Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
Chương 27: Cuộc sống tri thức
Công tác so với sự tưởng tượng của Hạ Trĩ thoải mái hơn rất nhiều, mấy ngày nay y chỉ giúp Hạ linh xử lý vài văn kiện đơn giản, hoặc là vâng lời Đại lão bản phân phó pha trà, rót nước, phần lớn thời gian đều là rãnh rỗi. Nhưng là…… Hạ Trĩ nhìn kĩ Tôn Na, thư kí của Hạ Linh, trên bàn làm việc của cô văn kiện luôn luôn xem không hết. Hắn đã từng cùng Tôn Na thương lượng qua phân cho hắn một ít công việc, nhưng lại bị người này một ngụm phủ quyết, cho hắn lý do là: phân phó của tổng tài phải qua tay ta xử lý.
“Ai." Hạ Trĩ chán nản nhìn máy tính, sớm hoàn thành văn kiện trên bàn, giờ phút này Hạ Trĩ chỉ cảm thấy thực nhàm chán. “Ca, ta đi ra ngoài một chút."
“Ân." Hạ Linh đang vùi đầu vào văn kiện liền ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng đáp ứng.
“Hô." Hai tay chống lan can, Hạ Trĩ nhìn xuống, xoay xoay cái cổ cứng ngắt. Ngồi trong văn phòng cả buổi sáng, Hạ Trĩ liền cảm thấy cả người đau nhức, so với trước kia làm việc cả ngày tựa hồ mệt hơn rất nhiều. Hắn từng hâm mộ những người ngồi văn phòng đánh máy tính, thu nhập cao lại thuộc nhóm thành phần trí thức, hiện tại không thể không bội phục, ngồi cả ngày, nguyên lai cũng như mệt vậy.
Không khí trên cao so với bên dưới tốt hơn rất nhiều, Hạ Trĩ hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, thân thể thư sướng rất nhiều. An tĩnh lại, Hạ Trĩ lại nghĩ tới lời Hạ Linh nói. Sống lại là chuyện bất khả tư nghị thế nhưng lại phát sinh trên người mình, lại còn được vị đại ca trên danh nghĩa tỏ tình, một loạt chuyện tình phát sinh làm cho đầu óc hắn đến nay vẫn còn hỗn độn. Không thể phủ nhận việc hắn thích Hạ Linh đối tốt với hắn, nhưng là, Hạ Trĩ đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình, đây có phải là tình yêu không? “A!" Hạ Trĩ nhìn cổ tay, kinh hô một tiếng, chính mình bất tri bất giác đã rời đi được nửa giờ, chạy nhanh trở về, nếu không ai biết đại ca có thể hay không nỗi bão a.
Tay vừa mới chạm đến cửa, Hạ Trĩ chợt nghe bên trong truyền đến giọng nam quen thuộc.
“Linh, gần nhất có việc gì, sao không liên lạc với ta! Có hay không nhớ ta a?" Thanh âm này không phải của ai khác chính là đại minh tinh Tô Dạ.
“Ta vẫn luôn bề bộn nhiều việc. Còn có, những lời thân mật như vậy nên nói với tình nhân cuả ngươi." Thanh âm lãnh đạm của Hạ linh truyền đến, không biết như thế nào, Hạ Trĩ cảm thấy thanh âm Hạ Linh so với Tô Dạ càng có từ tính……
“Tình nhân, ha hả, ngươi là tình nhân của ta a. Thân ái." Những lời Tô Dạ nói làm cho Hạ Trĩ đứng ngoài cửa nổi cả da gà, Hạ Trĩ tưởng tượng cảnh tượng bên trong là như thế nào…… Trong lòng xuất hiện một cổ cảm giác kì quái, không thoải mái. Đối Tô Dạ sùng bái đã lâu thế nhưng lại sinh ra một tia chán ghét.
“Tiểu Trĩ thiếu gia?" Tôn Na ôm theo văn kiện đứng phía sau Hạ Trĩ.
“A, Na tỷ." Hạ Trĩ xoay người xấu hổ rút tay lại, nhường đường cho Tôn Na, “Cái kia…… Ta……" Hạ Trĩ tay chân luống cuống, như vừa làm chuyện xấu.
“Cùng nhau vào thôi, vừa lúc ta phải giao văn kiện." Tôn Na không có vạch trần Hạ Trĩ, chính là cười cười, làm đúng bổn phận, gõ cửa.
“Tiến vào."
“Tổng tài, công ty S vừa chuyển phát tới, thỉnh xem qua, còn có……" Tôn Na vừa vào cửa liền không đến Tô Dạ ám mụi dựa vào ghế làm việc của Hạ Linh, bắt đầu báo cáo ngắn gọn hữu lực. Đồng dạng Hạ Trĩ vừa vào cửa, hướng Tô Dạ gật đầu, an vị trên bàn làm việc, mở ra một văn kiện, ánh mắt lại thường thường liếc về phía Hạ Linh cùng Tô Dạ.
“Ai, này không phải tiểu Trĩ sao? Nhĩ hảo, còn nhớ ta không? Ta là Tô Dạ." Tô Dạ không phải nhân viên Hạ thị, dưới tình huống này không thích hợp ở lại văn phòng Hạ Linh, nhưng hắn không nghĩ buông tha cơ hội này, liền bắt chuyện cùng Hạ Trĩ đang vụng trộm quan sát.
“Ân, nga. Ta nhớ rõ." Không biết có phải bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, hiện tại Hạ Trĩ đối với Tô Dạ không còn kích động giống như trước kia.
“Ngươi làm việc ở Hạ thị, lại còn làm trợ thủ cho ca ca, huynh đệ các ngươi quan hệ thật tốt." Tô Dạ tùy ý ngồi vào bàn công tác của Hạ Trĩ, cầm lấy một văn kiện báo cáo kinh tế, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Trĩ, tựa hồ muốn nhìn ra cái gì từ trên người hắn.
“Ân, giúp ca ca cũng là việc đệ đệ nên làm." Hạ trĩ hướng Tô Dạ cười nhẹ, có chút đắc ý.
“Thực hâm mộ các ngươi a." Tô Dạ làm ra một bộ dáng phiền muộn, “Ta cũng có một đệ đệ, ngay từ đầu quan hệ chúng ta cũng tốt lắm. Nhưng không biết từ khi nào, quan hệ chúng ta càng ngày càng kém, vừa thấy mặt liền cãi nhau, nghĩ đến hiện tại chúng ta đã thật lâu chưa có liên lạc với nhau."
“Ta không hiểu nguyên nhân vì sao?" Trên mặt Tô Dạ phiếm bi thương làm tâm Hạ Trĩ nảy sinh cảm giác đồng tình, bất mãn đối với Tô Dạ nháy mắt biến mất.
“Có lẽ là bởi công việc của ta. Cha mẹ chúng ta mất sớm, vì chiếu cố đệ đệ cung cấp cho hắn diều kiện sống tốt nhất, ta sớm tiến vào giới nghệ sĩ. Sau khi thành công, ta thật cao hứng, nhưng là thời gian rãnh càng ngày càng ít, thời gian cùng hắn cũng ít đi, dần dần chúng ta nảy sinh bất hòa……"
“Ngươi hẳn là rất quan tâm đệ đệ." Lời nói của Tô Dạ gợi lên kí ức kiếp trước của Hạ Trĩ, chính mình cũng là một người cô đơn, không có thân nhân, cảm giác này chỉ có người từng trãi mới hiểu rõ. “Con người ai cũng luôn khát vọng tình thân, hắn luôn cùng ngươi đấu võ mồm cãi vã, là vì muốn hấp dẫn lực chú ý của ngươi, hy vọng người quan tâm tới hắn nhiều hơn, cùng hắn hảo hảo tâm sự, ta nghĩ ngươi nên cùng hắn giải thích…… Bằng không, đến ngày mất đi, ngươi hối hận cũng không còn kịp rồi."
Hạ Trĩ thật tâm nói với Tô Dạ, không chú ý rằng xung quanh bởi vì lời nói của mình mà phá lệ im lặng. Tôn Na không biết từ khi nào thì ly khai, Hạ Linh chính là cầm bút, vẻ mặt đau lòng nhìn hắn, từng, chính mình đã từng đem đến cho hắn cảm giác như vậy, khát vọng yêu, lại không chiếm được yêu. Mà tô Dạ cũng bị lời Hạ Trĩ làm cho kinh ngạc, hắn chỉ là ngẫu nhiên nói, lại còn có chút khoa trương, không nghĩ rằng lại đổi lấy lời nói chân tình của thiếu niên, trong nháy mắt làm hắn không biết ứng xử như thế nào.
Đúng lúc, điện thoại Tô Dạ vang lên, đại khái là người đại diện gọi đến thúc giục hắn, cáo biệt một chút liền vội vàng ly khai. Chờ cửa văn phòng khép lại, nháy mắt Hạ Trĩ liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Tiểu Trĩ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, mấy năm nay để ngươi trãi qua sự cô đơn như vậy, thực xin lỗi." Hạ Linh ôm chặt lấy Hạ Trĩ.
“Không, không có việc gì. Đều…… Đều trôi qua." Hạ Trĩ không có giãy dụa, tùy ý Hạ Linh ôm, hấp thụ cái sự ấm áp. Nói vậy, nội tâm hắn vẫn là khát vọng yêu thương a.
“Ai." Hạ Trĩ chán nản nhìn máy tính, sớm hoàn thành văn kiện trên bàn, giờ phút này Hạ Trĩ chỉ cảm thấy thực nhàm chán. “Ca, ta đi ra ngoài một chút."
“Ân." Hạ Linh đang vùi đầu vào văn kiện liền ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng đáp ứng.
“Hô." Hai tay chống lan can, Hạ Trĩ nhìn xuống, xoay xoay cái cổ cứng ngắt. Ngồi trong văn phòng cả buổi sáng, Hạ Trĩ liền cảm thấy cả người đau nhức, so với trước kia làm việc cả ngày tựa hồ mệt hơn rất nhiều. Hắn từng hâm mộ những người ngồi văn phòng đánh máy tính, thu nhập cao lại thuộc nhóm thành phần trí thức, hiện tại không thể không bội phục, ngồi cả ngày, nguyên lai cũng như mệt vậy.
Không khí trên cao so với bên dưới tốt hơn rất nhiều, Hạ Trĩ hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, thân thể thư sướng rất nhiều. An tĩnh lại, Hạ Trĩ lại nghĩ tới lời Hạ Linh nói. Sống lại là chuyện bất khả tư nghị thế nhưng lại phát sinh trên người mình, lại còn được vị đại ca trên danh nghĩa tỏ tình, một loạt chuyện tình phát sinh làm cho đầu óc hắn đến nay vẫn còn hỗn độn. Không thể phủ nhận việc hắn thích Hạ Linh đối tốt với hắn, nhưng là, Hạ Trĩ đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình, đây có phải là tình yêu không? “A!" Hạ Trĩ nhìn cổ tay, kinh hô một tiếng, chính mình bất tri bất giác đã rời đi được nửa giờ, chạy nhanh trở về, nếu không ai biết đại ca có thể hay không nỗi bão a.
Tay vừa mới chạm đến cửa, Hạ Trĩ chợt nghe bên trong truyền đến giọng nam quen thuộc.
“Linh, gần nhất có việc gì, sao không liên lạc với ta! Có hay không nhớ ta a?" Thanh âm này không phải của ai khác chính là đại minh tinh Tô Dạ.
“Ta vẫn luôn bề bộn nhiều việc. Còn có, những lời thân mật như vậy nên nói với tình nhân cuả ngươi." Thanh âm lãnh đạm của Hạ linh truyền đến, không biết như thế nào, Hạ Trĩ cảm thấy thanh âm Hạ Linh so với Tô Dạ càng có từ tính……
“Tình nhân, ha hả, ngươi là tình nhân của ta a. Thân ái." Những lời Tô Dạ nói làm cho Hạ Trĩ đứng ngoài cửa nổi cả da gà, Hạ Trĩ tưởng tượng cảnh tượng bên trong là như thế nào…… Trong lòng xuất hiện một cổ cảm giác kì quái, không thoải mái. Đối Tô Dạ sùng bái đã lâu thế nhưng lại sinh ra một tia chán ghét.
“Tiểu Trĩ thiếu gia?" Tôn Na ôm theo văn kiện đứng phía sau Hạ Trĩ.
“A, Na tỷ." Hạ Trĩ xoay người xấu hổ rút tay lại, nhường đường cho Tôn Na, “Cái kia…… Ta……" Hạ Trĩ tay chân luống cuống, như vừa làm chuyện xấu.
“Cùng nhau vào thôi, vừa lúc ta phải giao văn kiện." Tôn Na không có vạch trần Hạ Trĩ, chính là cười cười, làm đúng bổn phận, gõ cửa.
“Tiến vào."
“Tổng tài, công ty S vừa chuyển phát tới, thỉnh xem qua, còn có……" Tôn Na vừa vào cửa liền không đến Tô Dạ ám mụi dựa vào ghế làm việc của Hạ Linh, bắt đầu báo cáo ngắn gọn hữu lực. Đồng dạng Hạ Trĩ vừa vào cửa, hướng Tô Dạ gật đầu, an vị trên bàn làm việc, mở ra một văn kiện, ánh mắt lại thường thường liếc về phía Hạ Linh cùng Tô Dạ.
“Ai, này không phải tiểu Trĩ sao? Nhĩ hảo, còn nhớ ta không? Ta là Tô Dạ." Tô Dạ không phải nhân viên Hạ thị, dưới tình huống này không thích hợp ở lại văn phòng Hạ Linh, nhưng hắn không nghĩ buông tha cơ hội này, liền bắt chuyện cùng Hạ Trĩ đang vụng trộm quan sát.
“Ân, nga. Ta nhớ rõ." Không biết có phải bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, hiện tại Hạ Trĩ đối với Tô Dạ không còn kích động giống như trước kia.
“Ngươi làm việc ở Hạ thị, lại còn làm trợ thủ cho ca ca, huynh đệ các ngươi quan hệ thật tốt." Tô Dạ tùy ý ngồi vào bàn công tác của Hạ Trĩ, cầm lấy một văn kiện báo cáo kinh tế, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Trĩ, tựa hồ muốn nhìn ra cái gì từ trên người hắn.
“Ân, giúp ca ca cũng là việc đệ đệ nên làm." Hạ trĩ hướng Tô Dạ cười nhẹ, có chút đắc ý.
“Thực hâm mộ các ngươi a." Tô Dạ làm ra một bộ dáng phiền muộn, “Ta cũng có một đệ đệ, ngay từ đầu quan hệ chúng ta cũng tốt lắm. Nhưng không biết từ khi nào, quan hệ chúng ta càng ngày càng kém, vừa thấy mặt liền cãi nhau, nghĩ đến hiện tại chúng ta đã thật lâu chưa có liên lạc với nhau."
“Ta không hiểu nguyên nhân vì sao?" Trên mặt Tô Dạ phiếm bi thương làm tâm Hạ Trĩ nảy sinh cảm giác đồng tình, bất mãn đối với Tô Dạ nháy mắt biến mất.
“Có lẽ là bởi công việc của ta. Cha mẹ chúng ta mất sớm, vì chiếu cố đệ đệ cung cấp cho hắn diều kiện sống tốt nhất, ta sớm tiến vào giới nghệ sĩ. Sau khi thành công, ta thật cao hứng, nhưng là thời gian rãnh càng ngày càng ít, thời gian cùng hắn cũng ít đi, dần dần chúng ta nảy sinh bất hòa……"
“Ngươi hẳn là rất quan tâm đệ đệ." Lời nói của Tô Dạ gợi lên kí ức kiếp trước của Hạ Trĩ, chính mình cũng là một người cô đơn, không có thân nhân, cảm giác này chỉ có người từng trãi mới hiểu rõ. “Con người ai cũng luôn khát vọng tình thân, hắn luôn cùng ngươi đấu võ mồm cãi vã, là vì muốn hấp dẫn lực chú ý của ngươi, hy vọng người quan tâm tới hắn nhiều hơn, cùng hắn hảo hảo tâm sự, ta nghĩ ngươi nên cùng hắn giải thích…… Bằng không, đến ngày mất đi, ngươi hối hận cũng không còn kịp rồi."
Hạ Trĩ thật tâm nói với Tô Dạ, không chú ý rằng xung quanh bởi vì lời nói của mình mà phá lệ im lặng. Tôn Na không biết từ khi nào thì ly khai, Hạ Linh chính là cầm bút, vẻ mặt đau lòng nhìn hắn, từng, chính mình đã từng đem đến cho hắn cảm giác như vậy, khát vọng yêu, lại không chiếm được yêu. Mà tô Dạ cũng bị lời Hạ Trĩ làm cho kinh ngạc, hắn chỉ là ngẫu nhiên nói, lại còn có chút khoa trương, không nghĩ rằng lại đổi lấy lời nói chân tình của thiếu niên, trong nháy mắt làm hắn không biết ứng xử như thế nào.
Đúng lúc, điện thoại Tô Dạ vang lên, đại khái là người đại diện gọi đến thúc giục hắn, cáo biệt một chút liền vội vàng ly khai. Chờ cửa văn phòng khép lại, nháy mắt Hạ Trĩ liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Tiểu Trĩ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, mấy năm nay để ngươi trãi qua sự cô đơn như vậy, thực xin lỗi." Hạ Linh ôm chặt lấy Hạ Trĩ.
“Không, không có việc gì. Đều…… Đều trôi qua." Hạ Trĩ không có giãy dụa, tùy ý Hạ Linh ôm, hấp thụ cái sự ấm áp. Nói vậy, nội tâm hắn vẫn là khát vọng yêu thương a.
Tác giả :
Thủy Phách