người đi điều tra… nhưng dù sao phạm vi vẫn có chút mơ hồ, kết quả cuối cùng vẫn phải làm một số loại trừ nhất định. Chắc cũng không quá dễ dàng."
Tả Dĩ Uyên khoát tay: “Không sao, chúng ta có thời gian mà, không phải sao?"
Sở Cảnh mỉm cười, đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: “Đúng rồi, không phải anh nói Tô Mặc đưa cho anh một bức ảnh sao? mau đưa em xem thử."
“Ảnh chụp vẫn để ở chỗ Rendia, nhưng chỗ anh có hình quét…để anh gửi cho em." Tả Dĩ Uyên nói.
“Cũng được." Sở Cảnh lên tiếng, vừa nâng mắt, bỗng phát hiện Tả Dĩ Uyên lại vẻ mặt phát dục, biểu tình cầu bất mãn nhìn mình, nhất thời nhướn mày, cảm giác mặt sau lại ân ẩn phiếm đau: “Tả, anh định làm gì?"
Tả Dĩ Uyên khẽ ôm eo Sở Cảnh, ái muội phả nhiệt khí lên tai cậu, hơi đỉnh đỉnh hạ thân, cười nói: “Anh muốn làm gì, em còn không biết sao?"
Khuôn mặt Sở Cảnh đen xì, vươn tay đập Tả Dĩ Uyên một phát, thanh âm lạnh như băng: “Em nhớ rõ chúng ta đã làm liên tục nhiều ngày rồi, em mệt muốn chết, muốn nghỉ ngơi."
“Hai tháng không gặp nhau, chỉ mấy lần như vậy sao có thể đủ?" Tả Dĩ Uyên căn bản không buông tay, ngược lại dùng lực đem cả người Sở Cảnh đều ôm chặt trong ngực. Cúi đầu hạ xuống môi Sở Cảnh một nụ hôn, cười đến phá lệ mê người nói: “A Cảnh, em mệt à? vậy cũng không sao, em chỉ cần nằm hưởng thụ là được rồi, còn việc xuất lực, toàn quyền để anh phụ trách, em không cần lo lắng…"
“Anh cái đồ… Cầm, thú!"
“Ừ, phải phải." Tả Dĩ Uyên khoái trá đáp lời: “Nào, bảo bối, thắt lưng nâng cao hơn chút, anh muốn đi vào…"
Vì thế lại một đội quân cua đồng nườm nượp bò qua.
Nhà chính Sở gia.
“Chị Chu, thuốc sắc của cha được chưa?" Sở Di Nhiên từ trên cầu thang đi xuống, hỏi người hầu bên cạnh.
Chị Chu gật đầu: “Một chút nữa là được, tôi sẽ mang lên cho lão gia."
Sở Di Nhiên khoát tay: “Không cần, tôi vừa vặn có việc cần thương lượng với cha, đưa thuốc cho tôi mang lên là được… tôi tới phòng bếp xem thử, chị không cần làm đâu."
“Vâng, thưa nhị tiểu thư." Sở Di Nhiên nếu đã mở miệng, chị Chu nhanh chóng gật đầu, lên tiếng đáp lời.
Đi tới phòng bếp, bên trong có người hầu đang đổ nước thuốc ra bát. Sở Di Nhiên tùy tiện tìm một cái cớ đuổi cô người hầu đi, sau đó nhìn ngó xung quanh một vòng, xác định không còn ai khác, mới thật cẩn thận lấy một túi bộ phấn màu trắng từ trong túi quần bỏ vào trong bát thuốc.
Thuốc vừa đổ ra bát vẫn còn nóng hổi, dùng thìa khuấy khuấy mấy cái, bột trắng đó đã hòa tan vào trong bát thuốc. Sở Di Nhiên khẽ nhếch môi cười, bưng bát thuốc lên, lập tức đi tới phòng lão gia tử.
Đẩy cửa ra, Sở lão gia tử vẫn còn nằm ngủ trên giường. Người hầu đứng một góc thấy Sở Di Nhiên đi vào, vội kêu lên: “Nhị tiểu thư."
Sở Di Nhiên gật đầu, giống như tùy ý hỏi han: “Cha tôi hôm nay thế nào rồi?"
Người hầu nhỏ giọng nói: “Vẫn luôn buồn ngủ, vừa mới tỉnh khoảng 3 giờ, sau đó lại mệt thiếp đi."
Sở Di Nhiên “A" một tiếng, sau đó nói: “Nơi này không còn chuyện của cô, cô đi xuống trước đi."
Người hầu vâng một tiếng rồi nhẹ bước lui ra ngoài.
Trong phòng không có người ngoài, Sở Di Nhiên nhìn Sở lão gia tử, trên mặt dần hiện ra biểu tình khoái trá vặn vẹo. Cao thấp đánh giá sự thay đổi quá nhiều của lão gia tử, Sở Di Nhiên lúc này mới không nhanh không chậm ngồi xuống cạnh giường, vươn tay đánh thức lão gia tử.
“Cha, cha, uống thuốc, mau tỉnh lại."
Sở lão gia tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, qua vài giây, mới phản ứng lại, Nhin quanh một chút, dư quang liếc tới chén thuốc đông y để đầu giường, nhíu nhíu mày: “Ta lại ngủ nữa sao?"
Sở Di Nhiên ôn hòa cười cười, nói: “Chắc là do thời gian này cha bận rộn quá… cha cũng thật là, tuổi cũng đã lớn rồi, còn không biết tự yêu quý bản thân. Này, thuốc đã sắc xong, thừa dịp vẫn còn nóng cha mau uống hết đi."
Lão gia tử nhìn nhìn Sở Di Nhiên, nói: “Chẳng lẽ ta muốn vậy sao? còn không phải do thằng Sở Tu không chịu thua kém… hừ, còn muốn đấu với ta!" Nói xong, lại thở dài: “Nhưng cũng khó có khi con lại hiểu chuyện như vậy!"
Nhận bát thuốc, Sở lão gia tử lại hỏi: “Đúng rồi, con và chủ tịch Lý thị tiến triển thế nào rồi?"
Thân mình Sở Di Nhiên cứng đờ, gượng cười nói: “Rất, rất tốt."
Sở lão gia tử hừ một tiếng nói: “Ta biết con cảm thấy ủy khuất, nhưng con nghĩ xem, chủ tịch Lý thị hiện nay chỉ có một đứa con gái, nhất định không thể kế thừa gia nghiệp. Sau này chỉ cần con sinh cho ông ta một đứa con trai…"
Sở Di Nhiên cúi đầu, trong đôi mắt che kín oán giận. Con gái, con gái, con gái! Con gái dù có giỏi mấy thì cũng thế nào? Còn không phải là một cái công cụ? không thể kế thừa gia nghiệp? Người ta nói không chừng không nghĩ thế đâu! Chủ tịch Lý thị là một lão già khôn khéo, trong lời nói đều có ý đem công ty để lại cho đứa con gái của mình!
“Cha, con biết rồi, cha mau uống thuốc đi." Nhịn, nhịn, Sở Di Nhiên ngẩng đầu lại là vẻ mặt tươi cười, ôn hòa khuyên nhủ.
Sở lão gia tử cho rằng lời khuyên của mình có tác dụng, tâm tình cũng tốt hơn, một hơi uống cạn bát thuốc. Mặc dù đã uống hơn một tháng, nhưng cái loại vị thuốc đắng ngắt nồng đậm này vẫn khiến ông nhíu chặt chân mày.
“Di Nhiên, về sau đừng sắc cái thuốc này nữa." lão gia tử chán ghét nhìn bát thuốc, nói: “Thuốc gì mà đắng như vậy? uống thuốc tây còn hơn."
Sở Di Nhiên vội nói: “Cha, cái này không được. thân thể cha vốn không có bệnh, chỉ do lớn tuổi nên thường mệt mỏi. uống thuốc tây càng hại thân. Thuốc đông y tuy đắng một chút, nhưng rất bổ, tốt cho thân thể. Ngài cố uống thêm vài ngày, nếu vẫn không được, chúng ta lại đổi sang thuốc tây, được không?"
Sở lão gia tử vốn không quá tình nguyện, nhưng nghĩ tốt xấu gì Sở Di Nhiên cũng là lo cho thân thể của mình, hiện tại chỉ mong Sở Di Nhiên cùng chủ tịch Lý thị mau chóng kết hôn, đơn giản chỉ chép miệng cho qua, không phản đối nữa.
Uống thuốc xong, cơn buồn ngủ lại kéo tới. Lão gia tử vừa đặt mình đã chìm vào giấc ngủ, trước đó còn không quên dặn dò Sở Di Nhiên hôm nay nhớ đi hẹn hò với chủ tịch Lý thị, Sở Di Nhiên lên tiếng, rồi cầm bát thuốc chậm rãi rời khỏi phòng.
Tác giả :
Túy Tiếu Phù Sinh