Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
Chương 19: Tưởng
Di động màu đen giống như bị chủ nhân vứt bỏ, cô độc nằm dưới sàn, màn hình trong đêm tối tản ra ánh sáng, cùng sàn ma xát phát ra chấn động chi chi, qua hồi lâu mới tối sầm lại. Tiếp theo vài giây lại một lần nữa vang lên. Cứ như vậy màn hình tắt lại sáng, sáng lại tắt, nhưng vẫn không thấy người tiếp nhận.
Trên giường hai cái thân ảnh, nương bóng đêm, tiến hành luật động tối nguyên thủy. Trong phòng xuân sắc, ngoài phòng tiếng sấm ù ù, một trận ánh sáng hiện lên chiếu thẳng vào hai người trên giường, phân rõ nam tử phía trên là Hạ Linh, mà nam tử trong lòng hắn…… Là Tô Dạ.
“Ân…… Không nhận điện thoại sao?" Tô Dạ bị đặt dưới thân Hạ Linh, chịu những nụ hôn liên tục, lời nói đứt quãng trong miệng tràn ra.
“Không cần để ý nó. Dạ, ngươi không chuyên tâm a" Giọng nói từ tính mang theo khêu gợi bồi hồi bên tai Tô Dạ, Hạ Linh nhìn cũng không nhìn di động trên mặt đất, cắn thượng vành tai người dưới thân trừng phạt, làm đối phương cười liên tục tiếp tục chuyện vừa rồi.
……
“Hô." Lúc này Hạ gia đại trạch cũng là một mảnh tối đen, chỉ có lầu thang là còn sáng. Trong phòng, Hạ Trĩ lui ở trên giường, kinh ngạc nhìn màn hình di động, suy sụp buông xuống di động. Hạ Linh hôm nay ngoài ý muốn không có về nhà, cũng không có cùng bất luận kẻ nào nói trước làm cho hắn thực lo lắng. Tuy nói Hạ Linh trên danh nghĩa chính là huynh trưởng, hai người thế nhưng cũng ở chung một đoạn thời gian, hắn không thể không nói trong lòng đối Hạ Linh có cảm giác ỷ lại. Tựa như hiện tại…… Hạ Trĩ nhìn ra bên ngoài những tia chớp chiếu sáng cả bầu trời đêm, lại một lần nữa kéo chặt lại thân mình. Thời điểm hắn còn là Phương Hiểu Duy, tiếng sấm chớp là nhược điểm lớn nhất của hắn, trong lòng hắn có bóng ma, tái như thế nào cũng không được. Từng đối mặt dông tố đêm, hắn đều là một người vượt qua. Nhưng không biết vì cái gì, lúc này hắn đặc biệt tưởng nhớ cái ôm ấm áp của Hạ Linh, nghe giọng nói của Hạ Linh, hy vọng hắn bồi bên người mình,……
“Ta rốt cuộc làm sao vậy." Hạ Trĩ dùng chăn vây chặt mình, nhắm hai mắt lại. Ngoài cửa sổ lại là một trận sấm vang, cơ thể Hạ Trĩ hung hăng run lên, Hạ Trĩ trong lòng thầm an ủi chính mình, liền giống như trước đây, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không muốn nghe……
……
Hạ Linh tắm rửa xong, nhìn không gian bên ngoài cửa sổ, mưa to ào ào. Cúi người nhặt lên di động, mới vừa mở ra liền nhìn thấy một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ, đều cùng một người, tiểu Trĩ. Hạ Linh nhíu mày, trong lòng dâng lên nho nhỏ lo lắng, thiếu niên gọi cho hắn nhiều như vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì? Càng nghĩ càng bất an, tay đã muốn nhanh hơn ý thức, bắt điện thoại gọi thiếu niên.
Giống như lúc Hạ Trĩ gọi đến, di động không ai nghe máy, làm cho Hạ Linh tâm càng lo lắng. Vội mặc vào quần áo, cầm bao công văn bước ra cửa.
“Không lưu qua đêm sao?" Tô Dạ mới vừa tắm rửa xong tùy tiện mặc một kiện áo tắm, lộ ra những hồng ấn trên da thịt màu tiểu mạch, tà tà dựa cửa, nhìn Hạ Linh đổi giày, trong lời nói có chút không cam tâm.
“Hiện tại chúng ta chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, ta còn muốn về nhà."
“Về nhà?" Tô Dạ thản nhiên cười cười, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, “Hạ đại tổng tài luôn ăn ngủ bên ngoài khi nào lại muốn về nhà như thế? Vẫn là nói…… Ta làm ngươi không hài lòng?"
“Đủ rồi." Hạ Linh không nhìn Tô Dạ liếc mắt một cái, trả lời Tô Dạ chỉ có một tiếng đóng cửa thật mạnh. Nhìn Hạ Linh vội vàng rời đi, Tô Dạ thùy hạ mí mắt, nam nhân này chẳng lẽ không có phát hiện…… Biểu hiện của hắn rất rõ ràng? Trực giác Tô Dạ nói cho hắn biết, vừa rồi người gọi tới là đệ đệ kia đi.
Hôm nay quay quảng cáo xong, hắn tìm cớ đem Hạ Linh hẹn ra, sau đó trên người hắn dụ dỗ, hai người liền như vậy tự nhiên, tình ý kéo dài. Hạ Linh a Hạ Linh, cho dù trên giường đối bạn giường ôn nhu cỡ nào, đã xong liền đã xong, hắn sẽ không lưu luyến. Tô Dạ khẽ thở dài một cái, xoay người vì chính mình pha một ly cà phê, nhìn Hạ Linh mạo hiểm mưa to rời đi, trầm tư, Hạ Linh, khi nào thì ngươi nắm giữ tâm ta, còn ngươi, khi nào thì tâm ngươi bị người khác nắm giữ……
Hạ Linh điều khiển xe chạy trên quãng đường dài, nguyên bản mưa vừa đã muốn chuyển thành mưa to, làm cho Hạ Linh không thể không giảm tốc độ xe, trong lòng cũng tăng thêm lo lắng. Nhanh đuổi chậm đuổi rốt cục cũng về tới Hạ gia đại trạch, lúc này đã hai giờ sáng. Bước nhanh lên cầu thang, quen thuộc tìm được vị trí phòng thiếu niên, thật cẩn thận đẩy vào.
Trước mắt là một mảnh hắc ám, không có gì đặc biệt. Phòng tối đen như mực, nhìn đến trung tâm giường lớn cũng nhìn thấy Hạ Trĩ. Hạ Linh khóe miệng giơ nụ cười sáng lạn, không biết là bởi vì tư thế ngủ của thiếu niên hay là hắn…… Đi vào bên giường, Hạ Linh cúi người xuống xốc lên chăn vây trụ thiếu niên, lại ngoài ý muốn phát hiện như thế nào cũng kéo không ra. Sợ thiếu niên ngạt, Hạ Linh tăng thêm một chút khí lực, cuối cùng đem chăn kéo ra, lại tựa hồ kinh động đến thiếu niên, thiếu niên mềm nhũn rên rĩ.
Hạ Trĩ tay cầm chăn dần dần buông ra, Hạ Linh rốt cục đem chăn trên đầu Hạ Trĩ dời đi, lộ ra khuôn mặt thiếu niên vì thiếu dưỡng khí mà hai má đỏ bừng. Hạ Linh giật mình, hắn càng ngày càng cảm thấy đệ đệ thực mê người ……
“Ngô……" Nguồn nhiệt trên mặt biến mất, làn da trắng nõn cùng không khí rét lạnh tiếp xúc, Hạ Trĩ tựa hồ cảm giác không được khoẻ, chậm rãi mở mắt. Hạ Linh chính là thưởng thức hai ám đỏ bừng của Hạ Trĩ, thật không ngờ Hạ Trĩ nhanh như vậy hồi tỉnh, hai người đối diện nhìn thẳng vào nhau.
“Đại, đại ca?" Hạ Trĩ mạc danh kỳ diệu không biết Hạ Linh từ khi nào xuất hiện trong phòng mình, đầu óc còn mông lung buồn ngủ chậm rãi phản ứng, “Ca, ngươi đã về rồi."
“Ân." Hạ Linh ngồi xuống bên giường, vuốt nhẹ đầu tóc Hạ Trĩ bị kéo làm cho hỗn độn, “Đánh thức ngươi?"
“Cáp…… Không có việc gì, vừa mới ngủ không lâu." Đánh một cái ngáp lớn, Hạ Trĩ miết miết đầu nhìn bên ngoài, bên ngoài tựa hồ mưa rất to, nhưng không có tiếng sấm cùng tia chớp dọa người.
“Làm sao vậy? Có việc sao? Gọi nhiều cú điện thoại như vậy?"
“Không, không có gì, chính là…… Quan tâm ngươi một chút mà thôi." Hạ Trĩ nhìn Hạ Linh mặt lại ngượng ngùng nói, đầu óc trống rỗng bị hỏi làm hắn tùy tiện mà nói, nhưng là…… Nhưng không có phát hiện này một câu cỡ nào tối nghĩa……
“Phải không? Ha ha." Nghe thiếu niên nói, Hạ Linh tâm tình phút chốc tốt lên, cúi người hôn lên hai má thiếu niên, “Ta đi tắm rửa một chút, chúng ta cùng nhau ngủ."
Nghe Hạ Linh nói, Hạ Trĩ bỗng nhiên mới phát hiện lời bọn họ có bao nhiêu tối, mặt nóng lên, một lần nữa nằm trên giường ngủ!
Trên giường hai cái thân ảnh, nương bóng đêm, tiến hành luật động tối nguyên thủy. Trong phòng xuân sắc, ngoài phòng tiếng sấm ù ù, một trận ánh sáng hiện lên chiếu thẳng vào hai người trên giường, phân rõ nam tử phía trên là Hạ Linh, mà nam tử trong lòng hắn…… Là Tô Dạ.
“Ân…… Không nhận điện thoại sao?" Tô Dạ bị đặt dưới thân Hạ Linh, chịu những nụ hôn liên tục, lời nói đứt quãng trong miệng tràn ra.
“Không cần để ý nó. Dạ, ngươi không chuyên tâm a" Giọng nói từ tính mang theo khêu gợi bồi hồi bên tai Tô Dạ, Hạ Linh nhìn cũng không nhìn di động trên mặt đất, cắn thượng vành tai người dưới thân trừng phạt, làm đối phương cười liên tục tiếp tục chuyện vừa rồi.
……
“Hô." Lúc này Hạ gia đại trạch cũng là một mảnh tối đen, chỉ có lầu thang là còn sáng. Trong phòng, Hạ Trĩ lui ở trên giường, kinh ngạc nhìn màn hình di động, suy sụp buông xuống di động. Hạ Linh hôm nay ngoài ý muốn không có về nhà, cũng không có cùng bất luận kẻ nào nói trước làm cho hắn thực lo lắng. Tuy nói Hạ Linh trên danh nghĩa chính là huynh trưởng, hai người thế nhưng cũng ở chung một đoạn thời gian, hắn không thể không nói trong lòng đối Hạ Linh có cảm giác ỷ lại. Tựa như hiện tại…… Hạ Trĩ nhìn ra bên ngoài những tia chớp chiếu sáng cả bầu trời đêm, lại một lần nữa kéo chặt lại thân mình. Thời điểm hắn còn là Phương Hiểu Duy, tiếng sấm chớp là nhược điểm lớn nhất của hắn, trong lòng hắn có bóng ma, tái như thế nào cũng không được. Từng đối mặt dông tố đêm, hắn đều là một người vượt qua. Nhưng không biết vì cái gì, lúc này hắn đặc biệt tưởng nhớ cái ôm ấm áp của Hạ Linh, nghe giọng nói của Hạ Linh, hy vọng hắn bồi bên người mình,……
“Ta rốt cuộc làm sao vậy." Hạ Trĩ dùng chăn vây chặt mình, nhắm hai mắt lại. Ngoài cửa sổ lại là một trận sấm vang, cơ thể Hạ Trĩ hung hăng run lên, Hạ Trĩ trong lòng thầm an ủi chính mình, liền giống như trước đây, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không muốn nghe……
……
Hạ Linh tắm rửa xong, nhìn không gian bên ngoài cửa sổ, mưa to ào ào. Cúi người nhặt lên di động, mới vừa mở ra liền nhìn thấy một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ, đều cùng một người, tiểu Trĩ. Hạ Linh nhíu mày, trong lòng dâng lên nho nhỏ lo lắng, thiếu niên gọi cho hắn nhiều như vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì? Càng nghĩ càng bất an, tay đã muốn nhanh hơn ý thức, bắt điện thoại gọi thiếu niên.
Giống như lúc Hạ Trĩ gọi đến, di động không ai nghe máy, làm cho Hạ Linh tâm càng lo lắng. Vội mặc vào quần áo, cầm bao công văn bước ra cửa.
“Không lưu qua đêm sao?" Tô Dạ mới vừa tắm rửa xong tùy tiện mặc một kiện áo tắm, lộ ra những hồng ấn trên da thịt màu tiểu mạch, tà tà dựa cửa, nhìn Hạ Linh đổi giày, trong lời nói có chút không cam tâm.
“Hiện tại chúng ta chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, ta còn muốn về nhà."
“Về nhà?" Tô Dạ thản nhiên cười cười, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, “Hạ đại tổng tài luôn ăn ngủ bên ngoài khi nào lại muốn về nhà như thế? Vẫn là nói…… Ta làm ngươi không hài lòng?"
“Đủ rồi." Hạ Linh không nhìn Tô Dạ liếc mắt một cái, trả lời Tô Dạ chỉ có một tiếng đóng cửa thật mạnh. Nhìn Hạ Linh vội vàng rời đi, Tô Dạ thùy hạ mí mắt, nam nhân này chẳng lẽ không có phát hiện…… Biểu hiện của hắn rất rõ ràng? Trực giác Tô Dạ nói cho hắn biết, vừa rồi người gọi tới là đệ đệ kia đi.
Hôm nay quay quảng cáo xong, hắn tìm cớ đem Hạ Linh hẹn ra, sau đó trên người hắn dụ dỗ, hai người liền như vậy tự nhiên, tình ý kéo dài. Hạ Linh a Hạ Linh, cho dù trên giường đối bạn giường ôn nhu cỡ nào, đã xong liền đã xong, hắn sẽ không lưu luyến. Tô Dạ khẽ thở dài một cái, xoay người vì chính mình pha một ly cà phê, nhìn Hạ Linh mạo hiểm mưa to rời đi, trầm tư, Hạ Linh, khi nào thì ngươi nắm giữ tâm ta, còn ngươi, khi nào thì tâm ngươi bị người khác nắm giữ……
Hạ Linh điều khiển xe chạy trên quãng đường dài, nguyên bản mưa vừa đã muốn chuyển thành mưa to, làm cho Hạ Linh không thể không giảm tốc độ xe, trong lòng cũng tăng thêm lo lắng. Nhanh đuổi chậm đuổi rốt cục cũng về tới Hạ gia đại trạch, lúc này đã hai giờ sáng. Bước nhanh lên cầu thang, quen thuộc tìm được vị trí phòng thiếu niên, thật cẩn thận đẩy vào.
Trước mắt là một mảnh hắc ám, không có gì đặc biệt. Phòng tối đen như mực, nhìn đến trung tâm giường lớn cũng nhìn thấy Hạ Trĩ. Hạ Linh khóe miệng giơ nụ cười sáng lạn, không biết là bởi vì tư thế ngủ của thiếu niên hay là hắn…… Đi vào bên giường, Hạ Linh cúi người xuống xốc lên chăn vây trụ thiếu niên, lại ngoài ý muốn phát hiện như thế nào cũng kéo không ra. Sợ thiếu niên ngạt, Hạ Linh tăng thêm một chút khí lực, cuối cùng đem chăn kéo ra, lại tựa hồ kinh động đến thiếu niên, thiếu niên mềm nhũn rên rĩ.
Hạ Trĩ tay cầm chăn dần dần buông ra, Hạ Linh rốt cục đem chăn trên đầu Hạ Trĩ dời đi, lộ ra khuôn mặt thiếu niên vì thiếu dưỡng khí mà hai má đỏ bừng. Hạ Linh giật mình, hắn càng ngày càng cảm thấy đệ đệ thực mê người ……
“Ngô……" Nguồn nhiệt trên mặt biến mất, làn da trắng nõn cùng không khí rét lạnh tiếp xúc, Hạ Trĩ tựa hồ cảm giác không được khoẻ, chậm rãi mở mắt. Hạ Linh chính là thưởng thức hai ám đỏ bừng của Hạ Trĩ, thật không ngờ Hạ Trĩ nhanh như vậy hồi tỉnh, hai người đối diện nhìn thẳng vào nhau.
“Đại, đại ca?" Hạ Trĩ mạc danh kỳ diệu không biết Hạ Linh từ khi nào xuất hiện trong phòng mình, đầu óc còn mông lung buồn ngủ chậm rãi phản ứng, “Ca, ngươi đã về rồi."
“Ân." Hạ Linh ngồi xuống bên giường, vuốt nhẹ đầu tóc Hạ Trĩ bị kéo làm cho hỗn độn, “Đánh thức ngươi?"
“Cáp…… Không có việc gì, vừa mới ngủ không lâu." Đánh một cái ngáp lớn, Hạ Trĩ miết miết đầu nhìn bên ngoài, bên ngoài tựa hồ mưa rất to, nhưng không có tiếng sấm cùng tia chớp dọa người.
“Làm sao vậy? Có việc sao? Gọi nhiều cú điện thoại như vậy?"
“Không, không có gì, chính là…… Quan tâm ngươi một chút mà thôi." Hạ Trĩ nhìn Hạ Linh mặt lại ngượng ngùng nói, đầu óc trống rỗng bị hỏi làm hắn tùy tiện mà nói, nhưng là…… Nhưng không có phát hiện này một câu cỡ nào tối nghĩa……
“Phải không? Ha ha." Nghe thiếu niên nói, Hạ Linh tâm tình phút chốc tốt lên, cúi người hôn lên hai má thiếu niên, “Ta đi tắm rửa một chút, chúng ta cùng nhau ngủ."
Nghe Hạ Linh nói, Hạ Trĩ bỗng nhiên mới phát hiện lời bọn họ có bao nhiêu tối, mặt nóng lên, một lần nữa nằm trên giường ngủ!
Tác giả :
Thủy Phách