Trọng Sinh Chi Tái Nhập Hào Môn
Chương 5
Đối phương có chút nhếch nhác, 1 thân tây trang được chế tác tinh tế tỉ mỉ bị dính đầy bụi đất, kiểu tóc có hơi lộn xộn, trên giày trên ống quần cũng toàn là bùn đất. Nhếch nhác như vậy nhưng vẫn không có cách nào che giấu được tướng mạo đẹp trai của người này.
Trong lòng Trang Trạch Ân, trên thế giới này người phụ nữ đẹp nhất chắc chắn là mẹ hắn, mặc dù hắn chỉ thấy qua hình ảnh của mẹ. Trên thế giới này người đàn ông đẹp trai nhất đương nhiên là cha hắn, cho dù là đời trước hắn đã từng gặp qua vô số đàn ông phụ nữ muôn hình muôn vẻ, đều cảm thấy cha hắn và mẹ hắn là những người đẹp nhất trên thế giới này. Hôm nay người đàn ông này, miễn cưỡng được xếp thứ hai.
Cái tướng mạo này, tuấn tú đến nỗi làm cho người ta không cách nào xem nhẹ được, thời kỳ trung nhị của hắn đã từng vô số lần đọc trong tiểu thuyết, đều lấy dung mạo rất có tính xâm lược để hình dung một người. Kỳ thực Trang Trạch Ân vẫn luôn không thể hiểu được, rất có tính xâm lược là loại dung mạo như thế nào. Hôm nay hắn tựa hồ có chút lý giải rồi, chính là giống như người đàn ông trước mắt này, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy y, có thể xem nhẹ tất cả, lại duy chỉ có khuôn mặt đẹp trai của y là không thể xem nhẹ được.
Người đàn ông đem rương hành lý dính đầy bụi bặm ném xuống đất, hai tay giơ lên, biểu thị chính mình không có ác ý, nói: "Thật ngại quá, tôi vừa nảy kêu cả nửa ngày, lại thấy cửa lớn đang mở, nghe được trong phòng có động tĩnh liền qua đây. Nhất thời có chút nóng ruột, xin ngàn vạn lần đừng đem tôi làm người xấu."
Trang Trạch Ân suy nghĩ tìm tòi, người xấu lớn lên đẹp trai như vậy, xác thực rất ít thấy. Hắn lật người từ trên giường bước xuống, kéo đôi dép lê của mình, đánh giá đối phương 1 chút, châm chước cách xưng hô 1 chút, nói: "... Chú này, chú có chuyện gì không?"
1 tiếng chú vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của người đàn ông dường như trở nên phức tạp hơn. Đương nhiên Trang Trạch Ân cũng là đấu tranh cả nửa ngày, cuối cùng mặc dù bây giờ tuổi sinh lý của hắn chỉ có 17 tuổi, nhưng tuổi tâm lý lại đã 30 tuổi rồi a! Nhưng mà đối phương thoạt nhìn có lẽ ít nhất là.... 27, 28 tuổi đi? Kêu đại ca rất kỳ quái, kêu chú còn có thể tỏ ra chút lễ phép. Hơn nữa chính mình còn chưa thành niên, cũng không thể quá OOC trong tính cách. (OOC: Out of Character: Vượt ngoài tính cách)
Đối phương dường như nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía hắn, đã đổi lại dáng vẻ hoà ái dễ gần. Dung mạo đẹp trai cùng với thái độ ôn hoà, quả thật rất dễ dàng gia tăng phần nào ấn tượng. Thế là Trang Trạch Ân có chút buông lỏng đề phòng, đợi y nói chuyện.
Chỉ nghe người đến nói: "Xin hỏi có thể cho tôi... tắm rửa không?"
Trang Trạch ân:???
Chống lại vẻ mặt nghi ngờ của Trang Trạch Ân, người đàn ông nét mặt mang theo chút ngượng ngùng nhìn bùn đất trên người mình, nói: "Thật ngại quá, tôi... quá thảm hại rồi. Nếu như có thể xin hãy nói cho tôi biết chỗ nào có phòng tắm công cộng hoặc là chỗ nào có dòng suối nguồn nước bí mật một chút, cái gì cũng có thể."
Trang Trạch Ân nhìn nhìn đối phương 1 thân tây trang tinh tế, cùng với cây bút máy trên túi áo hỏi: "Chú là ai? Tại sao lại muốn đến chỗ của chúng tôi? Sao không đến trong thôn?"
Người đàn ông nói: "Để tôi giới thiệu 1 chút, tôi tên là Hàn Cảnh Sâm, đây là danh thiếp của tôi. Tôi đến đây làm một cuộc điều tra nghiên cứu khảo sát địa chất, bị lạc đồng nghiệp. Nhưng mà vốn dĩ chúng tôi cũng là từng người hành động, điều tra nghiên cứu cũng là mỗi người đều tự làm. Phong cảnh ở địa phương này thật sự rất đẹp, đáng tiếc đường xá quá khó đi."
Trang Trạch Ân nhận lấy danh thiếp của người đàn ông đưa đến, chỉ thấy trên danh thiếp đơn giản có ghi là kỹ sư địa chất sinh vật. Trang Trạch Ân đem danh thiếp đặt trên bàn, không nghi ngờ gì nữa, liền nói với người đàn ông đó: "Chú Hàn mời đi bên này!"
Con sói lớn nào đó bị gọi là chú khẽ thở dài 1 cái, đứa nhỏ này so với trong tưởng tượng còn trẻ tuổi hơn 1 chút, quả thực có chút không nỡ xuống tay. 17 tuổi, thoạt nhìn mặc dù đã nẩy nở, nhưng chung quy cũng chưa thành niên. Hàn Cảnh Sâm lắc lắc đầu, chuyến này chính mình e là phải tay không mà trở về rồi. Hoặc là, nên đợi sau khi hắn thành niên?
Mà thôi, cùng lắm thì làm chú của hắn 1 thời gian, sau này lúc nhận biết cũng sẽ không quá xa lạ. Đoạn thời gian này, liền thành thật xoát độ hảo cảm của hắn đi!
Trang Trạch Ân dẫn y đến phòng tắm ở đông viện, vườn nhà hắn rất lớn, Đông Viện bởi vì có hồ nước, cho nên vào mùa hè dùng khá nhiều. Bây giờ thời tiết còn chưa nóng lắm, còn chưa sử dụng nhiều. Nhưng mà hai ngày trước cha đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, vừa lúc có thể sử dụng. Thế là Trang Trạch Ân đem y dẫn đến phòng tắm bên đông viện, xem như là thuận tiện cho hành khách.
Ngược lại không phải là hắn không có tâm phòng bị, Trang Trạch Ân tự xưng là đời trước cũng biết cách nhìn người. Ông chú lịch sự mang kính gọng vàng này, thật sự không giống người có thể vào nhà cướp của giết người.
Trang Trạch Ân nói với Hàn Cảnh Sâm: "Chú Hàn, chú ở đây tắm đi! Cái viện này không có người ở, chú tắm xong sau đó có thể ở trong cái phòng đó nghỉ ngơi 1 chút." Vừa nói vừa chỉ chỉ căn phòng nhỏ bên cạnh buồng tắm, đó là một căn phòng nghỉ ngơi nhỏ vào mùa hè dùng để uống trà hóng gió, tắm rửa xong hóng gió 1 chút uống chút trà, trái lại vô cùng thích ý.
Có thể nghĩ đến cái bố cục này, nói rõ Trang Ngộ là người rất dụng tâm. Theo như chú hai nói, Chân Ly trời sinh chính là tính cách sống trong nhung lụa, chỗ ở phải thoải mái, chú trọng vào hoàn cảnh. Một người như vậy, nguyện ý theo Trang Ngộ đến cái địa phương này ẩn cư, cũng là chứng minh tình yêu chân thành của hai người. Hàn Cảnh Sâm thở dài, làm 1 bia đỡ đạn, chính mình thật sự là chết đúng chỗ.
Y đem rương hành lý đặt ngoài phòng tắm, móc điện thoại di động ra gọi cho Chân Dục: "Chú hai, con đến rồi."
"Cũng coi như là thuận lợi, chính là... cái xe bò này mùi vị hơi nặng."
"Ha, ấn tượng của con đối với đứa nhỏ này? Rất tốt, chính là một đứa nhỏ rất thông minh hiểu chuyện."
"Xin lỗi chú hai,... Có thể tạm thời... Con vẫn làm không được."
"Hắn vẫn là một đứa con nít, cho dù năm đó Chân Ly nợ con, con cũng làm không được."
"Chú biết hắn mở miệng gọi con là gì không? Chú Hàn!"
"Ha ha, xem ra 1 chuyến này, con cũng chỉ có thể làm 1 chú Hàn xứng chức."
"Có lẽ, có người so với con càng thích hợp hơn cũng không chừng?"
"Dạ, xem tình hình đi! Con sẽ tận sức... Làm cho hắn cảm thấy con là... người cũng có thể cùng nhau trải qua!"
"Ha ha chú Hai, đối với Chân Ly con có thể dùng mỹ nhân kế, nhưng đối với đứa nhỏ này, con thật lòng không sử dụng được."
"Dạ, cứ như vậy trước đi. Con ngốc ở đây khoảng chừng... hai tháng đi? Đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho chú."
Hàn Cảnh Sâm tắt điện thoại, liền cởi quần áo bắt đầu tắm rửa. Lần này đồ mà y mang theo đa số đều là quần áo thay và giặt sạch, làm một (nguỵ) giáo sư sinh vật địa chất học, còn mang theo vài quyển sách chuyên ngành. Nhưng mà Hàn Cẩn Sâm quả thực đã nghiên cứu học tập qua chuyên ngành có liên quan đến cái ngành này, cho nên cũng không đến mức làm lộ tẩy. Lần này đến tìm Trang Trạch Ân, một là muốn xem xem con của Chân Ly có phải cũng giống như nàng hay không... Không giống người thường. Hai là đích xác là thực thi nghĩa vụ y làm con nuôi của Chân gia, mặc dù y xuất xuất thân danh môn, nhưng đoạn duyên này cũng không rõ ràng, y cũng không biết chính mình đang chấp nhất cái gì.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Hàn Cảnh Sâm thay quần áo mới, đổi lại tây trang chỉ mặc áo lót mỏng và quần đùi vải. Y thu dọn xong hành lý, liền một lần nữa trở lại cái viện nhỏ mà Trang Trạch Ân đang ở. Gõ gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, dường như dáng vẻ rất vui vẻ.
Trang Trạch Ân mở cửa, Hàn Cảnh Sâm 1 thân hơi nước đứng ngoài cửa. Đối phương so với hắn cao hơn hẳn 1 cái đầu, cái dáng người cao cao này khiến cho hắn ngưỡng mộ ghen tị không thôi. Hắn an ủi chính mình nói rằng mình vẫn còn phát triển, nhưng hắn biết chính mình cao nhất chỉ đến 1m76, Hàn Cảnh Sâm cái thân cao này chí ít cũng 1m85 đi?
Haizzz, người so với người càng tức chết người, thật giận nha!
Ánh mắt hơi nhấc lên, liền thấy được cơ bắp cứng rắn mạnh mẽ thấp thoáng sau lớp áo lót mỏng bị nước thấm ướt. Người này lớn lên 1 khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, lại có một vóc dáng làm cho người ta hâm mộ, nghĩ gì mà lại chạy đến ngọn núi lớn này làm điều tra nghiên cứu?
Trang Trạch Ân chỉ liếc nhìn 1 cái, liền đem ánh mắt di chuyển sang chỗ khác. Dù cho đối phương là nam hay nữ, cứ nhìn chằm chằm vào vòng 1 của đối phương chung quy cũng không tốt. Thế là lễ phép ngoan ngoãn nói: "Chú Hàn tắm xong rồi sao?"
Hàn Cảnh Sâm thái độ cũng là nhã nhặn lịch sự gật gật đầu: "Tắm xong rồi, cám ơn con. Đúng rồi, con tên gì?"
Trang Trạch Ân nói: "Con tên là Trang Trạch Ân, chú gọi con là Tiểu Ân cũng được."
Trong ánh mắt thâm thuý của Hàn Cảnh Sâm loé lên 1 ký ức xa xăm, ngay sau đó tâm trạng lại trở về ôn hoà: "Ừ, Tiểu Ân. Chú tìm con có chút chuyện, chuyến này của chú đến đây ít nhất cũng phải hai tháng, muốn tìm phòng ở. Chú thấy nhà con còn phòng trống rất nhiều, không biết có thể cho chú thuê 1 phòng hay không? Uhm... Về phương diện giá cả có thể thương lượng, hơn nữa chú cũng không ầm ĩ, cũng sẽ không làm phiền đến nhà con. Nếu như có thể, thật sự rất cám ơn. Bởi vì chú không thể nghe hiểu tiếng địa phương ở đây, vừa mới dạo qua 1 vòng, chú căn bản không nghe hiểu ngôn ngữ của các thôn dân..."
Hàn Cảnh Sâm mở hai tay, bày ra 1 nụ cười bó tay.
Điểm này Trang Trạch Ân ngược lại có thể hiểu được, tiếng địa phương ở vùng này quả thật có chút khó hiểu. May là hắn từ nhỏ ở đây lớn lên, có lúc cũng nghe không hiểu cách nói đặc thù của các thôn dân. Nhưng mà hắn từ nhỏ liền nói tiếng phổ thông, cha cũng dạy hắn nói tiếng phổ thông. Hắn suy nghĩ 1 chút, có chút khó xử. Bởi vì vấn đề không gian của hắn, cho nên có chút không muốn người lạ ở lại nhà của mình. Nhưng mà không biết vì cái gì, ấn tượng của hắn đối với Hàn Cảnh Sâm vô cùng tốt.
Nói đến cũng kỳ lạ, cho dù là đời trước hay là đời này, hắn đối với người lạ đều rất cảnh giác. Nhưng đối với Hàn Cảnh Sâm, hắn liền cảm thấy trên người đối phương có một loại ôn hoà không giống như vậy. Thế là ma xui quỷ khiến nói: "Đông viện cũng không có ai ở, chú ở 2 tháng cũng không thành vấn đề. Tiền thuê nhà cũng không phải là vấn đề, chính là con năm sao phải thi đại học. Chú Hàn vừa thấy chính là người có văn hoá, nếu như có thể, có thời gian liền giúp con phụ đạo bài vở 1 chút đi!"
Hàn Cảnh Sâm có chút ngoài ý muốn phòng ở có thể thuê được thuận lợi như vậy, không biết nên cảm thán đứa nhỏ này không có lòng phòng bị, hay là nên cảm thấy may mắn chính mình có vận may tốt. Thế là vô cùng ôn hoà gật đầu mỉm cười với hắn, nói: "Vậy thật sự quá biết ơn rồi, chưa nói tới có văn hoá bao nhiêu. Chú tốt nghiệp tiến sĩ Đại học Địa chất Trung Quốc, phụ đạo cho con chắc vẫn không có vấn đề gì đâu."
Ánh mắt của Trang Trạch Ân sáng lên, 1 vẻ mặt sùng bái nói: "Wow! Chú Hàn vậy mà là học bá nha! Thật lợi hại!" Trường đại học này ở trong nước cũng rất nổi tiếng, hơn nữa Hàn Cảnh Sâm lại tốt nghiệp tiến sĩ, Trang Trạch Ân đời trước ngay cả cấp ba cũng chưa học xong đã thôi học rồi. Mỗi ngày giao tiếp với 1 đám người nát bét trong xã hội, trời biết hắn có bao nhiêu chán ghét cái cuộc sống đó. Nhưng vì người Trang gia có ân bồi dưỡng hắn, để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Trang gia, hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Đời này hắn không muốn sống 1 cuộc sống giống như vậy nữa, hắn muốn học đại học. Hơn nữa hắn phát hiện, việc học tập gần đây đặc biệt nhẹ nhàng, rất dễ liền có thể thông hiểu đạo lí. Nhất định phải thi đậu 1 trường đại học tốt, không muốn 1 lần nữa đi vào con đường cũ ở đời trước bởi vì vấn đến trình độ văn hoá mà bị người ta giễu cợt.
Một câu thổi phồng này làm cho Hàn Cảnh Sâm có chút ngượng ngùng, y có điều kiện học tập tốt, càng có tài nguyên giáo dục tốt. Đối với chuyện dạy bảo, Hàn Cảnh Sâm mặc dù cũng không mưu cầu danh lợi, nhưng Hàn gia lại hy vọng y có thể có bằng cấp tốt. Nếu đã như vậy, vậy y tự nhiên phải cố gắng hết sức. Vốn y vẫn luôn ngốc ở Chân gia, thay Chân gia xử lý tất cả tài sản đã khiến cho Hàn gia không vừa lòng.
Lúc nào đứa nhỏ này lớn lên, chịu trở về Chân gia, cái nghĩa vụ con nuôi của chính mình cũng coi như kết thúc. Hàn gia cũng luôn thúc giục y nhanh chóng trở về thừa kế gia nghiệp, y cũng bắt đầu dần dần nhúng tay vào việc kinh doanh của Hàn gia. Nếu không, sự căm hận của Hàn gia chỉ sẽ càng thêm nặng.
Hàn Cảnh Sâm thái độ rất đúng mực, cử chỉ khéo léo, làm cho Trang Trạch Ân cảm thấy y cùng người khác có chút không giống nhau. Trang gia vốn không phải là cái gì nhà dòng dõi Nho học, hắn ngày thường giao tiếp cũng đều là những người thường trong xã hội. Cho dù đời trước hắn cố gắng hết sức đọc sách làm phong phú chính mình, nhưng nói cho cùng cái vấn đề giáo dục này, vẫn là cần thời gian nhất định.
Trang Trạch Ân sắp xếp Hàn Cảnh Sâm vào 1 gian nhà kề(trong khu nhà tứ hợp) ở Đông viện, Đông viện cha đã thu dọn, nhà kề hơi đơn sơ 1 chút, nhưng đồ dùng sinh hoạt vẫn đầy đủ. Trang Trạch Ân ở trong nhà kho nhỏ lấy 1 chiếc chiếu lác để lên giường, lại lấy thêm chăn và drap giường. Điều kiện tự nhiên là đơn giản, Trang Trạch Ân có chút ngượng ngùng, nói: "Trong núi chỉ được như vậy thôi, chú Hàn xài tạm đi!"
Hàn Cảnh Sâm nhìn cái bàn gỗ làm từ cây đàn hương cùng với cái giường 1 người theo phong cách thời xưa, mặc dù là nhà kề, lại có gắn điều hoà. Trang Ngộ khi xưa vì theo đuổi Chân Ly, cũng là lấy ra hết vốn gốc. Mấy thứ đồ này vận chuyển vào trong núi sâu, e rằng phải phí rất nhiều nhân lực và tài lực.
Hàn Cảnh Sâm tự trong thâm tâm nói: "Có thể có điều kiện như vậy chú đã rất hài lòng rồi, cám ơn con anh bạn nhỏ." Hàn Cảnh Sâm không biết nên xưng hô với Trang Trạch Ân như thế nào, hắn đã kêu mình là chú, vậy thì đơi giản kêu hắn là anh bạn nhỏ đi!
Trang Trạch Ân bị gọi là anh bạn nhỏ cảm thấy chính mình đào 1 cái hố cho chính mình, ai kêu mày vừa thấy mặt liền kêu người ta là chú làm chi?
Thu xếp ổn thoả cho Hàn Cảnh Sâm, Trang Trạch Ân liền trở về phòng của mình. Hình tượng học sinh giỏi ngoan ngoãn của hắn vừa nãy giả bộ có chút vất vả, dù sao làm 1 người đã sắp 30 tuổi, đeo 1 khuôn mặt non nớt 16, 17 tuổi, dù sao cũng rất còn lạ lẫm. Mặc dù bình thường hắn có chú ý đến quy tắc hành vi của chính bản thân mình, nhưng vừa rồi đích xác là... người bố trí thuyết minh hơi quá rồi.
Kỳ thực hắn cũng không phải là cố ý làm như vậy, chính là muốn ở trước mặt 1 tiến sĩ lớn biểu hiện tốt một chút. Đây cũng là tiến sĩ duy nhất mà hắn đã từng gặp trong cả hai đời, đời trước lẫn cả đời này.
Gần tới giờ cơm trưa, Trang Trạch Ân nấu cơm, ngồi chồm hổm bên cạnh cái nồi, đợi cha trở về. Buổi trưa, cha mang theo 1 con cá pecca* mập ú, còn có 1 bó cây tể thái**. Vừa thấy cái tư thế này của cha, liền biết trưa hôm nay chắc chắn sẽ ăn 1 bàn tiệc lớn. Tài nghệ nấu nướng của cha rất giỏi! Đương nhiên ngoại trừ nấu cháo, mười mấy năm như 1 ngày, chỉ sẽ làm 1 loại cháo lá sen.
* 鲈鱼: /Lô Ngư/: Cá pecca, cá sạo.
(https://vi.wikipedia.org/wiki/Chi_C%C3%A1_r%C3%B4)
** 荠菜: /Tể Thái/: Cây tể thái: Tên 1 thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Trang Ngộ thấy ánh mắt của con trai cong cong híp híp trừng trừng con cá pecca trong tay mình, nói: "Tiểu tử thúi, đem lò nướng ra cha bắt than."
Trang Trạch Ân 1 bên chạy vào phòng bếp 1 bên thì thầm: "Giấy bạc, cá pecca, cây tể thái, thịt heo, sủi cảo! Ha ha ha cha con yêu cha, con yêu cha, con yêu cha nhất!"
Trang Ngộ vẻ mặt tò mò nhìn con trai 1 cái, tiểu tử thúi này lúc trước chưa từng bày tỏ tình cảm với ông như vậy.
Trang Ngộ quay về phòng bếp nhào bột làm nhân bánh, các đàn ông trong thôn bắt được 1 con heo rừng, giết rồi chia nhau. Thôn láng giềng đều đến mua, Trang Ngộ là vung tiền. Ông mua 1 cái đùi heo, chỗ ngon nhất, chính là nghĩ đến trong nhà có 1 đứa nhỏ ham ăn, cho dù thế nào thì trước tiên phải chăm sóc tốt đã.
Cha ở trong phòng bếp bận rộn, Trang Trạch Ân ấp a ấp úng như có lời muốn nói. Cuối cùng Trang Ngộ cũng chịu không được, vỗ 1 cái lên mông hắn, nói: "Nói đi! Muốn tiền tiêu vặt, hay là cuối tuần cùng bạn học vào thành phố chơi? Kì kèo cả nửa ngày như vậy, cơm cha cũng sắp nấu xong rồi."
Trang Trạch Ân khóc không ra nước mắt, có ai như cha hắn không. Trang Trạch Ân bất chấp khó khăn nói: "Cha, con đem 1 căn phòng trống trong nhà chúng ta cho thuê."
Trang Ngộ vẻ mặt tò mò hỏi: "Cho thuê? Cho ai thuê? Người trong thôn, ai rảnh rỗi không có chuyện gì đi thuê phòng làm chi?"
Trang Trạch Ân nói: "Thì....thì là, hôm nay đến 1 kỹ sư địa chất, y đến chỗ chúng ta làm điều tra nghiên cứu, muốn thuê phòng 2 tháng, con liền đem căn phòng nhỏ ở sau vườn cho y thuê."
Trang Ngộ đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nói: "Được, con trai cha đã có thể kiếm tiền cho gia đình rồi, giỏi lắm."
Trang Trạch Ân thấy cha không phản đối, liền hắc hắc cười hai tiếng, nói: "Này tính là gì chứ, con sau này sẽ kiếm càng nhiều tiền hơn. Cha, cơm xong chưa? Con đói rồi."
Trang Ngộ vẻ mặt bó tay dùng bao tay cách nhiệt đem cái giá nướng bưng lên bàn ăn, nói: "Được rồi, con ăn trước đi, cha đi xem khách trọ đó 1 chút, thuận tiện đưa chút đồ ăn cho y."
Trang Trạch Ân nói: "Con đi cho!"
Trang Ngộ ngăn cản, nói: "Ăn cơm của con đi! Để cha đi, vừa nảy không phải rêu rao đói bụng sao?"
"A." Trang Ngộ ngồi xuống gỡ giấy bạc, 1 mùi cá nướng xông lên mũi, nước canh chảy ra. Trang Trạch Ân nuốt nước miếng, đem thịt ở đuôi cá gắp 1 miếng bỏ vào trong miệng.
Trang Ngộ thì bưng 1 mâm bánh sủi cải, gõ cửa của căn phòng nhỏ ở Tây viện. Hàn Cảnh Sâm đang dùng ấm điện nấu nước nấu mì ăn, nghe được tiếng gõ cửa liền lập tức đem cửa mở ra. Y cho rằng là Trang Trạch Ân, lại là 1 khuôn mặt quen thuộc.
Y đã từng thấy qua Trang Ngộ, nhưng Trang Ngộ chưa từng thấy y. Năm đó Chân Ly chạy trốn, vẫn là y mở cửa sau cho nàng. Chuyện này người Chân gia không biết, nếu như biết rồi, chắc chắn sẽ hận chết y. Y là thấy Chân Ly quá đau khổ, năm đó y còn nhỏ, mặc dù không hiểu cái loại tình cảm đó của Chân Ly, lại không thể nhìn nàng dáng vẻ hồn bay phách lạc. Nếu như y biết thả cho Chân Ly bỏ chạy sẽ là cái hậu quả như thế này, vậy y chết cũng sẽ không làm như vậy.
1 lần nữa gặp lại người đàn ông đã làm cho Chân Ly ngày nhớ đêm mong, tâm tư Hàn Cảnh Sâm rất phức tạp. Nhưng cũng chỉ là hơi giật mình một chút, liền bày ra thái độ 10 phần tốt đẹp, đưa tay phải ra hướng về phía Trang Ngộ, nói: "Chào ngài, ngài là chủ nhà của căn nhà này phải không?"
Trang Ngộ cùng y bắt tay, chỉ thấy đối phương đẩy đẩy cái mắt kính gọng vàng trên sóng mũi. Quần tây đen áo sơ mi trắng, 1 bộ dáng vẻ nho nhã trí thức. Trang Ngộ có 1 đôi mắt như chim ưng, lại cho dù thế nào trên người Hàn Cảnh Sâm cũng tìm không ra chút bóng dáng của người Trang gia. Người của Trang gia, không có phong thái như vậy.
Thế là cũng bắt tay đối phương, nói: "Con trai tôi đã nói với tôi, căn phòng này cậu tạm thời ở trước. Con nít không có cái gì đúng mực, vốn là ở đây cũng không tính cho người ngoài thuê phòng. Nhưng nếu hắn đã đáp ứng cho cậu thuê phòng, tôi cũng sẽ không nói nhiều làm gì, nhìn ra được vị tiên sinh này cũng không phải là người sẽ làm bậy."
Vừa nghe lời nói của Trang Ngộ, Hàn Cảnh Sâm liền hiểu rõ. Đây là đang đe doạ y, khiến cho y đừng có tâm tư làm loạn gì. Mặc dù đối phương cũng không rõ thân phận của mình, nhưng trong lòng y đã có hoài nghi. Mặc dù chính mình đã tìm lý do đầy đủ, nhưng ở đây xác thực quá hoang vu, bỗng dưng xuất hiện 1 người xa lạ, ai cũng sẽ nổi lên lòng nghi ngờ. Huống chi là thân phận đặc thù của Trang Ngộ, dường như người của Trang gia vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm ông.
Hàn Cảnh Sâm suy nghĩ 1 chút, vẫn là vô cùng lễ phép thái độ vô cùng đúng mực nói: "Thì ra là như vậy, tôi phải sớm nên nghĩ tới. Thật là xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ngài rồi. Như vậy đi! Tôi trả thêm chút tiền thuê nhà, ngài cảm thấy được hay không?"
Tục ngữ nói, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, đối phương có cấp bậc lễ nghĩa như vậy, lời nói còn khiêm nhường như vậy, Trang Ngộ cũng sẽ không nói quá nhiều làm gì nữa. Y khoát khoát tay, nói: "Điều này ngược lại cũng không quan trọng, đứa nhỏ này không đúng mực, tôi sợ nó tuỳ tiện người lạ nào cũng dẫn về nhà."
Hàn Cảnh Sâm mang theo chút áy náy nói: "Ngài nói rất đúng, con nít xác thực cần phải ý thức an toàn như vậy. Cũng là tôi quá đường đột, không nên xin giúp đỡ với 1 đứa nhỏ. Cảm ơn ngài đã thông cảm, nếu không tìm được phòng ở vậy thật sự là chuyện phiền phức. Nhưng mà nói đi nói lại thì, Tiểu Ân cũng xác thực rất nhiệt tình lương thiện. Cái phẩm chất này rất hiếm thấy, ngài cũng đừng trách cứ hắn."
Lời cũng nói đến như vậy rồi, Trang Ngộ cũng không tính toán với khách trọ xa lạ này nữa. Ông ừ 1 tiếng, bưng 1 cái mâm đến nói: "Buổi trưa đừng ăn mì ăn liền, vừa đúng lúc tôi làm nhiều 1 chút, nếm thử thịt hẹo rừng trong núi này đi."
Hàn Cảnh Sâm nhiều lần cảm ơn, nhận lấy cái mâm của Trang Ngộ. Từ đó, y cuối cùng cũng 1 lần nữa hiểu được Chân Ly vì sao nhất định phải đi theo cái người đàn ông này. Dụng tâm, săn sóc, quan tâm, đáng tin, còn có tài nấu nướng. Chân Ly thích ăn, y từ nhỏ đã biết! Người đàn ông đối với bạn đời của mình tốt thì cũng không đến nỗi hiếm lạ, hiếm lạ ở chỗ là y có thể vẫn luôn đối với bạn đời đối với đứa nhỏ 10 mấy năm như 1 ngày. Sau khi Chân Ly chết, Trang Ngộ vẫn luôn tỉ mỉ xử lý cái viện này, cùng với sân vườn bên ngoài.
Nếm thử 1 cái bánh sủi cảo của Trang Ngộ, mùi vị rất ngon. Hàn Cảnh Sâm bất đắc dĩ, có 1 người cha yêu thương con như vậy, sao lại ở dưới mí mắt của ông, truy đuổi được anh bạn nhỏ đáng yêu này đây.
Thế là y 1 lần nữa nảy ra chủ ý, chuyện này không vội được, đợi hắn thành niên, hoặc là tìm 1 người được chọn càng thích hợp hơn. Chính mình mặc dù còn trẻ, mặc dù dùng lời nói của chú hai đến nói là Chân gia nợ mình. Nhưng cho dù thế nào, y cũng không có cách nào xuống tay với đứa nhỏ gọi y là "chú Hàn" này được.
Thế là y 1 lần nữa gửi tin tức cho Chân Dục: "Con cảm thấy... Có lẽ có người được chọn càng thích hợp hơn, dù sao tuổi của con đối với hắn mà nói là quá lớn." Sự đấu tranh ở sâu trong nội tâm của Hàn Cảnh Sâm, bé thỏ trắng bé nhỏ ngây thơ đáng yêu như thế, y xác thực là không đành lòng.
Sau mười mấy phút, Chân Dục mới hồi âm tin nhắn của y: Con là người được lựa chọn thích hợp nhất.
Hàn Cảm Sâm đáp lại 1 câu: Nhất định phải làm như vậy sao?
Chân Dục rất nhanh đã hồi âm lại: Con biết hậu quả của việc không làm như thế, không phải sao? Chân Ly chính là ví dụ, con không hy vọng hắn cũng giống như Chân Ly sao? Con cảm thấy, hậu nhân của Chân gia, có thể giống như 1 người đàn ông bình thường kết hôn sinh con sao?
Hết chương 5.
Editor có lời muốn nói: Aiyo, dạo này đổi lịch up truyện nên cứ quên hoài. Sorry mọi người nhiều nha!^^
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^
Trong lòng Trang Trạch Ân, trên thế giới này người phụ nữ đẹp nhất chắc chắn là mẹ hắn, mặc dù hắn chỉ thấy qua hình ảnh của mẹ. Trên thế giới này người đàn ông đẹp trai nhất đương nhiên là cha hắn, cho dù là đời trước hắn đã từng gặp qua vô số đàn ông phụ nữ muôn hình muôn vẻ, đều cảm thấy cha hắn và mẹ hắn là những người đẹp nhất trên thế giới này. Hôm nay người đàn ông này, miễn cưỡng được xếp thứ hai.
Cái tướng mạo này, tuấn tú đến nỗi làm cho người ta không cách nào xem nhẹ được, thời kỳ trung nhị của hắn đã từng vô số lần đọc trong tiểu thuyết, đều lấy dung mạo rất có tính xâm lược để hình dung một người. Kỳ thực Trang Trạch Ân vẫn luôn không thể hiểu được, rất có tính xâm lược là loại dung mạo như thế nào. Hôm nay hắn tựa hồ có chút lý giải rồi, chính là giống như người đàn ông trước mắt này, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy y, có thể xem nhẹ tất cả, lại duy chỉ có khuôn mặt đẹp trai của y là không thể xem nhẹ được.
Người đàn ông đem rương hành lý dính đầy bụi bặm ném xuống đất, hai tay giơ lên, biểu thị chính mình không có ác ý, nói: "Thật ngại quá, tôi vừa nảy kêu cả nửa ngày, lại thấy cửa lớn đang mở, nghe được trong phòng có động tĩnh liền qua đây. Nhất thời có chút nóng ruột, xin ngàn vạn lần đừng đem tôi làm người xấu."
Trang Trạch Ân suy nghĩ tìm tòi, người xấu lớn lên đẹp trai như vậy, xác thực rất ít thấy. Hắn lật người từ trên giường bước xuống, kéo đôi dép lê của mình, đánh giá đối phương 1 chút, châm chước cách xưng hô 1 chút, nói: "... Chú này, chú có chuyện gì không?"
1 tiếng chú vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của người đàn ông dường như trở nên phức tạp hơn. Đương nhiên Trang Trạch Ân cũng là đấu tranh cả nửa ngày, cuối cùng mặc dù bây giờ tuổi sinh lý của hắn chỉ có 17 tuổi, nhưng tuổi tâm lý lại đã 30 tuổi rồi a! Nhưng mà đối phương thoạt nhìn có lẽ ít nhất là.... 27, 28 tuổi đi? Kêu đại ca rất kỳ quái, kêu chú còn có thể tỏ ra chút lễ phép. Hơn nữa chính mình còn chưa thành niên, cũng không thể quá OOC trong tính cách. (OOC: Out of Character: Vượt ngoài tính cách)
Đối phương dường như nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía hắn, đã đổi lại dáng vẻ hoà ái dễ gần. Dung mạo đẹp trai cùng với thái độ ôn hoà, quả thật rất dễ dàng gia tăng phần nào ấn tượng. Thế là Trang Trạch Ân có chút buông lỏng đề phòng, đợi y nói chuyện.
Chỉ nghe người đến nói: "Xin hỏi có thể cho tôi... tắm rửa không?"
Trang Trạch ân:???
Chống lại vẻ mặt nghi ngờ của Trang Trạch Ân, người đàn ông nét mặt mang theo chút ngượng ngùng nhìn bùn đất trên người mình, nói: "Thật ngại quá, tôi... quá thảm hại rồi. Nếu như có thể xin hãy nói cho tôi biết chỗ nào có phòng tắm công cộng hoặc là chỗ nào có dòng suối nguồn nước bí mật một chút, cái gì cũng có thể."
Trang Trạch Ân nhìn nhìn đối phương 1 thân tây trang tinh tế, cùng với cây bút máy trên túi áo hỏi: "Chú là ai? Tại sao lại muốn đến chỗ của chúng tôi? Sao không đến trong thôn?"
Người đàn ông nói: "Để tôi giới thiệu 1 chút, tôi tên là Hàn Cảnh Sâm, đây là danh thiếp của tôi. Tôi đến đây làm một cuộc điều tra nghiên cứu khảo sát địa chất, bị lạc đồng nghiệp. Nhưng mà vốn dĩ chúng tôi cũng là từng người hành động, điều tra nghiên cứu cũng là mỗi người đều tự làm. Phong cảnh ở địa phương này thật sự rất đẹp, đáng tiếc đường xá quá khó đi."
Trang Trạch Ân nhận lấy danh thiếp của người đàn ông đưa đến, chỉ thấy trên danh thiếp đơn giản có ghi là kỹ sư địa chất sinh vật. Trang Trạch Ân đem danh thiếp đặt trên bàn, không nghi ngờ gì nữa, liền nói với người đàn ông đó: "Chú Hàn mời đi bên này!"
Con sói lớn nào đó bị gọi là chú khẽ thở dài 1 cái, đứa nhỏ này so với trong tưởng tượng còn trẻ tuổi hơn 1 chút, quả thực có chút không nỡ xuống tay. 17 tuổi, thoạt nhìn mặc dù đã nẩy nở, nhưng chung quy cũng chưa thành niên. Hàn Cảnh Sâm lắc lắc đầu, chuyến này chính mình e là phải tay không mà trở về rồi. Hoặc là, nên đợi sau khi hắn thành niên?
Mà thôi, cùng lắm thì làm chú của hắn 1 thời gian, sau này lúc nhận biết cũng sẽ không quá xa lạ. Đoạn thời gian này, liền thành thật xoát độ hảo cảm của hắn đi!
Trang Trạch Ân dẫn y đến phòng tắm ở đông viện, vườn nhà hắn rất lớn, Đông Viện bởi vì có hồ nước, cho nên vào mùa hè dùng khá nhiều. Bây giờ thời tiết còn chưa nóng lắm, còn chưa sử dụng nhiều. Nhưng mà hai ngày trước cha đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, vừa lúc có thể sử dụng. Thế là Trang Trạch Ân đem y dẫn đến phòng tắm bên đông viện, xem như là thuận tiện cho hành khách.
Ngược lại không phải là hắn không có tâm phòng bị, Trang Trạch Ân tự xưng là đời trước cũng biết cách nhìn người. Ông chú lịch sự mang kính gọng vàng này, thật sự không giống người có thể vào nhà cướp của giết người.
Trang Trạch Ân nói với Hàn Cảnh Sâm: "Chú Hàn, chú ở đây tắm đi! Cái viện này không có người ở, chú tắm xong sau đó có thể ở trong cái phòng đó nghỉ ngơi 1 chút." Vừa nói vừa chỉ chỉ căn phòng nhỏ bên cạnh buồng tắm, đó là một căn phòng nghỉ ngơi nhỏ vào mùa hè dùng để uống trà hóng gió, tắm rửa xong hóng gió 1 chút uống chút trà, trái lại vô cùng thích ý.
Có thể nghĩ đến cái bố cục này, nói rõ Trang Ngộ là người rất dụng tâm. Theo như chú hai nói, Chân Ly trời sinh chính là tính cách sống trong nhung lụa, chỗ ở phải thoải mái, chú trọng vào hoàn cảnh. Một người như vậy, nguyện ý theo Trang Ngộ đến cái địa phương này ẩn cư, cũng là chứng minh tình yêu chân thành của hai người. Hàn Cảnh Sâm thở dài, làm 1 bia đỡ đạn, chính mình thật sự là chết đúng chỗ.
Y đem rương hành lý đặt ngoài phòng tắm, móc điện thoại di động ra gọi cho Chân Dục: "Chú hai, con đến rồi."
"Cũng coi như là thuận lợi, chính là... cái xe bò này mùi vị hơi nặng."
"Ha, ấn tượng của con đối với đứa nhỏ này? Rất tốt, chính là một đứa nhỏ rất thông minh hiểu chuyện."
"Xin lỗi chú hai,... Có thể tạm thời... Con vẫn làm không được."
"Hắn vẫn là một đứa con nít, cho dù năm đó Chân Ly nợ con, con cũng làm không được."
"Chú biết hắn mở miệng gọi con là gì không? Chú Hàn!"
"Ha ha, xem ra 1 chuyến này, con cũng chỉ có thể làm 1 chú Hàn xứng chức."
"Có lẽ, có người so với con càng thích hợp hơn cũng không chừng?"
"Dạ, xem tình hình đi! Con sẽ tận sức... Làm cho hắn cảm thấy con là... người cũng có thể cùng nhau trải qua!"
"Ha ha chú Hai, đối với Chân Ly con có thể dùng mỹ nhân kế, nhưng đối với đứa nhỏ này, con thật lòng không sử dụng được."
"Dạ, cứ như vậy trước đi. Con ngốc ở đây khoảng chừng... hai tháng đi? Đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho chú."
Hàn Cảnh Sâm tắt điện thoại, liền cởi quần áo bắt đầu tắm rửa. Lần này đồ mà y mang theo đa số đều là quần áo thay và giặt sạch, làm một (nguỵ) giáo sư sinh vật địa chất học, còn mang theo vài quyển sách chuyên ngành. Nhưng mà Hàn Cẩn Sâm quả thực đã nghiên cứu học tập qua chuyên ngành có liên quan đến cái ngành này, cho nên cũng không đến mức làm lộ tẩy. Lần này đến tìm Trang Trạch Ân, một là muốn xem xem con của Chân Ly có phải cũng giống như nàng hay không... Không giống người thường. Hai là đích xác là thực thi nghĩa vụ y làm con nuôi của Chân gia, mặc dù y xuất xuất thân danh môn, nhưng đoạn duyên này cũng không rõ ràng, y cũng không biết chính mình đang chấp nhất cái gì.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Hàn Cảnh Sâm thay quần áo mới, đổi lại tây trang chỉ mặc áo lót mỏng và quần đùi vải. Y thu dọn xong hành lý, liền một lần nữa trở lại cái viện nhỏ mà Trang Trạch Ân đang ở. Gõ gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, dường như dáng vẻ rất vui vẻ.
Trang Trạch Ân mở cửa, Hàn Cảnh Sâm 1 thân hơi nước đứng ngoài cửa. Đối phương so với hắn cao hơn hẳn 1 cái đầu, cái dáng người cao cao này khiến cho hắn ngưỡng mộ ghen tị không thôi. Hắn an ủi chính mình nói rằng mình vẫn còn phát triển, nhưng hắn biết chính mình cao nhất chỉ đến 1m76, Hàn Cảnh Sâm cái thân cao này chí ít cũng 1m85 đi?
Haizzz, người so với người càng tức chết người, thật giận nha!
Ánh mắt hơi nhấc lên, liền thấy được cơ bắp cứng rắn mạnh mẽ thấp thoáng sau lớp áo lót mỏng bị nước thấm ướt. Người này lớn lên 1 khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, lại có một vóc dáng làm cho người ta hâm mộ, nghĩ gì mà lại chạy đến ngọn núi lớn này làm điều tra nghiên cứu?
Trang Trạch Ân chỉ liếc nhìn 1 cái, liền đem ánh mắt di chuyển sang chỗ khác. Dù cho đối phương là nam hay nữ, cứ nhìn chằm chằm vào vòng 1 của đối phương chung quy cũng không tốt. Thế là lễ phép ngoan ngoãn nói: "Chú Hàn tắm xong rồi sao?"
Hàn Cảnh Sâm thái độ cũng là nhã nhặn lịch sự gật gật đầu: "Tắm xong rồi, cám ơn con. Đúng rồi, con tên gì?"
Trang Trạch Ân nói: "Con tên là Trang Trạch Ân, chú gọi con là Tiểu Ân cũng được."
Trong ánh mắt thâm thuý của Hàn Cảnh Sâm loé lên 1 ký ức xa xăm, ngay sau đó tâm trạng lại trở về ôn hoà: "Ừ, Tiểu Ân. Chú tìm con có chút chuyện, chuyến này của chú đến đây ít nhất cũng phải hai tháng, muốn tìm phòng ở. Chú thấy nhà con còn phòng trống rất nhiều, không biết có thể cho chú thuê 1 phòng hay không? Uhm... Về phương diện giá cả có thể thương lượng, hơn nữa chú cũng không ầm ĩ, cũng sẽ không làm phiền đến nhà con. Nếu như có thể, thật sự rất cám ơn. Bởi vì chú không thể nghe hiểu tiếng địa phương ở đây, vừa mới dạo qua 1 vòng, chú căn bản không nghe hiểu ngôn ngữ của các thôn dân..."
Hàn Cảnh Sâm mở hai tay, bày ra 1 nụ cười bó tay.
Điểm này Trang Trạch Ân ngược lại có thể hiểu được, tiếng địa phương ở vùng này quả thật có chút khó hiểu. May là hắn từ nhỏ ở đây lớn lên, có lúc cũng nghe không hiểu cách nói đặc thù của các thôn dân. Nhưng mà hắn từ nhỏ liền nói tiếng phổ thông, cha cũng dạy hắn nói tiếng phổ thông. Hắn suy nghĩ 1 chút, có chút khó xử. Bởi vì vấn đề không gian của hắn, cho nên có chút không muốn người lạ ở lại nhà của mình. Nhưng mà không biết vì cái gì, ấn tượng của hắn đối với Hàn Cảnh Sâm vô cùng tốt.
Nói đến cũng kỳ lạ, cho dù là đời trước hay là đời này, hắn đối với người lạ đều rất cảnh giác. Nhưng đối với Hàn Cảnh Sâm, hắn liền cảm thấy trên người đối phương có một loại ôn hoà không giống như vậy. Thế là ma xui quỷ khiến nói: "Đông viện cũng không có ai ở, chú ở 2 tháng cũng không thành vấn đề. Tiền thuê nhà cũng không phải là vấn đề, chính là con năm sao phải thi đại học. Chú Hàn vừa thấy chính là người có văn hoá, nếu như có thể, có thời gian liền giúp con phụ đạo bài vở 1 chút đi!"
Hàn Cảnh Sâm có chút ngoài ý muốn phòng ở có thể thuê được thuận lợi như vậy, không biết nên cảm thán đứa nhỏ này không có lòng phòng bị, hay là nên cảm thấy may mắn chính mình có vận may tốt. Thế là vô cùng ôn hoà gật đầu mỉm cười với hắn, nói: "Vậy thật sự quá biết ơn rồi, chưa nói tới có văn hoá bao nhiêu. Chú tốt nghiệp tiến sĩ Đại học Địa chất Trung Quốc, phụ đạo cho con chắc vẫn không có vấn đề gì đâu."
Ánh mắt của Trang Trạch Ân sáng lên, 1 vẻ mặt sùng bái nói: "Wow! Chú Hàn vậy mà là học bá nha! Thật lợi hại!" Trường đại học này ở trong nước cũng rất nổi tiếng, hơn nữa Hàn Cảnh Sâm lại tốt nghiệp tiến sĩ, Trang Trạch Ân đời trước ngay cả cấp ba cũng chưa học xong đã thôi học rồi. Mỗi ngày giao tiếp với 1 đám người nát bét trong xã hội, trời biết hắn có bao nhiêu chán ghét cái cuộc sống đó. Nhưng vì người Trang gia có ân bồi dưỡng hắn, để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Trang gia, hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Đời này hắn không muốn sống 1 cuộc sống giống như vậy nữa, hắn muốn học đại học. Hơn nữa hắn phát hiện, việc học tập gần đây đặc biệt nhẹ nhàng, rất dễ liền có thể thông hiểu đạo lí. Nhất định phải thi đậu 1 trường đại học tốt, không muốn 1 lần nữa đi vào con đường cũ ở đời trước bởi vì vấn đến trình độ văn hoá mà bị người ta giễu cợt.
Một câu thổi phồng này làm cho Hàn Cảnh Sâm có chút ngượng ngùng, y có điều kiện học tập tốt, càng có tài nguyên giáo dục tốt. Đối với chuyện dạy bảo, Hàn Cảnh Sâm mặc dù cũng không mưu cầu danh lợi, nhưng Hàn gia lại hy vọng y có thể có bằng cấp tốt. Nếu đã như vậy, vậy y tự nhiên phải cố gắng hết sức. Vốn y vẫn luôn ngốc ở Chân gia, thay Chân gia xử lý tất cả tài sản đã khiến cho Hàn gia không vừa lòng.
Lúc nào đứa nhỏ này lớn lên, chịu trở về Chân gia, cái nghĩa vụ con nuôi của chính mình cũng coi như kết thúc. Hàn gia cũng luôn thúc giục y nhanh chóng trở về thừa kế gia nghiệp, y cũng bắt đầu dần dần nhúng tay vào việc kinh doanh của Hàn gia. Nếu không, sự căm hận của Hàn gia chỉ sẽ càng thêm nặng.
Hàn Cảnh Sâm thái độ rất đúng mực, cử chỉ khéo léo, làm cho Trang Trạch Ân cảm thấy y cùng người khác có chút không giống nhau. Trang gia vốn không phải là cái gì nhà dòng dõi Nho học, hắn ngày thường giao tiếp cũng đều là những người thường trong xã hội. Cho dù đời trước hắn cố gắng hết sức đọc sách làm phong phú chính mình, nhưng nói cho cùng cái vấn đề giáo dục này, vẫn là cần thời gian nhất định.
Trang Trạch Ân sắp xếp Hàn Cảnh Sâm vào 1 gian nhà kề(trong khu nhà tứ hợp) ở Đông viện, Đông viện cha đã thu dọn, nhà kề hơi đơn sơ 1 chút, nhưng đồ dùng sinh hoạt vẫn đầy đủ. Trang Trạch Ân ở trong nhà kho nhỏ lấy 1 chiếc chiếu lác để lên giường, lại lấy thêm chăn và drap giường. Điều kiện tự nhiên là đơn giản, Trang Trạch Ân có chút ngượng ngùng, nói: "Trong núi chỉ được như vậy thôi, chú Hàn xài tạm đi!"
Hàn Cảnh Sâm nhìn cái bàn gỗ làm từ cây đàn hương cùng với cái giường 1 người theo phong cách thời xưa, mặc dù là nhà kề, lại có gắn điều hoà. Trang Ngộ khi xưa vì theo đuổi Chân Ly, cũng là lấy ra hết vốn gốc. Mấy thứ đồ này vận chuyển vào trong núi sâu, e rằng phải phí rất nhiều nhân lực và tài lực.
Hàn Cảnh Sâm tự trong thâm tâm nói: "Có thể có điều kiện như vậy chú đã rất hài lòng rồi, cám ơn con anh bạn nhỏ." Hàn Cảnh Sâm không biết nên xưng hô với Trang Trạch Ân như thế nào, hắn đã kêu mình là chú, vậy thì đơi giản kêu hắn là anh bạn nhỏ đi!
Trang Trạch Ân bị gọi là anh bạn nhỏ cảm thấy chính mình đào 1 cái hố cho chính mình, ai kêu mày vừa thấy mặt liền kêu người ta là chú làm chi?
Thu xếp ổn thoả cho Hàn Cảnh Sâm, Trang Trạch Ân liền trở về phòng của mình. Hình tượng học sinh giỏi ngoan ngoãn của hắn vừa nãy giả bộ có chút vất vả, dù sao làm 1 người đã sắp 30 tuổi, đeo 1 khuôn mặt non nớt 16, 17 tuổi, dù sao cũng rất còn lạ lẫm. Mặc dù bình thường hắn có chú ý đến quy tắc hành vi của chính bản thân mình, nhưng vừa rồi đích xác là... người bố trí thuyết minh hơi quá rồi.
Kỳ thực hắn cũng không phải là cố ý làm như vậy, chính là muốn ở trước mặt 1 tiến sĩ lớn biểu hiện tốt một chút. Đây cũng là tiến sĩ duy nhất mà hắn đã từng gặp trong cả hai đời, đời trước lẫn cả đời này.
Gần tới giờ cơm trưa, Trang Trạch Ân nấu cơm, ngồi chồm hổm bên cạnh cái nồi, đợi cha trở về. Buổi trưa, cha mang theo 1 con cá pecca* mập ú, còn có 1 bó cây tể thái**. Vừa thấy cái tư thế này của cha, liền biết trưa hôm nay chắc chắn sẽ ăn 1 bàn tiệc lớn. Tài nghệ nấu nướng của cha rất giỏi! Đương nhiên ngoại trừ nấu cháo, mười mấy năm như 1 ngày, chỉ sẽ làm 1 loại cháo lá sen.
* 鲈鱼: /Lô Ngư/: Cá pecca, cá sạo.
(https://vi.wikipedia.org/wiki/Chi_C%C3%A1_r%C3%B4)
** 荠菜: /Tể Thái/: Cây tể thái: Tên 1 thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Trang Ngộ thấy ánh mắt của con trai cong cong híp híp trừng trừng con cá pecca trong tay mình, nói: "Tiểu tử thúi, đem lò nướng ra cha bắt than."
Trang Trạch Ân 1 bên chạy vào phòng bếp 1 bên thì thầm: "Giấy bạc, cá pecca, cây tể thái, thịt heo, sủi cảo! Ha ha ha cha con yêu cha, con yêu cha, con yêu cha nhất!"
Trang Ngộ vẻ mặt tò mò nhìn con trai 1 cái, tiểu tử thúi này lúc trước chưa từng bày tỏ tình cảm với ông như vậy.
Trang Ngộ quay về phòng bếp nhào bột làm nhân bánh, các đàn ông trong thôn bắt được 1 con heo rừng, giết rồi chia nhau. Thôn láng giềng đều đến mua, Trang Ngộ là vung tiền. Ông mua 1 cái đùi heo, chỗ ngon nhất, chính là nghĩ đến trong nhà có 1 đứa nhỏ ham ăn, cho dù thế nào thì trước tiên phải chăm sóc tốt đã.
Cha ở trong phòng bếp bận rộn, Trang Trạch Ân ấp a ấp úng như có lời muốn nói. Cuối cùng Trang Ngộ cũng chịu không được, vỗ 1 cái lên mông hắn, nói: "Nói đi! Muốn tiền tiêu vặt, hay là cuối tuần cùng bạn học vào thành phố chơi? Kì kèo cả nửa ngày như vậy, cơm cha cũng sắp nấu xong rồi."
Trang Trạch Ân khóc không ra nước mắt, có ai như cha hắn không. Trang Trạch Ân bất chấp khó khăn nói: "Cha, con đem 1 căn phòng trống trong nhà chúng ta cho thuê."
Trang Ngộ vẻ mặt tò mò hỏi: "Cho thuê? Cho ai thuê? Người trong thôn, ai rảnh rỗi không có chuyện gì đi thuê phòng làm chi?"
Trang Trạch Ân nói: "Thì....thì là, hôm nay đến 1 kỹ sư địa chất, y đến chỗ chúng ta làm điều tra nghiên cứu, muốn thuê phòng 2 tháng, con liền đem căn phòng nhỏ ở sau vườn cho y thuê."
Trang Ngộ đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nói: "Được, con trai cha đã có thể kiếm tiền cho gia đình rồi, giỏi lắm."
Trang Trạch Ân thấy cha không phản đối, liền hắc hắc cười hai tiếng, nói: "Này tính là gì chứ, con sau này sẽ kiếm càng nhiều tiền hơn. Cha, cơm xong chưa? Con đói rồi."
Trang Ngộ vẻ mặt bó tay dùng bao tay cách nhiệt đem cái giá nướng bưng lên bàn ăn, nói: "Được rồi, con ăn trước đi, cha đi xem khách trọ đó 1 chút, thuận tiện đưa chút đồ ăn cho y."
Trang Trạch Ân nói: "Con đi cho!"
Trang Ngộ ngăn cản, nói: "Ăn cơm của con đi! Để cha đi, vừa nảy không phải rêu rao đói bụng sao?"
"A." Trang Ngộ ngồi xuống gỡ giấy bạc, 1 mùi cá nướng xông lên mũi, nước canh chảy ra. Trang Trạch Ân nuốt nước miếng, đem thịt ở đuôi cá gắp 1 miếng bỏ vào trong miệng.
Trang Ngộ thì bưng 1 mâm bánh sủi cải, gõ cửa của căn phòng nhỏ ở Tây viện. Hàn Cảnh Sâm đang dùng ấm điện nấu nước nấu mì ăn, nghe được tiếng gõ cửa liền lập tức đem cửa mở ra. Y cho rằng là Trang Trạch Ân, lại là 1 khuôn mặt quen thuộc.
Y đã từng thấy qua Trang Ngộ, nhưng Trang Ngộ chưa từng thấy y. Năm đó Chân Ly chạy trốn, vẫn là y mở cửa sau cho nàng. Chuyện này người Chân gia không biết, nếu như biết rồi, chắc chắn sẽ hận chết y. Y là thấy Chân Ly quá đau khổ, năm đó y còn nhỏ, mặc dù không hiểu cái loại tình cảm đó của Chân Ly, lại không thể nhìn nàng dáng vẻ hồn bay phách lạc. Nếu như y biết thả cho Chân Ly bỏ chạy sẽ là cái hậu quả như thế này, vậy y chết cũng sẽ không làm như vậy.
1 lần nữa gặp lại người đàn ông đã làm cho Chân Ly ngày nhớ đêm mong, tâm tư Hàn Cảnh Sâm rất phức tạp. Nhưng cũng chỉ là hơi giật mình một chút, liền bày ra thái độ 10 phần tốt đẹp, đưa tay phải ra hướng về phía Trang Ngộ, nói: "Chào ngài, ngài là chủ nhà của căn nhà này phải không?"
Trang Ngộ cùng y bắt tay, chỉ thấy đối phương đẩy đẩy cái mắt kính gọng vàng trên sóng mũi. Quần tây đen áo sơ mi trắng, 1 bộ dáng vẻ nho nhã trí thức. Trang Ngộ có 1 đôi mắt như chim ưng, lại cho dù thế nào trên người Hàn Cảnh Sâm cũng tìm không ra chút bóng dáng của người Trang gia. Người của Trang gia, không có phong thái như vậy.
Thế là cũng bắt tay đối phương, nói: "Con trai tôi đã nói với tôi, căn phòng này cậu tạm thời ở trước. Con nít không có cái gì đúng mực, vốn là ở đây cũng không tính cho người ngoài thuê phòng. Nhưng nếu hắn đã đáp ứng cho cậu thuê phòng, tôi cũng sẽ không nói nhiều làm gì, nhìn ra được vị tiên sinh này cũng không phải là người sẽ làm bậy."
Vừa nghe lời nói của Trang Ngộ, Hàn Cảnh Sâm liền hiểu rõ. Đây là đang đe doạ y, khiến cho y đừng có tâm tư làm loạn gì. Mặc dù đối phương cũng không rõ thân phận của mình, nhưng trong lòng y đã có hoài nghi. Mặc dù chính mình đã tìm lý do đầy đủ, nhưng ở đây xác thực quá hoang vu, bỗng dưng xuất hiện 1 người xa lạ, ai cũng sẽ nổi lên lòng nghi ngờ. Huống chi là thân phận đặc thù của Trang Ngộ, dường như người của Trang gia vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm ông.
Hàn Cảnh Sâm suy nghĩ 1 chút, vẫn là vô cùng lễ phép thái độ vô cùng đúng mực nói: "Thì ra là như vậy, tôi phải sớm nên nghĩ tới. Thật là xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ngài rồi. Như vậy đi! Tôi trả thêm chút tiền thuê nhà, ngài cảm thấy được hay không?"
Tục ngữ nói, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, đối phương có cấp bậc lễ nghĩa như vậy, lời nói còn khiêm nhường như vậy, Trang Ngộ cũng sẽ không nói quá nhiều làm gì nữa. Y khoát khoát tay, nói: "Điều này ngược lại cũng không quan trọng, đứa nhỏ này không đúng mực, tôi sợ nó tuỳ tiện người lạ nào cũng dẫn về nhà."
Hàn Cảnh Sâm mang theo chút áy náy nói: "Ngài nói rất đúng, con nít xác thực cần phải ý thức an toàn như vậy. Cũng là tôi quá đường đột, không nên xin giúp đỡ với 1 đứa nhỏ. Cảm ơn ngài đã thông cảm, nếu không tìm được phòng ở vậy thật sự là chuyện phiền phức. Nhưng mà nói đi nói lại thì, Tiểu Ân cũng xác thực rất nhiệt tình lương thiện. Cái phẩm chất này rất hiếm thấy, ngài cũng đừng trách cứ hắn."
Lời cũng nói đến như vậy rồi, Trang Ngộ cũng không tính toán với khách trọ xa lạ này nữa. Ông ừ 1 tiếng, bưng 1 cái mâm đến nói: "Buổi trưa đừng ăn mì ăn liền, vừa đúng lúc tôi làm nhiều 1 chút, nếm thử thịt hẹo rừng trong núi này đi."
Hàn Cảnh Sâm nhiều lần cảm ơn, nhận lấy cái mâm của Trang Ngộ. Từ đó, y cuối cùng cũng 1 lần nữa hiểu được Chân Ly vì sao nhất định phải đi theo cái người đàn ông này. Dụng tâm, săn sóc, quan tâm, đáng tin, còn có tài nấu nướng. Chân Ly thích ăn, y từ nhỏ đã biết! Người đàn ông đối với bạn đời của mình tốt thì cũng không đến nỗi hiếm lạ, hiếm lạ ở chỗ là y có thể vẫn luôn đối với bạn đời đối với đứa nhỏ 10 mấy năm như 1 ngày. Sau khi Chân Ly chết, Trang Ngộ vẫn luôn tỉ mỉ xử lý cái viện này, cùng với sân vườn bên ngoài.
Nếm thử 1 cái bánh sủi cảo của Trang Ngộ, mùi vị rất ngon. Hàn Cảnh Sâm bất đắc dĩ, có 1 người cha yêu thương con như vậy, sao lại ở dưới mí mắt của ông, truy đuổi được anh bạn nhỏ đáng yêu này đây.
Thế là y 1 lần nữa nảy ra chủ ý, chuyện này không vội được, đợi hắn thành niên, hoặc là tìm 1 người được chọn càng thích hợp hơn. Chính mình mặc dù còn trẻ, mặc dù dùng lời nói của chú hai đến nói là Chân gia nợ mình. Nhưng cho dù thế nào, y cũng không có cách nào xuống tay với đứa nhỏ gọi y là "chú Hàn" này được.
Thế là y 1 lần nữa gửi tin tức cho Chân Dục: "Con cảm thấy... Có lẽ có người được chọn càng thích hợp hơn, dù sao tuổi của con đối với hắn mà nói là quá lớn." Sự đấu tranh ở sâu trong nội tâm của Hàn Cảnh Sâm, bé thỏ trắng bé nhỏ ngây thơ đáng yêu như thế, y xác thực là không đành lòng.
Sau mười mấy phút, Chân Dục mới hồi âm tin nhắn của y: Con là người được lựa chọn thích hợp nhất.
Hàn Cảm Sâm đáp lại 1 câu: Nhất định phải làm như vậy sao?
Chân Dục rất nhanh đã hồi âm lại: Con biết hậu quả của việc không làm như thế, không phải sao? Chân Ly chính là ví dụ, con không hy vọng hắn cũng giống như Chân Ly sao? Con cảm thấy, hậu nhân của Chân gia, có thể giống như 1 người đàn ông bình thường kết hôn sinh con sao?
Hết chương 5.
Editor có lời muốn nói: Aiyo, dạo này đổi lịch up truyện nên cứ quên hoài. Sorry mọi người nhiều nha!^^
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan