Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
Chương 20: Điện thoại của Dung Anh
Trải qua vài ngày nhàn nhã nhưng cũng rất nhàm chán. Buổi sáng hôm nay, điện thoại Hạ Trĩ vang lên mãnh liệt, âm thanh chói tai phá vỡ buổi sáng im lặng. Hạ Trĩ cũng bị tiếng chuông điện thoại dọa, bỗng nhiên nhớ tới chính mình ngày hôm qua đưa điện thoại đi kiểm tra, chạy nhanh lại tiếp điện thoại.
“Uy?" Xin lỗi nhìn thoáng qua Hạ Linh cầm dao nĩa tao nhã dùng bữa sáng, lén lút đứng lên đến bên cửa sổ. Hạ Linh không có ngẩng đầu, nhưng khóe mắt vẫn quan sát nhất cử nhất động của thiếu niên. Thời điểm điện thoại vang lên hắn hơi nhíu mày, khi thiếu niên đứng lên tiếp điện, hắn bề ngoài dù chưa có động tác gì, cái lổ tai lại dựng thẳng lên. Không thể phủ nhận, hắn thực quan tâm người nào cấp gọi tiểu Trĩ.
“Uy? Xin hỏi là Hạ Trĩ sao?" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ mềm nhẹ, mang theo một tia ngượng ngùng.
“La ta." Hạ Trĩ nghi hoặc một chút, nữ sinh? Chỉ sợ là gọi nhầm số đi.
“Tiểu Trĩ! Ta là Từ Dung Anh, còn nhớ ta không? Lần trước giao lưu chúng ta từng gặp qua." Đầu dây bên kia trả lời, hình như đối phương thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Ân, Dung Anh tỷ a, đương nhiên nhớ rõ." Nhắc tới giao lưu lần đó, Hạ Trĩ mới hơi hơi có ấn tượng. Từ Dung Anh là đồng học Đỗ Tiểu Như, Hạ Trĩ cũng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. “Dung Anh tỷ như thế nào biết số điện thoại của ta?"
“Hắc hắc, ta đương nhiên là biện pháp của mình." Dung Anh tặc tặc cười, không có chút rụt rè như vừa rồi, “Tiểu Trĩ, mặc dù có chút ngượng ngùng, ta nghĩ nửa ngày, vẫn là cảm thấy tìm ngươi giúp đỡ là hữu hiệu nhất!"
“Dung Anh tỷ, có chuyện gì sao?" Hạ Trĩ xem như là người nhiệt tâm, người khác có việc muốn nhờ hắn nhất định sẽ đáp ứng, nhưng là…… Hắn cùng Từ Dung Anh gặp gỡ không nhiều, nghe khẩu khí đối phương tựa hồ là chuyện cực kì nghiêm trọng, hắn không biết là mình có năng lực gì giúp đỡ……
“Có thể, đương nhiên có thể, đáp ứng ta được không?" Thanh âm cầu xin làm cho Hạ Trĩ không thể không đáp ứng.
“Tiểu trĩ thật tốt!!! Vậy buổi chiều hôm nay ngươi rảnh không? Có thể gặp nhau không? Chúng ta cùng thương lượng một chút kế hoạch!"
“Đi, đi a." Thương lượng kế hoạch…… Nghe bốn chữ này, Hạ Trĩ lông mi không khỏi trừu rút, bọn họ đây là muốn làm chuyện xấu gì sao? Còn muốn bàn bạc kế hoạch……
“Ngắt điện thoại rồi còn làm gì không lại đây ăn sáng." Hạ Trĩ còn đang mù mịt trong các loại ý tưởng bị giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh kéo hắn trở về. Hạ Linh không có nghe thiếu niên nói gì, nhưng hắn nghe rõ giọng nói nữ sinh vang lên trong điện thoại, tiểu Trĩ còn thân thiết kêu nàng Dung Anh tỷ…… Tiểu Trĩ từ khi nào thì nhận thức nữ nhân khác?
“Nga!" Hạ Trĩ chậm chạp chạy lại bàn ăn ngồi xuống, một lần nữa cầm lấy dao nĩa không quen dùng bắt đầu dùng bữa sáng. Đối diện Hạ Linh đã muốn ăn xong, chính là lấy khăn tay lau khóe miệng, sau đó ra vẻ lơ đãng hỏi, “Vừa rồi là ai điện tới?"
“A, là một bằng hữu, nàng có chút việc tìm ta hỗ trợ."
“Nữ?"
“Ân." Hạ Trĩ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hạ Linh bất động thanh sắc, không rõ hắn vì cái gì hỏi như vậy.
“Các ngươi quen rất thân? Nàng tìm ngươi hỗ trợ cái gì?"
“Cũng không tính thân đi, ta cũng không biết nàng tìm ta hỗ trợ cái gì…… Thần thần bí bí." Hạ Trĩ bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ không hiểu.
“Về sau cần chú ý hơn, cẩn thận mắc mưu bị lừa."
Lại tới nữa…… Nghe những lời này của Hạ Linh, đáy lòng Hạ Trĩ lại một lần nữa gào thét, hắn cũng không phải là tiểu hài tử, có năng lực nhận biết a.
Hạ Linh nhìn tiểu Trĩ trầm mặc, cũng không nói thêm gì, chính là liếc nhìn một cái thiếu niên có chút đăm chiêu đang vùi đầu ăn sáng, liền cầm theo bao công văn bao xuất môn.
Dựa theo yêu cầu Từ Dung Anh, Hạ Trĩ chạy tới quán cà phê nàng nói, đương nhiên trước đó đã được Hạ Linh cho phép. Bước vào cửa liền thấy Từ Dung Anh ngồi trong góc, hai mắt mở to nhìn ra cửa.
“Tiểu Trĩ, bên này!" Nhìn thấy Hạ Trĩ xuất hiện, Từ Dung Anh hai mắt nháy mắt tỏa sáng, mạnh mẻ hướng Hạ Trĩ phất tay. Nói đến cũng kỳ quái, tiểu Trĩ trong lòng thực nghi hoặc, rõ ràng hai người bọn họ xem như chỉ gặp nhau một lần, vì sao liền nhận ra hắn? Chưa bao giờ một mình cùng nữ sinh ở chung, lần đầu tiên Hạ Trĩ có chút khẩn trương cùng thẹn thùng, trong lòng âm thầm mắng mình, người ta chính là tìm ngươi hỗ trợ, cũng không phải gặp gỡ gì!
“Dung Anh tỷ." Hạ Trĩ cười cười, ngồi đối diện Từ Dung Anh.
“Từ giờ trở đi gọi ta Dung Anh là được, đừng luôn miệng gọi tỷ tỷ, đem ta gọi thành già như vậy." Từ Dung Anh làm bộ như bất mãn, mân mê miệng.
“Ngạch. Dung, Dung Anh, tìm ta có chuyện gì?" Hạ Trĩ cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là ánh mắt Từ Dung Anh kia mang theo nồng đậm uy hiếp cùng đáng thương làm hắn phải sửa lại lời nói.
Nói vào vấn đề chính, Từ Dung Anh liền bày ra một bộ dáng nghiêm túc, chậm rãi mở miệng: “Là chuyện này, lão nhân nhà ta, cũng là ba ba ta, buộc ta cùng người nào đó thân cận, ta ngay cả đối phương là cái dạng gì cũng không biết. Ta liền giận dữ nói đã có bạn trai." Nói đến đây Từ Dung Anh có chút chột dạ nhún vai, sau đó vẻ mặt mong chờ nhìn Hạ Trĩ, làm cho Hạ Trĩ không hiểu chuyện gì, “Này, ta có thể giúp đỡ gì sao?"
“Tối mấu chốt là ngươi! Tạm thời giả mạo bạn trai ta đi!" Từ Dung Anh không sợ cấp chết người liền nói một hơi, Hạ Trĩ thiếu chút nữa đem đồ uống vừa ngậm vào miệng cấp phun ra.
“Dung Anh tỷ, ngươi là nói giỡn đi. Chuyện này, như thế nào có thể…… Nói sau, ta cũng không thích hợp đi."
“Đã nói không cần gọi ta tỷ, ta nói ngươi thích hợp là thích hợp, người nhà ta đều không biết ngươi, vừa lúc có thể gạt bọn họ, cũng sẽ không làm lộ."
“Vì cái gì ngươi không đi tìm Kì đại ca, hoặc là Dương đại ca, bọn họ tổng so với ta có sức thuyết phục hơn."
“Bởi vì Hạ Trĩ là loại người ta thích a……" Từ Dung Anh thân thủ kháp kháp hai má bóng loáng của Hạ Trĩ, “Mặt vừa trắng vừa nộn, làn da so với ta còn tốt hơn. Hơn nữa, khi nghe điện thoại ngươi đã đáp ứng ta!" Từ Dung Anh nét mặt biểu lộ tươi cười tự đắc.
“Hảo, được rồi." Hạ Trĩ bất đắc dĩ gật đầu, ai kêu trước đó chính mình đã đáp ứng người ta, như thế nào có thể cự tuyệt.
“Chỉ có tiểu Trĩ tốt nhất!" Từ Dung Anh cao hứng nhảy dựng lên, nếu không phải khoảng cách giữa hai người có cái bàn, phỏng chừng giờ phút này Từ Dung Anh liền như vậy nhảy qua đây đi.
“Uy?" Xin lỗi nhìn thoáng qua Hạ Linh cầm dao nĩa tao nhã dùng bữa sáng, lén lút đứng lên đến bên cửa sổ. Hạ Linh không có ngẩng đầu, nhưng khóe mắt vẫn quan sát nhất cử nhất động của thiếu niên. Thời điểm điện thoại vang lên hắn hơi nhíu mày, khi thiếu niên đứng lên tiếp điện, hắn bề ngoài dù chưa có động tác gì, cái lổ tai lại dựng thẳng lên. Không thể phủ nhận, hắn thực quan tâm người nào cấp gọi tiểu Trĩ.
“Uy? Xin hỏi là Hạ Trĩ sao?" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ mềm nhẹ, mang theo một tia ngượng ngùng.
“La ta." Hạ Trĩ nghi hoặc một chút, nữ sinh? Chỉ sợ là gọi nhầm số đi.
“Tiểu Trĩ! Ta là Từ Dung Anh, còn nhớ ta không? Lần trước giao lưu chúng ta từng gặp qua." Đầu dây bên kia trả lời, hình như đối phương thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Ân, Dung Anh tỷ a, đương nhiên nhớ rõ." Nhắc tới giao lưu lần đó, Hạ Trĩ mới hơi hơi có ấn tượng. Từ Dung Anh là đồng học Đỗ Tiểu Như, Hạ Trĩ cũng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. “Dung Anh tỷ như thế nào biết số điện thoại của ta?"
“Hắc hắc, ta đương nhiên là biện pháp của mình." Dung Anh tặc tặc cười, không có chút rụt rè như vừa rồi, “Tiểu Trĩ, mặc dù có chút ngượng ngùng, ta nghĩ nửa ngày, vẫn là cảm thấy tìm ngươi giúp đỡ là hữu hiệu nhất!"
“Dung Anh tỷ, có chuyện gì sao?" Hạ Trĩ xem như là người nhiệt tâm, người khác có việc muốn nhờ hắn nhất định sẽ đáp ứng, nhưng là…… Hắn cùng Từ Dung Anh gặp gỡ không nhiều, nghe khẩu khí đối phương tựa hồ là chuyện cực kì nghiêm trọng, hắn không biết là mình có năng lực gì giúp đỡ……
“Có thể, đương nhiên có thể, đáp ứng ta được không?" Thanh âm cầu xin làm cho Hạ Trĩ không thể không đáp ứng.
“Tiểu trĩ thật tốt!!! Vậy buổi chiều hôm nay ngươi rảnh không? Có thể gặp nhau không? Chúng ta cùng thương lượng một chút kế hoạch!"
“Đi, đi a." Thương lượng kế hoạch…… Nghe bốn chữ này, Hạ Trĩ lông mi không khỏi trừu rút, bọn họ đây là muốn làm chuyện xấu gì sao? Còn muốn bàn bạc kế hoạch……
“Ngắt điện thoại rồi còn làm gì không lại đây ăn sáng." Hạ Trĩ còn đang mù mịt trong các loại ý tưởng bị giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh kéo hắn trở về. Hạ Linh không có nghe thiếu niên nói gì, nhưng hắn nghe rõ giọng nói nữ sinh vang lên trong điện thoại, tiểu Trĩ còn thân thiết kêu nàng Dung Anh tỷ…… Tiểu Trĩ từ khi nào thì nhận thức nữ nhân khác?
“Nga!" Hạ Trĩ chậm chạp chạy lại bàn ăn ngồi xuống, một lần nữa cầm lấy dao nĩa không quen dùng bắt đầu dùng bữa sáng. Đối diện Hạ Linh đã muốn ăn xong, chính là lấy khăn tay lau khóe miệng, sau đó ra vẻ lơ đãng hỏi, “Vừa rồi là ai điện tới?"
“A, là một bằng hữu, nàng có chút việc tìm ta hỗ trợ."
“Nữ?"
“Ân." Hạ Trĩ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hạ Linh bất động thanh sắc, không rõ hắn vì cái gì hỏi như vậy.
“Các ngươi quen rất thân? Nàng tìm ngươi hỗ trợ cái gì?"
“Cũng không tính thân đi, ta cũng không biết nàng tìm ta hỗ trợ cái gì…… Thần thần bí bí." Hạ Trĩ bất đắc dĩ nhún vai, tỏ vẻ không hiểu.
“Về sau cần chú ý hơn, cẩn thận mắc mưu bị lừa."
Lại tới nữa…… Nghe những lời này của Hạ Linh, đáy lòng Hạ Trĩ lại một lần nữa gào thét, hắn cũng không phải là tiểu hài tử, có năng lực nhận biết a.
Hạ Linh nhìn tiểu Trĩ trầm mặc, cũng không nói thêm gì, chính là liếc nhìn một cái thiếu niên có chút đăm chiêu đang vùi đầu ăn sáng, liền cầm theo bao công văn bao xuất môn.
Dựa theo yêu cầu Từ Dung Anh, Hạ Trĩ chạy tới quán cà phê nàng nói, đương nhiên trước đó đã được Hạ Linh cho phép. Bước vào cửa liền thấy Từ Dung Anh ngồi trong góc, hai mắt mở to nhìn ra cửa.
“Tiểu Trĩ, bên này!" Nhìn thấy Hạ Trĩ xuất hiện, Từ Dung Anh hai mắt nháy mắt tỏa sáng, mạnh mẻ hướng Hạ Trĩ phất tay. Nói đến cũng kỳ quái, tiểu Trĩ trong lòng thực nghi hoặc, rõ ràng hai người bọn họ xem như chỉ gặp nhau một lần, vì sao liền nhận ra hắn? Chưa bao giờ một mình cùng nữ sinh ở chung, lần đầu tiên Hạ Trĩ có chút khẩn trương cùng thẹn thùng, trong lòng âm thầm mắng mình, người ta chính là tìm ngươi hỗ trợ, cũng không phải gặp gỡ gì!
“Dung Anh tỷ." Hạ Trĩ cười cười, ngồi đối diện Từ Dung Anh.
“Từ giờ trở đi gọi ta Dung Anh là được, đừng luôn miệng gọi tỷ tỷ, đem ta gọi thành già như vậy." Từ Dung Anh làm bộ như bất mãn, mân mê miệng.
“Ngạch. Dung, Dung Anh, tìm ta có chuyện gì?" Hạ Trĩ cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là ánh mắt Từ Dung Anh kia mang theo nồng đậm uy hiếp cùng đáng thương làm hắn phải sửa lại lời nói.
Nói vào vấn đề chính, Từ Dung Anh liền bày ra một bộ dáng nghiêm túc, chậm rãi mở miệng: “Là chuyện này, lão nhân nhà ta, cũng là ba ba ta, buộc ta cùng người nào đó thân cận, ta ngay cả đối phương là cái dạng gì cũng không biết. Ta liền giận dữ nói đã có bạn trai." Nói đến đây Từ Dung Anh có chút chột dạ nhún vai, sau đó vẻ mặt mong chờ nhìn Hạ Trĩ, làm cho Hạ Trĩ không hiểu chuyện gì, “Này, ta có thể giúp đỡ gì sao?"
“Tối mấu chốt là ngươi! Tạm thời giả mạo bạn trai ta đi!" Từ Dung Anh không sợ cấp chết người liền nói một hơi, Hạ Trĩ thiếu chút nữa đem đồ uống vừa ngậm vào miệng cấp phun ra.
“Dung Anh tỷ, ngươi là nói giỡn đi. Chuyện này, như thế nào có thể…… Nói sau, ta cũng không thích hợp đi."
“Đã nói không cần gọi ta tỷ, ta nói ngươi thích hợp là thích hợp, người nhà ta đều không biết ngươi, vừa lúc có thể gạt bọn họ, cũng sẽ không làm lộ."
“Vì cái gì ngươi không đi tìm Kì đại ca, hoặc là Dương đại ca, bọn họ tổng so với ta có sức thuyết phục hơn."
“Bởi vì Hạ Trĩ là loại người ta thích a……" Từ Dung Anh thân thủ kháp kháp hai má bóng loáng của Hạ Trĩ, “Mặt vừa trắng vừa nộn, làn da so với ta còn tốt hơn. Hơn nữa, khi nghe điện thoại ngươi đã đáp ứng ta!" Từ Dung Anh nét mặt biểu lộ tươi cười tự đắc.
“Hảo, được rồi." Hạ Trĩ bất đắc dĩ gật đầu, ai kêu trước đó chính mình đã đáp ứng người ta, như thế nào có thể cự tuyệt.
“Chỉ có tiểu Trĩ tốt nhất!" Từ Dung Anh cao hứng nhảy dựng lên, nếu không phải khoảng cách giữa hai người có cái bàn, phỏng chừng giờ phút này Từ Dung Anh liền như vậy nhảy qua đây đi.
Tác giả :
Thủy Phách