Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

Chương 51: Nói thật

Hạ Trĩ còn chưa kịp phản ứng, người đã bị ngã trên giường. Chỉ nghe cửa ầm một tiếng đóng lại, Hạ Linh nghiêm mặt hướng cậu đi tới. Nhìn sắc mặt không tốt của anh, Hạ Trĩ rụt cổ, bất an nhìn. Đóng cửa đem Mạc Thiếu Dương đáng ghét  ngăn ở ngoài, Hạ Linh không có thêm hành động gì, chỉ là dựa vào tường, ôm ngực nhìn Hạ Trĩ đang lui người lại trên giường. Hạ Trĩ cũng kinh ngạc nhìn Hạ Linh, trong ánh mắt có chút e ngại. Hạ Linh không nói lời nào, hắn cũng cũng không dám nói chuyện. Hai người vẫn duy trì tư thế này, trong không khí tràn ngập rét lạnh cùng trầm mặc.

“Em không có gì muốn nói sao?" Qua một lúc lâu, Hạ Linh cuối cùng cũng mở miệng.

Hạ Trĩ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hạ Linh, ánh mắt sợ hãi làm lòng Hạ Linh run rẩy, thiếu chút nữa đã giơ tay đem người ôm vào lòng dỗ dành che chở. Nhưng mà lý trí chiến thắng tình cảm, hiện tại nếu không cho thiếu niên trên giường một chút giáo huấn, cậu sẽ không biết trời cao đất rộng. Dám bỏ trốn, lại cùng Mạc Thiếu Dương, hừ hừ. Hắn muốn nói cho rõ chuyện này.

“Em…… Ca ca, thực xin lỗi, em không nên trốn đi chơi." hai mắt Hạ Trĩ đầy ủy khuất, cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói.

Vẻ mặt Hạ Linh trở nên nhu hòa, bộ dáng ủy khuất này của tiểu Trĩ đã gợi lên sự đồng tình của Hạ Linh, bất đắc dĩ thở dài, ngữ khí cũng nhu hòa không ít.“Còn gì nữa?"

Còn nữa? Hạ Trĩ trong lòng thầm suy nghĩ, trừ chuyện này ra cậu luôn ngoan ngoãn nghe lời, làm gì còn nữa? “Em…… em không nên không nghe lời ca ca……"

“Hết rồi?" Hạ Linh nhíu nhíu mi, chậm rãi tới gần thiếu niên.

“Còn nữa……" Hạ Trĩ gãi gãi đầu, vô tội nhìn Hạ Linh, hắn thật sự không biết còn làm sai chỗ nào.

Hạ Linh tà mị cười cười, tiến lên đem Hạ Trĩ đặt dưới thân, từ miệng thốt ra lời nói ôn hòa:“Như vậy, để cho anh giúp em nhớ vậy." Nhiệt khí mỏng manh phả vào cổ tiểu Trĩ, không thoải mái. Thế nhưng bị Hạ Linh khóa ở dưới thân, tiểu Trĩ từ chối cũng không có hiệu quả gì. Xoay đầu, vừa vặn đối mặt với Hạ Linh, chóp mũi ma sát chóp mũi, khoảng cách hai người vô cùng gần. Hơi thở của Hạ Linh phả ở trên mặt Hạ Trĩ, Hạ Trĩ chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, vì phòng tối nên càng đỏ thêm.

Hạ Linh tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiếm hồng kia, giáo huấn trừng phạt gì đó đã sớm bị vứt lên chín tầng mây. Lúc này Hạ Linh thầm nghĩ đem đứa nhỏ động lòng người này đặt ở dưới thân hung hăng yêu thương một phen. Động tác nhanh hơn suy nghĩ, Hạ Linh cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hồng kia, cắn xé cánh hoa mềm mại, cuồng nhiệt mà hôn. Mang theo ý trừng phạt, hung hăng lấy đi không khí trong khoang miệng đối phương."Đừng……" Tiểu Trĩ rên rỉ, muốn phản kháng nhưng không có chút sức lực. Hạ Linh hôn đến tối trời tối đất, hôn đến cậu tay chân vô lực, đầu cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể bị đặt ở dưới thân tùy ý người phía trên làm xằng làm bậy.

“Đừng….. uhm……" rên rỉ mỏng manh tràn ra khỏi miệng, hai mắt Hạ Linh tối lại, hôn môi đã không thỏa mãn, môi bắt đầu di chuyển xung quanh, hai má, vành tai, cổ, không buông tha nơi nào. Hạ Trĩ vừa tắm rửa trên người mang theo mùi thơm ngát, khiến Hạ Linh không nhịn được hôn càng nhiều, tay cũng trở nên không đứng đắn, đưa tay vào vuốt ve thân thể mảnh khảnh dưới tấm áo tắm.

“Đừng, không muốn……" Hạ Trĩ thở phì phò, ngăn cản Hạ Linh tiến thêm một bước. Nhưng Hạ Linh mắt điếc tai ngơ, thẳng đến Hạ Trĩ nghẹn ngào lên tiếng, Hạ Linh mới đột nhiên giật mình, dừng cái tay đang tàn sát bừa bãi, xoay người thả thiếu niên ra. Ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt ngập nước mắt của thiếu niên. Một bên Hạ Linh thầm mắng mình như thế nào lại tự chủ kém như vậy, một nụ hôn lại khiến hắn biến thành như vậy, một bên nhẹ nhàng đem thiếu niên ôm vào lòng, hôn nhẹ hai mắt thiếu niên.“Thực xin lỗi, anh làm em sợ." nhẹ lau mồ hôi trên trán Hạ Trĩ, Hạ Linh ôn nhu nói.

“Không, không có việc gì." Hạ Trĩ khóc nức nở lắc lắc đầu.

Hạ Linh ngồi dậy, đem Hạ Trĩ ôm vào trong ngực, thay cậu sửa lại áo tắm bị loạn, chậm rãi nói ra lời trong lòng.“Tiểu Trĩ, em biết không, lúc em vừa đến sống trong nhà của anh, anh liền chán ghét em, thực chán ghét em. Chúng ta đều là không cha không mẹ, nhưng mà anh phải cố gắng hết thảy trở nên thật giỏi để đổi lấy một nụ cười của ông. Mà em lúc nào cũng nhận được yêu thương của ông. Lúc ấy anh thực ghen tị, rõ ràng đó là ông của anh, vì cái gì lại đối với một hài tử ngốc không cùng huyết thống quan tâm như vậy. Cho nên sau đó anh mới đối xử không tốt với em." Hạ Trĩ nghe được lời này, lưng cứng đờ, hóa ra, vị ca ca này cũng khát vọng có người yêu thương. Bỗng thấy đau lòng, giơ tay muốn xoa mặt Hạ Linh, lại bị Hạ Linh nắm được.“Tuy rằng em không nói lời nào, nhưng mà anh biết em thực chán ghét anh, đúng hay không." Hạ Linh tự nhiên cảm giác được trong lòng thiếu niên thay đổi, lòng càng thêm hối hận những việc trước kia đã làm.“Chính là không nghĩ ra sau khi em trở nên mất trí nhớ lại không còn giống trước kia. Hoạt bát đáng yêu, không còn dùng loại ánh mắt nhát gan yên lặng nhìn anh. Anh phát hiện anh dần dần bị em hấp dẫn. Biết bên cạnh em cũng có người quan tâm em, anh ghen tị, mới đem em theo bên cạnh, chính là vì không cho bọn họ tiếp cận em……"

“Ca ca……" Hạ Trĩ muốn an ủi lại bị Hạ Linh ngăn cản.“Ngoan ngoãn nghe anh nói xong. Lần này anh không cho em đi, một phần là vì lo lắng kẻ thù của Hạ gia sẽ làm tổn thương em, một phần khác là vì bản thân anh. Có điều anh không nghĩ tới em sẽ trốn ra ngoài." Hạ Linh cười khổ nói:“Lúc anh nhìn thấy lá thư em lưu lại, anh liền cho người theo dõi em, sau đó đem báo cáo báo lại cho anh. Hôm nay anh nhìn thấy Mạc Thiếu Dương hôn em. lúc đó không cần phải nói trong lòng anh tràn đầy ghen tị, liền bỏ hội nghị chạy đến đây."

“Ca ca, thực xin lỗi." Hạ Trĩ nghe xong, trong lòng tràn ngập áy náy, là hắn rất tùy hứng.

“Tiểu Trĩ, nếu em thật sự thích Mạc Thiếu Dương, anh sẽ không ngăn cản." Hạ Linh đã quyết định, vẻ mặt trịnh trọng nói:“Bất quá hắn thực hoa tâm, em nếu muốn……"

“Xì!" chưa từng nhìn thấy Hạ Linh nhượng bộ như vậy, Hạ Trĩ  nhịn không được nở nụ cười:“Ca ca, đúng là Mạc đại ca đối em có cảm tình. anh ấy cũng nói cho em biết, nhưng mà em đã cự tuyệt."

“Thật sự?" Hạ Linh nghe được lời tiểu Trĩ nói, vừa mừng vừa sợ.

“Thật sự. Ha hả, nói ra em cũng thấy rất kì quái. Lần đó sau khi em tỉnh lại, trong đầu trống rỗng, là Đào thúc nói cho em biết chuyện trước kia, đương nhiên cũng bao gồm chuyện của anh. Nói thật, cảm giác của em lúc đó chính là chuyện của anh cùng em không quan hệ, nhìn thấy anh vẫn theo bản năng liền trốn đi. Sau đó ngoài ý muốn để cho em gặp được anh, em còn không nhận ra anh. Khi đó ấn tượng của anh với em thật không tốt, tính xấu lại bá đạo. Nhưng mà…… Dần dần, em từ trên người anh cảm nhận được yêu thương, trước kia em vô cùng khát vọng được yêu, em không tự chủ được mà sa vào. Em không hiểu rõ được loại tình cảm yêu mến này lại không muốn xa anh, cho nên, ngày đó em không có trả lời anh." Ngày đó trong lời nói của Hạ Trĩ, Hạ Linh biết rõ, đó là ngày lần đầu tiên hắn mở miệng nói yêu……

“Sau đó, em mới phát hiện, em thích anh. Có lẽ còn chưa tới trình độ yêu, nhưng mà…… em thật sự không muốn rời xa anh."

“Tiểu Trĩ? Em nói cái gì?" Hạ Linh không thể tin vào tai mình, hắn nghe được tiểu Trĩ cùng hắn mở miệng nói yêu, hơn nữa là ở tình huống vô cùng tỉnh táo!

“Em nói em thích anh." mặt Hạ Trĩ lại đỏ lần nữa.

“Tiểu Trĩ!" Hạ Linh cảm thấy hôm nay là ngày hắn hạnh phúc nhất từ lúc chào đời tới nay, người hắn yêu nhất cũng yêu hắn. Kích động nhanh chóng ôm lấy người yêu, trong lòng Hạ Linh tràn đầy vui sướng, khó có thể nói thành lời.

Hạ Trĩ bị ôm có chút đau, nhưng cũng không có phản kháng. Bọn họ kỳ thật đều giống nhau, đều khát vọng yêu, chỉ là bọn họ đủ may mắn, tìm được nhau. Hạ Trĩ cũng giơ tay ôm lấy thắt lưng Hạ Linh, cho đối phương ấm áp. em sẽ thử yêu anh. Hạ Trĩ ở trong lòng yên lặng nói.

“Tiểu Trĩ, anh về sau nhất định sẽ đối tốt với em, yêu em. Tuyệt đối sẽ không làm em tổn thương, cũng sẽ không để cho người khác xúc phạm tới em dù một chút!" Hạ Linh trịnh trọng nói như lời tuyên thệ.

“Ca ca……" Hạ Trĩ ngẩng đầu, nhìn Hạ Linh. Trời xanh cho cậu sống lại lần thứ hai, lại cho cậu một ca ca tốt như vậy, một người yêu, cậu nhất định phải quý trọng.

……

“Rầm rầm! Rầm rầm!"

“Tiểu Trĩ, em thế nào rồi? Tiểu Trĩ! Em trả lời anh! Có phải Hạ Linh bắt nạt em hay không? Em nhanh mở cửa!" tiếng ồn ào cùng tiếng đập cửa phá vỡ không khí ấm áp trong phòng. Hạ Linh đen mặt buông Hạ Trĩ ra, đứng dậy đi mở cửa.

“Tiểu Trĩ!……" thấy cửa mở ra, Mạc Thiếu Dương muốn bước vào, lại bị Hạ Linh chặn đường.“Tiểu Trĩ đâu? Để tôi vào gặp cậu ấy." Mạc Thiếu Dương bất mãn rống lên.

“Tiểu Trĩ tốt lắm, không cần cậu. Thỉnh đi ra ngoài."

“Ai biết anh có bắt nạt em ấy hay không, tôi muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm!" Mạc Thiếu Dương nào dễ dàng chịu rời đi.

“Mạc đại ca, em không sao." Hạ Trĩ đi đến bên cạnh Hạ Linh, hướng về phía Mạc Thiếu Dương ôn nhu cười.

“Tôi đã nói tiểu Trĩ không có việc gì. Làm ầm ĩ như vậy làm gì, thực không giống một nam nhân." Từ Dung Anh không biết khi nào đứng ở phía sau Mạc Thiếu Dương, đương nhiên không thể thiếu vài câu châm chọc.

“Tôi đây là tới quan tâm có được không. Ai biết người này đen mặt vọt tới nơi này mang tiểu Trĩ vào phòng nửa ngày không ra, không chừng là nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của tiểu Trĩ lại nổi thú tính, đem tiểu Trĩ ăn sạch thì làm sao bây giờ?!" Lời nói của Mạc Thiếu Dương làm cho Hạ Trĩ đang đứng một bên đỏ mặt. Từ Dung Anh vốn  còn muốn phản bác, nhìn thấy vậy liền không khỏi kinh ngạc nói:“Tiểu Trĩ, sẽ không phải là thật đi? Hạ tổng thật sự đem em ăn sạch?"

“Dung Anh tỷ, chị đừng nói lung tung, chúng ta cái gì cũng không làm……" Hạ Trĩ vội vã biện giải, cũng không có chú ý tới cánh tay Hạ Linh đang đặt ở bên lưng cậu.

“Ngày mai tôi sẽ dẫn tiểu Trĩ trở về, các người chơi vui vẻ." Hạ Linh cau mày không lạnh không nhạt nói một câu, mang theo tiểu Trĩ xoay người trở về phòng.
Tác giả : Thủy Phách
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại